Chương 66
Văn Hương Thính Vũ
24/04/2015
Ra khỏi cửa thành không có những con đường và nhà của cản trở, tiếng vó ngựa phi nhanh trên đường, bởi vì tốc độ chạy nhanh nên gió thổi cũng hơi lớn. Áo choàng đen của Vũ Văn Thượng bị gió thổi bay lên ở phía sau người, tiểu nhân nhi ở trong ngực bị gió đêm thôi trúng đã co thành một đoàn ở trong ngực, gắt gao rúc vào trong vòm ngực ấm áp của Vũ Văn Thượng. Ánh trăng sáng ngời chiếu xuống hai người, chung quanh hết sức yên tĩnh chỉ có tiếng vó ngựa va chạm với mặt đường.
Vũ Văn Thượng nắm chặt dây cương, hu lên một tiếng, con ngựa đang chạy nhanh ngay lập tức dừng lại. Trầm Lạc mở mắt đang nhắm chặt lại, bên tai truyền đến thanh âm dịu dàng của Vũ Văn Thượng :” Lạc nhi, xem xem nơi này có phải là địa phương tốt hay không?” Trầm Lạc cũng không có trả lời, chỉ là mở to mắt nhìn nơi trống trải mà ở trong miệng Vũ Văn Thượng là một nơi tốt.
Huyện Vân Hà có nhiều núi, chỉ có một ít thôn xóm dựa vào núi mà xây mà ở đó có những gò đất vô bạt ngàn.
Vũ Văn Thượng thấy ánh mắt chuyên chú của Trầm Lạc cũng không có quấy rầy, chỉ ngồi trên ngựa mà không lập tức xuống ngựa, hai cánh tay một thật chặt giai nhân trước ngực.
“Vũ Văn Thượng ở huyện Vân Hà ta chưa bao giờ trông thấy một nơi bạt ngàn là cỏ như thế này, nhưng mà….” Trầm Lạc nghiêng đầu ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Thượng mà giờ phút này ánh mắt đang phát ra những tia sáng mở miệng hỏi:” Ở đây trừ bỏ cỏ thì cũng chỉ có cỏ, làm sao có thể gọi là một nơi tốt được?”
Nhìn Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cùng với khắc trước dịu dàng như nước, mà giờ phút này lại cười như có như không, trong nháy mắt trong lòng Trầm Lạc cảm thấy căng thẳng, ngay sau đó tay không tự chủ được mà che miệng Vũ Văn Thượng lại khẳng định người này lại nói chuyện vô sỉ rồ. Ngay sau đó tay cảm thấy có gì đó mề mại thì Trầm Lạc hối hận cực kì. Che miệng Vũ Văn Thượng hắn không thể nói lời vô sỉ nữa thế nhưng hắn lại vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay của nàng.
“ Lạc nhi, tối nay nàng thật tích cực chủ động.” Vũ Văn Thượng bắt được tay đang muốn thoát ra của Trầm Lạc , nhỏ giọng cười dưới ánh nhìn chăm chú của Trầm Lạc tiếp tục liếm lòng bàn tay của Trầm Lạc, cuối cùng còn mút hôn những ngón tay của nàng. Khi thẹn thùng đến cực điểm có thể làm ra những chuyện đặc biệt lớn mật, điều đó đặc biệt đúng vời Trầm Lạc.
Đôi tay Trầm Lạc giãy dụa bởi vì không khống chế được lực đạo và đang trên ngựa nàng không cẩn thận vung lên trên mặt Vũ Văn Thượng. Chỉ nghe bốp một tiến Trầm Lạc giật mình, nàng tát Vũ Văn Thượng một tát. Nháy mắt Trầm Lạc gioongd như trẻ con làm sai chuyện cúi đầu. Yên tĩnh như bức tranh đang từng tầng từng tầng được mở ra.
“ Lạc nhi, nàng đánh vi phu một tát. Nàng nói vi phu nên phạt nàng thế nào đây?” Vừa dứt lời Vũ Văn Thượng động tác cực nhanh ôm Trầm Lạc xuống dưới đất. Chỉ mới vừa đứng vững eo bị Vũ Văn Thượng ôm thật chặt thân thể lui về sau một chút liền ngã xuống. Trầm Lạc hét lên một tiếng, nhưng không chịu được việc bị Vũ Văn Thượng ôm thật chặt, chỉ có thể cùng ngã xuống với Vũ Văn Thượng.
