Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 265: Ta có thể hôn ngươi không? (25)
Diệp Phi Dạ
18/05/2017
Mặt nàng áp lên mặt hắn, lông mi của hai người đều rất dài,
cong cong quấn với nhau. Nàng khẽ chớp mắt làm hắn có chút nhột nhịn
không được mà run lên theo động tác của nàng. Cũng không hề nhắm mắt
lại, chăm chú nhìn vào đôi mắt nàng, ánh mắt hắn rất sáng so với trăng sao còn sáng hơn, chiếu thẳng vào lòng nàng.
Ánh mắt như vậy làm cho Lâm Hồi Âm tâm hoảng ý loạn. Nàng chưa từng có cảm giác này, cảm thấy như mình không còn là mình nữa, tim đập nhanh có chút không thích ứng. Theo bản năng nàng muốn thoát ra nên đưa tay chống xuống đất muốn đứng lên. Nhưng tay hắn lại nhẹ nhàng giữ eo nàng lại, lần nữa kéo nàng vào trong ngực.
Lực hắn dùng khá nhanh nhất thời không khống chế được làm đầu Lâm Hồi Âm nặng nề rơi xuống, môi đột ngột chạm môi.
Môi của nàng rất mềm, hương vị ngọt ngào.
Môi của hắn lại nóng, nhẹ nhàng run rẩy.
Đột nhiên Lâm Hồi Âm trợn to hai mắt, cả người ngây ngốc nhìn dung nhan tuấn mĩ gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời quên mất tránh ra.
Hắn cảm thấy một luồng khí nóng lan tỏa trong cơ thể không lời nào tả được. Cửa người giống như bị thiêu đốt vậy, rất khó chịu. Mặt nàng cách hắn rất gần, da nàng rất đẹp, trắng mịm căng đều, lỗ chân lông rất nhỏ tựa hồ không tháy được. Chỉ thấy một ít lông măng, đôi mắt nàng đen nhánh dưới ánh trăng nhẹ nhàng chớp động một cái, in rõ bóng dáng hắn trong đó.
Hắn biết khuôn mặt mình luôn làm người khác si mê, nhưng mấy ngàn năm qua thật sự hắn luôn cảm thấy mình chẳng có gì đặc biệt. Nhưng giờ phút này, nhìn vào đôi mắt nàng hắn phát hiện nhan sắc mình trở nên cực kỳ xinh đẹp.
Môi nàng và môi hắn lẳng lặng áp vào nhau.
Hắn nuốt nước miếng một cái, yết hầu chuyển động lên xuống, đáy lòng lại hiện lên một chút xung động. Không nhịn được mà nhẹ nhạng động động môi, giống như dò xét vậy. Nàng không tránh né, cũng không cự tuyệt thậm chí cơ thể nàng còn khẽ run lên. Lá gan hắn lớn hơn một chút, tiếp tục cạ lên môi nàng mấy cái, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ôm thật chặt nàng trong ngực, hung hẵn cắn mút môi nàng.
Toàn thân hắn bắt đầu ầm ỉ, hắn không phân biệt được hiện tại là ngày hay đêm, không rõ là ngày nào năm nào, chỉ biết cô gái đang nằm trên người hắn hương thêm raatts dễ chịu, môi của nàng mềm mại. Hắn không khống chế được sức lực, càng cắn mút nàng mạnh hơn, làm nàng cảm thấy nghẹt thở. Trong nháy mắt hắn lại trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng mút môi nàng, sau đó đầu lưỡi từ từ dò xét vào miệng nàng, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi kia.
Đầu óc Lâm Hồi Âm trở nên trống rỗng, nàng chưa bao giờ bị người nào hôn nhẹ nhàng, tỉ mỉ như vậy. Tốc độ của hắn rất chậm nhưng lại làm nàng cảm thấy sợ hãi và rung động.
Cả người nàng cũng dần dần mất khí lực, toàn thân mềm nhũn, cả người như đắm vào trong bể tình vậy.
Ánh mắt như vậy làm cho Lâm Hồi Âm tâm hoảng ý loạn. Nàng chưa từng có cảm giác này, cảm thấy như mình không còn là mình nữa, tim đập nhanh có chút không thích ứng. Theo bản năng nàng muốn thoát ra nên đưa tay chống xuống đất muốn đứng lên. Nhưng tay hắn lại nhẹ nhàng giữ eo nàng lại, lần nữa kéo nàng vào trong ngực.
Lực hắn dùng khá nhanh nhất thời không khống chế được làm đầu Lâm Hồi Âm nặng nề rơi xuống, môi đột ngột chạm môi.
Môi của nàng rất mềm, hương vị ngọt ngào.
Môi của hắn lại nóng, nhẹ nhàng run rẩy.
Đột nhiên Lâm Hồi Âm trợn to hai mắt, cả người ngây ngốc nhìn dung nhan tuấn mĩ gần trong gang tấc, trong lúc nhất thời quên mất tránh ra.
Hắn cảm thấy một luồng khí nóng lan tỏa trong cơ thể không lời nào tả được. Cửa người giống như bị thiêu đốt vậy, rất khó chịu. Mặt nàng cách hắn rất gần, da nàng rất đẹp, trắng mịm căng đều, lỗ chân lông rất nhỏ tựa hồ không tháy được. Chỉ thấy một ít lông măng, đôi mắt nàng đen nhánh dưới ánh trăng nhẹ nhàng chớp động một cái, in rõ bóng dáng hắn trong đó.
Hắn biết khuôn mặt mình luôn làm người khác si mê, nhưng mấy ngàn năm qua thật sự hắn luôn cảm thấy mình chẳng có gì đặc biệt. Nhưng giờ phút này, nhìn vào đôi mắt nàng hắn phát hiện nhan sắc mình trở nên cực kỳ xinh đẹp.
Môi nàng và môi hắn lẳng lặng áp vào nhau.
Hắn nuốt nước miếng một cái, yết hầu chuyển động lên xuống, đáy lòng lại hiện lên một chút xung động. Không nhịn được mà nhẹ nhạng động động môi, giống như dò xét vậy. Nàng không tránh né, cũng không cự tuyệt thậm chí cơ thể nàng còn khẽ run lên. Lá gan hắn lớn hơn một chút, tiếp tục cạ lên môi nàng mấy cái, sau đó nhẹ nhàng nhắm mắt lại, ôm thật chặt nàng trong ngực, hung hẵn cắn mút môi nàng.
Toàn thân hắn bắt đầu ầm ỉ, hắn không phân biệt được hiện tại là ngày hay đêm, không rõ là ngày nào năm nào, chỉ biết cô gái đang nằm trên người hắn hương thêm raatts dễ chịu, môi của nàng mềm mại. Hắn không khống chế được sức lực, càng cắn mút nàng mạnh hơn, làm nàng cảm thấy nghẹt thở. Trong nháy mắt hắn lại trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng mút môi nàng, sau đó đầu lưỡi từ từ dò xét vào miệng nàng, nhẹ nhàng quấn lấy đầu lưỡi kia.
Đầu óc Lâm Hồi Âm trở nên trống rỗng, nàng chưa bao giờ bị người nào hôn nhẹ nhàng, tỉ mỉ như vậy. Tốc độ của hắn rất chậm nhưng lại làm nàng cảm thấy sợ hãi và rung động.
Cả người nàng cũng dần dần mất khí lực, toàn thân mềm nhũn, cả người như đắm vào trong bể tình vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.