Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 197: Nếu ngươi không tiếc ta cũng không yêu (7)
Diệp Phi Dạ
10/05/2017
Từ đỉnh Thần Sơn xuống, Liên Y vẫn cưỡi trên ngự kiếm, nàng đi trước, Triêu Ca cưỡi gió không nhanh không chậm theo sau.
Đến chỗ ở của đệ tử mới, Liên Y dừng lại rồi nghiêng đầu nhìn Triêu Ca sau lưng nhàn nhạt cười một tiếng: "Thái tử ca, huynh cùng ta đến nơi này."
Triêu Ca gật đầu một cái rồi đuổi theo.
Liên Y đi thẳng một đường dẫn Triêu Ca đến trước phòng Lâm Hồi Âm. Đứng trước cửa, nàng không trực tiếp đẩy cửa ra mà nhẹ nhàng gõ hai cái, mọi thứ rất yên tĩnh không hề có tiếng đáp lại.
Triêu Ca nhíu chặt lông mày, đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, hỏi: "Liên Y, Hồi Âm sao vậy?"
Liên Y không trả lời vấn đề của Triêu Ca, chỉ là giương lên một nụ cười sau đó ngưng tụ tiên lực đẩy mạnh cửa phòng Lâm Hồi Âm.
Cửa bị đẩy ầm ầm mở ra, Liên Y chỉ vào trong phòng, nói với Triêu Ca: "Thái tử ca, huynh sang đây xem."
Tâm tư của Liên Y không phải Triêu Ca không biết, chỉ là hắn thật sự không hiểu nàng ta phí sức đưa hắn đến chỗ ở của Lâm Hồi Âm rốt cuộc là vì cái gì.
Triêu Ca đứng tại chỗ, nhìn Liên Y chằm chằm hai giây, cũng không nhìn ra gì, vội sải chân ưu nhã bước đến cạnh cửa, hơi cúi người bước vào bên trong.
Phía trong là một mảnh đen nhánh, Triêu Ca thầm niệm một khẩu quyết châm lửa, nến trong phòng Hồi Âm lập tức sáng lên, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lúc này Triêu Ca mới thấy rõ bên trong phòng rất sạch sẽ, trên giường không hề có bóng người.
"Thái tử ca, ta đưa huynh đến đây chính là để huynh chính mắt nhìn một chút, Lâm Hồi Âm coi thường môn quy Thần Sơn, đêm hôm vắng người trốn khỏi Thần Sơn!" Lúc này Liên Y mới không nhanh không chậm bẩm báo với Triêu Ca.
"Tại sao ngươi biết nàng xuống núi?" Giọng hỏi của Triêu Ca có chút lạnh.
Nhưng Liên Y cũng không sợ, còn tự nhiên lên tiếng: "Là Liên Y chính mắt nhìn thấy, vậy nên vội vàng đến Vô Lượng điện tìm Thái tử ca."
Liên Y chỉ nói Lâm Hồi Âm không ở đây chứ một mực không nhắc đến Dạ Huyền.
Lần này Triêu Ca không lên tiếng, chỉ là sắc mặt trở nên khó coi hơn một chút.
Liên Y quan sát thần thái của hắn, đáy lòng không nhịn được hưng phấn, trên mặt khẽ cười, nói tiếp: "Hơn nữa Lâm Hồi Âm bay về phía Tây Bắc. Thái tử ca, Lâm Hồi Âm tự mình xuống Thần Sơn, nếu bị chưởng môn phát hiện nhất định sẽ bị trừng phạt..."
Nàng có chút không đoán ra thật sự Thái tử đang nghĩ gì, lần trước Lâm Hồi Âm không thuộc khẩu quyết hắn phạt nàng ta nặng như vậy nhưng sau lại tặng cho nàng một túi cao dược, vậy nên lời Liên Y nói ra hết sức xảo diệu.
"Nếu như ta biết cũng phải chịu trừng phạt." Triêu Ca lên tiếng cắt ngang lời Liên Y, mặt đầy công chính không chút bao dung, không hề để người đối diện cảm thấy nghi ngờ.
Ngay sau đó, Triêu Ca nghiêng đầu nhìn vào mắt Liên Y, giọng vẫn bình tĩnh như thường: "Nơi này đã không còn chuyện của ngươi, thời gian cũng không còn sớm về nghỉ ngơi trước đi."
Liên Y nhìn Triêu Ca, giật giật khóe môi giống như muốn nói thêm gì...
Đến chỗ ở của đệ tử mới, Liên Y dừng lại rồi nghiêng đầu nhìn Triêu Ca sau lưng nhàn nhạt cười một tiếng: "Thái tử ca, huynh cùng ta đến nơi này."
Triêu Ca gật đầu một cái rồi đuổi theo.
Liên Y đi thẳng một đường dẫn Triêu Ca đến trước phòng Lâm Hồi Âm. Đứng trước cửa, nàng không trực tiếp đẩy cửa ra mà nhẹ nhàng gõ hai cái, mọi thứ rất yên tĩnh không hề có tiếng đáp lại.
Triêu Ca nhíu chặt lông mày, đáy mắt hiện lên vẻ nghi ngờ, hỏi: "Liên Y, Hồi Âm sao vậy?"
Liên Y không trả lời vấn đề của Triêu Ca, chỉ là giương lên một nụ cười sau đó ngưng tụ tiên lực đẩy mạnh cửa phòng Lâm Hồi Âm.
Cửa bị đẩy ầm ầm mở ra, Liên Y chỉ vào trong phòng, nói với Triêu Ca: "Thái tử ca, huynh sang đây xem."
Tâm tư của Liên Y không phải Triêu Ca không biết, chỉ là hắn thật sự không hiểu nàng ta phí sức đưa hắn đến chỗ ở của Lâm Hồi Âm rốt cuộc là vì cái gì.
Triêu Ca đứng tại chỗ, nhìn Liên Y chằm chằm hai giây, cũng không nhìn ra gì, vội sải chân ưu nhã bước đến cạnh cửa, hơi cúi người bước vào bên trong.
Phía trong là một mảnh đen nhánh, Triêu Ca thầm niệm một khẩu quyết châm lửa, nến trong phòng Hồi Âm lập tức sáng lên, tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lúc này Triêu Ca mới thấy rõ bên trong phòng rất sạch sẽ, trên giường không hề có bóng người.
"Thái tử ca, ta đưa huynh đến đây chính là để huynh chính mắt nhìn một chút, Lâm Hồi Âm coi thường môn quy Thần Sơn, đêm hôm vắng người trốn khỏi Thần Sơn!" Lúc này Liên Y mới không nhanh không chậm bẩm báo với Triêu Ca.
"Tại sao ngươi biết nàng xuống núi?" Giọng hỏi của Triêu Ca có chút lạnh.
Nhưng Liên Y cũng không sợ, còn tự nhiên lên tiếng: "Là Liên Y chính mắt nhìn thấy, vậy nên vội vàng đến Vô Lượng điện tìm Thái tử ca."
Liên Y chỉ nói Lâm Hồi Âm không ở đây chứ một mực không nhắc đến Dạ Huyền.
Lần này Triêu Ca không lên tiếng, chỉ là sắc mặt trở nên khó coi hơn một chút.
Liên Y quan sát thần thái của hắn, đáy lòng không nhịn được hưng phấn, trên mặt khẽ cười, nói tiếp: "Hơn nữa Lâm Hồi Âm bay về phía Tây Bắc. Thái tử ca, Lâm Hồi Âm tự mình xuống Thần Sơn, nếu bị chưởng môn phát hiện nhất định sẽ bị trừng phạt..."
Nàng có chút không đoán ra thật sự Thái tử đang nghĩ gì, lần trước Lâm Hồi Âm không thuộc khẩu quyết hắn phạt nàng ta nặng như vậy nhưng sau lại tặng cho nàng một túi cao dược, vậy nên lời Liên Y nói ra hết sức xảo diệu.
"Nếu như ta biết cũng phải chịu trừng phạt." Triêu Ca lên tiếng cắt ngang lời Liên Y, mặt đầy công chính không chút bao dung, không hề để người đối diện cảm thấy nghi ngờ.
Ngay sau đó, Triêu Ca nghiêng đầu nhìn vào mắt Liên Y, giọng vẫn bình tĩnh như thường: "Nơi này đã không còn chuyện của ngươi, thời gian cũng không còn sớm về nghỉ ngơi trước đi."
Liên Y nhìn Triêu Ca, giật giật khóe môi giống như muốn nói thêm gì...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.