Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 363: Là nàng yêu hắn sao? (13)
Diệp Phi Dạ
07/06/2017
Dạ Huyền đưa tay ra đỡ lấy nàng, sau đó dựa lưng vào thân cây để nàng nằm trong ngực mình.
Lâm Hồi Âm mơ màng ngủ, thấy vậy thì đáy mắt lộ ra vẻ mờ mịt, nhìn một cái sau đó bò vào lòng ngực Dạ Huyền, tìm vị trí thoải mái nhất nhắm hai mắt lại ngủ.
Bên dòng suối muỗi rất nhiều, máu Lâm Hồi Âm ngọt trêu chọc không ít muỗi di chuyển quanh nàng, chỉnh thoảng cắn nàng một cái, trong mơ nàng thường đưa tay gãi lên chỗ bị muỗi chích.
Dạ Huyền híp mắt, không dám ngủ quá sâu sợ trong lúc ngủ gặp phải yêu ma tập kích. Chỉ là điều dưỡng hơi thở, cảm thấy người phụ nữ trong ngực rất không chính chắn, cứ nhích tới nhích lui, nên hắn mở mắt nhìn thấy trên da thịt Lâm Hồi Âm lộ ra vài nốt đỏ.
Dạ Huyền liếc mắt nhìn xung quanh phát hiện có không ít muỗi vây quanh hai người, nhíu mày một cái vung tay giết chết hết đsam muỗi kia.
Dạ Huyền giết một nhóm trong rừng cây lại có một đoàn muỗi khác bay ra, Dạ Huyền sợ bọn muỗi kia sẽ làm Lâm Hồi Âm nghỉ ngơi không tốt nên ngưng tụ tiên lực dứt khoát giết hết đám muỗi đang bay lại gần.
Ít bị bọn muỗi quấy phá hơn, giấc ngủ của Lâm Hồi Âm ổn định hơn rất nhiều.
Lâm Hồi Âm vùi trong ngực Dạ Huyền, lúc tỉnh lại Dạ Huyền cũng không phát hiện nàng đã mở mắt, vẫn tập trung sự chú ý vào đám muỗi bay tới bay lui kia, không chút nào nhường nhịn giết chết đám muỗi.
Lâm Hồi Âm trợn to hai mắt, nhìn Dạ Huyền đáy lòng hiện ra vẻ kinh ngạc. Chẳng lẽ hắn không mệt? Hoặc là nói hắn không nhàm chán sao, không nghỉ ngơi lại ngồi đó giết muỗi?
THật là không nghĩ đến thái tử máu lạnh vô tình giết người không chớp mắt kia cũng có lúc ngây thơ như vậy.
Lâm Hồi Âm đang thầm oán Dạ Huyền, thì một con muỗi thoát khỏi sát khí dưới tay Dạ Huyền đậu lên gò má nàng. Nàng vừa định đưa tay lên gãi thì một bàn tay khác đã nhanh như chớp, duỗi đến bóp chết con muỗi còn chưa kịp cắn nàng.Đầu ngón tay Dạ Huyền hơi lạnh, lúc chạm lên da thịt nàng giống như xoẹt qua tia điện.
Nàng ngẩn người một chút, lúc này mới hoàn toàn để ý, đám muỗi vây quanh nàng đều bị Dạ Huyền giết chết. Chỉ khi chúng xuất hiện gần bọn họ Dạ Huyền mới vung tay giết chết.
Đáy lòng Lâm Hồi Âm khẽ run lên giống như nhận ra điều gì đó.
Theo bản năng nàng cúi đầu xuống, nhìn cánh tay mình còn có cổ, phát hiện trên da thịt xuất hiện vài mảnh đỏ, là dấu vết bị muỗi cắn.
Bên suối có nhiều muỗi như vậy tại sao nàng lại có ít vết cắn như vậy?
Chẳng lẽ suy đoán của nàng là đúng?
Dạ Huyền vì sợ những con muỗi kia quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên mới giết chết chúng?
Lâm Hồi Âm khẽ giật thân thể lúc này mới phát hiện mình luôn dựa vào ngực Dạ Huyền ngủ.
Khó trách lúc nãy nàng cảm thấy thoải mái như vậy.
Nhất thời Lâm Hồi Âm cảm thấy có một cảm giác không nói ra lời, nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt có vẻ tía nhợt của Dạ Huyền. Chắc là đã điều khiển ngự kiếm phi hành quá lâu, lại thêm đối kháng với yêu ma một đoạn dài cũng chưa từng nghỉ ngơi tốt.
Lâm Hồi Âm mơ màng ngủ, thấy vậy thì đáy mắt lộ ra vẻ mờ mịt, nhìn một cái sau đó bò vào lòng ngực Dạ Huyền, tìm vị trí thoải mái nhất nhắm hai mắt lại ngủ.
Bên dòng suối muỗi rất nhiều, máu Lâm Hồi Âm ngọt trêu chọc không ít muỗi di chuyển quanh nàng, chỉnh thoảng cắn nàng một cái, trong mơ nàng thường đưa tay gãi lên chỗ bị muỗi chích.
Dạ Huyền híp mắt, không dám ngủ quá sâu sợ trong lúc ngủ gặp phải yêu ma tập kích. Chỉ là điều dưỡng hơi thở, cảm thấy người phụ nữ trong ngực rất không chính chắn, cứ nhích tới nhích lui, nên hắn mở mắt nhìn thấy trên da thịt Lâm Hồi Âm lộ ra vài nốt đỏ.
Dạ Huyền liếc mắt nhìn xung quanh phát hiện có không ít muỗi vây quanh hai người, nhíu mày một cái vung tay giết chết hết đsam muỗi kia.
Dạ Huyền giết một nhóm trong rừng cây lại có một đoàn muỗi khác bay ra, Dạ Huyền sợ bọn muỗi kia sẽ làm Lâm Hồi Âm nghỉ ngơi không tốt nên ngưng tụ tiên lực dứt khoát giết hết đám muỗi đang bay lại gần.
Ít bị bọn muỗi quấy phá hơn, giấc ngủ của Lâm Hồi Âm ổn định hơn rất nhiều.
Lâm Hồi Âm vùi trong ngực Dạ Huyền, lúc tỉnh lại Dạ Huyền cũng không phát hiện nàng đã mở mắt, vẫn tập trung sự chú ý vào đám muỗi bay tới bay lui kia, không chút nào nhường nhịn giết chết đám muỗi.
Lâm Hồi Âm trợn to hai mắt, nhìn Dạ Huyền đáy lòng hiện ra vẻ kinh ngạc. Chẳng lẽ hắn không mệt? Hoặc là nói hắn không nhàm chán sao, không nghỉ ngơi lại ngồi đó giết muỗi?
THật là không nghĩ đến thái tử máu lạnh vô tình giết người không chớp mắt kia cũng có lúc ngây thơ như vậy.
Lâm Hồi Âm đang thầm oán Dạ Huyền, thì một con muỗi thoát khỏi sát khí dưới tay Dạ Huyền đậu lên gò má nàng. Nàng vừa định đưa tay lên gãi thì một bàn tay khác đã nhanh như chớp, duỗi đến bóp chết con muỗi còn chưa kịp cắn nàng.Đầu ngón tay Dạ Huyền hơi lạnh, lúc chạm lên da thịt nàng giống như xoẹt qua tia điện.
Nàng ngẩn người một chút, lúc này mới hoàn toàn để ý, đám muỗi vây quanh nàng đều bị Dạ Huyền giết chết. Chỉ khi chúng xuất hiện gần bọn họ Dạ Huyền mới vung tay giết chết.
Đáy lòng Lâm Hồi Âm khẽ run lên giống như nhận ra điều gì đó.
Theo bản năng nàng cúi đầu xuống, nhìn cánh tay mình còn có cổ, phát hiện trên da thịt xuất hiện vài mảnh đỏ, là dấu vết bị muỗi cắn.
Bên suối có nhiều muỗi như vậy tại sao nàng lại có ít vết cắn như vậy?
Chẳng lẽ suy đoán của nàng là đúng?
Dạ Huyền vì sợ những con muỗi kia quấy rầy nàng nghỉ ngơi nên mới giết chết chúng?
Lâm Hồi Âm khẽ giật thân thể lúc này mới phát hiện mình luôn dựa vào ngực Dạ Huyền ngủ.
Khó trách lúc nãy nàng cảm thấy thoải mái như vậy.
Nhất thời Lâm Hồi Âm cảm thấy có một cảm giác không nói ra lời, nàng ngẩng đầu nhìn sắc mặt có vẻ tía nhợt của Dạ Huyền. Chắc là đã điều khiển ngự kiếm phi hành quá lâu, lại thêm đối kháng với yêu ma một đoạn dài cũng chưa từng nghỉ ngơi tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.