Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 334: Người đàn ông máu lạnh thâm tình (14)
Diệp Phi Dạ
01/06/2017
"Triêu Ca, ta có tiên thuật, cũng có thể giúp ngươi đánh bọn chúng." Lâm Hồi Âm không nghĩ nhiều, trừng mắt nhìn Triêu Ca nói thêm: "Rõ ràng
ngươi đã đòng ý với ta chúng ta cùng nhau rời khỏi Tây Lương, tại sao
ngươi lại nhốt ta ở chỗ này?"
Đáy mắt Triêu Ca xoẹt qua chút ánh sáng, lực đạo nắm hồ lô tăng lên, đáy lòng hắn dao động. Hắn biết những lời này của nàng có ý gì, là bởi vì hai người quen biết nhau rtong phút sinh tử nên sinh ra chút phản ứng bình thường. Nhưng mà hắn vì những lời này của nàng mà ý chí của hắn cũng đã dãn ra rất nhiều.
Mà lúc này không phải lúc để nói chuyện nữ nhi tình trường.
"Ngươi ở nơi này trốn đi, đừng ra ngoài làm mọi chuyện thêm rối."
Hắn kiên định đóng nắp hồ lô lại, để tránh hồ lô bị rơi trên mặt đất còn cố ý xé một mảnh vải buộc hồ lô vào trên thân cây.
Hắn buộc hồ lô với tốc độ rất nhanh nhưng trầm ổn.
Lâm Hồi Âm ở trong hồ lô ngã lên ngã xuống, suýt nữa còn nôn ra ngoài. THật vất vả mới có thể ổn địn cơ thể, lại tiếp tục hét lên với Triêu Ca: "Triêu Ca ngươi xem thường ta, ta không có tiên thuật cao mình nhưng cũng không phải là cô gái trói gà buộc chó không được, ngươi để ta ra ngoài đi."
Sau khi buộc chặt hồ lô, Triêu Ca lại đưa mắt nhìn Lâm Hồi Âm bên trong, hắn không thèm để ý sự tức giận trên khuôn mặt nàng, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng một cái sau đó nhắc lại: "Ở đây nghỉ ngơi đi"
Sau đó cũng không cho Lâm Hồi Âm cơ hội phản ứng hắn đã đứng dậy nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống.
"Nơi đó, nơi đó...."
"Hoàng thái tử đôgn hoang đại lục ở đó..."
"Mọi người nhanh chống đuổi theo..."
"Phải bắt sống hắn đi lãnh thưởng."
Ánh mắt bọn yêu ma lập tức sôi trào, rốt rít đuổi theo phương hướng của Triêu Ca.
Chỉ là trong nháy mắt xác chết của lang yêu và hồ yêu biết mất không còn một móng.
Mà những tầng sương mù màu đen lượn quanh kia cũng theo đám yêu ma từ từ tiêu tán.
Lâm Hồi Âm ở trong hồ lô bị lá xanh che tầm nhìn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy âm thanh náo nhiệt xugn quanh từ từ biến mất, trỏ lại yên tinh.
Nàng đã từng rất hận Triêu Ca, hận hắn xem nàng là thế thân của Thanh Âm, hận hắn đối tốt với nàng cũng chỉ vì Thanh Âm.
Thậm chí còn hỏi hắn có phải hắn tốt với nàng tất cả đều là vì Thanh Âm không? Lúc đó hắn đã bình thản nhìn nàng không hề do dự gật đầu một cái.
Lúc đó nàng cảm thấy hắn thật sự rất tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ hắn cũng tàn nhẫn như vậy, đối diện với nguy hiểm không ngần ngại nhốt nàng vào nơi an toàn nhất, một mình dụ địch rời đi không cho nàng bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Người đàn ông này là vậy, muốn làm gì thì làm chẳng bao giờ suy xét ý nguyện của người khác.
Thật ra nàng vẫn luôn cho rằng, mình và Triêu Ca có khoảng cách, sống chết của hắn không liên quan đến mình.
