Thái Tử Vô Sỉ

Chương 35: Ma chưởng 2

Văn Hương Thính Vũ

24/04/2015

Trầm Lạc trừng mắt nhìn về phía Bạch Mạn Thanh, chẳng lẽ nàng trực tiếp muốn nói với cữu cữu nàng muốn gả cho Nhị Hoàng tử. Phốc, cữu cữu tuyệt đối sẽ không đồng ý gả Bạch Mạn Thanh vào Hoàng thất, cho dù Nhị Hoàng tử không được sủng ái, sau này cũng chỉ có thể làm một vị Vương gia nhàn tản.

Không ngoài dự đoán, cữu cữu nhíu mày, vẻ mặt cữu mẫu cũng lộ vẻ nghi ngờ. Trầm Lạc vội vàng nhân lúc Bạch Mạn Thanh còn chưa lên tiếng nói tiếp dùng chân len lén đá cho Bạch Mạn Thanh một cước dưới bàn ăn, chân Bạch Mạn Thanh đau nhói, trừng mắt nhìn Trầm Lạc.

“Cữu cữu, sau khi biểu muội rơi xuống nước, chính là Nhị Hoàng tử đã ra tay cứu nàng lên bờ, biểu muội chỉ tò mò đôi chút về ân nhân của mình thôi.”

“Ừm, Mạn nha đầu, chuyện của Nhị Hoàng tử, con không cần biết quá nhiều, phụ thân sẽ không để con vào cung nữa. Nếu Hoàng thượng có hỏi tới, phụ thân liền nói con đã đính hôn rồi.”

Bạch Mạn Thanh bất mãn bĩu môi, vừa định mở miệng lần nữa, chân lại nhói đau. Trầm Lạc lập tức nháy nháy mắt với Bạch Mạn Thanh, Bạch Dư Tề vốn chinh chiến sa trường mắt nhìn bốn phương tai nghe tám hướng, mà động đến chuyện trong nhà lại qua quýt. Ngược lại, Mộc Vân hoàn toàn nhìn thấy một màn mờ ám giữa con gái mình và Trầm Lạc.

Cuối cùng, mọi người cũng sôi nổi náo nhiệt dùng xong cơm, Bạch Mạn Thanh trong khi ấy cũng không đề cập tới ba chữ Nhị Hoàng tử này nữa. Bạch Mạn Thanh trải qua ba tháng chịu giày vò trong hoàng cung, tính tình đã tốt hơn trước nhiều, nhưng rốt cuộc vẫn là một người có thù tất báo. Trầm Lạc liên tiếp đá nàng hai cái, Bạch Mạn Thanh liền tìm cơ hội đá trả. Khi đá xong cái thứ hai, Bạch Mạn Thanh thu chân không may vấp phải chân Bạch Dư Tề, kết quả đương nhiên là bị Bạch Dư Tề thuyết giáo cho một trận.

Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

Hoàng thượng day day trán, dừng việc phê duyệt tấu chương, sắc mặt mỏi mệt. Vũ Văn Thượng đứng ở phía dưới cúi người hành lễ, thanh âm rõ ràng: “Phụ hoàng gọi nhi thần tới có việc gì ạ?”

“Xem đống tấu chương này, đúng là toàn những người làm phiền lòng ta.”

Vũ Văn Thượng cất bước đi tới nhấc tấu chương màu vàng kim trên bàn lên mở ra xem. Nhanh chóng quét mắt nhìn qua, “Phụ hoàng đừng lo, tham quan huyện Lăng Nguyệt đều bị diệt cỏ tận gốc, những tham quan kia tất nhiên sẽ ghi hận trong lòng với Hà Lăng Thiếu*. Chuyện có thật hay không, Phụ hoàng phái nhi ần đi điều tra là khăc biết.”

*: Đây là anh trai Hà Oánh, mỹ nam đẹp trai thứ nhì Nguyệt Tường quốc, Trưởng công chúa thích bạn này. Nhưng mà em thì Oánh, anh thì Thiếu, nhà này đặt tên kiểu gì không biết

“Phụ hoàng, nhi thần tuyệt đối sẽ lẫn lộn việc công việc tư, nếu Hà Lăng Thiếu kia thật sự phạm án, nhi thần quyết xử trí theo quy định. Bên Hoàng tỷ, nhi thần sẽ tự lo liệu.”

Hoàng đế Nguyệt Tường bỗng nở nụ cười, tâm tình như trở nên cực kỳ tốt. “Ta với con là cha con, cần gì phải nhiều lễ tiết như vậy mà thành ra xa cách. Tâm tư của con, sao Phụ hoàng lại không biết? Muốn tới huyện Lăng Nguyệt, phải qua huyện Vân Hà, nha đầu kia xem chừng vẫn còn ở Phủ tướng quân. Nếu thật sự yêu thích, sang năm tuyển tú nên tỏ rõ khí khái nam tử. Đừng giống Phụ hoàng.”

Vũ Văn Thượng nhếch khóe miệng, “Chuyện gì cũng không qua được mắt Phụ hoàng, Phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định lấy người làm gương.”

Trong sương phòng phía Đông Phủ tướng quân.



Trầm Lạc đột nhiên hắt xì hai cái lớn, liền giơ tay lên xoa xoa mũi. Sao tự dưng lại hắt xì! Hắt xì một cái là có người nhớ ngươi, hắt xì hai cái là có người đang giở trò với ngươi, còn hắt xì ba cái chứng tỏ ngươi cảm lạnh phải đi khám đại phu rồi.

Ai ngấm ngầm giở trò gì với mình? Bây giờ đã ra khỏi hoàng cung rồi, Vũ Văn Thượng kia cũng không thể đuổi tới huyện Vân Hà. Trầm Lạc đột nhiên sững người, nhìn lá xanh tung bay theo gió ngoài cửa sổ, Vũ Văn Thượng sẽ không đuổi theo đâu. Hắn là Thái tử một nước, là Hoàng đế tương lai, còn phải đi theo Phụ hoàng hắn học đạo trị quốc cho tốt nữa mà.

Nhưng từ trước tới nay Vũ Văn Thượng đều không xuất chiêu theo lẽ thường, lỡ hắn thật sự xuất cung rồi thì sao? Trầm Lạc không khỏi chắp tay trước ngực, trong lòng âm thầm cầu khẩn. Ông trời phù hộ.

Trầm Lạc chưa từng nghĩ đến, lúc này Tiểu Phúc Tử đang chuẩn bị hành lý cho Điện hạ xuất cung. Khi hỏi Điện hạ cần một con ngựa hay là cả xe ngựa, Điện hạ thản nhiên ném lại một câu, Trầm gia có xe ngựa.

-----

Bàn về việc xưng hô, mình sẽ không để Trầm Lạc gọi cha mẹ Bạch Mạn Thanh là cậu mợ nữa, mà gọi theo cách của người Hoa, sắp tới sẽ xuất hiện nhiều nhân vật mới, với đủ thể loại xưng hô, nên mình chú thích và làm cái bảng phả hệ này cho các bạn rõ.

Cữu cữu: Cậu

Cữu mẫu: Mợ

Đại cô phụ: Chồng chị cả của bố (như trong truyện)

Cô cô: Chị của bố (như trong truyện)

Nhị bá: Em trai thứ hai của bố (như trong truyện)

Nhị bá mẫu: Vợ em trai thứ hai của bố (như trong truyện)

Dì hai (Nhị di): Em gái thứ hai của mẹ, hay chị thứ hai của bố (như trong chuyện)

Dượng hai (Nhị di phu): Chồng em gái thứ hai của mẹ, hay chồng chị thứ hai của bố như trong truyện (như trong truyện)

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử Vô Sỉ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook