Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Quyển 4 - Chương 37: Hoàng hậu 5
Phôi Phi Vãn Vãn
08/10/2019
Cũng không biết qua bao lâu, Thượng Trang mới mơ màng tỉnh lại, cố gắng
mở to hai mắt, lúc này mới phát hiện bản thân đang ở trong một sơn động. Nàng không biết đây rốt cuộc là đâu, nhưng bất giác nhớ lại chuyện gặp
trên đường, nàng vội bật dậy, lại thấy Nguyên Chính Hoàn nằm cách đó
không xa.
Giờ phút này, trong động ngoại trừ y và nàng, không có kẻ thứ ba.
Thượng Trang vội vàng đứng dậy, chạy tới cầm lấy tay y, khẽ gọi: "Vương gia, vương gia..."
Tay y lạnh buốt, Thượng Trang lại nhớ tới thần sắc khác thường của y lúc trên xe ngựa, không khỏi chấn động, cả người nhịn không được mà run rẩy. Nghĩ nghĩ, nàng đứng dậy chạy ra miệng động.
Ngay ngoài cửa động, thấy một kẻ nằm dưới đất, Thượng Trang không khỏi kinh hô thốt lên một tiếng, kinh ngạc nhìn xem như muốn xác nhận người này có còn tri giác hay không. Có lẽ chỉ là hôn mê, cũng có lẽ đã chết, ai biết được?
Cắn môi, Thượng Trang chạy ra ngoài, vẫn không thấy xe ngựa.
Nơi này hoang vu hẻo lánh, nàng không biết bọn người kia mang bọn họ tới đây làm gì. Muốn kêu cứu, nhưng nàng lại không dám lớn tiếng gọi, sợ kẻ xấu vẫn còn ở gần đây.
Vòng vo một hồi, Thượng Trang phát hiện nơi đây không còn ai khác, đặc biệt yên tĩnh, trống rỗng, chỉ có mình nàng.
Thượng Trang không khỏi cảm thấy kỳ quái, bọn họ an tâm để nàng và Nguyên Chính Hoàn ở đây, không sợ bọn họ chạy trốn sao?
Lại nhớ tới Nguyên Chính Hoàn, a, nàng quên mất, y cử động bất tiện, trừ phi là một mình nàng bỏ đi, nếu không, y đi như thế nào?
Lại trở về, thấy người kia vẫn nằm trước cửa động, Thượng Trang không khỏi nghi hoặc, không biết hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vào trong, thấy Nguyên Chính Hoàn vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng thật sự vô cùng khẩn trương, không có Phục Linh bên cạnh, nàng không biết y hiện tại đang bị sao vậy.
Cẩn thận dìu y ngồi dậy, dùng sức ấn huyệt nhân trung của y, nàng gọi: "Vương gia, vương gia..."
Qua thật lâu, ngón tay của y mới giật giật, sau đó nam tử chậm rãi mở mắt. Y như nhớ ra điều gì, lập tức tránh khỏi tay nàng, nhẹ giọng: "Đây là đâu?"
"Là sơn động, còn cụ thể là nơi nào, ta không biết." Thượng Trang lắc đầu.
Sơn động? Khó trách, y chỉ nghe thấy tiếng gió ở một phía.
Thấy y không nói chuyện, Thượng Trang không khỏi lo lắng, vội hỏi: "Vương gia... Thân thể không khỏe sao?" Dù đã hỏi rất nhiều lần nhưng nàng vẫn mở miệng, khi nãy cảnh tượng ở trên xe ngựa thật sự khiến nàng sợ hãi.
Đưa tay chậm rãi xoa ngực, y cũng không biết bản thân rốt cuộc bị sao, chỉ là khi đó, nơi này đột nhiên rất đau.
Thời điểm ở trên xe ngựa, y muốn tổn thương nàng, bởi vì y nghĩ những thích khách đó có liên quan tới Nguyên Duật Diệp, mãi tới khi người ngoài xe đánh nàng hôn mê bất tỉnh, y mới biết, đây là hiểu lầm.
