Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 356: Là nàng yêu hắn sao? (6)
Diệp Phi Dạ
06/06/2017
Lâm Hồi Âm nghe giọng nói cũng biết người đến là Tường Vi
nên đáy lòng chợt thấy không vui. Cắn môi dưới một cái. Con ngươi khẽ
chuyển động hai vòng, giống như nằm ngủ đã lâu tư thế không thoải mái
vậy. Làm như vừa mới trong mộng trở về, mở to mắt xoay người, làm Dạ Huyền sắp trả lời vấn đề của Tường Vi lập tức ngã lại lên giường
Lời của Dạ Huyền cứng rắn bị chăn lại ở cổ họng. Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ ngủ say như cũ, vào giờ phút này đầu nàng đang đặt ngang cổ hắn, chân gác lên hông hắn, tay còn vòng chặt cánh tay hắn.Cả người như dùng hắn làm giường vậy, nằm trên người hắn ngủ ngon lành.
Tường Vi nhìn tư thế ngủ của Lâm Hồi Âm theo bản năng mở to mắt có chút kinh ngạc.
Dạ Huyền lúng túng nhìn Tường Vi cười mọt cái, sau đó muốn đẩy tay chân của Lâm Hồi Âm xuống khỏi người mình.
Trong tiềm thức Lâm Hồi Âm cho rằng Dạ Huyền muốn rời đi cùng Tường Vi. Thấy Dạ Huyền muốn đẩy mình ra thì cả người liền cố chấp giữ chặt hắn lại.
Dạ Huyền không dám dùng sức sợ sẽ làm nàng bị thường, đẩy hai cái không có xê dịch gì nên chỉ đành cười xin lỗi Tường Vi một cái.
Tường Vi nhìn Lâm Hồi Âm nhắm mắt nằm trên người Dạ Huyền, đáy mắt lộ ra vẻ ghen tức nhưng vẫn thức thời cười một tiếng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lâm Hồi Âm nghe thấy tiếng đóng cửa, âm thầm đắc ý cả người vẫn như cũ quấn chặt trên người Dạ Huyền giả bộ ngủ.
Sau khi Tường Vi rời đi, Dạ Huyền cũng không đẩy Lâm Hồi Âm khỏi người mình nữa, ngược lại còn nâng tay vuốt ve mái tóc của nàng.
Động tác của hắn rất ôn nhu, Lâm Hồi Âm nằm trên thân thể hắn dần dần trở nên cứng ngắc, nàng chưa bao giờ có động chạm thân mật nào với người đàn ông như vậy cả... Đây là lần đầu tiên nhưng mà... Nàng không ghét cảm giác này ngược lại còn thấy thích thích...
Không khí bên trong nhà bởi vì cử chỉ vuốt ve của Dạ Huyền mà trở nên có chút ái muội. Lâm Hồi Âm càng khong thể mở mắt, chỉ có thể tiếp tục giả bộ như đang ngủ, nhưng được một lúc thì thật là ngủ thiếp đi.
.............
Tây Lương không phải là vùng đất an toàn, cho dù sơn trang của Tường Vi an toàn mười phần cũng không tiện ở lại lâu.
Lúc Triêu Ca tỉnh lại thân thể có chút yếu ớt, tiên lực trong cơ thể yếu kém vạn phần. Tường Vi thích Dạ Huyền, yêu ai thì yêu tất cả nên đối với bạn hắn cũng hết mực ân cần. Cho nên lấy đan dược mình tinh luyện ngàn năm cho Triêu Ca uống, lúc này tiên lực của hắn mới khôi phục năm phần.
Tiên lực Dạ Huyền vốn mạnh, lại thêm năm phần tiên lục của Triêu Ca, còn có Liễu Nhiễu giỏi vu thuật, đội hình nhìn có vẻ hơn xa lúc đầu Lâm Hồi Âm và Triêu Ca bị ném đến đây. Cho nên Dạ Huyền quyết định trong thời gian ngắn nhất rời khỏi Tây Lương, tránh đêm dài lắm mộng.
Trước khi đi Tường Vi còn cố ý chuẩn bị thiết yến chiêu đãi bọn họ trong đình.
