Chương 57: Chương 56 (2)
Trần Lạc Hoa
24/09/2016
Suốt buổi sáng hôm sau, Lý Thọ tất bật lo sắp xếp gia yến. Hoàng Đế thì cùng với Quốc sư Lưu Thiên nhỏ to bàn bạc gì đó ở chính điện. Còn ta, dù đám cung nữ có mời mọc ta đi dạo chơi thế nào, ta vẫn kiên quyết ở lì trong hậu điện không đi đâu nửa bước. Biết đâu ta thực không hợp phong thủy nơi này. Hôm qua vừa ló mặt ra ngoài đã bị một Hạ Thái tần bay đến rơi trúng đầu, hôm nay ai biết còn có cái gì bay đến? Ta nghĩ mình cứ cẩn thận thì hơn.
Buổi gia yến này không quan trọng lắm, nhưng Ngọc Nga là người cầu toàn, từ khi trời vừa hửng sáng, nàng đã thức dậy chuẩn bị phục sức cho ta, tỉ mỉ đến mức ta nhìn mà cũng thấy mệt bở hơi tai.
Người được cử đi tra thân phận của Tô Nhược đã trở về hồi đêm khuya, Tô phủ xác nhận Tô Nhược đích thị là con gái người thiếp thứ tư của Tô Ngự sử, hôm qua vừa xuất thành về chơi nhà ngoại.
Lý Thọ báo tin này cho ta xong, còn thở phào nhẹ nhõm.
Ta nghe rồi, vẫn cảm thấy không đủ thuyết phục:
"Tô phủ cũng chỉ nói có tồn tại một Tô Nhược, đâu thể chắc chắn vị cô nương này chính là Tô Nhược? Lẽ ra Lý công công nên mang một người nhà họ Tô đến nhận mặt chứ?"
Lý Thọ nhe răng cười:
"Tô Nhược ở trong Tô phủ không được coi trọng lắm, sớm tối chỉ ở trong tiểu viện cùng với thân mẫu. Trong phủ cũng chẳng có mấy người nhớ mặt nàng ta."
Dĩ nhiên là không thể xách cổ thân mẫu của Tô Nhược thảy lên lưng ngựa, chở về đây nhận mặt được.
Hắn nghĩ ngợi một lát, lại bổ sung thêm:
"Có lẽ chỉ là một việc tình cờ thôi. Nương nương chớ quá lo."
Ta liếc hắn:
"Sao không lo cho được? Công công đã quên chuyện đám sơn tặc đó rồi sao? Bất luận Tô Nhược có phải thật hay không, đám sơn tặc đó cũng là giả."
Lý Thọ phẩy phẩy cây phất trần trên tay:
"Nếu không phải tình cờ thì có lẽ là cố tình sắp xếp để được nhìn thấy long nhan mà thôi. Tô Nhược là con thiếp thất, thân phận của nàng ta không thể tham gia tuyển tú được. Nếu muốn nhập cung, chỉ có một cách..."
Lý Thọ bỏ lửng câu nói, thêm vào một nụ cười bí hiểm.
Người như Tô Nhược, nếu muốn nhập cung chỉ có một cách là được Hoàng Đế trực tiếp thu nhận. Thế nhưng, những gia nhân kia là người, đám sơn tặc giả mạo kia cũng là người. Vì tiến thân mà không tiếc dẫm lên nhiều sinh mạng vô tội như thế...
Lý Thọ như đoán được suy nghĩ trong lòng ta. Hắn xoa xoa bụng mỡ, thở dài thườn thượt:
"Nô tài hiểu nỗi lòng của nương nương. Nhưng tâm ý của Tô Nhược đã như thế, cũng không còn cách nào khác. Để nàng ta tiến cung, đối với Hoàng Thượng chưa chắc là việc xấu."
Tô Nhược tuy không phải là quý nữ nhà họ Tô nhưng vẫn có chỗ dùng được. Thời điểm này, Hoàng Đế cần phải tận dụng tất cả những quân cờ có giá trị dù lớn hay nhỏ. Đạo lí ấy ta làm sao không hiểu. Nhưng nghĩ đến sự tàn độc của nữ tử kia, sống lưng vẫn cảm thấy gai gai. Bây giờ nàng ta vì mở đường nhập cung đã không tiếc đổ nhiều máu như thế, ngày sau để tranh đoạt ân sủng sẽ còn làm đến việc gì? Ta không dám nghĩ thêm nữa.
Buổi tối hôm ấy, gia yến được thiết đãi ở Thủy Nguyên đình. Vì là gia yến, không có người ngoài nên bố trí cũng khá đơn giản. Ở vị trí cao nhất nơi chính điện bày một chiếc bàn dài, Hoàng Đế ngồi ở giữa, Huyên Thái phi và các vị khác ngồi bên phải, ta ngồi bên trái. Giữa điện trải thảm đỏ rực rỡ, có nhạc công cùng với một toán vũ cơ nhảy múa vui vẻ. Dọc theo hai bên là mấy bàn tiệc nhỏ dành cho những quan viên tùy giá có chức vị cao như Quốc sư Lưu Thiên, trưởng đoàn Ngự y Đàm Mộc, mấy đội trưởng Cẩm y vệ, đương nhiên cũng không thể thiếu một chỗ cho Tô Nhược.
Huyên Thái phi giống hệt như lời đồn, tính khí hết sức dịu dàng, hiền hậu. Bà đã qua tuổi ba mươi bảy nhưng có lẽ vì vui vẻ lại hay cười nên dung nhan vẫn rất tươi trẻ, mới thoáng nhìn như chỉ mới hai mươi mấy là nhiều. Ở bà không có sự oai nghiêm khiến người ta phải sùng bái đến mức ngạt thở như Thái Hậu nhưng lại toát lên vẻ ung dung tự tại, vô ưu vô lo như một áng mây thong thả trôi ngang trời, làm cho người khác không khỏi yêu mến cùng ngưỡng mộ.
Trong suốt buổi tiệc, chỉ có Huyên Thái phi nói chuyện, còn mấy vị kia chỉ chào hỏi một tiếng rồi cúi mặt dùng bữa, hoặc ghé đầu thì thầm to nhỏ gì đó với nhau. Huyên Thái phi chẳng bận tâm điều đó, vẫn vui vẻ hỏi han ta đủ thứ chuyện trên trời dưới đất:
"Hòa phi có thích ăn quýt không? Thanh An không có gì đặc biệt, chỉ có giống quýt đường là đáng để tự hào."
Nói đoạn, liền cầm lấy một trái quýt trên dĩa, tự tay lột vỏ cho ta. Ta không nghĩ bà lại thân thiện như vậy, nhận lấy trái quýt lột sạch sẽ từ tay bà, vội lễ phép đáp:
"Đa tạ Thái phi nương nương! Thần thiếp thích nhất là quýt đường đó ạ!"
Hoàng Đế ngồi giữa, nhìn thấy thế cũng phải chêm vào một câu:
"Chỉ cần là thức ăn, còn có thứ gì nàng không thích sao?"
Ta suýt chút bị hắn làm cho nghẹt quýt mà chết, nhưng trước mặt tiền bối chỉ dám cúi đầu nói khẽ:
"Để Hoàng Thượng chê cười rồi."
Huyên Thái phi nhìn thấy thế thì bật cười, thân thiết vỗ vỗ lên cánh tay Hoàng Đế:
"Hoàng Thượng đừng ức hiếp người ta mãi như thế!"
Hoàng Đế cũng cười theo:
"Huyên nương nương chỉ thiên vị nàng ấy, không sợ trẫm ghen tị sao?"
Nghe nói Hoàng Đế trên danh nghĩa là con thừa tự của Thái Hậu, có điều khi đó Thái Hậu là phi tử có địa vị cao nhất trong Hậu cung, bận rộn trăm công ngàn việc, Hoàng Đế chủ yếu do Huyên Thái phi chăm sóc. Tình cảm của hai người vì vậy hòa hợp chẳng kém ruột thịt là bao. Hoàng Hậu chính vì biết điều này nên hàng năm có cống phẩm gì đều nhớ để phần đem đến hành cung, tiếng là dâng cho các vị Thái phi nhưng thực chất đều là hiếu thảo với Huyên Thái phi, cho Hoàng Đế đẹp lòng.
Trọng tâm cuộc tán gẫu dời sang Hoàng Đế và Huyên Thái phi. Dù rằng vẫn có thư từ qua lại, hai người tính ra cũng đã nhiều năm không gặp mặt, chuyện để nói nhiều như sao trên trời. Ta không chú tâm lắng nghe, chỉ cúi đầu ăn thử món ngon vật lạ trên bàn tiệc, no rồi thì chống cằm nhìn ngắm đám vũ cơ xinh đẹp nhảy múa, nhào lộn uyển chuyển theo tiếng nhạc.
Ánh mắt ta lướt qua đại điện, dừng lại ở chỗ Tô Nhược.
Đám cung nữ ở đây đúng là nói được làm được, chẳng biết đi đâu kiếm cho Tô Nhược một bộ y phục hoa hòe lòe loẹt, trông rõ buồn cười. Hôm nay, có lẽ vì thiếu son phấn thượng hạng, lớp trang điểm trên gương mặt nàng ta không được tỉ mỉ như trước, để lộ đôi mắt thâm quầng mỏi mệt. Nếu không phải vì mái tóc bới công phu với bao nhiêu là thoa, trâm cài đủ kiểu thì ta đã không nhận ra nổi vị Tô tiểu thư này nữa.
Buổi gia yến cứ nhàn nhạt trôi qua như thế. Đương lúc ta đang ngáp ngắn ngáp dài sau chiếc khăn tay thì đột nhiên, trong đại điện vang lên một tiếng binh khí xé gió bay đến khiến ta giật bắn người.
Từ phía đám vũ cơ vụt lên một ánh kiếm sáng lòa, hướng về phía Hoàng Đế bay thẳng đến.
Trịnh Thừa Nguyên đứng gần Hoàng Đế nhất, nhanh như cắt nhảy ra tung chưởng gạt phăng thanh kiếm qua một bên. Cùng lúc đó, người hộ vệ còn lại cũng kéo Hoàng Đế lùi về phía sau, hét lớn:
"Có thích khách! Người đâu! Hộ giá!"
Lúc này, đám vũ cơ và nhạc công đồng loạt rút đao kiếm từ trong thùng đàn ra, nhất loạt lao về phía Hoàng Đế. Võ công của bọn chúng đều rất cao, tuy rằng Cẩm y vệ canh giữ bên ngoài điện đã lập tức ùa vào trong tiếp giá nhưng khung cảnh vẫn vô cùng hỗn loạn. Thích khách một tay dùng đao, một tay tung độc, ra tay tàn ác vô cùng. Đã có mấy cung nữ bỏ mạng dưới loạn đao. Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng thấu trời xanh.
Đại điện Thủy Nguyên đình chỉ có một lối vào, hiện tại thích khách chia làm hai toán, một cản giữa cửa chính không cho Cẩm Y vệ bên ngoài vào thêm, cũng là cản người ở bên trong không thể chạy ra ngoài. Toán còn lại điên cuồng tấn công về phía Hoàng Đế.
"Chủ nhân, đừng sợ... có nô tỳ ở đây..." Ngọc Nga sau khi kéo được ta vào một góc kín thì kiên quyết đứng chắn trước mặt ta, bất chấp bản thân đang run lẩy bẩy, luôn miệng trấn an ta.
"Mục tiêu của bọn chúng là Hoàng Thượng..."
Ta nói khẽ bên tai Ngọc Nga, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Hoàng Đế. Hắn đang được Trịnh Thừa Nguyên che chắn ở sau lưng. Đám thích khách này không phải đối thủ của Trịnh Thừa Nguyên, bao nhiêu kẻ xông lên liền bị đánh lùi bấy nhiêu. Thích khách có hơn mười mấy tên nhưng Cẩm y vệ có đến mấy trăm. Tuy rằng bây giờ chúng ta đang bị vây trong điện nhưng sức người có hạn, thích khách sớm muộn cũng bị Cẩm y vệ diệt sạch. Hoàng Đế đang được bảo vệ rất tốt, ta không cần phải lo lắng, không cần phải lo lắng.
Không biết ta đã tự nhủ trong lòng như thế bao nhiêu lần mà trống ngực vẫn cứ đánh thình thịch. Ngay cả bàn tay đang bám trên vai Ngọc Nga cũng run lên bần bật.
Cũng bởi ban đầu thích khách chỉ nhắm vào Hoàng Đế mà bỏ qua những kẻ không liên quan, Cẩm y vệ chỉ tập trung hộ giá, chỗ ta và các Thái phi ở hai góc điện chỉ có một đám cung nữ run rẩy ôm lấy nhau, không có ai bảo vệ.
Thích khách không qua được Trịnh Thừa Nguyên, bèn giở trò phóng đao về phía Huyên Thái phi. Trịnh Thừa Nguyên vì cản đao mà trúng phải một chưởng, lảo đảo lùi về phía sau. Cũng may, những Cẩm y vệ đang giao chiến ở gần nhìn thấy lập tức liều mạng nhảy đến tiếp ứng. Đại điện đã loạn lại càng loạn hơn.
Trái tim ta đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Biết rằng thích khách không thể cầm cự lâu trước Cẩm y vệ, nhưng ai dám chắc sẽ không có rủi ro gì? Ta thật lòng không muốn Hoàng Đế xảy ra chuyện, chỉ tiếc chút khinh công ăn trộm của ta không ích lợi gì trong tình thế này. Phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách đưa Hoàng Đế ra khỏi đây. Chỉ cần thoát ra được, bên ngoài có vô số Cẩm y vệ, Hoàng Đế sẽ được an toàn.
Ta cắn môi, đảo mắt nhìn quanh đại điện đương đầu rơi máu chảy, cố tìm một đường lui. Bất chợt, ánh mắt ta chạm phải Tô Nhược.
Nàng ta đứng thẳng người trong một góc, chẳng màn đến xác cung nữ la liệt chung quanh, tóc đen dài tung bay sau lưng, ánh mắt sắc lạnh, hai tay cầm chặt một cây nỏ, nhắm thẳng về phía Hoàng Đế.
Chết tiệt!
Thời khắc ấy, ta chợt hiểu ra tất thảy.
Tô Nhược! Chính là Tô Nhược!
Sự việc nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, ta không kịp tính toán gì nữa, vội đẩy Ngọc Nga qua một bên, dùng hết sức bình sinh xuyên qua đám người đang giao đấu, lao đến trước mặt Hoàng Đế.
"Hoàng Thượng cẩn thận!"
Hoàng Đế bị ta đẩy ngã xuống sàn, đau đến nhăn mặt nhưng hắn chẳng trách cứ nửa lời, chỉ vội vàng đỡ ta ngồi dậy, rối rít hỏi:
"Nàng không sao chứ? Nguyệt nhi..."
Ngay từ đầu khi thích khách lộ thân, sắc mặt Hoàng Đế vẫn chẳng hề thay đổi. Ta biết hắn tự tin vào Cẩm y vệ của mình. Nhưng đến bây giờ, chẳng hiểu sao ta lại nhìn thấy gương mặt hắn dần dần trắng nhợt đi.
"Nguyệt nhi..."
Hắn run run đưa tay đến trước mặt. Trên tay hắn có máu. Máu tươi đỏ thắm lăn từ lòng bàn tay hắn, chạy dài xuống cổ tay, thấm vào long bào vàng rực. Đó là bàn tay hắn dùng đỡ lưng ta lúc nãy.
Bấy giờ, ta mới cảm nhận được cơn đau xé da thịt truyền đến từ phía sau lưng.
"Người đâu! Mau tiếp giá! Khốn kiếp!... Nguyệt nhi... mở mắt ra nhìn trẫm! Nguyệt nhi..."
Cơn đau trên lưng ta thoáng chốc hóa thành tê dại. Tiếng Hoàng Đế gọi tên ta đến khản giọng cũng dần dần trở nên mờ nhạt. Ta gục đầu lên vai hắn, chỉ kịp thều thào hai tiếng "Tô Nhược".
Buổi gia yến này không quan trọng lắm, nhưng Ngọc Nga là người cầu toàn, từ khi trời vừa hửng sáng, nàng đã thức dậy chuẩn bị phục sức cho ta, tỉ mỉ đến mức ta nhìn mà cũng thấy mệt bở hơi tai.
Người được cử đi tra thân phận của Tô Nhược đã trở về hồi đêm khuya, Tô phủ xác nhận Tô Nhược đích thị là con gái người thiếp thứ tư của Tô Ngự sử, hôm qua vừa xuất thành về chơi nhà ngoại.
Lý Thọ báo tin này cho ta xong, còn thở phào nhẹ nhõm.
Ta nghe rồi, vẫn cảm thấy không đủ thuyết phục:
"Tô phủ cũng chỉ nói có tồn tại một Tô Nhược, đâu thể chắc chắn vị cô nương này chính là Tô Nhược? Lẽ ra Lý công công nên mang một người nhà họ Tô đến nhận mặt chứ?"
Lý Thọ nhe răng cười:
"Tô Nhược ở trong Tô phủ không được coi trọng lắm, sớm tối chỉ ở trong tiểu viện cùng với thân mẫu. Trong phủ cũng chẳng có mấy người nhớ mặt nàng ta."
Dĩ nhiên là không thể xách cổ thân mẫu của Tô Nhược thảy lên lưng ngựa, chở về đây nhận mặt được.
Hắn nghĩ ngợi một lát, lại bổ sung thêm:
"Có lẽ chỉ là một việc tình cờ thôi. Nương nương chớ quá lo."
Ta liếc hắn:
"Sao không lo cho được? Công công đã quên chuyện đám sơn tặc đó rồi sao? Bất luận Tô Nhược có phải thật hay không, đám sơn tặc đó cũng là giả."
Lý Thọ phẩy phẩy cây phất trần trên tay:
"Nếu không phải tình cờ thì có lẽ là cố tình sắp xếp để được nhìn thấy long nhan mà thôi. Tô Nhược là con thiếp thất, thân phận của nàng ta không thể tham gia tuyển tú được. Nếu muốn nhập cung, chỉ có một cách..."
Lý Thọ bỏ lửng câu nói, thêm vào một nụ cười bí hiểm.
Người như Tô Nhược, nếu muốn nhập cung chỉ có một cách là được Hoàng Đế trực tiếp thu nhận. Thế nhưng, những gia nhân kia là người, đám sơn tặc giả mạo kia cũng là người. Vì tiến thân mà không tiếc dẫm lên nhiều sinh mạng vô tội như thế...
Lý Thọ như đoán được suy nghĩ trong lòng ta. Hắn xoa xoa bụng mỡ, thở dài thườn thượt:
"Nô tài hiểu nỗi lòng của nương nương. Nhưng tâm ý của Tô Nhược đã như thế, cũng không còn cách nào khác. Để nàng ta tiến cung, đối với Hoàng Thượng chưa chắc là việc xấu."
Tô Nhược tuy không phải là quý nữ nhà họ Tô nhưng vẫn có chỗ dùng được. Thời điểm này, Hoàng Đế cần phải tận dụng tất cả những quân cờ có giá trị dù lớn hay nhỏ. Đạo lí ấy ta làm sao không hiểu. Nhưng nghĩ đến sự tàn độc của nữ tử kia, sống lưng vẫn cảm thấy gai gai. Bây giờ nàng ta vì mở đường nhập cung đã không tiếc đổ nhiều máu như thế, ngày sau để tranh đoạt ân sủng sẽ còn làm đến việc gì? Ta không dám nghĩ thêm nữa.
Buổi tối hôm ấy, gia yến được thiết đãi ở Thủy Nguyên đình. Vì là gia yến, không có người ngoài nên bố trí cũng khá đơn giản. Ở vị trí cao nhất nơi chính điện bày một chiếc bàn dài, Hoàng Đế ngồi ở giữa, Huyên Thái phi và các vị khác ngồi bên phải, ta ngồi bên trái. Giữa điện trải thảm đỏ rực rỡ, có nhạc công cùng với một toán vũ cơ nhảy múa vui vẻ. Dọc theo hai bên là mấy bàn tiệc nhỏ dành cho những quan viên tùy giá có chức vị cao như Quốc sư Lưu Thiên, trưởng đoàn Ngự y Đàm Mộc, mấy đội trưởng Cẩm y vệ, đương nhiên cũng không thể thiếu một chỗ cho Tô Nhược.
Huyên Thái phi giống hệt như lời đồn, tính khí hết sức dịu dàng, hiền hậu. Bà đã qua tuổi ba mươi bảy nhưng có lẽ vì vui vẻ lại hay cười nên dung nhan vẫn rất tươi trẻ, mới thoáng nhìn như chỉ mới hai mươi mấy là nhiều. Ở bà không có sự oai nghiêm khiến người ta phải sùng bái đến mức ngạt thở như Thái Hậu nhưng lại toát lên vẻ ung dung tự tại, vô ưu vô lo như một áng mây thong thả trôi ngang trời, làm cho người khác không khỏi yêu mến cùng ngưỡng mộ.
Trong suốt buổi tiệc, chỉ có Huyên Thái phi nói chuyện, còn mấy vị kia chỉ chào hỏi một tiếng rồi cúi mặt dùng bữa, hoặc ghé đầu thì thầm to nhỏ gì đó với nhau. Huyên Thái phi chẳng bận tâm điều đó, vẫn vui vẻ hỏi han ta đủ thứ chuyện trên trời dưới đất:
"Hòa phi có thích ăn quýt không? Thanh An không có gì đặc biệt, chỉ có giống quýt đường là đáng để tự hào."
Nói đoạn, liền cầm lấy một trái quýt trên dĩa, tự tay lột vỏ cho ta. Ta không nghĩ bà lại thân thiện như vậy, nhận lấy trái quýt lột sạch sẽ từ tay bà, vội lễ phép đáp:
"Đa tạ Thái phi nương nương! Thần thiếp thích nhất là quýt đường đó ạ!"
Hoàng Đế ngồi giữa, nhìn thấy thế cũng phải chêm vào một câu:
"Chỉ cần là thức ăn, còn có thứ gì nàng không thích sao?"
Ta suýt chút bị hắn làm cho nghẹt quýt mà chết, nhưng trước mặt tiền bối chỉ dám cúi đầu nói khẽ:
"Để Hoàng Thượng chê cười rồi."
Huyên Thái phi nhìn thấy thế thì bật cười, thân thiết vỗ vỗ lên cánh tay Hoàng Đế:
"Hoàng Thượng đừng ức hiếp người ta mãi như thế!"
Hoàng Đế cũng cười theo:
"Huyên nương nương chỉ thiên vị nàng ấy, không sợ trẫm ghen tị sao?"
Nghe nói Hoàng Đế trên danh nghĩa là con thừa tự của Thái Hậu, có điều khi đó Thái Hậu là phi tử có địa vị cao nhất trong Hậu cung, bận rộn trăm công ngàn việc, Hoàng Đế chủ yếu do Huyên Thái phi chăm sóc. Tình cảm của hai người vì vậy hòa hợp chẳng kém ruột thịt là bao. Hoàng Hậu chính vì biết điều này nên hàng năm có cống phẩm gì đều nhớ để phần đem đến hành cung, tiếng là dâng cho các vị Thái phi nhưng thực chất đều là hiếu thảo với Huyên Thái phi, cho Hoàng Đế đẹp lòng.
Trọng tâm cuộc tán gẫu dời sang Hoàng Đế và Huyên Thái phi. Dù rằng vẫn có thư từ qua lại, hai người tính ra cũng đã nhiều năm không gặp mặt, chuyện để nói nhiều như sao trên trời. Ta không chú tâm lắng nghe, chỉ cúi đầu ăn thử món ngon vật lạ trên bàn tiệc, no rồi thì chống cằm nhìn ngắm đám vũ cơ xinh đẹp nhảy múa, nhào lộn uyển chuyển theo tiếng nhạc.
Ánh mắt ta lướt qua đại điện, dừng lại ở chỗ Tô Nhược.
Đám cung nữ ở đây đúng là nói được làm được, chẳng biết đi đâu kiếm cho Tô Nhược một bộ y phục hoa hòe lòe loẹt, trông rõ buồn cười. Hôm nay, có lẽ vì thiếu son phấn thượng hạng, lớp trang điểm trên gương mặt nàng ta không được tỉ mỉ như trước, để lộ đôi mắt thâm quầng mỏi mệt. Nếu không phải vì mái tóc bới công phu với bao nhiêu là thoa, trâm cài đủ kiểu thì ta đã không nhận ra nổi vị Tô tiểu thư này nữa.
Buổi gia yến cứ nhàn nhạt trôi qua như thế. Đương lúc ta đang ngáp ngắn ngáp dài sau chiếc khăn tay thì đột nhiên, trong đại điện vang lên một tiếng binh khí xé gió bay đến khiến ta giật bắn người.
Từ phía đám vũ cơ vụt lên một ánh kiếm sáng lòa, hướng về phía Hoàng Đế bay thẳng đến.
Trịnh Thừa Nguyên đứng gần Hoàng Đế nhất, nhanh như cắt nhảy ra tung chưởng gạt phăng thanh kiếm qua một bên. Cùng lúc đó, người hộ vệ còn lại cũng kéo Hoàng Đế lùi về phía sau, hét lớn:
"Có thích khách! Người đâu! Hộ giá!"
Lúc này, đám vũ cơ và nhạc công đồng loạt rút đao kiếm từ trong thùng đàn ra, nhất loạt lao về phía Hoàng Đế. Võ công của bọn chúng đều rất cao, tuy rằng Cẩm y vệ canh giữ bên ngoài điện đã lập tức ùa vào trong tiếp giá nhưng khung cảnh vẫn vô cùng hỗn loạn. Thích khách một tay dùng đao, một tay tung độc, ra tay tàn ác vô cùng. Đã có mấy cung nữ bỏ mạng dưới loạn đao. Tiếng kêu la thảm thiết vang vọng thấu trời xanh.
Đại điện Thủy Nguyên đình chỉ có một lối vào, hiện tại thích khách chia làm hai toán, một cản giữa cửa chính không cho Cẩm Y vệ bên ngoài vào thêm, cũng là cản người ở bên trong không thể chạy ra ngoài. Toán còn lại điên cuồng tấn công về phía Hoàng Đế.
"Chủ nhân, đừng sợ... có nô tỳ ở đây..." Ngọc Nga sau khi kéo được ta vào một góc kín thì kiên quyết đứng chắn trước mặt ta, bất chấp bản thân đang run lẩy bẩy, luôn miệng trấn an ta.
"Mục tiêu của bọn chúng là Hoàng Thượng..."
Ta nói khẽ bên tai Ngọc Nga, mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía Hoàng Đế. Hắn đang được Trịnh Thừa Nguyên che chắn ở sau lưng. Đám thích khách này không phải đối thủ của Trịnh Thừa Nguyên, bao nhiêu kẻ xông lên liền bị đánh lùi bấy nhiêu. Thích khách có hơn mười mấy tên nhưng Cẩm y vệ có đến mấy trăm. Tuy rằng bây giờ chúng ta đang bị vây trong điện nhưng sức người có hạn, thích khách sớm muộn cũng bị Cẩm y vệ diệt sạch. Hoàng Đế đang được bảo vệ rất tốt, ta không cần phải lo lắng, không cần phải lo lắng.
Không biết ta đã tự nhủ trong lòng như thế bao nhiêu lần mà trống ngực vẫn cứ đánh thình thịch. Ngay cả bàn tay đang bám trên vai Ngọc Nga cũng run lên bần bật.
Cũng bởi ban đầu thích khách chỉ nhắm vào Hoàng Đế mà bỏ qua những kẻ không liên quan, Cẩm y vệ chỉ tập trung hộ giá, chỗ ta và các Thái phi ở hai góc điện chỉ có một đám cung nữ run rẩy ôm lấy nhau, không có ai bảo vệ.
Thích khách không qua được Trịnh Thừa Nguyên, bèn giở trò phóng đao về phía Huyên Thái phi. Trịnh Thừa Nguyên vì cản đao mà trúng phải một chưởng, lảo đảo lùi về phía sau. Cũng may, những Cẩm y vệ đang giao chiến ở gần nhìn thấy lập tức liều mạng nhảy đến tiếp ứng. Đại điện đã loạn lại càng loạn hơn.
Trái tim ta đã muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Biết rằng thích khách không thể cầm cự lâu trước Cẩm y vệ, nhưng ai dám chắc sẽ không có rủi ro gì? Ta thật lòng không muốn Hoàng Đế xảy ra chuyện, chỉ tiếc chút khinh công ăn trộm của ta không ích lợi gì trong tình thế này. Phải nghĩ cách, nhất định phải nghĩ cách đưa Hoàng Đế ra khỏi đây. Chỉ cần thoát ra được, bên ngoài có vô số Cẩm y vệ, Hoàng Đế sẽ được an toàn.
Ta cắn môi, đảo mắt nhìn quanh đại điện đương đầu rơi máu chảy, cố tìm một đường lui. Bất chợt, ánh mắt ta chạm phải Tô Nhược.
Nàng ta đứng thẳng người trong một góc, chẳng màn đến xác cung nữ la liệt chung quanh, tóc đen dài tung bay sau lưng, ánh mắt sắc lạnh, hai tay cầm chặt một cây nỏ, nhắm thẳng về phía Hoàng Đế.
Chết tiệt!
Thời khắc ấy, ta chợt hiểu ra tất thảy.
Tô Nhược! Chính là Tô Nhược!
Sự việc nói thì chậm nhưng diễn ra thì nhanh, ta không kịp tính toán gì nữa, vội đẩy Ngọc Nga qua một bên, dùng hết sức bình sinh xuyên qua đám người đang giao đấu, lao đến trước mặt Hoàng Đế.
"Hoàng Thượng cẩn thận!"
Hoàng Đế bị ta đẩy ngã xuống sàn, đau đến nhăn mặt nhưng hắn chẳng trách cứ nửa lời, chỉ vội vàng đỡ ta ngồi dậy, rối rít hỏi:
"Nàng không sao chứ? Nguyệt nhi..."
Ngay từ đầu khi thích khách lộ thân, sắc mặt Hoàng Đế vẫn chẳng hề thay đổi. Ta biết hắn tự tin vào Cẩm y vệ của mình. Nhưng đến bây giờ, chẳng hiểu sao ta lại nhìn thấy gương mặt hắn dần dần trắng nhợt đi.
"Nguyệt nhi..."
Hắn run run đưa tay đến trước mặt. Trên tay hắn có máu. Máu tươi đỏ thắm lăn từ lòng bàn tay hắn, chạy dài xuống cổ tay, thấm vào long bào vàng rực. Đó là bàn tay hắn dùng đỡ lưng ta lúc nãy.
Bấy giờ, ta mới cảm nhận được cơn đau xé da thịt truyền đến từ phía sau lưng.
"Người đâu! Mau tiếp giá! Khốn kiếp!... Nguyệt nhi... mở mắt ra nhìn trẫm! Nguyệt nhi..."
Cơn đau trên lưng ta thoáng chốc hóa thành tê dại. Tiếng Hoàng Đế gọi tên ta đến khản giọng cũng dần dần trở nên mờ nhạt. Ta gục đầu lên vai hắn, chỉ kịp thều thào hai tiếng "Tô Nhược".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.