Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Quyển 3 - Chương 42: Di chiếu (Chưa full)

Phôi Phi Vãn Vãn

04/03/2019

Tần Lương đệ căng lớn hai mắt, lạnh giọng: "Các ngươi rốt cuộc đã làm gì điện hạ? Rốt cuộc đã làm gì?"

"Cái gì?" Thượng Trang kinh hãi, mà cánh cửa phía sau đã bị cung nữ đóng lại. Nàng ta sợ sệt đứng qua một bên, hai mắt vẫn hồng hồng, đôi môi cắn chặt không cho bản thân phát ra tiếng động.

Thượng Trang bắt đầu giãy giụa. Tần Lương đệ muốn giết nàng, nhưng dù sao nàng ta cũng một nữ tử nhu nhược, suýt chút không giữ được nàng, chỉ đành gọi cung nữ: "Còn không qua đây giữ chặt con tiện nhân này!"

Cung nữ run run, qua một lát mới nhào tới giữ Thượng Trang lại.

"Lương... Đệ..." Nàng khó khăn nói ra từng chữ.

Hai mắt Tần Lương đệ đỏ ngầu, lạnh giọng quát: "Ngươi cho rằng ta không biết gì sao? Người và ai đứng sau hòn non bộ kia, ta đều nhìn thấy! Uổng công điện hạ muốn tha cho các ngươi một mạng, các ngươi... Các ngươi... Ưm...." Nàng ta nhịn không được mà bật khóc.

Cung nữ bên cạnh cũng run rẩy khóc theo.

Thượng Trang hoảng sợ, nàng biết Tần Lương đệ nhìn thấy gì đó mới mời Hoàng hậu tới, nhưng nàng không ngờ hai chuyện vốn không liên quan lại bị nàng ta gộp chung một chỗ.

"Lương đệ, Thành... Thành Vương điện hạ... Ngài ấy..."

Thượng Trang muốn giải thích, nàng và Nguyên Duật Diệp không liên thủ hại chết Thái tử, bởi vì khi đó hắn cũng có mặt trên sân thi đấu. Tần Lương đệ không phải kẻ ngốc, nàng ta chắc chắn suy nghĩ được tới điểm này, chỉ là vì sự ra đi đột ngột của Thái tử mà trở nên hoảng loạn.

Nhưng những lời này lại không thể nói ra, khí lực của nàng ta quá lớn, Thượng Trang không có cách nào hít thở, muốn giãy dụa cũng không có cách, bởi vì thân thể đã bị cung nữ giữ chặt.

Không được rồi...

Ánh mắt chầm chậm nhắm lại.

.......................

"Ta muốn ngươi chết, muốn ngươi phải chết..."

Tiếng gào thét của nữ tử vẫn quanh quẩn bên tai, Thượng Trang sợ hãi kêu lên một tiếng, bỗng nhiên ngồi bật dậy.

Nàng không chết?

Thượng Trang ngẩng đầu, không khỏi chấn động, đây là phòng nàng. Nàng trở về từ khi nào vậy?

Đưa tay sờ lên cổ, nơi đó ẩn ẩn đau. Thượng Trang xuống giường tới bàn trang điểm, trước gương đồng, nàng mơ hồ nhìn thấy gương mặt tái nhợt cùng một vòng màu tím trên cổ. Như vậy, chuyện vừa rồi không phải giấc mộng.

Nhưng... Sao có thể?

Đúng lúc này, có người gõ cửa.

Thượng Trang kinh hãi, vội hỏi: "Ai?"

Bên ngoài truyền vào giọng nói của cung nữ: "Vu thượng nghĩa tỉnh rồi sao? Trần công công kêu nô tỳ tới xem người, người không sao chứ?"

Nàng lập tức đứng dậy, ra ngoài mở cửa: "Ta làm sao vậy?"

Cung nữ nhíu mày, bối rối đáp: "Người mệt mỏi nên ngất xỉu."

Ngất xỉu? A, nàng thật sự không có ấn tượng, trong đầu lúc này, tất cả đều là bộ dáng Tần Lương đệ muốn giết mình.

Ổn định thần trí, nàng lại hỏi: "Ai đưa ta về đây?" Nếu bị ngất, vậy cũng cần có người đưa nàng trở về.

Cung nữ trả lời: "Là Thành Vương điện hạ phái người đưa Thượng nghĩa về."

Nguyên Duật Diệp?

Lần này đến lượt Thượng Trang kinh ngạc, nàng rõ ràng tới Đông Cung, còn hắn tới đó làm gì?

Cung nữ thấy nàng im lặng, đành nói: "Thượng nghĩa ổn không? Trước mắt còn nhiều việc phải làm lắm đấy!"

Nghe vậy, Thượng Trang mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn trời đã sáng, liền vội hỏi: "Hiện tại là giờ nào rồi?"