Ở phía dưới mềm mại, Trầm Lạc mở mắt ra thấy chính mình đang đè Vũ Văn Thượng ở phía dưới mặt mày mang ý cười. Hai tay chống lên cỏ muốn đứng dậy, nhưng lại bị một bàn tay của Vũ Văn Thượng ngăn lại .
Đôi môi của Vũ Văn Thượng dưới ánh trăng càng nổi bật lên sự hấp dẫn, chỉ thấy cánh môi đó mấp máy một thanh âm khan khan truyền vào trong tai Vũ Văn Thượng:” Lạc nhi, nang nói vi phu nên phạt nàng như thế nào đây? Không băng lạc nhi tự mình nói một chút trước xem có được không?.”
Trầm Lạc phải ngước cổ lên thật sự rất mỏi, chỉ đơn giản là đem đầu tựa lên bả vai Vũ Văn Thượng , nàng biết Vũ Văn Thượng thích mềm chứ không thích cứng, nên thanh âm liền cố ý mềm mại lại:” Xin lỗi, chàng đừng tức giận. Ta cũng không có cố ý, thật sự không nghĩ tới chàng sẽ liếm tay của ta. Vốn ta chỉ nghĩ che miệng chàng lại không cho chàng nói những lời vô sỉ nữa. Còn về phần phạt Vũ Văn Thượng….” Trầm Lạc nghe được Vũ Văn Thượng bị nàng đè phía dưới kêu lên bất mãn thì chợt hiểu. Đôi môi đỏ mọng mấp máy một hồi, cuối cùng đỏ mặt mở miệng:” Phu quân, chàng định phát ta sao?” những lời này Trầm Lạc nói cực kì chậm chạp lại mềm mại, thậm chú còn mang theo chút làm nũng. Vũ Văn Thượng nghe được như thế rất là hưởng thụ tâm hồn giống như có một dòng nước ngọt ngào chảy vào. Đem tâm của hắn hoàn toàn ngâm ở bên trong.
Ngẩng đầu nhìn bầu trởi đêm lóe sáng ánh sao và ánh sáng của trăng tròn Vũ Văn Thượng cang cảm thấy hài lòng. Ôm thật chặt giai nhân trong ngực, toàn thân dùng lực ôm lấy Trâm Lạc lật người một cái. Vì vậy mới một phút trước Trầm Lạc còn đè Vũ Văn Thượng, giờ phút này biến thành Vũ Văn Thượng đè Trầm Lạc.
Đưa tay nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng vừa cười vừa nói:” Vi phu thương nàng còn không kịp làm sao có thể phạt nàng chứ? Lạc nhi nàng có biết vì sao chỗ này là một chỗ tốt không?”
Trầm lạc nghiêng đầu nhìn về phía đồng cỏ bao la, sau đó lại ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, cận thận suy nghĩ một hồi nói:” Ở đây cảnh đêm rất đẹp. so với hoàng cùng còn đẹp hơn, còn nữa nơi này hết sức trống trải. Trừ những điều đó ra ta cũng không biết nơi này còn có cái gì tuyệt diệu nữa.” Trầm Lạc nói đên đây, vươn tay nhẹ nhàng đâm đâm eo Vũ Văn Thượng, lần này nàng khống chế lực đạo rất tốt.” Chàng đứng dậy đi, ta bị chàng ép khó chịu quá.”
Vũ Văn Thượng nhíu nhíu hai hàng long mày cũng không có làm khó Trầm Lạc nữa, đôi tay buông eo Trầm Lạc ra, thân thể ngã xuống đám cỏ bên cạnh Trầm Lạc, thân thể Trầm lạc chợt nhẹ đi, vừa muốn hỏi Vũ Văn Thượng nơi này có gì tuyệt diệu thì bên cạnh có một giọng nói trong trẻo dưới ánh trăng sáng ngời truyền ra.
“ Lạc nhi, chỗ nay buổi tối sẽ không có ai. Cảnh đêm đẹp, cỏ to mà mềm mại, cái giường ở Đông cung kia mặc dù lớn, nhưng lớn cũng không thể lớn hơn sân cỏ này sao? Ở trên giường đều lo lắng động tác mạnh một chút nàng sẽ lăn xuống. Nếu mà ở nơi này nàng sẽ không lăn xuống đâu. Lấy trời làm chăn lấy đất làm giường Lạc nhi có phải rất tuyệt hay không?” ( vô sỉ ^^ mức độ quá sao luôn )
Trâm Lại một lần thấy được hắn bình tĩnh mà nói lời vô sỉ. Đôi tay nắm chặt lại buông lỏng , mí mắt một hồi giật giật, Trầm Lạc hết sức khắc chế mình bởi vì những lời nói vô sỉ của Vũ Văn Thượng mà ngượng ngùng. Học ngữ điệu của Vũ Văn Thượng bình tĩnh mà mở miệng giống như giống như không có bị nhiễm những lời nói bậy của Vũ Văn Thượng.
