Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 354: Là nàng yêu hắn sao? (4)
Diệp Phi Dạ
05/06/2017
Là ai, ai lại nhìn mình bằng cái nhìn yêu thương ấy?
Lâm Hồi Âm muốn nhìn rõ hơn lại có cảm giác đầu óc nặng nè, nàng không cam lòng cứ như vậy mà ngất đi nên đưa tay ra, mất hết nửa ngày mới miễn cưỡng bắt được một vạt áo, sau đó thì hoàn toàn lâm vào mê man.
Lần nữa tỉnh lại, Lâm Hồi Âm cảm thấy toàn thân thoải mái hơn, nàng lười biếng cử động tay một chút, sau đó chạm vào một mảnh da thịt hơi lạnh, nàng cả kinh cúi đầu thì nhìn thấy Dạ Huyền đang ngủ say bên giường nàng.
Quả nhiên không phải ảo giác, lúc nàng đau dạ dày đã có người chiếu cố nàng.
Hẳn đêm qua Dạ Huyền thức trắng đêm, bộ áo quần đỏ của hắn có chút nhăn nhím, đầu hơi nghiêng dựa lên một cánh tay, dung nhan tuấn mĩ vì ngủ say mà an nhã hơn vài phần.
Lông mi hắn rất dài, để bên hốc mắt lưu lại một bóng mờ. Cánh mũi hắn cao lộ ra nét thanh tú. Bình thường tyuf ý như vậy, dù hắn không mở mắt thì cả người hắn cũng tỏ ra cực kỳ ôn hòa, không có chút lực công kích nào.
Tướng mạo của hắn thật làm cho người ta muốn cảm khác, một chút biểu cảm cũng không có, cứ việc ngủ say thế thôi cũng toát ra một vẻ đẹp tuyệt thế.
Lâm Hồi Âm nhìn có chút mê mẫn, không nhịn được mà cúi đầu mình xuống một cái, vừa vặn để đầu mình chạm vào đầu Dạ Huyền. Sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm Dạ Huyền đang ngủ say.
Đầu ngón tay hắn chạm vào lông mi, thêm mấy phần uể oải, càng hợp với tướng mạo thanh tú của hắn. Đáy lòng Lâm Hồi Âm thổn thức, đây rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, dù bộ dáng mệt mỏi cũng có thể làm ngouif khác mêm mẩn.Bởi vì dựa vào gần nên Lâm Hồi Âm mới nhìn rõ dưới đôi lông mi dày là cuồng thâm, có lẽ đã lâu hắn chưa được ngủ ngon giấc.
Lâm Hồi Âm chợt thấy đau lòng, theo bản năng đưa tay lên muốn chạm vào hốc mắt xanh đen của hắn, nhưng nàng chưa kịp chạm đến, hắn giống như phát giác ra chuyện gì vậy, hàng lông mi khẽ chớp.
Lâm Hồi Âm bị sợ vội vàng rút tay về, nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ đang ngủ.
Dạ Huyền vừa mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt kề rất gần mình hô hấp của nàng rất nhỏ, nhàn nhạt phất qua gò má hắn, mang theo hơi ngọt.
Đầu tiên hắn sửng sốt một chút, sau đó cũng không ngủ lại được, cứ nhìn nàng chằm chằm,
Qua hồi lâu, hắn mới như nhớ ra điều gì đó, vội vàng đưa tay sờ đầu nàng một cái, phát hiện nhiệt độ của nàng đã hạ xuống, lúc này mới cẩn thận đắp chăn lại cho nàng.
Lâm Hồi Âm mặc dù nhắm mắt giả bộ ngủ nhưng vẫn có thể cảm nhận được mọi cử động của Dạ Huyền. Không nhịn được mà đáy lòng dâng lên một cổ ấm áp, tay nàng khẽ run một cái, phát hiện tay mình vẫn nắm chặt vạt áo hắn.
Dạ Huyền ngồi bên mép giường một đoạn thời gian dài, cả xương cốt đều có chút nhức mỏi. Hắn muốn đứng dậy muốn cử động xương cốt một chút, nhưng Lâm Hồi Âm đang nắm mắt, cứ cho rằng hắn đã đi nên bàn tay đang nắm vạt áo của hắn cũng dùng sức hơn.
