Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 23: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm (6)
Diệp Phi Dạ
03/04/2017
Đó là một sự kết hợp, thực thuần túy, thực trực tiếp, khuynh thành tuyệt thế, áp đảo vạn vật trên thế gian!
Da thịt hơi nhợt nhạt, đôi mắt sâu không thấy đáy, môi màu hồng nhạt nữ tính, khuôn mặt thanh tú nhu hòa giống nữ khí, cổ tinh tế thon dài lộ ra một chiếc vòng bạc, ở giữa khảm một viên hồng thạch. Trên mi tâm của hắn có một dấu ấn màu đỏ, khiến hắn càng trở nên xinh đẹp yêu lệ.
Trên bờ vai của hắn, có một tiểu bạch miêu đang nằm ở đó.
Bước đi của hắn không nhanh không chậm. Mà hồng y tóc bạc, theo nhịp chân của hắn, theo gió phiêu lãng.
Hồng như máu, trắng như tuyết.
Hai màu sắc như vậy, một cái giống tiên, một cái như yêu, thần kì ở trên người của hắn, trở nên quỷ dị, tản ra mị lực khó có thể nói rõ.
Nam tử không coi air a gì, thần thái kiêu ngạo nhìn mọi người đang chăm chú phía dưới. Tư thái yêu mị đến trung tâm yến hội, tạo nên cảnh tượng mê hoặc lòng người.
Các vũ nữ như bị một cái gì đó sai khiến, tự động tránh ra.
Nam tử dậm chân, còn chưa mở miệng đã tỏa ra cảm giác áp bách ở xung quanh. Giọng nói của hắn trong trẻo rõ ràng vô cùng: “Là ai hất rượu xuống dưới lầu?”
Lúc này mọi người mới hoàn hồn.
Cả trai lẫn gái ở đây đều nhìn chằm chằm dung nhan của nam tử hồng y tóc bạc, chưa từng rời khỏi. Thậm chí mọi người đều âm thầm cảm thán trong lòng: Dung nhan tuyệt mĩ như vậy, quả thực không uổng công, gặp may mắn!
Nam tử hồng y tóc bạc, lạnh lùng đứng ở nơi đó, không hề sợ hãi nhếch môi cười lạnh. Mặc dù là cười lạnh, cũng đủ làm điên đảo chúng sinh, mê hoặc lòng người: “Như thế nào, đều câm điếc sao?”
Trầm Li vừa mới buông tay của Lâm Hồi Âm ra, thân mình đứng thẳng, đi về phía nam tử hồng y tóc bạc.
Cả đời này của hắn, đều rất thích cái đẹp, nhưng chưa bao giờ gặp được dung nhan xinh đẹp như vậy.
Tâm Trầm Li có chút rung động, đi đến trước mặt nam tử, vênh mặt, hỏi: “Ngươi là ai, nơi này của gia, ngươi cũng dám đến, không muốn sống nữa sao?”
“Gia?” Hồng y nam tử thấp giọng hỏi lại, ngữ khí có chút lãnh đạm.
“Nhưng mà, gia gia thấy ngươi lớn lên xinh đẹp. Nếu ngươi theo ta, ta có thể tha cái chết cho ngươi!” Trầm Li không nghe được sự quỷ dị trong lời nói ấy, lỗ mãng sờ mái tóc dài như tuyết của nam tử kia, trong lòng cảm thán rất ít người nào trưởng thành lại có tóc trắng thuần túy như vậy nha!
Hồng y tóc bạc nam tử ở lúc tay Trầm Li chạm vào tóc của mình, thân thể khẽ nhúc nhích, lại bị Trầm Li gỡ một sợi tóc. Trong nháy mắt mâu quang của hắn trở nên lạnh lẽo. tay trái hơi nâng lên, chậm rãi gạt tay của Trầm Li khỏi tóc của mình: “Ở trước mặt ta, ngươi cũng dám xưng gia?”
Trầm Li ỷ vào tỷ tỷ mình là Tiên hi, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ ở Hoàng thành lại bị người khác khinh miệt như thế, tự nhiên có chút không phục, giơ tay lên, chỉ vào yêu nghiệt nam tử, ngữ khí hung hăng nói: “Không cần cho đồ xấu hổ nhà ngươi mặt mũi! Ngươi cũng đã biết ta là ai!”
