Chương 98
Bielo_25
29/08/2023
Tiếng bước chân ai đó loạn soạn bước tới càng gần, Đàn Nhu vừa nghe vừa đoán.
Ai lại tới đây giờ này?
Đàm Nhu cứ cúi gằm mặt xuống đất, nàng cứ dỏng tai nghe tiếng bước chân đi, ở dưới đất bỗng nhiên xuất hiện đôi giày đen, Đàm Nhu vội ngẩng lên.
Người xuất hiện trước mặt nàng lại là Bùi Anh.
Nàng không khỏi thắc mắc.
Bùi Anh? hắn đến đây làm gì?
Bùi Anh nhìn vết thương trên tay muốn đưa tay ra, sau đó thì Diệm Nguyệt Anh đi vào.
" Bùi biểu ca."
Bùi Anh bị giật mình liền rụt tay lại, Diệm Nguyệt Anh như cảm nhận được gì đó, Đàm Nhu cố mở mắt ra nhìn họ, nhếch miệng ra cười với họ.
Diệm Nguyệt Anh nhìn nàng đã không còn tý sức nào rồi mà vẫn còn cố chấp, nàng ta liền hãi hùng nuốt nước bọt.
Từ trong cổ họng của Đàm Nhu phát ra hơi thở nhẹ như nói gì đó, Bùi Anh liền tò mò ghé tai lại.
Hắn cảm nhận được hơi thở của nàng, tiếng thở nhẹ cứ hà hơi vào tai hắn.
Diệm Nguyệt Anh nắm chặt vạt áo mình nhìn họ gần gũi.
Đàm Nhu thì thầm với hắn.
" Bùi Anh, ta có chết... thì ta cũng.... phải kéo người đó xuống ....cho bằng được ."
Hắn nghe không hiểu nhưng cảm giác bất an cứ dâng lên trong hắn.
Hắn lùi lại, nhìn nàng không phản ứng mấy, rồi Đàm Nhu lại cố gắng nói to hơn, mắt nàng rươm rướm, nàng hít hơi sâu lấy hết sức lực mà nói.
" Các người lừa ta, là các người đáng chết."
Diệm Nguyệt Anh đơ người ra, Bùi Anh kéo nàng ta đi mất, Đàm Nhu nhìn theo mà gào lên.
" Dù có chết đi chăng nữa ta nhất quyết phải kéo các người xuống cùng."
Nàng nuốt trọn một cú lừa lớn từ tên Đình Nguyên Xuyên, Đàm Nhu có chết đi thì cũng không thể nuốt hết cục tức này.
Tên lính mới kia lấy máu xong đã đi thật nhanh, hắn như sợ thứ gì đó, bát máu trên tay cứ lúc muốn chảy ra ngoài, hắn cũng có cảm giác như có ai đó đi theo.
Mặc Vương là người bám theo hắn, để người xem xem tên nào là người dám uống máu của đồ đệ mình, bám theo hắn đến phòng bếp, thấy một cô nương nhanh tay nhận lấy bát máu này.
Ngồi ở trên nóc nhà, Mặc Vương lấy viên ngói ra nhìn xuống dưới, thấy cô nương kia sau khi đổ thuốc ra đã vội khuấy cho thuốc nguội bớt, một hồi thì nàng ta đổ nửa bát máu vào rồi cẩn thận bưng ra ngoài.
Đến phòng của Đình Nguyên Xuyên, nàng ta lại đi vào, Mặc Vương nhanh chóng lấy viên ngói trên nóc nhà ra, thấy nàng ta cẩn thận đưa thuốc cho tên kia từng ngụm.
Từng giọt máu chảy trong người Đàm Nhu là thứ mà Mặc Vương bảo vệ hết mực, những người uống máu người thì làm sao mà hiểu được chứ, đứa con gái được Mặc Vương chăm sóc từ khi mới mấy tuổi người thương yêu như thế nào, bọn họ làm sao mà hiểu được.
Thứ người ra sức bảo vệ mà họ có thể tùy tiện dẫm đạp.
Mặc Vương rất bình tĩnh, lấy ra một mồi lửa thổi thổi nhiệt tình, tự mình cắt tay áo ra rồi đốt lên, qua lỗ trên mái nhà người căn chỉnh vứt đúng chỗ treo rèm cửa, tay áo của người tơi trên xà nhà, lửa nhỏ từ từ lan ra.
