Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 109: Hắn chết tốt hơn ta chết (9)
Diệp Phi Dạ
27/04/2017
Liên Y nhìn bộ dáng đó của Lâm Hồi Âm, đáy lòng cũng vui
lên, trên mặt lộ rõ vẻ đắc ý. Cái nàng muốn là kết quả như vậy, giết gà
dọa khỉ để cho mọi người biết chọc phải Liên Y nàng thì phải nhận hậu
quả như thế nào, cũng để cho những người đã nịnh nọt nàng ta trở nên tuyệt vọng!
Nói xin lỗi, sao còn chưa nói?
Xung quanh nhiều người vây lại xem như vậy, nếu nàng mở miệng xin lỗi không biết phải nhận bao nhiêu tiếng cười nhạo đây.
Lúc nàng ở trong rừng trúc sau cung điện của Dạ Huyền, đối mặt với Dạ Huyền muốn giết mình có thể nói ngọt vài câu nhưng đối mặt với Liên Y nàng không sao mở miệng được. Ở trước mặt Dạ Huyền là cầu xin để sống, nhưng không hề bị xỉ nhục nhưng ở nơi này, là Liên Y muốn trả thù nàng, dù thế nào vì lòng tự ái nàng cũng không thể nhận thua!
Lâm Hồi Âm rủ mắt, đáy lòng cân nhắc rất thận trọng, nhưng tính toán đến cuối cùng là phát hiện, nếu nàng muốn ở lại Thần Sơn thì phải xin lỗi Liên Y.
Triêu Ca nhàn nhạt nhìn Lâm Hồi Âm, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quả đấm, dừng lại một chút rốt cục lại mở miệng lần nữa, gằn từng chữ một: "Nếu ngươi không nói xin lỗi vậy thì..."
Lâm Hồi Âm còn chưa nói xin lỗi, đáy mắt hiện lên một tầng ủy khuất, bàn tay nắm chặt vạt áo, cắn môi dưới mở miệng: "Ta..."
Triêu Ca dừng lại, bình tĩnh nhìn nàng.
Hắn biết nàng rất ủy khuất nhưng sau ủy khuất sẽ đổi lấy bình an.
Nhiều khi cần thiết cũng phải chấp nhận ủy khuất.
Giống như hắn vậy rõ ràng rất yêu nhưng phải khắc chế lại.
Sợ bị người phát hiện sẽ làm nàng liên lụy vậy nên chỉ đành lạnh lùng như vậy.
Lâm Hồi Âm không hiểu ánh mắt của Triêu Ca, nàng vẫn cho rằng hắn và nàng là bằng hữu, nhưng không ngờ hắn lại lãnh đạm như vậy.
Lần này cúi đầu là vì tương lai có thể ngẩng cao đâu.
Lâm Hồi Âm cắn răng, nhắm mắt lại run rẩy nói: "Công..."
"A..." Lần này Lâm Hồi Âm chỉ nói một chữ đã bị một tràng cười ngăn lại, tất cả mọi người đều nghiêng đầu thì nhìn thấy Dạ Huyền toàn thân áo hồng bước ra từ trong gió đêm, ánh mắt nhìn lướt qua Hồi Âm. Sau đó nhìn thẳng đến Triêu Ca, trong ánh mắt đầy sự giễu cợt, ngay sau đó lại dừng trên người Liên Y, giọng nói chán nản: "Nếu như công chúa thật sự cần lời xin lỗi thì ta sẽ thay nàng nói."
Liên Vy đối với Dạ Huyền vừa thấy đã cảm mến, không nghĩ đến lúc này hắn lại bất chợt ra mặt còn vì Lâm Hồi Âm mà nói chuyện. Nàng càng thêm chán ghét Lâm hồi Âm. Mặc dù không muốn bỏ qua cơ hội chỉnh Lâm Hồi Âm nhưng lại không muốn để lại ấn tượng xấu cho Dạ Huyền. Cuối cũng vẫn thẹn thùng cười với hắn một cái, nũng nịu nói: "Nếu ngươi đã lên tiếng thì ta cũng không so đo với nàng nữa."
Dạ Huyền kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trên mặt không hề có biểu cảm của sự cảm ơn: "Đa tạ công chúa."
Liên Y đỏ mặt, cúi đầu, cười yếu ớt: "Không có gì."
Lần này Dạ Huyền cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Lâm Hồi Âm một cái rồi rời đi.
Triêu Ca nhìn Liên Y bên cạnh, giọng bình tĩnh: "Ta đưa ngươi về."