Lâm Hồi Âm muốn nhìn rõ hơn lại có cảm giác đầu óc nặng nè, nàng không cam lòng cứ như vậy mà ngất đi nên đưa tay ra, mất hết nửa ngày mới miễn cưỡng bắt được một vạt áo, sau đó thì hoàn toàn lâm vào mê man.
Lần nữa tỉnh lại, Lâm Hồi Âm cảm thấy toàn thân thoải mái hơn, nàng lười biếng cử động tay một chút, sau đó chạm vào một mảnh da thịt hơi lạnh, nàng cả kinh cúi đầu thì nhìn thấy Dạ Huyền đang ngủ say bên giường nàng.
Quả nhiên không phải ảo giác, lúc nàng đau dạ dày đã có người chiếu cố nàng.
Hẳn đêm qua Dạ Huyền thức trắng đêm, bộ áo quần đỏ của hắn có chút nhăn nhím, đầu hơi nghiêng dựa lên một cánh tay, dung nhan tuấn mĩ vì ngủ say mà an nhã hơn vài phần.
Lông mi hắn rất dài, để bên hốc mắt lưu lại một bóng mờ. Cánh mũi hắn cao lộ ra nét thanh tú. Bình thường tyuf ý như vậy, dù hắn không mở mắt thì cả người hắn cũng tỏ ra cực kỳ ôn hòa, không có chút lực công kích nào.
Tướng mạo của hắn thật làm cho người ta muốn cảm khác, một chút biểu cảm cũng không có, cứ việc ngủ say thế thôi cũng toát ra một vẻ đẹp tuyệt thế.
Lâm Hồi Âm nhìn có chút mê mẫn, không nhịn được mà cúi đầu mình xuống một cái, vừa vặn để đầu mình chạm vào đầu Dạ Huyền. Sau đó nghiêng đầu nhìn chằm chằm Dạ Huyền đang ngủ say.
Đầu ngón tay hắn chạm vào lông mi, thêm mấy phần uể oải, càng hợp với tướng mạo thanh tú của hắn. Đáy lòng Lâm Hồi Âm thổn thức, đây rốt cuộc là người đàn ông như thế nào, dù bộ dáng mệt mỏi cũng có thể làm ngouif khác mêm mẩn.Bởi vì dựa vào gần nên Lâm Hồi Âm mới nhìn rõ dưới đôi lông mi dày là cuồng thâm, có lẽ đã lâu hắn chưa được ngủ ngon giấc.
Lâm Hồi Âm chợt thấy đau lòng, theo bản năng đưa tay lên muốn chạm vào hốc mắt xanh đen của hắn, nhưng nàng chưa kịp chạm đến, hắn giống như phát giác ra chuyện gì vậy, hàng lông mi khẽ chớp.
Lâm Hồi Âm bị sợ vội vàng rút tay về, nhanh chóng nhắm mắt lại giả bộ đang ngủ.
Dạ Huyền vừa mở mắt thì nhìn thấy khuôn mặt kề rất gần mình hô hấp của nàng rất nhỏ, nhàn nhạt phất qua gò má hắn, mang theo hơi ngọt.
Đầu tiên hắn sửng sốt một chút, sau đó cũng không ngủ lại được, cứ nhìn nàng chằm chằm,
Qua hồi lâu, hắn mới như nhớ ra điều gì đó, vội vàng đưa tay sờ đầu nàng một cái, phát hiện nhiệt độ của nàng đã hạ xuống, lúc này mới cẩn thận đắp chăn lại cho nàng.
Lâm Hồi Âm mặc dù nhắm mắt giả bộ ngủ nhưng vẫn có thể cảm nhận được mọi cử động của Dạ Huyền. Không nhịn được mà đáy lòng dâng lên một cổ ấm áp, tay nàng khẽ run một cái, phát hiện tay mình vẫn nắm chặt vạt áo hắn.
Dạ Huyền ngồi bên mép giường một đoạn thời gian dài, cả xương cốt đều có chút nhức mỏi. Hắn muốn đứng dậy muốn cử động xương cốt một chút, nhưng Lâm Hồi Âm đang nắm mắt, cứ cho rằng hắn đã đi nên bàn tay đang nắm vạt áo của hắn cũng dùng sức hơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.