Chương 57
Văn Hương Thính Vũ
24/04/2015
Chẳng được bao lâu, âm thanh một người con gái gào khóc thảm thiết hô to oan uổng từ trong phòng vang lên, thời điểm khi nàng kia bị Vương ma ma cứng rắn đẩy ra ngoài, tâm Thẩm Lạc đột nhiên giật mình. Đó không phải là cô gái mặc xiêm áo màu xanh lá ở cửa cung hết sức khi dễ người sao? Lúc ấy, Thẩm Lạc còn so sánh nàng và Hà Oánh một phen, ai ngờ cô gái này lại có kết quả nhanh như vậy.
"Vương ma ma, Lưu ma ma, nhất định là sai lầm. Ta là trong sạch, ta là thân thanh bạch." Nhìn cô gái này nước mắt nước mũi đầy mặt hai chân quỳ dưới đất đôi tay lôi kéo thật chặt vạt áo của Vương ma ma với bộ dáng đáng thương, Trầm Lạc âm thầm chùi mồ hôi. Trong sạch này đã không còn không phải do ngươi tính toán hay sao ?
Vương ma ma nhíu mày một cái, hung hăng gạt tay cô nương đang kêu gào. Hướng hai người cung nữ thân mình thô to nháy mắt, "Còn không mau đỡ ra đi. Không còn tấm thân trong trắng mà dám can đảm vào cung, lôi ra đánh chết."
Thẩm Lạc trơ mắt nhìn cô gái lúc trước vênh váo tự đắc bị bắt ra ngoài, một lát sau, từng âm thanh Mộc Côn ở ngoài vang lên. Nghe các vị thiên kim sợ hết hồn hết vía, một lát sau, tiếng kêu rên dần dần nhỏ đi rồi biến mất. Thẩm Lạc biết, nàng kia đã chết. Vào cung ngày thứ nhất, sẽ có người chết.
"Tiếp tục." Âm thanh Lưu ma ma từ trong phòng truyền đến, sau là Ngụy công công tiếp tục kêu tên Y chủ tử. Nàng nhẹ nhàng bước lên, thản nhiên vào phòng. Cũng không lâu lắm, từ phòng đi ra. Sau đó một cung nữ dẫn tới sương phòng đầu tiên phía tây. Khi bóng dáng Y Tử biến mất thì Mẫn Mẫn Quận chúa cũng từ trong phòng đi ra, sau đó cũng được cung nữ ở trong phòng đưa đi.
Đội ngũ chậm rãi di động, Thầm Lạc đứng đầu phía sau cô gái lại xé quần áo Thầm Lạc xuống, Thẩm Lạc có chút nhức đầu. Thế nào lại kéo luôn quần áo của nàng? Sau đó, cô gái này lại xé quần áo Thẩm Lạc mấy cái, Thẩm Lạc có chút không nhịn được quay đầu lại lườm nàng một cái. Như thế, cô gái cuối cùng ngoan ngoãn đứng ở phía sau.
"Thẩm Lạc."
Nghe được tên của mình bị gọi vào, lòng Thẩm Lạc bùm bùm nhảy lên. Đôi tay nắm chặt quần áo của mình, Thẩm Lạc đi vào phòng. Phòng bị chia làm ngoài phòng cùng bên trong phòng, dùng một tấm rèm màu đen tách ra. Thẩm Lạc vén tấm rèm màu đen lên, thấy ngay ở bên trong Lưu ma ma đang ngồi.
Lưu ma ma bên cạnh liền trải ghế nằm ra, bên cạnh ghế nằm còn có một cái bồn nước lớn. Lưu ma ma ý bảo Thẩm Lạc ngồi xuống, Thẩm Lạc chậm rãi di động bước hướng ghế nằm đi tới xong chậm rãi nằm xuống.
"Đem quần áo vén lên, quần ngoài cùng quần trong đều cởi."
Nghe được lời nói sau của Lưu ma ma, thân thể Thẩm Lạc cứng đờ. Cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lưu ma ma, Lưu ma ma ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lạc, bỗng chốc cười khẽ một tiếng, ngược lại hướng về phía phòng phía sau khẽ gọi: "Điện hạ, người nên đi ra."
Điện hạ? ! Hai mắt Thẩm Lạc tiếp tục trợn to, bất quá sau khi nghe tới âm thanh quen thuộc, quả thật giờ phút này Thẩm Lạc khó có thể hình dung được tâm tình của chính mình.
"Lưu ma ma, lần này bổn điện hạ nợ ngươi một nhân tình."
Lưu ma ma cười lắc lắc đầu, "Điện hạ, sao người lại nói vậy. Lão thân nhìn người lớn lên, về sau Điện hạ nếu là có việc phải nhờ tới lão thân thì cứ mở miệng."
"Như thế, ta liền dẫn Lạc nhi đi nha. Chuyện phía sau, làm phiền Lưu ma ma rồi." Vũ Văn Thượng vừa nói xong liền đưa tay ôm lấy Thẩm Lạc, một tay kéo lấy nàng vào trong ngực. Hai chân Thẩm Lạc bởi vì nhất thời bất ngờ, vì không để cho mình rớt xuống, đôi tay Thẩm Lạc vững vàng níu lấy Vũ Văn Thượng.
"Điện hạ thật sự là ngại chết lão thân rồi."
Vũ Văn Thượng hướng về phía Lưu ma ma gật đầu một cái, rồi sau đó ôm thật chặt Thẩm Lạc từ cửa sau phòng đi ra ngoài. Ra cửa hai chân Thẩm Lạc giãy dụa, Vũ Văn Thượng cứ như vậy ôm nàng, nàng rất khó chịu, lồng ngực bị ngăn chặn, không thể hít thở. Vũ Văn Thượng thấy sắc mặt Tiểu Nhân Nhi trong ngực đỏ bừng thì lập tức thay đổi tư thế ôm Thẩm Lạc, lần này, cả thân thể Thẩm Lạc bị Vũ Văn Thượng bế lên.
"Vũ Văn Thượng, người là muốn dẫn ta đi nơi nào? Nếu những tú nữ khác đột nhiên không thấy ta sẽ nghi ngờ."
Vũ Văn Thượng cúi đầu xuống nhẹ nhàng cọ xát mũi Thẩm Lạc, "Lạc, ta dẫn nàng đến Đông cung. Phần lớn tú nữ hậu thuẫn ở phía sau là không lớn lắm, nếu hoài nghi cũng không dám mở miệng. Lạc, chỗ ở của ngươi là ở Huệ Minh cung, phía trước( phòng sương đồ ) * cái phòng vừa mới nghiệm thân song ak ! không biết là nên nói như thến nào*. Nơi đó ta cũng chuẩn bị tốt rồi, lúc nàng đi, bọn nô tài kia cũng không dám nói gì cả. Buổi tối nàng có thể cùng ta lại ở chung một chỗ."
Nhìn khóe miệng Vũ Văn Thượng cười hết sức tà ác, lại nghe được hắn nói buổi tối nàng và ta có thể ở chung một chỗ. Mặt Thẩm Lạc lập tức đỏ bừng, Vũ Văn Thượng lại bắt đầu vô sỉ. Nàng còn chưa vào cung, liền cướp nàng đem vào trong xe ngựa. Rồi sau đó, nàng mới vừa vào cung, lại đem nàng lừa đến Đông cung. Trải qua rất nhiều ngày Trầm Vân lao tâm lao lực dạy, tâm ý xấu xa của Vũ Văn Thượng đối với Thẩm Lạc, Thẩm Lạc hết sức hiểu rõ.
Đi tới mật đạo, Vũ Văn Thượng đem Thẩm Lạc để xuống, sau đó vung dây leo lên, lôi Thẩm Lạc vào mật đạo. Ánh mặt trời mất đi, trước mắt là một mảnh hắc ám. Bỗng chốc, thân thể Thẩm Lạc run lên. Không ngờ Vũ Văn Thượng nôn nóng bàn tay kia đang sờ hông của nàng, mơ hồ có khuynh hướng xuống phía dưới.