Liên Y nhìn chằm chằm theo bóng hồng của Dạ Huyền, tỏ ra không chút quan tâm mới gật đầu một cái, cùng Triêu Ca rời đi.
Nói xin lỗi, sao còn chưa nói?
Xung quanh nhiều người vây lại xem như vậy, nếu nàng mở miệng xin lỗi không biết phải nhận bao nhiêu tiếng cười nhạo đây.
Lúc nàng ở trong rừng trúc sau cung điện của Dạ Huyền, đối mặt với Dạ Huyền muốn giết mình có thể nói ngọt vài câu nhưng đối mặt với Liên Y nàng không sao mở miệng được. Ở trước mặt Dạ Huyền là cầu xin để sống, nhưng không hề bị xỉ nhục nhưng ở nơi này, là Liên Y muốn trả thù nàng, dù thế nào vì lòng tự ái nàng cũng không thể nhận thua!
Lâm Hồi Âm rủ mắt, đáy lòng cân nhắc rất thận trọng, nhưng tính toán đến cuối cùng là phát hiện, nếu nàng muốn ở lại Thần Sơn thì phải xin lỗi Liên Y.
Triêu Ca nhàn nhạt nhìn Lâm Hồi Âm, bàn tay giấu trong ống tay áo nắm chặt thành quả đấm, dừng lại một chút rốt cục lại mở miệng lần nữa, gằn từng chữ một: "Nếu ngươi không nói xin lỗi vậy thì..."
Lâm Hồi Âm còn chưa nói xin lỗi, đáy mắt hiện lên một tầng ủy khuất, bàn tay nắm chặt vạt áo, cắn môi dưới mở miệng: "Ta..."
Triêu Ca dừng lại, bình tĩnh nhìn nàng.
Hắn biết nàng rất ủy khuất nhưng sau ủy khuất sẽ đổi lấy bình an.
Nhiều khi cần thiết cũng phải chấp nhận ủy khuất.
Giống như hắn vậy rõ ràng rất yêu nhưng phải khắc chế lại.
Sợ bị người phát hiện sẽ làm nàng liên lụy vậy nên chỉ đành lạnh lùng như vậy.
Lâm Hồi Âm không hiểu ánh mắt của Triêu Ca, nàng vẫn cho rằng hắn và nàng là bằng hữu, nhưng không ngờ hắn lại lãnh đạm như vậy.
Lần này cúi đầu là vì tương lai có thể ngẩng cao đâu.
Lâm Hồi Âm cắn răng, nhắm mắt lại run rẩy nói: "Công..."
"A..." Lần này Lâm Hồi Âm chỉ nói một chữ đã bị một tràng cười ngăn lại, tất cả mọi người đều nghiêng đầu thì nhìn thấy Dạ Huyền toàn thân áo hồng bước ra từ trong gió đêm, ánh mắt nhìn lướt qua Hồi Âm. Sau đó nhìn thẳng đến Triêu Ca, trong ánh mắt đầy sự giễu cợt, ngay sau đó lại dừng trên người Liên Y, giọng nói chán nản: "Nếu như công chúa thật sự cần lời xin lỗi thì ta sẽ thay nàng nói."
Liên Vy đối với Dạ Huyền vừa thấy đã cảm mến, không nghĩ đến lúc này hắn lại bất chợt ra mặt còn vì Lâm Hồi Âm mà nói chuyện. Nàng càng thêm chán ghét Lâm hồi Âm. Mặc dù không muốn bỏ qua cơ hội chỉnh Lâm Hồi Âm nhưng lại không muốn để lại ấn tượng xấu cho Dạ Huyền. Cuối cũng vẫn thẹn thùng cười với hắn một cái, nũng nịu nói: "Nếu ngươi đã lên tiếng thì ta cũng không so đo với nàng nữa."
Dạ Huyền kiêu ngạo ngẩng cao đầu, trên mặt không hề có biểu cảm của sự cảm ơn: "Đa tạ công chúa."
Liên Y đỏ mặt, cúi đầu, cười yếu ớt: "Không có gì."
Lần này Dạ Huyền cũng không nói gì nữa, chỉ nhìn Lâm Hồi Âm một cái rồi rời đi.
Triêu Ca nhìn Liên Y bên cạnh, giọng bình tĩnh: "Ta đưa ngươi về."
Liên Y nhìn chằm chằm theo bóng hồng của Dạ Huyền, tỏ ra không chút quan tâm mới gật đầu một cái, cùng Triêu Ca rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.