Chương 85
Thiếu Địa Qua
14/04/2024
Biết nhau khá lâu, lần đầu tiên Trưởng công chúa Gia Chân thấy Hồng Văn hành động thô lỗ như vậy, vô thức tiến lên một bước.
“Công chúa!” Hồng Văn gắt lên.
Trưởng công chúa Gia Chân chợt hoàn hồn, sững người tại chỗ.
Gió tuyết càng lúc càng mạnh, quất vào mặt nàng như dao cắt, nàng há miệng nhưng đột nhiên không biết nên nói gì.
Nàng thật sự không muốn đi, muốn ở lại chung vai sát cánh với chàng vượt qua cửa ải khó khăn như những gì viết trong tiểu thuyết, nhưng trong đầu lại có giọng nói cứ nhắc nhở nàng:
Đi, nghe lời chàng, đi mau!
Nàng không phải y giả, lại có thân phận đặc biệt, nếu nhất quyết ở lại, không những chẳng thể giúp gì cho mọi người, trái lại yêu cầu người chuyên môn bảo hộ riêng, làm mọi người phân tâm.
Ta sẽ trở thành gánh nặng.
Vào thời khắc nguy cấp mà vẫn có thể sáng suốt để nhận thức đúng sai thật là không dễ, nhưng Trưởng công chúa Gia Chân lại không cảm thấy tự hào chút nào.
Nàng mím chặt môi, vành mắt dần dần phiếm đỏ, bỗng tháo thứ gì đó ra khỏi cổ, gói vào khăn tay rồi đặt xuống đất.
“Hãy nhớ rõ những gì ta đã nhắn gửi khi chúng ta tạm biệt ở bến tàu!”
Nàng nói lớn, cố nén những giọt nước mắt, quay người rời đi.
Sau khi đi được vài bước, Trưởng công chúa Gia Chân bỗng dừng lại, quay đầu nhìn nhóm người mờ nhạt qua màn mưa tuyết, cuối cùng bước nhanh biến mất.
Vạt áo choàng dài sau lưng nàng phồng lên trong đêm tuyết, cuồn cuộn bay lên không ngừng, tựa như bọt nước nối tiếp nhau vỡ tung.
Chờ quân về!
Cổ họng Hồng Văn co giật lên xuống, đột nhiên hắn cảm thấy khóe mắt lạnh buốt.
Hắn vội vàng chớp mắt, hít một hơi thật sâu, chạy đến nơi Trưởng công chúa Gia Chân vừa đứng, nhặt chiếc khăn tay phủ tuyết mở ra nhin, là một miếng bùa bình an nhanh chóng bị đông cứng.
Dẫu tim hắn đang đập loạn nhịp nhưng đôi tay vẫn vững vàng.
Hồng Văn cố dõi theo phương hướng Trưởng công chúa rời đi, mím môi đeo lá bùa bình an lên cổ, không rên một tiếng đứng dậy bước đi.
Lúc này mà bị chuyện tình cảm nam nữ chi phối thì chỉ khiến mọi người gặp nguy hiểm.
Trưởng công chúa Gia Chân thật sự quyết đoán một cách sát phạt, không giống người bình thường dùng dằng khó có thể dứt bỏ, lập tức ra lệnh cho đội tùy tùng chia làm hai ngả, một đội hoả tốc thu dọn hành trang, một đội dựa theo chỉ thị của Hồng Văn đi báo cho Khang Hùng.
Chờ sau khi đám người cưỡi ngựa lao ra khỏi đại doanh, đã có thể mơ hồ nghe tiếng bước chân rầm rập nhưng có trật tự từ phía sau, cùng với giọng oang oang của Khang Hùng xuyên qua gió tuyết:
“Truyền quân lệnh, tức khắc rải vôi sống từ con đường nhập trại đến tận đây, phong tỏa đại doanh. Hai đội Hắc kỵ vệ Giáp Ất mang theo khẩu trang và nước sạch chạy tới khu tái định cư chờ Hồng Thái y điều khiển... Một đội theo ta hộ tống Trưởng công chúa rời đi!”
Hồng Văn siết dây cương thật chặt, hai chân kẹp bụng ngựa: “Đi!”
Một hàng mấy người giống như sao băng xuyên thấu màn đêm, phi như điên trong gió tuyết rồi nhanh chóng biến mất.
Trình Bân đuổi sát theo sau, Hồng Văn mới định xua về thì anh ta lớn tiếng nói: “Đại nhân, tình huống khu tái định cư không rõ, đại doanh tạm thời an toàn. Hiện tại khan hiếm nhất chính là nhân thủ, nếu không nhanh chóng khống chế, đại doanh Đông Bắc sớm muộn gì cũng bị lây lan. Hạ quan ở lại cũng không thay đổi được gì, chi bằng theo mọi người cùng chung tay đánh cược một phen!”
Hồng Nhai nhín chút thời gian cho anh ta cái nhìn tán thưởng.
Nhóc đồ đệ nhà mình thật sự có ánh mắt không tệ, chọn gã Lại mục này tuy yếu đuối mong manh nhưng quả nhiên là một hảo hán.