"À, đã giờ Thìn."

Nàng đã ngủ suốt một đêm sao?

Bình ổn cảm xúc, nàng theo cung nữ qua Càn Thừa cung.

Trần Trung thấy nàng đã khỏe nên cũng không nói nhiều. Thời điểm đi vào, nàng thấy mọi người đều khóc.

Tiếng khóc của Hứa phi mỗi lúc một lớn, về sau Thượng Trang mới biết sáng nay Tân Vương phủ truyền tin, nói Tân Vương bị phế một chân, nửa đời còn lại phải sống dựa vào xe lăn. Nàng đột nhiên nhớ tới Nguyên Chính Hoàn, hai mắt nhắm chặt, trong lòng chua xót không thôi.

Trần Trung nói hoàng cung đã phát tang. Thượng Trang lại bất giác nghĩ tới di chiếu đang nằm trên người của nàng. Chắc không ai nghĩ Hoàng đế lại đưa thứ quan trọng cho mình, vì thế tới giờ phút này, nó đương nhiên vẫn còn an toàn.



Đưa mắt nhìn cảnh phía trước, chưa vị Hoàng tử nào có mặt.

Đúng lúc này, cung nhân bên ngoài thông báo có Vương gia tới.

Sau đó, từng người lần lượt đi vào, ngay cả Thành Vương và Thành Vương phi cũng tới. Thượng Trang nhìn qua một vòng, quả nhiên không thấy Cảnh Vương và Tân Vương, bọn họ xem ra bị thương rất nặng.

Nàng lại nhìn Nguyên Duật Diệp, hôm nay hắn mặc đồ tang màu trắng, người ngoài nhìn vào cũng không phát hiện hắn cũng bị thương.

Cánh tay vừa được cố định, sợ là không thể hồi phục nhanh như vậy.

Bên cạnh, Mộ Dung Vân Khương sợ hãi cúi đầu, chưa từng ngước mắt nhìn long sàng phía sau bình phong.

Nguyên Chính Hoàn là người cuối cùng tới, thần sắc so với hôm trong phòng Hoàng đế ở Hưng Viên đã khá hơn nhiều, nhưng thật ra vẫn lộ vẻ tiều tụy như trước. Thượng Trang nhíu mày nhìn y, nơi này quá nhiều người, y không phát hiện ra nàng, chỉ ngây ngốc ngồi một chỗ, trên mặt không lộ một chút biểu cảm.

Trong điện, người người đều khóc lóc, trầm mặc. Thượng Trang cũng không rõ, ai thật lòng, ai ngụy tạo.

"Thánh Thượng!" Hoàng hậu đột nhiên khóc lóc, đám phi tần ở sau cũng theo đó khóc lên, có lẽ ngoại trừ thương tâm bên ngoài, các nàng là khóc cho chính bản thân của mình.

Tương lai của bọn họ, mất rồi.

"Thánh Thượng! Thánh Thượng! Ngài phải làm chủ cho điện hạ!"

Mọi người quay đầu nhìn Tần Lương đệ hét lớn từ bên ngoài xông vào. Ai nấy đều kinh hãi, Thái tử đã ra đi, thân là Lương đệ như nàng ta không có tư cách tới nơi này.

Sắc mặt Hoàng hậu thay đổi, quát: "Ngươi đâu, đưa Lương đệ trở về Đông cung!"

Đông cung? Thật buồn cười!

Thị vệ tiến lên kéo nàng ta ra ngoài.

Tần Lương đệ không tin vào mắt mình mà nhìn Hoàng hậu, kêu gào: "Nương nương! Hoàng hậu nương nương, Thánh Thượng băng hà, hiện tại chỉ có mình ngài mới làm chủ được cho điện hạ." Bà ấy là mẫu thân thân sinh của Thái tử, bà ấy chẳng lẽ không muốn biết ai hại con mình sao?

Đáy mắt xuất hiện một tia lạnh lẽo, Tề Hiền phi khẽ cười, giương giọng nói: "Các ngươi buông Lương đệ ra, nếu đã là chuyện liên quan tới Thái tử, Hoàng hậu nương nương không muốn nghe sao?"

Hai tay Thượng Trang siết chặt, sợ là Tề Hiền phi còn chưa biết người Tần Lương đệ muốn đối phó chính là Nguyên Duật Diệp!

Nếu bà ta biết, sao có thể dám dương dương tự đắc để nàng ta ngông cuồng như vậy?

Thị vệ buông tay, Tần Lương đệ lập tức đứng thẳng người, đi về phía trước vài bước, chỉ tay vào Nguyên Duật Diệp: "Thành Vương và cung nữ tư thông bị điện hạ nhìn thấy nên tính kế hại chết điện hạ!"

Lời vừa dứt, mọi người đều cả kinh.

