Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 352: Là nàng yêu hắn sao? (2)
Diệp Phi Dạ
05/06/2017
"Huyền, lúc ta nói yêu ngươi ngươi cứ như vậy không nhúc nhích chỉ cười
một cái, lời ta nói trước nay luôn là sự thật, ta muốn gả cho ngươi."
Lần này không đợi Tường Vi nói xong, Dạ Huyền bất chợt lên tiếng, cắt đứt lời nàng: "Ta biết ngươi thật lòng, nhưng ta đã tự hứa với mình, ở ma giới nếu ta là vương thì Hồi Âm chính là hậu, Tường Vi ngươi rất giỏi, nếu gả cho ta ngươi sẽ chịu ủy khuất."
"Ta không ủy khuất." Tường Vi lắc đầu một cái, bình tĩnh nhìn Dạ Huyền, ánh mắt long lanh, sắc mặt đỏ ửng, vội vàng nói: "Chỉ cần ở với ngươi một chỗ, ta không sợ ủy khuất."
Dạ Huyền lại cười, hắn bưng ly rượu trên bàn lên, nhàn nhạt uống một ngụm. Dừng lại rồi ngẩng đầu, nhìn ra biển hoa Tường Vi rộng lớn, sắc mặt trở nên lãnh đạm: "Nhưng ta sợ Hồi Âm ủy khuất."
"Nàng có gì tốt?" Đáy mắt Tường Vi hiện lên một tầng sương mù, lo lắng hỏi: "Ta kém nàng ở điểm nào?"
"Trong lòng ta đã có HỒi Âm, cũng không thể tiếp nhận thêm người khác. Dù nàng không lấy chồng ta cũng không lấy ai khác." Giọng hắn nói nhàn nhạ như cũ nhưng lại để người khác cảm thấy rất đượm tình: "Có lẽ trong mắt người ngoài nàng chẳng có gì tốt, nhưng trong mắt ta nàng là tốt nhất. Vậy nên dù người ngoài có tốt đến đâu cũng không thể lọt vào mắt ta."
Dạ Huyền ngước mắt lên nhìn Tường Vi nói tiếp: "Ta vì cứu nàng mới biết được mình là con trai Ma tôn, sau đó bị đuổi giết nhiều năm như vậy. Ta hận Triêu Ca phản bội ta nhưng mà ta biết cái chết mẫu hậu cũng có một phần trách nhiệm của ta, ta vì nàng mà làm đến trình độ này, ta không thể từ bỏ."
"Cho nên, Tường Vi, sau này ngươi không nên nói yêu ta, ngươi cũng biết... Ta vĩnh viễn không thuộc về ngươi, ngươi từng cứu ta, ta rất cảm động, sau này nếu nguoi cần ta sẽ trả lại ân tình cho ngươi. Nhưng mà chỉ có một điều không thể, đó là chỉ cần ta sống thì vợ ta chỉ có thể là Hồi Âm."
...........
Mặc dù Triêu Ca đã thoát khỏi nguy kịch nhưng vẫn chưa tỉnh lại, hắn nằm trên giường nhắm mắt hoàn toàn rơi vào giấc ngủ.
Liễu Nhiễu ngồi bên cạnh luôn quan tâm hắn.
Lâm Hồi Âm tuy đến thăm triêu Ca, nhưng trong lòng hầu như chẳng có nửa điểm quan tâm hắn, ngược lại trong đầu toàn xuất hiện hình ảnh Dạ Huyền và Tường Vi ở chung với nhau.
Tường Vi là người nhiệt tình nhưng nàng không có chút hảo cảm, ngược lại còn thấy ghét.
Nàng cảm thấy kỳ quái, giống như mình không còn là mình vậy.
Nhịn không được cuối cùng Lâm Hồi Âm đưa tay gãi đầu một cái, thầm nghĩ rốt cuộc mình bị sao vậy?
Càng nghĩ nàng càng thấy phiền não nên dứt khoát đứng dậy, tạm biệt Liễu Nhiễu rồi rời đi. Lâm Hồi Âm cũng chẳng biết nên đi đâu, đành trở về phòng mình, lúc đi còn theo bản năng lướt qua biển hoa nhìn một chút.
Thấy Dạ Huyền và Tường Vi vẫn còn ngồi trong đình.
Lâm Hồi Âm đứng từ phía xa nhìn bọn họ, đáy lòng lại cảm thấy chua xót.
Lần này không đợi Tường Vi nói xong, Dạ Huyền bất chợt lên tiếng, cắt đứt lời nàng: "Ta biết ngươi thật lòng, nhưng ta đã tự hứa với mình, ở ma giới nếu ta là vương thì Hồi Âm chính là hậu, Tường Vi ngươi rất giỏi, nếu gả cho ta ngươi sẽ chịu ủy khuất."
"Ta không ủy khuất." Tường Vi lắc đầu một cái, bình tĩnh nhìn Dạ Huyền, ánh mắt long lanh, sắc mặt đỏ ửng, vội vàng nói: "Chỉ cần ở với ngươi một chỗ, ta không sợ ủy khuất."
Dạ Huyền lại cười, hắn bưng ly rượu trên bàn lên, nhàn nhạt uống một ngụm. Dừng lại rồi ngẩng đầu, nhìn ra biển hoa Tường Vi rộng lớn, sắc mặt trở nên lãnh đạm: "Nhưng ta sợ Hồi Âm ủy khuất."
"Nàng có gì tốt?" Đáy mắt Tường Vi hiện lên một tầng sương mù, lo lắng hỏi: "Ta kém nàng ở điểm nào?"
"Trong lòng ta đã có HỒi Âm, cũng không thể tiếp nhận thêm người khác. Dù nàng không lấy chồng ta cũng không lấy ai khác." Giọng hắn nói nhàn nhạ như cũ nhưng lại để người khác cảm thấy rất đượm tình: "Có lẽ trong mắt người ngoài nàng chẳng có gì tốt, nhưng trong mắt ta nàng là tốt nhất. Vậy nên dù người ngoài có tốt đến đâu cũng không thể lọt vào mắt ta."
Dạ Huyền ngước mắt lên nhìn Tường Vi nói tiếp: "Ta vì cứu nàng mới biết được mình là con trai Ma tôn, sau đó bị đuổi giết nhiều năm như vậy. Ta hận Triêu Ca phản bội ta nhưng mà ta biết cái chết mẫu hậu cũng có một phần trách nhiệm của ta, ta vì nàng mà làm đến trình độ này, ta không thể từ bỏ."
"Cho nên, Tường Vi, sau này ngươi không nên nói yêu ta, ngươi cũng biết... Ta vĩnh viễn không thuộc về ngươi, ngươi từng cứu ta, ta rất cảm động, sau này nếu nguoi cần ta sẽ trả lại ân tình cho ngươi. Nhưng mà chỉ có một điều không thể, đó là chỉ cần ta sống thì vợ ta chỉ có thể là Hồi Âm."
...........
Mặc dù Triêu Ca đã thoát khỏi nguy kịch nhưng vẫn chưa tỉnh lại, hắn nằm trên giường nhắm mắt hoàn toàn rơi vào giấc ngủ.
Liễu Nhiễu ngồi bên cạnh luôn quan tâm hắn.
Lâm Hồi Âm tuy đến thăm triêu Ca, nhưng trong lòng hầu như chẳng có nửa điểm quan tâm hắn, ngược lại trong đầu toàn xuất hiện hình ảnh Dạ Huyền và Tường Vi ở chung với nhau.
Tường Vi là người nhiệt tình nhưng nàng không có chút hảo cảm, ngược lại còn thấy ghét.
Nàng cảm thấy kỳ quái, giống như mình không còn là mình vậy.
Nhịn không được cuối cùng Lâm Hồi Âm đưa tay gãi đầu một cái, thầm nghĩ rốt cuộc mình bị sao vậy?
Càng nghĩ nàng càng thấy phiền não nên dứt khoát đứng dậy, tạm biệt Liễu Nhiễu rồi rời đi. Lâm Hồi Âm cũng chẳng biết nên đi đâu, đành trở về phòng mình, lúc đi còn theo bản năng lướt qua biển hoa nhìn một chút.
Thấy Dạ Huyền và Tường Vi vẫn còn ngồi trong đình.
Lâm Hồi Âm đứng từ phía xa nhìn bọn họ, đáy lòng lại cảm thấy chua xót.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.