Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Quyển 4 - Chương 47: Mây mù 3
Phôi Phi Vãn Vãn
29/10/2019
Linh Khuyết bị hắn làm cho hoảng sợ, còn chưa kịp biết hắn rốt cuộc định nói cái gì, nam tử đã dùng sức đẩy nàng ra, bỗng nhiên xoay người ra
ngoài.
"Hoàng Thượng!" Linh Khuyết lúc này mới hoàn hồn, nâng bước đuổi theo.
Hắn đi rất nhanh, chỉ vứt lại một câu thịnh nộ: "Trông chừng Linh Thục Viện thật kỹ cho trẫm, không được để nàng rời khỏi đây nửa bước, nếu còn xảy ra chuyện tương tự như tối nay, trẫm sẽ lấy đầu đám người các ngươi!" Bước chân bên dưới chưa từng ngừng lại, chết tiệt, hắn sợ bản thân không khống chế được.
"Hoàng Thượng!"
Linh Khuyết kêu gào muốn lao ra, cung nhân bên ngoài thấy vậy liền tiến lên ngăn cản, khuyên: "Nương nương, người vẫn là vào trong đi."
Hoàng đế đã tức giận như vậy, có ai dám không tuân theo mệnh lệnh của hắn?
Thời điểm Trương công công qua Cảnh Nhân Cung, Thượng Trang đã lên giường, Phục Linh không muốn đánh thức nàng, nhưng nghe động tĩnh bên ngoài, tự nàng liền tỉnh.
Hỏi thăm vài câu, biết Khánh Hợp Cung không có việc gì, Thượng Trang không khỏi cảm thấy nghi hoặc, hỏi: "Công công, ngươi xác định Linh Thục Viện không sao sao?"
Trương công công cười đáp: "Nương nương xin yên tâm, Thục Viện nương nương không sao, hiện tại đang ở cùng Hoàng Thượng. Hoàng Thượng lệnh nô tài tới đây bẩm báo, nói nương nương cứ nghỉ ngơi đi."
Thượng Trang giật mình, nàng còn tưởng đây là vở kịch Nguyên Duật Diệp bày ra, nhưng sự thật không phải vậy sao?
"Vậy... Nguyên nhân cháy là gì?" Có phải liên quan tới chuyện tàng hoa hồng hay không?
Trương công công có chút khó xử, quanh co mở miệng: "Cái này... Thời điểm nô tài rời đi, Hoàng Thượng đang cho người dò xét."
Thượng Trang biết hắn có chỗ giấu diếm, liền hỏi: "Là chánh điện của tẩm cung bốc cháy sao? Có ai bị thương không?"
Trương công công trả lời: "Cháy ở tẩm cung, nương nương xin yên tâm, không có ai bị thương cả, lúc đó bên trong chỉ có Thục Viện nương nương."
Như thế, không cần Trương công công kể rõ ràng tỉ mỉ, Thượng Trang cũng biết.
Bất giác siết chặt hai tay thành đấm, Linh Khuyết tại sao lại xử sự như hài tử vậy? Chuyện thế này, nàng ấy cũng có thể xằng bậy sao?
Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Phục Linh không khỏi cau mày: "Tiểu thư không thoải mái sao? Nếu người mệt thì vào trong nghỉ ngơi đi, bên kia dù sao cũng đã có Hoàng Thượng, người không cần lo lắng."
Thượng Trang thở dài một tiếng, gật đầu, đang định xoay người lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng truyền tới, đồng thời gọi: "Tu Dung nương nương, Trương công công có phải..." Lời mới nói được một nửa đã thấy người cần tìm trước mặt, hắn nhanh chóng bước lên thì thầm bên tai Trương công công một phen.
Sắc mặt Trương công công lập tức thay đổi, vội vàng xin cáo lui, lập tức chạy ra ngoài.
Phục Linh cắn răng, mở miệng: "Vội gì chứ? Bị lửa thiêu còn chưa chết, giờ phút này có thể chết sao?"
Thượng Trang tức giận nhìn nàng một cái, nha đầu này đúng là ngày càng độc miệng!
Không khỏi đưa mắt nhìn hai thân ảnh đang vội vàng rời đi, không biết vì sao, nàng lại cảm thấy bất an trong lòng.
Tới cửa, Thượng Trang bất giác dừng lại, phân phó: "Qua Khánh Hợp Cung hỏi thăm một chút, có phải đã xảy ra đại sự gì không?"
Một thái giám nhận lệnh lập tức xoay người ra ngoài.
Phục Linh đỡ nàng vào trong, hỏi: "Tiểu thư quan tâm nàng ta làm gì?"
Thượng Trang khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn cung nữ, trầm giọng: "Không phải quan tâm nàng, ngươi quên rồi sao, Trương công công là người của Hoàng Thượng." Chuyện có thể khiến sắc mặt hắn thay đổi như vậy đương nhiên là có liên quan tới Nguyên Duật Diệp.
Phục Linh không khỏi cả kinh, bật thốt lên hỏi: "Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?"
Thượng Trang lắc đầu, nàng cũng không biết. Theo lý mà nói, nghe ý tứ của Trương công công, chuyện Khánh Hợp Cung bốc cháy có lẽ không có chuyện gì không may mới đúng. Chẳng lẽ Nguyên Duật Diệp biết sự tình tối nay do Linh Khuyết dở trò nên muốn xử phạt nàng ấy sao?
Nếu là như vậy, lần này trách phạt hẳn sẽ rất nặng, bằng không, Trương công công cũng đã không có sắc mặt như vậy.
Nhưng... Thượng Trang không khỏi lắc đầu, với tính cách của Nguyên Duật Diệp, cho dù biết chuyện này do Linh Khuyết gây nên, hắn cũng sẽ không trách phạt nàng ấy. Trong lòng hắn cảm thấy áy náy, tuy hắn không nói, nhưng nàng biết.
Phục Linh thấy nàng không nói chuyện, đột nhiên cảm thấy sợ hãi: "A, tiểu thư, không phải Hoàng Thượng bị thương đấy chứ?" Tối nay Khánh Hợp Cung bốc cháy, ngoại trừ chuyện đó, nàng thật không nghĩ ra vấn đề nào khác.
Thượng Trang bất đắc dĩ nhìn cung nữ cạnh mình.
Lúc này Huyên Chu mang áo choàng ra phủ thêm cho nàng, nhỏ giọng: "Đêm lạnh, nương nương cẩn thận một chút."
Phục Linh nhìn nàng ta một cái, vì được Thượng Trang căn dặn, nàng và nàng ta không có qua lại quá nhiều, giờ phút này thấy nàng ta tới, nàng không khỏi mở miệng hỏi: "Huyên Chu, lúc Tiên Hoàng còn, ngươi đã ở trong cung hầu hạ rồi sao?"
Huyên Chu sợ run lên, lập tức gật đầu.
"A, vậy chủ tử người hầu hạ trước đó là vị nào?" Phục Linh đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Thượng Trang chỉ ở cạnh nghe, không hề xen vào.
Huyên Chu thấp giọng trả lời: "Trước đây nô tỳ ở Đông Cung hầu hạ Lâm Phụng Nghi."
Lời này thật sự khiến Thượng Trang cả kinh, Huyên Chu từng là người bên cạnh Lâm Phụng Nghi sao?
Đưa mắt nhìn nàng ta, họ nghe nàng ta tiếp tục: "Việc này nô tỳ không phải cố ý giấu diếm nương nương, chỉ là nương nương trước giờ chưa từng hỏi."
Thượng Trang khẽ cười: "Bổn cung cũng không có gì để hỏi."
Phục Linh nhíu mày, trong ấn tượng của nàng, nữ nhân Đông Cung ngày xưa tựa hồ không có ai tốt. A, còn là một đám hồng nhan bạc mệnh!
Ba người đứng đó, thái giám qua Khánh Hợp Cung đã trở về, hắn tiến lên, quỳ xuống: "Nương nương, Hoàng Thượng không có ở Khánh Hợp Cung."
Thượng Trang cả kinh, vội hỏi: "Ngài ấy đi đâu rồi?" Nàng cho rằng tối nay hắn sẽ ở cạnh Linh Khuyết, sao lại đột nhiên bỏ đi?
"Hoàng Thượng trở về Càn Thừa Cung, nghe nói còn rất tức giận, giam lỏng Thục Viện nương nương trong thiên điện, còn nói ai dám thả Thục Viện nương nương sẽ bị chém đầu."
Thượng Trang cắn môi, đang êm đẹp, hắn sẽ không phát hỏa với Linh Khuyết như vậy, cho dù thật sự tức giận, nàng tin hắn sẽ tới Cảnh Nhân Cung.
Như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ nghĩ, đầu ngón tay bất giác run lên, nàng mở miệng: "Chuẩn bị kiệu, bổn cung muốn qua Càn Thừa Cung."
"Hoàng Thượng!" Linh Khuyết lúc này mới hoàn hồn, nâng bước đuổi theo.
Hắn đi rất nhanh, chỉ vứt lại một câu thịnh nộ: "Trông chừng Linh Thục Viện thật kỹ cho trẫm, không được để nàng rời khỏi đây nửa bước, nếu còn xảy ra chuyện tương tự như tối nay, trẫm sẽ lấy đầu đám người các ngươi!" Bước chân bên dưới chưa từng ngừng lại, chết tiệt, hắn sợ bản thân không khống chế được.
"Hoàng Thượng!"
Linh Khuyết kêu gào muốn lao ra, cung nhân bên ngoài thấy vậy liền tiến lên ngăn cản, khuyên: "Nương nương, người vẫn là vào trong đi."
Hoàng đế đã tức giận như vậy, có ai dám không tuân theo mệnh lệnh của hắn?
Thời điểm Trương công công qua Cảnh Nhân Cung, Thượng Trang đã lên giường, Phục Linh không muốn đánh thức nàng, nhưng nghe động tĩnh bên ngoài, tự nàng liền tỉnh.
Hỏi thăm vài câu, biết Khánh Hợp Cung không có việc gì, Thượng Trang không khỏi cảm thấy nghi hoặc, hỏi: "Công công, ngươi xác định Linh Thục Viện không sao sao?"
Trương công công cười đáp: "Nương nương xin yên tâm, Thục Viện nương nương không sao, hiện tại đang ở cùng Hoàng Thượng. Hoàng Thượng lệnh nô tài tới đây bẩm báo, nói nương nương cứ nghỉ ngơi đi."
Thượng Trang giật mình, nàng còn tưởng đây là vở kịch Nguyên Duật Diệp bày ra, nhưng sự thật không phải vậy sao?
"Vậy... Nguyên nhân cháy là gì?" Có phải liên quan tới chuyện tàng hoa hồng hay không?
Trương công công có chút khó xử, quanh co mở miệng: "Cái này... Thời điểm nô tài rời đi, Hoàng Thượng đang cho người dò xét."
Thượng Trang biết hắn có chỗ giấu diếm, liền hỏi: "Là chánh điện của tẩm cung bốc cháy sao? Có ai bị thương không?"
Trương công công trả lời: "Cháy ở tẩm cung, nương nương xin yên tâm, không có ai bị thương cả, lúc đó bên trong chỉ có Thục Viện nương nương."
Như thế, không cần Trương công công kể rõ ràng tỉ mỉ, Thượng Trang cũng biết.
Bất giác siết chặt hai tay thành đấm, Linh Khuyết tại sao lại xử sự như hài tử vậy? Chuyện thế này, nàng ấy cũng có thể xằng bậy sao?
Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Phục Linh không khỏi cau mày: "Tiểu thư không thoải mái sao? Nếu người mệt thì vào trong nghỉ ngơi đi, bên kia dù sao cũng đã có Hoàng Thượng, người không cần lo lắng."
Thượng Trang thở dài một tiếng, gật đầu, đang định xoay người lại nghe bên ngoài có tiếng bước chân vội vàng truyền tới, đồng thời gọi: "Tu Dung nương nương, Trương công công có phải..." Lời mới nói được một nửa đã thấy người cần tìm trước mặt, hắn nhanh chóng bước lên thì thầm bên tai Trương công công một phen.
Sắc mặt Trương công công lập tức thay đổi, vội vàng xin cáo lui, lập tức chạy ra ngoài.
Phục Linh cắn răng, mở miệng: "Vội gì chứ? Bị lửa thiêu còn chưa chết, giờ phút này có thể chết sao?"
Thượng Trang tức giận nhìn nàng một cái, nha đầu này đúng là ngày càng độc miệng!
Không khỏi đưa mắt nhìn hai thân ảnh đang vội vàng rời đi, không biết vì sao, nàng lại cảm thấy bất an trong lòng.
Tới cửa, Thượng Trang bất giác dừng lại, phân phó: "Qua Khánh Hợp Cung hỏi thăm một chút, có phải đã xảy ra đại sự gì không?"
Một thái giám nhận lệnh lập tức xoay người ra ngoài.
Phục Linh đỡ nàng vào trong, hỏi: "Tiểu thư quan tâm nàng ta làm gì?"
Thượng Trang khẽ nhíu mày, quay đầu nhìn cung nữ, trầm giọng: "Không phải quan tâm nàng, ngươi quên rồi sao, Trương công công là người của Hoàng Thượng." Chuyện có thể khiến sắc mặt hắn thay đổi như vậy đương nhiên là có liên quan tới Nguyên Duật Diệp.
Phục Linh không khỏi cả kinh, bật thốt lên hỏi: "Hoàng Thượng xảy ra chuyện gì?"
Thượng Trang lắc đầu, nàng cũng không biết. Theo lý mà nói, nghe ý tứ của Trương công công, chuyện Khánh Hợp Cung bốc cháy có lẽ không có chuyện gì không may mới đúng. Chẳng lẽ Nguyên Duật Diệp biết sự tình tối nay do Linh Khuyết dở trò nên muốn xử phạt nàng ấy sao?
Nếu là như vậy, lần này trách phạt hẳn sẽ rất nặng, bằng không, Trương công công cũng đã không có sắc mặt như vậy.
Nhưng... Thượng Trang không khỏi lắc đầu, với tính cách của Nguyên Duật Diệp, cho dù biết chuyện này do Linh Khuyết gây nên, hắn cũng sẽ không trách phạt nàng ấy. Trong lòng hắn cảm thấy áy náy, tuy hắn không nói, nhưng nàng biết.
Phục Linh thấy nàng không nói chuyện, đột nhiên cảm thấy sợ hãi: "A, tiểu thư, không phải Hoàng Thượng bị thương đấy chứ?" Tối nay Khánh Hợp Cung bốc cháy, ngoại trừ chuyện đó, nàng thật không nghĩ ra vấn đề nào khác.
Thượng Trang bất đắc dĩ nhìn cung nữ cạnh mình.
Lúc này Huyên Chu mang áo choàng ra phủ thêm cho nàng, nhỏ giọng: "Đêm lạnh, nương nương cẩn thận một chút."
Phục Linh nhìn nàng ta một cái, vì được Thượng Trang căn dặn, nàng và nàng ta không có qua lại quá nhiều, giờ phút này thấy nàng ta tới, nàng không khỏi mở miệng hỏi: "Huyên Chu, lúc Tiên Hoàng còn, ngươi đã ở trong cung hầu hạ rồi sao?"
Huyên Chu sợ run lên, lập tức gật đầu.
"A, vậy chủ tử người hầu hạ trước đó là vị nào?" Phục Linh đột nhiên cảm thấy hứng thú.
Thượng Trang chỉ ở cạnh nghe, không hề xen vào.
Huyên Chu thấp giọng trả lời: "Trước đây nô tỳ ở Đông Cung hầu hạ Lâm Phụng Nghi."
Lời này thật sự khiến Thượng Trang cả kinh, Huyên Chu từng là người bên cạnh Lâm Phụng Nghi sao?
Đưa mắt nhìn nàng ta, họ nghe nàng ta tiếp tục: "Việc này nô tỳ không phải cố ý giấu diếm nương nương, chỉ là nương nương trước giờ chưa từng hỏi."
Thượng Trang khẽ cười: "Bổn cung cũng không có gì để hỏi."
Phục Linh nhíu mày, trong ấn tượng của nàng, nữ nhân Đông Cung ngày xưa tựa hồ không có ai tốt. A, còn là một đám hồng nhan bạc mệnh!
Ba người đứng đó, thái giám qua Khánh Hợp Cung đã trở về, hắn tiến lên, quỳ xuống: "Nương nương, Hoàng Thượng không có ở Khánh Hợp Cung."
Thượng Trang cả kinh, vội hỏi: "Ngài ấy đi đâu rồi?" Nàng cho rằng tối nay hắn sẽ ở cạnh Linh Khuyết, sao lại đột nhiên bỏ đi?
"Hoàng Thượng trở về Càn Thừa Cung, nghe nói còn rất tức giận, giam lỏng Thục Viện nương nương trong thiên điện, còn nói ai dám thả Thục Viện nương nương sẽ bị chém đầu."
Thượng Trang cắn môi, đang êm đẹp, hắn sẽ không phát hỏa với Linh Khuyết như vậy, cho dù thật sự tức giận, nàng tin hắn sẽ tới Cảnh Nhân Cung.
Như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nghĩ nghĩ, đầu ngón tay bất giác run lên, nàng mở miệng: "Chuẩn bị kiệu, bổn cung muốn qua Càn Thừa Cung."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.