Kính Nhĩ không biết gì vẫn còn chăm nom Đình Nguyên Xuyên.
Mặc Vương đánh ngất mấy tên canh cửa, dùng chân đạp cửa đi thẳng vào.
Người thấy Kính Nhĩ ngơ ngác liền phi kim ra trúng vào cổ nàng ta, Kính Nhĩ lập tức ngã xuống.
Mặc Vương trong cơn tức đã đạp đổ hết mấy cây nến trên kệ, cháy quanh phòng lan vào trong, Mặc Vương đốt mấy y phục, rèm cửa lên liền nhanh chóng ra ngoài.
Vừa đi ra đã chạm mặt Đình Trường.
Hắn ngơ ngác nhìn người trưởng bối trước mặt, hắn vừa nghi ngờ vừa xác nhận.
Nhìn căn phòng sau lưng Mặc Vương đang cháy to lên, Đình Trường ngờ nghệch quay ra đã bị Mặc Vương dùng tay kiếm đánh vào cổ mà ngất ngay sau đó.
Mặc Vương như đứa trẻ con mà cười nhỉnh lên.
" Ngươi cũng xứng là đối thủ của Đàm Nhu à?"
Mặc Vương liền cầm lấy kiếm của Đàm Nhu trong tay hắn.
Người nhảy lên từng nóc nhà mà chạy về phía nhà lao riêng, thân thủ của Mặc Vương cũng là bậc tài cao, nhảy nhẹ như lông hồng, xét về trưởng bối có kiếm thủ mạnh thì không hề thiếu tên Mặc Vương.
Đám cháy càng lúc càng lớn lên, người người nháo nháo lên chạy đến dập lửa mà không quan tâm đến phía nhà lao.
Mặc Vương hiên ngang đi vào rút kiếm ra chặt đứt sợi dây trên người Hiên Trung Phiên, huynh ấy đang gật gù cũng giật mình ngả người về phía trước, Đàm Nhu hôn mê như cái xác, trên tay đó vẫn còn khăn buộc của tên lính mới, Mặc Vương liền vứt nó đi, cắt một mảnh áo của mình bó chặt vết thương cho nàng.
Hiên Trung Phiên nhìn thấy Mặc Vương đã liền hành lễ.
" Tiên sư."
Mặc Vương bực mình vừa đỡ Đàm Nhu vào lòng mình mà chỉ tay vào hắn mà trách.
" Tại ngươi mà nó thành ra như vậy, nuôi nó từng ấy năm chưa bao giờ ta phải để nó như thế này."
Hiên Trung Phiên khụy gối xuống muốn quỳ, Mặc Vương liền đỡ.
" Khoan đã, đưa Đàm Nhu ra ngoài trước."
Thế là Mặc Vương bế đồ đệ của mình, Hiên Trung Phiên cầm kiếm, họ cùng nhau chạy ra ngoài, tuy nói là Hiên Trung Phiên trình còn yếu nhưng trên đường đi đều là hắn dẹp đường, nói ra thì hắn cũng gần bằng Đàm Nhu, chỉ là xui xẻo mới rơi vào tay bọn họ.
Huynh ấy có gan cũng không dám đến đây lần nào nữa, an nhiên bán quan tài nhiều khi cũng tốt.
Mặc Vương dẫn đường cho Hiên Trung Phiên đi trước, mình thủ ở phía sau.
Nhưng chắc là người lo nhiều rồi, phía sau không có bóng ai đuổi theo cả.
Đàm Nhu trong tay Mặc Vương cũng mơ hồ mà tỉnh.
Đi được nửa đường thì Mặc Vương cho nghỉ, người đỡ Đàm Nhu xuống tựa vào gốc cây, xem lại vết thương trên tay của Đàm Nhu, trời cũng quá tối, chỉ có thể mò mẫm mà băng bó cho Đàm Nhu.
Mặc Vương cũng không để ý đến vết thương trên vai nàng.
Liền nhanh chóng đưa Đàm Nhu đi, đến khi rạng sáng thì mới về đến chỗ ở.
Ánh đèn sáng thắp lên, cả căn nhà nhỏ nhao nhao lên, cô cô thấy nửa đêm Mặc Vương còn đem về một cô nương và một nam nhân đã liền không vui, thấy cô nương ấy bị thương nghiêm trọng như vậy liền mềm lòng mà xem.
Cô cô chen vào giữa ba người đang bao vây Đàm Nhu trên giường.