“ Lăn lộn không lăn xuống là thật, nhưng thể tực chàng có thể tốt như thế sao? Có thể ở đây từ đầu này lăn đến một đầu khác sao?” Sau khi Trầm Lạc dứt lời cười ha ha, ngón tay còn cố ý lướt trên mặt cỏ. Sau khi nói xong một hồi yên tĩnh, Trầm Lạc chợt cảm thấy hết sức khó sử, để trấn an sự hoảng loạn trong lòng mình chỉ có thể cười nhẹ một chút.
“ Lạc nhi, vậy tối nay vi phu với nag thử một chút được không? Để vi phu cho nàng biết ta có thể đem nàng từ bên này lăn đến bên kia hay không nhé.” Vũ Văn Thượng từ từ nói xong thân thể động một cái một lần nữa đè lên người Trầm Lạc. Tay trái chống xuống nền cỏ, tay phải trực tiếp đánh úp tới ngực của Trầm Lạc chậm rãi nhéo nhéo.
Trầm Lạc phát giác nàng đùa giỡn quá lố rồi, dựa vào tính tình thường ngày của Vũ Văn Thượng, hắn nhất định sẽ màn nàng lăn lộn trên cỏ. Ý thức được mức nghiêm trong của việc này giọng Trầm Lạc lập tức mềm đi, giơ tay vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Thượng:” Không cần, ta tin tưởng chàng có thể làm được mà.” Nói đến chỗ này Trầm Lạc dừng lại, thấy con mắt căng căng của Vũ Văn Thượng, cảm thấy bàn tay vuốt ve trước ngực nàng lực đạo cang ngày càng nặng. Thanh âm phát ra mềm mại:” Phụ quan ta tin tưởng chàng nhất định có thể làn được, A……” Trước ngực Trầm Lạc chợt đau, không ổn rồi không ổn rồi. Vũ Văn Thượng tưởng thật, nhìn hắn như vậy như thật sự muốn thử một lần.
Vũ Văn Thượng nắm chặt dây cương, hu lên một tiếng, con ngựa đang chạy nhanh ngay lập tức dừng lại. Trầm Lạc mở mắt đang nhắm chặt lại, bên tai truyền đến thanh âm dịu dàng của Vũ Văn Thượng :” Lạc nhi, xem xem nơi này có phải là địa phương tốt hay không?” Trầm Lạc cũng không có trả lời, chỉ là mở to mắt nhìn nơi trống trải mà ở trong miệng Vũ Văn Thượng là một nơi tốt.
Huyện Vân Hà có nhiều núi, chỉ có một ít thôn xóm dựa vào núi mà xây mà ở đó có những gò đất vô bạt ngàn.
Vũ Văn Thượng thấy ánh mắt chuyên chú của Trầm Lạc cũng không có quấy rầy, chỉ ngồi trên ngựa mà không lập tức xuống ngựa, hai cánh tay một thật chặt giai nhân trước ngực.
“Vũ Văn Thượng ở huyện Vân Hà ta chưa bao giờ trông thấy một nơi bạt ngàn là cỏ như thế này, nhưng mà….” Trầm Lạc nghiêng đầu ngước mắt nhìn về phía Vũ Văn Thượng mà giờ phút này ánh mắt đang phát ra những tia sáng mở miệng hỏi:” Ở đây trừ bỏ cỏ thì cũng chỉ có cỏ, làm sao có thể gọi là một nơi tốt được?”
Nhìn Vũ Văn Thượng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng cùng với khắc trước dịu dàng như nước, mà giờ phút này lại cười như có như không, trong nháy mắt trong lòng Trầm Lạc cảm thấy căng thẳng, ngay sau đó tay không tự chủ được mà che miệng Vũ Văn Thượng lại khẳng định người này lại nói chuyện vô sỉ rồ. Ngay sau đó tay cảm thấy có gì đó mề mại thì Trầm Lạc hối hận cực kì. Che miệng Vũ Văn Thượng hắn không thể nói lời vô sỉ nữa thế nhưng hắn lại vươn đầu lưỡi ra liếm lòng bàn tay của nàng.
“ Lạc nhi, tối nay nàng thật tích cực chủ động.” Vũ Văn Thượng bắt được tay đang muốn thoát ra của Trầm Lạc , nhỏ giọng cười dưới ánh nhìn chăm chú của Trầm Lạc tiếp tục liếm lòng bàn tay của Trầm Lạc, cuối cùng còn mút hôn những ngón tay của nàng. Khi thẹn thùng đến cực điểm có thể làm ra những chuyện đặc biệt lớn mật, điều đó đặc biệt đúng vời Trầm Lạc.
Đôi tay Trầm Lạc giãy dụa bởi vì không khống chế được lực đạo và đang trên ngựa nàng không cẩn thận vung lên trên mặt Vũ Văn Thượng. Chỉ nghe bốp một tiến Trầm Lạc giật mình, nàng tát Vũ Văn Thượng một tát. Nháy mắt Trầm Lạc gioongd như trẻ con làm sai chuyện cúi đầu. Yên tĩnh như bức tranh đang từng tầng từng tầng được mở ra.
“ Lạc nhi, nàng đánh vi phu một tát. Nàng nói vi phu nên phạt nàng thế nào đây?” Vừa dứt lời Vũ Văn Thượng động tác cực nhanh ôm Trầm Lạc xuống dưới đất. Chỉ mới vừa đứng vững eo bị Vũ Văn Thượng ôm thật chặt thân thể lui về sau một chút liền ngã xuống. Trầm Lạc hét lên một tiếng, nhưng không chịu được việc bị Vũ Văn Thượng ôm thật chặt, chỉ có thể cùng ngã xuống với Vũ Văn Thượng.
Ở phía dưới mềm mại, Trầm Lạc mở mắt ra thấy chính mình đang đè Vũ Văn Thượng ở phía dưới mặt mày mang ý cười. Hai tay chống lên cỏ muốn đứng dậy, nhưng lại bị một bàn tay của Vũ Văn Thượng ngăn lại .
Đôi môi của Vũ Văn Thượng dưới ánh trăng càng nổi bật lên sự hấp dẫn, chỉ thấy cánh môi đó mấp máy một thanh âm khan khan truyền vào trong tai Vũ Văn Thượng:” Lạc nhi, nang nói vi phu nên phạt nàng như thế nào đây? Không băng lạc nhi tự mình nói một chút trước xem có được không?.”
Trầm Lạc phải ngước cổ lên thật sự rất mỏi, chỉ đơn giản là đem đầu tựa lên bả vai Vũ Văn Thượng , nàng biết Vũ Văn Thượng thích mềm chứ không thích cứng, nên thanh âm liền cố ý mềm mại lại:” Xin lỗi, chàng đừng tức giận. Ta cũng không có cố ý, thật sự không nghĩ tới chàng sẽ liếm tay của ta. Vốn ta chỉ nghĩ che miệng chàng lại không cho chàng nói những lời vô sỉ nữa. Còn về phần phạt Vũ Văn Thượng….” Trầm Lạc nghe được Vũ Văn Thượng bị nàng đè phía dưới kêu lên bất mãn thì chợt hiểu. Đôi môi đỏ mọng mấp máy một hồi, cuối cùng đỏ mặt mở miệng:” Phu quân, chàng định phát ta sao?” những lời này Trầm Lạc nói cực kì chậm chạp lại mềm mại, thậm chú còn mang theo chút làm nũng. Vũ Văn Thượng nghe được như thế rất là hưởng thụ tâm hồn giống như có một dòng nước ngọt ngào chảy vào. Đem tâm của hắn hoàn toàn ngâm ở bên trong.
Ngẩng đầu nhìn bầu trởi đêm lóe sáng ánh sao và ánh sáng của trăng tròn Vũ Văn Thượng cang cảm thấy hài lòng. Ôm thật chặt giai nhân trong ngực, toàn thân dùng lực ôm lấy Trâm Lạc lật người một cái. Vì vậy mới một phút trước Trầm Lạc còn đè Vũ Văn Thượng, giờ phút này biến thành Vũ Văn Thượng đè Trầm Lạc.