Hồng Văn nghiến răng: “Được thôi!”
Trình Bân mừng rỡ, kề sát phía sau tiếp tục phi như điên.
Suốt chặng đường còn lại không ai nói gì, tất cả đều thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa tốt nhất rạp người phi nhanh. Trong đầu bọn họ thậm chí trống rỗng, căn bản không rảnh tự hỏi nếu bản thân "một đi không trở lại" thì phải làm thế nào, chỉ không ngừng hiện lên bóng dáng người thân bạn bè, sau đó nhanh chóng bốc hơi và biến mất như giọt sương sớm trên phiến lá ngày hè.
Lợi ích của việc vào Thái Y Viện lúc này được thể hiện rõ ràng:
Bao gồm Trình Bân, ba thành viên của Thái Y Viện đều còn trẻ, chưa từng trải qua trận dịch quy mô lớn; tuy nhiên, trong y điển bao la như biển của Thái Y Viện có rất nhiều ghi chép liên quan, hơn nữa Tô Viện sử và các bậc lão thành cũng từng đặt trọng tâm giảng giải cách làm thế nào đối phó, nên dù đây là lần đầu tiên họ gặp phải một bệnh dịch đáng ngờ nhưng không ai hoảng loạn.
Khi còn cách khu tái định cư một đoạn, mọi người đã có thể nhìn thấy ánh lửa bập bùng trong gió tuyết, ngay sau đó nghe tiếng binh sĩ tuần tra hô lên chào đón: “Là đoàn người của Hồng Thái y phải không?”
Hồng Văn lớn tiếng đáp phải, kỵ sĩ kia nhanh chóng quay đầu ngựa sánh vai song hành cùng bọn họ, vừa phi ngựa vừa báo cáo: “Hoàng đại nhân đã tới, khu tái định cư cũng đã phong tỏa. Đại nhân hoài nghi là ôn dịch, đã tạm thời thu thập một lượng lớn vôi sống, rượu mạnh và các dược liệu thông dụng, đồng thời cũng đã vận chuyển rất nhiều vải bông sạch từ các cửa hàng vải trong thành, ra lệnh cho người cắt thành khăn che mặt và đem hấp.”
Vùng biên giới có rất nhiều vật tư khan hiếm, nhưng cũng là nơi duy nhất có mấy thứ thuận lợi: Không hề thiếu dược liệu và rượu mạnh; coi như yên tâm được một phần.
Hồng Văn vừa nghe xong trong lòng tức khắc thoải mái hơn chút: “Làm phiền rồi.”
Cho nên phải công nhận, được một quan chức địa phương có năng lực quan trọng biết là bao!
Nếu Hoàng Biện không kịp phản ứng, đám đại phu bọn họ thậm chí phải phân tán nhân lực ngay tại hiện trường để chỉ huy mọi người phong tỏa, thu dọn, sau đó phải liên hệ để chuẩn bị vật tư cần thiết như dược liệu, v.v... sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian!
Đoàn người thực mau tới khu tái định cư. Trấn nhỏ tràn ngập tiếng cười suốt mấy tháng qua giờ lại rơi vào trạng thái im lặng chết chóc, mấy thân cây trên con đường chính bị trưng dụng thành những cây đuốc chiếu sáng, ngọn lửa vàng cam điên cuồng chao đảo trong gió, khiến bóng đen in trên mặt đất cũng đung đưa theo, giống như bóng ma đang chờ cơ hội nuốt chửng sinh linh.
Toàn bộ lối vào đều dựng lên rào cản đúng ra chỉ dùng trong thời gian chiến tranh, được canh gác bởi những binh lính đeo khẩu trang cầm vũ khí. Binh lính thấy đoàn người Hồng Văn tiến đến bèn chặn lại kiểm tra thẻ bài cẩn thận, xác định thực sự không lầm lẫn mới nói: “Chư vị vất vả, nhưng không thể đem ngựa vào.”
Làm vậy bởi vì tận lực giảm bớt khả năng súc vật cũng bị lây nhiễm. Thời điểm này muốn truyền đạt tin tức toàn dựa vào lũ bốn chân, đừng để đến lúc người chưa cứu xong còn phải phân tâm đi cứu gia súc.
Hồng Văn và mọi người nhảy xuống ngựa, chia cho binh lính mấy viên thuốc giải độc luôn mang theo trong người: “Vất vả rồi, các vị hãy ngậm thuốc này dưới lưỡi.”
Thái Y Viện được hoàng thất hậu thuẫn, mặc dù thường xuyên bị Hộ Bộ tới quấy rầy nhưng trên thực tế không cần phải cân nhắc chi phí trong nghiên cứu hàng ngày. Tất cả dược liệu cấp cứu thông dụng hay hiếm gặp lúc nào cũng được cập nhật, các thái y đi làm nhiệm vụ nơi xa đều sẽ mang theo mấy loại thuốc tùy thân, thuốc giải độc chính là một trong số đó.
Thuốc giải độc có thể tạm thời ngăn chặn hầu hết các độc tố bên ngoài được ghi lại trong y điển, chẳng hạn như nọc độc côn trùng, nọc rắn, hơi độc từ xác chết, v.v... kể cả một số bệnh dịch nhẹ, nhưng không thể bảo đảm tránh khỏi hoàn toàn.
