Thái Y Nhất Phẩm

Chương 67

Thiếu Địa Qua

14/03/2024

Biên cảnh trong bản đồ lãnh thổ quốc gia và biên cảnh trong miệng bá tánh thực chất là hai chuyện khác hoàn toàn, bởi vì trong đời thực, mọi khía cạnh ăn, mặc, ở, đi lại đều liên quan rộng lớn như rễ cây lan tràn khắp nơi, không có khả năng giống như một đường vạch trên bản đồ là có thể hoàn toàn hình dung ra được.

Đặc biệt biên cảnh của Đại Lộc rộng lớn và quanh co, quân doanh Đông Bắc mà Hồng Văn đi tới lần này tiếp giáp với hai nước lớn là Mông Cổ và Sa Hoàng, còn các bộ tộc nhỏ thì nhiều vô số kể. Nơi đây, bá tánh đã giao tiếp với nhau qua nhiều thế hệ và thường xuyên thông hôn, bề ngoài có tới sáu bảy ngôn ngữ được sử dụng rộng rãi, làm sao có thể nói một cách đơn giản và thô lỗ, “Ngươi là người Đại Lộc, không thể đi vào Sa Hoàng” hoặc “Ngươi là người Mông Cổ, không được đặt chân vô vùng đất của Đại Lộc”?

Trong quân doanh cũng thế, có rất nhiều con lai được sinh ra từ cuộc hôn nhân giữa người hai nước, trong đó có những đứa trẻ tóc vàng, mắt xanh, da trắng, người dân địa phương gọi chúng là “Tạp mao”, lời trong lời ngoài đều có ý khinh rẻ.

Trên thực tế, tình cảnh của những người con lai này cũng rất khó xử. Mấy năm nay ba nước ngừng đấu còn đỡ, thời trước khi còn chiến tranh, bởi vì huyết thống bọn họ không thuần nên không quốc gia nào muốn nhận, mắng bọn họ là thứ rác rưởi, cứ gặp là đòi đánh đòi giết.

Buồn thay đây đâu phải bọn họ lựa chọn được sinh ra như thế! Rõ ràng cả một vùng đất rộng lớn mà chẳng có một tấc vuông cho bọn họ dừng chân.

Chủ soái của đại doanh Đông Bắc tên Khang Hùng, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nghe nói tổ tiên có huyết thống ngoại tộc nên ông ta có thân hình cao lớn mũi cao mắt sâu, tròng mắt màu xám nhạt, người nhát gan bị ông lườm một cái là hai chân bủn rủn.

Lúc trước khi Long Nguyên Đế dốc sức đề bạt ông thành một chủ soái đã vấp phải rất nhiều chỉ trích, cũng may Khang Hùng là người tri ân báo đáp lại có bản lĩnh, bao nhiêu lần dẫn binh thâm nhập tận doanh trại quân địch giết sạch như đi chợ khiến người nghe danh sợ vỡ mật, những tiếng phản đối dần dần tan biến.

Khang Hùng cao lớn giọng như chuông đồng, là diện mạo điển hình của một võ tướng. Ông ta chấm trúng Hồng Nhai ngay từ cái nhìn đầu tiên, thấy đối phương đeo cây trường thương trông rất gai góc sau lưng lập tức ngứa tay, chẳng chút nào để ý đối phương đến đây với thân phận đại phu, nhất định lôi kéo muốn tỷ thí một phen.

Hồng Nhai cũng thuộc loại hào sảng, không hề chối từ.

Ngày hôm đó hai người đấu từ sáng đến tối, cuối cùng tóc xõa tung, mặt trầy xước, quăng hết binh khí lăn lộn khắp nơi tung quyền đấm vào thịt...

Màn đêm buông xuống, hai người bị đối phương đánh đến nỗi mặt mũi bầm dập lại uống rượu say mèm, lảo đảo đi đến giáo trường kết nghĩa huynh đệ.