Một khắc đó, y lại cảm thấy có chút cao hứng, cũng may, y chưa gây ra sai lầm nào.
"Vương gia..." Thượng Trang thấy y như vậy, không khỏi gọi một tiếng.
Y lại lắc đầu: "Hiện tại không sao rồi."
Y nói hiện tại...
Vậy còn khi nãy? Thật sự không thoải mái sao?
Đầu ngón tay run lên, Thượng Trang định tiếp tục nói chuyện thì nghe có tiếng bước chân tới gần.
Nàng khẩn trương quay đầu, quả nhiên thấy có mấy người đang đi tới.
Đến cửa động, tên hắc y nhân kia một cước đá lên kẻ đang nằm dưới đất, quát: "Còn không mau tỉnh dậy cho ta!"
Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào trong động, thấy Thượng Trang và Nguyên Chính Hoàn vẫn còn ở đây mới an tâm.
Người nằm dưới đất tỉnh lại, vội vàng bò lên, nhỏ giọng: "Thiếu... Thiếu gia..."
"Hay lắm, bảo ngươi trông chừng bọn họ, ngươi lại ở đây ngủ hả?" Hắc y nhân trừng mắt một cái.
Người nọ sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời.
"Kéo ra ngoài." Hắc y lạnh giọng một câu, sau đó nâng bước đi vào.
Người nọ bị kéo ra ngoài, tiếng le hét cầu xin càng lúc càng xa rồi biến mất.
Sau đó, "Xẹt" một tiếng, nàng biết đó là cái gì.
Giờ phút nầy, thấy hắc y nhân đi tới, Thượng Trang không khỏi chấn động ngước mắt nhìn hắn. Tuy đêm đó không thấy được mặt tên sát thủ kia, nhưng nàng vẫn biết đó là hắn. Hôm nay hắn không mặc áo choàng, nàng có thể trông rõ bộ dáng của hắn.
Nam tử này ước chừng khoảng hai mươi lăm, lại nhớ tới người vừa rồi gọi hắn là "Thiếu gia", chẳng lẽ hắc y nhân này là công tử của gia đình nào đó trong kinh thành sao?
Hắc y nhân đi tới trước mặt họ, ánh mắt dừng trên người nam tử sau lưng Thượng Trang, qua nửa ngày mới chịu lên tiếng: "Vương gia, chúng ta đúng lâu rồi không gặp."
Thượng Trang không khỏi căng lớn hai mắt, hắn... Quen biết Nguyên Chính Hoàn!
Nguyên Chính Hoàn nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng, tựa hồ giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Nam tử kia lại cười nói: "Trần Tĩnh đáng chết, đã quên mất Vương gia không nhìn thấy."
Nghe hắn tự xưng là "Trần Tĩnh", Nguyên Chính Hoàn mới nhớ tới người này. Bốn năm trước, thời điểm ở bên ngoài, y có quen một người trẻ tuổi tên Trần Tĩnh, gia đình hình như làm buôn bán, của cải không thiếu.
Y vẫn còn nhớ, khi đó hắn nói hắn thích một nữ tử, vì nàng, hắn muốn vào kinh.
Nguyên Chính Hoàn cau mày: "Bổn vương thật không rõ ngươi bắt bổn vương để làm gì?"
Trần Tĩnh cười đáp: "Chỉ là trùng hợp thôi, ta vốn khôn muốn làm hại Vương gia. Người ta muốn, chỉ có nàng." Dứt lời, hắn nhìn Thượng Trang, ánh mắt tràn ngập oán hận.
Nguyên Chính Hoàn đương nhiên biết "nàng" trong lời của hắn là ai, không khỏi mở miệng hỏi: "Sao vậy? Nàng là người ngươi thương sao?"
Thượng Trang chấn động, y rốt cuộc đang nói gì vậy? Nàng sao có thể là người Trần Tĩnh thương?
Giật mình một cái, nàng bật thốt lên: "Là Từ Chiêu Nghi!"
Đúng vậy, nàng cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện.
Nguyên Chính Hoàn ở cạnh nhíu mày, y không rõ tại sao đang êm đẹp nàng lại nhắc tới Từ Chiêu Nghi, mà lúc này chỉ có Trần Tĩnh cười lạnh: "Là thế, thì sao?"
Vì nàng, hắn nguyện ý làm mọi chuyện, cho dù nàng phải vì tiền đồ của gia đình mà ở bên cạnh Hoàng Thượng, hắn cũng nguyện ý giúp nàng tranh thủ tình cảm.
Yêu một người không phải là hi vọng người đó hạnh phúc sao?
Chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn làm gì cũng cảm thấy đáng giá!
Cho nên, hắn mới vì giúp nàng củng cố địa vị, đêm đó ở Tết Nguyên Tiêu ra tay giết Vu Tu Dung, lại không ngờ bản thân ngộ thương Hoàng Thượng.
Sau này, Từ Chiêu Nghi bị phế vào lãnh cung, hắn luôn nghĩ cách tới cứu nàng. Mỗi ngày, hắn đều sẽ điều tra quanh hoàng cung, tìm cách cứu viện, nhưng hoàng cung đâu phải nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào.
Cho đến hôn nay, hắn mới đợi được lúc Thượng Trang xuất cung.
Mất đi cơ hội này, hắn còn phải đợi tới khi nào đây?
Cúi người kéo Thượng Trang lên, Trần Tĩnh lạnh giọng: "Hoàng Thượng đã có thể vì ngươi mà không cần mạng sống, hiện tại, ngài ấy hẳn vẫn sẽ muốn cứu ngươi về."
Thượng Trang cắn môi: "Ngươi muốn dùng mạng của ta cứu Từ Chiêu Nghi sao?"
"Đúng vậy." Trần Tĩnh sảng khoái trả lời, "Tin tức đã truyền vào cung, nếu trong ngày hôm nay không thả nàng ấy ra, Hoàng Thượng sẽ phải tới nhặt xác ngươi."
Cánh tay dùng lực, hắn đẩy Thượng Trang té ngã xuống đất.
Lúc này, ánh mắt hắn lại xẹt qua gương mặt của Nguyên Chính Hoàn, tiếp tục cười nói: "Lần này thật ủy khuất cho Vương gia, đợi giải quyết xong việc này, ta sẽ tự mình tiễn Vương gia về đất phong, thế nào?"
Trong đầu Nguyên Chính Hoàn không khỏi quanh quẩn câu nói, Nguyên Duật Diệp vì nàng mà ngay cả mạng sống cũng không cần.
Vì sao chứ? Trước giờ y chưa từng nghe nói Nguyên Duật Diệp có thể vì một nữ tử mà như thế này?
Nàng rốt cuộc là ai, rốt cuộc có bản lĩnh gì mới có thể khiến Nguyên Duật Diệp trở nên như vậy?
Thấy y không nói lời nào, Thượng Trang trực tiếp lên tiếng: "Nếu người ngươi muốn là ta, ngươi thả Vương gia ra trước đi." Người hắn nhắm tới là nàng, nàng sao có thể nhẫn tâm để y vì mình mà gặp nguy hiểm."
Trần Tĩnh mở miệng: "Trước khi Hoàng Thượng đồng ý thả người, các ngươi ai cũng đừng hòng rời đi, nhất là ngươi, Tu Dung nương nương." Bốn từ cuối cùng, y nói như nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí chưa đầy oán hận.
Hắn không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Thượng Trang biết, lần này bọn họ sẽ không đi xa, hẳn là ở gần quan sát địa hình.
"Tại sao lại để bổn vương rời đi trước?" Nam tử bên cạnh đột nhiên thấp giọng hỏi.
Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, miễn cưỡng cười đáp: "Bởi vì việc này vốn không liên quan tới Vương gia."
Không liên quan tới y, cho nên nàng mới muốn y rời đi?
A, phải biết rằng, hôm nay là y muốn nàng xuất cung, giờ phút này, nàng lại nói không liên quan tới y, việc này khiến y không khỏi tức giận.
Thời điểm hoàn hồn, Nguyên Chính Hoàn không khỏi ngẩn ra. Đang êm đẹp, sao y phải tức giận?
Thượng Trang hít một hơi thật sâu, chẳng biết vì điều gì, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội hỏi: "Đúng rồi, hôm nay Vương gia muốn ta xuất cung là vì chuyện gì?" Muốn nàng xuất cung, lại muốn đơn độc nói chuyện, chắc chắn là sự tình rất quan trọng.
Nghe nàng đổi chủ đề, Nguyên Chính Hoàn không kịp thích ứng, sau nửa ngày mới lên tiếng: "Là vì nương nương giao cho Trang Nhi miếng ngọc bội của bổn vương."
Ngọc bội?
Thượng Trang cơ hồ không kịp phản ứng, qua một lát, nàng mới nhớ tới miếng ngọc bội thích khách để lại ở hiện trường ám sát Nguyên Duật Diệp.
Nàng nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Sao vậy? Ngọc bội kia có vấn đề gì sao?"
Nguyên Chính Hoàn lại nhíu mày, đưa tay vào ngực lấy miếng ngọc bội ra đưa cho nàng, nói: "Nương nương bảo đây là ngọc bội bổn vương làm rơi trong cung, nhưng có lẽ là nương nương nhớ lầm rồi, bổn vương không biết khối ngọc bội này."
"Không biết?" Thượng Trang kinh ngạc,"Có phải Vương gia quên rồi không? Không phải năm Tuyên Khánh thứ mười ba, thời điểm hồi kinh, Vương gia được tặng miếng ngọc bội này sao?"
Y vẫn lắc đầu: "Không thể nào, năm đó hồi kinh, bổn vương cho miễn tất cả lễ vật của quan viên lớn nhỏ, một món đồ cũng chưa từng nhận."
Nghe tới đây, Thượng Trang thật sự cả kinh.
Như vậy, là An Lăng Tễ gạt nàng. Nhưng... Vì sao chứ?
Giờ phút này, trong động ngoại trừ y và nàng, không có kẻ thứ ba.
Thượng Trang vội vàng đứng dậy, chạy tới cầm lấy tay y, khẽ gọi: "Vương gia, vương gia..."
Tay y lạnh buốt, Thượng Trang lại nhớ tới thần sắc khác thường của y lúc trên xe ngựa, không khỏi chấn động, cả người nhịn không được mà run rẩy. Nghĩ nghĩ, nàng đứng dậy chạy ra miệng động.
Ngay ngoài cửa động, thấy một kẻ nằm dưới đất, Thượng Trang không khỏi kinh hô thốt lên một tiếng, kinh ngạc nhìn xem như muốn xác nhận người này có còn tri giác hay không. Có lẽ chỉ là hôn mê, cũng có lẽ đã chết, ai biết được?
Cắn môi, Thượng Trang chạy ra ngoài, vẫn không thấy xe ngựa.
Nơi này hoang vu hẻo lánh, nàng không biết bọn người kia mang bọn họ tới đây làm gì. Muốn kêu cứu, nhưng nàng lại không dám lớn tiếng gọi, sợ kẻ xấu vẫn còn ở gần đây.
Vòng vo một hồi, Thượng Trang phát hiện nơi đây không còn ai khác, đặc biệt yên tĩnh, trống rỗng, chỉ có mình nàng.
Thượng Trang không khỏi cảm thấy kỳ quái, bọn họ an tâm để nàng và Nguyên Chính Hoàn ở đây, không sợ bọn họ chạy trốn sao?
Lại nhớ tới Nguyên Chính Hoàn, a, nàng quên mất, y cử động bất tiện, trừ phi là một mình nàng bỏ đi, nếu không, y đi như thế nào?
Lại trở về, thấy người kia vẫn nằm trước cửa động, Thượng Trang không khỏi nghi hoặc, không biết hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Vào trong, thấy Nguyên Chính Hoàn vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng thật sự vô cùng khẩn trương, không có Phục Linh bên cạnh, nàng không biết y hiện tại đang bị sao vậy.
Cẩn thận dìu y ngồi dậy, dùng sức ấn huyệt nhân trung của y, nàng gọi: "Vương gia, vương gia..."
Qua thật lâu, ngón tay của y mới giật giật, sau đó nam tử chậm rãi mở mắt. Y như nhớ ra điều gì, lập tức tránh khỏi tay nàng, nhẹ giọng: "Đây là đâu?"
"Là sơn động, còn cụ thể là nơi nào, ta không biết." Thượng Trang lắc đầu.
Sơn động? Khó trách, y chỉ nghe thấy tiếng gió ở một phía.
Thấy y không nói chuyện, Thượng Trang không khỏi lo lắng, vội hỏi: "Vương gia... Thân thể không khỏe sao?" Dù đã hỏi rất nhiều lần nhưng nàng vẫn mở miệng, khi nãy cảnh tượng ở trên xe ngựa thật sự khiến nàng sợ hãi.
Đưa tay chậm rãi xoa ngực, y cũng không biết bản thân rốt cuộc bị sao, chỉ là khi đó, nơi này đột nhiên rất đau.
Thời điểm ở trên xe ngựa, y muốn tổn thương nàng, bởi vì y nghĩ những thích khách đó có liên quan tới Nguyên Duật Diệp, mãi tới khi người ngoài xe đánh nàng hôn mê bất tỉnh, y mới biết, đây là hiểu lầm.
Một khắc đó, y lại cảm thấy có chút cao hứng, cũng may, y chưa gây ra sai lầm nào.
"Vương gia..." Thượng Trang thấy y như vậy, không khỏi gọi một tiếng.
Y lại lắc đầu: "Hiện tại không sao rồi."
Y nói hiện tại...
Vậy còn khi nãy? Thật sự không thoải mái sao?
Đầu ngón tay run lên, Thượng Trang định tiếp tục nói chuyện thì nghe có tiếng bước chân tới gần.
Nàng khẩn trương quay đầu, quả nhiên thấy có mấy người đang đi tới.
Đến cửa động, tên hắc y nhân kia một cước đá lên kẻ đang nằm dưới đất, quát: "Còn không mau tỉnh dậy cho ta!"
Hắn vừa nói vừa đưa mắt nhìn vào trong động, thấy Thượng Trang và Nguyên Chính Hoàn vẫn còn ở đây mới an tâm.
Người nằm dưới đất tỉnh lại, vội vàng bò lên, nhỏ giọng: "Thiếu... Thiếu gia..."
"Hay lắm, bảo ngươi trông chừng bọn họ, ngươi lại ở đây ngủ hả?" Hắc y nhân trừng mắt một cái.
Người nọ sắc mặt trắng bệch, một câu cũng không nói nên lời.
"Kéo ra ngoài." Hắc y lạnh giọng một câu, sau đó nâng bước đi vào.
Người nọ bị kéo ra ngoài, tiếng le hét cầu xin càng lúc càng xa rồi biến mất.
Sau đó, "Xẹt" một tiếng, nàng biết đó là cái gì.
Giờ phút nầy, thấy hắc y nhân đi tới, Thượng Trang không khỏi chấn động ngước mắt nhìn hắn. Tuy đêm đó không thấy được mặt tên sát thủ kia, nhưng nàng vẫn biết đó là hắn. Hôm nay hắn không mặc áo choàng, nàng có thể trông rõ bộ dáng của hắn.
Nam tử này ước chừng khoảng hai mươi lăm, lại nhớ tới người vừa rồi gọi hắn là "Thiếu gia", chẳng lẽ hắc y nhân này là công tử của gia đình nào đó trong kinh thành sao?
Hắc y nhân đi tới trước mặt họ, ánh mắt dừng trên người nam tử sau lưng Thượng Trang, qua nửa ngày mới chịu lên tiếng: "Vương gia, chúng ta đúng lâu rồi không gặp."
Thượng Trang không khỏi căng lớn hai mắt, hắn... Quen biết Nguyên Chính Hoàn!
Nguyên Chính Hoàn nhíu mày, cẩn thận hồi tưởng, tựa hồ giọng nói này có chút quen thuộc, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.
Nam tử kia lại cười nói: "Trần Tĩnh đáng chết, đã quên mất Vương gia không nhìn thấy."
Nghe hắn tự xưng là "Trần Tĩnh", Nguyên Chính Hoàn mới nhớ tới người này. Bốn năm trước, thời điểm ở bên ngoài, y có quen một người trẻ tuổi tên Trần Tĩnh, gia đình hình như làm buôn bán, của cải không thiếu.
Y vẫn còn nhớ, khi đó hắn nói hắn thích một nữ tử, vì nàng, hắn muốn vào kinh.
Nguyên Chính Hoàn cau mày: "Bổn vương thật không rõ ngươi bắt bổn vương để làm gì?"
Trần Tĩnh cười đáp: "Chỉ là trùng hợp thôi, ta vốn khôn muốn làm hại Vương gia. Người ta muốn, chỉ có nàng." Dứt lời, hắn nhìn Thượng Trang, ánh mắt tràn ngập oán hận.
Nguyên Chính Hoàn đương nhiên biết "nàng" trong lời của hắn là ai, không khỏi mở miệng hỏi: "Sao vậy? Nàng là người ngươi thương sao?"
Thượng Trang chấn động, y rốt cuộc đang nói gì vậy? Nàng sao có thể là người Trần Tĩnh thương?
Giật mình một cái, nàng bật thốt lên: "Là Từ Chiêu Nghi!"
Đúng vậy, nàng cuối cùng cũng hiểu mọi chuyện.
Nguyên Chính Hoàn ở cạnh nhíu mày, y không rõ tại sao đang êm đẹp nàng lại nhắc tới Từ Chiêu Nghi, mà lúc này chỉ có Trần Tĩnh cười lạnh: "Là thế, thì sao?"
Vì nàng, hắn nguyện ý làm mọi chuyện, cho dù nàng phải vì tiền đồ của gia đình mà ở bên cạnh Hoàng Thượng, hắn cũng nguyện ý giúp nàng tranh thủ tình cảm.
Yêu một người không phải là hi vọng người đó hạnh phúc sao?
Chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn làm gì cũng cảm thấy đáng giá!
Cho nên, hắn mới vì giúp nàng củng cố địa vị, đêm đó ở Tết Nguyên Tiêu ra tay giết Vu Tu Dung, lại không ngờ bản thân ngộ thương Hoàng Thượng.
Sau này, Từ Chiêu Nghi bị phế vào lãnh cung, hắn luôn nghĩ cách tới cứu nàng. Mỗi ngày, hắn đều sẽ điều tra quanh hoàng cung, tìm cách cứu viện, nhưng hoàng cung đâu phải nơi ai cũng có thể tùy tiện ra vào.
Cho đến hôn nay, hắn mới đợi được lúc Thượng Trang xuất cung.
Mất đi cơ hội này, hắn còn phải đợi tới khi nào đây?
Cúi người kéo Thượng Trang lên, Trần Tĩnh lạnh giọng: "Hoàng Thượng đã có thể vì ngươi mà không cần mạng sống, hiện tại, ngài ấy hẳn vẫn sẽ muốn cứu ngươi về."
Thượng Trang cắn môi: "Ngươi muốn dùng mạng của ta cứu Từ Chiêu Nghi sao?"
"Đúng vậy." Trần Tĩnh sảng khoái trả lời, "Tin tức đã truyền vào cung, nếu trong ngày hôm nay không thả nàng ấy ra, Hoàng Thượng sẽ phải tới nhặt xác ngươi."
Cánh tay dùng lực, hắn đẩy Thượng Trang té ngã xuống đất.
Lúc này, ánh mắt hắn lại xẹt qua gương mặt của Nguyên Chính Hoàn, tiếp tục cười nói: "Lần này thật ủy khuất cho Vương gia, đợi giải quyết xong việc này, ta sẽ tự mình tiễn Vương gia về đất phong, thế nào?"
Trong đầu Nguyên Chính Hoàn không khỏi quanh quẩn câu nói, Nguyên Duật Diệp vì nàng mà ngay cả mạng sống cũng không cần.
Vì sao chứ? Trước giờ y chưa từng nghe nói Nguyên Duật Diệp có thể vì một nữ tử mà như thế này?
Nàng rốt cuộc là ai, rốt cuộc có bản lĩnh gì mới có thể khiến Nguyên Duật Diệp trở nên như vậy?
Thấy y không nói lời nào, Thượng Trang trực tiếp lên tiếng: "Nếu người ngươi muốn là ta, ngươi thả Vương gia ra trước đi." Người hắn nhắm tới là nàng, nàng sao có thể nhẫn tâm để y vì mình mà gặp nguy hiểm."
Trần Tĩnh mở miệng: "Trước khi Hoàng Thượng đồng ý thả người, các ngươi ai cũng đừng hòng rời đi, nhất là ngươi, Tu Dung nương nương." Bốn từ cuối cùng, y nói như nghiến răng nghiến lợi, ngữ khí chưa đầy oán hận.
Hắn không tiếp tục nhiều lời, trực tiếp xoay người rời đi.
Thượng Trang biết, lần này bọn họ sẽ không đi xa, hẳn là ở gần quan sát địa hình.
"Tại sao lại để bổn vương rời đi trước?" Nam tử bên cạnh đột nhiên thấp giọng hỏi.
Thượng Trang lúc này mới hoàn hồn, miễn cưỡng cười đáp: "Bởi vì việc này vốn không liên quan tới Vương gia."
Không liên quan tới y, cho nên nàng mới muốn y rời đi?
A, phải biết rằng, hôm nay là y muốn nàng xuất cung, giờ phút này, nàng lại nói không liên quan tới y, việc này khiến y không khỏi tức giận.
Thời điểm hoàn hồn, Nguyên Chính Hoàn không khỏi ngẩn ra. Đang êm đẹp, sao y phải tức giận?
Thượng Trang hít một hơi thật sâu, chẳng biết vì điều gì, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện, vội hỏi: "Đúng rồi, hôm nay Vương gia muốn ta xuất cung là vì chuyện gì?" Muốn nàng xuất cung, lại muốn đơn độc nói chuyện, chắc chắn là sự tình rất quan trọng.
Nghe nàng đổi chủ đề, Nguyên Chính Hoàn không kịp thích ứng, sau nửa ngày mới lên tiếng: "Là vì nương nương giao cho Trang Nhi miếng ngọc bội của bổn vương."
Ngọc bội?
Thượng Trang cơ hồ không kịp phản ứng, qua một lát, nàng mới nhớ tới miếng ngọc bội thích khách để lại ở hiện trường ám sát Nguyên Duật Diệp.
Nàng nhịn không được mà mở miệng hỏi: "Sao vậy? Ngọc bội kia có vấn đề gì sao?"
Nguyên Chính Hoàn lại nhíu mày, đưa tay vào ngực lấy miếng ngọc bội ra đưa cho nàng, nói: "Nương nương bảo đây là ngọc bội bổn vương làm rơi trong cung, nhưng có lẽ là nương nương nhớ lầm rồi, bổn vương không biết khối ngọc bội này."
"Không biết?" Thượng Trang kinh ngạc,"Có phải Vương gia quên rồi không? Không phải năm Tuyên Khánh thứ mười ba, thời điểm hồi kinh, Vương gia được tặng miếng ngọc bội này sao?"
Y vẫn lắc đầu: "Không thể nào, năm đó hồi kinh, bổn vương cho miễn tất cả lễ vật của quan viên lớn nhỏ, một món đồ cũng chưa từng nhận."
Nghe tới đây, Thượng Trang thật sự cả kinh.
Như vậy, là An Lăng Tễ gạt nàng. Nhưng... Vì sao chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.