Thái Tử

Chương 5

Phong Lộng

16/04/2017

CHƯƠNG 5

Tuyết lớn đổ xuống từng trận rốt cuộc cũng dứt khi mặt trời lên.

Sáng sớm, Thục phi còn đang ngồi trang điểm trước gương đồng đã kiềm không được tức giận mắng Vịnh Lâm, “Ngươi rốt cuộc có ý gì? Ca ca ruột còn chưa gặp mặt, cứ một mực đòi đi gặp con của người đàn bà khác. Vịnh Kỳ Vịnh Kỳ, Vịnh Kỳ so với mẫu thân còn quan trọng hơn sao?” Chiếc lược bằng ngọc lưu ly đang cầm trên tay cũng đem ném mạnh xuống đất.

Nàng vừa nổi giận, toàn bộ cung nữ xung quanh đồng loạt quỳ sụp xuống.

Vịnh Lâm đêm qua ngủ rất ngon giấc, thức dậy liền rửa mặt chải đầu, vô cùng hứng khởi định đi thăm Vịnh Kỳ, không ngờ chỉ mới nói một câu Thục phi đã giận dữ, chính mình cũng không biết tại sao, dùng vẻ mặt ngây ngô nhìn mẫu thân, “Mẫu thân làm sao vậy? Hôm qua không phải đã đồng ý để nhi thần đi gặp y sao?”

“Không cho ngươi đi.” Cung nữ nhặt cây lược dưới đất, quỳ gối dâng lên. Thục phi đón lấy, nhìn dáng dấp cao lớn của con trai qua gương đồng, thần sắc lạnh như băng, “Nội Trừng Viện là nơi nào? Vừa bẩn vừa loạn, lại hôi hám, ngươi đường đường là hoàng tử, ở cung Thục phi tốt như vậy không muốn sao cứ phải chui đầu vào nơi đó?”

“Tại vì Vịnh Kỳ ca ca . . . . . .”

“Vịnh Kỳ là phạm nhân, Phụ hoàng ngươi đã hạ chỉ phải điều tra hắn, ngươi còn không rõ chỗ nào?” Thục phi khiển trách một câu thấy Vịnh Lâm vẫn chần chừ đứng đó, vẻ mặt không cam lòng, nàng sợ hắn làm chuyện nông nổi tự mình chuốc họa, đành phải thở sâu một tiếng thu hồi nét mặt giận dữ, vẫy tay nói: “Ngươi lại đây.”

Vịnh Lâm đành tiến lên vài bước.

“Vịnh Lâm, ngươi phải biết đạo lý một chút. Mẫu thân không cho ngươi đi là có lý do.” Thục phi buông lược xuống, nắm lấy tay con trai mình, ngẩng đầu quan sát hắn, “Theo lý mà nói, ngươi ít ra cũng phải đi gặp Vịnh Thiện ca ca trước rồi mới đi thăm người khác. Dù cho y không phải Thái tử thì vẫn là ca ca song sinh của ngươi, người thân khác với người ngoài, y sao có thể không quan trọng bằng Vịnh Kỳ?”

Vịnh Lâm giải thích: “Không phải nhi thần không muốn gặp Vịnh Thiện ca ca, mà nhi thần căn bản không gặp được y. Ngày hôm qua y có việc bận không biết đi đâu, y đến thì nhi thần lại ngủ mất. Bây giờ cho dù nhi thần có ngồi đợi ở đây cũng không gặp được y, chi bằng đến thăm Vịnh Kỳ ca ca trước.”

“Ngươi vẫn muốn cãi lời!” Thục phi buồn bực đánh hắn một cái, lại nói: “Được, không nói tình lý thì nói quốc pháp. Người trong Hoàng tộc nếu không có thánh chỉ thì không được vào Nội Trừng Viện, đây là quy củ của tổ tông, ngươi lỗ mãng nhất quyết đi vào tưởng sẽ không bị tội gì sao? Đồ ngốc, Vịnh Thiện ca ca ngươi là Thái tử, không ít người muốn làm khó dễ y, ngươi đã không giúp được gì còn muốn gây thêm phiền phức?”

Vịnh Lâm không còn cách nào khác đành phải ngồi xuống, các cung nữ đưa lên hoa quả điểm tâm, hắn một cái liếc mắt nhìn qua cũng không có, lòng tràn đầy nghi hoặc.

Thục phi sợ hắn sinh sự nên không dám đi đâu khác, ở lại cung Thục phi cùng với hắn, mẫu tử hai người câu có câu không, thiên nam địa bắc nói đủ thứ chuyện.

Trò chuyện một hồi lâu, Vịnh Lâm kêu khát.

Thục phi nhanh chóng dặn dò hạ nhân pha trà hoa quế mà Vịnh Lâm thích uống nhất.

Vịnh Lâm nói: “Không cần trà hoa quế, đem canh đậu hũ lại đây.”

“Vậy thì mau làm canh đậu hũ đi.”

Canh dâng lên, Vịnh Lâm ừng ực uống một hơi đã hết phân nửa. Thục phi ngồi bên cạnh nhìn thấy bật cười, “Dạ dày ngươi không biết lớn đến đâu mà có sức chứa nhiều như vậy. Cách ăn uống cũng không chịu sửa đổi, ráng học Vịnh Thiện đi, làm hoàng tử thì phải văn nhã, cử chỉ cũng phải có chừng mực.”

Vịnh Lâm cười ngây ngô, lát sau liền ôm bụng kêu lên, “Ôi! Đau bụng quá!” rồi chạy ngay ra ngoài.

Thục phi làm sao không biết hắn đang giở trò, liền sai vài tên thái giám đi theo bố trí bốn phía giám sát, ra lệnh: “Xem chừng cẩn thận, đừng để Vịnh Lâm điện hạ chạy đi mất.”

Nghĩ tới đứa con bướng bỉnh nghịch ngợm, đi đất phong nửa năm mà tính tình một chút cũng không thay đổi, nàng chẳng biết nên giận hay nên vui, một mình trong phòng mỉm cười suy nghĩ, bỗng nhiên bên ngoài có người tiến vào bẩm báo.

Đó là thái giám thường ngày giúp Thục phi thăm dò tin tức – Tông Vĩnh.

Thục phi gọi hắn lại, hỏi: “Có tin tức gì mới sao?”

Tông Vĩnh bước lên một bước, nhẹ giọng khẽ nói: “Bẩm nương nương, vụ án của Phương Tá Danh – ca ca của Cẩn phi nương nương – đã được xử quyết.”

“Xử quyết như thế nào?”

“Phạt hai vạn hai bạc trắng, tịch thu ba trăm mẫu đất riêng ngoài thành cùng với tài sản.”

“Còn người thì sao?”

“Phóng thích.”

“Phóng thích? Không phải đã vào tử lao rồi?” Thục phi kinh ngạc a một tiếng, đôi mi thanh tú dựng ngược, suy nghĩ hỏi: “Việc này do ai xử lý?”

“Bẩm nương nương, là Thái tử.”

Thục phi càng thêm kinh ngạc, bộc lộ hẳn trên mặt vẻ không tin, miệng cứng rắn nói: “Không đúng, ngươi hỏi lại cho rõ ràng đi.”

Sai Tông Vĩnh đi rồi nàng lại truyền một cung nữ tâm phúc đến, lệnh ả qua Thái tử điện, thấp giọng nhắc nhở, “Không cần vào trong, chỉ cần hỏi thăm ngày hôm qua Thái tử đã gặp những ai, nói những gì.”

Mới vừa giao việc cho thuộc hạ làm, bên ngoài hành lang bỗng nhiên ồn ào một trận. Thục phi thầm biết không ổn, đi đến bên cửa quát hỏi: “Có chuyện gì? Hô to gọi nhỏ, không ra thể thống gì cả!”

“Nương nương!” mấy tên Thái giám bị phái đi canh chừng Vịnh Lâm chạy tới, toàn bộ quỳ xuống, mặt mũi bầm tím, dập đầu khóc lóc nói: “Không biết vì sao Vịnh Lâm điện hạ bỗng nhiên động thủ.”

“Hắn đang ở đâu?”

“Điện hạ là người luyện võ, chúng tiểu nhân không đánh lại. . . . . .”

Thục phi bước lên một bước, đá vào đầu tên Thái giám đang quỳ một cước, giận dữ dựng thẳng hai hàng mi, “Ta hỏi ngươi hắn đang ở đâu?”

“Đi mất rồi. . . . . . chúng tiểu nhân ngăn không được, bọn Thị vệ cũng không dám mạnh tay ngăn cản, sợ làm điện hạ bị thương. . . . . .”

Không đợi hắn nói xong, đôi mắt Thục phi đã như bốc hỏa, phẫn nộ nói: “To gan vậy sao? Ở trong cung của mẫu thân mà dám động thủ. Người đâu, lập tức đi Nội Trừng Viện cho ta, bắt trói Vịnh Lâm trở về. Nếu hắn còn dám động thủ cứ việc trói thẳng tay không cần lo hắn bị thương!”

Bọn thị vệ hô vang vâng lệnh, vội vàng tiến đến Nội Trừng Viện.

.

Vịnh Kỳ bị ép sát vào góc tường trong lao phòng, gương mặt tuấn mỹ một tia huyết sắc cũng không có, những ngón tay tái nhợt cố gắng vùng thoát khỏi đôi tay đang giữ chặt chúng.

Vịnh Thiện chỉ cần dùng đến ánh mắt sắc bén lạnh như băng đã bức y tới đường cùng.

“Viết lúc nào?” Vịnh Thiện hất cằm hướng về vật để trên bàn, ngữ khí bình tĩnh chất chứa hàn ý đáng sợ.

Trên bàn để mở gói đồ Vịnh Thăng đưa đến tối qua.

Trên nền vải nhung màu xanh lục đính chỉ vàng – loại vải mà Vịnh Thiện cố ý dặn dò hạ nhân dùng làm khăn trải bàn – đặt một dải lụa trắng trên mặt viết đầy chữ, sắc tơ ánh lên loá mắt.

“Lụa trắng với bút mực ở đâu ra?”

“Ai mang đến cho ngươi?”

“Là nha sai trong viện? Hay là người khác ở bên ngoài?”

“Tổng cộng đã viết bao nhiêu phong thư? Viết cho ai?”

Y hận không thể tự mình chìm hẳn vào bức tường phía sau, miệng không nói một tiếng, sự im lặng của y rốt cuộc đã chọc giận Vịnh Thiện.

“Nói đi!” chộp lấy cánh tay gầy yếu của ca ca, thô bạo kéo mạnh, thân thể đứng không vững liền chao đảo ngã vào ngực hắn, ngay lập tức bị hắn hung hăng nhấn trở lại vào tường. Hơi thở của Vịnh Thiện phả vào khuôn mặt tái nhợt, “Ở trong lao phòng của Nội Trừng Viện lén lút chuyển thư, dù vô tội cũng thành có tội! Ngươi chán sống rồi sao?”

Vịnh Kỳ tránh mặt sang một bên.

Vịnh Thiện không chút lưu tình kéo y quay đầu lại, buộc y nhìn thẳng vào mắt hắn, “Truyền thư đi lúc nào?”

Vịnh Kỳ cúi hạ mi mắt, động tác này trong mắt Vịnh Thiện bây giờ biến thành cử chỉ chọc giận mỉa mai.

Chỉ trong chớp mắt, hắn như thoáng nhìn thấy chút kiên cường còn sót lại trong người Vịnh Kỳ. Vịnh Thiện xiết lấy khuôn mặt y, cường hãn đẩy y ngã xuống giường.

“Nói đi!” Vịnh Thiện từ trên cao nhìn xuống, im lặng một hồi. Bỗng nhiên ngữ khí của hắn chuyển thành ôn hòa, như thể sau khi nổi giận không thành đã nghĩ ra một phương pháp khác hiệu quả hơn, thở dài một tiếng, thậm chí còn chen vào vài phần cảnh cáo, “Nếu ngươi không nói, ta đành phải dụng hình.”

Thân thể vừa ngã xuống giường khẽ run một chút, nhưng Vịnh Thiện thấy rất rõ y đang dùng hàm răng trắng noãn cắn chặt lấy môi dưới.

“Ngươi không nói, sớm hay muộn gì ta cũng tra ra. Ở đây kẻ có thể giúp ngươi truyền thư, quanh đi quẩn lại cũng chỉ có vài người.” Vịnh Thiện thấp giọng nói.

Hắn xoay người, bước đến sau chiếc bàn.

Vịnh Kỳ nghe thấy từ phía sau tiếng ngăn gỗ bị kéo ra, tiếp theo là vài tiếng giòn vang rất nhỏ, giống như kim loại đánh vào nhau. Y quay đầu lại.

Vịnh Thiện đã khơi ngọn nến cháy lên thật lớn, tay cầm một cây gậy Như Ý bằng vàng nướng trên đầu ngọn lửa. Hình như biết Vịnh Kỳ đang nhìn trộm, hắn hơi dời mắt hướng về phía Vịnh Kỳ, khóe môi dật lên ý cười quỷ dị.

Vịnh Kỳ hốt hoảng quay mặt đi, không dám nhìn về phía Vịnh Thiện.

“Ha.” Phía sau truyền đến tiếng cười nhạo rất nhỏ của Vịnh Thiện.

Gậy Như Ý bị lửa nung dần nóng đỏ lên. Vịnh Thiện cầm trong tay một đầu, dù trên đó đã bọc mấy tầng băng gạc cũng cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ ngọn lửa rất nồng.

Lạc hình, loại tra tấn dùng sắt nung đỏ đốt cháy da người, từ trước đến nay là thủ đoạn mà những kẻ dụng hình kỳ cựu vô cùng ưa thích.