Ngay lúc này không tìm được hương nến, Khang Hùng bèn rút ba cây thương cắm xuống đất, đốt tua đỏ trên đầu thương, kéo Hồng Nhai dập đầu bái thiên địa. Sau khi lạy xong hai người nhìn nhau cười ba tiếng rồi đồng loạt lăn quay trên mặt đất say bất tỉnh nhân sự...

Lúc này trời còn đổ tuyết nữa chứ, nếu không có người phát hiện thì sau một đêm bảo đảm thành tác phẩm băng điêu khắc.

Hồng Nhai vốn nặng, sau khi bất tỉnh càng nặng hơn, cuối cùng Hồng Văn phải cùng người dẫn đường là tiểu binh Vương Asim hợp sức khiêng trở về.

Từ cái tên Vương Asim đã thuyết minh hết thảy, mẹ của hắn là người Đại Lộc, thời trẻ theo một thương nhân Sa Hoàng, vốn nghĩ có chồng có con thì cuộc sống sẽ yên ổn. Ai ngờ sau khi kết hôn gã mũi lõ quen thói uống rượu đánh vợ, nhằm lúc đó hai nước giao chiến, mẹ hắn mang theo con trai trở lại quê quán vùng Đông Bắc Đại Lộc.

Mẹ hắn cũng là người cương liệt, sau khi về quê bèn đổi họ cho con trai theo họ mình. Tuy nhiên bà không được học hành nên không biết cách đặt tên, chỉ biết đổi họ, rốt cuộc đổi thang mà không đổi thuốc thành cái tên Vương Asim, buồn cười vô cùng.

Vương Asim năm nay mới tròn mười bảy, kế thừa dáng vóc của người cha Sa Hoàng, cao và to gấp đôi Hồng Văn, nhìn từ xa rất giống một chú gấu đầu đầy lông vàng.

Người lại hơi bị khờ.

Sau khi được lệnh đi theo Hồng Văn, hắn thật sự một tấc không rời. Ngày hôm trước Hồng Văn đi nhà xí, trời rét đến mức run rẩy, tay lộ ra một lát là đỏ ửng tê cóng phát đau. Chợt nghe giọng ồm ồm của Vương Asim ngoài cửa: “Hồng Thái y, cần tiểu nhân giúp ngài cột dây lưng quần hay không?”

Hồng Văn giật bắn mình, sợ đến mức suýt tè trên quần.

Sau đó Hồng Văn khuyên can mãi, Vương Asim mới miễn cưỡng lui một bước: Khi đi nhà xí thì không đi theo, nhưng bất cứ đi chỗ nào khác đều nhắm mắt tò tò bám đuôi, khiến Trình Bân có cảm giác rất nguy kịch.

Trình Bân ngầm nói thầm với hai y sinh cùng đi: “Thằng nhãi tóc vàng kia có phải muốn tranh sư phụ hay không?”

Ta mới là người thân tín bên cạnh Tiểu Hồng đại nhân! Ngươi mới đến mấy ngày, đừng hòng thay thế địa vị của ta!

Hai y sinh ngắm nghía thân hình cường tráng như ngọn núi nhỏ của Vương Asim, đầu óc không nhảy số kịp:

Bộ dáng thế mà con mẹ nó là “Thằng nhãi” chỗ nào?!

Nói đi thì cũng nói lại, thật ra Vương Asim giúp được rất nhiều việc, sức lực có thừa nên khuân vác dược liệu gấp ba người thường. Dần dà đám người Trình Bân không còn địch ý với hắn, gặp mặt cũng sẽ mỉm cười chào hỏi.

Nhiệm vụ chủ yếu của đoàn người Hồng Văn là chữa bệnh cho các tướng sĩ đồn trú, trong đó những bệnh phổ biến nhất ở đây là tê cóng và các bệnh về xương khớp do nhiệt độ thấp, hơi giống bệnh trạng của Bạch tiên sinh nhưng rõ ràng nghiêm trọng hơn.