“Ngươi là ai, đâu có liên quan gì tới ta!” Hồng y tóc bạc nam tử chế giễu cười lạnh trả lời một câu. Sợi tóc màu trắng trong tay Trầm Li hơi giơ lên, lập tức quấn lấy ngón tay của nam tử. Ngữ điệu của nam tử trở nên âm lãnh: “Ta ghét nhất bị người khác động ngón tay vào ta!”
Tiếng nói vừa dứt, sợi tóc kia liền cắt đứt ngón tay của Trầm Li.
Sợi tóc trắng, nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ, còn có huyết châu tí tách rơi.
“Ngươi đúng là không cần mạng. Ta cho ngươi biết, ta là đương kim quốc cữu gia, thân đệ đệ của Tiên phi. Ngươi dám làm vậy với ta, ngươi muốn chết!” Trầm Li ôm ngón tay đau đớn của mình, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hắn ỷ vào tỷ tỷ của mình, chưa bao giờ học qua tiên thuật. Hiện tại người trước mặt này sợ là tiên thuật xuất chúng. Trước mắt, chỉ có thể dựa vào núi dọa người!
Ai ngờ, hồng y tóc bạc nam tử kiêu ngạo sau khi nghe được lời này của hắn xong, ngược lại giống như nghe được chuyện dị thường buồn cười, che miệng, khinh thường cười cười, ngữ khí khinh thị vô cùng: “Tiên phi? Trầm Thù sao? Tiện tì kia, cũng xứng đến dọa ta sao?”
Người xung quanh nháy mắt hít một hơi!
Nam tử này, rốt cuộc là có nguồn gốc như thế nào, cũng dám to gan lớn mật mắng Tiên phi mà đương kim Tiên đế sủng ái nhất!
“Ngươi dám nhục mạ tỷ tỷ của ta!” Trầm Li tức giận, sắc mặt cực kì âm trầm, nói với các quan lại cùng đi: “Các ngươi cứ ngồi đó làm gì, chạy nhanh lên, diệt cái tiểu tử cuồng vọng không biết trời cao đất rộng này cho ta!”
Quan lại bị Trầm Li truyền đạt mệnh lệnh. Lập tức đứng dậy, các loại tiên thuật đều được sử dụng, nhắm vào nam tử hồng y tóc bạc yêu nghiệt kia.
Các ca cơ vũ kĩ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều chạy trốn.
Mà tiểu miêu ở trên vai nam tử yêu nghiệt kia lập tức nhảy xuống, đập ở trên bàn, đối với một bàn đầy mỹ thực rượu ngon, thèm nhỏ dãi, không trông nom phía sau đang đánh nhau!
Duy chỉ có Lâm Hồi Âm miễn cưỡng dựa vào lan can bạch ngọc, thở từng ngụm lớn, bình ổn tâm tình chính mình. Thật sự là nguy hiểm thật, vừa rồi lại tìm được đường sống trong chỗ chết một lần nữa!
Nàng ngẩng đầum nhìn nam tử hồng y tóc bạc kia, cảm thấy dung nhan xinh đẹp ấy khiến cho nàng đắm chìm vào đó.
Hắn so với Hoàng thái tử hôm qua lại yêu thượng vài phần.
Hoàng thái tử là thần thánh thuần túy, mà hắn cũng làm cho người ta say mê!
Hơn nữa hồng y tóc bạc nam tử, thoạt nhìn thực nhu nhược. Trong lòng Lâm Hồi Âm âm thầm nghĩ, không biết hắn có thể đánh lại văn võ bá quan trong phòng này không!
Hồng y tóc bạc nam tử, quay mặt về phía mọi người vây đánh, nhưng không có nửa điểm nao núng, ngược lại lạnh lùng nhếch khóe môi, thầm mắng một tiếng: “Một đám súc sinh!” Sau đó tóc bạc nhiễm huyết trong tay nháy mắt tung bay, thẳng hướng bọn họ bay đi.
“A a a a ____”
“Ách ách ách ách____”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên, sau đó Lâm Hồi Âm nhìn đến, đất đầy tàn thi.
Chân, cánh tay, thắt lưng, đầu, đều lìa khỏi thân thể.
Chia năm xẻ bảy tán lạc ở các góc trong phòng.
Bàn bạch ngọc cũng bị huyết nhiễm thành hồng.
Trầm Li sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, kêu gào với người còn sống: “Nhanh đi tìm Tiên đế Tiên phi, nói có yêu xuất hiện! Yêu!”
