Chương 9
Bielo_25
29/08/2023
Họ thấy Tuệ Liên không nói gì cả, lại không còn hứng thú liền bỏ đi.
Tuệ Liên thất thần nghĩ.
Chắc là người quên nô tì rồi.
Tuy nhiên Đàm Nhu không hề quên mà còn đi khắp cung để tìm Tuệ Liên.
Nàng nhờ tiểu công công bên cạnh Hiên Vương tìm giúp mình, còn mất một chiếc châm vàng cho hắn.
Đến tối hắn đến tìm Đàm Nhu, hắn hành lễ quỳ gối nói chuyện với Đàm Nhu.
" Bẩm công chúa, cung nữ Tuệ Liên mà người đang tìm đang ở thượng phục."
Đàm Nhu ngồi uống trà cũng tức lên mà đập mạnh lên bàn, chén trà lăn xuống đất vỡ làm đôi.
Nàng đã đoán được phần nào rồi nhưng khi nghe xong vẫn rất tức giận.
" Bây giờ ta muốn ngươi đến thượng phục truyền cung nữ đến đây cho ta."
Đàm Nhu vừa đứng dậy đã rút ngay châm cài tóc trên đầu xuống cho công công.
Công công tối muộn rồi lại chạy đến thượng phục các cung nữ đều hốt hoảng, nhưng cũng vội nịch nọt lấy lòng.
" Vương công công tối thế này rồi mà còn đích thân tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?"
Một cung nữ hành lễ với công công, hắn liền nói nhỏ với cung nữ.
Lát sau cung nữ đi ra với Tuệ Liên, nàng lại không hiểu chuyện gì chỉ biết hành lễ.
" Vương công công."
Vương công công liền sắc xéo, đưa nàng đi.
Quản phục đã ngơ ngác, chỉ biết đứng nhìn công công đưa cung nữ của mình đi.
Vương công công chỉ đưa Tuệ Liên đến trước cửa phòng rồi dặn nàng.
" Tứ công chúa về rồi, ngươi vào đi ta có việc phải đi trước đây."
Tuệ Liên lại thoáng trong đầu một niềm vui, chưa gì nàng đã chạy vào.
Nhưng trước mắt Tuệ Liên lại không chỉ có Đàm Nhu lại còn có thêm hai nam nhân nữa.
Tuệ Liên vừa quay đi thì Chiêu Phong ngồi uống trà đã cười mỉm nhìn Đàm Nhu.
Đàm Nhu cũng đã lâu lắm rồi không gặp vui quá liền chạy lại ôm lấy Tuệ Liên.
" Tuệ Liên, ta nhớ tỷ quá đi."
Tuệ Liên lại ngại ngùng nói lí nhí.
" Công chúa."
Mã Bằng cũng đứng cạnh cửa mà cười, Tuệ Liên vội quay ra hành lễ với Đàm Nhu.
" Tứ công chúa..."
Tuệ Liên vừa quý xuống Đàm Nhu đã xách cổ áo nàng lên.
" Quỳ gì mà quỳ."
Tuệ Liên hai đôi mắt long lanh ôm chầm lấy Đàm Nhu.
Bỗng chốc Tuệ Liên òa lên, vừa khóc vừa nói.
" Công chúa, cuối cùng người cũng về rồi, nô tì.... nô tì nhớ người lắm."
Đàm Nhu cũng hai mắt ngấn lệ, Chiêu Phong và Mã Bằng như đang là kẻ thừa liền im bặt đi.
Sau một hồi thì Đàm Nhu đưa Tuệ Liên đi giới thiệu với Chiêu Phong và Mã Bằng.
" Đây, đây là vị sư huynh trên núi Nguyệt của muội tên là Chiêu Phong. "
Tuệ Liên hành lễ một cái.
" Chiêu Phong công tử."
" Đây là Mã Bằng là cận vệ của Chiêu Phong, cũng là sư huynh của muội đó. "
Tuệ Liên lại hành lễ.
" Mã Bằng huynh."
Mã Bằng ngại mà chỉ biết gãi gãi đầu.
Ở Nhị Quốc lại vui vẻ như thế thì ở Vong Quốc lại đang náo loạn lên.
Ở phủ tể tướng Tần Vũ, con gái của người đang làm loạn lên.
" Huynh ấy đi lâu như vậy rồi, vẫn chưa chịu về sao?"
Nàng ấy là Tần Nhã, vừa xinh đẹp vừa giỏi, khi còn nhỏ đã giỏi bắn cung có biết chút đàn nghệ, lại có ý với Chiêu Phong.
Chuyện này cả Vong Quốc ai cũng biết, khi Tần Nhã hiểu chuyện đã được cùng cha đi săn với hoàng thượng mà lập được công.
Hoàng thượng khen nàng tài giỏi liền phong nàng làm quận chúa.
Kể từ đó thì Tần Nhã cũng kiêu ngạo, chỉ chăm chăm muốn lấy Chiêu Phong.
Nhưng Chiêu Phong lúc nào cũng né Tần Nhã như né tà, lần này chàng mất hút càng làm cho phủ tể tướng loạn thêm.
Đến Nhị Quốc, Chiêu Phong hoàn toàn bỏ đi sự phòng bị, chàng ngày ngày cùng với Đàm Nhu thả diều.
Ở chỗ công chúa, coi như một hoa viên nhỏ, nàng từ bé đã rất thích trồng hoa.
Từ đó trong vườn của cung công chúa lại có hậu hoa viên nhỏ, nàng mời Chiêu Phong đến chơi, thân phận của Chiêu Phong lại là vị bằng hữu.
Chuyện tứ công chúa trở về thì đã truyền ra khắp cung nhưng còn việc công chúa còn mời thêm hai vị bằng hữu nữa thì lại lan đến tai lục công chúa là Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt là một công chúa hiền lành, có chút nhút nhát.
Từ khi sinh ra lục công chúa chỉ nghe danh tứ công chúa được cao nhân ở núi Nguyệt nhận nuôi chứ không hề biết mặt.
Bạch Nguyệt kém Đàm Nhu có một tuổi thôi và cũng không có ý định làm khó gì nàng.
Đàm Nhu cũng chỉ nghe qua chứ chưa gặp.
Đàm Nhu cùng với Chiêu Phong cùng nhau ngồi thưởng trà điểm tâm ở giữa hoa viên, Tuệ Liên và Mã Bằng lại cùng nhau thả diều.
Một tì nữ hốt hoảng chạy vào báo.
" Công chúa, có lục công chúa đến, giờ đang chờ ở ngoài."
Đàm Nhu lại bất ngờ, bản thân nàng còn chưa biết dáng vẻ của nàng ta ra sao nữa, lại là người như thế nào đây?
Chiêu Phong lại trêu.
" Còn có một muội muội nữa nàng cũng không nói với ta."
Tuệ Liên thất thần nghĩ.
Chắc là người quên nô tì rồi.
Tuy nhiên Đàm Nhu không hề quên mà còn đi khắp cung để tìm Tuệ Liên.
Nàng nhờ tiểu công công bên cạnh Hiên Vương tìm giúp mình, còn mất một chiếc châm vàng cho hắn.
Đến tối hắn đến tìm Đàm Nhu, hắn hành lễ quỳ gối nói chuyện với Đàm Nhu.
" Bẩm công chúa, cung nữ Tuệ Liên mà người đang tìm đang ở thượng phục."
Đàm Nhu ngồi uống trà cũng tức lên mà đập mạnh lên bàn, chén trà lăn xuống đất vỡ làm đôi.
Nàng đã đoán được phần nào rồi nhưng khi nghe xong vẫn rất tức giận.
" Bây giờ ta muốn ngươi đến thượng phục truyền cung nữ đến đây cho ta."
Đàm Nhu vừa đứng dậy đã rút ngay châm cài tóc trên đầu xuống cho công công.
Công công tối muộn rồi lại chạy đến thượng phục các cung nữ đều hốt hoảng, nhưng cũng vội nịch nọt lấy lòng.
" Vương công công tối thế này rồi mà còn đích thân tới đây, có chuyện gì quan trọng sao?"
Một cung nữ hành lễ với công công, hắn liền nói nhỏ với cung nữ.
Lát sau cung nữ đi ra với Tuệ Liên, nàng lại không hiểu chuyện gì chỉ biết hành lễ.
" Vương công công."
Vương công công liền sắc xéo, đưa nàng đi.
Quản phục đã ngơ ngác, chỉ biết đứng nhìn công công đưa cung nữ của mình đi.
Vương công công chỉ đưa Tuệ Liên đến trước cửa phòng rồi dặn nàng.
" Tứ công chúa về rồi, ngươi vào đi ta có việc phải đi trước đây."
Tuệ Liên lại thoáng trong đầu một niềm vui, chưa gì nàng đã chạy vào.
Nhưng trước mắt Tuệ Liên lại không chỉ có Đàm Nhu lại còn có thêm hai nam nhân nữa.
Tuệ Liên vừa quay đi thì Chiêu Phong ngồi uống trà đã cười mỉm nhìn Đàm Nhu.
Đàm Nhu cũng đã lâu lắm rồi không gặp vui quá liền chạy lại ôm lấy Tuệ Liên.
" Tuệ Liên, ta nhớ tỷ quá đi."
Tuệ Liên lại ngại ngùng nói lí nhí.
" Công chúa."
Mã Bằng cũng đứng cạnh cửa mà cười, Tuệ Liên vội quay ra hành lễ với Đàm Nhu.
" Tứ công chúa..."
Tuệ Liên vừa quý xuống Đàm Nhu đã xách cổ áo nàng lên.
" Quỳ gì mà quỳ."
Tuệ Liên hai đôi mắt long lanh ôm chầm lấy Đàm Nhu.
Bỗng chốc Tuệ Liên òa lên, vừa khóc vừa nói.
" Công chúa, cuối cùng người cũng về rồi, nô tì.... nô tì nhớ người lắm."
Đàm Nhu cũng hai mắt ngấn lệ, Chiêu Phong và Mã Bằng như đang là kẻ thừa liền im bặt đi.
Sau một hồi thì Đàm Nhu đưa Tuệ Liên đi giới thiệu với Chiêu Phong và Mã Bằng.
" Đây, đây là vị sư huynh trên núi Nguyệt của muội tên là Chiêu Phong. "
Tuệ Liên hành lễ một cái.
" Chiêu Phong công tử."
" Đây là Mã Bằng là cận vệ của Chiêu Phong, cũng là sư huynh của muội đó. "
Tuệ Liên lại hành lễ.
" Mã Bằng huynh."
Mã Bằng ngại mà chỉ biết gãi gãi đầu.
Ở Nhị Quốc lại vui vẻ như thế thì ở Vong Quốc lại đang náo loạn lên.
Ở phủ tể tướng Tần Vũ, con gái của người đang làm loạn lên.
" Huynh ấy đi lâu như vậy rồi, vẫn chưa chịu về sao?"
Nàng ấy là Tần Nhã, vừa xinh đẹp vừa giỏi, khi còn nhỏ đã giỏi bắn cung có biết chút đàn nghệ, lại có ý với Chiêu Phong.
Chuyện này cả Vong Quốc ai cũng biết, khi Tần Nhã hiểu chuyện đã được cùng cha đi săn với hoàng thượng mà lập được công.
Hoàng thượng khen nàng tài giỏi liền phong nàng làm quận chúa.
Kể từ đó thì Tần Nhã cũng kiêu ngạo, chỉ chăm chăm muốn lấy Chiêu Phong.
Nhưng Chiêu Phong lúc nào cũng né Tần Nhã như né tà, lần này chàng mất hút càng làm cho phủ tể tướng loạn thêm.
Đến Nhị Quốc, Chiêu Phong hoàn toàn bỏ đi sự phòng bị, chàng ngày ngày cùng với Đàm Nhu thả diều.
Ở chỗ công chúa, coi như một hoa viên nhỏ, nàng từ bé đã rất thích trồng hoa.
Từ đó trong vườn của cung công chúa lại có hậu hoa viên nhỏ, nàng mời Chiêu Phong đến chơi, thân phận của Chiêu Phong lại là vị bằng hữu.
Chuyện tứ công chúa trở về thì đã truyền ra khắp cung nhưng còn việc công chúa còn mời thêm hai vị bằng hữu nữa thì lại lan đến tai lục công chúa là Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt là một công chúa hiền lành, có chút nhút nhát.
Từ khi sinh ra lục công chúa chỉ nghe danh tứ công chúa được cao nhân ở núi Nguyệt nhận nuôi chứ không hề biết mặt.
Bạch Nguyệt kém Đàm Nhu có một tuổi thôi và cũng không có ý định làm khó gì nàng.
Đàm Nhu cũng chỉ nghe qua chứ chưa gặp.
Đàm Nhu cùng với Chiêu Phong cùng nhau ngồi thưởng trà điểm tâm ở giữa hoa viên, Tuệ Liên và Mã Bằng lại cùng nhau thả diều.
Một tì nữ hốt hoảng chạy vào báo.
" Công chúa, có lục công chúa đến, giờ đang chờ ở ngoài."
Đàm Nhu lại bất ngờ, bản thân nàng còn chưa biết dáng vẻ của nàng ta ra sao nữa, lại là người như thế nào đây?
Chiêu Phong lại trêu.
" Còn có một muội muội nữa nàng cũng không nói với ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.