Mùa đông nơi đóng quân rất lạnh và dài, một năm mười hai tháng thì có thể hết bảy tháng đổ tuyết, năm tháng còn lại e là phải mất một hai tháng tuyết chưa tan, độ ẩm cao vô cùng. Dần dà, người nơi này đều bị bệnh thấp khớp, có người bị nặng tới nỗi từ thắt lưng trở xuống không thể động đậy, chẳng khác gì nằm liệt.

Mặt khác, bởi vì mùa đông quá dài không đủ ánh nắng mặt trời nên rau dưa củ quả nơi này cũng rất khan hiếm dẫn đến thiếu máu, xương cốt bị giòn... Tóm lại rất nhiều vấn đề.

Về vấn đề khan hiếm trái cây rau xanh, Khang Hùng đã sớm dâng tấu chương, Long Nguyên Đế đặc biệt tìm người thương nghị, nói tình huống của bọn họ giống thủy thủ hàng năm lênh đênh trên biển, cần điều chỉnh cho thích hợp. Vì thế Long Nguyên Đế sai người vận chuyển đến một lượng lớn rau dưa khô, ăn mấy tháng điều hòa sẽ có cải thiện lớn.

Cho nên vấn đề mà đoàn người Hồng Văn cần khẩn trương giải quyết vẫn là tổn thương do giá rét và bệnh xương khớp. Nếu trị không hết, các tướng sĩ không thể cầm binh khí, hoạt động không nhanh nhẹn, sức chiến đấu tất nhiên giảm sút mạnh.

Bệnh tê cóng và bệnh xương khớp không thuộc loại nan y, đám người Hồng Văn chỉ cần bốc thuốc và điều chế thuốc mỡ thích hợp, vừa uống vừa bôi mấy ngày là có thể thấy hiệu quả.

Nhưng ngay sau đó, một vấn đề khác lại lộ ra:.

||||| Truyện đề cử: Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân |||||

Chi phí quá cao.

Trước nay bọn họ đa số chữa bệnh cho từng cá nhân mỗi lần, nhiều lắm là một lần mười mấy người mà thôi, chi phí cao hay thấp không thành vấn đề.

Nhưng đại doanh Đông Bắc bao gồm ba bộ phận chính, chỉ riêng chủ trại nơi bọn họ đang ở đã có sáu vạn binh đóng quân quanh năm, cánh trái và cánh phải có bốn vạn binh mỗi nơi, chỉ riêng ba bộ phận mà tổng cộng đã mười bốn vạn người, ngoài ra còn những bộ phận nhỏ nằm rải rác, quân số có thể lên tới hai mươi vạn!

Với dân số khổng lồ như vậy, dẫu chỉ tiêu một văn tiền cho mỗi đầu người thì tổng chi phí cũng là con số động trời.

Đêm hôm đó, bọn họ tập hợp thảo luận về tình huống nan giải này, sầu lo đến mức thức trắng đêm, mắt ai cũng thâm quầng băn khoăn làm thế nào mới có thể giảm chi phí.

Bệnh thì nhất định phải chữa trị, dược thì nhất định phải sử dụng, mấu chốt là làm sao thay thế những phương thuốc quý báu bằng những dược liệu rẻ tiền hơn.

Nếu không thay đổi, nội việc chữa bệnh cho các tướng sĩ cũng đủ vét sạch quốc khố.

Hồng Văn rầu đến nỗi cả đêm không ngủ được, rốt cuộc lần đầu tiên hiểu ra vì sao mọi người đều coi đây là nhiệm vụ gian khổ: Nếu chỉ đơn giản khám chữa cho vài người đâu có gì khó, phàm là đại phu có kinh nghiệm đều làm được. Khó ở chỗ khám chữa cho mấy vạn đến mấy chục vạn người, phải có hiệu quả mà không thể dùng nhiều tiền.

Từ nhỏ Vương Asim lớn lên dưới ánh mắt xem thường của mọi người nên rất mẫn cảm đối với cảm xúc biến hóa của người khác. Hắn cảm giác được Hồng Văn buồn rầu vì thế càng trở nên thận trọng, sợ khiến người phiền chán.

“Hồng đại phu, ngài còn trẻ mà đã xuất sắc như vậy, không cần lo lắng đâu ạ. Thật ra chúng ta đều quen rồi, không trị cũng không sao.”

Hồng Văn nhìn vẻ mặt sốt ruột của cậu ta, nghiêm túc đáp: “Cảm ơn ngươi an ủi, nhưng sao có thể không trị? Đây là trách nhiệm của ta!”

Đại phu vì muốn tiết kiệm tiền mà không cứu người, chẳng phải quá mất đạo đức?

Nhưng mấu chốt là: Tiền từ đâu ra?

Hoặc là nói làm cách nào có thể sử dụng cùng một số tiền mà chữa trị được càng nhiều người?

Tài ăn nói của Vương Asim không cao, khuyên một câu là không còn gì để nói, đành phải học bộ dáng Hồng Văn ôm đầu gối ngồi xổm dưới đất.

Chỉ là cậu ta “ngưu cao mã đại”, dẫu cuộn tròn thành quả cầu thì cũng là một quả cầu khổng lồ.

Hồng Văn đang rầu rĩ thì chợt nghe xa xa vang lên tiếng ầm ầm ầm như sấm sét, mặt đất cũng hơi rung động.

Địa long chuyển mình?!

Hồng Văn theo bản năng đứng bật dậy, định kéo Vương Asim chạy nhanh thì lại nghe tiếng hò reo trong quân doanh: “Sông khơi nguồn! Sông khơi nguồn rồi!”

Không biết ai tìm được một thau đồng lớn, tay cầm thân cây gõ vang trời, ngay sau đó thấy một đội quân đầu bếp cầm thùng khiêng lưới chạy như điên.

Hồng Văn ngơ ngác: “Sông sao thế?”



Vương Asim cười ngây ngô, chảy nước miếng: “Sông mở ra rồi! Hôm nay có cá lớn ăn!”

Sau đó trải qua một hồi giải thích, Hồng Văn mới hiểu hóa ra dạo này tuy thỉnh thoảng vẫn đổ tuyết nhưng thời tiết đã ấm áp hơn nhiều so với khi vào đông, mấy con sông lớn xung quanh bị đóng băng đã bắt đầu có vết nứt. Cuồng phong gào thét mấy ngày qua dần dần thay bằng gió đến từ Đông Nam, gió ấm nổi lên khiến hai lớp băng trên dưới có độ tan chảy không đồng nhất, chống đỡ không nổi nên bị nứt toạc. Những tảng băng thật lớn va chạm điên cuồng, nước sông bị ngăn chặn hơn nửa năm dâng trào mãnh liệt rồi chảy ào ào, tạo nên một cảnh tượng tráng lệ gần như sấm sét giữa ban ngày.

Vương Asim ứa nước miếng, xắn tay áo háo hức: “Những con cá bị đông lạnh suốt nửa năm, phân trong bụng đã tuôn ra sạch sẽ, thịt săn chắc, thời điểm này là tươi ngon nhất!”

Hồng Văn nghe vậy, tinh thần lập tức tỉnh táo: “Đi đi đi, chúng ta cũng đi xem!”

Vương Asim nhỏ tuổi hơn Hồng Văn, được lời như cởi tấm lòng, làm sao có thể nhịn được? Lập tức dẫn Hồng Văn chạy như bay.

Hai người chạy một hơi về hướng Đông ước chừng hai ba dặm, tiếng sấm bên tai càng lúc càng rõ ràng, không khí cũng càng lúc càng ẩm ướt, cuối cùng dường như có hơi nước ập vào mặt, một con sông rộng lớn cũng hiện ra trước mắt.

