Chương 78: Chương 66 (2)
Trần Lạc Hoa
24/09/2016
Đêm hôm ấy, hai người chúng ta nói chuyện linh tinh tận mấy canh giờ. Nếu không phải ta ngủ thiếp đi trước, có lẽ hoàng đế sẽ tính toán đến tận đời cháu cố mất thôi.
Chiếc lư hương lấy ở chỗ Tô Nhược, ta nghĩ mình có giữ lại cũng chẳng để làm gì nên giao luôn cho Lý Thọ xử lí. Hắn là tâm phúc của hoàng đế. Ý hoàng đế thế nào, hắn tự biết mà làm theo thế đó. Ta bớt đi được một việc phiền toái.
Tiễn hoàng đế thượng triều rồi, ta lại phải hối hả đi Triêu Lan cung thỉnh an. Ta vốn muốn đợi Tô Nhược cùng đi nhưng nàng ta cứ mải tô son điểm phấn, ta sợ mình mà đến trễ sẽ lại sinh chuyện không hay, đành phải đi trước một mình.
Nhân tình thế thái thay đổi nhanh đến chóng mặt. Mới hôm qua chúng phi còn cười cợt nhạo báng ta, thế mà chỉ cần hoàng đế nghỉ lại chỗ ta một đêm, đến sáng nay đã chẳng còn kẻ nào dám lắm lời nữa. Chỉ có Triệu Lam Kiều ngọt nhạt đưa đẩy một câu: "Hoàng thượng vẫn yêu thương tỷ tỷ nhất", khiến cho Liễu Yến Yến giận đỏ cả mặt.
Về phần Tô Nhược, đây là lần đầu tiên nàng ta chính thức xuất hiện, nghe đâu đã tất bật chọn lựa phục trang từ tối hôm qua. Chuẩn bị kĩ lưỡng là thế, nhưng cuối cùng nàng ta lại là người đến trễ nhất. Mãi tận khi hoàng hậu bước lên ghế phượng, chúng phi đã nói được mấy câu chuyện rồi, Tô Nhược mới lề mề tiến vào.
Không ngoài dự đoán của ta, Tô Nhược diện bộ y phục mới may được hôm nọ. Váy áo phấn hồng phiêu diêu theo từng nhịp bước, nổi bật trên tà váy là những khóm hoa phong quỳ hồng tươi rực rỡ.
- Sung hoa Tô thị bái kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương thiên tuế!
Tô Nhược quỳ xuống giữa điện, hướng về phía hoàng hậu hành lễ tam quỳ cửu khấu. Mỗi lần vái lạy, trán đều chạm sát xuống sàn, có thể nói là vô cùng kính cẩn, nhất định đã luyện tập nhiều lần.
Đáng tiếc, lần đầu tiên đi thỉnh an mà lại đến trễ đã là sự bất kính to lớn rồi, những chuyện kế đến có kính cẩn cách mấy cũng vô dụng.
Ta thở dài, nghe hoàng hậu lạnh nhạt buông một câu:
- Tô sung hoa bình thân đi.
Tô Nhược chỉ dám cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, đâu thấy được ánh mắt soi mói cùng diễu cợt của chúng phi dành cho nàng ta.
Đóa hoa lụa cài tóc hôm nào chỉ là trò đùa ý nhị của Bạch Diệu Hoa, những tưởng sẽ chỉ dừng ở đó. Ta nghĩ Tô Nhược thích hư vinh, thường ngày luôn chuộng trâm ngọc thoa vàng, tất chẳng dùng một đóa hoa lụa bao lâu, vì thế mới không can thiệp. Điều ta không ngờ đến là Tô Nhược lại bảo Tương Huyền thêu cả vườn hoa phong quỳ lên áo như thế.
Tương Huyền hẳn là biết rõ loài hoa xúi quẩy này, nhưng vì ghi hận chuyện Tô Nhược đày đọa mình nên cứ lẳng lặng làm theo. Mà nghĩ lại, đám cung nữ, thái giám ở chỗ Tô Nhược ắt cũng phải có một, hai người từng được dạy qua những thứ cần kiêng kị. Tô Nhược đối xử với bọn họ tệ bạc, bọn họ đương nhiên không muốn nhiều lời. Xưa nay chọn nô tài đều phải chọn người thông minh nhạy bén, hiểu biết sâu rộng. Tô Nhược lại vì một chút lòng kiêu ngạo phù phiếm mà đi chọn Ngọc Lăng. Ngọc Lăng tướng mạo cục mịch xấu xí, tay chân lại vụng về, từ đầu đã bị phân đi chẻ củi, nào có được dạy dỗ gì. Ý nghĩa hoa phong quỳ, nàng ta không biết cũng phải. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách bản thân Tô Nhược mà thôi.
Quỳ lạy hoàng hậu rồi, Tô Nhược lại phải tiếp tục hành lễ với những phi tần khác, tứ phi dập đầu ba cái, từ hàng tam phẩm trở lên dập đầu một cái, còn lại chỉ cần vái chào. Tô Nhược lạy tới lạy lui hoa cả mắt mới xong phần lễ nghĩa, vừa định lui ra phía sau ngồi thì Liễu Yến Yến đã cất giọng mỉa mai:
- Bản cung nghe hoàng thượng nhắc tới Tô sung hoa đã lâu, giờ mới được gặp mặt, quả là một mỹ nữ thoát tục. Nhìn xem, cả bộ y phục này cũng rất đặc biệt...
Triệu Lam Kiều cũng không bỏ qua cơ hội đâm ta một nhát:
- Còn phải nói sao? Vải do hoàng thượng đích thân ban thưởng, lại có hiền phi nương nương mời nữ quan giỏi nhất đến may hộ, sao có thể không đặc biệt? Thiếp nói có đúng không, hiền phi nương nương?
Y phục của Tô Nhược may từ vải ngự ban, kiểu dáng và họa tiết đều không vượt quá quy củ, chỉ cần không phải rồng phượng thì dẫu nàng ta có thêu cả con voi lên áo cũng chẳng liên can gì tới ta. Triệu Lam Kiều lại muốn vin vào một đóa hoa xúi quẩy mà kiếm chuyện với ta, đâu có dễ như thế?
Ta chỉ cười cười gạt đi:
- Đều là hoàng thượng sủng ái Tô sung hoa, bản cung chẳng qua chỉ gọi giúp nàng một nữ quan thôi, sau đó cũng không để tâm.
Liễu Yến Yến nhếch môi cười khẩy:
- Bản cung nhìn kĩ thấy loài phong quỳ này rất hợp với Tô sung hoa đấy chứ. Ban đầu còn cứ nghĩ là hiền phi thay nàng lựa chọn.
Ta xua tay làm như vô can:
- Bản cung không hiểu biết về hoa cỏ, cả hoa thêu áo của mình cũng phải nhờ Ti Chế phòng chọn thay ấy chứ.
Tô Nhược đứng giữa nhìn bọn ta giương cung bạt kiếm đến ngớ cả mặt, dường như nghe không hiểu bao nhiêu, chỉ biết đứng đờ ra như tượng.
Lúc này, Dương Ngọc Huệ lại chen vào:
- Sung hoa muội muội đứng đã lâu rồi, các tỷ cũng nên để muội ấy ngồi xuống hẵng trò chuyện chứ?
Dương Ngọc Huệ nói rồi, liếc mắt nhìn Tô Nhược, cười tủm tỉm:
- Chỗ ngồi ở đây rất dễ tìm, đều xếp theo thứ tự cả. Vị trí cao nhất trên kia đương nhiên là của hoàng hậu nương nương. Thỉnh thoảng hoàng thượng có đến tham dự cũng sẽ ngồi ở đó. Cạnh bên hoàng hậu nương nương là chỗ của Tứ phi. Còn lại thì chia làm hai hàng, theo phân vị mà ngồi. Tính ra thì chỗ của muội ở đằng kia kìa, phải, xa tít ngoài cửa điện ấy. Rất dễ tìm có phải không?
Mồm mép Dương Ngọc Huệ chẳng có gì cao siêu, ý tứ khinh miệt lộ rõ cả. Dù Tô Nhược ngu ngốc đến mức nào cũng không thể nghe không ra. Nét mặt nàng ta tái xanh, bờ môi run run, nói chẳng nên lời.
Ta lo Tô Nhược giận quá mất khôn, đương định nói đỡ thì Giang tần, Giang Tiểu Ái nổi tiếng đanh đá đã che miệng cười khúc khích, trỏ vào chiếc ghế gỗ nhỏ xíu bày ở cuối hàng:
- Dương tỷ lo xa quá rồi. Phân vị của Tô sung hoa thấp như thế, chỗ ngồi thấp nhất đương nhiên là của nàng ấy, còn nhầm với ai được mà phải sợ?
Mặt Tô Nhược đã muốn vặn vẹo. Mắt thấy nàng ta nhìn Giang Tiểu Ái trừng trừng, ta phải vội cười ngắt lời:
- Tô sung hoa vừa mới đến đã được các tỷ muội quan tâm chiếu cố, đúng là có phúc. Sung hoa này, muội nên đa tạ nhị vị tỷ tỷ đây một tiếng mới phải.
Tô Nhược ngước nhìn, gặp phải sắc mặt nghiêm nghị của ta, đành cắn răng lí nhí mấy tiếng cảm tạ rồi đi thẳng về chỗ của mình.
Tô Nhược là con gái dòng thiếp, không tránh khỏi phải chịu thiệt thòi, ấm ức từ tấm bé. Đối diện với đám phi tần độc mồm độc miệng này, nàng ta không giữ nổi vẻ mặt thản nhiên nhưng chí ít vẫn đủ sức nhẫn nhịn không cãi lại. Ta lấy đó làm may mắn. Nếu đổi lại là Phong Thể Minh, e rằng hai kẻ Dương, Giang kia đã phải giã từ vài cái răng rồi.
Chúng phi đùa cợt Tô Nhược chán, bèn đổi đề tài qua chuyện biểu diễn mừng thọ yến. Người này thăm dò, người kia vờ vĩnh, người nọ tỏ ra thần bí. Một buổi sáng cứ thế nhạt nhẽo trôi qua.
Chuyện gay cấn phải đợi đến khi về lại Cẩm Tước cung mới xuất hiện.
Tô Nhược vốn muốn thị uy với chúng phi nên mới diện bộ y phục ngự ban này, không ngờ chẳng ai ngưỡng mộ, lại còn bị Liễu Yến Yến và Triệu Lam Kiều nói móc mấy câu. Tô Nhược chẳng phải kẻ khờ khạo, tuy lúc đó không hiểu ẩn ý bên trong, nhưng sau khi trở về tất nhiên phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành. Chẳng biết nàng ta đi hỏi ai, biết được ý nghĩa hoa phong quỳ liền nổi cơn tam bành, chẳng còn giả vờ nổi nữa. Đông viện ầm ĩ suốt cả một buổi trưa. Không rõ bao nhiêu đồ dùng bị đập phá, càng không biết bao nhiêu cung nhân trừng phạt. Tô Nhược vuốt mặt không nể mũi. Ta đã chính miệng nói Bạch Diệu Hoa cần được thanh tịnh. Nàng ta không dám vào kiếm chuyện với Bạch Diệu Hoa bèn phá phách om sòm như thế. Cẩm Tước cung thanh bình của chúng ta từ ngày Tô Nhược đến càng lúc càng giống một cái chợ. Trong lòng ta, cơn giận trước chưa nguôi, cơn sau lại như châm dầu vào lửa. Cực chẳng đã, ta đành sai Ngọc Thủy đích thân mang một chén canh thanh nhiệt hạ hỏa đến Đông viện, chờ Tô Nhược uống xong mới trở về. Khi Ngọc Thủy thu chén lại còn không quên cảnh cáo: "Hiền phi nương nương rất quan tâm cho sức khỏe của Tô sung hoa. Thấy sung hoa phát hỏa thế này, nương nương lo lắng không thôi, cứ nghĩ mãi chẳng biết có nên bẩm báo với hoàng hậu nương nương xin cho Tô sung hoa nghỉ ngơi vài bữa hay chăng."
Tô Nhược sợ mất thẻ bài, chỉ có thể nặn ra một nụ cười cảm kích mà đáp: "Đa tạ hiền phi nương nương thương yêu. Sức khỏe của thần thiếp rất tốt. Phiền Ngọc Thủy cô nương thưa lại với hiền phi nương nương, không cần kinh động đến hoàng hậu đâu."
Đông viện nhờ vậy mới yên tĩnh lại đôi chút. Ta cứ nghĩ đã dọa được Tô Nhược. Nhưng suy cho cùng, từ trước đến nay, hành vi của Tô Nhược luôn vượt xa dự đoán của ta. Ngay buổi chiều hôm ấy, ta đã được nhìn thấy như thế nào là tận cùng của sự ngu xuẩn.
Hai cuộn tơ lụa Phong Thể Minh tặng Bạch Diệu Hoa hôm trước đã được Tư An và Tư Dao giặt sạch sẽ, vốn dĩ đang nằm ngay ngắn trên dây phơi chờ được thổi hồn thành kiệt tác, bây giờ đưa đến trước mặt ta chỉ còn là một đống giẻ vụn tả tơi.
Cung nữ Tư Dao quỳ rạp giữa điện, nước mắt lưng tròng:
"Nô tỳ chỉ quay đi làm việc một chốc, đến khi trở về thì toàn bộ lụa trên dây phơi đã bị rạch nát cả rồi!"
Tư An quỳ bên cạnh cũng ấm ức nói:
"Nương nương, tiểu chủ của chúng nô tỳ phải làm thế nào đây?"
Ta cúi đầu lặng nhìn đống giẻ vụn trước mặt, giọng lạnh dần:
"Tô thị cứ muốn đùa với lửa, bản cung sẽ cho nàng ta toại nguyện một lần."
Chiếc lư hương lấy ở chỗ Tô Nhược, ta nghĩ mình có giữ lại cũng chẳng để làm gì nên giao luôn cho Lý Thọ xử lí. Hắn là tâm phúc của hoàng đế. Ý hoàng đế thế nào, hắn tự biết mà làm theo thế đó. Ta bớt đi được một việc phiền toái.
Tiễn hoàng đế thượng triều rồi, ta lại phải hối hả đi Triêu Lan cung thỉnh an. Ta vốn muốn đợi Tô Nhược cùng đi nhưng nàng ta cứ mải tô son điểm phấn, ta sợ mình mà đến trễ sẽ lại sinh chuyện không hay, đành phải đi trước một mình.
Nhân tình thế thái thay đổi nhanh đến chóng mặt. Mới hôm qua chúng phi còn cười cợt nhạo báng ta, thế mà chỉ cần hoàng đế nghỉ lại chỗ ta một đêm, đến sáng nay đã chẳng còn kẻ nào dám lắm lời nữa. Chỉ có Triệu Lam Kiều ngọt nhạt đưa đẩy một câu: "Hoàng thượng vẫn yêu thương tỷ tỷ nhất", khiến cho Liễu Yến Yến giận đỏ cả mặt.
Về phần Tô Nhược, đây là lần đầu tiên nàng ta chính thức xuất hiện, nghe đâu đã tất bật chọn lựa phục trang từ tối hôm qua. Chuẩn bị kĩ lưỡng là thế, nhưng cuối cùng nàng ta lại là người đến trễ nhất. Mãi tận khi hoàng hậu bước lên ghế phượng, chúng phi đã nói được mấy câu chuyện rồi, Tô Nhược mới lề mề tiến vào.
Không ngoài dự đoán của ta, Tô Nhược diện bộ y phục mới may được hôm nọ. Váy áo phấn hồng phiêu diêu theo từng nhịp bước, nổi bật trên tà váy là những khóm hoa phong quỳ hồng tươi rực rỡ.
- Sung hoa Tô thị bái kiến hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương thiên tuế!
Tô Nhược quỳ xuống giữa điện, hướng về phía hoàng hậu hành lễ tam quỳ cửu khấu. Mỗi lần vái lạy, trán đều chạm sát xuống sàn, có thể nói là vô cùng kính cẩn, nhất định đã luyện tập nhiều lần.
Đáng tiếc, lần đầu tiên đi thỉnh an mà lại đến trễ đã là sự bất kính to lớn rồi, những chuyện kế đến có kính cẩn cách mấy cũng vô dụng.
Ta thở dài, nghe hoàng hậu lạnh nhạt buông một câu:
- Tô sung hoa bình thân đi.
Tô Nhược chỉ dám cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, đâu thấy được ánh mắt soi mói cùng diễu cợt của chúng phi dành cho nàng ta.
Đóa hoa lụa cài tóc hôm nào chỉ là trò đùa ý nhị của Bạch Diệu Hoa, những tưởng sẽ chỉ dừng ở đó. Ta nghĩ Tô Nhược thích hư vinh, thường ngày luôn chuộng trâm ngọc thoa vàng, tất chẳng dùng một đóa hoa lụa bao lâu, vì thế mới không can thiệp. Điều ta không ngờ đến là Tô Nhược lại bảo Tương Huyền thêu cả vườn hoa phong quỳ lên áo như thế.
Tương Huyền hẳn là biết rõ loài hoa xúi quẩy này, nhưng vì ghi hận chuyện Tô Nhược đày đọa mình nên cứ lẳng lặng làm theo. Mà nghĩ lại, đám cung nữ, thái giám ở chỗ Tô Nhược ắt cũng phải có một, hai người từng được dạy qua những thứ cần kiêng kị. Tô Nhược đối xử với bọn họ tệ bạc, bọn họ đương nhiên không muốn nhiều lời. Xưa nay chọn nô tài đều phải chọn người thông minh nhạy bén, hiểu biết sâu rộng. Tô Nhược lại vì một chút lòng kiêu ngạo phù phiếm mà đi chọn Ngọc Lăng. Ngọc Lăng tướng mạo cục mịch xấu xí, tay chân lại vụng về, từ đầu đã bị phân đi chẻ củi, nào có được dạy dỗ gì. Ý nghĩa hoa phong quỳ, nàng ta không biết cũng phải. Nếu muốn trách, chỉ có thể trách bản thân Tô Nhược mà thôi.
Quỳ lạy hoàng hậu rồi, Tô Nhược lại phải tiếp tục hành lễ với những phi tần khác, tứ phi dập đầu ba cái, từ hàng tam phẩm trở lên dập đầu một cái, còn lại chỉ cần vái chào. Tô Nhược lạy tới lạy lui hoa cả mắt mới xong phần lễ nghĩa, vừa định lui ra phía sau ngồi thì Liễu Yến Yến đã cất giọng mỉa mai:
- Bản cung nghe hoàng thượng nhắc tới Tô sung hoa đã lâu, giờ mới được gặp mặt, quả là một mỹ nữ thoát tục. Nhìn xem, cả bộ y phục này cũng rất đặc biệt...
Triệu Lam Kiều cũng không bỏ qua cơ hội đâm ta một nhát:
- Còn phải nói sao? Vải do hoàng thượng đích thân ban thưởng, lại có hiền phi nương nương mời nữ quan giỏi nhất đến may hộ, sao có thể không đặc biệt? Thiếp nói có đúng không, hiền phi nương nương?
Y phục của Tô Nhược may từ vải ngự ban, kiểu dáng và họa tiết đều không vượt quá quy củ, chỉ cần không phải rồng phượng thì dẫu nàng ta có thêu cả con voi lên áo cũng chẳng liên can gì tới ta. Triệu Lam Kiều lại muốn vin vào một đóa hoa xúi quẩy mà kiếm chuyện với ta, đâu có dễ như thế?
Ta chỉ cười cười gạt đi:
- Đều là hoàng thượng sủng ái Tô sung hoa, bản cung chẳng qua chỉ gọi giúp nàng một nữ quan thôi, sau đó cũng không để tâm.
Liễu Yến Yến nhếch môi cười khẩy:
- Bản cung nhìn kĩ thấy loài phong quỳ này rất hợp với Tô sung hoa đấy chứ. Ban đầu còn cứ nghĩ là hiền phi thay nàng lựa chọn.
Ta xua tay làm như vô can:
- Bản cung không hiểu biết về hoa cỏ, cả hoa thêu áo của mình cũng phải nhờ Ti Chế phòng chọn thay ấy chứ.
Tô Nhược đứng giữa nhìn bọn ta giương cung bạt kiếm đến ngớ cả mặt, dường như nghe không hiểu bao nhiêu, chỉ biết đứng đờ ra như tượng.
Lúc này, Dương Ngọc Huệ lại chen vào:
- Sung hoa muội muội đứng đã lâu rồi, các tỷ cũng nên để muội ấy ngồi xuống hẵng trò chuyện chứ?
Dương Ngọc Huệ nói rồi, liếc mắt nhìn Tô Nhược, cười tủm tỉm:
- Chỗ ngồi ở đây rất dễ tìm, đều xếp theo thứ tự cả. Vị trí cao nhất trên kia đương nhiên là của hoàng hậu nương nương. Thỉnh thoảng hoàng thượng có đến tham dự cũng sẽ ngồi ở đó. Cạnh bên hoàng hậu nương nương là chỗ của Tứ phi. Còn lại thì chia làm hai hàng, theo phân vị mà ngồi. Tính ra thì chỗ của muội ở đằng kia kìa, phải, xa tít ngoài cửa điện ấy. Rất dễ tìm có phải không?
Mồm mép Dương Ngọc Huệ chẳng có gì cao siêu, ý tứ khinh miệt lộ rõ cả. Dù Tô Nhược ngu ngốc đến mức nào cũng không thể nghe không ra. Nét mặt nàng ta tái xanh, bờ môi run run, nói chẳng nên lời.
Ta lo Tô Nhược giận quá mất khôn, đương định nói đỡ thì Giang tần, Giang Tiểu Ái nổi tiếng đanh đá đã che miệng cười khúc khích, trỏ vào chiếc ghế gỗ nhỏ xíu bày ở cuối hàng:
- Dương tỷ lo xa quá rồi. Phân vị của Tô sung hoa thấp như thế, chỗ ngồi thấp nhất đương nhiên là của nàng ấy, còn nhầm với ai được mà phải sợ?
Mặt Tô Nhược đã muốn vặn vẹo. Mắt thấy nàng ta nhìn Giang Tiểu Ái trừng trừng, ta phải vội cười ngắt lời:
- Tô sung hoa vừa mới đến đã được các tỷ muội quan tâm chiếu cố, đúng là có phúc. Sung hoa này, muội nên đa tạ nhị vị tỷ tỷ đây một tiếng mới phải.
Tô Nhược ngước nhìn, gặp phải sắc mặt nghiêm nghị của ta, đành cắn răng lí nhí mấy tiếng cảm tạ rồi đi thẳng về chỗ của mình.
Tô Nhược là con gái dòng thiếp, không tránh khỏi phải chịu thiệt thòi, ấm ức từ tấm bé. Đối diện với đám phi tần độc mồm độc miệng này, nàng ta không giữ nổi vẻ mặt thản nhiên nhưng chí ít vẫn đủ sức nhẫn nhịn không cãi lại. Ta lấy đó làm may mắn. Nếu đổi lại là Phong Thể Minh, e rằng hai kẻ Dương, Giang kia đã phải giã từ vài cái răng rồi.
Chúng phi đùa cợt Tô Nhược chán, bèn đổi đề tài qua chuyện biểu diễn mừng thọ yến. Người này thăm dò, người kia vờ vĩnh, người nọ tỏ ra thần bí. Một buổi sáng cứ thế nhạt nhẽo trôi qua.
Chuyện gay cấn phải đợi đến khi về lại Cẩm Tước cung mới xuất hiện.
Tô Nhược vốn muốn thị uy với chúng phi nên mới diện bộ y phục ngự ban này, không ngờ chẳng ai ngưỡng mộ, lại còn bị Liễu Yến Yến và Triệu Lam Kiều nói móc mấy câu. Tô Nhược chẳng phải kẻ khờ khạo, tuy lúc đó không hiểu ẩn ý bên trong, nhưng sau khi trở về tất nhiên phải tìm hiểu cho rõ ngọn ngành. Chẳng biết nàng ta đi hỏi ai, biết được ý nghĩa hoa phong quỳ liền nổi cơn tam bành, chẳng còn giả vờ nổi nữa. Đông viện ầm ĩ suốt cả một buổi trưa. Không rõ bao nhiêu đồ dùng bị đập phá, càng không biết bao nhiêu cung nhân trừng phạt. Tô Nhược vuốt mặt không nể mũi. Ta đã chính miệng nói Bạch Diệu Hoa cần được thanh tịnh. Nàng ta không dám vào kiếm chuyện với Bạch Diệu Hoa bèn phá phách om sòm như thế. Cẩm Tước cung thanh bình của chúng ta từ ngày Tô Nhược đến càng lúc càng giống một cái chợ. Trong lòng ta, cơn giận trước chưa nguôi, cơn sau lại như châm dầu vào lửa. Cực chẳng đã, ta đành sai Ngọc Thủy đích thân mang một chén canh thanh nhiệt hạ hỏa đến Đông viện, chờ Tô Nhược uống xong mới trở về. Khi Ngọc Thủy thu chén lại còn không quên cảnh cáo: "Hiền phi nương nương rất quan tâm cho sức khỏe của Tô sung hoa. Thấy sung hoa phát hỏa thế này, nương nương lo lắng không thôi, cứ nghĩ mãi chẳng biết có nên bẩm báo với hoàng hậu nương nương xin cho Tô sung hoa nghỉ ngơi vài bữa hay chăng."
Tô Nhược sợ mất thẻ bài, chỉ có thể nặn ra một nụ cười cảm kích mà đáp: "Đa tạ hiền phi nương nương thương yêu. Sức khỏe của thần thiếp rất tốt. Phiền Ngọc Thủy cô nương thưa lại với hiền phi nương nương, không cần kinh động đến hoàng hậu đâu."
Đông viện nhờ vậy mới yên tĩnh lại đôi chút. Ta cứ nghĩ đã dọa được Tô Nhược. Nhưng suy cho cùng, từ trước đến nay, hành vi của Tô Nhược luôn vượt xa dự đoán của ta. Ngay buổi chiều hôm ấy, ta đã được nhìn thấy như thế nào là tận cùng của sự ngu xuẩn.
Hai cuộn tơ lụa Phong Thể Minh tặng Bạch Diệu Hoa hôm trước đã được Tư An và Tư Dao giặt sạch sẽ, vốn dĩ đang nằm ngay ngắn trên dây phơi chờ được thổi hồn thành kiệt tác, bây giờ đưa đến trước mặt ta chỉ còn là một đống giẻ vụn tả tơi.
Cung nữ Tư Dao quỳ rạp giữa điện, nước mắt lưng tròng:
"Nô tỳ chỉ quay đi làm việc một chốc, đến khi trở về thì toàn bộ lụa trên dây phơi đã bị rạch nát cả rồi!"
Tư An quỳ bên cạnh cũng ấm ức nói:
"Nương nương, tiểu chủ của chúng nô tỳ phải làm thế nào đây?"
Ta cúi đầu lặng nhìn đống giẻ vụn trước mặt, giọng lạnh dần:
"Tô thị cứ muốn đùa với lửa, bản cung sẽ cho nàng ta toại nguyện một lần."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.