Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Quyển 3 - Chương 55: Ngọc bội (Phần 2)
Phôi Phi Vãn Vãn
02/05/2019
Thượng Trang trầm mặc, chuyện về khối ngọc bội thủy chung vẫn là nút thắt trong trái tim của nàng.
Đó cũng là chuyện khiến nàng nghĩ mãi cũng không rõ.
Nội tâm rất loạn, nàng cắn môi, không nói gì thêm.
Người phía sau chỉ lẳng lặng ôm nàng, cũng không nói gì.
Qua một lúc lâu, Thượng Trang thấy có gì đó không đúng, liền thấp giọng gọi hắn, cũng không nghe hắn trả lời.
Quay đầu, nàng thấy hắn đã ngủ.
Thượng Trang không khỏi giật mình. Chiếc chăn choàng trên người rơ xuống, nàng nhíu mày, định duỗi tay kéo chiếc chăn trở lại thì thân hình nam tử ngã xuống.
Nàng không khỏi kinh hãi một tiếng, theo hắn ngã xuống giường.
Đây là lần đầu tiên nàng gần hắn như vậy.
Hôm qua, hắn qua đêm ở Cảnh Nhân Cung, nhưng bọn họ chẳng làm gì cả, hắn chỉ ngủ, chưa từng chạm qua nàng.
Mà bây giờ...
Hắn nói sẽ quên, thật sự liền quân tất cả.
Nhưng thời điểm Nguyên Chính Hoàn rời đi, y thậm chí còn để Phục Linh ở lại, bất cứ thứ gì cũng không mang theo.
Nàng cũng sẽ không quên trên người y còn có tình hoa, nàng quả thật nên cách y thật xa.
"Ưm." Nam tử sau lưng rên một tiếng.
Thượng Trang kinh hãi, tưởng bản thân đụng phải vết thương trên người hắn. Nàng nghiêng đầu, thấy hắn nhíu mi, cánh tay ôm nàng càng buộc chặt.
Chẳng biết tại sao, Thượng Trang lại cảm thấy khó chịu, loại cảm giác này không phải vì tổn thương trên người.
Cánh tay hắn lần nữa ôm chặt lấy nàng, đem cả gương mặt chôn vào bả vai nàng, hô hấp trở nên dồn dập.
Nàng chợt nhớ tới lần đó ở Hưng Viên, thời điểm Nguyên Chính Hoàn gặp ác mộng, đầu y đổ đầy mồ hôi, còn nhịn không được mà gọi ra tiếng.
Vậy còn hắn? Hiện tại hắn nhìn thấy gì trong mộng?
Có thể hắn sẽ không nói lời nào, bởi vì hắn là người biết ẩn nhẫn.
Nàng không nhúc nhích cứ mặc hắn ôm.
Đêm qua cả đêm không ngủ, hiện tại nằm một lúc, Thượng Trang bất giác đi vào giấc. Mơ mơ màng màng, không biết bao lâu, lúc xoay người, nàng phát hiện nam tử phía sau đã không còn.
Nàng cả kinh, vội mở hai mắt, thấy hắn đang ngồi ngay mép giường nhìn mình, khóe miệng khẽ cong lên.
Thượng Trang vội bật người dậy, hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Sắp tới giờ Mùi." Hắn trả lời.
Nàng nhíu mày nhìn hắn, nhịn không được mà hỏi: "Hoàng Thượng sao còn ở đây?" Hắn nói chỉ ngủ một lát rồi đi giải quyết chính sự, lại không ngờ tới thời điểm này hắn vẫn còn ở Cảnh Nhân Cung.
A, hắn đang ngại quầng sáng của nàng trong hậu cung này chưa đủ lớn hay sao?
Hắn khẽ cười: "Trẫm có ra ngoài một lát rồi quay về, không ngờ nàng ngủ ngon như vậy, vì thế không nỡ gọi nàng tỉnh dậy. Trẫm đi xem tấu chương, sau đó qua thăm Linh Khuyết, không ngờ nha đầu lại báo nàng ấy cũng đang ngủ giống nàng."
Thượng Trang không khỏi cười cười.