Đưa tay nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi của Trầm Lạc, Vũ Văn Thượng vừa cười vừa nói:” Vi phu thương nàng còn không kịp làm sao có thể phạt nàng chứ? Lạc nhi nàng có biết vì sao chỗ này là một chỗ tốt không?”
Trầm lạc nghiêng đầu nhìn về phía đồng cỏ bao la, sau đó lại ngửa đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao, cận thận suy nghĩ một hồi nói:” Ở đây cảnh đêm rất đẹp. so với hoàng cùng còn đẹp hơn, còn nữa nơi này hết sức trống trải. Trừ những điều đó ra ta cũng không biết nơi này còn có cái gì tuyệt diệu nữa.” Trầm Lạc nói đên đây, vươn tay nhẹ nhàng đâm đâm eo Vũ Văn Thượng, lần này nàng khống chế lực đạo rất tốt.” Chàng đứng dậy đi, ta bị chàng ép khó chịu quá.”
Vũ Văn Thượng nhíu nhíu hai hàng long mày cũng không có làm khó Trầm Lạc nữa, đôi tay buông eo Trầm Lạc ra, thân thể ngã xuống đám cỏ bên cạnh Trầm Lạc, thân thể Trầm lạc chợt nhẹ đi, vừa muốn hỏi Vũ Văn Thượng nơi này có gì tuyệt diệu thì bên cạnh có một giọng nói trong trẻo dưới ánh trăng sáng ngời truyền ra.
“ Lạc nhi, chỗ nay buổi tối sẽ không có ai. Cảnh đêm đẹp, cỏ to mà mềm mại, cái giường ở Đông cung kia mặc dù lớn, nhưng lớn cũng không thể lớn hơn sân cỏ này sao? Ở trên giường đều lo lắng động tác mạnh một chút nàng sẽ lăn xuống. Nếu mà ở nơi này nàng sẽ không lăn xuống đâu. Lấy trời làm chăn lấy đất làm giường Lạc nhi có phải rất tuyệt hay không?” ( vô sỉ ^^ mức độ quá sao luôn )
Trâm Lại một lần thấy được hắn bình tĩnh mà nói lời vô sỉ. Đôi tay nắm chặt lại buông lỏng , mí mắt một hồi giật giật, Trầm Lạc hết sức khắc chế mình bởi vì những lời nói vô sỉ của Vũ Văn Thượng mà ngượng ngùng. Học ngữ điệu của Vũ Văn Thượng bình tĩnh mà mở miệng giống như giống như không có bị nhiễm những lời nói bậy của Vũ Văn Thượng.
“ Lăn lộn không lăn xuống là thật, nhưng thể tực chàng có thể tốt như thế sao? Có thể ở đây từ đầu này lăn đến một đầu khác sao?” Sau khi Trầm Lạc dứt lời cười ha ha, ngón tay còn cố ý lướt trên mặt cỏ. Sau khi nói xong một hồi yên tĩnh, Trầm Lạc chợt cảm thấy hết sức khó sử, để trấn an sự hoảng loạn trong lòng mình chỉ có thể cười nhẹ một chút.
“ Lạc nhi, vậy tối nay vi phu với nag thử một chút được không? Để vi phu cho nàng biết ta có thể đem nàng từ bên này lăn đến bên kia hay không nhé.” Vũ Văn Thượng từ từ nói xong thân thể động một cái một lần nữa đè lên người Trầm Lạc. Tay trái chống xuống nền cỏ, tay phải trực tiếp đánh úp tới ngực của Trầm Lạc chậm rãi nhéo nhéo.
Trầm Lạc phát giác nàng đùa giỡn quá lố rồi, dựa vào tính tình thường ngày của Vũ Văn Thượng, hắn nhất định sẽ màn nàng lăn lộn trên cỏ. Ý thức được mức nghiêm trong của việc này giọng Trầm Lạc lập tức mềm đi, giơ tay vỗ vỗ bả vai Vũ Văn Thượng:” Không cần, ta tin tưởng chàng có thể làm được mà.” Nói đến chỗ này Trầm Lạc dừng lại, thấy con mắt căng căng của Vũ Văn Thượng, cảm thấy bàn tay vuốt ve trước ngực nàng lực đạo cang ngày càng nặng. Thanh âm phát ra mềm mại:” Phụ quan ta tin tưởng chàng nhất định có thể làn được, A……” Trước ngực Trầm Lạc chợt đau, không ổn rồi không ổn rồi. Vũ Văn Thượng tưởng thật, nhìn hắn như vậy như thật sự muốn thử một lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.