Rượu là do đích thân Tường Vi ủ từ hoa, mở vò rượu một cái nhất thời hương phiêu dạt vạn dăm, chỉ ngửi thấy mùi vị đã làm người khác thấy thoải mái.
Tường Vi tự mình rót rượu cho mỗi người, sau đó đặt một chén trước mặt mình.
Lời của Dạ Huyền cứng rắn bị chăn lại ở cổ họng. Hắn cúi đầu nhìn thiếu nữ ngủ say như cũ, vào giờ phút này đầu nàng đang đặt ngang cổ hắn, chân gác lên hông hắn, tay còn vòng chặt cánh tay hắn.Cả người như dùng hắn làm giường vậy, nằm trên người hắn ngủ ngon lành.
Tường Vi nhìn tư thế ngủ của Lâm Hồi Âm theo bản năng mở to mắt có chút kinh ngạc.
Dạ Huyền lúng túng nhìn Tường Vi cười mọt cái, sau đó muốn đẩy tay chân của Lâm Hồi Âm xuống khỏi người mình.
Trong tiềm thức Lâm Hồi Âm cho rằng Dạ Huyền muốn rời đi cùng Tường Vi. Thấy Dạ Huyền muốn đẩy mình ra thì cả người liền cố chấp giữ chặt hắn lại.
Dạ Huyền không dám dùng sức sợ sẽ làm nàng bị thường, đẩy hai cái không có xê dịch gì nên chỉ đành cười xin lỗi Tường Vi một cái.
Tường Vi nhìn Lâm Hồi Âm nhắm mắt nằm trên người Dạ Huyền, đáy mắt lộ ra vẻ ghen tức nhưng vẫn thức thời cười một tiếng sau đó xoay người đi ra ngoài.
Lâm Hồi Âm nghe thấy tiếng đóng cửa, âm thầm đắc ý cả người vẫn như cũ quấn chặt trên người Dạ Huyền giả bộ ngủ.
Sau khi Tường Vi rời đi, Dạ Huyền cũng không đẩy Lâm Hồi Âm khỏi người mình nữa, ngược lại còn nâng tay vuốt ve mái tóc của nàng.
Động tác của hắn rất ôn nhu, Lâm Hồi Âm nằm trên thân thể hắn dần dần trở nên cứng ngắc, nàng chưa bao giờ có động chạm thân mật nào với người đàn ông như vậy cả... Đây là lần đầu tiên nhưng mà... Nàng không ghét cảm giác này ngược lại còn thấy thích thích...
Không khí bên trong nhà bởi vì cử chỉ vuốt ve của Dạ Huyền mà trở nên có chút ái muội. Lâm Hồi Âm càng khong thể mở mắt, chỉ có thể tiếp tục giả bộ như đang ngủ, nhưng được một lúc thì thật là ngủ thiếp đi.
.............
Tây Lương không phải là vùng đất an toàn, cho dù sơn trang của Tường Vi an toàn mười phần cũng không tiện ở lại lâu.
Lúc Triêu Ca tỉnh lại thân thể có chút yếu ớt, tiên lực trong cơ thể yếu kém vạn phần. Tường Vi thích Dạ Huyền, yêu ai thì yêu tất cả nên đối với bạn hắn cũng hết mực ân cần. Cho nên lấy đan dược mình tinh luyện ngàn năm cho Triêu Ca uống, lúc này tiên lực của hắn mới khôi phục năm phần.
Tiên lực Dạ Huyền vốn mạnh, lại thêm năm phần tiên lục của Triêu Ca, còn có Liễu Nhiễu giỏi vu thuật, đội hình nhìn có vẻ hơn xa lúc đầu Lâm Hồi Âm và Triêu Ca bị ném đến đây. Cho nên Dạ Huyền quyết định trong thời gian ngắn nhất rời khỏi Tây Lương, tránh đêm dài lắm mộng.
Trước khi đi Tường Vi còn cố ý chuẩn bị thiết yến chiêu đãi bọn họ trong đình.
Rượu là do đích thân Tường Vi ủ từ hoa, mở vò rượu một cái nhất thời hương phiêu dạt vạn dăm, chỉ ngửi thấy mùi vị đã làm người khác thấy thoải mái.
Tường Vi tự mình rót rượu cho mỗi người, sau đó đặt một chén trước mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.