Lúc này, Nguyên Duật Diệp đột nhiên nắm lấy tay nàng: "Đi thôi, trẫm chải đầu cho nàng."
"Hoàng Thượng, hay là... Hay là gọi Phục Linh vào đi."
Mặc kệ nàng từ chối thế nào, hắn vẫn kéo nàng tới trước bàn trang điểm, kêu nàng ngồi xuống. Cả người Thượng Trang co lại, chỉ biết dựa vào chiếc gương trước mặt nhìn nam tử phía sau. Nàng còn lo một tay hắn làm không tiện, ai ngờ hắn một chút cũng không để ý, chỉ chậm rãi giúp nàng chải đầu.
"Mẫu phi thường nói tiếc nuối duy nhất của bà ấy đời này chính là không thể được an táng cùng người bà ấy yêu." Nhớ tới Tề Hiền Phi, cánh tay cầm lược của hắn khẽ run lên. Hắn biết người phụ hoàng yêu nhất không phải mẫu phi của mình, nếu không, ông ấy sao có thể hạ một di chiếu như vậy?
Nhìn sắc mặt nam tử trong gương thay đổi, Thượng Trang cũng biết hắn đang nhớ tới Tề Hiền Phi. Nàng cũng biết trong lòng hắn vẫn trách nàng che giấu chuyện ban chết cho Nguyên Chính Hoàn nhưng lại không giúp mẫu phi của hắn. Khi đó hắn nổi nóng, nàng đã biết cho dù bản thân giải thích thế nào hắn cũng không tin. Mà hôm nay, nếu nàng nói ra, hắn sẽ tin nàng hay sao?
Việc này Thái hậu tự mình chủ trương. Thái hậu và Tề Hiền Phi đấu đá lâu như vậy, bà ta mất đi nhi tử, còn Tề Hiền Phi thì mất mạng, kỳ thật bọn họ không ai thắng được ai.
Nếu Nguyên Duật Diệp biết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Thái hậu.
Mà hôm nay, hắn vừa mới đăng cơ, Thái hậu lại thật sự là người được Tiên hoàng sắc phong, một khi xảy ra chuyện gì, tội danh bất hiếu sẽ rơi vào đầu Nguyên Duật Diệp.
Việc này bắt đầu từ thời điểm nàng quyết định che giấu đạo di chiếu kia, cho dù bản thân có tiếp tục làm gì cũng là sai.
Thì ra trên thế gian này, có một số việc một khi đã làm thì không còn đường hối hận.
Hắn vấn cho nàng một kiểu tóc đơn giản, có lẽ vì một tay bất tiện, hoặc có lẽ vì động tác không thành thạo.
Hắn buông lược, mỉm cười nhìn nàng: "Thật đẹp mắt."
Một khắc này, nàng cũng cười, hỏi lại: "Hoàng Thượng khen cái gì đấy?"
Hắn giật mình, cuối cùng cười to ra tiếng, dõng dạc nói: "Trẫm khen nàng, cũng khen thủ nghệ của trẫm."
Thượng Trang mỉm cười, cuộc sống an tĩnh như vậy là điều nàng chưa dám nghĩ. Trong thảm cảnh ngày đó, cho dù là hắn hay những người chuyện trò vui đùa trong hậu cung kia, sợ là không có dám nghĩ tới.
Đưa tay nhẹ nhàng vén tóc, nàng đột nhiên cảm thấy đáy lòng buồn vô cớ.
Từ lúc thay tiểu thư và cung, nàng đã biết cuộc đời này muốn rời khỏi bức tường cao lớn kia chỉ là hi vọng xa vời. Vốn vì đạo di chiếu của Tiên hoàng, nàng vốn định trao đổi để bản thân được xuất cung, không ngờ cuối cùng lại trở thành con dao sắc bén vây khốn mình.
Rất nhiều lần, nàng nhớ tới Tiên Thái tử, hắn nói hắn thích cuộc sống phố phường bình thường. Không biết đó có phải là cuộc sống mà Lãnh Hương công chúa cùng từng khát vọng hay không?
Thượng Trang bật cười vô vị, tất cả những điều này đều là thứ nàng không còn khả năng chạm tới nữa rồi.