Chưa đi tới bờ sông, Hồng Văn đã bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sửng sốt đến ngây người:

Vô số khối băng dày nặng khổng lồ chen chúc bên nhau nên kẹt cứng không cách gì trôi xuôi dòng, vì thế chúng xếp chồng lên nhau tạo thành núi băng lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời.

Nước sông sôi sục tựa con ngựa hoang đứt dây cương, rít gào đổ xuống như thác lũ, điên cuồng vỗ vào hai bờ sông tạo nên bọt sóng thật lớn.

Đàn cá bị giam dưới đáy sông đóng băng nửa năm cũng giãy giụa ngoi lên thở dốc. Những con cá vừa dài vừa béo với lớp vảy lấp lánh quẫy ra màn hơi nước mịn màng, bị ánh mặt trời chiếu vào tạo thành từng đạo cầu vồng.

Nhóm hỏa đầu quân có kinh nghiệm sớm đã giăng lưới đánh cá, đồng thanh hò dô gắng sức kéo lên. Vô số con cá màu trắng bạc đang vùng vẫy dữ dội trong lưới, những chiếc đuôi săn chắc đập vào nhau kêu bì bạch.

Hồng Văn dùng mắt ước lượng, to thật đấy, một con dài chừng một hai thước, nồi nhỏ bình thường không thể đựng vừa!

Vương Asim nói: “Cá này ăn rất ngon, chỉ phủ chút hành gừng tỏi lên trên rồi hấp là tuyệt vời, chấm với nước tương, thơm nức!”

Nước tương ở đây đều là nhà tự làm, dùng đậu nành tốt nhất nên đặc biệt thơm. Chờ mùa xuân tới còn dùng để chấm rau bồ công anh và các loại rau trái đắng ngon tuyệt... Đồ gì cũng có thể chấm vào!

Hồng Văn nghe tả, tưởng tượng thôi mà cũng chảy nước miếng.

Hồng Văn không biết đánh cá, chỉ chạy theo nhìn cho đỡ ghiền.

Thế mà có hỏa đầu binh quen biết vui vẻ cho hắn thử kéo lưới, Hồng Văn sung sướng chạy tới tiếp nhận, ai ngờ kinh nghiệm không đủ nên không biết cách dùng sức, suýt chút nữa làm tụt mất lưới khiến mọi người cười ồ trêu chọc.

Hắn cũng không giận, cười xòa theo mọi người, ngược lại là hỏa đầu binh kia thấy áy náy, đặc biệt chọn một con cá xinh đẹp nhất cho vào thùng gỗ nhỏ để Hồng Văn ôm chơi.

Hồng Văn giống như nhận được bảo bối, hớn hở ôm về quân doanh muốn khoe với sư phụ.

Ai ngờ còn chưa tới cửa thì đột nhiên có người xông thẳng vào mình, nếu không nhanh nhẹn tránh kịp e là đã bị đụng trúng.

Trong nháy mắt nhìn thoáng qua, Hồng Văn phát hiện người nọ quần áo tả tơi, mơ hồ cảm thấy có điểm không thích hợp bèn theo bản năng hô lên: “Này, ngươi thuộc quân doanh nào?”

Người nọ không quay đầu, tiếp tục chạy.

Hồng Văn mới định lên tiếng lần nữa thì thấy Trình Bân bỗng vọt ra hô lớn: “Bắt trộm!”

Thấy Hồng Văn ôm thùng gỗ bèn gấp đến độ dậm chân: “Hồng đại nhân, tên kia là kẻ trộm, ăn cắp thuốc mỡ của chúng ta!”

Trộm thuốc?!

Lợi hại quá nhỉ!

Hồng Văn nghe vậy, thuận tay trao thùng gỗ cho Vương Asim vội vàng đuổi theo: “Đứng lại!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thái Y Nhất Phẩm

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook