Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 304: Chỉ là cưỡng ép ngươi quay về (4)
Diệp Phi Dạ
26/05/2017
Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây rồi dứt khoát cắn răng dùng thuật
xuyên tường từ nhà xí yên lặng không tiếng động rời đi trở về tinh điện.
Lúc giờ học thứ hai trôi qua gần một nửa Dạ Huyền mới trở lại. Vì đến trễ nên hắn bị tam sư tỷ phạt đứng đến khi buổi học kết thúc. Dạ Huyền thấy Lâm Hồi Âm thoải mái yên vị trong phòng hắn, ánh mắt trầm xuống không giống như với vẻ đầy sát khí từng ngày, chẳng qua là mím môi không nói gì đi vào trong phòng học, đứng yên ở đó.
Lâm Hồi Âm biết sỡ dĩ Dạ Huyền bị phạt là do mình, cảm thấy rất áy náy nên thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Dạ HUyền phía sau.
Cả người hắn giống như pho tượng vậy đứng yên không hề nhúc nhích, mi mắt rũ xuống trên mặt không chút cảm xúc.
Ánh nắng mặt trời len lói qua cửa sổ vừa vặn phủ xuống người hắn càng làm ngũ quan hắn càng trở nên tinh xảo thanh thú hơn, phơi bày ra một dung nhan tuyệt mỹ.
Lâm Hồi Âm nhìn mấy lần rồi lặng lẽ quay đầu, nhìn chằm chằm quyển sách thần chú chỉ là tay nàng nắm thành quyền, tâm hồn cũng treo lơ lững, bất an.
Đến khi Lâm Hồi Âm nghiêng đi Dạ Huyền mới khẽ nâng mi mắt nhìn gáy Lâm Hồi Âm, ánh mắt lộ rõ vẻ khổ sở.
............
Bữa trưa ở phòng ăn, Lâm Hồi Âm không đến đó là vì muốn né tránh Dạ Huyền. Buổi chiều đến giờ học cũng là nàng cố ý mè nheo đến khi tiếng nhạc vang lên mới vào lớp.
Dạ Huyền luôn muốn tìm nàng nhưng mà đôi lúc một người tránh một người lại còn là cố ý tránh mặt vậy nên cho đến buổi tối, Dạ Huyền cũng không bắt được cơ hội nói với Lâm Hồi Âm chuyện đêm qua.
Lâm Hồi Âm một ngày không ăn gì đến đêm thật sự không chịu nổi nữa. Nhưng nàng sợ gặp phải Dạ Huyền trong phòng ăn. Vậy nên cố ý núp sau bụi hoa quan sát tình hình trong nhà ăn. Lúc thấy Dạ Huyền vòng một lượt từ trong phòng ăn bước ra nàng mới vội vàng nhảy vào.
Nàng lấy xong phần cơm của mình thì chọn một chỗ ngồi ngồi xuống ăn như hổ đói, khi ấy bên cạnh nàng chẳng có ai. Nhưng mà một giọng nói dễ nghe mát rượi truyền đến bên tai nàng: "Hồi Âm, đêm qua..."
Lâm Hồi Âm suýt nữa bị nghẹn chết, cúi thấp đầu không biết nên giấu khuôn mặt đỏ bừng đi đâu. Đáy lòng thấy lạnh lẽo, miệng ngậm đầy thức ăn ngẩng đầu lên nhìn Dạ Huyền một cái. Sau đó cố gắng nuốt cái bánh bao ngăn cản không cho hắn nói tiếp: "Chuyện đó, ta muốn đi nhà xí, nói sau đi." Sau đó dứng dậy còn không quên chụp lấy một cái bánh bao chạy đi.
Dạ Huyền vẫn đứng yên trong phòng ăn, không đuổi theo nàng nữa.
Lâm Hồi Âm ăn xong bánh bao xem như cũng khá no. Sau đó ôm quần áo vào bích tuyền, mãi đến khuya lúc nàng nghĩ mọi người đã ngủ say mới trở về phòng.
Đêm khuya tịch mịch, ánh trăng vẫn sáng ngời như cũ rải đầy mặt đất. Lâm Hồi Âm tâm sự nặng nề cất bước trở về phòng phát hiện Dạ Huyền không ngồi trước cửa phòng mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà một cảm giác mất mát không hiểu sao cũng ập đến.
Nàng cúi đầu bước vội vào phòng mình khóa trái cửa. Vô lực dựa vào cửa sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên lại thấy Dạ Huyền đang dựa vào cửa sổ phòng nàng...
Lúc giờ học thứ hai trôi qua gần một nửa Dạ Huyền mới trở lại. Vì đến trễ nên hắn bị tam sư tỷ phạt đứng đến khi buổi học kết thúc. Dạ Huyền thấy Lâm Hồi Âm thoải mái yên vị trong phòng hắn, ánh mắt trầm xuống không giống như với vẻ đầy sát khí từng ngày, chẳng qua là mím môi không nói gì đi vào trong phòng học, đứng yên ở đó.
Lâm Hồi Âm biết sỡ dĩ Dạ Huyền bị phạt là do mình, cảm thấy rất áy náy nên thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Dạ HUyền phía sau.
Cả người hắn giống như pho tượng vậy đứng yên không hề nhúc nhích, mi mắt rũ xuống trên mặt không chút cảm xúc.
Ánh nắng mặt trời len lói qua cửa sổ vừa vặn phủ xuống người hắn càng làm ngũ quan hắn càng trở nên tinh xảo thanh thú hơn, phơi bày ra một dung nhan tuyệt mỹ.
Lâm Hồi Âm nhìn mấy lần rồi lặng lẽ quay đầu, nhìn chằm chằm quyển sách thần chú chỉ là tay nàng nắm thành quyền, tâm hồn cũng treo lơ lững, bất an.
Đến khi Lâm Hồi Âm nghiêng đi Dạ Huyền mới khẽ nâng mi mắt nhìn gáy Lâm Hồi Âm, ánh mắt lộ rõ vẻ khổ sở.
............
Bữa trưa ở phòng ăn, Lâm Hồi Âm không đến đó là vì muốn né tránh Dạ Huyền. Buổi chiều đến giờ học cũng là nàng cố ý mè nheo đến khi tiếng nhạc vang lên mới vào lớp.
Dạ Huyền luôn muốn tìm nàng nhưng mà đôi lúc một người tránh một người lại còn là cố ý tránh mặt vậy nên cho đến buổi tối, Dạ Huyền cũng không bắt được cơ hội nói với Lâm Hồi Âm chuyện đêm qua.
Lâm Hồi Âm một ngày không ăn gì đến đêm thật sự không chịu nổi nữa. Nhưng nàng sợ gặp phải Dạ Huyền trong phòng ăn. Vậy nên cố ý núp sau bụi hoa quan sát tình hình trong nhà ăn. Lúc thấy Dạ Huyền vòng một lượt từ trong phòng ăn bước ra nàng mới vội vàng nhảy vào.
Nàng lấy xong phần cơm của mình thì chọn một chỗ ngồi ngồi xuống ăn như hổ đói, khi ấy bên cạnh nàng chẳng có ai. Nhưng mà một giọng nói dễ nghe mát rượi truyền đến bên tai nàng: "Hồi Âm, đêm qua..."
Lâm Hồi Âm suýt nữa bị nghẹn chết, cúi thấp đầu không biết nên giấu khuôn mặt đỏ bừng đi đâu. Đáy lòng thấy lạnh lẽo, miệng ngậm đầy thức ăn ngẩng đầu lên nhìn Dạ Huyền một cái. Sau đó cố gắng nuốt cái bánh bao ngăn cản không cho hắn nói tiếp: "Chuyện đó, ta muốn đi nhà xí, nói sau đi." Sau đó dứng dậy còn không quên chụp lấy một cái bánh bao chạy đi.
Dạ Huyền vẫn đứng yên trong phòng ăn, không đuổi theo nàng nữa.
Lâm Hồi Âm ăn xong bánh bao xem như cũng khá no. Sau đó ôm quần áo vào bích tuyền, mãi đến khuya lúc nàng nghĩ mọi người đã ngủ say mới trở về phòng.
Đêm khuya tịch mịch, ánh trăng vẫn sáng ngời như cũ rải đầy mặt đất. Lâm Hồi Âm tâm sự nặng nề cất bước trở về phòng phát hiện Dạ Huyền không ngồi trước cửa phòng mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng mà một cảm giác mất mát không hiểu sao cũng ập đến.
Nàng cúi đầu bước vội vào phòng mình khóa trái cửa. Vô lực dựa vào cửa sau đó chậm rãi ngẩng đầu lên lại thấy Dạ Huyền đang dựa vào cửa sổ phòng nàng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.