Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 366: Là nàng yêu hắn sao? (16)
Diệp Phi Dạ
07/06/2017
Lâm Hồi Âm thở dốc một cái, nghĩ đến một màn vừa rồi vẫn còn thấy sợ hãi. Nếu lúc nãy mà bị quái vật kia bắt được sợ là cả gương mặt nàng đều bị hủy.
Ý tưởng này còn chưa dứt cả người nàng đã bị một sức lực đẩy ngã xuống đất, sau đó bên tai truyền đến một tiếng kêu đau.
"Nhị hoàng tử!" Lâm Hồi Âm vẫn chưa hoàn toàn phản ứng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì nghe được tiếng gọi của Liễu Nhiễu, sau ngay đó là giọng nói của Triêu Ca: "Dạ Huyền."
Dạ Huyền làm sao?
Trong nháy mắt Lâm Hồi Âm thấy hốt hoảng, cả người nàng bị Dạ Huyền đè lên không thể quay đầu lại nhìn. Nhưng phát hiện một dòng chất lỏng rơi xuống mặt mình, nhỏ xuống mặt đất, còn có mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi.
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu thì thấy từng giọt máu lần lượt nhỏ xuống.
Lòng nàng đột nhiên co lại, sau đó vội vàng lật người.
Nàng nhanh chóng bò ra khỏi ngực Dạ Huyền, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, quần áo màu hồng bị máu tươi nhuộm đẫm.
Tại sao hắn lại chảy nhiều máu như vậy?
Bị thương ở đâu sao?
Lâm Hồi Âm luống cuống nhìn khắp nơi, phát hiện ba con quái vật đã chết hai chỉ còn lại một con đang chiếu đấu với Liễu Nhiễu và Triêu Ca.
Bây giờ người có thể chiếu cố Dạ Huyền chỉ có nàng.
Tay Lâm Hồi Âm sờ soạng trên người Dạ Huyền, một lúc sau mới phát hiện máu chảy ra từ lưng hắn.
Hồi Âm cật lực lật cả người Dạ Huyền lại, thấy thịt trên lưng hắn đều bị quái vật xé rất làm người khác thấy mà giật mình. Nàng căng thẳng xổ hết đồ trong túi vải tùy thân ra, lấy ra mấy chai lọ, không biết có phải thuốc trị thương hay không tất cả đều rải lên người hắn.
Những thuốc kia đều là Tường Vi chuẩn bị, nàng đã tinh luyện rất nhiều năm, dược liệu cực tốt. Bôi lên lưng Dạ Huyền không bao lâu thì máu cũng cầm lại.
Sau đó Lâm Hồi ÂM lại tiếp tục tìm kiếm, tìm tiên đan Tường Vi cho, sau đó nâng đầu Dạ Huyền lên, đút vào miệng hắn.
Dạ Huyền đang đánh nhau với yêu quái thì nhảy tới cứu Lâm Hồi Âm. Tuy hắn có thể giết chết quái vật muốn hại nàng nhưng lại không thể tránh đòn của con còn lại.
Hắn biết trong lúc đấu không thể phân tâm.
Nhưng mà nếu hắn không nhảy ra cứu nàng thì người bị thương bây giờ sẽ là nàng.
Móng vuốt của yêu quái kia đánh lên lưng hắn rất dau đớn, hắn cảm thấy tiên lực mình bị nén lại. Năm trăm năm qua bị đuổi giết, hắn biết cảm giác này là trúng độc.
Cảm giác đó rất đau đớn nhưng cả người hắn chỉ choáng váng một chút.
Rất nhanh tỉnh táo lại, mở mắt ra thấy Lâm Hồi Âm đang cố gắng chăm sóc thân thể hắn, hắn không nhận ra nàng đang làm gì, chỉ cảm thấy toàn thân bị lật tới lật lui.
Sau đó hắn cảm giác được nàng ôm đầu mình, đầu ngón tay cạy môi hắn ra, nhét đan dược vào trong miệng hắn.
Hắn nhanh chóng nuốt xuống, sau đó mở mắt thấy Lâm Hồi Âm không bị hao tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm: "Lần này rốt cuộc ta đến kịp."
Ý tưởng này còn chưa dứt cả người nàng đã bị một sức lực đẩy ngã xuống đất, sau đó bên tai truyền đến một tiếng kêu đau.
"Nhị hoàng tử!" Lâm Hồi Âm vẫn chưa hoàn toàn phản ứng rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra thì nghe được tiếng gọi của Liễu Nhiễu, sau ngay đó là giọng nói của Triêu Ca: "Dạ Huyền."
Dạ Huyền làm sao?
Trong nháy mắt Lâm Hồi Âm thấy hốt hoảng, cả người nàng bị Dạ Huyền đè lên không thể quay đầu lại nhìn. Nhưng phát hiện một dòng chất lỏng rơi xuống mặt mình, nhỏ xuống mặt đất, còn có mùi tanh của máu xộc thẳng vào mũi.
Lâm Hồi Âm nghiêng đầu thì thấy từng giọt máu lần lượt nhỏ xuống.
Lòng nàng đột nhiên co lại, sau đó vội vàng lật người.
Nàng nhanh chóng bò ra khỏi ngực Dạ Huyền, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, quần áo màu hồng bị máu tươi nhuộm đẫm.
Tại sao hắn lại chảy nhiều máu như vậy?
Bị thương ở đâu sao?
Lâm Hồi Âm luống cuống nhìn khắp nơi, phát hiện ba con quái vật đã chết hai chỉ còn lại một con đang chiếu đấu với Liễu Nhiễu và Triêu Ca.
Bây giờ người có thể chiếu cố Dạ Huyền chỉ có nàng.
Tay Lâm Hồi Âm sờ soạng trên người Dạ Huyền, một lúc sau mới phát hiện máu chảy ra từ lưng hắn.
Hồi Âm cật lực lật cả người Dạ Huyền lại, thấy thịt trên lưng hắn đều bị quái vật xé rất làm người khác thấy mà giật mình. Nàng căng thẳng xổ hết đồ trong túi vải tùy thân ra, lấy ra mấy chai lọ, không biết có phải thuốc trị thương hay không tất cả đều rải lên người hắn.
Những thuốc kia đều là Tường Vi chuẩn bị, nàng đã tinh luyện rất nhiều năm, dược liệu cực tốt. Bôi lên lưng Dạ Huyền không bao lâu thì máu cũng cầm lại.
Sau đó Lâm Hồi ÂM lại tiếp tục tìm kiếm, tìm tiên đan Tường Vi cho, sau đó nâng đầu Dạ Huyền lên, đút vào miệng hắn.
Dạ Huyền đang đánh nhau với yêu quái thì nhảy tới cứu Lâm Hồi Âm. Tuy hắn có thể giết chết quái vật muốn hại nàng nhưng lại không thể tránh đòn của con còn lại.
Hắn biết trong lúc đấu không thể phân tâm.
Nhưng mà nếu hắn không nhảy ra cứu nàng thì người bị thương bây giờ sẽ là nàng.
Móng vuốt của yêu quái kia đánh lên lưng hắn rất dau đớn, hắn cảm thấy tiên lực mình bị nén lại. Năm trăm năm qua bị đuổi giết, hắn biết cảm giác này là trúng độc.
Cảm giác đó rất đau đớn nhưng cả người hắn chỉ choáng váng một chút.
Rất nhanh tỉnh táo lại, mở mắt ra thấy Lâm Hồi Âm đang cố gắng chăm sóc thân thể hắn, hắn không nhận ra nàng đang làm gì, chỉ cảm thấy toàn thân bị lật tới lật lui.
Sau đó hắn cảm giác được nàng ôm đầu mình, đầu ngón tay cạy môi hắn ra, nhét đan dược vào trong miệng hắn.
Hắn nhanh chóng nuốt xuống, sau đó mở mắt thấy Lâm Hồi Âm không bị hao tổn gì mới thở phào nhẹ nhõm: "Lần này rốt cuộc ta đến kịp."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.