Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 324: Người đàn ông máu lạnh thâm tình (4)
Diệp Phi Dạ
30/05/2017
Mặc dù nàng không thấy rõ hình ảnh sau lưng nhưng nghe được tiếng thở của Triêu Ca lúc yếu lúc mạnh.
Nàng biết là Triêu Ca muốn tự mình giải quyết.
CŨng không biết rốt cuộc qua bao lâu nàng mới cảm thấy hô hấp sau lưng mình dần dần bình ổn lại, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bỗng nghe hô hấp của Triêu Ca lại dồn dập, toàn thân trở nên căng thẳng hơn. Lại qua một hồi lâu, lúc này mới thật sự yên tĩnh.
Trong rừng cây yên tĩnh không chút tiếng động.
Lâm Hồi Âm đưa lưng về phía Triêu Ca loáng thoáng nghe thấy được tiếng hắn chỉnh sửa lại trang phục. Sau đó nghe thấy tiếng bước chân bước đến phía mình.
Lúc này lâm Hồi ÂM mới hít sâu một hơi, quay người lại nhìn Triêu ca đã khôi phúc dáng vẻ điềm đạm lạnh lùng như trước. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, ánh mắt không nóng không lạnh đứng cách nàng chừng ba bước. Nhìn nàng gật đầu một cái, mở miệng nói: "Mới vừa rồi thật xin lỗi."
Lâm Hôi Âm không lên tiếng nhưng có thể mơ hồ đoán được Triêu Ca là bị người ta bỏ thuốc.
Nơi này một chút gió cũng không có, cây cối bất động như pho tượng vậy. Trong không khí mơ hồ còn lưu lại mùi vị Triêu Ca tự giải quyết còn lưu lại.Lâm Hồi Âm ngửi thấy trên mặt nóng ran. Sau đó quay người nhìn cây cối xanh đen xung quanh, nhìn Triêu Ca chuyển đề tài, lúng túng nói: "Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại đến đây?"
"Đây là Tây Lương." Triêu Ca chưa bao giờ nhắc đến Tây Lương, nhưng theo miêu tả đơn giản về vùng đấy này thì rõ ràng đúng là nơi hắn đang đặt chân. Hắn nhìn Lâm Hồi Âm nói sang chuyển sáng liền hiểu là nàng không muốn nhắc lại chuyện vừa mới xảy ra. Trả lời câu hỏi của nàng xong thì nói tiếp: "Không biết ai đã đưa chúng ta đến đây. Tây Lương là vùng đất tụ tập yêu ma sát khí. Nếu bị chúng phát hiện sự tồn tại của chúng ta nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, chúng ta cần yên lặng rời đi, trở về đông hoang đại lục."
Triêu Ca vừa nói vừa âm thầm vận công tiên lực của mình, phát hiện sức lực trong cơ thể rất yếu. Sợ rằng cưỡi mây quay về cũng khó, hắn tính toán một chút, để khôi phục lại tiên lực ước chừng cần ít nhất nửa tháng.
Ở chỗ này hắn chưa từng thông báo cho trưởng môn thần sơn, để bọn họ phái người đến ứng cứu.
Nghĩ đến đây Triêu Ca liền xé một mảnh vài trên áo mình xuống, sau đó cắn đầu ngón tay dùng máu viết ra mấy chữ rồng bay phượng múa.
Sau đó từ trong ngực lấy ra một túi càn khôn, bên trong có một viên trân châu trăng nhỏ. Hắn nắm chặt tron tay sau đó nhẩm một câu thần chú, viên trân châu kia liền biến thành một con chim trắng nhỏ. Triêu Ca buộc mảnh vài kia vào chân chi sau đó vỗ đầu chim dặn dò một câu: "Đến thần sơn tìm chưởng môn."
Chim nhỏ kêu lên hai tiếng rồi đập cánh bay về phía đông.
Nàng biết là Triêu Ca muốn tự mình giải quyết.
CŨng không biết rốt cuộc qua bao lâu nàng mới cảm thấy hô hấp sau lưng mình dần dần bình ổn lại, không nhịn được mà thở phào nhẹ nhõm. Sau đó bỗng nghe hô hấp của Triêu Ca lại dồn dập, toàn thân trở nên căng thẳng hơn. Lại qua một hồi lâu, lúc này mới thật sự yên tĩnh.
Trong rừng cây yên tĩnh không chút tiếng động.
Lâm Hồi Âm đưa lưng về phía Triêu Ca loáng thoáng nghe thấy được tiếng hắn chỉnh sửa lại trang phục. Sau đó nghe thấy tiếng bước chân bước đến phía mình.
Lúc này lâm Hồi ÂM mới hít sâu một hơi, quay người lại nhìn Triêu ca đã khôi phúc dáng vẻ điềm đạm lạnh lùng như trước. Sắc mặt hắn hơi tái nhợt, ánh mắt không nóng không lạnh đứng cách nàng chừng ba bước. Nhìn nàng gật đầu một cái, mở miệng nói: "Mới vừa rồi thật xin lỗi."
Lâm Hôi Âm không lên tiếng nhưng có thể mơ hồ đoán được Triêu Ca là bị người ta bỏ thuốc.
Nơi này một chút gió cũng không có, cây cối bất động như pho tượng vậy. Trong không khí mơ hồ còn lưu lại mùi vị Triêu Ca tự giải quyết còn lưu lại.Lâm Hồi Âm ngửi thấy trên mặt nóng ran. Sau đó quay người nhìn cây cối xanh đen xung quanh, nhìn Triêu Ca chuyển đề tài, lúng túng nói: "Đây là đâu? Tại sao chúng ta lại đến đây?"
"Đây là Tây Lương." Triêu Ca chưa bao giờ nhắc đến Tây Lương, nhưng theo miêu tả đơn giản về vùng đấy này thì rõ ràng đúng là nơi hắn đang đặt chân. Hắn nhìn Lâm Hồi Âm nói sang chuyển sáng liền hiểu là nàng không muốn nhắc lại chuyện vừa mới xảy ra. Trả lời câu hỏi của nàng xong thì nói tiếp: "Không biết ai đã đưa chúng ta đến đây. Tây Lương là vùng đất tụ tập yêu ma sát khí. Nếu bị chúng phát hiện sự tồn tại của chúng ta nhất định sẽ lành ít dữ nhiều, chúng ta cần yên lặng rời đi, trở về đông hoang đại lục."
Triêu Ca vừa nói vừa âm thầm vận công tiên lực của mình, phát hiện sức lực trong cơ thể rất yếu. Sợ rằng cưỡi mây quay về cũng khó, hắn tính toán một chút, để khôi phục lại tiên lực ước chừng cần ít nhất nửa tháng.
Ở chỗ này hắn chưa từng thông báo cho trưởng môn thần sơn, để bọn họ phái người đến ứng cứu.
Nghĩ đến đây Triêu Ca liền xé một mảnh vài trên áo mình xuống, sau đó cắn đầu ngón tay dùng máu viết ra mấy chữ rồng bay phượng múa.
Sau đó từ trong ngực lấy ra một túi càn khôn, bên trong có một viên trân châu trăng nhỏ. Hắn nắm chặt tron tay sau đó nhẩm một câu thần chú, viên trân châu kia liền biến thành một con chim trắng nhỏ. Triêu Ca buộc mảnh vài kia vào chân chi sau đó vỗ đầu chim dặn dò một câu: "Đến thần sơn tìm chưởng môn."
Chim nhỏ kêu lên hai tiếng rồi đập cánh bay về phía đông.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.