Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 202: Nếu ngươi không tiếc ta cũng không yêu (12)
Diệp Phi Dạ
10/05/2017
Đã từng vì cái thân phận là Thanh Âm chuyển thế này mà nàng được hắn chiếu cố, bây giờ hắn tức giận là vì nàng làm bẩn Thanh Âm tốt đẹp!
Hắn cảm thấy nàng không xứng với thân phận Thanh Âm chuyển thế này!
Trong nháy mắt Lâm Hồi Âm cảm thấy rất buồn cười!
Không sai, nàng đúng là Thanh Âm chuyển thế... Nhưng vậy thì sao? Nàng là vậy, là Lâm Hồi Âm không phải Thanh Âm... Thanh Âm đã chết, vĩnh viễn không còn trên thế gian này, chỉ còn mỗi Lâm Hồi Âm nàng.
Ánh mắt Lâm Hồi Âm có chút chua xót, nhưng cố đè nén cảm giác đau đớn trong tim ép mình không được khóc.
Dù cho nàng khóc cũng sẽ không khóc trước mặt hắn.
Nếu hắn khong tiếc nàng cũng không yêu!
Lâm Hồi Âm nàng dù cho có tệ hại đi nữa cũng không phải là người không biết liêm sỉ luôn bám đuôi một người không thương mình.
Sống một thời gian lâu như vậy hắn luôn che chở nàng, luôn nghĩ hết cách này đến cách khác tốt cho nàng nhưng nàng vẫn không cố gắng! Trong nháy mắt này Triêu Ca rất thất vọng!
Thật sự rất thất vọng... Nàng với ngàn năm trước khác nhau quá lớn, hiển nhiên không phải cùng một người.
Hơn nữa bộ dáng ở chung một chỗ với Dạ Huyền vui vẻ như vậy làm hắn cảm thấy ghen tức... Sau khi Thanh Âm ở chung một chỗ với hắn tuy có làm bạn với Dạ Huyền nhưng cũng sẽ không phân biệt nam nử mà thân cận với nhau như vậy!
Bàn tay Triêu Ca cuộn chặt thành nắm đấm, nhìn dấu năm ngón tay nổi bật trên má nàng, đáy lòng thấy hỗn loạn, ngàn năm sau nàng chuyển thế sao lại trở thành người như vậy?
Dù có nghĩ thế nào hắn cũng nghĩ không thông, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng: "Ta nói rồi, nếu ngươi không học, hay lười biếng một lần nữa thì ta cũng sẽ không để ý đến ngươi."
"Mà hôm nay ngươi lại lén lút vi phạm môn quy Thần Sơn, ta có thể không tính toán, cũng có thể để chưởng môn không phạt ngươi nhưng mà... Lâm Hồi Âm... Từ nay ta nhất định không xen vào chuyện của ngươi nữa!"
"Ngươi học tốt tiên thuật cũng tốt, hay lười biếng cũng được, không liên quan đến ta."
Nói đến đoạn này, Triêu Ca dừng lại một chút, nhìn ánh mắt Lâm Hồi Âm, không chút lưu tình nói tiếp: "Nhưng ta sẽ không để ngươi chết.. Bởi vì ngươi là Thanh Âm chuyển thế, đó là ta nợ Thanh Âm."
Còn gì tàn nhẫn hơn những lời này đây?
Ý của hắn đã rõ ràng như vậy tại sao còn nhất định phải nói thẳng ra?
Triêu Ca cảm thấy tim mình đau đớn, sau đó phất mạnh tay áo xoay người bước ra cửa, vừa đi vừa nói: "Tuy nhiên ta khuyên ngươi một câu, lần này ta có thể bỏ qua cho ngươi không có nghĩa lần sau cũng vậy. Coi như ngươi có gian tình với Dạ Huyền thì cũng không thể không tuân theo môn quy Thần Sơn..."
Hắn cảm thấy nàng không xứng với thân phận Thanh Âm chuyển thế này!
Trong nháy mắt Lâm Hồi Âm cảm thấy rất buồn cười!
Không sai, nàng đúng là Thanh Âm chuyển thế... Nhưng vậy thì sao? Nàng là vậy, là Lâm Hồi Âm không phải Thanh Âm... Thanh Âm đã chết, vĩnh viễn không còn trên thế gian này, chỉ còn mỗi Lâm Hồi Âm nàng.
Ánh mắt Lâm Hồi Âm có chút chua xót, nhưng cố đè nén cảm giác đau đớn trong tim ép mình không được khóc.
Dù cho nàng khóc cũng sẽ không khóc trước mặt hắn.
Nếu hắn khong tiếc nàng cũng không yêu!
Lâm Hồi Âm nàng dù cho có tệ hại đi nữa cũng không phải là người không biết liêm sỉ luôn bám đuôi một người không thương mình.
Sống một thời gian lâu như vậy hắn luôn che chở nàng, luôn nghĩ hết cách này đến cách khác tốt cho nàng nhưng nàng vẫn không cố gắng! Trong nháy mắt này Triêu Ca rất thất vọng!
Thật sự rất thất vọng... Nàng với ngàn năm trước khác nhau quá lớn, hiển nhiên không phải cùng một người.
Hơn nữa bộ dáng ở chung một chỗ với Dạ Huyền vui vẻ như vậy làm hắn cảm thấy ghen tức... Sau khi Thanh Âm ở chung một chỗ với hắn tuy có làm bạn với Dạ Huyền nhưng cũng sẽ không phân biệt nam nử mà thân cận với nhau như vậy!
Bàn tay Triêu Ca cuộn chặt thành nắm đấm, nhìn dấu năm ngón tay nổi bật trên má nàng, đáy lòng thấy hỗn loạn, ngàn năm sau nàng chuyển thế sao lại trở thành người như vậy?
Dù có nghĩ thế nào hắn cũng nghĩ không thông, cuối cùng lạnh lùng lên tiếng: "Ta nói rồi, nếu ngươi không học, hay lười biếng một lần nữa thì ta cũng sẽ không để ý đến ngươi."
"Mà hôm nay ngươi lại lén lút vi phạm môn quy Thần Sơn, ta có thể không tính toán, cũng có thể để chưởng môn không phạt ngươi nhưng mà... Lâm Hồi Âm... Từ nay ta nhất định không xen vào chuyện của ngươi nữa!"
"Ngươi học tốt tiên thuật cũng tốt, hay lười biếng cũng được, không liên quan đến ta."
Nói đến đoạn này, Triêu Ca dừng lại một chút, nhìn ánh mắt Lâm Hồi Âm, không chút lưu tình nói tiếp: "Nhưng ta sẽ không để ngươi chết.. Bởi vì ngươi là Thanh Âm chuyển thế, đó là ta nợ Thanh Âm."
Còn gì tàn nhẫn hơn những lời này đây?
Ý của hắn đã rõ ràng như vậy tại sao còn nhất định phải nói thẳng ra?
Triêu Ca cảm thấy tim mình đau đớn, sau đó phất mạnh tay áo xoay người bước ra cửa, vừa đi vừa nói: "Tuy nhiên ta khuyên ngươi một câu, lần này ta có thể bỏ qua cho ngươi không có nghĩa lần sau cũng vậy. Coi như ngươi có gian tình với Dạ Huyền thì cũng không thể không tuân theo môn quy Thần Sơn..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.