Ban đầu thuốc giải độc hiếm khi được sử dụng, ngoại trừ đi đến những nơi có chướng khí tràn lan ở phía Tây Nam, song mọi người vẫn mang theo bên mình để đề phòng, không ngờ bây giờ lại có ích.
Mấy binh lính cảm kích vô cùng, lập tức ngậm trong miệng rồi lại ôm quyền đa tạ đám người Hồng Văn.
Đối với nhóm đại phu thư sinh cùng nhau xông lên “Chịu chết” giống như các tướng sĩ đấu tranh anh dũng, bọn họ kính trọng từ tận đáy lòng.
Hoàng Biện hai mắt đỏ kè, đang tự mình chỉ huy người hấp và phân phát khăn che mặt, thấy đám người Hồng Văn đã đến chợt cảm giác như có người tâm phúc: “Xin nhờ vào các vị!”
Y là chuyên gia quản lý nội vụ, nhưng một khi đề cập đến chữa bệnh thì bó tay không biện pháp, chỉ có thể làm chút chuyện ngoài rìa.
Bên ngoài trời vẫn đổ tuyết, đám người Hồng Văn phi ngựa một mạch tới đây, quần áo khăn che mặt và phần thân thể lộ ra đều phủ đầy hoa sương trắng toát, thoạt nhìn giống như một đám người tuyết.
Đến bây giờ mọi người mới có thời gian thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn liên tục thay khăn che mặt mới không hề ngừng.
Hồng Văn vội vàng đưa ra một phương thuốc: “Lập tức sai người bốc thuốc theo đơn này, nghiền nát thành bột, khâu vào bên trong khăn che mặt.”
Đây là phương thuốc đơn giản để khử độc, hiệu quả giống như thuốc giải độc cho nhân viên tuyến đầu ngậm trong miệng. Bằng cách uống thuốc giải độc và đeo khăn che mặt chống độc, mọi người có thể giảm tối thiểu khả năng nhiễm bệnh.
Trước tiên phải bảo vệ thật tốt cho bản thân mới có thể cứu càng nhiều người.
Ít nhất bây giờ, không ai trong số họ có thể gục ngã!
“Hiện tại có bao nhiêu người bệnh?” Hồng Văn hỏi.
Hoàng Biện đáp: “Năm người sốt cao không ngừng, đều được lau người bằng rượu mạnh, cứ lặp đi lặp lại vậy thôi chứ không làm gì được. Ngoài ra có ba người nghi ngờ bị nhiễm, nhưng bản quan không dám xác định...”
Chỉ mấy canh giờ ngắn ngủn mà đã phát triển đến tám người, Hồng Văn cau mày, kêu đại phu phụ trách chẩn bệnh ngày hôm nay tới để hỏi kỹ mạch tượng và triệu chứng của bệnh nhân.
Đại phu kia mặt mày xám tro nơm nớp lo sợ, vừa mở miệng đã bắt đầu cà lăm. Đám người Trình Bân sốt ruột thúc giục.
Hồng Nhai bảo: “Đừng nóng vội, càng gấp càng nói không rõ.”
Đại phu địa phương thấy người tới là cao nhân của Thái Y Viện bèn yên tâm hơn, chậm rãi hít một hơi thật sâu, quả nhiên nói chuyện lưu loát rất nhiều: “Ban đầu tất cả đều là cơ thể uể oải, ho, khó chịu, nôn mửa và không muốn ăn, thực sự giống cảm lạnh thông thường! Nhưng trong vòng vài canh giờ, các bệnh nhân sẽ chuyển sang trạng thái sốt cao, run rẩy, thậm chí có người không thở được...”
Những triệu chứng này có vẻ hơi khác với các triệu chứng ghi trong y điển về nhiều loại ôn dịch, Hồng Văn tỉ mỉ hỏi thêm vài câu rồi quay sang gật đầu với Hoàng Biện: “Là ôn dịch không thể nghi ngờ, hạ quan cho rằng mấy người nhiễm bệnh hoạt động ở cùng một chỗ.”
Một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Hoàng Biện tức khắc phụt tắt, như thể một nỗi sợ hãi lớn lao từ trong bóng tối nhào ra.
Y không sợ chết, nhưng lại sợ trơ mắt nhìn người khác mất mạng, bởi vì mấy năm qua thật sự chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, không ai muốn lặp lại.
“Tất cả người nhà bệnh nhân phải được chuyển đến một phòng trống cách ly, không được phép ra ngoài, cũng không cho phép thăm hỏi,” Hồng Văn tuôn ra một tràng, “Tất cả ẩm thực phải dùng gậy trúc đưa vào, uế vật phải đào hố riêng để xử lý, trước tiên rắc vôi sống lên rồi sau đó đốt cháy vùi lấp. Mặt khác, điều tra rõ các bệnh nhân trước khi phát bệnh từng qua lại nơi nào, toàn bộ gia cụ quần áo nơi đó đều đốt hết, những chỗ xung quanh dùng vôi sống và rượu mạnh xử lý!”
Hoàng Biện lập tức ra lệnh làm theo, chợt nghe bên ngoài có người báo cáo: “Đại nhân, có hai vị dược thương truyền đến tin tức, nói họ đã kéo dược liệu từ các thị trấn lân cận trở về trong đêm, dặn chúng ta không cần lo lắng, dược liệu đã lo đầy đủ.”
Hoàng Biện không rơi một giọt nước mắt khi năm xưa dẫn theo các hương thân tránh né chiến loạn, không rơi nước mắt khi tranh đấu gay gắt với Thạch Nham, nhưng lúc này nhìn đám người Hồng Văn, cộng thêm nghe được tin tức này, hai hàng lệ nóng bỗng tuôn trào.
Y gập lưng vái mọi người thật sâu, nghẹn ngào nói: “Một ngàn ba trăm năm mươi hai tánh mạng nơi này, xin được phó thác trong tay chư vị!”
Mọi người không khỏi cảm động vô cùng, Hồng Văn đích thân tiến tới đỡ y đứng dậy: “Hoàng đại nhân, nơi này giao cho chúng tôi tiếp nhận, chi bằng ngài nên nghỉ...”
Hồng Văn còn chưa nói xong, Hoàng Biện lập tức giơ tay ngăn lại, nói một cách dứt khoát: “Trước khi tới đây bản quan đã phân phó Đồng tri và Tư mã của bản địa tạm thời tiếp quản văn võ chính vụ. Ngày nào tình hình bệnh dịch chưa kết thúc thì ngày đó bản quan cũng không rời đi.”
Y hít vào một hơi thật sâu, tầm mắt lướt qua những ngôi nhà vừa được xây xong trên đường phố, trong mắt lộ ra hung quang, dưới ánh đèn lờ mờ lại thêm vài phần dữ tợn: “Ông đây chính miệng hứa hẹn cho bọn họ một căn nhà, dẫu Diêm Vương đích thân tới, ông đây nhất định cướp người từ miệng hắn!”
Vị quan sinh trưởng ở vùng biên giới lại một lần nữa công khai bộc lộ dã tâm, chẳng qua lần này đối thủ là dịch bệnh và Tử Thần.
Mọi người nghe xong đều xúc động vô cùng, đồng loạt ôm quyền hô: “Nguyện cùng sát cánh với đại nhân!”
PS: Thấy có đoạn tâm sự hay hay của tác giả, bà còm làm luôn đăng trên wattpad. Có người thắc mắc không hiểu vì sao lại không để Trưởng công chúa Gia Chân ở lại? Tôi chỉ thấy viết như vậy không thực tế, đây không phải loại tiểu thuyết Mary Sue. Nếu Trưởng công chúa là khâm sai phụng thánh chỉ tới xem xét tình hình bệnh dịch thì sẽ khác, phải xông pha nơi tuyến đầu cho dù nhiễm bệnh mất mạng cũng là hy sinh vì nước, nhưng nàng không phải. Nàng bướng bỉnh nán lại cho đến bây giờ đã là phá lệ. Nếu nàng còn muốn đi đến khu có bệnh dịch đột nhiên bùng nổ, xem xét từ góc độ cảm tình, Hồng Văn tất nhiên phải cược cả tánh mệnh để che chở cho người yêu không có kiến thức y học; còn nếu xét từ góc độ lý trí, chưa kể phát sinh chút gì ngoài ý muốn, dẫu cuối cùng toàn thân rút lui, tất cả mọi quan viên từ Hoàng Biện, Khang Hùng, đến Hồng Văn và nhóm người Thái Y Viện đều sẽ bị luận tội. Nàng tự hiểu rất rõ ràng điểm này, cũng không dám bảo đảm chính mình sẽ không có việc gì, cho nên mới nghe theo Hồng Văn sắp xếp lập tức rời đi. Đây là hành động có tránh nhiệm đối với bản thân, càng có trách nhiệm với người xung quanh.
Cho nên phải công nhận, vào thời khắc nguy cấp mà vẫn có thể sáng suốt để nhận thức đúng sai thật là không dễ. Cứ lấy ví dụ từ rất nhiều màn diễn trên TV:
“Nàng đi mau!”
“A a a ta không đi ta không đi, muốn đi phải đi với nhau!”
“Đi mau!”
“Không, muốn chết cùng chết, ta tuyệt đối không xa rời chàng!”
Sau đó được như ý nguyện cùng nhau chết tuốt, đạo diễn và biên kịch đều làm chính mình cảm động đến rối tinh rối mù.
Mỗi lần tôi xem đoạn diễn "lấy nước mắt" vặn vẹo tục tằn kiểu này đều muốn nổi điên. Con mẹ nó ngươi làm ơn cút đi được không? Chẳng lẽ trong não ngươi không còn sót lại một chút chỉ số IQ nào? Ngươi ở bên cạnh chỉ tổ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của người ta. Trong thời khắc nguy cấp mà cố gắng bảo vệ bản thân đã không dễ dàng, vậy mà còn phải phân tâm chăm sóc ngươi... Ngươi là gian tế do kẻ địch phái tới chứ gì?!
“Công chúa!” Hồng Văn gắt lên.
Trưởng công chúa Gia Chân chợt hoàn hồn, sững người tại chỗ.
Gió tuyết càng lúc càng mạnh, quất vào mặt nàng như dao cắt, nàng há miệng nhưng đột nhiên không biết nên nói gì.
Nàng thật sự không muốn đi, muốn ở lại chung vai sát cánh với chàng vượt qua cửa ải khó khăn như những gì viết trong tiểu thuyết, nhưng trong đầu lại có giọng nói cứ nhắc nhở nàng:
Đi, nghe lời chàng, đi mau!
Nàng không phải y giả, lại có thân phận đặc biệt, nếu nhất quyết ở lại, không những chẳng thể giúp gì cho mọi người, trái lại yêu cầu người chuyên môn bảo hộ riêng, làm mọi người phân tâm.
Ta sẽ trở thành gánh nặng.
Vào thời khắc nguy cấp mà vẫn có thể sáng suốt để nhận thức đúng sai thật là không dễ, nhưng Trưởng công chúa Gia Chân lại không cảm thấy tự hào chút nào.
Nàng mím chặt môi, vành mắt dần dần phiếm đỏ, bỗng tháo thứ gì đó ra khỏi cổ, gói vào khăn tay rồi đặt xuống đất.
“Hãy nhớ rõ những gì ta đã nhắn gửi khi chúng ta tạm biệt ở bến tàu!”
Nàng nói lớn, cố nén những giọt nước mắt, quay người rời đi.
Sau khi đi được vài bước, Trưởng công chúa Gia Chân bỗng dừng lại, quay đầu nhìn nhóm người mờ nhạt qua màn mưa tuyết, cuối cùng bước nhanh biến mất.
Vạt áo choàng dài sau lưng nàng phồng lên trong đêm tuyết, cuồn cuộn bay lên không ngừng, tựa như bọt nước nối tiếp nhau vỡ tung.
Chờ quân về!
Cổ họng Hồng Văn co giật lên xuống, đột nhiên hắn cảm thấy khóe mắt lạnh buốt.
Hắn vội vàng chớp mắt, hít một hơi thật sâu, chạy đến nơi Trưởng công chúa Gia Chân vừa đứng, nhặt chiếc khăn tay phủ tuyết mở ra nhin, là một miếng bùa bình an nhanh chóng bị đông cứng.
Dẫu tim hắn đang đập loạn nhịp nhưng đôi tay vẫn vững vàng.
Hồng Văn cố dõi theo phương hướng Trưởng công chúa rời đi, mím môi đeo lá bùa bình an lên cổ, không rên một tiếng đứng dậy bước đi.
Lúc này mà bị chuyện tình cảm nam nữ chi phối thì chỉ khiến mọi người gặp nguy hiểm.
Trưởng công chúa Gia Chân thật sự quyết đoán một cách sát phạt, không giống người bình thường dùng dằng khó có thể dứt bỏ, lập tức ra lệnh cho đội tùy tùng chia làm hai ngả, một đội hoả tốc thu dọn hành trang, một đội dựa theo chỉ thị của Hồng Văn đi báo cho Khang Hùng.
Chờ sau khi đám người cưỡi ngựa lao ra khỏi đại doanh, đã có thể mơ hồ nghe tiếng bước chân rầm rập nhưng có trật tự từ phía sau, cùng với giọng oang oang của Khang Hùng xuyên qua gió tuyết:
“Truyền quân lệnh, tức khắc rải vôi sống từ con đường nhập trại đến tận đây, phong tỏa đại doanh. Hai đội Hắc kỵ vệ Giáp Ất mang theo khẩu trang và nước sạch chạy tới khu tái định cư chờ Hồng Thái y điều khiển... Một đội theo ta hộ tống Trưởng công chúa rời đi!”
Hồng Văn siết dây cương thật chặt, hai chân kẹp bụng ngựa: “Đi!”
Một hàng mấy người giống như sao băng xuyên thấu màn đêm, phi như điên trong gió tuyết rồi nhanh chóng biến mất.
Trình Bân đuổi sát theo sau, Hồng Văn mới định xua về thì anh ta lớn tiếng nói: “Đại nhân, tình huống khu tái định cư không rõ, đại doanh tạm thời an toàn. Hiện tại khan hiếm nhất chính là nhân thủ, nếu không nhanh chóng khống chế, đại doanh Đông Bắc sớm muộn gì cũng bị lây lan. Hạ quan ở lại cũng không thay đổi được gì, chi bằng theo mọi người cùng chung tay đánh cược một phen!”
Hồng Nhai nhín chút thời gian cho anh ta cái nhìn tán thưởng.
Nhóc đồ đệ nhà mình thật sự có ánh mắt không tệ, chọn gã Lại mục này tuy yếu đuối mong manh nhưng quả nhiên là một hảo hán.
Hồng Văn nghiến răng: “Được thôi!”
Trình Bân mừng rỡ, kề sát phía sau tiếp tục phi như điên.
Suốt chặng đường còn lại không ai nói gì, tất cả đều thể hiện kỹ năng cưỡi ngựa tốt nhất rạp người phi nhanh. Trong đầu bọn họ thậm chí trống rỗng, căn bản không rảnh tự hỏi nếu bản thân "một đi không trở lại" thì phải làm thế nào, chỉ không ngừng hiện lên bóng dáng người thân bạn bè, sau đó nhanh chóng bốc hơi và biến mất như giọt sương sớm trên phiến lá ngày hè.
Lợi ích của việc vào Thái Y Viện lúc này được thể hiện rõ ràng:
Bao gồm Trình Bân, ba thành viên của Thái Y Viện đều còn trẻ, chưa từng trải qua trận dịch quy mô lớn; tuy nhiên, trong y điển bao la như biển của Thái Y Viện có rất nhiều ghi chép liên quan, hơn nữa Tô Viện sử và các bậc lão thành cũng từng đặt trọng tâm giảng giải cách làm thế nào đối phó, nên dù đây là lần đầu tiên họ gặp phải một bệnh dịch đáng ngờ nhưng không ai hoảng loạn.
Khi còn cách khu tái định cư một đoạn, mọi người đã có thể nhìn thấy ánh lửa bập bùng trong gió tuyết, ngay sau đó nghe tiếng binh sĩ tuần tra hô lên chào đón: “Là đoàn người của Hồng Thái y phải không?”
Hồng Văn lớn tiếng đáp phải, kỵ sĩ kia nhanh chóng quay đầu ngựa sánh vai song hành cùng bọn họ, vừa phi ngựa vừa báo cáo: “Hoàng đại nhân đã tới, khu tái định cư cũng đã phong tỏa. Đại nhân hoài nghi là ôn dịch, đã tạm thời thu thập một lượng lớn vôi sống, rượu mạnh và các dược liệu thông dụng, đồng thời cũng đã vận chuyển rất nhiều vải bông sạch từ các cửa hàng vải trong thành, ra lệnh cho người cắt thành khăn che mặt và đem hấp.”
Vùng biên giới có rất nhiều vật tư khan hiếm, nhưng cũng là nơi duy nhất có mấy thứ thuận lợi: Không hề thiếu dược liệu và rượu mạnh; coi như yên tâm được một phần.
Hồng Văn vừa nghe xong trong lòng tức khắc thoải mái hơn chút: “Làm phiền rồi.”
Cho nên phải công nhận, được một quan chức địa phương có năng lực quan trọng biết là bao!
Nếu Hoàng Biện không kịp phản ứng, đám đại phu bọn họ thậm chí phải phân tán nhân lực ngay tại hiện trường để chỉ huy mọi người phong tỏa, thu dọn, sau đó phải liên hệ để chuẩn bị vật tư cần thiết như dược liệu, v.v... sẽ lãng phí bao nhiêu thời gian!
Đoàn người thực mau tới khu tái định cư. Trấn nhỏ tràn ngập tiếng cười suốt mấy tháng qua giờ lại rơi vào trạng thái im lặng chết chóc, mấy thân cây trên con đường chính bị trưng dụng thành những cây đuốc chiếu sáng, ngọn lửa vàng cam điên cuồng chao đảo trong gió, khiến bóng đen in trên mặt đất cũng đung đưa theo, giống như bóng ma đang chờ cơ hội nuốt chửng sinh linh.
Toàn bộ lối vào đều dựng lên rào cản đúng ra chỉ dùng trong thời gian chiến tranh, được canh gác bởi những binh lính đeo khẩu trang cầm vũ khí. Binh lính thấy đoàn người Hồng Văn tiến đến bèn chặn lại kiểm tra thẻ bài cẩn thận, xác định thực sự không lầm lẫn mới nói: “Chư vị vất vả, nhưng không thể đem ngựa vào.”
Làm vậy bởi vì tận lực giảm bớt khả năng súc vật cũng bị lây nhiễm. Thời điểm này muốn truyền đạt tin tức toàn dựa vào lũ bốn chân, đừng để đến lúc người chưa cứu xong còn phải phân tâm đi cứu gia súc.
Hồng Văn và mọi người nhảy xuống ngựa, chia cho binh lính mấy viên thuốc giải độc luôn mang theo trong người: “Vất vả rồi, các vị hãy ngậm thuốc này dưới lưỡi.”
Thái Y Viện được hoàng thất hậu thuẫn, mặc dù thường xuyên bị Hộ Bộ tới quấy rầy nhưng trên thực tế không cần phải cân nhắc chi phí trong nghiên cứu hàng ngày. Tất cả dược liệu cấp cứu thông dụng hay hiếm gặp lúc nào cũng được cập nhật, các thái y đi làm nhiệm vụ nơi xa đều sẽ mang theo mấy loại thuốc tùy thân, thuốc giải độc chính là một trong số đó.
Thuốc giải độc có thể tạm thời ngăn chặn hầu hết các độc tố bên ngoài được ghi lại trong y điển, chẳng hạn như nọc độc côn trùng, nọc rắn, hơi độc từ xác chết, v.v... kể cả một số bệnh dịch nhẹ, nhưng không thể bảo đảm tránh khỏi hoàn toàn.
Ban đầu thuốc giải độc hiếm khi được sử dụng, ngoại trừ đi đến những nơi có chướng khí tràn lan ở phía Tây Nam, song mọi người vẫn mang theo bên mình để đề phòng, không ngờ bây giờ lại có ích.
Mấy binh lính cảm kích vô cùng, lập tức ngậm trong miệng rồi lại ôm quyền đa tạ đám người Hồng Văn.
Đối với nhóm đại phu thư sinh cùng nhau xông lên “Chịu chết” giống như các tướng sĩ đấu tranh anh dũng, bọn họ kính trọng từ tận đáy lòng.
Hoàng Biện hai mắt đỏ kè, đang tự mình chỉ huy người hấp và phân phát khăn che mặt, thấy đám người Hồng Văn đã đến chợt cảm giác như có người tâm phúc: “Xin nhờ vào các vị!”
Y là chuyên gia quản lý nội vụ, nhưng một khi đề cập đến chữa bệnh thì bó tay không biện pháp, chỉ có thể làm chút chuyện ngoài rìa.
Bên ngoài trời vẫn đổ tuyết, đám người Hồng Văn phi ngựa một mạch tới đây, quần áo khăn che mặt và phần thân thể lộ ra đều phủ đầy hoa sương trắng toát, thoạt nhìn giống như một đám người tuyết.
Đến bây giờ mọi người mới có thời gian thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn liên tục thay khăn che mặt mới không hề ngừng.
Hồng Văn vội vàng đưa ra một phương thuốc: “Lập tức sai người bốc thuốc theo đơn này, nghiền nát thành bột, khâu vào bên trong khăn che mặt.”
Đây là phương thuốc đơn giản để khử độc, hiệu quả giống như thuốc giải độc cho nhân viên tuyến đầu ngậm trong miệng. Bằng cách uống thuốc giải độc và đeo khăn che mặt chống độc, mọi người có thể giảm tối thiểu khả năng nhiễm bệnh.
Trước tiên phải bảo vệ thật tốt cho bản thân mới có thể cứu càng nhiều người.
Ít nhất bây giờ, không ai trong số họ có thể gục ngã!
“Hiện tại có bao nhiêu người bệnh?” Hồng Văn hỏi.
Hoàng Biện đáp: “Năm người sốt cao không ngừng, đều được lau người bằng rượu mạnh, cứ lặp đi lặp lại vậy thôi chứ không làm gì được. Ngoài ra có ba người nghi ngờ bị nhiễm, nhưng bản quan không dám xác định...”
Chỉ mấy canh giờ ngắn ngủn mà đã phát triển đến tám người, Hồng Văn cau mày, kêu đại phu phụ trách chẩn bệnh ngày hôm nay tới để hỏi kỹ mạch tượng và triệu chứng của bệnh nhân.
Đại phu kia mặt mày xám tro nơm nớp lo sợ, vừa mở miệng đã bắt đầu cà lăm. Đám người Trình Bân sốt ruột thúc giục.
Hồng Nhai bảo: “Đừng nóng vội, càng gấp càng nói không rõ.”
Đại phu địa phương thấy người tới là cao nhân của Thái Y Viện bèn yên tâm hơn, chậm rãi hít một hơi thật sâu, quả nhiên nói chuyện lưu loát rất nhiều: “Ban đầu tất cả đều là cơ thể uể oải, ho, khó chịu, nôn mửa và không muốn ăn, thực sự giống cảm lạnh thông thường! Nhưng trong vòng vài canh giờ, các bệnh nhân sẽ chuyển sang trạng thái sốt cao, run rẩy, thậm chí có người không thở được...”
Những triệu chứng này có vẻ hơi khác với các triệu chứng ghi trong y điển về nhiều loại ôn dịch, Hồng Văn tỉ mỉ hỏi thêm vài câu rồi quay sang gật đầu với Hoàng Biện: “Là ôn dịch không thể nghi ngờ, hạ quan cho rằng mấy người nhiễm bệnh hoạt động ở cùng một chỗ.”
Một tia hy vọng cuối cùng trong lòng Hoàng Biện tức khắc phụt tắt, như thể một nỗi sợ hãi lớn lao từ trong bóng tối nhào ra.
Y không sợ chết, nhưng lại sợ trơ mắt nhìn người khác mất mạng, bởi vì mấy năm qua thật sự chứng kiến quá nhiều sinh ly tử biệt, không ai muốn lặp lại.
“Tất cả người nhà bệnh nhân phải được chuyển đến một phòng trống cách ly, không được phép ra ngoài, cũng không cho phép thăm hỏi,” Hồng Văn tuôn ra một tràng, “Tất cả ẩm thực phải dùng gậy trúc đưa vào, uế vật phải đào hố riêng để xử lý, trước tiên rắc vôi sống lên rồi sau đó đốt cháy vùi lấp. Mặt khác, điều tra rõ các bệnh nhân trước khi phát bệnh từng qua lại nơi nào, toàn bộ gia cụ quần áo nơi đó đều đốt hết, những chỗ xung quanh dùng vôi sống và rượu mạnh xử lý!”
Hoàng Biện lập tức ra lệnh làm theo, chợt nghe bên ngoài có người báo cáo: “Đại nhân, có hai vị dược thương truyền đến tin tức, nói họ đã kéo dược liệu từ các thị trấn lân cận trở về trong đêm, dặn chúng ta không cần lo lắng, dược liệu đã lo đầy đủ.”
Hoàng Biện không rơi một giọt nước mắt khi năm xưa dẫn theo các hương thân tránh né chiến loạn, không rơi nước mắt khi tranh đấu gay gắt với Thạch Nham, nhưng lúc này nhìn đám người Hồng Văn, cộng thêm nghe được tin tức này, hai hàng lệ nóng bỗng tuôn trào.
Y gập lưng vái mọi người thật sâu, nghẹn ngào nói: “Một ngàn ba trăm năm mươi hai tánh mạng nơi này, xin được phó thác trong tay chư vị!”
Mọi người không khỏi cảm động vô cùng, Hồng Văn đích thân tiến tới đỡ y đứng dậy: “Hoàng đại nhân, nơi này giao cho chúng tôi tiếp nhận, chi bằng ngài nên nghỉ...”
Hồng Văn còn chưa nói xong, Hoàng Biện lập tức giơ tay ngăn lại, nói một cách dứt khoát: “Trước khi tới đây bản quan đã phân phó Đồng tri và Tư mã của bản địa tạm thời tiếp quản văn võ chính vụ. Ngày nào tình hình bệnh dịch chưa kết thúc thì ngày đó bản quan cũng không rời đi.”
Y hít vào một hơi thật sâu, tầm mắt lướt qua những ngôi nhà vừa được xây xong trên đường phố, trong mắt lộ ra hung quang, dưới ánh đèn lờ mờ lại thêm vài phần dữ tợn: “Ông đây chính miệng hứa hẹn cho bọn họ một căn nhà, dẫu Diêm Vương đích thân tới, ông đây nhất định cướp người từ miệng hắn!”
Vị quan sinh trưởng ở vùng biên giới lại một lần nữa công khai bộc lộ dã tâm, chẳng qua lần này đối thủ là dịch bệnh và Tử Thần.
Mọi người nghe xong đều xúc động vô cùng, đồng loạt ôm quyền hô: “Nguyện cùng sát cánh với đại nhân!”
PS: Thấy có đoạn tâm sự hay hay của tác giả, bà còm làm luôn đăng trên wattpad. Có người thắc mắc không hiểu vì sao lại không để Trưởng công chúa Gia Chân ở lại? Tôi chỉ thấy viết như vậy không thực tế, đây không phải loại tiểu thuyết Mary Sue. Nếu Trưởng công chúa là khâm sai phụng thánh chỉ tới xem xét tình hình bệnh dịch thì sẽ khác, phải xông pha nơi tuyến đầu cho dù nhiễm bệnh mất mạng cũng là hy sinh vì nước, nhưng nàng không phải. Nàng bướng bỉnh nán lại cho đến bây giờ đã là phá lệ. Nếu nàng còn muốn đi đến khu có bệnh dịch đột nhiên bùng nổ, xem xét từ góc độ cảm tình, Hồng Văn tất nhiên phải cược cả tánh mệnh để che chở cho người yêu không có kiến thức y học; còn nếu xét từ góc độ lý trí, chưa kể phát sinh chút gì ngoài ý muốn, dẫu cuối cùng toàn thân rút lui, tất cả mọi quan viên từ Hoàng Biện, Khang Hùng, đến Hồng Văn và nhóm người Thái Y Viện đều sẽ bị luận tội. Nàng tự hiểu rất rõ ràng điểm này, cũng không dám bảo đảm chính mình sẽ không có việc gì, cho nên mới nghe theo Hồng Văn sắp xếp lập tức rời đi. Đây là hành động có tránh nhiệm đối với bản thân, càng có trách nhiệm với người xung quanh.
Cho nên phải công nhận, vào thời khắc nguy cấp mà vẫn có thể sáng suốt để nhận thức đúng sai thật là không dễ. Cứ lấy ví dụ từ rất nhiều màn diễn trên TV:
“Nàng đi mau!”
“A a a ta không đi ta không đi, muốn đi phải đi với nhau!”
“Đi mau!”
“Không, muốn chết cùng chết, ta tuyệt đối không xa rời chàng!”
Sau đó được như ý nguyện cùng nhau chết tuốt, đạo diễn và biên kịch đều làm chính mình cảm động đến rối tinh rối mù.
Mỗi lần tôi xem đoạn diễn "lấy nước mắt" vặn vẹo tục tằn kiểu này đều muốn nổi điên. Con mẹ nó ngươi làm ơn cút đi được không? Chẳng lẽ trong não ngươi không còn sót lại một chút chỉ số IQ nào? Ngươi ở bên cạnh chỉ tổ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của người ta. Trong thời khắc nguy cấp mà cố gắng bảo vệ bản thân đã không dễ dàng, vậy mà còn phải phân tâm chăm sóc ngươi... Ngươi là gian tế do kẻ địch phái tới chứ gì?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.