"Lạc nhi, đem quần áo vén lên, quần trong cùng quần ngoài đều cởi ra. Bổn điện hạ ta tự mình nghiệm thân nàng."
"Vũ Văn Thượng, ngươi......" bốn chữ vô sỉ nói ra đến cửa miệng chưa kịp phát ra thì đã bị nam tử như lang như hổ trước mắt này nuốt vào trong miệng. Đôi tay Thẩm Lạc liên tục vỗ tấm lưng to lớn của Vũ Văn Thượng, nàng không nên ở chỗ này, chỗ này là mật đạo.
"Lạc nhi, ngoan." Vũ Văn Thượng lấy một cái tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thẩm Lạc, Thẩm Lạc nói không ra tiếng, thừa dịp Vũ Văn Thượng không hôn nàng lấy hơi, lên tiếng kêu nhỏ: "Ta không muốn ở chỗ này."
"Hả? Lạc nhi có ý là muốn ở tẩm điện Đông cung của bổn điện, trên chiếc giường lớn kia. Ừ, cũng tốt, chiếc giường đó thật lớn rất thoải mái."
Sau khi Vũ Văn Thượng nói xong, lần nữa cúi đầu hung hăng hôn Tiểu Nhân Nhi trong ngực, như muốn đem toàn bộ nhớ nhung nhiều ngày toàn bộ phát tiết ra ngoài được một nửa, sức lực lớn muốn đem Thẩm Lạc nhập vào trong xương tủy.
"Vũ Văn Thượng, ngươi nhẹ một chút, ngươi làm đau ta." Vừa hôn xong, Thẩm Lạc bất mãn bĩu môi oán giận. Chân mày Vũ Văn Thượng nhảy lên : "Lạc, như thế liền đau rồi sao? Dù thế nào cũng không bằng một đêm kia chứ? Nói thật xem nào, khi đau đớn của đêm đó qua đi, lạc nhi có cảm thấy thoải mái không?"
"Thật không đứng đắn chút nào." Thẩm Lạc quay đầu đi nhẹ giọng nói.
"Không đứng đắn cũng phải nhìn người chứ, bổn điện hạ cũng chỉ đối với nàng không đứng đắn mà thôi." Đôi tay Vũ Văn Thượng vừa nói vừa không thành thật ở trên người Thẩm Lạc chạy loạn.
"Vương ma ma, Lưu ma ma, nhất định là sai lầm. Ta là trong sạch, ta là thân thanh bạch." Nhìn cô gái này nước mắt nước mũi đầy mặt hai chân quỳ dưới đất đôi tay lôi kéo thật chặt vạt áo của Vương ma ma với bộ dáng đáng thương, Trầm Lạc âm thầm chùi mồ hôi. Trong sạch này đã không còn không phải do ngươi tính toán hay sao ?
Vương ma ma nhíu mày một cái, hung hăng gạt tay cô nương đang kêu gào. Hướng hai người cung nữ thân mình thô to nháy mắt, "Còn không mau đỡ ra đi. Không còn tấm thân trong trắng mà dám can đảm vào cung, lôi ra đánh chết."
Thẩm Lạc trơ mắt nhìn cô gái lúc trước vênh váo tự đắc bị bắt ra ngoài, một lát sau, từng âm thanh Mộc Côn ở ngoài vang lên. Nghe các vị thiên kim sợ hết hồn hết vía, một lát sau, tiếng kêu rên dần dần nhỏ đi rồi biến mất. Thẩm Lạc biết, nàng kia đã chết. Vào cung ngày thứ nhất, sẽ có người chết.
"Tiếp tục." Âm thanh Lưu ma ma từ trong phòng truyền đến, sau là Ngụy công công tiếp tục kêu tên Y chủ tử. Nàng nhẹ nhàng bước lên, thản nhiên vào phòng. Cũng không lâu lắm, từ phòng đi ra. Sau đó một cung nữ dẫn tới sương phòng đầu tiên phía tây. Khi bóng dáng Y Tử biến mất thì Mẫn Mẫn Quận chúa cũng từ trong phòng đi ra, sau đó cũng được cung nữ ở trong phòng đưa đi.
Đội ngũ chậm rãi di động, Thầm Lạc đứng đầu phía sau cô gái lại xé quần áo Thầm Lạc xuống, Thẩm Lạc có chút nhức đầu. Thế nào lại kéo luôn quần áo của nàng? Sau đó, cô gái này lại xé quần áo Thẩm Lạc mấy cái, Thẩm Lạc có chút không nhịn được quay đầu lại lườm nàng một cái. Như thế, cô gái cuối cùng ngoan ngoãn đứng ở phía sau.
"Thẩm Lạc."
Nghe được tên của mình bị gọi vào, lòng Thẩm Lạc bùm bùm nhảy lên. Đôi tay nắm chặt quần áo của mình, Thẩm Lạc đi vào phòng. Phòng bị chia làm ngoài phòng cùng bên trong phòng, dùng một tấm rèm màu đen tách ra. Thẩm Lạc vén tấm rèm màu đen lên, thấy ngay ở bên trong Lưu ma ma đang ngồi.
Lưu ma ma bên cạnh liền trải ghế nằm ra, bên cạnh ghế nằm còn có một cái bồn nước lớn. Lưu ma ma ý bảo Thẩm Lạc ngồi xuống, Thẩm Lạc chậm rãi di động bước hướng ghế nằm đi tới xong chậm rãi nằm xuống.
"Đem quần áo vén lên, quần ngoài cùng quần trong đều cởi."
Nghe được lời nói sau của Lưu ma ma, thân thể Thẩm Lạc cứng đờ. Cặp mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào Lưu ma ma, Lưu ma ma ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Lạc, bỗng chốc cười khẽ một tiếng, ngược lại hướng về phía phòng phía sau khẽ gọi: "Điện hạ, người nên đi ra."
Điện hạ? ! Hai mắt Thẩm Lạc tiếp tục trợn to, bất quá sau khi nghe tới âm thanh quen thuộc, quả thật giờ phút này Thẩm Lạc khó có thể hình dung được tâm tình của chính mình.
"Lưu ma ma, lần này bổn điện hạ nợ ngươi một nhân tình."
Lưu ma ma cười lắc lắc đầu, "Điện hạ, sao người lại nói vậy. Lão thân nhìn người lớn lên, về sau Điện hạ nếu là có việc phải nhờ tới lão thân thì cứ mở miệng."
"Như thế, ta liền dẫn Lạc nhi đi nha. Chuyện phía sau, làm phiền Lưu ma ma rồi." Vũ Văn Thượng vừa nói xong liền đưa tay ôm lấy Thẩm Lạc, một tay kéo lấy nàng vào trong ngực. Hai chân Thẩm Lạc bởi vì nhất thời bất ngờ, vì không để cho mình rớt xuống, đôi tay Thẩm Lạc vững vàng níu lấy Vũ Văn Thượng.
"Điện hạ thật sự là ngại chết lão thân rồi."
Vũ Văn Thượng hướng về phía Lưu ma ma gật đầu một cái, rồi sau đó ôm thật chặt Thẩm Lạc từ cửa sau phòng đi ra ngoài. Ra cửa hai chân Thẩm Lạc giãy dụa, Vũ Văn Thượng cứ như vậy ôm nàng, nàng rất khó chịu, lồng ngực bị ngăn chặn, không thể hít thở. Vũ Văn Thượng thấy sắc mặt Tiểu Nhân Nhi trong ngực đỏ bừng thì lập tức thay đổi tư thế ôm Thẩm Lạc, lần này, cả thân thể Thẩm Lạc bị Vũ Văn Thượng bế lên.
"Vũ Văn Thượng, người là muốn dẫn ta đi nơi nào? Nếu những tú nữ khác đột nhiên không thấy ta sẽ nghi ngờ."
Vũ Văn Thượng cúi đầu xuống nhẹ nhàng cọ xát mũi Thẩm Lạc, "Lạc, ta dẫn nàng đến Đông cung. Phần lớn tú nữ hậu thuẫn ở phía sau là không lớn lắm, nếu hoài nghi cũng không dám mở miệng. Lạc, chỗ ở của ngươi là ở Huệ Minh cung, phía trước( phòng sương đồ ) * cái phòng vừa mới nghiệm thân song ak ! không biết là nên nói như thến nào*. Nơi đó ta cũng chuẩn bị tốt rồi, lúc nàng đi, bọn nô tài kia cũng không dám nói gì cả. Buổi tối nàng có thể cùng ta lại ở chung một chỗ."
Nhìn khóe miệng Vũ Văn Thượng cười hết sức tà ác, lại nghe được hắn nói buổi tối nàng và ta có thể ở chung một chỗ. Mặt Thẩm Lạc lập tức đỏ bừng, Vũ Văn Thượng lại bắt đầu vô sỉ. Nàng còn chưa vào cung, liền cướp nàng đem vào trong xe ngựa. Rồi sau đó, nàng mới vừa vào cung, lại đem nàng lừa đến Đông cung. Trải qua rất nhiều ngày Trầm Vân lao tâm lao lực dạy, tâm ý xấu xa của Vũ Văn Thượng đối với Thẩm Lạc, Thẩm Lạc hết sức hiểu rõ.
Đi tới mật đạo, Vũ Văn Thượng đem Thẩm Lạc để xuống, sau đó vung dây leo lên, lôi Thẩm Lạc vào mật đạo. Ánh mặt trời mất đi, trước mắt là một mảnh hắc ám. Bỗng chốc, thân thể Thẩm Lạc run lên. Không ngờ Vũ Văn Thượng nôn nóng bàn tay kia đang sờ hông của nàng, mơ hồ có khuynh hướng xuống phía dưới.
"Lạc nhi, đem quần áo vén lên, quần trong cùng quần ngoài đều cởi ra. Bổn điện hạ ta tự mình nghiệm thân nàng."
"Vũ Văn Thượng, ngươi......" bốn chữ vô sỉ nói ra đến cửa miệng chưa kịp phát ra thì đã bị nam tử như lang như hổ trước mắt này nuốt vào trong miệng. Đôi tay Thẩm Lạc liên tục vỗ tấm lưng to lớn của Vũ Văn Thượng, nàng không nên ở chỗ này, chỗ này là mật đạo.
"Lạc nhi, ngoan." Vũ Văn Thượng lấy một cái tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu Thẩm Lạc, Thẩm Lạc nói không ra tiếng, thừa dịp Vũ Văn Thượng không hôn nàng lấy hơi, lên tiếng kêu nhỏ: "Ta không muốn ở chỗ này."
"Hả? Lạc nhi có ý là muốn ở tẩm điện Đông cung của bổn điện, trên chiếc giường lớn kia. Ừ, cũng tốt, chiếc giường đó thật lớn rất thoải mái."
Sau khi Vũ Văn Thượng nói xong, lần nữa cúi đầu hung hăng hôn Tiểu Nhân Nhi trong ngực, như muốn đem toàn bộ nhớ nhung nhiều ngày toàn bộ phát tiết ra ngoài được một nửa, sức lực lớn muốn đem Thẩm Lạc nhập vào trong xương tủy.
"Vũ Văn Thượng, ngươi nhẹ một chút, ngươi làm đau ta." Vừa hôn xong, Thẩm Lạc bất mãn bĩu môi oán giận. Chân mày Vũ Văn Thượng nhảy lên : "Lạc, như thế liền đau rồi sao? Dù thế nào cũng không bằng một đêm kia chứ? Nói thật xem nào, khi đau đớn của đêm đó qua đi, lạc nhi có cảm thấy thoải mái không?"
"Thật không đứng đắn chút nào." Thẩm Lạc quay đầu đi nhẹ giọng nói.
"Không đứng đắn cũng phải nhìn người chứ, bổn điện hạ cũng chỉ đối với nàng không đứng đắn mà thôi." Đôi tay Vũ Văn Thượng vừa nói vừa không thành thật ở trên người Thẩm Lạc chạy loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.