Thâm Cung Phượng Duy Xuân Tuý Phế Phi
Quyển 3 - Chương 45: Người kế vị (Phần 1)
Phôi Phi Vãn Vãn
25/03/2019
Thượng Trang không khỏi giật mình, nàng sao có thể ngờ tới chuyện hắn đột nhiên xông tới đây?
Đúng rồi, hiện tại hắn là Hoàng đế, có ai dám quản hắn đi đâu nữa sao?
Nàng vốn định cúi người cầm chiếu thư lên, nhưng Nguyên Duật Diệp lại liếc nhìn nàng.
Trầm tư một lúc, hắn mới cầm di chiếu tỉ mỉ đọc mấy lần, sau đó, hắn lại đột nhiên bật cười.
Mẫu phi nói không sai, hắn chính là người kế vị chính thống!
Nhưng hắn rốt cuộc cũng biết hiểu câu cuối cùng của bà, An Lăng Vu, nữ nhân này thật sự không tầm thường!
Càng nghĩ, cánh tay cầm di chiếu càng buộc chặt, hắn lạnh lùng nhìn nàng, nhanh chóng bước lên, một tay bóp giữ chiếc cổ trắng ngần. Đạo di chiếu kia rơi xuống, hắn lập tức đá một cước thật mạnh.
"Đây..." Hít thở không thông, nàng không thể giải thích, nhưng sự thật là nàng đã che giấu di chiếu thật.
"Vì y nên ngươi mới không lấy di chiếu này ra, đúng không?" Nguyên Duật Diệp cắn răng hỏi, nếu không phải, hắn thật không thể tìm được lý do thứ hai.
"Vâng." Nàng khó khăn gật đầu.
Đôi mắt hắn lập tức lộ ra lửa giận: "Nếu đã ngụy tạo di chiếu, vì sao... Vì sao không thể tha cho mẫu phi của ta?"
Nàng muốn bảo vệ y, hắn không có lời nào để nói, nhưng mẫu phi của hắn thì sao? Vì sao... Vì sao không thể giữ lại tính mạng của bà?
Bàn tay to lớn tiếp tục dùng sức, Thượng Trang không thể hít thở, cả khuôn mặt trong nháy mắt đã biến sắc.
Lần này không giống cái hôm ở Đông cung đó, nàng có thể giãy dụa trong tay Tần Lương đệ, nhưng không biết tại sao, lúc này nàng thật sự muốn trả mạng của mình cho hắn.
Chuyện của Tề Hiền phi, mặc dù nàng không liên quan, nhưng nàng lại biết rõ mọi chuyện.
Nhìn bộ dáng Thượng Trang lúc này, nàng chẳng lẽ không muốn giải thích hay sao?
Mẫu phi trước khi ra đi có nói, phải không từ thủ đoạn diệt trừ nàng, mà hiện tại hắn đã là Hoàng đế, nàng chẳng qua là một cung nữ thấp hèn, hắn muốn giết nàng thậm chí còn không cần lý do.
Bàn tay lại dùng lúc, nhưng trái tim lại đột nhiên đau đớn.
Hắn không xuống tay được, nhưng hắn lại hận nàng.
Đưa người lại gần, Nguyên Duật Diệp cắn răng, hỏi: "Câu cuối cùng, Thái hậu cũng biết sao?"
Thượng Trang cả kinh, bỗng nhiên mở lớn hai mắt nhìn nam tử trước mặt, hắn muốn làm gì?
"Hoàng... Khụ khụ..."
Bàn tay bóp cổ bỗng nhiên buông lỏng, nàng ho khan, lui nửa bước ra sau, ngã ngồi xuống giường.
Nguyên Duật Diệp cười lạnh: "Hay lắm, Thái hậu cũng bị ngươi gạt, không tệ!" Nếu đã có thể che giấu việc này, nàng vì sao lại không giúp hắn che giấu chuyện của mẫu phi?
Nàng cúi đầu không đáp.
