Chương 52: Trưởng bối của ta không có phẩm cấp
Hoa Tiến Tửu
11/04/2024
Lý Thần mới tiến vào trong lầu các, đang muốn lên cầu thang, phía sau truyền đến một thanh âm gọi hắn lại.
Lý Thần quay đầu nhìn lại, đã thấy là một thanh niên mặc thanh y, đang bình thản nhìn mình.
Thanh niên chắp tay, giọng điệu vẫn còn khách khí nói: “Công tử tới tham gia thí hội sao?”
Lý Thần hỏi: “Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào?”
Thanh niên cười cười, nói: “Nếu không phải, vậy thì đơn giản thôi, lúc này trên lầu đang bị công tử Triệu Thủ phụ Triệu Thái bao trọn, nếu không phải tham gia hội thơ, thì không thể lên đó.”
“Nếu như vậy, xin công tử đưa ra thiệp mời.
“Không có thiếp mời cũng được, trong nhà công tử nếu có trưởng bối trực hệ, làm quan nhậm chức từ tứ phẩm trở lên cũng có thể vào, nếu đã về hưu trí như vậy cần chính tam phẩm mới có thể.”
“Nếu cả hai đều không có, còn có một biện pháp, quyên tặng năm mươi lượng bạc, cũng có thể đi dự thính.”
Trong lúc nói chuyện, phía sau thanh niên áo xanh đã có hai gã đại hán cao lớn vạm vỡ đang nhìn chăm chấm vào Lý Thần với vẻ mặt bất thiện.
Nhìn tư thế kia, tựa hồ chỉ cần trưởng bối không làm đại quan hoặc là không lấy ra bạc, lập tức sẽ bị ném ra ngoài.
“Như vậy cũng khá mới mẻ.”
Lý Thần khẽ cười một tiếng, nói: “Hội thơ này hóa ra không phải là nơi mọi người giao lưu sở học tâm đắc, thảo luận thi từ ca phú, mà là so đấu các quan
cấp trưởng bối trong nhà, so đấu tài lực trong nhà?”
Thanh niên áo xanh nghe vậy bật cười, nói: “Vị công tử này chẳng lẽ chưa tỉnh ngủ? Triệu công tử tốn hao mấy chục vạn lượng bạc trắng để kiến tạo Đẳng. Vương Các này vốn không phải là nơi kẻ nghèo kiết hủ lậu bình thường không quyền không thế có thể tới.”
Nói xong, thanh niên có chút ghét bỏ mà khoát tay nói: “Vị công tử này, nếu trong túi không bỏ ra nổi tiền, hoặc là trong nhà không có trưởng bối làm đại quan, vẫn là không nên đi tham gia náo nhiệt, vô duyên vô cớ tự chuốc lấy mất mặt, hay là muốn hai tráng hán phía sau ta ném ngươi ra ngoài? Thật đúng là không còn thể diện”
Mấy chục vạn lượng...
Con số này khiến trong lòng Lý Thần nổi lửa.
Con trai của Triệu Huyền Cơ, thế mà còn có nhiều tiền hơn cả mình.
Bây giờ quốc khố trống rỗng, khiến hẳn thân là Thái tử cũng chỉ có thể dựa vào việc đánh cướp phú thương và xét nhà tham quan, nhưng nhỉ tử của Triệu Huyền Cơ, lại vung tay lên một cái là có thể tốn mấy chục vạn lượng bạc trắng xây dựng một tòa lầu các, dùng để tán gái.
“Tiền, không có, trưởng bối trong nhà bổn công tử cũng không có người nào có phẩm cấp gì. Nhưng hôm nay Đằng Vương Các này, bổn công tử thật đúng là muốn đi lên mở mang kiến thức một chút. Có gan ngươi cứ ngăn cản.”
Lý Thần thật không có nói dối.
Hắn thân là Thái tứ, ra ngoài không thể nào mang tiền được.
Mà trưởng bối trong nhà hắn, Đại Hành Hoàng Đế là quan mấy phẩm? Bản thân là Thái Tử, lại là quan mấy phẩm?
Nói xong câu đó, Lý Thần quay đầu trực tiếp lên lầu.
Thanh niên áo xanh phía sau hắn không ngờ Lý Thần lại cường thế như vậy, thấy thế giận dữ hạ lệnh người phía sau bắt người.
Nhưng vừa mới hé miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, một thanh Tú Xuân Đao cực kỳ nổi tiếng ở đế quốc Đại Tần, thứ gần như có thể coi là danh thiếp đang đặt trên cổ hắn.
Hai gã tráng hán phía sau hắn, không biết từ lúc nào đã bị hai tên Cẩm Y Vệ mặc trang phục chim nhạn hai cánh ấn xuống đất.
Tam Bảo nhìn chẩm chẩm thanh niên này bằng ánh mắt âm trầm, nói:“Biết đây là đao gì không?”
Trên trán thanh niên áo xanh toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt sợ hãi nói: “Biết, có biết, Tú Xuân Đao.”
“Biết Tú Xuân Đao là người ở đâu mới có thể dùng không?” Tam Bảo lại hỏi
“Biết rồi, Đông xưởng, Cẩm Y Vệ..”
Tam Bảo cười nham hiểm nói: “Mang ba người này về chiếu ngục của Đông Hán, hầu hạ cho tốt.”
Lý Thần quay đầu nhìn lại, đã thấy là một thanh niên mặc thanh y, đang bình thản nhìn mình.
Thanh niên chắp tay, giọng điệu vẫn còn khách khí nói: “Công tử tới tham gia thí hội sao?”
Lý Thần hỏi: “Phải thì như thế nào, không phải thì như thế nào?”
Thanh niên cười cười, nói: “Nếu không phải, vậy thì đơn giản thôi, lúc này trên lầu đang bị công tử Triệu Thủ phụ Triệu Thái bao trọn, nếu không phải tham gia hội thơ, thì không thể lên đó.”
“Nếu như vậy, xin công tử đưa ra thiệp mời.
“Không có thiếp mời cũng được, trong nhà công tử nếu có trưởng bối trực hệ, làm quan nhậm chức từ tứ phẩm trở lên cũng có thể vào, nếu đã về hưu trí như vậy cần chính tam phẩm mới có thể.”
“Nếu cả hai đều không có, còn có một biện pháp, quyên tặng năm mươi lượng bạc, cũng có thể đi dự thính.”
Trong lúc nói chuyện, phía sau thanh niên áo xanh đã có hai gã đại hán cao lớn vạm vỡ đang nhìn chăm chấm vào Lý Thần với vẻ mặt bất thiện.
Nhìn tư thế kia, tựa hồ chỉ cần trưởng bối không làm đại quan hoặc là không lấy ra bạc, lập tức sẽ bị ném ra ngoài.
“Như vậy cũng khá mới mẻ.”
Lý Thần khẽ cười một tiếng, nói: “Hội thơ này hóa ra không phải là nơi mọi người giao lưu sở học tâm đắc, thảo luận thi từ ca phú, mà là so đấu các quan
cấp trưởng bối trong nhà, so đấu tài lực trong nhà?”
Thanh niên áo xanh nghe vậy bật cười, nói: “Vị công tử này chẳng lẽ chưa tỉnh ngủ? Triệu công tử tốn hao mấy chục vạn lượng bạc trắng để kiến tạo Đẳng. Vương Các này vốn không phải là nơi kẻ nghèo kiết hủ lậu bình thường không quyền không thế có thể tới.”
Nói xong, thanh niên có chút ghét bỏ mà khoát tay nói: “Vị công tử này, nếu trong túi không bỏ ra nổi tiền, hoặc là trong nhà không có trưởng bối làm đại quan, vẫn là không nên đi tham gia náo nhiệt, vô duyên vô cớ tự chuốc lấy mất mặt, hay là muốn hai tráng hán phía sau ta ném ngươi ra ngoài? Thật đúng là không còn thể diện”
Mấy chục vạn lượng...
Con số này khiến trong lòng Lý Thần nổi lửa.
Con trai của Triệu Huyền Cơ, thế mà còn có nhiều tiền hơn cả mình.
Bây giờ quốc khố trống rỗng, khiến hẳn thân là Thái tử cũng chỉ có thể dựa vào việc đánh cướp phú thương và xét nhà tham quan, nhưng nhỉ tử của Triệu Huyền Cơ, lại vung tay lên một cái là có thể tốn mấy chục vạn lượng bạc trắng xây dựng một tòa lầu các, dùng để tán gái.
“Tiền, không có, trưởng bối trong nhà bổn công tử cũng không có người nào có phẩm cấp gì. Nhưng hôm nay Đằng Vương Các này, bổn công tử thật đúng là muốn đi lên mở mang kiến thức một chút. Có gan ngươi cứ ngăn cản.”
Lý Thần thật không có nói dối.
Hắn thân là Thái tứ, ra ngoài không thể nào mang tiền được.
Mà trưởng bối trong nhà hắn, Đại Hành Hoàng Đế là quan mấy phẩm? Bản thân là Thái Tử, lại là quan mấy phẩm?
Nói xong câu đó, Lý Thần quay đầu trực tiếp lên lầu.
Thanh niên áo xanh phía sau hắn không ngờ Lý Thần lại cường thế như vậy, thấy thế giận dữ hạ lệnh người phía sau bắt người.
Nhưng vừa mới hé miệng, còn chưa kịp phát ra âm thanh, một thanh Tú Xuân Đao cực kỳ nổi tiếng ở đế quốc Đại Tần, thứ gần như có thể coi là danh thiếp đang đặt trên cổ hắn.
Hai gã tráng hán phía sau hắn, không biết từ lúc nào đã bị hai tên Cẩm Y Vệ mặc trang phục chim nhạn hai cánh ấn xuống đất.
Tam Bảo nhìn chẩm chẩm thanh niên này bằng ánh mắt âm trầm, nói:“Biết đây là đao gì không?”
Trên trán thanh niên áo xanh toát ra mồ hôi lạnh, ánh mắt sợ hãi nói: “Biết, có biết, Tú Xuân Đao.”
“Biết Tú Xuân Đao là người ở đâu mới có thể dùng không?” Tam Bảo lại hỏi
“Biết rồi, Đông xưởng, Cẩm Y Vệ..”
Tam Bảo cười nham hiểm nói: “Mang ba người này về chiếu ngục của Đông Hán, hầu hạ cho tốt.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.