Hắn nghiêng đầu, lướt tầm mắt dừng trên người Vịnh Kỳ.

Thân hình gầy gò co quắp trên giường, nhìn sơ cũng biết y đang vô cùng căng thẳng hồi hộp.

“Hừm.” Vịnh Thiện cố tình tằng hắng một tiếng, không ngoài sở liệu, kẻ bướng bỉnh trước sau không dám nhìn hắn giờ toàn thân run lên một cái, giống như một con chuột nhát gan núp trong ổ chỉ dám cẩn thận dùng thính giác nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Hắn nhìn đầu kia của gậy Như Ý nung trên lửa đang bắt đầu đỏ rực. Làn da của Vịnh Kỳ lại mỏng manh, nếu bị thứ này làm phỏng không biết phải mất bao lâu mới hồi phục như cũ.

Có thể sẽ lưu lại sẹo cả đời.

Ca ca ngốc. . . . . .

Biết Vịnh Kỳ không quay đầu lại sẽ không nhìn thấy nét mặt của hắn, ánh mắt lạnh như băng của Vịnh Thiện chậm rãi đong đầy lo lắng, lòng hắn còn nóng hơn cả cây gậy vàng đang cầm trên tay, đến nỗi chính mình cũng cảm thấy có chút nực cười.

Hắn ít nhiều cũng có điểm đáng giận, nhìn xem, đã dọa ca ca nhỏ bé của mình thành ra bộ dáng gì rồi. Nhưng không giáo huấn y cũng không được, còn phải dùng đến cách thức thật nghiêm khắc vào. Cứ tưởng đã đem Vịnh Kỳ nắm gọn trong lòng bàn tay rồi, thế mà y vẫn không coi hắn ra gì ngang nhiên truyền thư ra ngoài.

“Vịnh Kỳ, ngươi rốt cuộc có nói hay không?” Vịnh Thiện tay cầm hình cụ nóng đỏ đi đến bên giường.

Hắn trèo lên cơ thể không chút phản kháng của Vịnh Kỳ, buộc y phải nhìn thấy thứ trong tay hắn. Quả nhiên, nét mặt Vịnh Kỳ vừa sợ hãi vừa phẫn nộ.

Y không biết nét mặt này của mình làm điên đảo người khác đến thế nào.

“Nói hay không?”

Gậy Như Ý bị nướng đỏ lại tiến sát hơn một chút, cơ hồ y đã muốn cảm nhận được nhiệt độ của nó. Ánh mắt Vịnh Thiện sáng quắc quan sát phạm nhân trước mặt.

Vịnh Kỳ không động đậy gì, nhắm mắt lại như đã mặc kệ số phận, cắn chặt môi dưới. Loại biểu cảm bất lực tự dâng mình vào hang cọp này, Vịnh Thiện bây giờ gặp phải có chút dở khóc dở cười. Gậy Như Ý trong tay hắn tuyệt đối không nỡ đè xuống, Vịnh Kỳ hôm nay sao bỗng dưng có nghị lực đến vậy? Dám cùng hắn đối nghịch.

Vịnh Thiện biết thanh âm của mình lạnh đến đóng băng, liền dùng nó trêu chọc: “Đừng nghĩ ta chỉ có mỗi một loại tra tấn này, đại hình trong Nội Trừng Viện còn nhiều lắm. Ngươi đã nghe qua Nhân hình chưa?”

Không cần biết Vịnh Kỳ có muốn nghe hay không, hắn chế nhạo cười rộ lên, “Nghe nói phàm là hậu cung mĩ nhân bị giam trong này, không có ai chưa từng nếm qua Nhân hình. Trái ngược với việc hầu hạ Phụ hoàng chúng ta, Nhân hình là dạng tra tấn để cho rất nhiều nam nhân thay phiên nhau hưởng dụng, đủ kiểu đủ tư thế xuất hạ đến kiệt quệ. Chẳng qua, chỉ e người của Nội Trừng Viện chưa từng nếm qua vị chính tông Hoàng tử nào thôi.”

Vừa nói, tay vừa xiết lấy thân hình nãy giờ vẫn đang khẽ run.

Vịnh Kỳ rốt cục nhịn không được mở mắt ngẩng đầu, ngũ quan tinh tế phơi bày dưới tầm mắt Vịnh Thiện.

“Nói đi.” Vịnh Thiện chờ y khuất phục.

Vịnh Kỳ chưa từng nếm qua đau khổ, y như thể đóa hoa lan mà Lệ phi bảo giữ trong phòng, lo sợ gặp phải cơn gió lạnh. Ánh mắt của y hiện ra sự dằn xé kịch liệt, vừa sợ hãi hoảng sợ, lại vừa tiếc nuối không muốn bỏ rơi chút chí khí kiêu ngạo.

Vịnh Thiện dốc sức lộ ra ánh mắt không chút cảm tình, lạnh lùng quan sát y, giống như thật sự chỉ cần một chút không hài lòng là có thể khiến cho Vịnh Kỳ sống không bằng chết. Hắn kiên nhẫn đợi, phát hiện bàn tay nhỏ nhắn của Vịnh Kỳ khẽ động một chút, đây là cử chỉ mà trước mỗi lần giãy dụa Vịnh Kỳ thường làm.

Khóe miệng của Vịnh Thiện dật lên một nụ cười chủ quan.

Nhưng ngay sau đó, Vịnh Kỳ vùng vẫy còn mãnh liệt hơn tất cả những lần trước. Ca ca nhỏ bé và yếu ớt chưa từng có sức mạnh như vậy, suýt chút nữa đã vùng thoát ra khỏi đôi tay thợ săn của Vịnh Thiện, Vịnh Thiện nhất thời cả kinh, nhanh chóng ghìm chặt áp lực hơn, Vịnh Kỳ lại từ phía sau hướng khuôn mặt xinh đẹp của mình nhắm ngay vào thanh gậy Như Ý nung đỏ, lao thẳng tới.

Vịnh Thiện vội vàng rút tay về đã không còn kịp nữa rồi, trong tai nghe thấy xèo một tiếng, giống như sấm sét đánh ngang trời khiến ruột gan hắn thắt lại. Mùi thịt cháy phảng phất truyền đến chóp mũi.

“Vịnh Kỳ!” Vịnh Thiện kinh hãi tới cực điểm, thất thanh kêu lên.

Khanh một tiếng, gậy Như Ý rơi xuống đất. Hắn túm được Vịnh Kỳ, vội vàng dùng sức xoay khuôn mặt của Vịnh Kỳ lại, “Để ta nhìn nào! Ngẩng đầu lên!”

Vịnh Kỳ đau đến toàn thân run loạn nhưng vẫn không khiếp đảm dễ bảo như thường ngày, có lẽ lần đầu tiên trong đời chịu đau đớn đến như vậy đã khiến y phát cuồng, liều mạng vung tay tránh né Vịnh Thiện. Vịnh Thiện nhất thời không thể lại gần, sốt ruột đến toát mồ hôi, thừa lúc Vịnh Kỳ sơ ý liền đẩy mạnh một cái khiến y ngã trên giường, nhanh chóng đè lên thân y.

Vịnh Kỳ thét lên.

“Suỵt, đừng la lớn, ngoan nào!” Vịnh Thiện hốt hoảng gầm lên, quyết tâm nâng mặt Vịnh Kỳ xem bằng được.

Trên mặt không có thương tổn, lúc Vịnh Kỳ lao tới Vịnh Thiện đã rút tay chệch ra một hướng, khiến cho vết bỏng huyết nhục lẫn lộn giáng xuống một bên cổ. Vịnh Thiện chưa nhìn thì chưa xót, vừa nhìn thấy sắc mặt liền biến đổi, như điên dại dùng tay xoa người Vịnh Kỳ an ủi, không ngừng hỏi: “Có đau không, ta. . . . . . ta không cố ý. . . . . .”

“Tránh ra! Buông ta ra!” Vịnh Kỳ thấy hắn động vào người mình lại càng hét hớn hơn, dường như cảm thấy trên cổ nóng rát đau nhức, vừa sống chết đẩy Vịnh Thiện ra vừa tự đưa tay quơ quào vết thương.

“Đừng chạm vào đó! Dừng tay, Vịnh Kỳ!” Từ phía sau cản y lại càng không dễ dàng, trán Vịnh Thiện toát mồ hôi lạnh, quay đầu nhìn quanh tứ phía định tìm một đoạn dây thừng trói y lại.

Vào ngay lúc ấy, một thanh âm cực kỳ quen thuộc bỗng vang lên, tràn ngập kinh ngạc cùng lửa giận, “Ca! Huynh đang làm gì vậy?!”

Cửa lao phòng hung hăng bị đá tung, ánh mắt Vịnh Lâm trừng lên còn lớn hơn cái chuông đồng, lao thẳng tới trước ngăn cản Vịnh Thiện, “Huynh làm gì vậy? Huynh đã làm gì Vịnh Kỳ ca ca? Buông tay ra, huynh buông tay ra cho đệ!”

“Ra ngoài!” Vịnh Thiện thầm nghiến răng, lúc này sao lại có thêm hắn góp vui chứ.

“Không được, huynh buông tay ra ngay!” Vịnh Lâm cứng đầu lôi kéo cánh tay Vịnh Thiện, cả hai huynh đệ từ nhỏ đã luyện võ công, lúc này ngươi khóa tay ta, ta áp chế chân ngươi, âm thầm phân cao thấp, xem ra không ai hơn kém ai. Vịnh Lâm vừa quay đầu lại, vết bỏng kinh hoàng trên cổ Vịnh Kỳ lập tức lọt vào tầm mắt của hắn, nhất thời chấn động, “Vịnh Kỳ ca ca! Huynh. . . . . .”

Vịnh Kỳ vừa nghe thấy tiếng của Vịnh Lâm liền dùng sức hướng về phía hắn ngã vào. Ánh mắt Vịnh Thiện như muốn phát hỏa, thừa dịp Vịnh Lâm không để ý lập tức đẩy hắn sang một bên, “Cút ra ngoài cho ta!” đem Vịnh Kỳ giành lại, trừng mắt uy hiếp y, “Nếu nghịch ý ta lần nữa, đêm nay xem ta xử lý ngươi thế nào.”

Vết bỏng trên cổ Vịnh Kỳ hừng hực đau, chỉ sợ chuyện lén truyền thư ra ngoài vẫn chưa giải quyết xong, đêm nay không biết phải chịu tra tấn ra sao. Y nghe thấy Vịnh Thiện hung dữ dọa nạt càng giãy dụa mạnh hơn, thấy mình như con gà con đang bị móng vuốt diều hâu của Vịnh Thiện bấu chặt, hoảng hốt vùng vẫy, cái gì cũng không màn đến, cúi đầu cắn mạnh vào cổ tay của Vịnh Thiện.

Hàm răng cắn ngập vào da thịt, mùi máu tươi tanh nồng tràn đầy khoang miệng.

Vịnh Thiện đau đến nghẹt thở, đầu óc phát cuồng vung tay tát Vịnh Kỳ một cái, đánh cho Vịnh Kỳ ngã sóng soài trên mặt đất rồi mới chợt tỉnh lại. Thân thể Vịnh Kỳ gần đây bị giày vò đến suy yếu làm sao chịu nổi cái tát đó, Vịnh Thiện vội vàng cúi người muốn đỡ Vịnh Kỳ lên.

“Vịnh Kỳ. . . . . .”

“Không! Ngươi đừng qua đây!”

Vịnh Kỳ ngã trên mặt đất, cảm giác như từng đoạn xương cốt đều rã rời, ngẩng đầu vừa thấy Vịnh Thiện bước lại y đã sợ hãi tới mức vội vàng dịch chuyển thân thể trốn tránh, nhưng động tác của y làm sao nhanh bằng Vịnh Thiện, còn chưa kịp nhúc nhích thì bàn tay của Vịnh Thiện đã đưa đến trước mặt.

“Vịnh Kỳ ca ca!”

Vịnh Lâm nhiều lần lao đến đều bị Vịnh Thiện đẩy ra. Trông thấy Vịnh Kỳ đã bị một vết bỏng huyết nhục lẫn lộn trên cổ, lại trúng một bạt tay, trong lao phòng vang lên răng rắc tiếng nắm tay hắn xiết lại, sợ Vịnh Thiện tiếp tục tổn thương Vịnh Kỳ, Vịnh Lâm quát đến gân xanh cũng nổi lên: “Ca, huynh mà đánh y nữa, đừng trách đệ động thủ!”

Choang! Rút thanh kiếm dắt bên hông ra, chỉ về phía Vịnh Thiện.

Âm thanh kim khí lanh lảnh, như một chậu nước đá giữa mùa đông khắc nghiệt tạt cho ba kẻ đang điên cuồng phát hỏa lụi tắt hoàn toàn, lao phòng rộng lớn bỗng nhiên tĩnh mịch.

Chỉ còn tiếng thở dốc không đồng nhất, từng đợt trầm bổng.

Vịnh Lâm hồng hộc thở khan, tay cầm kiếm duỗi thẳng chỉ vào Vịnh Thiện.

Vịnh Thiện trong chớp mắt đã tỉnh táo lại, nén giận đưa mắt nhìn mũi kiếm trước ngực, cười lạnh hỏi: “Ngươi dùng kiếm chỉ vào người ta?”

Vịnh Kỳ chống tay ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Vịnh Lâm.

“Vịnh Lâm, bỏ kiếm xuống!” Y giật nhẹ góc áo Vịnh Lâm. Động tác ngẩng đầu khẽ động vết thương trên cổ, chân mày Vịnh Kỳ nhíu lại hiện ra một tia đau đớn. Y khẽ thở dốc, “Vịnh Lâm, nghe ca ca nói, mau bỏ kiếm xuống. Y là Thái tử, đệ đang phạm vào tử tội.”

Vịnh Lâm cầm kiếm, tròng mắt rực sáng như sao, một chữ cũng không nói ra.

Lúc hắn không phục luôn luôn có biểu hiện như vậy.

Ánh mắt của Vịnh Thiện cũng bốc hỏa, nhưng là lãnh hỏa, một chút độ ấm cũng không có. Hắn nhìn Vịnh Lâm chằm chằm, không hề để tâm mũi kiếm đang kề trên ngực tùy lúc có thể đâm vào tim mình, cười lạnh giơ tay lên, ra sức tát vào mặt Vịnh Lâm một bạt tay.

Ba!

Vịnh Lâm bất ngờ không kịp đề phòng, khuôn mặt bị đánh vẹo một bên. Vịnh Thiện cũng không thèm nhìn hắn một cái, hất thanh kiếm trước ngực ra, cúi người túm lấy Vịnh Kỳ đang ngồi thở dốc dưới chân.

Vịnh Kỳ sợ hãi lui về phía sau.

“Ca, dừng tay! Huynh. . . . . .” ánh mắt Vịnh Lâm đã như bốc hỏa, kêu lên một tiếng lại lao đến nắm lấy cánh tay phải của Vịnh Kỳ, còn chưa kịp kéo thì nắm tay của Vịnh Thiện đã muốn oanh đến trước mắt. Một quyền này hoàn toàn không lưu tình, đánh cho trước mắt hắn toàn bộ tối đen, miệng nồng mùi máu tươi.

“Buông tay! Thả ta ra!” thanh âm của Vịnh Kỳ trộn lẫn với tiếng thở dốc. Trong lúc níu kéo miệng vết thương không khỏi bị chà xát, khiến y chịu không được kêu thảm một tiếng.

Vịnh Lâm chao đảo hai bước, cuối cùng đứng vững, một quyền vừa rồi đã chọc điên hắn, Vịnh Lâm phát cuồng đánh trả lại một quyền, lại bị Vịnh Thiện cản được, hơn nữa còn ngáng chân một cái hất ngã Vịnh Lâm xuống đất. Tiếng kêu thảm của Vịnh Kỳ lại như bùng nổ bên tai, làm cho Vịnh Lâm cả người chấn động, hắn càng thêm tức giận lồm cồm đứng lên.

Vịnh Kỳ đã bị Vịnh Thiện giữ chặt trong tay, không chỉ Vịnh Kỳ, ngay cả đối với Vịnh Lâm nụ cười tàn nhẫn lạnh lùng của Vịnh Thiện cũng vô cùng đáng sợ.

“Vịnh Kỳ ca ca!” Vịnh Lâm tiến lên, đầu hướng về phía Vịnh Thiện đâm tới.

Vịnh Thiện thấy khí thế của hắn rất mạnh, sợ làm Vịnh Kỳ bị thương đành phải buông tay. Trong lòng hắn vô cùng bực tức tên đệ đệ đáng ghét khi không lại đến đây gây chuyện, tránh người sang một bên, thuận thế túm lấy lưng Vịnh Lâm đẩy một cái, muốn cho hắn phải té đau một chút. Tay vừa đẩy qua, liền nhìn thấy góc cạnh của chiếc bàn đóng bằng gỗ cây Đại Hoàng trước mắt. Trong lòng Vịnh Thiện cả kinh, nếu lỡ Vịnh Lâm đụng đầu vào đó làm sao còn giữ được tính mạng. Vội vàng vươn hai cánh tay, gắng sức níu lấy thân hình đã mất đà của Vịnh Lâm.

Nhưng Vịnh Lâm nào biết trong lòng ca ca hắn nghĩ gì, vừa bị túm lại liền ổn định cước bộ, lúc này hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, hai tay bấu chặt bả vai của Vịnh Thiện, dùng sức hướng đến sườn bên vật xuống.

Đây là thế đánh sở trường nhất của Vịnh Lâm, Vịnh Thiện vì ra sức níu hắn lại nên thế đứng không vững, bị hắn vật một cái nhất thời ngã xuống, cả người đau đớn.

Vịnh Lâm sợ Vịnh Thiện vùng dậy lại tiếp tục ức hiếp Vịnh Kỳ, lớn tiếng la lên: “Vịnh Kỳ ca ca, huynh chạy mau! Đi tìm mẫu thân của đệ, nhờ người giúp huynh chủ trì công đạo!” cố gắng dùng sức chế ngự Vịnh Thiện.

Vịnh Thiện giận dữ, ngay lập tức lại giáng xuống một bạt tay, lần này Vịnh Lâm có phòng bị trước nên nghiêng đầu tránh được. Hai huynh đệ cổ nổi gân xanh, ánh mắt tóe lửa, không ai nhường ai, đánh nhau một trận dưới đất, vật dụng trong phòng liên tiếp bị đá gãy, giá nến bàn ghế đều đổ lăn nghiêng ngả.

“Vịnh Lâm, đệ dừng tay lại mau! Đừng đánh nữa!”

Vịnh Kỳ sốt ruột đến độ lúng túng không biết phải làm gì. Vịnh Thiện đánh thắng – y trăm triệu lần không muốn, nhưng lỡ vạn nhất Vịnh Lâm đánh Vịnh Thiện bị thương, thì chính là tử tội.

Hai huynh đệ cùng một mẹ sinh ra này, Vịnh Lâm thì thôi không nói, trước giờ luôn lỗ mãng như vậy, nhưng Vịnh Thiện hôm nay dường như cũng phát điên rồi, hoàn toàn không giống trước đây trầm tĩnh đạo mạo.

Vịnh Kỳ nhiều lần muốn chạy đến tách hai người ra, lại bị cả hai không ai bảo ai cùng nhau đẩy sang một bên.

Hai huynh đệ sinh đôi giờ đang giống như kẻ thù chạm mặt, hận không thể quật ngã đối phương xuống đất, đánh nhau một hồi hai người cùng ngã song song trên nền đất, lăn hai vòng rồi lại nghiêng người, cùng lúc ngồi lên, xiêm y đều bị xé rách .

“Vịnh Lâm, đệ. . . . . .” Vịnh Kỳ chưa kịp nói hết câu, Vịnh Lâm vẫn còn muốn đánh nhau, điên cuồng hét lên một tiếng, lại lao vào đánh tiếp.

Vịnh Thiện cũng không tránh né, trực tiếp đỡ lấy.

Hai người lại đánh thêm một trận, từ nhỏ đến giờ học được bao nhiêu chiêu thức đều lấy ra sử dụng, đánh đến khi trên người bầm tái từng mảng xanh mảng tím. Vịnh Kỳ không biết võ công, đứng một bên nhìn thấy hoa cả mắt, lo sợ một trong hai người họ bị thương, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là Vịnh Lâm. Đúng lúc nguy cấp đó, y bỗng nghe thấy một tiếng kêu, hình như đã có người bị thương.

Tim Vịnh Kỳ đập lên một cái thật mạnh, nhanh quá, y không kịp nghe rõ tiếng kêu vừa rồi là do ai phát ra. Y lao lên nhìn, hai hoàng tử vừa đánh nhau loạn xạ đều đã ngừng tay.



Vịnh Lâm lồm cồm chao đảo đứng lên.

Vịnh Thiện ngồi dựa vào góc tường trong lao phòng, trên đùi một cây chủy thủ đâm vào hơn phân nửa, máu tươi rỉ ra tí tách.

Là máu!

Vịnh Kỳ cảm thấy bao nhiêu máu chảy đến tim mình đều lạnh tái. Vịnh Lâm vừa đâm Thái tử bị thương!

Tay của y bất giác run rẩy. Đây không phải là chuyện đùa, tội đâm Thái tử bị thương cũng nghiêm trọng tương đương với hành thích Hoàng đế, bất luận thân phận có tôn quý cỡ nào cũng không cách gì miễn xá trọng tội.

“Ca! Ca! Tại sao huynh. . . . . .” Vịnh Lâm đứng lên rồi mới nhìn rõ tại sao ca ca hắn bỗng nhiên dừng tay. Hắn còn kinh ngạc và sợ hãi hơn cả Vịnh Kỳ, chạy đến chỗ Vịnh Thiện, “Ca. . . . . . Đệ không phải cố ý đâu. . . . . .” Cây chủy thủ kia nhất định vừa rồi khi đánh nhau đã sơ ý làm rơi khỏi ống giày.

Nếu không phải vì lúc nãy quá nóng giận, tùy tiện nhặt đại thứ gì nằm dưới đất lên để tấn công, thì. . . . . .

Ánh mắt Vịnh Thiện thập phần đáng sợ.

Vịnh Lâm lo lắng chạy đến, còn chưa kịp tới gần – Vịnh Thiện đã dựa vào tường tự mình đứng lên, ngồi xuống ghế.

“Ca ca, huynh phải mau chóng cầm máu. . . . . .”

Dù sao cũng là huynh đệ cùng một mẹ sinh ra, Vịnh Lâm thấy trên đùi Vịnh Thiện máu tươi chảy tràn, tim hắn cũng đau xót đập loạn, liền bước lên muốn giúp Vịnh Thiện chăm sóc viết thương, “Đệ đi lấy ít dược. . . . . .”

Còn chưa nói xong, Vịnh Thiện đã bất ngờ đá một cước vào bên hông hắn. Một cước do tức giận này là dùng chân trái không bị thương đá tới, Vịnh Lâm bị đá ngã xuống ngay tại chỗ, nằm cuộn người dưới đất nửa ngày không đứng dậy nổi.

“Vịnh Lâm!” Vịnh Kỳ vốn đang lo lắng cho vết thương của Vịnh Thiện, thấy vậy nhất thời đem chút thương xót quăng bỏ đến chín tầng mây, chạy đến bên cạnh Vịnh Lâm, thật cẩn thận đỡ Vịnh Lâm dậy, “Ngươi. . . . . . Ngươi. . . . . .” Phẫn nộ trừng mắt nhìn Vịnh Thiện.

Mặt Vịnh Thiện vẫn rất nghiêm, lúc này hướng tầm mắt ra ngoài cửa lao, như thể không chú ý đến bất cứ điều gì khác, ngay cả chân hắn đang bị thương cũng không màng đến.

Vịnh Lâm bị đá đến phải mở miệng than đau, chậm rãi đứng lên, “Đệ không sao. Ai da!” Bỗng kêu một tiếng rồi giữ lấy bả vai của Vịnh Kỳ quan sát vết thương trên cổ y, “Không ổn rồi, đây là vết phỏng, phải mau lấy dược đến đây. Huynh. . . . . . Chắc là huynh đau lắm.”

“Vịnh Lâm.” Vịnh Thiện giống như đã nghĩ thấu đáo mọi việc, mở miệng gọi.

Hai người đứng đó đều lộ vẻ sợ hãi chuyển tầm mắt sang Vịnh Thiện, không biết lần này hắn lại muốn làm gì.

Vịnh Thiện nói: “Ra ngoài xách nước vào đây, lau khô hết chỗ máu trong này, tiện thể đi lấy cho ta một bộ xiêm y sạch sẽ.”

.

Vịnh Lâm mới vừa hồi cung chưa được hai ngày đã thấy giống như rơi xuống vực tối, ở Nội Trừng Viện cùng với ca ca đánh nhau một trận, sau đó tự mình thu dọn giải quyết tốt hậu quả, mơ mơ hồ hồ đã hết một ngày.

Bọn thị vệ ở cung Thục phi đã đến Nội Trừng Viện đưa được Vịnh Lâm về, bước qua khỏi cổng liền thấy chưởng quản Nội Trừng Viện – Trương Thành – bị Thục phi triệu kiến.

Lúc này hắn đang quỳ gối trước thềm cửa, run đến không còn ra bộ dáng gì, liều mạng dập đầu, “Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân mắt đã kém lại còn ngang nhiên chỉ nhìn lướt qua, nhầm lẫn Vịnh Lâm điện hạ với Vịnh Thiện điện hạ, hồ đồ để y bước vào lao phòng. Nương nương, người cũng biết Vịnh Thiện điện hạ có lệnh, lao phòng đó ngoại trừ y ra ngay đến tiểu nhân cũng không được phép vào. Chung quy cũng là tiểu nhân đáng chết, không ngăn cản Vịnh Lâm điện hạ, tiểu nhân mắt khuyển mù lòa. . . . . .”

“Được rồi.” Thục phi sắc mặt bình tĩnh, “Trong đó cũng không xảy ra chuyện gì to tát, chỉ có Vịnh Kỳ bị chút thương tích trên cổ thôi. Ta vừa mới gọi ngươi sang đây hỏi chuyện một chút ngươi đã khóc sướt mướt như vậy. Nhớ kỹ, về sau phải phân biệt cho rõ Vịnh Thiện với Vịnh Lâm, ngươi mà còn nhìn lầm một lần nữa, ta lập tức gọi người tới móc mắt ngươi ra.”

“Dạ dạ, tiểu nhân không bao giờ dám nhìn lầm nữa!”

Thục phi đảo mắt liền thấy Vịnh Lâm đã bị bắt về, không nói gì đến hắn, sai bọn thị nữ vào trong lấy hai đĩnh vàng thưởng cho Trương Thành, dặn dò: “Sau này làm việc cẩn thận một chút, Thái tử sẽ không bạc đãi ngươi đâu. Chuyện hôm nay, có người nào biết nữa không?”

“Bẩm nương nương, người trong Nội Trừng Viện không được phép lại gần lao phòng đó nên không ai biết. Cho dù có biết, bọn thủ hạ của tiểu nhân trước nay miệng mồm đều rất kín, không dám ăn nói lung tung.”

Thục phi cười một tiếng, “Cũng không sợ bọn chúng ăn nói lung tung, vốn dĩ việc này có gì mà không nói ra được. Thái tử thẩm vấn phạm nhân, đừng nói chỉ làm hắn bị thương, cho dù giết chết cũng không có gì lạ.”

“Dạ phải”

“Trở về đi.”

Đuổi Trương Thành về, Thục phi xoay người bước vào trong phòng. Vịnh Lâm hôm nay đã phạm phải sai lầm lớn, ít nhiều có chút bất an, cúi đầu theo sau Thục phi. Thấy Thục phi ngồi xuống không nói lời nào, sắc mặt so với thường ngày vô cùng khác biệt, trong lòng hắn biết mẫu thân lần này kịch liệt tức giận.

Hắn cẩn thận nhìn lên, khẽ gọi một tiếng, “Mẫu thân. . . . . .”

Thục phi không để ý đến, cách một hồi Vịnh Lâm lại xấu hổ gọi thêm một tiếng. Lần này Thục phi ra vẻ đã nghe thấy được, ánh mắt chậm rãi đưa lên nhìn vào khuôn mặt của Vịnh Lâm, thở dài một hơi, nước mắt ngưng đọng đã lâu bỗng nhiên trào ra khỏi hốc mắt.

“Mẫu thân!” Vịnh Lâm luống cuống, hai đầu gối quỳ xuống, lắp bắp nói: “Nhi thần bất hiếu, nhi thần đáng chết, mẫu thân ngàn vạn lần. . . . . . Ngàn vạn lần đừng nén giận mà hại đến thân mình, cứ đánh cứ mắng, đều là nhi thần có lỗi. . . . . .”

Thục phi không để ý đến lời hắn, tay đưa lên môi giữ chặt tiếng nấc, khóc đến một lúc sau mới kìm được, lấy lại thanh khí. Nhìn Vịnh Lâm một cái, cười lạnh nói: “Ta nào dám tức giận, ngươi càng ngày càng tiến bộ ra, không sợ trời không sợ đất, ở trong cung của ta gây sự đánh người còn chưa đủ, phải chạy đến cả Nội Trừng Viện.”

“Mẫu thân, nhi thần không phải đi gây sự, nhi thần chỉ muốn gặp Vịnh Kỳ ca ca thôi. Người biết không, y ở nơi đó bị ức hiếp sỉ nhục. . . . . .”

“Ta không cần biết Vịnh Kỳ ra làm sao!” Thục phi khiển trách một tiếng, ngừng lại một chút, nhìn xoáy vào mắt Vịnh Lâm, hạ giọng hỏi: “Ngươi dám rút kiếm đối phó ca ca ruột của ngươi?”

Vịnh Lâm ngạc nhiên, cúi đầu không lên tiếng.

“Việc này có hay không?” Thục phi nắm lấy tay Vịnh Lâm, dùng sức xiết chặt. Năm ngón tay thon dài vừa đưa ra liền trông như móng vuốt quyết phải bắt cho bằng được con mồi.

Vịnh Lâm không dám nhìn thẳng Thục phi, rũ mắt nhìn xuống, gật đầu.

Thục phi phảng phất nghẹn ngào kinh hãi, chợt buông tay hắn ra, im lặng không nói gì.

“Mẫu thân, nhi thần không phải cố ý. Nhi thần sau này không dám nữa, người tha thứ cho nhi thần đi.”

Thục phi lần đầu tiên thấy Vịnh Lâm như vậy, quan sát hắn thật kỹ, “Không phải cố ý?” Nàng nhẹ nhàng lặp lại lời nói của Vịnh Lâm, trên mặt hiện lên một tia bất an, “Việc này có ai biết nữa không? Lúc đó còn có ai bên cạnh?”

“Chỉ có nhi thần, Vịnh Thiện ca ca với Vịnh Kỳ ca ca, không có người ngoài nào nữa. Vết thương của Vịnh Thiện ca ca là do nhi thần băng bó, máu trên sàn nhi thần cũng đã lau sạch sẽ. Vịnh Thiện ca ca nói, chuyện ngày hôm nay ai cũng không được tiết lộ.”

Vịnh Lâm thử tiến lại gần, hôm nay mẫu thân tức giận đến gay gắt, ngay cả hắn cũng thấy mình có chút sợ. May mắn thay Thục phi không giống Vịnh Thiện lạnh lùng đẩy hắn ra, nàng vươn đôi tay tựa hồ đang run rẩy, vẫn như trước đây nhẹ nhàng ôm lấy hắn.

“Trên đời không có bức tường nào cản được gió.” Thục phi ôm đứa con trai nhỏ của mình, than thở.

Tuyết lớn ngừng rơi, ngày lại càng thêm lạnh.

Nàng sớm biết trước khi con trai mình lên ngôi Thái tử, khổ sở gian nan gặp phải sẽ càng nhiều, nhưng nàng không thể biết trước được, chướng ngại đầu tiên lại là nghiệp chướng ứng trên người mình.

Ám sát Thái tử, đây là tội danh gì. . . . . .

“Chuyện ngày hôm nay, mặt trời còn chưa xuống núi ta đã biết hết.” Thục phi nói thật chậm rãi, “Nếu đã để ta biết được, thì Cẩn phi chắc cũng có chút manh mối.” Trong phòng im lặng, thanh âm quanh quẩn có điểm u ám.

“Cẩn phi?” Vịnh Lâm giật mình, “Trong Nội Trừng Viện làm sao có người của họ được?”

“Có thể có người của chúng ta thì sao lại không thể có người của họ? Nói không chừng, còn có người của Lệ phi nữa.” Thục phi cười lạnh, hai tay dịu dàng vuốt ve đứa con đang ôm trong lòng.

Thật kỳ lạ, hai đứa con song sinh này, một người thì như thể từ lúc còn rất nhỏ đã vội trưởng thành, trưởng thành đến mức vĩnh viễn nàng không thể ôm vào lòng.

Người còn lại, thì giống như vĩnh viễn cũng không trưởng thành.

Mỗi lần nàng ôm hắn như vậy, đều cảm thấy được đứa con nhỏ này vĩnh viễn cần có sự che chở của mẫu thân, không thể đối phó được với dã tâm ám toán của người ngoài.

“Vịnh Lâm, nếu việc này truyền ra ngoài, ngươi có biết sẽ như thế nào không?”

“Biết.” Vịnh Lâm trầm giọng nói: “Nhi thần sẽ chết. Làm Thái tử bị thương là tử tội tuyệt đối không có đặc xá. Nhưng mà, mẫu thân . . . . . . ” hắn ở trong lòng Thục phi ngẩng đầu, ánh mắt đong đầy kỳ vọng, “. . . Vịnh Thiện ca ca nói, y sẽ không để cho chuyện này truyền ra ngoài. Xem như việc này chưa từng xảy ra.”

“Không truyền ra ngoài đương nhiên là tốt nhất. Nhưng lỡ như không giữ kín được bí mật này thì sao?”

Vịnh Lâm giật mình.

Thục phi cười khẽ đứng lên, trìu mến nhìn hắn, “Đừng sợ, hoàng nhi.”

Giờ khắc này, nàng lại nhớ đến chuyện từ rất lâu rồi. Vịnh Lâm lẻn vào thư phòng của Phụ hoàng chơi, đánh vỡ nghiên mực mà Phụ hoàng yêu thích nhất. Lúc hắn hốt hoảng chạy về nói với mẫu thân, cũng khờ dại đơn thuần hy vọng chuyện ấy mãi mãi giữ được bí mật như thế này.

Thanh âm của Thục phi, lắng đọng bốn bề trên màn tơ lụa buông rũ, giống một làn khói lúc ẩn lúc hiện.

“Nếu truyền ra ngoài tất nhiên sẽ có người chết. Nhưng người chết đó không phải là ngươi.”

.

Vì chân bị thương, Vịnh Thiện mất ngủ một đêm.

Đau đớn không biết từ trong tim hay là từ vết thương trên đùi, trằn trọc trăn trở, từng đợt từng đợt, giống như thủy triều miên man không dứt, đến rồi lại đi, đi rồi lại đến.

Nhắm mắt lại, hắn lập tức nhìn thấy vết bỏng trên cổ Vịnh Kỳ cùng với nét mặt đau đớn kinh sợ của y.

Vịnh Kỳ lao đến, ôm lấy Vịnh Lâm đang ngã dưới đất, yêu thương nhìn hắn, sau đó quay đầu, nhìn mình mà hận ý tràn trề.

Yêu thương và thù hận, chỉ trong một cái đảo mắt đã nhanh chóng biến chuyển như vậy.

Vịnh Thiện thật sự vì vậy mà đau lòng.

Hắn cười khổ, thở dài ta thán một tiếng.

“Điện hạ, đỡ đau được chút nào không?” Thường Đắc Phú nửa quỳ bên giường, cẩn thận hỏi: “Nếu không. . . . . . phải đi lấy thêm vài lọ dược giảm đau.”

“Không cần, trời đã sáng chưa?”

Thường Đắc Phú khẽ giọng trả lời, “Mặt trời đã lên bán phần, sắc trời cũng vừa hừng sáng. Thái tử thân thể không khoẻ, hay hôm nay ngủ thêm một lát đi.”

Vịnh Thiện tùy tiện ừ một tiếng.

Quả thật có chút mệt mỏi, căn bản ngày hôm qua mất quá nhiều máu, tứ chi đều rã rời không ngồi dậy nổi. Hắn nhìn đỉnh trướng trên đầu, cân nhắc lo liệu việc cho hôm nay.

Về mặt chính vụ hắn cũng không có trách nhiệm gì lớn quá, văn võ bá quan phụng chỉ phụ trợ hắn sẽ mang tấu chương viết thành bản ghi nhớ rồi trình lên, việc nhỏ thì giao cho bọn họ xử lý, về phần đại sự cần đến chính mình giải quyết chỉ cần khoảng hai canh giờ là đủ rồi.

Ngoài ra, cũng phải chừa chút thời gian đến gặp Thái phó.

Về phần Nội Trừng Viện. . . . . .

Trên đùi bỗng nhiên đau nhức một trận, mặt Vịnh Thiện nhăn lại, run rẩy, lặng lẽ nắm chặt tấm chăn bên người.

Vịnh Kỳ không biết ra sao, hạ nhân phái sang bên đó không biết có tận tâm hầu hạ hay không, vết thương do bị bỏng là đau nhất, Vịnh Kỳ lại là người vô cùng sợ đau. Như vậy cả đêm qua, không biết y vì đau đớn mà giật mình thức giấc bao nhiêu lần.

Vịnh Thiện rất muốn đi thăm vị ca ca làm cho người ta không thể yên lòng này, nhưng cơ thể mình không tuân mệnh đầu óc sai khiến mà nhúc nhích đươc chút nào.

Làm sao gặp y đây? Vịnh Thiện một trận buồn nản.

Vịnh Kỳ hận hắn đến nghiến răng phẫn nộ, ở trong mắt y hắn cùng với ác quỷ địa ngục không có gì khác biệt.

Vịnh Lâm thì sao? Tên tiểu tử đáng chết kia, từ nhỏ đến lớn không biết tiếp thu lời giáo huấn, trong cung của hắn ai phụ trách dạy dỗ đều vừa tức vừa hận, hôm qua lúc đá hắn sao không dùng nhiều lực hơn một chút?

Vịnh Thiện say sưa suy nghĩ, vết thương trên đùi từng trận từng trận phát đau, đau đến não trong đầu cũng trương lên. Hắn bỗng dưng phát hiện ra một điều vô cùng buồn cười, nói Vịnh Kỳ yếu ớt sợ đau, kỳ thật có phải chính mình cũng giống như thế?

Hắn nhắm mắt lại, nghĩ rằng sẽ ngủ thêm một lát, nhưng trong đầu những sự kiện cứ liên tiếp tái diễn. Đang lặng yên suy tính, bỗng Thường Đắc Phú không một tiếng động đến quỳ trước giường, thấp giọng bẩm báo, “Điện hạ, Vịnh Lâm điện hạ tới .”

Vịnh Thiện đột ngột mở mắt ra. Trầm mặc một lát, dặn dò nói: “Bảo hắn đi đi, ta không cho phép hắn tiến vào đây một bước.”

“Điện hạ. . . . . .”

“Không nghe thấy sao?”

“Điện hạ. . . . . . Vịnh Lâm điện hạ quỳ gối trên khoảnh đất trống trước Thái tử điện, nói đã biết mình phạm lỗi, nếu điện hạ không chịu gặp y sẽ không đứng lên. Nơi đó gió lớn, nô tài sợ quỳ lâu Vịnh Lâm điện hạ sẽ ngã bệnh.”

Thường Đắc Phú nói xong, trong trướng lại một lần trầm mặc. Nửa ngày, mới nghe thấy tiếng hừ lạnh bên trong truyền tới, “Hắn da dày thịt chắc, e là có muốn ngã bệnh cũng bệnh không được.”

Thường Đắc Phú nghe thấy âm điệu của Vịnh Thiện lạnh giá, không dám tùy tiện mở miệng, như có như không lên tiếng trả lời, “Dạ” một mực nín thở chau mày chờ Vịnh Thiện phân phó.

Quả nhiên một lát sau, Vịnh Thiện lại mở miệng, “Thái tử điện là nơi nào? Hắn nói quỳ liền quỳ được sao? Nếu hắn không chịu đi, ngươi sai hai tên thị vệ đem trói hắn lại cho ta, mang về cung Thục phi.”

Thường Đắc Phú lại “Dạ” một tiếng, đợi một hồi, lại khẽ hỏi: “Chân của Điện hạ bị thương nhức buốt, nếu dược thang vô dụng chi bằng tìm người đến xoa bóp khai thông huyệt đạo? Nghe nói cũng có thể giảm được đau đớn.”

Vịnh Thiện không có ý kiến gì, “Ừ” một cái.

Thường Đắc Phú lĩnh mệnh đi, chỉ chốc lát trở về bẩm báo, “Vịnh Lâm điện hạ đã bị trói mang về cung Thục phi.” Hắn đi theo Vịnh Thiện đã lâu, biết Vịnh Thiện nghiêm túc không nói năng tùy tiện, ghét nhất bọn hạ nhân lắm mồm, hắn thông minh không dám nói gì thêm nữa, lẳng lặng bước lui ra khỏi cửa.

Lại có bóng người lặng lẽ đến bên giường quỳ xuống, đưa đôi tay trắng trẻo mỹ lệ vào trong tấm màn đang buông rũ, chạm vào chân Vịnh Thiện, cẩn thận xoa nắn, lực xuống âm nhu vừa phải quả nhiên khiến cho sự đau đớn của Vịnh Thiện giảm đi.

Vịnh Thiện cảm thấy dễ chịu a một tiếng, trong lòng liền cảnh giác. Hắn như thấy có điều không ổn, đột nhiên ngồi dậy kéo tấm màn buông bên giường lên, thầm giật mình: “Mẫu thân?”

Người đang quỳ gối bên giường Vịnh Thiện đúng là Thục phi, toàn thân hoa mỹ cung trang, mái tóc đen tuyền óng ả vấn lên thật cao quý, ắt hẳn đã rất chú tâm đến phục trang ngoại dáng trước khi đến đây. Vừa đưa tay nhẹ nhàng xoa nắn lòng bàn chân của Vịnh Thiện, vừa ngẩng đầu cười nhẹ nói: “Thế nào? Chỗ đau có khá hơn chút nào không?”

“Mẫu thân, xin người mau đứng lên.” Vịnh Thiện kéo tay của Thục phi lại, nhíu mày nói: “Xin người mau đứng lên. Mẫu thân, sao lại quỳ gối bên giường của nhi thần?”

Nhưng Thục phi vẫn không đứng dậy, khóe miệng run lên, nét cười chua xót trên khuôn mặt hiện ra, “Ngươi là Thái tử tôn quý, mạng của Vịnh Lâm nằm trong tay ngươi. Mẫu thân không quỳ trước ngươi, thì phải quỳ trước ai?”

“Chuyện của Vịnh Lâm trong lòng nhi thần đã biết lo liệu, tuyệt đối không để truyền ra ngoài. Mẫu thân mau đứng lên, đừng quỳ như vậy, nhi thần không thể nhận nổi.” Vịnh Thiện bước xuống giường đỡ Thục phi dậy. Thương thế trên đùi hắn nghiêm trọng, chút vận động này cũng đủ xé rách miệng vết thương gây nên một trận đau đớn khủng khiếp, nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng, miễn cưỡng chịu đau nói với Thục phi: “Vịnh Lâm là đệ đệ duy nhất của nhi thần, làm sao nhi thần lại không lo cho tính mạng của y?”

Thục phi nghe xong câu này mới đứng dậy, ngồi xuống giường. Thấy trên trán Vịnh Thiện lấm tấm mồ hôi lạnh, hoảng hốt tự mình dùng ống tay áo giúp y lau khô, trìu mến nói: “Đau đến vậy sao? Trong cung mẫu thân có dược, ta cho người mang đến đây…”

Vịnh Thiện lắc đầu, “Không cần, đau một lát sẽ hết thôi. Để hạ nhân lui tới đưa dược, ngược lại dễ gây to chuyện.”

Thục phi đêm qua giáo huấn Vịnh Lâm một trận, sau đó phát hiện vết bầm tím bên sườn của Vịnh Lâm lại cảm thấy đau lòng, không khỏi thầm trách Vịnh Thiện ra tay quá nặng.

Bây giờ thấy Vịnh Thiện như vậy, nàng giận Vịnh Lâm đến phải nghiến răng, “Vịnh Lâm, đứa trẻ này thật là đáng chết. Đến ca ca ruột mà cũng động đao động kiếm, nếu thật sự ngươi có bề gì, cả đời hắn sẽ phải hối hận.”

Vịnh Thiện một lúc lâu không lên tiếng, lát sau nét mặt không chút thay đổi nói: “Ngày hôm qua nhi thần cũng đá y một cái rất đau rồi. Mẫu thân nhớ gọi người đem dược đến cho y, dặn y giữa trời tuyết đừng ở trong hoàng cung đi lại lung tung nữa. Đã bị thương mà còn cảm nhiễm phong hàn, như vậy càng không tốt.”

“Mẫu thân biết rồi.”

Nói nói tới đây, hai người không hẹn mà cùng im lặng.

Vịnh Thiện ngồi dựa lưng vào đầu giường, dù vết thương dưới chân không ngừng đau buốt hắn cũng không than tiếng nào, yên lặng chịu đựng.

Thục phi từng chút nâng niu vỗ về bàn tay hắn, vì hắn lau đi mồ hôi lạnh trên trán.

Không khí trong phòng tựa hồ càng lúc càng trầm xuống, khiến cho người ta không thể thở được.

Vịnh Thiện rũ mi mắt, đem tròng mắt đen láy như ngọc giấu đi một nửa, khẽ nói: “Mẫu thân hồi cung đi. Chuyện của Vịnh Lâm người không cần lo lắng.”

“Có thể không lo lắng sao?” Thục phi ta thán một hơi, “Tuy rằng lúc sự việc xảy ra trong Nội Trừng Viện chỉ có ba người các ngươi, nhưng khó quản được có kẻ nhìn ra sơ hở. Hoàng cung lớn như vậy, khắp nơi đều có tai mắt, ngươi nghĩ thật sự có thể dấu diếm được sao? Ta cũng hy vọng có thể êm xuôi, nhưng mặc kệ có như thế nào cũng phải đề phòng chu đáo, suy tính trước đường lui phòng khi sự việc bại lộ.”

“Đường lui?” Vịnh Thiện bỗng nhiên cười lạnh, nhìn về phía Thục phi, đôi mắt đanh sắc như kiếm khí, “Nguyên lai mẫu thân đã vì nhi thần nghĩ ra một đường lui tốt, không, là vì Vịnh Lâm.”

“Vì cả hai huynh đệ các ngươi.” Thục phi nhìn thẳng vào mắt hắn, lạnh lùng trả lời một câu. Trong sát na đó, thần thái của nàng hiện ra khí chất quật ngạo vô tình hệt như Vịnh Thiện, rõ ràng là mẫu tử cốt nhục cùng một khuôn mà ra, từng chữ từng chữ nói: “Làm Thái tử bị thương, bất luận thế nào chỉ có một đường chết. Vết thương trên đùi ngươi không minh bạch, chỉ cần Cẩn phi biết được chút tin tức, cho đòi thái y lại đây, kiểm tra sơ qua cũng biết được do binh đao gây ra, đến lúc đó ngươi sẽ giao phó với Phụ hoàng như thế nào? Khi ấy Nội Trừng Viện chỉ có ba người, rốt cuộc là ai đâm ngươi bị thương? Vịnh Lâm, hay là Vịnh Kỳ?”

“Vịnh Lâm.”

“Không, là Vịnh Kỳ.” Thục phi nắm chặt tay Vịnh Thiện, một cái thả lỏng cũng không có, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, vừa như cầu xin, vừa như cảnh cáo, “Vịnh Kỳ mới là câu trả lời thích hợp nhất. Hắn bị áp tải về đây chịu thẩm vấn, oán ngươi tranh đoạt ngôi Thái tử của hắn nên ôm hận tìm cơ hội đả thương ngươi. Mà ngươi đối với hắn còn chút tình huynh đệ, không đành lòng đẩy hắn vào chỗ chết, đã che dấu sự việc không dám bẩm báo. Sau này nếu sự tình giấu diếm không được, bị người ngoài phát hiện chân tướng thương thế của ngươi, hãy dùng đến cách này. Vịnh Thiện, một Thái tử như vậy mới làm cho Phụ hoàng ngươi cảm thấy vừa ý. Dùng Vịnh Kỳ thế tội, chẳng những có thể cứu mạng đệ đệ ruột của ngươi, còn có thể cho ngươi lí do tốt nhất để thoái thác, chẳng qua…”

“Chẳng qua người động thủ chính là Vịnh Lâm.”

Thục phi sắc mặt đột nhiên biến đổi, “Ngươi nói gì?”

Đùi của Vịnh Thiện đau đến không thể chịu đựng nổi, ánh mắt hắn lúc này lại xa xăm lạnh nhạt tới dị thường, không nhìn về phía Thục phi, chỉ khẽ nhếch khóe miệng lên, “Nếu sự tình bại lộ, nhi thần liền nói với Phụ hoàng người động thủ là Vịnh Lâm. Mẫu thân, sự thật không phải như vậy sao?”

“Ngươi…” Thục phi vẫn đang nắm chặt tay hắn, lúc này giống bị độc xà cắn một cái, đột ngột buông mạnh ra đứng lên lui về sau hai bước, kinh ngạc bất định quan sát hắn, kịch liệt hô hấp kiềm chế sự kích động, tựa như đã muốn tan nát cõi lòng, khẽ nói: “Ngươi. . . Ngươi muốn mẫu thân chết mới vừa ý. . . .”

Vịnh Thiện dù sao cũng chỉ mới mười mấy tuổi, chung quy không đành lòng nghe nàng nói lời thê lương bi ai như vậy, buông rũ đôi mắt, thật lâu sau mới chậm rãi nói: “Nhưng người muốn Vịnh Kỳ chết, có khác nào muốn nhi thần chết. Mẫu thân, người thật sự không thích nhi thần đến vậy sao?” Kìm nén không được lại thở dài một tiếng.

Thục phi vốn đang vô cùng tức giận, nghe qua một tiếng thở dài này của hắn – giống như phiền muộn tích tụ cả một đời đều trút hết vào đó, cảm thấy như người bị lạc giữa biển khơi mênh mông vô hạn, cay đắng không còn cách nào khác, cứ mặc cho sóng cuốn trôi đến đâu thì đến. Nàng định tâm nhìn kỹ đứa con trước mặt, khuôn trang giống với Vịnh Lâm như đúc, trừ bỏ tính ngang bướng đáng yêu của Vịnh Lâm ra, có chỗ nào không bằng Vịnh Lâm?

Nghĩ đến đây lòng nàng trở nên mềm yếu, bước lên hai bước chậm rãi ngồi xuống giường, đưa tay ra dịu dàng ôm lấy bờ vai của Vịnh Thiện, ôn nhu nói: “Hoàng nhi ngốc, sao mẫu thân lại không thích ngươi? Ta chỉ lo ngươi quên mất nơi này là hoàng cung. Cái gọi là tình cảm ở nơi khác có lẽ còn trân quý, chứ trong hoàng cung không đáng giá một xu. Cho dù ngươi vì Vịnh Kỳ hy sinh tất cả, hy sinh ngôi Thái tử, hy sinh Vịnh Lâm, hy sinh mẫu thân, thậm chí hy sinh chính bản thân ngươi, kết quả chỉ làm cho ngươi thêm đau thương tan vỡ mà thôi.”

Vịnh Lâm từ nhỏ được Thục phi thân thiết trìu mến ôm ấp như vậy rất nhiều, nhưng với Vịnh Thiện mà nói, đã ít càng thêm ít.

Hắn được Thục phi dịu dàng ôm vào lòng, trong tâm dấy lên cảm xúc ấm áp khôn cùng xông thẳng đến tứ chi toàn thân, không kìm được đưa tay nắm lấy bàn tay của Thục phi, nhẹ nhàng an ủi, “Mẫu thân yên tâm đi. Người động thủ không phải Vịnh Kỳ, cũng không phải Vịnh Lâm, là chính nhi thần.”

Thục phi nghe lời này không đầu không cuối, bất giác kinh ngạc, vừa định cẩn thận hỏi lại bỗng nghe có tiếng bước chân dồn dập từ ngoài hướng vào trong truyền tới.

Thường Đắc Phú chạy vào, trên mặt mang theo một tia bất an, “Điện hạ, Thục phi nương nương, Vịnh Thăng điện hạ mang theo Trần thái y đến đây.”

“Thái y?” Thục phi bỗng nhiên đứng lên, thất thanh hô nhỏ.

Thường Đắc Phú còn chưa kịp nói gì, Vịnh Thăng cùng Trần thái y đã đến trước cửa, ngông nghênh trực tiếp xông vào tẩm phòng Thái tử của Vịnh Thiện.

Hai người đó rõ ràng vô cùng khẩn trương. Bên ngoài sắc trời vừa tỏ, gió còn rất lớn, Vịnh Thăng bước vội đến toát cả mồ hôi nóng, vừa bước vào cửa liền thuận tay cởi bỏ chiếc áo lông chồn đưa cho thái giám đứng hầu bên ngoài, ra vẻ thân thiết: “Đệ vừa thức dậy đã nghe nói Thái tử điện hạ bị thương, làm mẫu thân với đệ lo lắng đến mức không biết làm thế nào. Thân thể của Thái tử điện hạ là rường cột quốc gia, nếu xảy ra việc ngoài ý muốn thì phải làm sao đây? Đệ nghĩ việc này không thể qua loa, sáng sớm hôm nay đã đi báo lại với Phụ hoàng, Phụ hoàng lập tức lệnh Trần thái y tới chữa thương cho Thái tử. Thái tử điện hạ cũng thật là, tại sao bị thương mà không truyền thái y, khiến cho mọi người lo lắng gần chết.”

Vừa nói vừa bước tới, đến trước giường Vịnh Thiện nhìn thấy Thục Phi một thân cung trang, thản nhiên thi lễ, “Nương nương đã sang đây rồi ư?” Lại lộ ra thần sắc kỳ quái, “Sắc mặt Nương nương sao lại tái nhợt như thế? Không phải ngay cả nương nương cũng bị thương chứ?” bộ dạng vô cùng hớn hở.

Thục phi nhìn Trần thái y già nua lọm khọm, mang theo hòm thuốc nhỏ chuyên dùng của thái y, tim nàng ở trong ngực một trận nhảy loạn.

Lão ở Thái Y Viện nhậm chức ba mươi bảy năm, trước nay nổi tiếng là người ngay thẳng, du diêm bất tẩm – thủy hỏa bất xuyên. Hôm nay nếu là người khác đến có lẽ còn giở chút thủ đoạn để hắn không nói năng lung tung được, cớ sao người tới lại trúng ngay lão chứ?

Nàng trong lòng bất ổn, trên mặt lại không hiện ra dù chỉ một chút, thận trọng điềm tĩnh, chậm rãi ngồi xuống bên giường, lạnh lùng nói với Vịnh Thăng: “Nếu trong lòng ngươi thật sự có Thái tử điện hạ thì sẽ không dám vô phép xông loạn vào Thái tử điện.”

Vịnh Thăng dường như sớm được Cẩn phi chỉ bảo, một mực cười hì hì ứng đối, “Thục phi nương nương hiểu lầm thần nhi rồi. Thần nhi phụng chỉ Phụ hoàng đến đây, sao gọi là xông loạn vào được?”

Vịnh Thiện từ lúc Vịnh Thăng vào cửa vẫn im lặng quan sát hắn, mục quang sâu xa khó dò. Thấy Thục phi còn muốn lên tiếng, Vịnh Thiện liền xen vào nói: “Cũng không phải chuyện gì to tát. Phụ hoàng ngày thường lo toan vạn sự, hà tất phải kinh động đến người?” Quay đầu nhìn Trần thái y – đang hướng đến hắn dập đầu thỉnh an – hòa nhã nói: “Đứng lên đi. Lão cũng đã lớn tuổi rồi, về sau thấy bản Thái tử không cần dập đầu thi lễ.” Khẽ mỉm cười.

Bình thường hắn nổi tiếng nghiêm túc thâm trầm, lạnh lùng kiên định đến vô tình. Nụ cười này lại như mặt nước hồ trong vắt, phẳng lặng mà ấm áp, lộ vẻ tao nhã khoan dung khác thường.

Trần thái y từ dưới đất khó khăn đứng dậy, bước về phía trước thi lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: “Hoàng Thượng mệnh hạ quan đến chuẩn thương cho Thái tử điện hạ, xin hỏi vết thương của Thái tử điện hạ ở đâu, vì sao lại bị thương?”

Vịnh Thăng đứng một bên nói: “Vết thương là ở đùi bên phải, nghe nói do bị đao đâm trúng?”

“Nói năng hàm hồ,” Vịnh Thiện giáo huấn Vịnh Thăng một câu, ngữ khí chẳng những không nghiêm khắc mà trên mặt còn phảng phất lộ ra ý cười, “Nếu có thích khách thật thì đã sớm bẩm báo Phụ hoàng, cho người phong tỏa bốn phía cổng thành để truy bắt. Vết thương đúng là trên đùi, nhưng nguyên nhân thì không . . . . .”

Hắn nhìn Trần thái y, khóe môi dật lên một nụ cười uể oải nhưng cũng cực kỳ lạnh giá, mở miệng nói: “Nói ra thật sự có chút mất mặt, lúc ta đến Nội Trừng Viện không cẩn thận đã trượt chân té ngã, đúng lúc trong tuyết có một đoạn trúc khô bị gãy dựng thẳng lên, một nhát cắm vào chân. Chỉ là vết thương ngoài ý muốn, Thường Đắc Phú lại biết chút dược lý nên không kinh động đến Thái Y Viện.”



Vịnh Thăng rõ ràng đã nhận được tin tức vô cùng chính xác, vẻ mặt hớn hở như đang xem kịch vui, nghe xong Vịnh Thiện đưa ra lý do thoái thác, giả vờ cau mày nói: “Đoạn trúc? Nhưng đệ nghe nói là bị đao đâm trúng mà? Mặc kệ có như thế nào chỉ cần nhìn qua miệng vết thương là biết. Thân thể của Thái tử điện hạ là vô cùng quan trọng, thỉnh Trần thái y mau đến xem miệng vết thương.”

Thục phi đứng nhìn Trần thái y run run bước về phía trước, tim nàng như bị móng vuốt sắc nhọn cấu vào, đứng ngồi không yên. Ngầm liếc xéo Vịnh Thăng một cái, hận không thể đem tên ngu xuẩn này cùng với mẫu thân của hắn loạn tiễn bắn chết.

Vịnh Thiện không hề lên tiếng, nghiêng người dựa vào thành giường.

Thường Đắc Phú vẫn giữ vẻ mặt cung kính đứng ở một bên hầu hạ, thấy Vịnh Thiện sắc mặt trắng bệch – đoán được hắn đang nằm không thoải mái, vội vàng nhấc một cái gối nhỏ mềm mại chèn vào dưới lưng hắn, lại nhanh chóng đến đầu giường bên kia nhẹ nhàng giúp Vịnh Thiện xoa nắn hai vai.

Vừa ân cần hầu hạ, vừa quan sát Trần thái y.

Trần thái y nửa quỳ bên giường xin chỉ thị của Vịnh Thiện, vén hạ y của hắn lên, cởi tiểu khố xuống, trên đùi quả nhiên băng bó cẩn thận một lớp băng gạc trắng.

Trần thái y vừa thấy liền kính cẩn nói: “Điện hạ thứ lỗi, hạ quan phải cởi bỏ băng gạc xem qua miệng vết thương mới có thể khai căn trị liệu.”

Thục phi trong lòng lo lắng, nhịn không được nói: “Thái y hôm nay làm sao vậy? Vết thương kia vất vả lắm mới băng lại được, hẳn là nên tỉ mỉ điều dưỡng, bây giờ tùy tiện mở ra không phải làm cho Thái tử chịu đau thêm sao? Lương y như từ mẫu, chỉ vì muốn sớm bàn giao công việc mà thái y phải xem qua miệng vết thương không mấy quan trọng đó, nhẫn tâm không màng đến đau đớn của Thái tử?”

“Nương nương nói đúng, hạ quan chính là vì phải báo cáo lại sự việc.” Trần thái y vẫn nửa quỳ không chút suy chuyển, mắt lão đã mờ, hướng về phía trước nhìn lướt qua, vậy mà con ngươi chợt tỏa sáng như còn hàm chứa vài phần sắc bén, giữ nguyên âm điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Hạ quan phụng chỉ mà đến. Hoàng thượng đã giao việc, người trong thiên hạ ai dám qua loa?”

Thục phi bị hắn chụp mũ lên đỉnh đầu áp chế, nhất thời nghẹn ngào không nói được nửa lời.

Vịnh Thăng nhìn thấy đắc ý không thôi, thiếu chút nữa đã bật cười thành tiếng.

Trần thái y quay đầu nhìn Vịnh Thiện, “Điện hạ, hạ quan phải cởi bỏ băng gạc. Sẽ có chút đau, thỉnh điện hạ cố gắng chịu đựng.”

Vịnh Thiện thoáng nhíu mày, rồi lại lập tức thả lỏng, “Nếu phải cởi bỏ thì lão cứ làm ngay đi, đau dài không bằng đau ngắn.” Nhìn Thục phi một cái.

Trần thái y đáp một tiếng, quả nhiên bắt đầu thao tác thật cẩn thận.

Thục phi tim đập nhanh hơn, căng thẳng xiết chặt ống tay áo của mình.

Vịnh Thiện tuy ngoài mặt lạnh lùng nhưng vẫn luôn hết mực quan tâm đến đệ đệ Vịnh Lâm, mỗi khi đến lúc nguy cấp đều đứng ra che chở cho Vịnh Lâm.

Nhưng hắn lại không nỡ hy sinh Vịnh Kỳ.

Tiểu hài tử, chẳng lẽ ngươi lại có suy nghĩ hồ đồ gì khác?

Nghĩ đến đây Thục phi càng thêm bất an, rốt cuộc ngồi không yên đứng dậy bước đến sau Trần thái y, lo lắng theo dõi.

Băng gạc từng lớp từng lớp được cởi bỏ, những lớp ngoài cùng vẫn còn trắng trẻo hoàn hảo, càng vào trong băng gạc càng đỏ sẫm máu tươi, có thể thấy vết thương rất nặng.

Thục phi quan sát mà xót xa đến run rẩy, trong lòng thầm mắng Vịnh Lâm: tên tiểu tử đáng chết, dám đâm ca ca mình bị thương nặng đến như vậy.

Lớp băng gạc cuối cùng rốt cuộc cũng được gỡ xuống.

Miệng vết thương lộ ra.

Thục phi hoảng hốt kêu lên một tiếng.

Miệng vết thương trên đùi Vịnh Thiện không hề ngay ngắn, thịt tươi lộ ra, máu thịt lẫn vào nhau một mảnh, trong lớp cơ còn nhìn thấy chút màu trắng, vô cùng dị thường đáng sợ.

Trần thái y cũng bị hoảng một phen, sợ hãi nói: “Điện hạ bị thương không nhẹ, tại sao không báo cho Thái Y Viện? Đoạn trúc gãy ở Nội Trừng Viện kia đã gây nên tội không nhỏ rồi.”

“Đoạn trúc?” Vịnh Thăng trong lòng đánh hơi được điềm xấu, nhảy dựng lên, chạy vội lại xem, hồ nghi hỏi: “Trần thái y, Thái tử điện hạ thật sự bị đoạn trúc gãy lộng thương sao?”

“Vịnh Thăng điện hạ cứ nhìn miệng vết thương là biết thôi. Vết thương này bên trong vẫn còn lưu lại mảnh trúc, khó trách đau đớn không thể chịu đựng nổi.” Trần thái y mở hòm thuốc luôn mang bên mình lấy ra vài dụng cụ, giúp Vịnh Thiện gắp mảnh trúc ra khỏi vết thương.

Vịnh Thăng liều chết xông tới nhìn chằm chằm vào miệng vết thương đáng sợ, ý đồ tìm ra một chút dấu vết do bị đao đâm trúng. Nhưng lưỡi đao nhỏ, đoạn trúc lớn, một vết thương nho nhỏ bị che lấp bởi một vết thương lớn hơn thì làm sao còn có thể nhìn ra.

Thường Đắc Phú vốn đang xoa bóp hai vai cho Vịnh Thiện, lúc này chạy đến bên giường quỳ sụp xuống dập đầu nhận tội, “Nô tài đáng chết, đêm qua ánh nến chập choạng, mắt mũi lại không tốt, lúc băng bó cho điện hạ vẫn sơ ý để lại mảnh trúc bên trong. Nô tài đáng chết!”

“Đứng lên đi.” Vịnh Thiện cắn răng chịu đau, hừ một tiếng, “Lúc này ai còn hơi sức đâu mà trách ngươi? Mau giúp ta lau mồ hôi trên trán.”

Thường Đắc Phú thở ra một hơi, mau mắn đứng lên cẩn thận lau mồ hôi cho Vịnh Thiện.

Trần thái y chọc khoét vết thương của Vịnh Thiện, Thục phi ở phía sau theo dõi mà cả người ướt mồ hôi lạnh, dù sao cũng là con trai ruột của nàng, nhìn máu thịt trên đùi y ruột gan Thục phi như thắt lại một chỗ. Đầu gối cũng nhũn ra lảo đảo lui về sau mấy bước, xoay người chạy ra ngoài dựa vào thành cửa, một tay che miệng nôn mửa một trận.

Đến khi cả dịch đắng trong dạ dày cũng nôn ra hết mới vất vả ngừng được. Bọn cung nữ thái giám liền mang nước ấm khăn mặt đến hầu hạ.

Thục phi vừa nôn xong, chân tay bủn rủn quay vào xem tình hình của Vịnh Thiện.

May mắn Trần thái y dù tuổi đã cao đôi tay cũng còn rất lưu loát, đã gắp mảnh trúc ra, đắp dược xong, hiện đang dùng băng gạc trắng băng bó.

Chỉ trong một lát đã băng bó xong, đứng lên hướng Vịnh Thiện cùng với Thục phi hành lễ, bẩm: “Vết thương của Thái tử là do đoạn trúc gãy đâm vào. Hiện tại miệng vết thương đã được băng bó tốt, phương thuốc đang đắp trên đó sẽ cho người bên Thái Y Viện đưa đến sau. Hạ quan còn phải đến chỗ của Hoàng thượng phục mệnh, xin cáo từ.”

Vịnh Thăng đắc ý mà đến – mất hứng mà về, biết đại sự không ổn sao còn dám lưu lại, cũng vội vàng chào từ biệt rồi rời khỏi cùng Trần thái y.

Thường Đắc Phú cung kính tiễn bọn họ ra khỏi cung Thái tử.

Trong nhất thời, trong phòng chỉ còn Vịnh Thiện và Thục phi.

Vịnh Thiện bị làm cho đau đến sắc mặt tái nhợt, thấy Thục phi như thất hồn lạc phách, lại nở nụ cười, “Mẫu thân xem ra không bằng trước đây rồi. Nhớ ngày đó Tiêu phi có ý đồ độc hại Phụ hoàng, Phụ hoàng giận dữ phán Tiêu phi lăng trì xử tử, còn ra lệnh các phi tần hoàng tử trong hậu cung phải đứng xem án được thi hành. Lần đó máu tươi lênh láng, dọa ngất không ít phi tử, chỉ có mẫu thân cùng với Lệ phi thủy chung đứng vững. Sao hôm nay mới có một chút máu thôi đã nôn đến như vậy?”

Thục phi liếc hắn một cái thật sâu, thở dài: “Chờ ngươi sau này có con cái sẽ tự nhiên biết máu của người khác với máu của con mình có gì khác biệt. Mùi vị ấy như thế nào, tương lai ngươi trước sau gì cũng biết rõ thôi.”

Vịnh Thiện ngẩn ra, sau một lúc lâu cũng thở dài một tiếng.

“Không cần phải chờ đến sau này. Mùi vị ấy, nhi thần bây giờ đã biết rồi.” Không biết có phải vì bị thương mà cơ thể suy nhược hay không, thanh âm của hắn yếu ớt tới cực điểm, cơ hồ không thể nghe thấy gì, “Mẫu thân, nhi thần đã làm Vịnh Kỳ bị phỏng . . . là dùng. . . gậy Như Ý . . .”

Thục phi run lên.

Nàng vươn hai tay, định sẽ ôm lấy Vịnh Thiện.

Vịnh Thiện lại đột nhiên tránh mặt, gục xuống trên giường, dùng cổ họng khản đặc như đã bị xé rách – hệt như dã thú bị thương đau đớn đến không thể chịu đựng nổi – khóc rống lên.

.

Trong hoàng cung họa phúc xoay chuyển chỉ trong sớm tối. Vịnh Thăng vội vội vàng vàng đến trước ngự tiền mật cáo, kết quả của Thái y lại chứng thực là do đoạn trúc lộng thương khiến Vịnh Thăng mất mặt với Phụ hoàng, liên lụy Cẩn phi cũng một phen tim đập chân run lo sợ Vịnh Thiện trở ngược tình thế giáng xuống đầu Vịnh Thăng tội danh “Vọng ngôn”.

Nhưng không, chẳng những Vịnh Thiện ở Thái tử điện dưỡng thương không hề có động tĩnh, ngay đến Hoàng thượng cũng không thấy tức giận, qua vài ngày cư nhiên còn hạ một đạo thánh chỉ, nói “Trong lúc Thái tử dưỡng thương, quốc vụ lớn nhỏ vẫn cần có người lo liệu. Mệnh cho Hoàng tử Vịnh Thăng phò trợ xử lý công vụ, xem như rèn luyện”.

Vịnh Thăng vừa mừng vừa sợ, lần này đúng là trong cái rủi gặp cái may, tuy rằng không hại được đám người bên phía Vịnh Thiện nhưng lại được thời vận từ trên trời rơi xuống, ngang nhiên có thể nhân cơ hội này mà can dự vào quốc gia chính sự.

Vì thế trong lúc Thái tử dưỡng thương, Ngũ hoàng tử bắt đầu trông nom một vài việc nhỏ nhặt bên ngoài.

Tin đồn tân Thái tử bị hành thích cũng từ đó mà lắng xuống.

Vịnh Thiện lần này mất máu không ít, đã chịu một nhát đao cắt trên đùi, miệng vết thương lại còn bị đoạn trúc gãy xoáy vào. Tuy rằng từ nhỏ hắn siêng năng luyện tập võ nghệ, cơ cường cốt tráng, nhưng vì phải liên tục chịu đau đớn , qua hôm sau vết thương đã bắt đầu nhiễm trùng.

Hắn trời sinh tính khí quật cường, lo lắng tin tức truyền đến tai Phụ hoàng lại bị truy cứu đến cùng, không biết còn gặp phải đại họa gì, nên không cho Thường Đắc Phú bẩm báo lại với Hoàng thượng, chỉ đúng giờ đúng giấc uống hết chén thuốc bên Thái Y Viện đưa tới, còn ráng gượng thức trắng đêm ngồi trên giường đọc tấu chương.

Cứ thế kéo dài vài ngày, vết thương không những càng lúc càng nghiêm trọng mà toàn thân lại còn phát sốt, miệng lưỡi khô khốc, uống bao nhiêu nước cũng không có tác dụng, chỉ hai ba ngày sau ngay đến việc ngồi dậy cũng vô cùng khó khăn.

Thường Đắc Phú lúc này mới ý thức được tình hình nguy cấp, sợ tới mức không biết phải làm gì.

Nếu bẩm báo sự việc ngay từ đầu đương nhiên đây không phải là chuyện to tát.

Bây giờ bệnh trạng Thái tử chuyển biến thành như vậy mới đột ngột bẩm báo, nhất định sẽ kinh động Hoàng thượng.

Hắn sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vội vàng chạy đến gặp Thục phi. Thục phi nghe xong vô cùng kinh hoàng, ngay cả cỗ kiệu cũng không kịp gọi người chuẩn bị, khoác vội lên người một cái áo choàng, bất chấp trời tuyết thẳng bước đến Thái tử điện.

Đứng bên giường nhìn thấy sắc mặt Vịnh Thiện bị sốt đến đỏ bừng, thân hình gầy đi không ít. Thục phi vừa thương tâm vừa phẫn nộ, liền chỉ tay vào Thường Đắc Phú mắng, “Quân khốn kiếp! Thân thể vàng ngọc của Thái tử tôn quý như thế mà bọn cẩu nô tài các ngươi dám tùy tiện ngược đãi? Bệnh tình đã bao nhiêu ngày, cả gan ngay đến Bổn cung cũng không bẩm báo? Y nói không báo thì không báo thật sao? Nếu Vịnh Thiện có điều bất trắc, không cần đợi Hoàng thượng hạ chỉ, Bổn cung sẽ là người đầu tiên lóc xương các ngươi ra!”

Vịnh Thiện bị bệnh vô cùng mệt mỏi, nghe thấy Thục phi mắng chửi hạ nhân, gắng gượng mở mắt ra, “Mẫu thân, nhi thần chỉ bị sốt nhẹ, vài ngày nữa sẽ khỏi thôi.”

Thục phi thấy Vịnh Thiện tỉnh dậy, vội vàng cúi người ôn nhu nói: “Vịnh Thiện, thân thể ngươi không được khỏe, không nên mở miệng nói chuyện, mẫu thân có mang đến nhân sâm ngàn năm mọc trên núi mà tháng trước Phụ hoàng ngươi ban cho, đã sai hạ nhân xuống dưới chuẩn bị rồi.” Đưa tay xoa trán Vịnh Thiện, thấy nhiệt trên trán nóng như lửa đốt, nàng hoảng hốt thu tay về.

Vịnh Thiện không nói gì mà chỉ thoáng cười, trước giường lại trông thấy có thêm một bóng người, cư nhiên là Vịnh Lâm. Hắn mang vẻ mặt áy náy nói: “Ca, đệ. . . đệ. . . đệ sai rồi . . .” Bộp một tiếng hai đầu gối đã quỳ xuống trước giường, nắm lấy bàn tay của Vịnh thiện, “Ngàn sai vạn sai đều là lỗi của đệ, ca ca đừng nổi giận, ráng dưỡng bệnh thật tốt. Chờ ca ca hết bệnh rồi, muốn đánh muốn giết là tùy ca ca.” Sống mũi Vịnh Lâm cay xè, nước mắt không kiềm nổi liền trào ra.

Vịnh Thiện không nghĩ hắn vẫn còn có gan đến đây, bỗng nhiên ngây người, nhớ lại lúc hắn ở Nội Trừng Viện vô pháp vô thiên đối đầu với mình – nửa điểm cũng không lưu tình, cứ thế hạ thủ rút dao đâm tới, nhất thời lửa giận phừng phừng rất muốn hất tay hắn ra, nhưng vừa lướt mắt đã thấy Thục phi thần sắc tha thiết ngồi một bên chăm chú quan sát, đáy mắt chan chứa ý cầu khẩn. Hắn chớp mắt một cái, trong lòng thầm thở dài một tiếng, lại nhìn đến Vịnh Lâm, khuôn trang giống mình như đúc, khóc lóc hệt như một tiểu hài tử, nước mắt từng trận từng trận trượt dài xuống cằm, quả thật đã hối hận tới cực điểm, trong lòng lại cảm thấy không nỡ.

Hắn lạnh lùng quan sát Vịnh Lâm, một lát sau mới dịu giọng nói “Trời lạnh như vậy còn quỳ trên mặt đất. Không biết yêu quý chính mình gì cả, mẫu thân nhìn thấy cũng xót cho đệ. Đứng lên đi.”

Vịnh Lâm đâm Vịnh Thiện một nhát, mấy đêm liền đều ngủ không được, bây giờ nhìn thấy ca ca trước nay thân thể luôn cường tráng chỉ vì mình mà bệnh đến như vậy, lại càng thêm khổ sở, khóc mãi không dừng được. Vịnh Thiện nói gì hắn cũng không nghe rõ, chỉ khư khư ôm lấy bàn tay của Vịnh Thiện mà khóc, Thục phi nâng hắn đứng dậy, trách mắng: “Khóc lóc cái gì? Ca ca đã không nổi giận với ngươi rồi. Y đang bệnh mà, ngươi đừng có ở đây ồn ào.”

Vịnh Lâm nghĩ thấy cũng đúng, vội vàng dùng tay áo lau khô nước mắt đang chảy ràn rụa trên mặt, ngoan ngoãn giữ im lặng.

Lát sau canh nhân sâm đã được dâng lên. Thục phi sợ bọn cung nữ tay chân vụng về, tự mình ngồi trước giường cầm chén canh giúp Vịnh Thiện uống. Vịnh Lâm đang muốn tìm cơ hội bù đắp, mau mắn cẩn thận nâng Vịnh Thiện dậy, để cho ca ca song sinh ngồi tựa vào vai mình.

Không biết có phải do nhân sâm ngàn năm Thục phi mang đến thật sự tốt hơn loại trong cung thường dùng hay không, mà Vịnh Thiện từng ngụm từng ngụm uống xong bát canh nóng đã cảm thấy tăng thêm không ít tinh lực. Xem ra trước sau gì trong cung cốt nhục tương liên với mình chỉ có mẫu thân và đệ đệ. Chưa kể đến ai khác, mình cùng với hai người trước mặt đời này kiếp này nhất định đồng vinh cộng nhục.

Hắn tính tình lạnh lùng kiên nghị, bây giờ bị bệnh đến chẳng còn giữ được tỉnh táo, tâm tư dịu dàng đi không ít, ôn hòa nhìn Thục Phi, nhẹ nhàng nói: “Mẫu thân không cần lo lắng, nhi thần từ nhỏ đã luyện kiếm tập võ, thân thể không yếu nhược đến vậy. Thật ra Vịnh Lâm hôm trước chịu đựng một cước của nhi thần, lực đánh không nhẹ chỉ e rằng sẽ tổn thương nội phủ, cần phải tìm người đến chuẩn trị.”

“Đã có người đến chuẩn trị rồi, đệ da dày thịt chắc, hai ngày trước mấy vết bầm đều sớm mờ hết cả.” Vịnh Lâm ở phía sau cẩn thận đỡ Vịnh Thiện, nói: “Một cước kia đệ bị đá rất đáng, mẫu thân còn nói ca ca đúng ra phải đá mạnh hơn nữa mới phải.”

Thục Phi trừng mắt nhìn hắn một cái, quở trách nói: “Ngươi còn có mặt mũi nói vậy sao? Nếu không nhờ ca ca ngươi che chở, bây giờ ngươi còn có thể ngồi ở đây cười?”

Ba người trò chuyện một hồi, những uẩn ức trong lòng nhạt đi không ít, càng nồng thêm thân tình.

Thục Phi sợ Vịnh Thiện gượng sức ngồi nói chuyện, cùng Vịnh Lâm đỡ hắn nằm xuống mới tiếp tục hàn huyên, bàn đến việc hiện tại Vịnh Thăng đã bắt đầu quản đến chính sự, mỗi ngày bộ bộ tịch tịch đi gặp các đại thần.

Vịnh Thiện cười nói: “Vậy cũng thật đúng lúc. Hắn không ra mặt thì còn có thể giấu đi sự ngu dốt, đã ra mặt nhất định lộ nhiều khuyết điểm. Kiến thức nông cạn lại không hiểu chuyện, bảo hắn đi trông nom những việc này, không quá vài ngày thể nào cũng xảy ra sai sót.”

Vịnh Lâm vì việc Vịnh Thiện tự đâm đoạn trúc gãy vào chân để che dấu vết thương mà luôn canh cánh trong lòng, hừ một tiếng, “Nếu không phải vì hắn mật báo trước mặt Phụ hoàng, vết thương của ca ca sẽ không phải bị nặng đến như vậy .”

Thục phi lộ vẻ có tâm sự gì khác, nói với Vịnh Thiện: “Thái tử dưỡng thương, cử Hoàng tử khác đứng ra phụ giúp việc chính sự cũng là lẽ thường. Nhưng sao phải là Vịnh Thăng? Vịnh Lâm đang ở đây, là huynh đệ song sinh với Thái tử, lại là Tam Hoàng tử, so sánh vai vế không phải lớn hơn Vịnh Thăng sao? Tại sao không hạ chỉ cử Vịnh Lâm phụ chính?”

“Tính khí Vịnh Lâm như vậy thà không đứng ra quản lý chính sự còn tốt hơn.” Vịnh Thiện trầm ngâm nói: “Sau này, đợi khi vết thương của nhi thần khỏi hẳn, nhi thần sẽ tự mình dìu dắt, để y học được chút bản lĩnh rồi mới nói. Bằng không lỡ chuốc phải tai họa rồi chỉ sợ càng khó chỉnh đốn.”

Thục Phi lộ ra vẻ trấn an, “Có ngươi che chở y, ta cũng an lòng.”

“Mẫu thân yên tâm. Nhi thần chỉ có mình y là huynh đệ cùng thân mẫu, chẳng lẽ nhi thần không thương y? Nếu y thiếu thốn thứ gì, muốn nhờ vả việc gì, cứ trực tiếp nói với nhi thần là được.”

Vịnh Lâm lớn lên cùng hắn, nhưng tính tình của người ca ca song sinh này thì cực kỳ tách bạch, lúc tức giận sẽ xuống tay không lưu tình, một khi hết giận lại vẫn hết mực yêu chiều đệ đệ.

Nghe Vịnh Thiện nói vậy, Vịnh Lâm biết ca ca thật sự không còn giận mình nữa, vô cùng vui sướng, sau lưng Vịnh Thiện lén xoay đầu nhìn Thục phi làm bộ mặt hồ hởi dào dạt.

Thục phi cũng cười, “Giờ lại muốn chiều hư y sao, người ta dâng quà cho y còn không hết, có thiếu thứ gì nữa đâu? Y cũng không có việc gì phải nhờ cậy đến ngươi cả.”

“Không đâu.” Vịnh Lâm nhanh nhảu xen vào, nói: “Đúng lúc có một việc nhi thần muốn cầu xin ca ca.”

“Việc gì?”

“Đệ cầu xin ca ca khai ân, tha cho Vịnh Kỳ ca ca.”

Lời nói vừa ra khỏi miệng, sắc mặt Vịnh Thiện liền thay đổi.

Ngay cả Thục phi cũng không tưởng tượng được Vịnh Lâm lại hồ đồ đến vậy, dám ăn nói lung tung, thần sắc trong nhất thời tối sầm xuống.

Trong điện một trận trầm mặc, không khí đặc quánh nặng nề xiết chặt lấy ***g ngực.

“Vịnh Lâm…” mãi một lát sau, Vịnh Thiện mới nhẹ giọng hỏi: “Đệ vừa nói gì?”

“Đệ biết ca ca phụng chỉ tra hỏi, nhưng Vịnh Kỳ ca ca từ nhỏ đã rất thân với đệ, tính tình của y đệ hiểu rõ nhất. Tư thông đại thần, ý đồ mưu phản… gì đó, những chuyện như vậy Vịnh Kỳ ca ca tuyệt đối không làm đâu. Nếu còn giam giữ thẩm vấn y, chẳng những tra không ra kết quả, ngược lại làm hại đến người tốt. Nội Trừng Viện nổi danh lạm dụng khổ hình, y vốn mỏng manh, hay sợ hãi, lại đang bị thương. Ngày hôm qua đệ lén đi thăm y, thấy y gầy đi không ít, cách một lớp cửa sổ nói với đệ y chỉ sợ không ra khỏi đó được, cầu xin đệ thay y đi thăm Lệ phi…”

Thục phi ngồi bên cạnh sớm đã nhìn thấy sắc mặt của Vịnh Thiện càng lúc càng trầm xuống, nhịn không được quát: “Vịnh Lâm, ngươi câm miệng cho ta! Đã dặn ngươi bao nhiêu lần không được xen vào chuyện ở Nội Trừng Viện. Ngươi thật to gan, dám qua mặt ta! Trương Thành khốn kiếp, càng ngày càng không ra tích sự gì!”

“Mẫu thân, nhi thần…”

“Ngươi lui xuống cho ta, không được làm phiền ca ca ngươi nữa!”

Vịnh Thiện cả người hừng hực nửa nóng nửa lạnh, sự vật trước mắt nhìn đã muốn hoa cả lên. Hắn cố sức chống đỡ, cắn chặt răng, nhìn Thục phi thản nhiên nói: “Mẫu thân, để cho y nói đi. Vịnh Lâm, đệ và Vịnh Kỳ đã nói những gì? Kể lại cho ta nghe.”

Vịnh Lâm đáp lại, thành thật nói: “Vịnh Kỳ ca ca nói vận mệnh y không tốt, vốn biết mình không thể sống lâu, chỉ vướng bận Lệ phi nương nương, sợ không thể tận báo hiếu đạo, hổ thẹn trong lòng. Đệ nói với y, chuyện của y Phụ hoàng với Vịnh Thiện ca ca sớm muộn sẽ điều tra rõ, chỉ vì lời đồn đãi gièm pha thì không thể thật sự giết oan một hoàng tử được. Đệ còn nói với y là Vịnh Thiện ca ca đang phụng chỉ làm việc, chờ ca ca tra rõ chân tướng rồi nhất định sẽ không làm khó y. Y nghe xong lời của đệ, liền nói… nói…”

“Y nói gì?” Vịnh Thiện nửa trừng mắt, thấp giọng hỏi.

Vịnh Lâm cũng biết những lời này nói ra không ổn, ấp a ấp úng nửa ngày, lại nài nỉ: “Ca ca, y với huynh không thường xuyên tiếp xúc, không biết rõ tính tình của huynh, chỉ vô tình nói ra những lời này, huynh đừng nên giận y.”

Thục phi biết mọi chuyện đã hỏng hết rồi, nháy mắt bảo Vịnh Lâm dừng lại.

Vịnh Thiện lúc này như lửa đổ thêm dầu, đã sắp nổ tung, nàng cũng không dám tùy tiện lên tiếng —— lỡ như Vịnh Thiện cũng oán trách luôn nàng, như vậy nàng chẳng còn tư cách đứng giữa khuyên bảo hai huynh đệ bọn họ nữa.

Vịnh Thiện thở dài một hơi, “Đệ nói đi.”

“Vịnh Kỳ ca ca nghe nhắc đến tên huynh liền sợ run cả người, còn nói, y thật sự… sợ huynh.”

Vịnh Thiện đột nhiên trừng mắt, đôi ngươi ngập tràn cuộn sóng.

Chỉ bất động trừng mắt, rồi lại chậm rãi nhắm mắt, sắc mặt vốn bị sốt đến đỏ ửng bây giờ đột nhiên tái nhợt, giống như bị ai dán một lớp giấy trắng mờ đục lên đó.

Nhất thời không ai lên tiếng.

Không khí trĩu nặng đến mức người trong điện đều không thể thở nổi.

Vịnh Lâm cẩn thận quan sát sắc mặt của Vịnh Thiện, “Ca ca, huynh giận sao?”

“Ta không giận.” Vịnh Thiện giận đến cả người run lên, nghiến chặt răng, gượng nhếch môi cười, “Ta là Thái tử, y là tù phạm. Y nên sợ ta lắm chứ. Ha ha, sợ rất tốt, ta đang muốn y phải sợ mà.” Nói đến đoạn cuối, không khí nghẹn tắc nơi cổ họng, nghe giống như đang khóc.

Vịnh Thiện chợt giật mình, thầm đè nén cảm xúc, sau vài cái thở sâu mới cảm thấy khá hơn, mở to mắt nhìn Vịnh Lâm, hỏi: “Y nhớ Lệ phi nương nương, nhờ đệ thay y đi thăm Lệ phi?”

“Phải.” Vịnh Lâm lên tiếng, lén nhìn Vịnh Thiện, tự nhiên cảm thấy hoảng sợ như mình đã làm sai việc gì đó.

Vịnh Thiện bị bệnh đến toàn thân bủn rủn, vậy mà sự khôn ngoan không hề suy giảm, vừa thấy nét mặt của Vịnh Lâm trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ, suy nghĩ một chút, lại giật mình nhìn về phía Vịnh Lâm, ánh mắt nhất thời trở nên sắc bén, “Đệ có nhận lời chuyển cho Lệ phi thứ gì không?”

Thục phi ở bên cạnh sắc mặt cũng thay đổi.

“Cũng không có gì đáng kể…”

“Rốt cuộc là cái gì?”

Vịnh Lâm biết mình không thể nói dối được nữa, liều nói: “Chỉ là một phong thư vấn an thôi…”

Vịnh Thiện trong cơn giận dữ đã lấy lại vài phần khí lực, ngồi bật dậy, phất tay giáng một bạt tay vào mặt Vịnh Lâm.

Ba!

Âm thanh của cái tát vang khắp Thái tử điện.

Vịnh Lâm không dám tránh, cứ thế ngồi yên chịu đánh đến ù tai hoa mắt.

Vịnh Thiện trừng mắt quắc mi, tát hắn một cái còn chưa hết giận, giơ tay lên định giáng xuống bạt tay thứ hai thì cả người đã tê rần không còn chút khí lực, chậm rãi ngã về phía sau.

Thục phi hoảng hốt a một tiếng, nhanh tay đỡ lấy hắn, run giọng nói: “Vịnh Thiện, ngươi đừng quá tức giận, dưỡng bệnh quan trọng hơn. Thường Đắc Phú! Thường Đắc Phú! Mau lấy dược đến!” Giơ bàn tay trắng như ngọc ra đánh Vịnh Lâm hai cái, mắng: “Hồ đồ quá lắm, ngươi muốn bức mẫu thân tức chết hay sao? Ngươi… Ngươi đưa thư gì chứ?”

Vịnh Lâm đưa tay ôm bên má bị sưng, vội vàng giải thích: “Thật sự trong thư không viết gì xấu, nhi thần đã xem qua rồi, chỉ gửi lời chúc Lệ phi nương nương bình an, thỉnh nàng không cần lo lắng, còn an ủi Lệ phi nương nương, nói cậu y cùng Thái phó thật sự không có thư từ qua lại bất chính, nội dung trong thư chỉ là lời thăm hỏi bình thường mà thôi…”

Thục phi tức giận đến muốn ngất đi, nhìn tiểu nhi tử ngang bướng của nàng mắng: “Hồ đồ! Ngươi thật không biết hắn vì cái gì mà bị áp giải trở lại Kinh thành sao? Là thư… là truyền thư đi, căn bản là nội ngoại câu thông, chứng cứ đầy đủ! Việc này nếu như bị vạch trần, ngốc tử ngươi dám giúp y truyền thư riêng, chính là tội danh cấu kết!” Nói đến đoạn đáng giận đó lại ra sức đánh Vịnh Lâm vài cái.

Mặt Vịnh Lâm bị nhẫn ngọc trên tay Thục phi đánh hằn lên ba bốn vết máu, nhưng không dám lau đi, hắn thấy mẫu thân tức giận đến như vậy cũng biết mình đã phạm vào sai lầm lớn, vô cùng hoảng sợ, ngây người nói: “Thư là Vịnh Kỳ ca ca tự tay cho nhi thần, rồi chính nhi thần đem giao cho Lệ phi nương nương, người ngoài có lẽ còn chưa có ai biết?”

Vịnh Thiện lúc này cơn tức đã lên đến đỉnh đầu, thân thể lại từng trận nóng lạnh, khó chịu đến muốn ngất đi, miễn cưỡng mở miệng nói:

“Mẫu thân, không phải chỉ có vậy đâu, hiện tại nhi thần cũng không còn sức để giải thích. Việc này, nhi thần thấy phải sớm ra tay trù bị.”

Thục phi gật đầu đồng ý.

Vịnh Thiện thở gấp một hồi, lại hỏi Vịnh Lâm, “Lúc đệ truyền thư có bị ai nhìn thấy không?”

Vịnh Lâm cố gắng nhớ lại rồi lắc đầu nói: “Lãnh cung ít người, tới lui chỉ có một con đường, đệ không thấy có ai cả. Chỉ có hai thị vệ nơi Lệ phi ở đã mở cửa cho đệ vào.”

Thục phi sầm mặt nói: “Sau này có chuyện gì xảy ra, hai tên thị vệ kia chính là nhân chứng lấy mạng ngươi.”

Vịnh Lâm cúi đầu, không dám lên tiếng.

Vịnh Thiện trầm ngâm một lúc, mở miệng nói: “Mẫu thân và Vịnh Lâm đều hồi cung trước đi, việc này nhi thần phải suy tính lại. Đừng quá lo lắng, thư cho dù bị kẻ nào biết được cũng chưa chắc lập tức đem sự tình truyền ra ngoài, hắn luôn phải chừa lại cho mình một con đường sống. Vịnh Lâm sau khi hồi cung, không cho đi đâu hết.”

Thục phi vội nói: “Ngươi yên tâm, về cung ta sẽ bắt y trói lại.”

Sai người tiễn Thục phi và Vịnh Lâm rời khỏi, Vịnh Thiện nằm trên giường, lơ đãng nhìn bức khắc Long Tình Phượng Vĩ trên đầu, lại gọi Thường Đắc Phú đến, phân phó: “Ngươi đi Nội Trừng Viện một chuyến, truyền lệnh của ta, sai bọn họ đưa Vịnh Kỳ điện hạ đến đây ngay lập tức.”

———————————-

chú thích

(Kim Như Ý – Gậy Vàng Như Ý)

Vương trượng (gậy như ý) là vật đại diện cho quyền lực mà ngày xưa các vị quan lại vua chúa luôn sở hữu. Nó là vật khí rất quan trọng trong Phong Thủy – chuyên dùng để củng cố địa vị và quyền lực, chống lại kẻ tiểu nhân tăng thêm công danh, uy quyền, sự tôn nghiêm cho người sở hữu.Biểu tượng của gậy như ý là những vật hình cong đầu rất lớn, ý nghĩa của biểu tượng là cầu mong đạt được mọi ước nguyện, việc gì cũng tốt đẹp, vừa ý. Trong tâm linh Phúc Lộc Thọ thì ông Lộc trong tay cầm gậy như ý. Đa phần gậy như ý được chế tác bằng ngọc, tuy nhiên có thể làm bằng chất liệu khác như vàng, bạc, đồng, sứ…

———–

Chú thích:

Long Tình Phượng Vĩ… thật ra chính là cái con này –‘ ——>

Mắt Rồng Đuôi Phượng… ta cũng thật là bật ngửa a!

(nhìn cái con này mà nhớ được Vịnh Kỳ sao?!) Đăng bởi: admin

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook