Chương 63
Thiếu Địa Qua
28/03/2024
Qua vài ngày sau, lạ thay Hồng Văn đã có thể ổn định lại tinh thần.
Có sốt ruột cũng vô dụng mà còn dễ dàng bị người xem thường, chi bằng bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng, biết đâu có thể tìm được chuyển cơ.
Mùa xuân sắp đến trong gang tấc, vạn vật đang thức giấc và đồng thời bệnh tật cũng bùng lên, nhiều bệnh nhân sống sót qua mùa đông lại dễ dàng ngã xuống vào mùa này.
Thái Y Viện bắt đầu điều chế các loại dược dự bị, Hồng Văn xung phong nhận trách nhiệm này, dẫn đầu mấy lại mục, y sinh và y sĩ bận rộn túi bụi, chớp mắt lại thêm vài ngày nữa trôi qua.
Ngày mười một tháng giêng, Hồng Văn đang ở trong Thái Y Viện truyền thụ y lý cho Trình Bân và những người khác, chợt thấy một cái đầu nhỏ thò vào thăm dò, hóa ra là Tam Hoàng tử đã lâu không gặp.
Tam Hoàng tử đảo mắt quét một vòng Thái Y Viện, vẻ mặt vui mừng khi tìm thấy Hồng Văn, vội quay đầu nói với ai đó ở sau lưng.
Cậu nhóc này sao tới đây? Hồng Văn vội bảo đám người Trình Bân tự thảo luận với nhau, còn mình thì hối hả ra đón. Ai ngờ vừa đi được nửa đường thì sau lưng Tam Hoàng tử lại thò ra một cái đầu nhỏ hơn.
“Tiểu Hồng đại nhân!” Ngũ Hoàng tử cười hớn hở túm góc áo Tam ca, lộ ra gương mặt tròn vo.
Hồng Văn trợn to mắt, vội bước nhanh hơn, ngồi xổm xuống mỗi tay kéo một nhóc: “Ôi trời ơi, sao hai vị điện hạ tới đây?”
May quá may quá, tay nhỏ vẫn nóng hầm hập, không lạnh giá.
“Tam ca nói huynh sẽ không tới nữa,” Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt, “Mấy ngày trước mời Thái y huynh đều không đi...”
Nguyên văn câu nói của Tam Hoàng tử là: Tiểu Hồng Thái y đột nhiên không tới, tất nhiên có quỷ, không chừng bên ngoài có đứa nhỏ mới, cần phải đến xem sao!
Tam Hoàng tử vội vàng bịt miệng đệ đệ: “Ta nào nói như vậy.”
Ngũ Hoàng tử ưm ưm vài tiếng, cố gắng kéo tay ca ca ra để thông báo cho Hồng Văn: “Không phải chỉ hai người, những ba lận.” Nói xong còn dựng thẳng ba ngón tay cũn cỡn minh họa.
Hồng Văn nhìn ra ngoài theo hướng ngón tay của nhóc, hít hà một hơi:
Trong đống tuyết ở góc tường có một quả cầu đỏ lông xù, nghe động tĩnh quả cầu đỏ đột nhiên mọc ra gương mặt trắng nõn, vươn hai cánh tay ngắn tựa một búp nấm nhanh chóng nở to: “Bay bay.”
Lục Công chúa!
Trong đầu Hồng Văn nhất thời trống rỗng, sau khi anh chàng hoàn hồn bèn vội vàng phóng ra, trước tiên bế Lục Công chúa khỏi đống tuyết kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy áo choàng lông cáo chỉ bị ướt chút ở gấu áo bèn thở phào.
Ngũ Hoàng tử xoắn ngón tay háo hức nhìn. Hồng Văn bật cười, dứt khoát dùng tay kia vớt nhóc bế lên, mỗi tay một bé vô cùng thỏa mãn.
Ngũ Hoàng tử thích thú khẽ reo lên một tiếng.
Hồng Văn cúi đầu, đối diện ngay với gương mặt vô biểu cảm của Tam Hoàng tử.
Hồng Văn: “... Chậc, thôi để lần sau nhé?”
Tam Hoàng tử dời mắt, cho hắn một cái hừ lạnh cao ngạo.
Ta chín tuổi đấy, là người lớn rồi nhe, ai thèm ba cái trò nâng lên cao!
“Người theo hầu các vị đâu?” Hồng Văn hỏi Tam Hoàng tử.
Cậu nhóc bĩu môi hất cằm về phía cửa viện, nhíu mày nói: “Quá đông, thật sự phiền, bảo bọn họ chờ bên ngoài.”
Hồng Văn bật cười, nhóc tì mà rất có uy: “Sao đột nhiên mọi người lại đây?”
Tam Hoàng tử liếc Hồng Văn một cái, chắp tay sau lưng, nhanh chóng điều chỉnh mình thành một phiên bản thu nhỏ của Long Nguyên Đế, nghiêm trang nói: “Sau khi tuyết rơi trời trong, ta dẫn đệ đệ muội muội ra ngoài chơi, tình cờ đi ngang qua nên ghé vào xem một chút.”