Người lạnh lùng nói.
" Để ta."
Ai lại tới đây giờ này?
Đàm Nhu cứ cúi gằm mặt xuống đất, nàng cứ dỏng tai nghe tiếng bước chân đi, ở dưới đất bỗng nhiên xuất hiện đôi giày đen, Đàm Nhu vội ngẩng lên.
Người xuất hiện trước mặt nàng lại là Bùi Anh.
Nàng không khỏi thắc mắc.
Bùi Anh? hắn đến đây làm gì?
Bùi Anh nhìn vết thương trên tay muốn đưa tay ra, sau đó thì Diệm Nguyệt Anh đi vào.
" Bùi biểu ca."
Bùi Anh bị giật mình liền rụt tay lại, Diệm Nguyệt Anh như cảm nhận được gì đó, Đàm Nhu cố mở mắt ra nhìn họ, nhếch miệng ra cười với họ.
Diệm Nguyệt Anh nhìn nàng đã không còn tý sức nào rồi mà vẫn còn cố chấp, nàng ta liền hãi hùng nuốt nước bọt.
Từ trong cổ họng của Đàm Nhu phát ra hơi thở nhẹ như nói gì đó, Bùi Anh liền tò mò ghé tai lại.
Hắn cảm nhận được hơi thở của nàng, tiếng thở nhẹ cứ hà hơi vào tai hắn.
Diệm Nguyệt Anh nắm chặt vạt áo mình nhìn họ gần gũi.
Đàm Nhu thì thầm với hắn.
" Bùi Anh, ta có chết... thì ta cũng.... phải kéo người đó xuống ....cho bằng được ."
Hắn nghe không hiểu nhưng cảm giác bất an cứ dâng lên trong hắn.
Hắn lùi lại, nhìn nàng không phản ứng mấy, rồi Đàm Nhu lại cố gắng nói to hơn, mắt nàng rươm rướm, nàng hít hơi sâu lấy hết sức lực mà nói.
" Các người lừa ta, là các người đáng chết."
Diệm Nguyệt Anh đơ người ra, Bùi Anh kéo nàng ta đi mất, Đàm Nhu nhìn theo mà gào lên.
" Dù có chết đi chăng nữa ta nhất quyết phải kéo các người xuống cùng."
Nàng nuốt trọn một cú lừa lớn từ tên Đình Nguyên Xuyên, Đàm Nhu có chết đi thì cũng không thể nuốt hết cục tức này.
Tên lính mới kia lấy máu xong đã đi thật nhanh, hắn như sợ thứ gì đó, bát máu trên tay cứ lúc muốn chảy ra ngoài, hắn cũng có cảm giác như có ai đó đi theo.
Mặc Vương là người bám theo hắn, để người xem xem tên nào là người dám uống máu của đồ đệ mình, bám theo hắn đến phòng bếp, thấy một cô nương nhanh tay nhận lấy bát máu này.
Ngồi ở trên nóc nhà, Mặc Vương lấy viên ngói ra nhìn xuống dưới, thấy cô nương kia sau khi đổ thuốc ra đã vội khuấy cho thuốc nguội bớt, một hồi thì nàng ta đổ nửa bát máu vào rồi cẩn thận bưng ra ngoài.
Đến phòng của Đình Nguyên Xuyên, nàng ta lại đi vào, Mặc Vương nhanh chóng lấy viên ngói trên nóc nhà ra, thấy nàng ta cẩn thận đưa thuốc cho tên kia từng ngụm.
Từng giọt máu chảy trong người Đàm Nhu là thứ mà Mặc Vương bảo vệ hết mực, những người uống máu người thì làm sao mà hiểu được chứ, đứa con gái được Mặc Vương chăm sóc từ khi mới mấy tuổi người thương yêu như thế nào, bọn họ làm sao mà hiểu được.
Thứ người ra sức bảo vệ mà họ có thể tùy tiện dẫm đạp.
Mặc Vương rất bình tĩnh, lấy ra một mồi lửa thổi thổi nhiệt tình, tự mình cắt tay áo ra rồi đốt lên, qua lỗ trên mái nhà người căn chỉnh vứt đúng chỗ treo rèm cửa, tay áo của người tơi trên xà nhà, lửa nhỏ từ từ lan ra.
Kính Nhĩ không biết gì vẫn còn chăm nom Đình Nguyên Xuyên.
Mặc Vương đánh ngất mấy tên canh cửa, dùng chân đạp cửa đi thẳng vào.
Người thấy Kính Nhĩ ngơ ngác liền phi kim ra trúng vào cổ nàng ta, Kính Nhĩ lập tức ngã xuống.
Mặc Vương trong cơn tức đã đạp đổ hết mấy cây nến trên kệ, cháy quanh phòng lan vào trong, Mặc Vương đốt mấy y phục, rèm cửa lên liền nhanh chóng ra ngoài.
Vừa đi ra đã chạm mặt Đình Trường.
Hắn ngơ ngác nhìn người trưởng bối trước mặt, hắn vừa nghi ngờ vừa xác nhận.
Nhìn căn phòng sau lưng Mặc Vương đang cháy to lên, Đình Trường ngờ nghệch quay ra đã bị Mặc Vương dùng tay kiếm đánh vào cổ mà ngất ngay sau đó.
Mặc Vương như đứa trẻ con mà cười nhỉnh lên.
" Ngươi cũng xứng là đối thủ của Đàm Nhu à?"
Mặc Vương liền cầm lấy kiếm của Đàm Nhu trong tay hắn.
Người nhảy lên từng nóc nhà mà chạy về phía nhà lao riêng, thân thủ của Mặc Vương cũng là bậc tài cao, nhảy nhẹ như lông hồng, xét về trưởng bối có kiếm thủ mạnh thì không hề thiếu tên Mặc Vương.
Đám cháy càng lúc càng lớn lên, người người nháo nháo lên chạy đến dập lửa mà không quan tâm đến phía nhà lao.
Mặc Vương hiên ngang đi vào rút kiếm ra chặt đứt sợi dây trên người Hiên Trung Phiên, huynh ấy đang gật gù cũng giật mình ngả người về phía trước, Đàm Nhu hôn mê như cái xác, trên tay đó vẫn còn khăn buộc của tên lính mới, Mặc Vương liền vứt nó đi, cắt một mảnh áo của mình bó chặt vết thương cho nàng.
Hiên Trung Phiên nhìn thấy Mặc Vương đã liền hành lễ.
" Tiên sư."
Mặc Vương bực mình vừa đỡ Đàm Nhu vào lòng mình mà chỉ tay vào hắn mà trách.
" Tại ngươi mà nó thành ra như vậy, nuôi nó từng ấy năm chưa bao giờ ta phải để nó như thế này."
Hiên Trung Phiên khụy gối xuống muốn quỳ, Mặc Vương liền đỡ.
" Khoan đã, đưa Đàm Nhu ra ngoài trước."
Thế là Mặc Vương bế đồ đệ của mình, Hiên Trung Phiên cầm kiếm, họ cùng nhau chạy ra ngoài, tuy nói là Hiên Trung Phiên trình còn yếu nhưng trên đường đi đều là hắn dẹp đường, nói ra thì hắn cũng gần bằng Đàm Nhu, chỉ là xui xẻo mới rơi vào tay bọn họ.
Huynh ấy có gan cũng không dám đến đây lần nào nữa, an nhiên bán quan tài nhiều khi cũng tốt.
Mặc Vương dẫn đường cho Hiên Trung Phiên đi trước, mình thủ ở phía sau.
Nhưng chắc là người lo nhiều rồi, phía sau không có bóng ai đuổi theo cả.
Đàm Nhu trong tay Mặc Vương cũng mơ hồ mà tỉnh.
Đi được nửa đường thì Mặc Vương cho nghỉ, người đỡ Đàm Nhu xuống tựa vào gốc cây, xem lại vết thương trên tay của Đàm Nhu, trời cũng quá tối, chỉ có thể mò mẫm mà băng bó cho Đàm Nhu.
Mặc Vương cũng không để ý đến vết thương trên vai nàng.
Liền nhanh chóng đưa Đàm Nhu đi, đến khi rạng sáng thì mới về đến chỗ ở.
Ánh đèn sáng thắp lên, cả căn nhà nhỏ nhao nhao lên, cô cô thấy nửa đêm Mặc Vương còn đem về một cô nương và một nam nhân đã liền không vui, thấy cô nương ấy bị thương nghiêm trọng như vậy liền mềm lòng mà xem.
Cô cô chen vào giữa ba người đang bao vây Đàm Nhu trên giường.
Người lạnh lùng nói.
" Để ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.