Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Quyển 3 - Chương 39: Cái ôm
Phôi Phi Vãn Vãn
21/02/2019
Thượng Trang ngồi ngay mép giường y một lát, cuối cùng y không chống đỡ
được mà ngủ thiếp đi. Nàng cũng thấy khí lực đã trở lại, định nhích
người đứng dậy lại phát hiện y cầm chặt tay mình.
Nàng kinh hãi gọi: "Vương gia..." Nhưng y không tỉnh, dường như đang ngủ rất say.
Thở dài một tiếng, Thượng Trang định rút tay ra, y lại giữ càng chặt, nhíu mày kêu: "Đừng! Mẫu hậu, đừng..."
"Vương gia!" Nàng kinh hãi gọi y, "Vương gia, Vương gia..."
"Ưm." Nam tử mở mắt, sắc mặt tái nhợt, khẽ động thân mình nói, "Ta làm sao vậy?"
Nàng duỗi tay giúp y lau mồ hôi trên trán, thấp giọng: "Ngài gặp ác mộng."
Thời điểm Tiên hoàng băng hà, thậm chí là khoảng thời gian từ khi Tuyên Khánh đế đăng cơ, những gì y đã trải qua vốn nàng không thể tưởng tượng được.
Cho nên, nàng sẽ không hỏi.
"Vậy sao? Đau đầu quá, ta... Không nhớ nữa."
"Vậy thì đừng nghĩ." Nàng dìu y nằm xuống.
Y lại đột nhiên ôm chầm lấy nàng, đem gương mặt mình vùi sâu vào cô, hô hấp có chút dồn dập.
Thượng Trang cả kinh, nhưng lại không đẩy y ra, chỉ nghe giọng y khàn khàn hỏi: "Thượng Trang, ngươi sẽ khinh thường ta sao?"
Trái tim đột nhiên đau đớn, nàng lắc đầu: "Không, vĩnh viễn không." Y ở trong lòng nàng vô cùng đẹp, loại cảm giác này, nàng tin bản thân sẽ không nhìn lầm.
Bọn họ đều là người sống cẩn thận.
Cho nên bọn họ biết cái gì nên quý trọng, cái gì nên tranh thủ đoạt lấy.
Nếu y muốn quyền thế, không có gì là sai. Mà nàng cũng không thể cự tuyệt, tựa như nàng không thể từ chối việc Hoàng đế ban mình cho Thái tử.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi chua xót. Nếu tất cả đều đã định sẵn, vậy cái ôm này nàng sẽ ghi nhớ thật kỹ.
Cả đời, sợ rằng chỉ có một lần.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng gần gũi y như vậy. Mùi hương trên người nam tử quanh quẩn cạnh nàng, có chút mờ ảo, nhưng lại vô cùng chân thật.
"Thượng Trang." Y nằm trong lòng nàng nỉ non gọi nàng một tiếng.
Không biết có phải tác giả lười chia chương không mà từ chương 41 trở đi chương nào cũng dài khoảng 70-80 trang A4. Hôm nay tui lên đây để hỏi mọi người muốn up luôn 1 lần hay edit đến đâu up tới đó. Có đóng góp nào cứ bình luận ở đây nhé. Xie xie!!
Nàng kinh hãi gọi: "Vương gia..." Nhưng y không tỉnh, dường như đang ngủ rất say.
Thở dài một tiếng, Thượng Trang định rút tay ra, y lại giữ càng chặt, nhíu mày kêu: "Đừng! Mẫu hậu, đừng..."
"Vương gia!" Nàng kinh hãi gọi y, "Vương gia, Vương gia..."
"Ưm." Nam tử mở mắt, sắc mặt tái nhợt, khẽ động thân mình nói, "Ta làm sao vậy?"
Nàng duỗi tay giúp y lau mồ hôi trên trán, thấp giọng: "Ngài gặp ác mộng."
Thời điểm Tiên hoàng băng hà, thậm chí là khoảng thời gian từ khi Tuyên Khánh đế đăng cơ, những gì y đã trải qua vốn nàng không thể tưởng tượng được.
Cho nên, nàng sẽ không hỏi.
"Vậy sao? Đau đầu quá, ta... Không nhớ nữa."
"Vậy thì đừng nghĩ." Nàng dìu y nằm xuống.
Y lại đột nhiên ôm chầm lấy nàng, đem gương mặt mình vùi sâu vào cô, hô hấp có chút dồn dập.
Thượng Trang cả kinh, nhưng lại không đẩy y ra, chỉ nghe giọng y khàn khàn hỏi: "Thượng Trang, ngươi sẽ khinh thường ta sao?"
Trái tim đột nhiên đau đớn, nàng lắc đầu: "Không, vĩnh viễn không." Y ở trong lòng nàng vô cùng đẹp, loại cảm giác này, nàng tin bản thân sẽ không nhìn lầm.
Bọn họ đều là người sống cẩn thận.
Cho nên bọn họ biết cái gì nên quý trọng, cái gì nên tranh thủ đoạt lấy.
Nếu y muốn quyền thế, không có gì là sai. Mà nàng cũng không thể cự tuyệt, tựa như nàng không thể từ chối việc Hoàng đế ban mình cho Thái tử.
Nghĩ tới đây, trong lòng nàng không khỏi chua xót. Nếu tất cả đều đã định sẵn, vậy cái ôm này nàng sẽ ghi nhớ thật kỹ.
Cả đời, sợ rằng chỉ có một lần.
Đây cũng là lần đầu tiên nàng gần gũi y như vậy. Mùi hương trên người nam tử quanh quẩn cạnh nàng, có chút mờ ảo, nhưng lại vô cùng chân thật.
"Thượng Trang." Y nằm trong lòng nàng nỉ non gọi nàng một tiếng.
Không biết có phải tác giả lười chia chương không mà từ chương 41 trở đi chương nào cũng dài khoảng 70-80 trang A4. Hôm nay tui lên đây để hỏi mọi người muốn up luôn 1 lần hay edit đến đâu up tới đó. Có đóng góp nào cứ bình luận ở đây nhé. Xie xie!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.