Thái Tử Thông Báo Một Ngàn Lần : Nữ Nhân Nguy Hiểm
Chương 376: Ta không cho ngươi chết [6]
Diệp Phi Dạ
10/06/2017
Đợi Lâm Hồi Âm khôi phục lại như thường, cảm giác đang rơi, bỗng nhiên bất động.
Lâm Hồi Âm hồ nghi nhìn bốn phía, mới từ trong lòng Dạ Huyền ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt Dạ Huyền tái nhợt đến dọa người, mà kết giới màu đỏ chói lọi xung quanh, dần trở nên bạc nhược.
Lâm Hồi Âm biết, chắc chắn vừa rồi hắn chữa thương cho nàng, hao phí tiên lực, hiện tại chống đỡ hết nổi.
“Thương thế của ngươi, bây giờ còn được không? Dược hiệu có phải hết tác dụng rồi?”
Triều Ca nói, thuốc phiện đan dược hiệu rất ngắn, sau khi hết tác dụng sẽ đau đớn gấp nghìn lần.
Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm, bởi vì khoảng cách rất gần, hắn có thể thấy đáy mắt nànng, nhìn bóng dáng phản chiếu của mình, hắn nhịn không được nâng tay, vuốt ve mắt mày thanh tú, ngon tay trắng nõn có vẻ có chút lạnh lẽo, hắn chậm rãi miêu tả của nàng mi, của nàng mắt, sau đó nhẹ nhàng cong môi, lên tiếng tán thưởng:“Cảm giác thế này, thật tốt!”
Cảm giác trong mắt nàng có hắn, thật tốt!
Lâm Hồi Âm cảm thấy hắn rõ ràng suy yếu, nàng không rảnh để bận tâm những gì hắn cảm thán, chính là vươn tay, sờ soạng sau lưng hắn, lại đụng đến một mảnh ướt nhẹp, tay nàng cứng đờ, sau một lúc lâu mới dám đưa tay rời đến trước mặt, nhìn thấy màu đỏ tươi, Lâm Hồi Âm há miệng thở dốc, thanh âm có chút bén nhọn:“Tại sao có thể như vậy? Triều Ca không phải đã làm miệng vết thương của ngươi khỏi rồi sao? vì sao bây giờ còn đổ máu?”
Dạ Huyền buông mắt, nhìn máu trên tay nàng, sắc mặt hắn phá lệ bình tĩnh, chậm rãi vươn tay, làm vết máu trong tay nàng hóa thành hư vô, sau đó ngẩng đầu, nhìn nàng kinh hoảng, nhợt nhạt nở nụ cười, lắc đầu, nói:“Hồi Âm, ta còn khoẻ, ta không sao.”Dừng một chút, hắn là sợ nàng không tin, tiếp tục lặp lại một tiếng:“Ta thật sự không có việc gì.”
"Đều đã như vậy, còn kêu là không có việc gì? Vậy phải như thế nào mới là có việc?”
Lâm Hồi Âm nói xong, liền lung tung nắm cổ tay Dạ Huyền, đem tiên khí trong cơ thể, một cỗ đưa vào trong cơ thể hắn.
Dạ Huyền " cầm tay nàng, ngăn trở hành động, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng, như muốn nhớ kỹ:“Ngươi cũng sẽ không sao.”
Nàng cũng sẽ không sao...... Là ý gì?
Lâm Hồi Âm cau mày, nhìn Dạ Huyền.
Hắn rõ ràng nói là hắn không có việc gì, nàng cũng không có việc gì, bọn họ sẽ không sao, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy, tựa hồ có cái gì không đúng, nhưng mà, nàng lại không biết rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Cảm giác như vậy làm cho nàng không yên, nàng cầm lấy tay hắn, bôm bốp xác định:“Ý của ngươi là, chúng ta đều đã không có việc gì, đúng không?”
“Ân. Ngươi không có việc gì, ta sẽ không có việc gì.”
Lâm Hồi Âm hồ nghi nhìn bốn phía, mới từ trong lòng Dạ Huyền ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt Dạ Huyền tái nhợt đến dọa người, mà kết giới màu đỏ chói lọi xung quanh, dần trở nên bạc nhược.
Lâm Hồi Âm biết, chắc chắn vừa rồi hắn chữa thương cho nàng, hao phí tiên lực, hiện tại chống đỡ hết nổi.
“Thương thế của ngươi, bây giờ còn được không? Dược hiệu có phải hết tác dụng rồi?”
Triều Ca nói, thuốc phiện đan dược hiệu rất ngắn, sau khi hết tác dụng sẽ đau đớn gấp nghìn lần.
Dạ Huyền nhìn Lâm Hồi Âm, bởi vì khoảng cách rất gần, hắn có thể thấy đáy mắt nànng, nhìn bóng dáng phản chiếu của mình, hắn nhịn không được nâng tay, vuốt ve mắt mày thanh tú, ngon tay trắng nõn có vẻ có chút lạnh lẽo, hắn chậm rãi miêu tả của nàng mi, của nàng mắt, sau đó nhẹ nhàng cong môi, lên tiếng tán thưởng:“Cảm giác thế này, thật tốt!”
Cảm giác trong mắt nàng có hắn, thật tốt!
Lâm Hồi Âm cảm thấy hắn rõ ràng suy yếu, nàng không rảnh để bận tâm những gì hắn cảm thán, chính là vươn tay, sờ soạng sau lưng hắn, lại đụng đến một mảnh ướt nhẹp, tay nàng cứng đờ, sau một lúc lâu mới dám đưa tay rời đến trước mặt, nhìn thấy màu đỏ tươi, Lâm Hồi Âm há miệng thở dốc, thanh âm có chút bén nhọn:“Tại sao có thể như vậy? Triều Ca không phải đã làm miệng vết thương của ngươi khỏi rồi sao? vì sao bây giờ còn đổ máu?”
Dạ Huyền buông mắt, nhìn máu trên tay nàng, sắc mặt hắn phá lệ bình tĩnh, chậm rãi vươn tay, làm vết máu trong tay nàng hóa thành hư vô, sau đó ngẩng đầu, nhìn nàng kinh hoảng, nhợt nhạt nở nụ cười, lắc đầu, nói:“Hồi Âm, ta còn khoẻ, ta không sao.”Dừng một chút, hắn là sợ nàng không tin, tiếp tục lặp lại một tiếng:“Ta thật sự không có việc gì.”
"Đều đã như vậy, còn kêu là không có việc gì? Vậy phải như thế nào mới là có việc?”
Lâm Hồi Âm nói xong, liền lung tung nắm cổ tay Dạ Huyền, đem tiên khí trong cơ thể, một cỗ đưa vào trong cơ thể hắn.
Dạ Huyền " cầm tay nàng, ngăn trở hành động, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn nàng, như muốn nhớ kỹ:“Ngươi cũng sẽ không sao.”
Nàng cũng sẽ không sao...... Là ý gì?
Lâm Hồi Âm cau mày, nhìn Dạ Huyền.
Hắn rõ ràng nói là hắn không có việc gì, nàng cũng không có việc gì, bọn họ sẽ không sao, nhưng mà, nàng vẫn cảm thấy, tựa hồ có cái gì không đúng, nhưng mà, nàng lại không biết rốt cuộc không đúng chỗ nào.
Cảm giác như vậy làm cho nàng không yên, nàng cầm lấy tay hắn, bôm bốp xác định:“Ý của ngươi là, chúng ta đều đã không có việc gì, đúng không?”
“Ân. Ngươi không có việc gì, ta sẽ không có việc gì.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.