Hắn lại nhìn di chiếu dưới chân, cúi người nhặt lên, cất vào ngực, xoay người rời đi: "Có di chiêu này, ta thật muốn nhìn xem y sẽ sống thế nào!"
"Hoàng Thượng! Khụ khụ..." Nàng vội nhào tới, quỳ trước mặt hắn, duỗi tay kéo lấy y phục trên người, van xin, "Không, đừng...""
"Đừng? Ha ha, nếu đây là di chiếu của phụ hoàng, ai dám không nghe chứ?" Hắn trừng mắt nhìn Thượng Trang, nàng lại có thể vì y mà quỳ dưới chân hắn, tâm cao khí ngạo lúc trước của nàng ở đâu rồi?
Nàng run giọng: "Không... Di chiếu... Di chiếu đã tuyên đọc, không phải sao? Ngài cuối cùng cũng có được mọi thứ, còn y thì không. Huống hồ, y... Y sắp rời khỏi kinh thành, sẽ không còn uy hiếp tới ngài nữa."
Chỉ cần hắn coi như không nhìn thấy, chuyện giả di chiếu này sẽ giống như chưa từng xảy ra. Nhưng, hắn thật sự sẽ nhắm một mắt mở một mặt sao?
"Đi?" Hắn lạnh giọng, "Vậy còn ngươi? Cũng đi theo y sao?"
Nàng lập tức lắc đầu: "Không, nô tỳ không đi."
Nghe vậy, hắn lại đột nhiên bật cười, cúi đầu nhìn nàng, nói: "Nếu ta không thấy di chiếu này, nếu mọi chuyện đều chưa từng phát sinh, sợ là ngươi sớm đã đi theo y rồi! Hôm nay mọi chuyện bại lộ, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói sao?"
Đúng vậy, Thượng Trang vẫn còn nhớ hắn từng nói chuyện này hắn sẽ tra rõ, ngay từ đầu hắn đã không có ý định tha cho y. Vì thế, mặc kệ hiện tại có nói cái gì, hắn đều không tin.
Nàng hít vào một hơi, cười bất lực: "Ngài cho rằng nô tỳ có thể đi đâu? Nô tỳ biết chuyện Thái hậu và Hiền phi nương nương ngụy tạo di chiếu, ngài nghĩ Thái hậu sẽ tha mạng cho nô tỳ sao?"
Thân thể Nguyên Duật Diệp run lên, phải, Thái hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Nhưng vì thế, nàng mới nói bản thân không thể rời đi sao?
Thượng Trang buông tay nắm y phục của hắn, trầm giọng: "Nô tỳ biết, lần đó ở Đông cung là ngài cứu nô tỳ. Nô tỳ nợ ngài một mạng, cuộc đời này không thể báo đáp, nhưng nô tỳ chỉ hi vọng ngài sẽ thả y đi." Biết hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà cầu xin.
Nguyên Duật Diệp lại khẽ giật mình, Đông cung?
Hắn nhíu mày nhìn nàng, không đúng, lần đó gặp nàng, nàng đang té xỉu bên ngoài Đông cung. Khi đó hắn căn bản không vào trong, chỉ là trùng hợp đi ngang. Hắn tưởng nàng vì quá mệt mỏi nên mới ngất xỉu, thì ra sự thật không phải như vậy.
Thấy hắn không nói lời nào, nàng đành tiếp tục: "Hoàng Thượng có còn nhớ ngài từng nói bản thân ngài có chuyện vạn bất đắc dĩ nhưng vẫn phải đi làm không? Y cũng vậy. Ngài vì sao không thể lý giải y chứ?"
Hắn hoàn hồn, lạnh giọng: "Chuyện ở Hưng Viên y không thoát khỏi liên quan! Nếu không phải chuyện này, phụ hoàng sẽ không ra đi sớm như vậy, mẫu phi ta cũng... Không phải chết!"
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, hắn đều tự nói với mình, tuyệt đối không thể tha cho y!
Xem ra hắn vẫn chưa buông bỏ chuyện đó, Thượng Trang đành nói: "Ngài nghi ngờ như vậy không phải quá đáng lắm sao? Để nô tỳ nói ngài biết, Thừa tướng đại nhân sớm đã biết chuyện này, sao ngài không nhắc đến?" Ai cũng biết Thừa tướng là người của hắn, việc này hắn nên giải thích sao đây?
Hắn cười lạnh: "Mộ Dung thừa tướng có lợi ích gì trong chuyện này hả?"
Thượng Trang nghẹn họng, đúng vậy, Mộ Dung Vân Sở được lợi gì? Hắn sớm đã là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, hắn cần gì phải làm chuyện dư thừa vậy?
Chẳng lẽ, là nàng suy đoán sai sao?
A, trong đầu vô cùng hỗn loạn, nàng thật sự không biết gì cả.
"An Lăng Vu!" Hắn nghiến răng gọi nàng, "Còn lời gì để cầu xin cho y nữa không?"
Thượng Trang hoàn hồn, những gì nên nói nàng đã nói hết rồi, mà bản thân cũng biết rõ, lần này, dù có nói gì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho y.
"Xin Hoàng Thượng ban chết cho nô tỳ."
Hắn bật cười: "Che giấu di chiếu, tru di cửu tộc."
Cả người run lên, thời điểm vào cung nàng đã hứa với An Lăng lão gia, ít nói làm nhiều, ông ấy đương nhiên là sợ nàng mang tai họa tới cho An Lăng phủ. Mà hôm nay hắn lại nói, tru di cửu tộc...
Hai tay nắm chặt thành đấm, nếu lúc này lão gia đã tìm được muội muội của nàng thì sao?
Thượng Trang cắn môi, toàn thân run rẩy.
"Ta thay đổi chủ ý rồi." Nguyên Duật Diệp đột nhiên lên tiếng.
Nàng cả kinh nhìn hắn, đợi hắn tiếp tục: "Y không phải muốn đi sao? Được, ta thả y đi trước, chỉ cần y uống ly rượu do ngươi tự tay rót, về sau, ta sẽ không làm khó dễ y nữa."
Nàng đưa mắt nhìn chằm chằm hắn, đang êm đẹp, kêu nàng đi rót rượu...
Hắn có ý gì, nàng chẳng lẽ còn không rõ sao?
Nàng cắn răng, gật đầu: "Được, một lời đã định."
Việc tới nước này, nàng còn cách gì để cự tuyệt nữa?
Nguyên Duật Diệp đứng thẳng người, lại nói: "Di chiếu đang nằm trong tay ta, ngươi tốt nhất làm cẩn thận một chút." Nói xong, hắn nâng bước muốn rời đi.
"Hoàng Thượng!" Nàng gọi một tiếng.
Nam tử dừng bước, nghe nàng tiếp tục, "Sau khi chuyện này thành công, để nô tỳ rời đi được không?"
Hắn bỗng nhiên quay người, cắn răng: "Sao vậy? Vội vã muốn đi rồi sao? Được, được. Người đâu!"
Nguyên Duật Diệp gọi người mang giấy bút tới, Thượng Trang kinh hãi, nhìn hắn viết mấy câu lên trên, rồi đưa tới trước mặt nàng, nói: "Ký nó!"
Nàng cúi đầu nhìn, hô hấp đột nhiên như dừng lại.
Hắn nói, ngày Nguyên Chính Hoàn chết, hắn sẽ thả nàng đi.
Nếu những lời trước đó còn nghe chưa hiểu, vậy trong tờ giấy này hắn đã viết quá rõ ràng.
Lần rời kinh này chẳng qua là một bữa Hồng Môn Yến.
Kỳ thật, nàng căn bản không cần cầu xin hắn, bởi vì hắn đã cảm thấy bất mãn với y từ sớm.
Nàng duỗi tay, in dấu màu hồng lên tờ giấy, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, thấp giọng: "Hi vọng Hoàng Thượng sẽ giữ lời."
Lời vừa dứt, bên ngoài lập tức truyền tới tiếng của cung nữ: "Thượng nghĩa, Thái hậu cho gọi người qua Úc Ninh cung."
Đúng rồi, hiện tại hắn là Hoàng đế, có ai dám quản hắn đi đâu nữa sao?
Nàng vốn định cúi người cầm chiếu thư lên, nhưng Nguyên Duật Diệp lại liếc nhìn nàng.
Trầm tư một lúc, hắn mới cầm di chiếu tỉ mỉ đọc mấy lần, sau đó, hắn lại đột nhiên bật cười.
Mẫu phi nói không sai, hắn chính là người kế vị chính thống!
Nhưng hắn rốt cuộc cũng biết hiểu câu cuối cùng của bà, An Lăng Vu, nữ nhân này thật sự không tầm thường!
Càng nghĩ, cánh tay cầm di chiếu càng buộc chặt, hắn lạnh lùng nhìn nàng, nhanh chóng bước lên, một tay bóp giữ chiếc cổ trắng ngần. Đạo di chiếu kia rơi xuống, hắn lập tức đá một cước thật mạnh.
"Đây..." Hít thở không thông, nàng không thể giải thích, nhưng sự thật là nàng đã che giấu di chiếu thật.
"Vì y nên ngươi mới không lấy di chiếu này ra, đúng không?" Nguyên Duật Diệp cắn răng hỏi, nếu không phải, hắn thật không thể tìm được lý do thứ hai.
"Vâng." Nàng khó khăn gật đầu.
Đôi mắt hắn lập tức lộ ra lửa giận: "Nếu đã ngụy tạo di chiếu, vì sao... Vì sao không thể tha cho mẫu phi của ta?"
Nàng muốn bảo vệ y, hắn không có lời nào để nói, nhưng mẫu phi của hắn thì sao? Vì sao... Vì sao không thể giữ lại tính mạng của bà?
Bàn tay to lớn tiếp tục dùng sức, Thượng Trang không thể hít thở, cả khuôn mặt trong nháy mắt đã biến sắc.
Lần này không giống cái hôm ở Đông cung đó, nàng có thể giãy dụa trong tay Tần Lương đệ, nhưng không biết tại sao, lúc này nàng thật sự muốn trả mạng của mình cho hắn.
Chuyện của Tề Hiền phi, mặc dù nàng không liên quan, nhưng nàng lại biết rõ mọi chuyện.
Nhìn bộ dáng Thượng Trang lúc này, nàng chẳng lẽ không muốn giải thích hay sao?
Mẫu phi trước khi ra đi có nói, phải không từ thủ đoạn diệt trừ nàng, mà hiện tại hắn đã là Hoàng đế, nàng chẳng qua là một cung nữ thấp hèn, hắn muốn giết nàng thậm chí còn không cần lý do.
Bàn tay lại dùng lúc, nhưng trái tim lại đột nhiên đau đớn.
Hắn không xuống tay được, nhưng hắn lại hận nàng.
Đưa người lại gần, Nguyên Duật Diệp cắn răng, hỏi: "Câu cuối cùng, Thái hậu cũng biết sao?"
Thượng Trang cả kinh, bỗng nhiên mở lớn hai mắt nhìn nam tử trước mặt, hắn muốn làm gì?
"Hoàng... Khụ khụ..."
Bàn tay bóp cổ bỗng nhiên buông lỏng, nàng ho khan, lui nửa bước ra sau, ngã ngồi xuống giường.
Nguyên Duật Diệp cười lạnh: "Hay lắm, Thái hậu cũng bị ngươi gạt, không tệ!" Nếu đã có thể che giấu việc này, nàng vì sao lại không giúp hắn che giấu chuyện của mẫu phi?
Nàng cúi đầu không đáp.
Hắn lại nhìn di chiếu dưới chân, cúi người nhặt lên, cất vào ngực, xoay người rời đi: "Có di chiêu này, ta thật muốn nhìn xem y sẽ sống thế nào!"
"Hoàng Thượng! Khụ khụ..." Nàng vội nhào tới, quỳ trước mặt hắn, duỗi tay kéo lấy y phục trên người, van xin, "Không, đừng...""
"Đừng? Ha ha, nếu đây là di chiếu của phụ hoàng, ai dám không nghe chứ?" Hắn trừng mắt nhìn Thượng Trang, nàng lại có thể vì y mà quỳ dưới chân hắn, tâm cao khí ngạo lúc trước của nàng ở đâu rồi?
Nàng run giọng: "Không... Di chiếu... Di chiếu đã tuyên đọc, không phải sao? Ngài cuối cùng cũng có được mọi thứ, còn y thì không. Huống hồ, y... Y sắp rời khỏi kinh thành, sẽ không còn uy hiếp tới ngài nữa."
Chỉ cần hắn coi như không nhìn thấy, chuyện giả di chiếu này sẽ giống như chưa từng xảy ra. Nhưng, hắn thật sự sẽ nhắm một mắt mở một mặt sao?
"Đi?" Hắn lạnh giọng, "Vậy còn ngươi? Cũng đi theo y sao?"
Nàng lập tức lắc đầu: "Không, nô tỳ không đi."
Nghe vậy, hắn lại đột nhiên bật cười, cúi đầu nhìn nàng, nói: "Nếu ta không thấy di chiếu này, nếu mọi chuyện đều chưa từng phát sinh, sợ là ngươi sớm đã đi theo y rồi! Hôm nay mọi chuyện bại lộ, ngươi cho rằng ta sẽ tin lời ngươi nói sao?"
Đúng vậy, Thượng Trang vẫn còn nhớ hắn từng nói chuyện này hắn sẽ tra rõ, ngay từ đầu hắn đã không có ý định tha cho y. Vì thế, mặc kệ hiện tại có nói cái gì, hắn đều không tin.
Nàng hít vào một hơi, cười bất lực: "Ngài cho rằng nô tỳ có thể đi đâu? Nô tỳ biết chuyện Thái hậu và Hiền phi nương nương ngụy tạo di chiếu, ngài nghĩ Thái hậu sẽ tha mạng cho nô tỳ sao?"
Thân thể Nguyên Duật Diệp run lên, phải, Thái hậu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho nàng. Nhưng vì thế, nàng mới nói bản thân không thể rời đi sao?
Thượng Trang buông tay nắm y phục của hắn, trầm giọng: "Nô tỳ biết, lần đó ở Đông cung là ngài cứu nô tỳ. Nô tỳ nợ ngài một mạng, cuộc đời này không thể báo đáp, nhưng nô tỳ chỉ hi vọng ngài sẽ thả y đi." Biết hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nàng vẫn nhịn không được mà cầu xin.
Nguyên Duật Diệp lại khẽ giật mình, Đông cung?
Hắn nhíu mày nhìn nàng, không đúng, lần đó gặp nàng, nàng đang té xỉu bên ngoài Đông cung. Khi đó hắn căn bản không vào trong, chỉ là trùng hợp đi ngang. Hắn tưởng nàng vì quá mệt mỏi nên mới ngất xỉu, thì ra sự thật không phải như vậy.
Thấy hắn không nói lời nào, nàng đành tiếp tục: "Hoàng Thượng có còn nhớ ngài từng nói bản thân ngài có chuyện vạn bất đắc dĩ nhưng vẫn phải đi làm không? Y cũng vậy. Ngài vì sao không thể lý giải y chứ?"
Hắn hoàn hồn, lạnh giọng: "Chuyện ở Hưng Viên y không thoát khỏi liên quan! Nếu không phải chuyện này, phụ hoàng sẽ không ra đi sớm như vậy, mẫu phi ta cũng... Không phải chết!"
Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, hắn đều tự nói với mình, tuyệt đối không thể tha cho y!
Xem ra hắn vẫn chưa buông bỏ chuyện đó, Thượng Trang đành nói: "Ngài nghi ngờ như vậy không phải quá đáng lắm sao? Để nô tỳ nói ngài biết, Thừa tướng đại nhân sớm đã biết chuyện này, sao ngài không nhắc đến?" Ai cũng biết Thừa tướng là người của hắn, việc này hắn nên giải thích sao đây?
Hắn cười lạnh: "Mộ Dung thừa tướng có lợi ích gì trong chuyện này hả?"
Thượng Trang nghẹn họng, đúng vậy, Mộ Dung Vân Sở được lợi gì? Hắn sớm đã là Thừa tướng dưới một người trên vạn người, hắn cần gì phải làm chuyện dư thừa vậy?
Chẳng lẽ, là nàng suy đoán sai sao?
A, trong đầu vô cùng hỗn loạn, nàng thật sự không biết gì cả.
"An Lăng Vu!" Hắn nghiến răng gọi nàng, "Còn lời gì để cầu xin cho y nữa không?"
Thượng Trang hoàn hồn, những gì nên nói nàng đã nói hết rồi, mà bản thân cũng biết rõ, lần này, dù có nói gì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho y.
"Xin Hoàng Thượng ban chết cho nô tỳ."
Hắn bật cười: "Che giấu di chiếu, tru di cửu tộc."
Cả người run lên, thời điểm vào cung nàng đã hứa với An Lăng lão gia, ít nói làm nhiều, ông ấy đương nhiên là sợ nàng mang tai họa tới cho An Lăng phủ. Mà hôm nay hắn lại nói, tru di cửu tộc...
Hai tay nắm chặt thành đấm, nếu lúc này lão gia đã tìm được muội muội của nàng thì sao?
Thượng Trang cắn môi, toàn thân run rẩy.
"Ta thay đổi chủ ý rồi." Nguyên Duật Diệp đột nhiên lên tiếng.
Nàng cả kinh nhìn hắn, đợi hắn tiếp tục: "Y không phải muốn đi sao? Được, ta thả y đi trước, chỉ cần y uống ly rượu do ngươi tự tay rót, về sau, ta sẽ không làm khó dễ y nữa."
Nàng đưa mắt nhìn chằm chằm hắn, đang êm đẹp, kêu nàng đi rót rượu...
Hắn có ý gì, nàng chẳng lẽ còn không rõ sao?
Nàng cắn răng, gật đầu: "Được, một lời đã định."
Việc tới nước này, nàng còn cách gì để cự tuyệt nữa?
Nguyên Duật Diệp đứng thẳng người, lại nói: "Di chiếu đang nằm trong tay ta, ngươi tốt nhất làm cẩn thận một chút." Nói xong, hắn nâng bước muốn rời đi.
"Hoàng Thượng!" Nàng gọi một tiếng.
Nam tử dừng bước, nghe nàng tiếp tục, "Sau khi chuyện này thành công, để nô tỳ rời đi được không?"
Hắn bỗng nhiên quay người, cắn răng: "Sao vậy? Vội vã muốn đi rồi sao? Được, được. Người đâu!"
Nguyên Duật Diệp gọi người mang giấy bút tới, Thượng Trang kinh hãi, nhìn hắn viết mấy câu lên trên, rồi đưa tới trước mặt nàng, nói: "Ký nó!"
Nàng cúi đầu nhìn, hô hấp đột nhiên như dừng lại.
Hắn nói, ngày Nguyên Chính Hoàn chết, hắn sẽ thả nàng đi.
Nếu những lời trước đó còn nghe chưa hiểu, vậy trong tờ giấy này hắn đã viết quá rõ ràng.
Lần rời kinh này chẳng qua là một bữa Hồng Môn Yến.
Kỳ thật, nàng căn bản không cần cầu xin hắn, bởi vì hắn đã cảm thấy bất mãn với y từ sớm.
Nàng duỗi tay, in dấu màu hồng lên tờ giấy, sau đó lại ngẩng đầu nhìn nam tử trước mặt, thấp giọng: "Hi vọng Hoàng Thượng sẽ giữ lời."
Lời vừa dứt, bên ngoài lập tức truyền tới tiếng của cung nữ: "Thượng nghĩa, Thái hậu cho gọi người qua Úc Ninh cung."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.