Hiện tại, nàng chỉ có thể an tĩnh sống trong thâm cung này, thì ngoài kia mới có một người bình yên mà sống.
Có lẽ, đây là kết quả tốt nhất dành cho bọn họ.
Kỳ thật, nàng rất sợ chết, bởi vì sống mới có cơ hội. Nhớ lại muội muội thất lạc nhiều năm, nghĩ tới bí mật của miếng ngọc bội, có lẽ khi nàng tìm được muội ấy thì cũng chính là ngày bí mật được sáng tỏ.
Nguyên Duật Diệp thấy nàng an tĩnh không nói gì, liền lên tiếng: "Hôm nay nàng đã là Tu Dung, ca ca của nàng cũng nên vào triều làm quan rồi."
Thượng Trang không khỏi giật mình, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói của Tiên hoàng, chờ nàng vào Đông Cung, ông ấy sẽ cho người nhà An Lăng vào triều làm quan.
Nàng xấu hổ nhẹ giọng: "Ca ca ở ngoài kinh buôn bán nhiều năm, sợ là không hiểu chuyện trên triều đình,
Nguyên Duật Diệp tại trước mặt nàng đã ngồi, thiển âm thanh nói: "Hôm nay ngươi đã đã là tu dung, thoát cũng đã sớm ý định cho ngươi
Ca ca vào triều làm quan "
Thượng Trang khẽ giật mình, nàng đột nhiên nhớ tới khi đó tiên hoàng cũng đã từng nói qua, đợi nàng đi Đông cung, liền lại để cho An Lăng giới
Vào triều làm quan chỉ là tiên hoàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra sẽ trở thành hôm nay cục diện.
Có chút xấu hổ mà mở miệng: "Ca ca hắn quanh năm ở ngoài kinh thương, sợ là không hiểu triều đình phía trên chuyện." Những điều lão gia dặn dò trước khi tiến cung, nàng vẫn nhớ kỹ.
Cách triều đình càng xa càng tốt.
Hắn lại bật cười: "Buôn bán có thể thông hiểu đạo lý bên thương mại, An Lăng Tễ có thể một mình trên thương trường làm ra chuyện, trẫm tin hắn là người có năng lực. Hiện tại chiếc ghế tùy tùng cho Ngự Sử còn trống, để hắn làm đi, đi theo giúp đỡ đồng thời học hỏi Mộ Dung tướng."
Thì ra hắn sớm đã có chủ ý, ngay cả chức quan cũng chuẩn bị xong.
"Hoàng Thượng..."
Thượng Trang vừa lên tiếng, lại thấy hắn cắt ngang: "Nàng cũng biết, sống trong hậu cung này phải có gia tộc phía sau chống lưng mới có thể an ổn." Thời điểm nói lời này, thần sắc hắn có chút ngưng trọng.
Nhất thời Thượng Trang ngây ra. Đạo lý này, nàng đương nhiên hiểu.
An Lăng phủ không có người làm quan, nàng lại xuất thân từ nô tỳ, mặc dù có Hoàng đế sủng ái thì địa vị cũng không cao. Hiện tại chỉ cần nhìn Thục viện Linh Khuyết là biết, trên người nàng ấy còn có thân phận công chúa Lê Quốc.
Hắn để An Lăng Tễ vào triều làm quan, còn để hắn phụ giúp Mộ dung tướng, đây là muốn gộp nàng chung với gia tộc Mộ Dung.
Mộ Dung thừa tướng quyền cao chức trọng, trong triều đương nhiên được người người nể mặt, huống hồ hôm nay Mộ Dung Vân Khương còn là Hoàng hậu.
Thì ra chỉ một câu đơn giản, hắn lại cân nhắc nhiều như vậy...
Sự tha thứ của hắn, nàng nên cảm kích mới đúng.
A, Thượng Trang cúi đầu cười, có lẽ, nàng quá thờ ơ.
Cuối cùng, nàng vẫn quyết định mở đầu, nói: "Hoàng Thượng vì thần thiếp mà cân nhắc đủ điều, trong lòng thần thiếp đề rõ. Nếu Hoàng Thượng muốn tốt cho thần thiếp, kỳ thật không cần phiền phức như vậy. Đêm nay, ngài nên qua Loan Sư Cung, ở đó, Hoàng hậu nương nương đang đợi ngài."
Không được Hoàng đế sủng ái, cho dù phía sau không có người chống lưng, nàng cũng sẽ không bị người khác ghen ghét.
Nghe vậy, sắc mặt Nguyên Duật Diệp liền thay đổi. Hắn làm nhiều việc như vậy, một chút động lòng nàng cũng không có hay sao?
Hoàng hậu đang đợi hắn?
Nguyên Duật Diệp làm sao không hiểu ý của nàng?
Nàng muốn hắn cách xa nàng một chút, nàng không muốn hắn thường xuyên tới đây!
"An Lăng Vu!" Hắn cuối cùng cũng nhịn không được, đứng lên, "Tâm tâm niệm niệm, những thứ đó nàng vẫn chưa buông xuống được sao?"
Hắn thật khờ, hắn cho rằng bản thân coi như chưa từng có gì phát sinh, nàng cũng sẽ giống vậy hay sao?
Chỉ đáng tiếc, nàng không phải hắn, không phải Nguyên Duật Diệp.
Thượng Trang biết hắn sẽ tức giận, bởi vì nếu hắn không như vậy, hắn đã không còn là hắn.
Nàng cúi đầu, nói: "Thần thiếp không có ý gì khác, nếu Hoàng Thượng có thể đối xử đồng đều giữa các cung, chuyện hôm nay đã không xảy ra rồi."
"Ba", một quyền đánh xuống bàn trang điểm, son phấn bên trên đều lăn xuống đất.
Mặc dù biết hắn tức giận, Thượng Trang vẫn nhịn không được mà cả kinh.
Lúc này, thanh âm của Trương công công từ bên ngoài truyền tới: "Hoàng Thượng, có cấp báo."
Trên mặt đều là thịnh nộ, Nguyên Duật Diệp vẫn cho Trương công công tiến vào, Trương công công liền nhanh chóng đi lên, nói nhỏ bên tai của hắn.
Nghe xong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, phất tay áo xoay người ra ngoài.
Đó cũng là chuyện khiến nàng nghĩ mãi cũng không rõ.
Nội tâm rất loạn, nàng cắn môi, không nói gì thêm.
Người phía sau chỉ lẳng lặng ôm nàng, cũng không nói gì.
Qua một lúc lâu, Thượng Trang thấy có gì đó không đúng, liền thấp giọng gọi hắn, cũng không nghe hắn trả lời.
Quay đầu, nàng thấy hắn đã ngủ.
Thượng Trang không khỏi giật mình. Chiếc chăn choàng trên người rơ xuống, nàng nhíu mày, định duỗi tay kéo chiếc chăn trở lại thì thân hình nam tử ngã xuống.
Nàng không khỏi kinh hãi một tiếng, theo hắn ngã xuống giường.
Đây là lần đầu tiên nàng gần hắn như vậy.
Hôm qua, hắn qua đêm ở Cảnh Nhân Cung, nhưng bọn họ chẳng làm gì cả, hắn chỉ ngủ, chưa từng chạm qua nàng.
Mà bây giờ...
Hắn nói sẽ quên, thật sự liền quân tất cả.
Nhưng thời điểm Nguyên Chính Hoàn rời đi, y thậm chí còn để Phục Linh ở lại, bất cứ thứ gì cũng không mang theo.
Nàng cũng sẽ không quên trên người y còn có tình hoa, nàng quả thật nên cách y thật xa.
"Ưm." Nam tử sau lưng rên một tiếng.
Thượng Trang kinh hãi, tưởng bản thân đụng phải vết thương trên người hắn. Nàng nghiêng đầu, thấy hắn nhíu mi, cánh tay ôm nàng càng buộc chặt.
Chẳng biết tại sao, Thượng Trang lại cảm thấy khó chịu, loại cảm giác này không phải vì tổn thương trên người.
Cánh tay hắn lần nữa ôm chặt lấy nàng, đem cả gương mặt chôn vào bả vai nàng, hô hấp trở nên dồn dập.
Nàng chợt nhớ tới lần đó ở Hưng Viên, thời điểm Nguyên Chính Hoàn gặp ác mộng, đầu y đổ đầy mồ hôi, còn nhịn không được mà gọi ra tiếng.
Vậy còn hắn? Hiện tại hắn nhìn thấy gì trong mộng?
Có thể hắn sẽ không nói lời nào, bởi vì hắn là người biết ẩn nhẫn.
Nàng không nhúc nhích cứ mặc hắn ôm.
Đêm qua cả đêm không ngủ, hiện tại nằm một lúc, Thượng Trang bất giác đi vào giấc. Mơ mơ màng màng, không biết bao lâu, lúc xoay người, nàng phát hiện nam tử phía sau đã không còn.
Nàng cả kinh, vội mở hai mắt, thấy hắn đang ngồi ngay mép giường nhìn mình, khóe miệng khẽ cong lên.
Thượng Trang vội bật người dậy, hỏi: "Giờ nào rồi?"
"Sắp tới giờ Mùi." Hắn trả lời.
Nàng nhíu mày nhìn hắn, nhịn không được mà hỏi: "Hoàng Thượng sao còn ở đây?" Hắn nói chỉ ngủ một lát rồi đi giải quyết chính sự, lại không ngờ tới thời điểm này hắn vẫn còn ở Cảnh Nhân Cung.
A, hắn đang ngại quầng sáng của nàng trong hậu cung này chưa đủ lớn hay sao?
Hắn khẽ cười: "Trẫm có ra ngoài một lát rồi quay về, không ngờ nàng ngủ ngon như vậy, vì thế không nỡ gọi nàng tỉnh dậy. Trẫm đi xem tấu chương, sau đó qua thăm Linh Khuyết, không ngờ nha đầu lại báo nàng ấy cũng đang ngủ giống nàng."
Thượng Trang không khỏi cười cười.
Lúc này, Nguyên Duật Diệp đột nhiên nắm lấy tay nàng: "Đi thôi, trẫm chải đầu cho nàng."
"Hoàng Thượng, hay là... Hay là gọi Phục Linh vào đi."
Mặc kệ nàng từ chối thế nào, hắn vẫn kéo nàng tới trước bàn trang điểm, kêu nàng ngồi xuống. Cả người Thượng Trang co lại, chỉ biết dựa vào chiếc gương trước mặt nhìn nam tử phía sau. Nàng còn lo một tay hắn làm không tiện, ai ngờ hắn một chút cũng không để ý, chỉ chậm rãi giúp nàng chải đầu.
"Mẫu phi thường nói tiếc nuối duy nhất của bà ấy đời này chính là không thể được an táng cùng người bà ấy yêu." Nhớ tới Tề Hiền Phi, cánh tay cầm lược của hắn khẽ run lên. Hắn biết người phụ hoàng yêu nhất không phải mẫu phi của mình, nếu không, ông ấy sao có thể hạ một di chiếu như vậy?
Nhìn sắc mặt nam tử trong gương thay đổi, Thượng Trang cũng biết hắn đang nhớ tới Tề Hiền Phi. Nàng cũng biết trong lòng hắn vẫn trách nàng che giấu chuyện ban chết cho Nguyên Chính Hoàn nhưng lại không giúp mẫu phi của hắn. Khi đó hắn nổi nóng, nàng đã biết cho dù bản thân giải thích thế nào hắn cũng không tin. Mà hôm nay, nếu nàng nói ra, hắn sẽ tin nàng hay sao?
Việc này Thái hậu tự mình chủ trương. Thái hậu và Tề Hiền Phi đấu đá lâu như vậy, bà ta mất đi nhi tử, còn Tề Hiền Phi thì mất mạng, kỳ thật bọn họ không ai thắng được ai.
Nếu Nguyên Duật Diệp biết, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho Thái hậu.
Mà hôm nay, hắn vừa mới đăng cơ, Thái hậu lại thật sự là người được Tiên hoàng sắc phong, một khi xảy ra chuyện gì, tội danh bất hiếu sẽ rơi vào đầu Nguyên Duật Diệp.
Việc này bắt đầu từ thời điểm nàng quyết định che giấu đạo di chiếu kia, cho dù bản thân có tiếp tục làm gì cũng là sai.
Thì ra trên thế gian này, có một số việc một khi đã làm thì không còn đường hối hận.
Hắn vấn cho nàng một kiểu tóc đơn giản, có lẽ vì một tay bất tiện, hoặc có lẽ vì động tác không thành thạo.
Hắn buông lược, mỉm cười nhìn nàng: "Thật đẹp mắt."
Một khắc này, nàng cũng cười, hỏi lại: "Hoàng Thượng khen cái gì đấy?"
Hắn giật mình, cuối cùng cười to ra tiếng, dõng dạc nói: "Trẫm khen nàng, cũng khen thủ nghệ của trẫm."
Thượng Trang mỉm cười, cuộc sống an tĩnh như vậy là điều nàng chưa dám nghĩ. Trong thảm cảnh ngày đó, cho dù là hắn hay những người chuyện trò vui đùa trong hậu cung kia, sợ là không có dám nghĩ tới.
Đưa tay nhẹ nhàng vén tóc, nàng đột nhiên cảm thấy đáy lòng buồn vô cớ.
Từ lúc thay tiểu thư và cung, nàng đã biết cuộc đời này muốn rời khỏi bức tường cao lớn kia chỉ là hi vọng xa vời. Vốn vì đạo di chiếu của Tiên hoàng, nàng vốn định trao đổi để bản thân được xuất cung, không ngờ cuối cùng lại trở thành con dao sắc bén vây khốn mình.
Rất nhiều lần, nàng nhớ tới Tiên Thái tử, hắn nói hắn thích cuộc sống phố phường bình thường. Không biết đó có phải là cuộc sống mà Lãnh Hương công chúa cùng từng khát vọng hay không?
Thượng Trang bật cười vô vị, tất cả những điều này đều là thứ nàng không còn khả năng chạm tới nữa rồi.
Hiện tại, nàng chỉ có thể an tĩnh sống trong thâm cung này, thì ngoài kia mới có một người bình yên mà sống.
Có lẽ, đây là kết quả tốt nhất dành cho bọn họ.
Kỳ thật, nàng rất sợ chết, bởi vì sống mới có cơ hội. Nhớ lại muội muội thất lạc nhiều năm, nghĩ tới bí mật của miếng ngọc bội, có lẽ khi nàng tìm được muội ấy thì cũng chính là ngày bí mật được sáng tỏ.
Nguyên Duật Diệp thấy nàng an tĩnh không nói gì, liền lên tiếng: "Hôm nay nàng đã là Tu Dung, ca ca của nàng cũng nên vào triều làm quan rồi."
Thượng Trang không khỏi giật mình, trong đầu đột nhiên nhớ tới câu nói của Tiên hoàng, chờ nàng vào Đông Cung, ông ấy sẽ cho người nhà An Lăng vào triều làm quan.
Nàng xấu hổ nhẹ giọng: "Ca ca ở ngoài kinh buôn bán nhiều năm, sợ là không hiểu chuyện trên triều đình,
Nguyên Duật Diệp tại trước mặt nàng đã ngồi, thiển âm thanh nói: "Hôm nay ngươi đã đã là tu dung, thoát cũng đã sớm ý định cho ngươi
Ca ca vào triều làm quan "
Thượng Trang khẽ giật mình, nàng đột nhiên nhớ tới khi đó tiên hoàng cũng đã từng nói qua, đợi nàng đi Đông cung, liền lại để cho An Lăng giới
Vào triều làm quan chỉ là tiên hoàng vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra sẽ trở thành hôm nay cục diện.
Có chút xấu hổ mà mở miệng: "Ca ca hắn quanh năm ở ngoài kinh thương, sợ là không hiểu triều đình phía trên chuyện." Những điều lão gia dặn dò trước khi tiến cung, nàng vẫn nhớ kỹ.
Cách triều đình càng xa càng tốt.
Hắn lại bật cười: "Buôn bán có thể thông hiểu đạo lý bên thương mại, An Lăng Tễ có thể một mình trên thương trường làm ra chuyện, trẫm tin hắn là người có năng lực. Hiện tại chiếc ghế tùy tùng cho Ngự Sử còn trống, để hắn làm đi, đi theo giúp đỡ đồng thời học hỏi Mộ Dung tướng."
Thì ra hắn sớm đã có chủ ý, ngay cả chức quan cũng chuẩn bị xong.
"Hoàng Thượng..."
Thượng Trang vừa lên tiếng, lại thấy hắn cắt ngang: "Nàng cũng biết, sống trong hậu cung này phải có gia tộc phía sau chống lưng mới có thể an ổn." Thời điểm nói lời này, thần sắc hắn có chút ngưng trọng.
Nhất thời Thượng Trang ngây ra. Đạo lý này, nàng đương nhiên hiểu.
An Lăng phủ không có người làm quan, nàng lại xuất thân từ nô tỳ, mặc dù có Hoàng đế sủng ái thì địa vị cũng không cao. Hiện tại chỉ cần nhìn Thục viện Linh Khuyết là biết, trên người nàng ấy còn có thân phận công chúa Lê Quốc.
Hắn để An Lăng Tễ vào triều làm quan, còn để hắn phụ giúp Mộ dung tướng, đây là muốn gộp nàng chung với gia tộc Mộ Dung.
Mộ Dung thừa tướng quyền cao chức trọng, trong triều đương nhiên được người người nể mặt, huống hồ hôm nay Mộ Dung Vân Khương còn là Hoàng hậu.
Thì ra chỉ một câu đơn giản, hắn lại cân nhắc nhiều như vậy...
Sự tha thứ của hắn, nàng nên cảm kích mới đúng.
A, Thượng Trang cúi đầu cười, có lẽ, nàng quá thờ ơ.
Cuối cùng, nàng vẫn quyết định mở đầu, nói: "Hoàng Thượng vì thần thiếp mà cân nhắc đủ điều, trong lòng thần thiếp đề rõ. Nếu Hoàng Thượng muốn tốt cho thần thiếp, kỳ thật không cần phiền phức như vậy. Đêm nay, ngài nên qua Loan Sư Cung, ở đó, Hoàng hậu nương nương đang đợi ngài."
Không được Hoàng đế sủng ái, cho dù phía sau không có người chống lưng, nàng cũng sẽ không bị người khác ghen ghét.
Nghe vậy, sắc mặt Nguyên Duật Diệp liền thay đổi. Hắn làm nhiều việc như vậy, một chút động lòng nàng cũng không có hay sao?
Hoàng hậu đang đợi hắn?
Nguyên Duật Diệp làm sao không hiểu ý của nàng?
Nàng muốn hắn cách xa nàng một chút, nàng không muốn hắn thường xuyên tới đây!
"An Lăng Vu!" Hắn cuối cùng cũng nhịn không được, đứng lên, "Tâm tâm niệm niệm, những thứ đó nàng vẫn chưa buông xuống được sao?"
Hắn thật khờ, hắn cho rằng bản thân coi như chưa từng có gì phát sinh, nàng cũng sẽ giống vậy hay sao?
Chỉ đáng tiếc, nàng không phải hắn, không phải Nguyên Duật Diệp.
Thượng Trang biết hắn sẽ tức giận, bởi vì nếu hắn không như vậy, hắn đã không còn là hắn.
Nàng cúi đầu, nói: "Thần thiếp không có ý gì khác, nếu Hoàng Thượng có thể đối xử đồng đều giữa các cung, chuyện hôm nay đã không xảy ra rồi."
"Ba", một quyền đánh xuống bàn trang điểm, son phấn bên trên đều lăn xuống đất.
Mặc dù biết hắn tức giận, Thượng Trang vẫn nhịn không được mà cả kinh.
Lúc này, thanh âm của Trương công công từ bên ngoài truyền tới: "Hoàng Thượng, có cấp báo."
Trên mặt đều là thịnh nộ, Nguyên Duật Diệp vẫn cho Trương công công tiến vào, Trương công công liền nhanh chóng đi lên, nói nhỏ bên tai của hắn.
Nghe xong, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, phất tay áo xoay người ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.