Hồng Văn suýt bật cười thành tiếng: “Được rồi, xem xong thì đi thôi!”
Đôi mắt Tam Hoàng tử trợn đến mức tròn xoe, ánh mắt tràn ngập lên án: Huynh quả thực bạc tình bạc nghĩa!
Hồng Văn rốt cuộc không nhịn cười nổi, trơ mắt nhìn vành tai cậu nhóc dần dần đỏ ửng.
Hừ, nhóc thúi, ngon đấu với ta xem?!
Trong Thái Y Viện đột nhiên xuất hiện ba vị hoàng tử công chúa, Tô Viện sử cũng hết hồn, vội dẫn người tiến đến chào hỏi, đích thân dọn dẹp một căn phòng ấm cách vách cho bọn họ nghỉ tạm.
Hồng Văn vẫy tay kêu Trình Bân: “Ngươi ra ngoài truyền lời cho đoàn người đi theo ba vị, nói Lục Công chúa không cẩn thận làm ướt xiêm y, ở chỗ này sưởi ấm rồi đi, nhắn bọn họ không cần lo lắng.”
Trình Bân hối hả đi làm.
Lục Công chúa tính tình thẹn thùng nhưng lại rất thích Hồng Văn, sau khi vào nhà vẫn ngồi làm ổ trong lòng hắn, ngoan ngoãn tròn mắt nhìn kệ thuốc cao lớn che kín bốn vách tường.
Ngũ Hoàng tử do dự, giãy chân tự trườn xuống khỏi người Hồng Văn, vừa tự hào vừa ngượng ngùng tuyên bố: “Ta mập lên một chút rồi, chỉ một chút thôi,” nhóc khoa chân múa tay diễn tả, “Sẽ đè đau Tiểu Hồng đại nhân đấy.”
Hồng Văn cười nhéo nhéo má nhóc: “Ừ, đúng là mập hơn một chút, thật tốt quá, tiếp tục cố gắng nhé!”
Ngũ Hoàng tử cười khúc khích rụt rụt cổ, dưới sự trợ giúp của Tam Hoàng tử dùng cả tay chân bò lên ghế dựa.
Nhóc đã năm tuổi, rõ ràng cao hơn năm trước rất nhiều nhưng so với bạn cùng lứa vẫn lùn một chút, được cái trông rất khỏe mạnh, gương mặt hồng hào bụ bẫm giống một trái táo lớn.
Phòng dược thiện cách vách đang hầm canh vịt, nghe nói vài vị hoàng tử công chúa tới chơi bèn đặc biệt sai người tặng một chung sang đây.
Hồng Văn múc ra ba chén, lấy khăn tay sạch giắt vào cổ áo làm yếm cho mấy nhóc.
Tam Hoàng tử phản đối: “Ta lớn rồi!”
Người lớn ai lại đeo cái này!
Hồng Văn gật đầu: “Vậy được, lát nữa đừng làm dơ y phục rồi khóc.”
“Ai thèm khóc...” Tam Hoàng tử vùng vằng hừ lạnh, thuận tay giúp Ngũ Hoàng tử đeo vào, “Thổi cho nguội hẵng ăn, cẩn thận nóng phỏng lưỡi.”
“Cảm ơn Tam ca.” Ngũ Hoàng tử ngoan ngoãn ngước cổ lên.
Lục Công chúa quá nhỏ, Hồng Văn bèn ôm bé đút canh. Cô bé húp từng ngụm một rất ngon lành, thỉnh thoảng ngẩng đầu híp mắt nhìn hắn cười, cười đến mức trái tim hắn mềm nhũn.
Ngũ Hoàng tử ăn đến nỗi miệng nhỏ bóng nhẫy: “Tiểu Hồng đại nhân, sao huynh không đến chơi với chúng ta?”
Hồng Văn thầm nghĩ, [Ta thật muốn lắm, khổ nỗi cha ngươi không cho.]
Tam Hoàng tử nhướng mắt khỏi chén canh quan sát Hồng Văn, chợt tuôn ra một câu: “Hôm kia phụ hoàng và tiểu cô cô giận dỗi, không cho tiểu cô cô ra ngoài.”
Tim Hồng Văn thót lại: “Cãi nhau sao?”
Tam Hoàng tử gật đầu, lại lắc đầu: “Không rõ ràng lắm.”
Lúc ấy cậu không có mặt, sau đó đi tìm Trưởng công chúa Gia Chân nói chuyện thì thấy vẻ mặt cô cô buồn bực, ngầm hỏi đại cung nữ Thanh Nhạn mới biết vừa rồi Long Nguyên Đế tới gặp Trưởng công chúa Gia Chân nói gì đó, ước chừng đề tài không thoải mái, cuối cùng hai người đều không vui. Trước khi đi, Long Nguyên Đế hạ lệnh không cho phép Trưởng công chúa Gia Chân tùy ý rời cung trong thời gian sắp tới.
Hồng Văn thầm thở dài, cúi đầu bèn chạm ngay đôi mắt to trong sáng của Lục Công chúa: “Có phải huynh bị đau hay không?”
Hồng Văn ngẩn ra, lắc đầu.
Lục Công chúa nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay hắn: “Ngũ ca nói, thổi thổi một chút là tốt ngay.”
Nói xong, cô bé phồng má thổi vào người hắn, phì phì phì phun ra một trận mưa nước bọt làm Hồng Văn không thể nhịn cười.
“Phụ hoàng từng giao cho huynh nhiệm vụ giảng chuyện dân sinh cho chúng ta,” Tam Hoàng tử thong thả ung dung húp xong chung canh, “Nhưng mấy ngày nay huynh lại lơ là.”
Hồng Văn: “... Vi thần có tội.”
Bộ dáng thiếu đòn của cậu nhóc này cực kỳ giống Long Nguyên Đế.
Vì thế Tiểu Hồng Thái y bắt buộc phải lập công chuộc tội, suốt một canh giờ thao thao bất tuyệt kể rất nhiều chuyện về cuộc sống của bá tánh, mãi đến khi người bên ngoài vào thúc giục.
“Ba vị điện hạ, hiện giờ đã không còn sớm, chúng ta nên trở về ạ.”
Tam Hoàng tử chưa đã thèm, không vui lườm gã thị vệ: “Trong hoàng cung canh gác cẩn mật, còn có thể xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ kia trầm mặc tránh sang một bên, chỉ chỉ ngoài cửa sổ:
Mặt trời chiều đã ngã về phía tây.
Tam Hoàng tử: “... Vào đông ngày ngắn, vẫn còn sớm lắm!”
Người ta đang thưởng thức câu chuyện mà!
Hồng Văn gật đầu ra hiệu cho thị vệ kia, lùa ba đứa nhóc đứng lên mặc vào áo choàng, lại an ủi: “Tương lai còn dài, về sau có rất nhiều cơ hội nghe chuyện.”
Ngũ Hoàng tử hỏi ngay: “Vậy Tiểu Hồng đại nhân sẽ đến chơi với chúng ta giống như trước nhé?”
Hồng Văn: “... Chắc là vậy.”
Tam Hoàng tử nheo mắt: “Người lớn nói dối.”
Hồng Văn: “...”
Chuyện này ta thật sự không thể tự quyết định.
Từ phòng trong ra ngoài, Tô Viện sử còn đặc biệt phân phó Hồng Văn: “Trời đã tối, ngươi hãy tiễn các vị điện hạ rồi hẵng trở về.”
Hồng Văn gật đầu: “Vâng, hạ quan cũng có ý này.”
Ngũ Hoàng tử và Lục Công chúa còn bé, ăn no mặc ấm xong là gật gù díp mắt lại, lúc này đều nằm trong vòng tay nhũ mẫu ngủ ngon. Còn lại Tam Hoàng tử vẫn thong thả dạo bước, thỉnh thoảng hỏi một chút về quốc kế dân sinh.
Đường trong cung rốt cuộc cũng có hạn, đi ước chừng hai khắc là đến cửa vào hậu cung, Hồng Văn cần phải dừng bước
Hắn vừa định hành lễ chia tay thì thấy Tam Hoàng tử quay sang xua xua tay đuổi chúng người hầu, nghiêm túc nói: “Trước tiên hãy đưa Ngũ đệ và Lục muội trở về, ta còn ít vấn đề muốn thỉnh giáo Hồng đại nhân. Các ngươi đi xa chút, không được quấy rầy.”
Mọi người đều biết Hồng Văn có cái danh “Phụng chỉ giáo thụ Hoàng tử” cho nên không thắc mắc, nhanh chóng tránh đi.
Hồng Văn trực giác cậu nhóc này đang ấp ủ chuyện gì đó khá quan trọng muốn nói ra, nhưng trăm triệu lần không ngờ sẽ “Quan trọng” đến thế.
“Có phải huynh thích tiểu cô cô không?”
Hồng Văn kinh hãi.
Nhóc tì thành tinh rồi à?
Hắn không tin Trưởng công chúa Gia Chân sẽ tâm sự với người khác loại bí mật riêng tư này, nhưng nhóc thối mới vài tuổi sao có thể biết được?
Tam Hoàng tử nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hồng Văn, rung đùi vô cùng đắc ý,: “Ta tự đoán đấy!”
Hồng Văn á khẩu, nghẹn nửa ngày mới rặn ra được: “Điện hạ anh minh...”
Tam Hoàng tử nhẹ nhàng gật gật đầu, đi vài vòng xung quanh Hồng Văn ngắm nghía, dường như cảm thấy hài lòng bèn tuôn ra một câu đáng sợ hơn: “Thật ra huynh làm cô trượng của ta cũng không tệ, ít nhất tốt hơn nhiều so với đám con nhà huân quý.”
Mình từng gặp mấy con cháu thế gia được gọi là văn võ song toàn, cảm thấy không thuận mắt chút nào.
Còn có những kẻ góa vợ đã làm cha nữa chứ, cũng dám mơ tưởng xa vời muốn tiểu cô cô về làm mẹ kế?! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Không thể không nói, đề tài này hơi quỷ dị. Hồng Văn tự gẫm tuy có thể cùng hoà mình với đám trẻ, nhưng vụ thảo luận chuyện chung thân đại sự của mình với một cậu nhóc chín tuổi... Thật qua không nổi!
“Vấn đề này đâu phải chuyện mà lứa tuổi điện hạ nên nhọc lòng.” Hồng Văn không biết nên khóc hay cười, nghĩ thầm nếu chuyện này truyền tới tai Long Nguyên Đế, e rằng tội mình lại tăng thêm một bậc -- -- Thông đồng với Công chúa hoàng gia chưa tính, còn dám xúi giục Hoàng tử bí mật se duyên?
Hắn quả thực có thể tưởng tượng ra bộ dáng tức hộc máu của Long Nguyên Đế ngay trước mắt: “Ngươi thật to gan!”
Nghĩ đến đây, Hồng Văn không khỏi phì cười ra tiếng, khiến Tam Hoàng tử chẳng thể nào hiểu nổi.
“Đến lúc này huynh còn cười được?” Tam Hoàng tử kinh ngạc hỏi, “Cổ nhân nói, 'Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu', tiểu cô cô tốt như vậy, nhất định có rất nhiều người ước gì được làm phò mã! Hiện tại hai người thậm chí không thể thấy mặt, vậy mà huynh còn cười nổi?”
Trông cậu nhóc thật sự còn sốt ruột hơn cả Hồng Văn.
Hồng Văn không những không ngưng cười, ngược lại bị bộ dạng nghiêm trang của nhóc chọc cười ngặt nghẽo hơn, cười một hồi mới chắp tay nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm, vi thần vô cùng cảm kích.”
Một chữ tình, chỉ tự mình trải qua mới có thể lĩnh hội sự thần diệu dữ dội của nó.
Cái gọi là “Lưỡng tình tương duyệt” không chỉ gói gọn trong vấn đề 'ta yêu nàng, nàng yêu ta', nếu chỉ vì bị chia lìa ngắn ngủi mà lòng tràn đầy lo sợ khiến con tim rối loạn, vậy thì chưa thể coi là tình yêu thật sự.
Dĩ nhiên Hồng Văn biết Công chúa hoàng gia không lo ế, cũng biết bên ngoài có rất nhiều kẻ mưu toan “thấy người sang bắt quàng làm họ” như hổ rình mồi, nhưng hắn vẫn tin tưởng Trưởng công chúa Gia Chân, tin tưởng bọn họ ít nhất có một phần tâm ý tương thông.
Cây trâm nói cho hắn biết.
Tam Hoàng tử không hiểu, thậm chí hơi bực bội: “Ta không phải con nít, đừng lấy mấy lời khách sáo ra lừa gạt ta. Rốt cuộc huynh còn muốn làm tiểu cô trượng của ta hay không?”
Hồng Văn nghiêm túc gật đầu: “Muốn chứ, song thưa điện hạ, lời này ngàn vạn lần không thể nói với người khác, sẽ gặp phải đại họa.”
Tam Hoàng tử lườm hắn, giống như đang chê bai một kẻ ngây thơ đến nỗi biến thành chàng ngốc xít: “Còn cần huynh dạy sao?”
Hồng Văn bỗng nhịn không nổi, vì thế lợi dụng thị vệ đứng xa không chú ý bèn giơ tay véo véo cằm cậu nhóc.
Tam Hoàng tử bụm mặt nhảy lui vài bước, bất chợt lại vô cùng khoan dung rộng lượng nhích trở về, hơi hất gương mặt nhỏ kiêu căng tương tự Long Nguyên Đế sáu bảy phần: “Thôi, bổn hoàng tử không thèm chấp nhất! Huynh có lời gì muốn nhắn gởi đến tiểu cô cô hay không?”
Hồng Văn tràn ngập kinh ngạc nhìn cậu nhóc từ đầu đến chân vài lần, cảm thấy đứa nhỏ này thật có dị bẩm thiên phú, không hiểu sao lại có tiềm năng làm bà mối.
Tam Hoàng tử bị hắn nhìn đến mức nổi da gà: “Huynh nhìn cái gì?”
Hồng Văn lại cười rộ lên, tuy nhiên lần này nụ cười thật ôn hòa, giống làn gió nam ấm áp vào tháng năm thổi nhè nhẹ khiến mặt hồ lăn tăn, đáy mắt toát ra những gợn sóng dịu dàng.
“Chỉ hy vọng Công chúa bảo trọng phượng thể, vi thần... vạn sự đủ rồi.”
Có sốt ruột cũng vô dụng mà còn dễ dàng bị người xem thường, chi bằng bình tĩnh suy nghĩ kỹ càng, biết đâu có thể tìm được chuyển cơ.
Mùa xuân sắp đến trong gang tấc, vạn vật đang thức giấc và đồng thời bệnh tật cũng bùng lên, nhiều bệnh nhân sống sót qua mùa đông lại dễ dàng ngã xuống vào mùa này.
Thái Y Viện bắt đầu điều chế các loại dược dự bị, Hồng Văn xung phong nhận trách nhiệm này, dẫn đầu mấy lại mục, y sinh và y sĩ bận rộn túi bụi, chớp mắt lại thêm vài ngày nữa trôi qua.
Ngày mười một tháng giêng, Hồng Văn đang ở trong Thái Y Viện truyền thụ y lý cho Trình Bân và những người khác, chợt thấy một cái đầu nhỏ thò vào thăm dò, hóa ra là Tam Hoàng tử đã lâu không gặp.
Tam Hoàng tử đảo mắt quét một vòng Thái Y Viện, vẻ mặt vui mừng khi tìm thấy Hồng Văn, vội quay đầu nói với ai đó ở sau lưng.
Cậu nhóc này sao tới đây? Hồng Văn vội bảo đám người Trình Bân tự thảo luận với nhau, còn mình thì hối hả ra đón. Ai ngờ vừa đi được nửa đường thì sau lưng Tam Hoàng tử lại thò ra một cái đầu nhỏ hơn.
“Tiểu Hồng đại nhân!” Ngũ Hoàng tử cười hớn hở túm góc áo Tam ca, lộ ra gương mặt tròn vo.
Hồng Văn trợn to mắt, vội bước nhanh hơn, ngồi xổm xuống mỗi tay kéo một nhóc: “Ôi trời ơi, sao hai vị điện hạ tới đây?”
May quá may quá, tay nhỏ vẫn nóng hầm hập, không lạnh giá.
“Tam ca nói huynh sẽ không tới nữa,” Ngũ Hoàng tử chớp chớp mắt, “Mấy ngày trước mời Thái y huynh đều không đi...”
Nguyên văn câu nói của Tam Hoàng tử là: Tiểu Hồng Thái y đột nhiên không tới, tất nhiên có quỷ, không chừng bên ngoài có đứa nhỏ mới, cần phải đến xem sao!
Tam Hoàng tử vội vàng bịt miệng đệ đệ: “Ta nào nói như vậy.”
Ngũ Hoàng tử ưm ưm vài tiếng, cố gắng kéo tay ca ca ra để thông báo cho Hồng Văn: “Không phải chỉ hai người, những ba lận.” Nói xong còn dựng thẳng ba ngón tay cũn cỡn minh họa.
Hồng Văn nhìn ra ngoài theo hướng ngón tay của nhóc, hít hà một hơi:
Trong đống tuyết ở góc tường có một quả cầu đỏ lông xù, nghe động tĩnh quả cầu đỏ đột nhiên mọc ra gương mặt trắng nõn, vươn hai cánh tay ngắn tựa một búp nấm nhanh chóng nở to: “Bay bay.”
Lục Công chúa!
Trong đầu Hồng Văn nhất thời trống rỗng, sau khi anh chàng hoàn hồn bèn vội vàng phóng ra, trước tiên bế Lục Công chúa khỏi đống tuyết kiểm tra từ trên xuống dưới, thấy áo choàng lông cáo chỉ bị ướt chút ở gấu áo bèn thở phào.
Ngũ Hoàng tử xoắn ngón tay háo hức nhìn. Hồng Văn bật cười, dứt khoát dùng tay kia vớt nhóc bế lên, mỗi tay một bé vô cùng thỏa mãn.
Ngũ Hoàng tử thích thú khẽ reo lên một tiếng.
Hồng Văn cúi đầu, đối diện ngay với gương mặt vô biểu cảm của Tam Hoàng tử.
Hồng Văn: “... Chậc, thôi để lần sau nhé?”
Tam Hoàng tử dời mắt, cho hắn một cái hừ lạnh cao ngạo.
Ta chín tuổi đấy, là người lớn rồi nhe, ai thèm ba cái trò nâng lên cao!
“Người theo hầu các vị đâu?” Hồng Văn hỏi Tam Hoàng tử.
Cậu nhóc bĩu môi hất cằm về phía cửa viện, nhíu mày nói: “Quá đông, thật sự phiền, bảo bọn họ chờ bên ngoài.”
Hồng Văn bật cười, nhóc tì mà rất có uy: “Sao đột nhiên mọi người lại đây?”
Tam Hoàng tử liếc Hồng Văn một cái, chắp tay sau lưng, nhanh chóng điều chỉnh mình thành một phiên bản thu nhỏ của Long Nguyên Đế, nghiêm trang nói: “Sau khi tuyết rơi trời trong, ta dẫn đệ đệ muội muội ra ngoài chơi, tình cờ đi ngang qua nên ghé vào xem một chút.”
Hồng Văn suýt bật cười thành tiếng: “Được rồi, xem xong thì đi thôi!”
Đôi mắt Tam Hoàng tử trợn đến mức tròn xoe, ánh mắt tràn ngập lên án: Huynh quả thực bạc tình bạc nghĩa!
Hồng Văn rốt cuộc không nhịn cười nổi, trơ mắt nhìn vành tai cậu nhóc dần dần đỏ ửng.
Hừ, nhóc thúi, ngon đấu với ta xem?!
Trong Thái Y Viện đột nhiên xuất hiện ba vị hoàng tử công chúa, Tô Viện sử cũng hết hồn, vội dẫn người tiến đến chào hỏi, đích thân dọn dẹp một căn phòng ấm cách vách cho bọn họ nghỉ tạm.
Hồng Văn vẫy tay kêu Trình Bân: “Ngươi ra ngoài truyền lời cho đoàn người đi theo ba vị, nói Lục Công chúa không cẩn thận làm ướt xiêm y, ở chỗ này sưởi ấm rồi đi, nhắn bọn họ không cần lo lắng.”
Trình Bân hối hả đi làm.
Lục Công chúa tính tình thẹn thùng nhưng lại rất thích Hồng Văn, sau khi vào nhà vẫn ngồi làm ổ trong lòng hắn, ngoan ngoãn tròn mắt nhìn kệ thuốc cao lớn che kín bốn vách tường.
Ngũ Hoàng tử do dự, giãy chân tự trườn xuống khỏi người Hồng Văn, vừa tự hào vừa ngượng ngùng tuyên bố: “Ta mập lên một chút rồi, chỉ một chút thôi,” nhóc khoa chân múa tay diễn tả, “Sẽ đè đau Tiểu Hồng đại nhân đấy.”
Hồng Văn cười nhéo nhéo má nhóc: “Ừ, đúng là mập hơn một chút, thật tốt quá, tiếp tục cố gắng nhé!”
Ngũ Hoàng tử cười khúc khích rụt rụt cổ, dưới sự trợ giúp của Tam Hoàng tử dùng cả tay chân bò lên ghế dựa.
Nhóc đã năm tuổi, rõ ràng cao hơn năm trước rất nhiều nhưng so với bạn cùng lứa vẫn lùn một chút, được cái trông rất khỏe mạnh, gương mặt hồng hào bụ bẫm giống một trái táo lớn.
Phòng dược thiện cách vách đang hầm canh vịt, nghe nói vài vị hoàng tử công chúa tới chơi bèn đặc biệt sai người tặng một chung sang đây.
Hồng Văn múc ra ba chén, lấy khăn tay sạch giắt vào cổ áo làm yếm cho mấy nhóc.
Tam Hoàng tử phản đối: “Ta lớn rồi!”
Người lớn ai lại đeo cái này!
Hồng Văn gật đầu: “Vậy được, lát nữa đừng làm dơ y phục rồi khóc.”
“Ai thèm khóc...” Tam Hoàng tử vùng vằng hừ lạnh, thuận tay giúp Ngũ Hoàng tử đeo vào, “Thổi cho nguội hẵng ăn, cẩn thận nóng phỏng lưỡi.”
“Cảm ơn Tam ca.” Ngũ Hoàng tử ngoan ngoãn ngước cổ lên.
Lục Công chúa quá nhỏ, Hồng Văn bèn ôm bé đút canh. Cô bé húp từng ngụm một rất ngon lành, thỉnh thoảng ngẩng đầu híp mắt nhìn hắn cười, cười đến mức trái tim hắn mềm nhũn.
Ngũ Hoàng tử ăn đến nỗi miệng nhỏ bóng nhẫy: “Tiểu Hồng đại nhân, sao huynh không đến chơi với chúng ta?”
Hồng Văn thầm nghĩ, [Ta thật muốn lắm, khổ nỗi cha ngươi không cho.]
Tam Hoàng tử nhướng mắt khỏi chén canh quan sát Hồng Văn, chợt tuôn ra một câu: “Hôm kia phụ hoàng và tiểu cô cô giận dỗi, không cho tiểu cô cô ra ngoài.”
Tim Hồng Văn thót lại: “Cãi nhau sao?”
Tam Hoàng tử gật đầu, lại lắc đầu: “Không rõ ràng lắm.”
Lúc ấy cậu không có mặt, sau đó đi tìm Trưởng công chúa Gia Chân nói chuyện thì thấy vẻ mặt cô cô buồn bực, ngầm hỏi đại cung nữ Thanh Nhạn mới biết vừa rồi Long Nguyên Đế tới gặp Trưởng công chúa Gia Chân nói gì đó, ước chừng đề tài không thoải mái, cuối cùng hai người đều không vui. Trước khi đi, Long Nguyên Đế hạ lệnh không cho phép Trưởng công chúa Gia Chân tùy ý rời cung trong thời gian sắp tới.
Hồng Văn thầm thở dài, cúi đầu bèn chạm ngay đôi mắt to trong sáng của Lục Công chúa: “Có phải huynh bị đau hay không?”
Hồng Văn ngẩn ra, lắc đầu.
Lục Công chúa nhẹ nhàng vỗ vỗ cánh tay hắn: “Ngũ ca nói, thổi thổi một chút là tốt ngay.”
Nói xong, cô bé phồng má thổi vào người hắn, phì phì phì phun ra một trận mưa nước bọt làm Hồng Văn không thể nhịn cười.
“Phụ hoàng từng giao cho huynh nhiệm vụ giảng chuyện dân sinh cho chúng ta,” Tam Hoàng tử thong thả ung dung húp xong chung canh, “Nhưng mấy ngày nay huynh lại lơ là.”
Hồng Văn: “... Vi thần có tội.”
Bộ dáng thiếu đòn của cậu nhóc này cực kỳ giống Long Nguyên Đế.
Vì thế Tiểu Hồng Thái y bắt buộc phải lập công chuộc tội, suốt một canh giờ thao thao bất tuyệt kể rất nhiều chuyện về cuộc sống của bá tánh, mãi đến khi người bên ngoài vào thúc giục.
“Ba vị điện hạ, hiện giờ đã không còn sớm, chúng ta nên trở về ạ.”
Tam Hoàng tử chưa đã thèm, không vui lườm gã thị vệ: “Trong hoàng cung canh gác cẩn mật, còn có thể xảy ra chuyện gì?”
Thị vệ kia trầm mặc tránh sang một bên, chỉ chỉ ngoài cửa sổ:
Mặt trời chiều đã ngã về phía tây.
Tam Hoàng tử: “... Vào đông ngày ngắn, vẫn còn sớm lắm!”
Người ta đang thưởng thức câu chuyện mà!
Hồng Văn gật đầu ra hiệu cho thị vệ kia, lùa ba đứa nhóc đứng lên mặc vào áo choàng, lại an ủi: “Tương lai còn dài, về sau có rất nhiều cơ hội nghe chuyện.”
Ngũ Hoàng tử hỏi ngay: “Vậy Tiểu Hồng đại nhân sẽ đến chơi với chúng ta giống như trước nhé?”
Hồng Văn: “... Chắc là vậy.”
Tam Hoàng tử nheo mắt: “Người lớn nói dối.”
Hồng Văn: “...”
Chuyện này ta thật sự không thể tự quyết định.
Từ phòng trong ra ngoài, Tô Viện sử còn đặc biệt phân phó Hồng Văn: “Trời đã tối, ngươi hãy tiễn các vị điện hạ rồi hẵng trở về.”
Hồng Văn gật đầu: “Vâng, hạ quan cũng có ý này.”
Ngũ Hoàng tử và Lục Công chúa còn bé, ăn no mặc ấm xong là gật gù díp mắt lại, lúc này đều nằm trong vòng tay nhũ mẫu ngủ ngon. Còn lại Tam Hoàng tử vẫn thong thả dạo bước, thỉnh thoảng hỏi một chút về quốc kế dân sinh.
Đường trong cung rốt cuộc cũng có hạn, đi ước chừng hai khắc là đến cửa vào hậu cung, Hồng Văn cần phải dừng bước
Hắn vừa định hành lễ chia tay thì thấy Tam Hoàng tử quay sang xua xua tay đuổi chúng người hầu, nghiêm túc nói: “Trước tiên hãy đưa Ngũ đệ và Lục muội trở về, ta còn ít vấn đề muốn thỉnh giáo Hồng đại nhân. Các ngươi đi xa chút, không được quấy rầy.”
Mọi người đều biết Hồng Văn có cái danh “Phụng chỉ giáo thụ Hoàng tử” cho nên không thắc mắc, nhanh chóng tránh đi.
Hồng Văn trực giác cậu nhóc này đang ấp ủ chuyện gì đó khá quan trọng muốn nói ra, nhưng trăm triệu lần không ngờ sẽ “Quan trọng” đến thế.
“Có phải huynh thích tiểu cô cô không?”
Hồng Văn kinh hãi.
Nhóc tì thành tinh rồi à?
Hắn không tin Trưởng công chúa Gia Chân sẽ tâm sự với người khác loại bí mật riêng tư này, nhưng nhóc thối mới vài tuổi sao có thể biết được?
Tam Hoàng tử nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Hồng Văn, rung đùi vô cùng đắc ý,: “Ta tự đoán đấy!”
Hồng Văn á khẩu, nghẹn nửa ngày mới rặn ra được: “Điện hạ anh minh...”
Tam Hoàng tử nhẹ nhàng gật gật đầu, đi vài vòng xung quanh Hồng Văn ngắm nghía, dường như cảm thấy hài lòng bèn tuôn ra một câu đáng sợ hơn: “Thật ra huynh làm cô trượng của ta cũng không tệ, ít nhất tốt hơn nhiều so với đám con nhà huân quý.”
Mình từng gặp mấy con cháu thế gia được gọi là văn võ song toàn, cảm thấy không thuận mắt chút nào.
Còn có những kẻ góa vợ đã làm cha nữa chứ, cũng dám mơ tưởng xa vời muốn tiểu cô cô về làm mẹ kế?! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!
Không thể không nói, đề tài này hơi quỷ dị. Hồng Văn tự gẫm tuy có thể cùng hoà mình với đám trẻ, nhưng vụ thảo luận chuyện chung thân đại sự của mình với một cậu nhóc chín tuổi... Thật qua không nổi!
“Vấn đề này đâu phải chuyện mà lứa tuổi điện hạ nên nhọc lòng.” Hồng Văn không biết nên khóc hay cười, nghĩ thầm nếu chuyện này truyền tới tai Long Nguyên Đế, e rằng tội mình lại tăng thêm một bậc -- -- Thông đồng với Công chúa hoàng gia chưa tính, còn dám xúi giục Hoàng tử bí mật se duyên?
Hắn quả thực có thể tưởng tượng ra bộ dáng tức hộc máu của Long Nguyên Đế ngay trước mắt: “Ngươi thật to gan!”
Nghĩ đến đây, Hồng Văn không khỏi phì cười ra tiếng, khiến Tam Hoàng tử chẳng thể nào hiểu nổi.
“Đến lúc này huynh còn cười được?” Tam Hoàng tử kinh ngạc hỏi, “Cổ nhân nói, 'Yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu', tiểu cô cô tốt như vậy, nhất định có rất nhiều người ước gì được làm phò mã! Hiện tại hai người thậm chí không thể thấy mặt, vậy mà huynh còn cười nổi?”
Trông cậu nhóc thật sự còn sốt ruột hơn cả Hồng Văn.
Hồng Văn không những không ngưng cười, ngược lại bị bộ dạng nghiêm trang của nhóc chọc cười ngặt nghẽo hơn, cười một hồi mới chắp tay nói: “Đa tạ điện hạ quan tâm, vi thần vô cùng cảm kích.”
Một chữ tình, chỉ tự mình trải qua mới có thể lĩnh hội sự thần diệu dữ dội của nó.
Cái gọi là “Lưỡng tình tương duyệt” không chỉ gói gọn trong vấn đề 'ta yêu nàng, nàng yêu ta', nếu chỉ vì bị chia lìa ngắn ngủi mà lòng tràn đầy lo sợ khiến con tim rối loạn, vậy thì chưa thể coi là tình yêu thật sự.
Dĩ nhiên Hồng Văn biết Công chúa hoàng gia không lo ế, cũng biết bên ngoài có rất nhiều kẻ mưu toan “thấy người sang bắt quàng làm họ” như hổ rình mồi, nhưng hắn vẫn tin tưởng Trưởng công chúa Gia Chân, tin tưởng bọn họ ít nhất có một phần tâm ý tương thông.
Cây trâm nói cho hắn biết.
Tam Hoàng tử không hiểu, thậm chí hơi bực bội: “Ta không phải con nít, đừng lấy mấy lời khách sáo ra lừa gạt ta. Rốt cuộc huynh còn muốn làm tiểu cô trượng của ta hay không?”
Hồng Văn nghiêm túc gật đầu: “Muốn chứ, song thưa điện hạ, lời này ngàn vạn lần không thể nói với người khác, sẽ gặp phải đại họa.”
Tam Hoàng tử lườm hắn, giống như đang chê bai một kẻ ngây thơ đến nỗi biến thành chàng ngốc xít: “Còn cần huynh dạy sao?”
Hồng Văn bỗng nhịn không nổi, vì thế lợi dụng thị vệ đứng xa không chú ý bèn giơ tay véo véo cằm cậu nhóc.
Tam Hoàng tử bụm mặt nhảy lui vài bước, bất chợt lại vô cùng khoan dung rộng lượng nhích trở về, hơi hất gương mặt nhỏ kiêu căng tương tự Long Nguyên Đế sáu bảy phần: “Thôi, bổn hoàng tử không thèm chấp nhất! Huynh có lời gì muốn nhắn gởi đến tiểu cô cô hay không?”
Hồng Văn tràn ngập kinh ngạc nhìn cậu nhóc từ đầu đến chân vài lần, cảm thấy đứa nhỏ này thật có dị bẩm thiên phú, không hiểu sao lại có tiềm năng làm bà mối.
Tam Hoàng tử bị hắn nhìn đến mức nổi da gà: “Huynh nhìn cái gì?”
Hồng Văn lại cười rộ lên, tuy nhiên lần này nụ cười thật ôn hòa, giống làn gió nam ấm áp vào tháng năm thổi nhè nhẹ khiến mặt hồ lăn tăn, đáy mắt toát ra những gợn sóng dịu dàng.
“Chỉ hy vọng Công chúa bảo trọng phượng thể, vi thần... vạn sự đủ rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.