Có người chạy đi về hướng thang lầu cùng cửa sổ. Nhưng những người đó còn chưa chạy đến được thì toàn bộ cửa sổ của Yến Tử lâu đang mở, như bị người khác khống chế, “Ba” một tiếng, nháy mắt đều đóng lại!
Chương 25: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm (8)
“Chỉ cần ta muốn giết người, không ai có thể sống!” Khóe môi của hồng y nam tử cười lạnh, nhìn ánh mắt sợ hãi của Trầm Li, lãnh đạm nói: “Không phải ngươi hỏi ta là ai sao? Trước khi ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
“Ta là Dạ Huyền.”
Bốn chữ, rất hàm xúc được nói ra từ trong miệng của nam tử.
Tiếng nói vừa dứt, tóc dài trong tay hắn như biến thành màu đỏ bay về phía mi tâm của Trầm Li, cưỡng ép xuyên phá đầu lâu của hắn.
Mắt của Trầm Li không nhắm lại, cả người liền không còn hô hấp, ngã xuống đất không dậy nổi.
Người không chết, sau khi nghe đến cái tên kai, thân mình đều run run, quỳ xuống, miệng cầu xin tha thues: “Nhị hoàng tử, tha mạng. Nhị hoàng tử, tội thần biết sai rồi!”
Đây là Dạ Huyền a!
Đông hoang nhị hoàng tử.
Ngàn năm trước, nhị hoàng tử vô duyên vô cớ biến mất đã trở về, nhưng lại trở nên cường đại như thế!
Khó trách, có người đồn đãi, nhị hoàng tử là Hắc thái tử Dạ Huyền!
Quả nhiên danh bất hư truyền, như tử thần đến từ thế giới hắc ám, giết người không chớp mắt, thị huyết như mạng!
“Nhị hoàng tử, chúng thần biết sau rồi!”
“Nhị hoàng tử, tha mạng, tha mạng!”
Dạ Huyền đứng ở chỗ nào, quay mặt về phía mọi người đang cầu xin tha thứ, thần thái không chút thay đổi: “Tiên đế nuôi một lũ biến chất các ngươi? Không có nửa điểm cốt khí, đánh không lại liền cầu xin tha thứ? Thật sự là___nên___chết!”
Nói xong, tóc dài lại bay lên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, các đại thần quỳ xuống đều giống như Trầm Li, mi tâm bị chọc thủng.
Toàn bộ trong phòng, một mảnh tĩnh mịch.
Dạ Huyền giết người xong, vẻ mặt lạnh nhạt, tư thái kiêu ngạo đứng trong vũng máu. Tư thế kia, như thể những người chết này, đều không có quan hệ với hắn, không phải do hắn giết!
Hắn không buồn liếc mắt nhìn Lâm Hồi Âm, chỉ là nói với tiểu miêu đang ham ăn, nói một câu: “Đi thôi.”
Sau đó liền cất bước, đi xuống dưới lầu.
Tiểu miêu tham ăn kia uống ngụm rượu cuối cùng, ăn miếng thịt cuối cùng, tựa như cảm thấy không đủ, lại lưu luyến cầm thêm một quả táo. Móng vuốt nhảy lên, đã rơi xuống vai Dạ Huyền, híp mắt, bắt đầu cắn quả táo.
Lâm Hồi Âm dựa vào lan can bạch ngọc, nhìn một màn đẫm máu như vậy, trong đầu hiện lên lúc mình bị hỏa thiêu: Khi chuẩn bị chết cháy, nam tử khoác áo choàng kia xuất hiện, cũng ngoan lệ quyết tuyệt như vậy!
Chỉ là, không biết nam nhân tên Dạ Huyền này có ngọc bội kia hay không?
Nàng vô duyên vô cớ bị bắt cóc, bị cướp đi trong sạch. Nàng không thể không biết đó là ai!
Trong lòng Lâm Hồi Âm hồi hộp, nhớ tới trọng điểm. Dạ Huyền là nhị hoàng tử, như vậy có thể nói, hắn biết Hoàng thái tử. Bọn họ có thể làm hoa sen nở rộ, có thể giết người trong nháy mắt, đều là người lợi hại. Nói cách khác bọn họ có thể xoay thời không, đưa nàng trở về hiện đại?
Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, không còn do dự, vội vàng đứng lên, đuổi theo Dạ Huyền.
Nàng vốn muốn lợi dụng Trầm Li để tiến vào Hoàng cung. Bây giờ Trầm Li đã chết, cơ hội duy nhất của nàng là để nam tử tên Dạ Huyền kia,…
Da thịt hơi nhợt nhạt, đôi mắt sâu không thấy đáy, môi màu hồng nhạt nữ tính, khuôn mặt thanh tú nhu hòa giống nữ khí, cổ tinh tế thon dài lộ ra một chiếc vòng bạc, ở giữa khảm một viên hồng thạch. Trên mi tâm của hắn có một dấu ấn màu đỏ, khiến hắn càng trở nên xinh đẹp yêu lệ.
Trên bờ vai của hắn, có một tiểu bạch miêu đang nằm ở đó.
Bước đi của hắn không nhanh không chậm. Mà hồng y tóc bạc, theo nhịp chân của hắn, theo gió phiêu lãng.
Hồng như máu, trắng như tuyết.
Hai màu sắc như vậy, một cái giống tiên, một cái như yêu, thần kì ở trên người của hắn, trở nên quỷ dị, tản ra mị lực khó có thể nói rõ.
Nam tử không coi air a gì, thần thái kiêu ngạo nhìn mọi người đang chăm chú phía dưới. Tư thái yêu mị đến trung tâm yến hội, tạo nên cảnh tượng mê hoặc lòng người.
Các vũ nữ như bị một cái gì đó sai khiến, tự động tránh ra.
Nam tử dậm chân, còn chưa mở miệng đã tỏa ra cảm giác áp bách ở xung quanh. Giọng nói của hắn trong trẻo rõ ràng vô cùng: “Là ai hất rượu xuống dưới lầu?”
Lúc này mọi người mới hoàn hồn.
Cả trai lẫn gái ở đây đều nhìn chằm chằm dung nhan của nam tử hồng y tóc bạc, chưa từng rời khỏi. Thậm chí mọi người đều âm thầm cảm thán trong lòng: Dung nhan tuyệt mĩ như vậy, quả thực không uổng công, gặp may mắn!
Nam tử hồng y tóc bạc, lạnh lùng đứng ở nơi đó, không hề sợ hãi nhếch môi cười lạnh. Mặc dù là cười lạnh, cũng đủ làm điên đảo chúng sinh, mê hoặc lòng người: “Như thế nào, đều câm điếc sao?”
Trầm Li vừa mới buông tay của Lâm Hồi Âm ra, thân mình đứng thẳng, đi về phía nam tử hồng y tóc bạc.
Cả đời này của hắn, đều rất thích cái đẹp, nhưng chưa bao giờ gặp được dung nhan xinh đẹp như vậy.
Tâm Trầm Li có chút rung động, đi đến trước mặt nam tử, vênh mặt, hỏi: “Ngươi là ai, nơi này của gia, ngươi cũng dám đến, không muốn sống nữa sao?”
“Gia?” Hồng y nam tử thấp giọng hỏi lại, ngữ khí có chút lãnh đạm.
“Nhưng mà, gia gia thấy ngươi lớn lên xinh đẹp. Nếu ngươi theo ta, ta có thể tha cái chết cho ngươi!” Trầm Li không nghe được sự quỷ dị trong lời nói ấy, lỗ mãng sờ mái tóc dài như tuyết của nam tử kia, trong lòng cảm thán rất ít người nào trưởng thành lại có tóc trắng thuần túy như vậy nha!
Hồng y tóc bạc nam tử ở lúc tay Trầm Li chạm vào tóc của mình, thân thể khẽ nhúc nhích, lại bị Trầm Li gỡ một sợi tóc. Trong nháy mắt mâu quang của hắn trở nên lạnh lẽo. tay trái hơi nâng lên, chậm rãi gạt tay của Trầm Li khỏi tóc của mình: “Ở trước mặt ta, ngươi cũng dám xưng gia?”
Trầm Li ỷ vào tỷ tỷ mình là Tiên hi, muốn làm gì thì làm, chưa bao giờ ở Hoàng thành lại bị người khác khinh miệt như thế, tự nhiên có chút không phục, giơ tay lên, chỉ vào yêu nghiệt nam tử, ngữ khí hung hăng nói: “Không cần cho đồ xấu hổ nhà ngươi mặt mũi! Ngươi cũng đã biết ta là ai!”
“Ngươi là ai, đâu có liên quan gì tới ta!” Hồng y tóc bạc nam tử chế giễu cười lạnh trả lời một câu. Sợi tóc màu trắng trong tay Trầm Li hơi giơ lên, lập tức quấn lấy ngón tay của nam tử. Ngữ điệu của nam tử trở nên âm lãnh: “Ta ghét nhất bị người khác động ngón tay vào ta!”
Tiếng nói vừa dứt, sợi tóc kia liền cắt đứt ngón tay của Trầm Li.
Sợi tóc trắng, nháy mắt bị nhuộm thành màu đỏ, còn có huyết châu tí tách rơi.
“Ngươi đúng là không cần mạng. Ta cho ngươi biết, ta là đương kim quốc cữu gia, thân đệ đệ của Tiên phi. Ngươi dám làm vậy với ta, ngươi muốn chết!” Trầm Li ôm ngón tay đau đớn của mình, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng. Hắn ỷ vào tỷ tỷ của mình, chưa bao giờ học qua tiên thuật. Hiện tại người trước mặt này sợ là tiên thuật xuất chúng. Trước mắt, chỉ có thể dựa vào núi dọa người!
Ai ngờ, hồng y tóc bạc nam tử kiêu ngạo sau khi nghe được lời này của hắn xong, ngược lại giống như nghe được chuyện dị thường buồn cười, che miệng, khinh thường cười cười, ngữ khí khinh thị vô cùng: “Tiên phi? Trầm Thù sao? Tiện tì kia, cũng xứng đến dọa ta sao?”
Người xung quanh nháy mắt hít một hơi!
Nam tử này, rốt cuộc là có nguồn gốc như thế nào, cũng dám to gan lớn mật mắng Tiên phi mà đương kim Tiên đế sủng ái nhất!
“Ngươi dám nhục mạ tỷ tỷ của ta!” Trầm Li tức giận, sắc mặt cực kì âm trầm, nói với các quan lại cùng đi: “Các ngươi cứ ngồi đó làm gì, chạy nhanh lên, diệt cái tiểu tử cuồng vọng không biết trời cao đất rộng này cho ta!”
Quan lại bị Trầm Li truyền đạt mệnh lệnh. Lập tức đứng dậy, các loại tiên thuật đều được sử dụng, nhắm vào nam tử hồng y tóc bạc yêu nghiệt kia.
Các ca cơ vũ kĩ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều chạy trốn.
Mà tiểu miêu ở trên vai nam tử yêu nghiệt kia lập tức nhảy xuống, đập ở trên bàn, đối với một bàn đầy mỹ thực rượu ngon, thèm nhỏ dãi, không trông nom phía sau đang đánh nhau!
Duy chỉ có Lâm Hồi Âm miễn cưỡng dựa vào lan can bạch ngọc, thở từng ngụm lớn, bình ổn tâm tình chính mình. Thật sự là nguy hiểm thật, vừa rồi lại tìm được đường sống trong chỗ chết một lần nữa!
Nàng ngẩng đầum nhìn nam tử hồng y tóc bạc kia, cảm thấy dung nhan xinh đẹp ấy khiến cho nàng đắm chìm vào đó.
Hắn so với Hoàng thái tử hôm qua lại yêu thượng vài phần.
Hoàng thái tử là thần thánh thuần túy, mà hắn cũng làm cho người ta say mê!
Hơn nữa hồng y tóc bạc nam tử, thoạt nhìn thực nhu nhược. Trong lòng Lâm Hồi Âm âm thầm nghĩ, không biết hắn có thể đánh lại văn võ bá quan trong phòng này không!
Hồng y tóc bạc nam tử, quay mặt về phía mọi người vây đánh, nhưng không có nửa điểm nao núng, ngược lại lạnh lùng nhếch khóe môi, thầm mắng một tiếng: “Một đám súc sinh!” Sau đó tóc bạc nhiễm huyết trong tay nháy mắt tung bay, thẳng hướng bọn họ bay đi.
“A a a a ____”
“Ách ách ách ách____”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên miên, sau đó Lâm Hồi Âm nhìn đến, đất đầy tàn thi.
Chân, cánh tay, thắt lưng, đầu, đều lìa khỏi thân thể.
Chia năm xẻ bảy tán lạc ở các góc trong phòng.
Bàn bạch ngọc cũng bị huyết nhiễm thành hồng.
Trầm Li sợ tới mức lùi về phía sau hai bước, kêu gào với người còn sống: “Nhanh đi tìm Tiên đế Tiên phi, nói có yêu xuất hiện! Yêu!”
Có người chạy đi về hướng thang lầu cùng cửa sổ. Nhưng những người đó còn chưa chạy đến được thì toàn bộ cửa sổ của Yến Tử lâu đang mở, như bị người khác khống chế, “Ba” một tiếng, nháy mắt đều đóng lại!
Chương 25: Ngày thứ tư của sáu ngày bảy đêm (8)
“Chỉ cần ta muốn giết người, không ai có thể sống!” Khóe môi của hồng y nam tử cười lạnh, nhìn ánh mắt sợ hãi của Trầm Li, lãnh đạm nói: “Không phải ngươi hỏi ta là ai sao? Trước khi ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết!”
“Ta là Dạ Huyền.”
Bốn chữ, rất hàm xúc được nói ra từ trong miệng của nam tử.
Tiếng nói vừa dứt, tóc dài trong tay hắn như biến thành màu đỏ bay về phía mi tâm của Trầm Li, cưỡng ép xuyên phá đầu lâu của hắn.
Mắt của Trầm Li không nhắm lại, cả người liền không còn hô hấp, ngã xuống đất không dậy nổi.
Người không chết, sau khi nghe đến cái tên kai, thân mình đều run run, quỳ xuống, miệng cầu xin tha thues: “Nhị hoàng tử, tha mạng. Nhị hoàng tử, tội thần biết sai rồi!”
Đây là Dạ Huyền a!
Đông hoang nhị hoàng tử.
Ngàn năm trước, nhị hoàng tử vô duyên vô cớ biến mất đã trở về, nhưng lại trở nên cường đại như thế!
Khó trách, có người đồn đãi, nhị hoàng tử là Hắc thái tử Dạ Huyền!
Quả nhiên danh bất hư truyền, như tử thần đến từ thế giới hắc ám, giết người không chớp mắt, thị huyết như mạng!
“Nhị hoàng tử, chúng thần biết sau rồi!”
“Nhị hoàng tử, tha mạng, tha mạng!”
Dạ Huyền đứng ở chỗ nào, quay mặt về phía mọi người đang cầu xin tha thứ, thần thái không chút thay đổi: “Tiên đế nuôi một lũ biến chất các ngươi? Không có nửa điểm cốt khí, đánh không lại liền cầu xin tha thứ? Thật sự là___nên___chết!”
Nói xong, tóc dài lại bay lên, chỉ trong thời gian ngắn ngủi, các đại thần quỳ xuống đều giống như Trầm Li, mi tâm bị chọc thủng.
Toàn bộ trong phòng, một mảnh tĩnh mịch.
Dạ Huyền giết người xong, vẻ mặt lạnh nhạt, tư thái kiêu ngạo đứng trong vũng máu. Tư thế kia, như thể những người chết này, đều không có quan hệ với hắn, không phải do hắn giết!
Hắn không buồn liếc mắt nhìn Lâm Hồi Âm, chỉ là nói với tiểu miêu đang ham ăn, nói một câu: “Đi thôi.”
Sau đó liền cất bước, đi xuống dưới lầu.
Tiểu miêu tham ăn kia uống ngụm rượu cuối cùng, ăn miếng thịt cuối cùng, tựa như cảm thấy không đủ, lại lưu luyến cầm thêm một quả táo. Móng vuốt nhảy lên, đã rơi xuống vai Dạ Huyền, híp mắt, bắt đầu cắn quả táo.
Lâm Hồi Âm dựa vào lan can bạch ngọc, nhìn một màn đẫm máu như vậy, trong đầu hiện lên lúc mình bị hỏa thiêu: Khi chuẩn bị chết cháy, nam tử khoác áo choàng kia xuất hiện, cũng ngoan lệ quyết tuyệt như vậy!
Chỉ là, không biết nam nhân tên Dạ Huyền này có ngọc bội kia hay không?
Nàng vô duyên vô cớ bị bắt cóc, bị cướp đi trong sạch. Nàng không thể không biết đó là ai!
Trong lòng Lâm Hồi Âm hồi hộp, nhớ tới trọng điểm. Dạ Huyền là nhị hoàng tử, như vậy có thể nói, hắn biết Hoàng thái tử. Bọn họ có thể làm hoa sen nở rộ, có thể giết người trong nháy mắt, đều là người lợi hại. Nói cách khác bọn họ có thể xoay thời không, đưa nàng trở về hiện đại?
Lâm Hồi Âm nghĩ đến đây, không còn do dự, vội vàng đứng lên, đuổi theo Dạ Huyền.
Nàng vốn muốn lợi dụng Trầm Li để tiến vào Hoàng cung. Bây giờ Trầm Li đã chết, cơ hội duy nhất của nàng là để nam tử tên Dạ Huyền kia,…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.