Nhưng mà bay giờ nàng phát hiện, trong thời khắc sinh tử này nàng không thể thờ ơ được.
Đáy mắt Triêu Ca xoẹt qua chút ánh sáng, lực đạo nắm hồ lô tăng lên, đáy lòng hắn dao động. Hắn biết những lời này của nàng có ý gì, là bởi vì hai người quen biết nhau rtong phút sinh tử nên sinh ra chút phản ứng bình thường. Nhưng mà hắn vì những lời này của nàng mà ý chí của hắn cũng đã dãn ra rất nhiều.
Mà lúc này không phải lúc để nói chuyện nữ nhi tình trường.
"Ngươi ở nơi này trốn đi, đừng ra ngoài làm mọi chuyện thêm rối."
Hắn kiên định đóng nắp hồ lô lại, để tránh hồ lô bị rơi trên mặt đất còn cố ý xé một mảnh vải buộc hồ lô vào trên thân cây.
Hắn buộc hồ lô với tốc độ rất nhanh nhưng trầm ổn.
Lâm Hồi Âm ở trong hồ lô ngã lên ngã xuống, suýt nữa còn nôn ra ngoài. THật vất vả mới có thể ổn địn cơ thể, lại tiếp tục hét lên với Triêu Ca: "Triêu Ca ngươi xem thường ta, ta không có tiên thuật cao mình nhưng cũng không phải là cô gái trói gà buộc chó không được, ngươi để ta ra ngoài đi."
Sau khi buộc chặt hồ lô, Triêu Ca lại đưa mắt nhìn Lâm Hồi Âm bên trong, hắn không thèm để ý sự tức giận trên khuôn mặt nàng, chỉ là bình tĩnh nhìn nàng một cái sau đó nhắc lại: "Ở đây nghỉ ngơi đi"
Sau đó cũng không cho Lâm Hồi Âm cơ hội phản ứng hắn đã đứng dậy nhanh chóng nhảy từ trên cây xuống.
"Nơi đó, nơi đó...."
"Hoàng thái tử đôgn hoang đại lục ở đó..."
"Mọi người nhanh chống đuổi theo..."
"Phải bắt sống hắn đi lãnh thưởng."
Ánh mắt bọn yêu ma lập tức sôi trào, rốt rít đuổi theo phương hướng của Triêu Ca.
Chỉ là trong nháy mắt xác chết của lang yêu và hồ yêu biết mất không còn một móng.
Mà những tầng sương mù màu đen lượn quanh kia cũng theo đám yêu ma từ từ tiêu tán.
Lâm Hồi Âm ở trong hồ lô bị lá xanh che tầm nhìn, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là cảm thấy âm thanh náo nhiệt xugn quanh từ từ biến mất, trỏ lại yên tinh.
Nàng đã từng rất hận Triêu Ca, hận hắn xem nàng là thế thân của Thanh Âm, hận hắn đối tốt với nàng cũng chỉ vì Thanh Âm.
Thậm chí còn hỏi hắn có phải hắn tốt với nàng tất cả đều là vì Thanh Âm không? Lúc đó hắn đã bình thản nhìn nàng không hề do dự gật đầu một cái.
Lúc đó nàng cảm thấy hắn thật sự rất tàn nhẫn.
Nhưng bây giờ hắn cũng tàn nhẫn như vậy, đối diện với nguy hiểm không ngần ngại nhốt nàng vào nơi an toàn nhất, một mình dụ địch rời đi không cho nàng bất kỳ cơ hội phản kháng nào.
Người đàn ông này là vậy, muốn làm gì thì làm chẳng bao giờ suy xét ý nguyện của người khác.
Thật ra nàng vẫn luôn cho rằng, mình và Triêu Ca có khoảng cách, sống chết của hắn không liên quan đến mình.
Nhưng mà bay giờ nàng phát hiện, trong thời khắc sinh tử này nàng không thể thờ ơ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.