Tề Hiền phi cũng hoảng loạn, run rẩy quát: "To gan, ngươi nói bậy gì thế hả?"

Tần Lương đệ cười lớn: "Tới giờ phút này Hiền phi nương nương còn tưởng ta oan uổng hắn sao? Nhìn vết thương trên mu bàn tay hắn đi, đó là dấu do móng tay nữ tử để lại!" Nàng ta vừa nói vừa giật mạnh tay của hắn.

Nguyên Duật Diệp không ngờ Tần Lương đệ lại có gan làm thế, cơn đau lập tức ập tới, cánh tay bị gãy cho dù muốn rút ra cũng không còn sức lực.

Mộ Dung Vân Khương hoảng sợ, vội vàng đỡ lấy thân thể của hắn: "Vương gia."

"Mọi người thấy rõ chưa?" Tần Lương đệ hét lớn.

Thượng Trang cắn môi, lại nghe Mộ Dung Vân Khương lên tiếng: "Việc này nhi thần thỉnh mẫu phi thứ tội, là nhi thần không cẩn thận làm tay Vương gia bị thương."

"Ngươi nói bậy!" Tần Lương đệ trừng mắt nhìn nàng, "Nữ tử đó rõ ràng là ngự tiền Thượng nghĩa, An Lăng Vu!" Đêm qua, nàng ta muốn giết Thượng Trang, nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bây giờ cũng không thể nói rõ. Lúc tỉnh dậy, nàng ta đã không thấy người đâu, nhưng mặc kệ kẻ nào đã đưa người đi, nàng ta cũng quyết không buông tha nàng!

Mọi người đều hít mộ ngụm khí lạnh, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Thượng Trang. Mộ Dung Vân Khương cũng nhìn nàng, thong dong đáp: "Chỉ bằng vết thương trên tay, sao Lương đệ có thể kết luận ta đang nói bậy. Nơi này là Càn Thừa cung, Lương đệ vốn không nên ở đây làm loạn."

Nguyên Duật Diệp kinh ngạc nhìn Vương phi của mình bên cạnh, từ lúc thành hôn, hắn và nàng một mực tương kính như tân, cho tới hiện tại hắn chỉ nghĩ nàng chẳng qua là một thiên kim tiểu thư ở trong khuê phòng, nhưng thật không ngờ, thì ra nữ tử nhu nhược bên cạnh hắn cũng có lúc cương nghị như vậy.

Thượng Trang cũng giật mình không nhỏ.

Nàng biết chuyện Tần Lương đệ định nói không có cách nào nói ra. Cho dù có người tin nhưng nàng ta cũng không có chứng cứ đầy đủ. Hiện tại, nàng ta chỉ là cuồng quá mất khôn mà thôi.

Thái tử mất, tất cả hi vọng của nàng ta đều tan biến, nàng ta không cam lòng, cho nên mới tới đây náo loạn.

"Không!" Tần Lương đệ lắc đầu, chuyển hướng khẩn cầu Hoàng hậu, "Không, nương nương, bọn họ là người đứng sau núi giả ở Hưng Viên hôm đó..."

"Câm miệng!" Hoàng hậu lạnh lùng quát. "Còn không mau lôi điên phụ này xuống." Bà tức giận tới cả người phát run.

Lúc này Tề Hiền phi nào dám lên tiếng, bà sợ ngay thời điểm mấu chốt này lại gây ra sự cố.

Nhưng An Lăng Vu...



Lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng, nếu chuyện này bị nàng làm hỏng, bà nhất định sẽ không dễ dàng bỏ qua!

Tần Lương đệ cả kinh nhìn Hoàng hậu, nàng thật không tin người gọi kẻ dưới lôi nàng xuống lại là bà ấy. Hoàng hậu là mẫu hậu thân sinh của Thái tử, chẳng lẽ bà ấy không muốn nhìn những người đó rơi đài sao?

"Nương nương! Hoàng hậu nương nương! Nương nương..." Không ai thèm để ý, thị vệ nhanh chóng kéo Tần Lương đệ ra ngoài.

"Vương gia không sao chứ?" Mộ Dung Vân Khương nhỏ giọng hỏi.

Nguyên Duật Diệp lắc đầu, ánh mắt lại nhìn Thượng Trang đang cúi thấp đầu. Nàng và hắn không có gian tình, nhưng vết thương kia xác thực có liên quan tới nàng.

Trận náo loạn nhanh chóng chìm xuống.

Trần trung tiến lên, từ dưới long sàng lấy ra một cái hộp, bên trong là một đạo thánh chỉ màu vàng rực rỡ. Thượng Trang kinh hãi, trong đầu lập tức nhận ra chiếu thư này hắn là di chiếu ban đầu Hoàng đế để lại.

Quả nhiên, Trần Trung lên tiếng giải thích: "Nương nương, điện hạ đã mất, đạo di chiếu này đã trở thành phế phẩm..."

Nước mắt trên gương mặt của Hoàng hậu cuối cùng cũng không thể kìm nén.

Những lời Trần Trung nói rất nhỏ, người bên ngoài bình phòng hẳn không nghe được. Hoàng hậu phất tay, ý bảo Trần Trung thu lại thánh chỉ.

Di chiếu vô dụng, giữ lại làm gì.

"Chuyện không có di chiếu, trước mắt đừng công bố ra ngoài." Tề Hiền phi lên tiếng dặn dò, nhưng trên mặt lại nổi lên thần sắc đắc ý. Bà ta lại đưa mắt nhìn Thượng Trang, cái cảm giác nhìn thấy thắng lợi ngay ranh giới khiến Thượng Trang có chút hoảng sợ.

Đến tối, mọi người ở gian ngoài đều lui xuống dù bữa, bên trong chỉ còn lại Hoàng hậu và Tề Hiền phi.

Thượng Trang ra ngoài, trùng hợp gặp Nguyên Duật Diệp đứng chờ trên hành lang. Nàng hành lễ với hắn, ánh mắt vô tình chạm phải vết thương trên mu bàn tay, trong lòng không khỏi run rẩy.

Nam tử ho một tiếng, nàng mới hoàn hồn, đáp: "Nô tỳ xin cáo lui trước."

Nói xong, nàng định xoay người đi nhưng cánh tay lại bị hắn giữ chặt. Thượng Trang cả kinh, cả người bị hắn ôm chặt vào lòng. Hôm nay là quốc tang, hắn muốn làm gì?

"Vương gia..." Nàng nhỏ giọng, không dám lớn tiếng.

Hắn lại khẽ cười: "Không có củi thì làm sao có lửa. Chuyện Tần Lương đệ nói không phải tất cả đều giả dối, thông minh như hoàng thúc hẳn sẽ biết được."

Thượng Trang cả kinh, thời điểm ngước mắt liền thấy Nguyên Chính Hoàn cách đó không xa.

Nàng vùng vẫy, cả giận nói: "Vương gia định làm gì? Ngài ấy..."

Y không nhìn thấy, nhưng tại sao nội tâm nàng trong giờ khắc này lại hoảng sợ như vậy? Nàng thậm chí còn cảm thấy may mắn, bởi vì y không nhìn thấy.

Nguyên Duật Diệp cười lạnh: "Ngươi yên tâm, hoàng thúc không nhìn thấy nhưng vẫn có thể nghe được. Mà bổn vương cũng tin nội tâm của hoàng thúc rõ tựa gương sáng."

Giữa bọn họ là khoảng cách ba trượng.

Không ai rõ hơn hai người, chuyện trên trường đua ở Hưng Viên, nếu không phải mình làm, vậy hung thủ chính là đối phương.

Hiện tại hắn điều tra y, y cũng vậy.

Y không biết ai đã cứu hắn, hắn cũng không biết ai làm y bị thương.

"Vương gia..." Phía sau truyền tới thanh âm của Mộ Dung Vân Khương.

Cánh tay ôm Thượng Trang cuối cùng cũng buông lỏng. Nam tử xoay người nhìn Mộ Dung Vân Khương chân thành đi về hướng này. Thượng Trang cả kinh, hoảng hốt chạy đi.

Đưa mắt nhìn bóng lưng đó, Mộ Dung Vân Khương biết nàng ấy là ai, nhưng nàng không hỏi, chỉ nói: "Đi dùng bữa thôi."

Nguyên Duật Diệp gật đầu, cùng nàng rời đi.

Nàng lại hỏi: "Tay Vương gia không sao chứ?"

"Không sao." Hắn nhàn nhạt trả lời.

Mộ Dung Vân Khương cười khẽ, cũng không tiếp tục. Nếu hôm nay không phải Tần Lương đệ lỗ mãng, người làm Vương phi như nàng lại không biết Thành Vương bị thương, nhắc tới thật khiến người ta châm chọc.

Khóe miệng Nguyên Chính Hoàn khẽ động, cơn đau ập tới, y không khỏi nhíu mi.

Phục Linh từ phía sau chạy tới: "Vương gia, nô tỳ hình như vừa thấy tiểu thư!" Nhưng nếu là tiểu thư, sao nàng ấy lại không tới đây?

Lúc này, Mạc Tầm cúi người thì thầm với y vài câu, y liền gật đầu, sau đó Mạc Tầm liền đẩy xe lăn rời đi.

Phục Linh nhìn lại, lắc đầu, cuối cùng cũng không dám nhiều lời.

Chương này còn nữa nha, đăng trước để mn đỡ chờ lâu, đợt tiếp theo sẽ full nhé..

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook