Chương 87: Chương 70 (2)
Trần Lạc Hoa
25/10/2016
Từ khi lập hậu đến nay đã hơn bảy năm, đây là lần đầu tiên hoàng hậu bị phạt cấm túc. Hậu cung không tránh nổi một trận cuồng phong.
Sớm tinh mơ hôm sau, thái giám thân tín của hoàng hậu là Tần Khương tự mình mang ấn tín của ta đến trả. Trong cơn sóng gió đêm trước, ta sợ đến mất hồn, chỉ mong Bạch Diệu Hoa tai qua nạn khỏi, nào có nghĩ gì đến những chuyện khác. Thực không ngờ, hoàng đế lại dựa vào việc này đòi được ấn tín cho ta.
Cầm ngọc ấn trong tay, ta chẳng biết nên khóc hay nên cười. Nhận sắc phong bao lâu, lần đầu tiên nhìn thấy ấn tín của mình lại là lúc phải gánh thêm trách nhiệm quản lý hậu cung. Ta chỉ muốn bóp cổ hoàng đế.
Đám người ở Cẩm Tước cung thì lại vui mừng lắm. Tiểu Phúc Tử cười ngoác đến mang tai:
- Trong rủi có may! Chủ nhân ở hiền gặp lành, xem bây giờ còn ai dám gây sự với chúng ta...
Tiểu Phúc Tử chưa kịp nói trọn câu đã bị Ngọc Nga cốc đầu một cái rõ đau:
- Tiểu tử biết cái gì mà nói càn?
Tiểu Phúc Tử trợn mắt, nhọn mỏ cãi lại:
- Sao tỷ lại đánh ta? Chủ nhân chúng ta đứng đầu hậu cung, còn không phải là chuyện tốt à?
Mắt thấy Ngọc Nga đã xắn tay áo chuẩn bị cho hắn một trận, ta vội khoát tay can ngăn:
- Thôi, Tiểu Phúc Tử còn nhỏ. Ngươi so đo với hắn làm gì.
Tiểu Phúc Tử không biết tốt xấu, còn dám cau mày:
- Nô tài mười lăm tuổi rồi.
Tiểu Phúc Tử lớn thêm một tuổi nữa rồi mà vẫn chẳng thông minh hơn được chút nào, tật cứng đầu thì lại càng trầm trọng. Ta bực mình lườm hắn một cái, hắn bèn ba chân bốn cẳng chạy mất. Ngọc Nga lắc đầu ngán ngẩm:
- Thể nào cũng có lúc hắn bị cái miệng của mình hại chết.
Ta tặc lưỡi:
- Cũng may tên tiểu tử này nhát gan, chỉ dám lẻo mép ở chỗ chúng ta.
Lúc này là thời điểm cuối tháng, sổ sách lục cung đều cần trình lên hoàng hậu. Mà hoàng hậu đang phải đóng cửa hối lỗi, thành thử ra ta phải lãnh cái việc đau đầu nhức óc này. Khi trước hoàng hậu nói là dạy ta quản lý sổ sách chứ thực ra nàng chỉ bắt ta chép đi chép lại một giấy tờ vô dụng, nào có chỉ bảo được điều gì. Giờ đây, đối mặt với hàng chồng sổ thu chi dày đặc chữ, ta chỉ hận không thể thu dọn hành lí bỏ trốn ngay lập tức. Ta dành cả ngày hôm ấy để đọc sổ sách, vậy mà ngay cả hiểu còn không hiểu bao nhiêu. Nếu trong này có vấn đề gì, ta chắc chắn không phát hiện ra được. Quản lí hậu cung một tháng, nói thì dễ mà làm thì muôn trùng vất vả. Người ngoài nhìn vào đều thấy ta là ngư ông đắc lợi. Mấy ai nghĩ đến, thời gian này mà để phát sinh chuyện gì, ta sẽ lãnh đủ tai ương. Ngọc Nga là người thấu hiểu tâm tư ta nhất. Nàng mang canh tẩm bổ đến cho ta, nhẹ giọng an ủi:
- Chủ nhân chớ lo nghĩ nhiều. Để chủ nhân quản lý hậu cung là ý của hoàng thượng, hoàng thượng chắc đã có tính toán rồi. Người sẽ không để chủ nhân xảy ra chuyện gì đâu.
Ta thở dài thườn thượt, đón lấy chén canh gà ác thơm lừng từ tay nàng:
- Hoàng thượng cũng biết bản cung ít học, phân xử thế này đúng là làm khó ta quá.
Ta đọc sổ sách cả một ngày, nhìn đâu cũng thấy chữ. Ngay cả món canh khoái khẩu nuốt cũng không trôi, chỉ uống được vài ngụm. Ngọc Nga cứ nhìn ta đăm đăm, bộ dạng muốn nói lại thôi. Mãi lâu sau, nàng mới rụt rè hỏi:
- Chủ nhân nghĩ vì sao hoàng thượng lại làm vậy?
Ta biết nàng đang nghĩ gì, lập tức gạt đi:
- Cả ngươi cũng học Tiểu Phúc Tử nói càn hay sao?
Ngọc Nga mím môi, giọng hạ thấp đến nỗi ta phải căng tai mới nghe được:
- Nô tỳ không dám, nhưng nô tỳ cảm thấy xưa nay hoàng thượng làm gì cũng đều có dụng ý cả. Lần này không chừng là hoàng thượng tạo điều kiện cho chủ nhân luyện tập...
Ta lạnh lùng nhìn nàng:
- Đừng nói nữa. Hoàng hậu chẳng qua cũng chỉ bị phạt cấm túc một tháng. Đến tháng sau, mọi việc lại giao trả cho nàng. Hoàng thượng muốn ta luyện tập cái gì?
Ta đã nói như vậy mà Ngọc Nga dường như vẫn chưa thấu đáo. Ta không muốn nàng tiếp tục suy nghĩ linh tinh, bèn ghé sát tai nàng, hỏi khẽ:
- Giả dụ nếu thật sự có ngày đó, ngươi nghĩ vị trí kia đến lượt ta ngồi hay sao?
Ngọc Nga giật mình, ngơ ngẩn nhìn ta. Đoạn, nàng cúi đầu thở dài:
- Nô tỳ ngu dốt.
Hoàng hậu là trưởng nữ của Hà thái sư, cháu gái của đương kim thái hậu, chỉ bấy nhiêu làm sao đủ để lật đổ nàng? Dùng đến thủ đoạn tinh vi bậc này, cuối cùng không phải cũng chỉ đủ gán cho nàng một tội quản hậu cung không nghiêm thôi sao? Mà cho dù hậu vị đột nhiên vì lí do gì mà bỏ trống thì cũng chẳng đến lượt ta mơ mộng cao xa. Mẫu nghi thiên hạ, người sẽ sinh ra trữ quân tương lai sao có thể là công chúa địch quốc?
Liễu thái phó quyền cao chức trọng, môn đệ trải khắp thiên hạ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một chút hư vinh. Liễu thị hoàn toàn không có thực lực để nâng đỡ Liễu Yến Yến lên hậu vị. Bản thân Liễu Yến Yến đanh đá cao ngạo nhưng đầu óc lại rất đơn giản, e cũng chưa từng dám nghĩ đến việc soán ngôi hậu. Phần lớn quân đội Bách Phượng nằm trong tay Triệu thị. Dựa vào thế cục hiện nay, hậu vị chỉ có thể thuộc về Triệu Lam Kiều. Nàng ta có xuất thân, có trí tuệ, lại có ngoại tộc hùng mạnh chống lưng. Ai có thể đấu lại nàng ta?
Đêm qua, ta sợ đến hồ đồ, không hề chú ý đến điểm này. Hoàng hậu khốn đốn, người thực sự được hưởng lợi còn ai ngoài Triệu Lam Kiều? Tất thảy những việc nàng ta làm, những người nàng ta hại, thẳng thắn mà nói đều là nhắm vào hậu vị chứ chẳng can hệ gì đến tư thù.
Ta lắc lắc đầu, cố xua đi hình ảnh nụ cười độc địa của Triệu Lam Kiều khi đó ra khỏi đầu. Xét về mặt nào thì nàng ta cũng đều mạnh hơn ta. Đối thủ đáng gờm như vậy, tạm thời không chọc tới là tốt nhất. Ta cứ khư khư giữ mình cái đã. Hoàng hậu là người cơ trí, chân tướng kẻ chủ mưu nàng nhất định hiểu rõ hơn ai hết. Đợi hoàng hậu chịu phạt xong, nàng khắc tìm Triệu Lam Kiều tính sổ, không đến lượt ta bày vẽ báo thù.
Nhìn lại chồng sổ sách cao ngất ngưởng trước mặt, ta quyết định đi ngủ sớm, ngày mai sẽ mặt dầy đi nhờ vả Lý Thọ.
Đây là lần thứ hai Bạch Diệu Hoa bị người thân tín phản bội, trong lòng nhất định là rất đau đớn. Tuy ngoài mặt nàng vẫn cười nói như không có việc gì, nhưng đầu óc lại lơ đễnh không thể tập trung vào việc gì được. Vừa mới xảy ra việc lớn, ta sợ có kẻ lại giở trò vào đồ dùng của Bạch Diệu Hoa, đành ra mặt tự giám sát cung nhân di chuyển đồ đạc của nàng sang chỗ Phong Thể Minh. Bên người nàng chỉ còn mỗi một mình Tư Dao, mà lúc này, có lẽ nàng cũng chẳng hứng thú tuyển thêm người mới. Vậy nên, ta tạm cho Ngọc Chân đến phụ giúp chỗ nàng. Ngọc Chân từng theo hầu Tạ Thu Dung một thời gian, rất được Tạ Thu Dung yêu thích. Hi vọng nàng có thể chăm sóc tốt cho Bạch Diệu Hoa.
Lý Thọ rất giỏi chuyện sổ sách. Ta mới nhờ hắn xem giúp hôm trước, hôm sau hắn đã làm xong, còn ghi chú lại cho ta những điểm cần lưu ý. Đọc những ghi chép của hắn, ta còn học được nhiều hơn là nghe hoàng hậu dạy bảo suông. Dù rằng bổng lộc phi tần mỗi tháng đều có quy định sẵn, nhưng trên thực tế hầu như đều dựa vào ân sủng mà phát. Ví như Mẫu Đơn cung của Liễu Yến Yến tháng nào cũng được phát gấp đôi, thế mà thỉnh thoảng vẫn còn đến Trung Tỉnh điện đòi thêm bạc. Triệu Lam Kiều thì không nhận quá bổng lộc nhưng những thứ vật dụng hàng ngày lại lấy rất nhiều, khiến ta không khỏi nghi ngờ nàng ta có đường dây buôn lậu nhu yếu phẩm trong cung. Ngay cả Triêu Lan cung cũng tiêu xài hoang phí. Hoàng đế cứ than thở quốc khố thâm hụt, chẳng rõ có biết đàn thê thiếp của hắn cũng góp phần lớn hay không.
Công việc của hoàng hậu mệt mỏi hơn ta tưởng rất nhiều. Ngoài chuyện sổ sách ra còn trăm ngàn thứ phải lưu tâm. Thượng cung cục chế ra món gì mới cũng tìm ta hỏi ý. Đám phi tần chức vị thấp buồn chán cãi nhau cũng tìm ta phân xử. Ồn ào náo nhiệt từ sáng đến tối, ta phải cáo bệnh không tiếp khách thì mới được yên thân. Làm hoàng hậu phiền chết đi được. Chẳng hiểu Triệu Lam Kiều cảm thấy cái mão phượng kia thú vị ở chỗ nào.
Vất vả mấy ngày làm ta xuống sắc hẳn, chợt nhớ đến hộp cao dưỡng da Ti Chế phòng đưa đến hôm trước bèn lấy ra dùng. Ngọc Nga thấy ta chủ động chăm chút dung nhan, không nhịn được cười trêu:
- Chủ nhân mà chịu thoa cao dưỡng da, nô tỳ có đang nằm mơ không đấy?
Ta bĩu môi không đáp. Ngọc Thủy thấy thế, liền vui vẻ đến bên cạnh giúp ta thoa cao, nhưng vẫn tỏ vẻ băn khoăn:
- Thứ cao này... dùng không có vấn đề gì chứ ạ?
Ta phì cười:
- Đồ của Ti Chế phòng, sao lại có vấn đề gì được?
Ngọc Thủy chép miệng:
- Tương Huyền này không ngờ thực sự cắn câu. Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?
Ta ngẩng mặt cho Ngọc Thủy thoa cao nhưng ánh mắt lại dừng ở quyển Đồng Sử lật mở trên bàn, bình thản đáp:
- Ba ngày trước hoàng thượng nghỉ ở chỗ Minh phi. Cũng đến lúc chúng ta hành động rồi.
Ngọc Nga mỉm cười ý nhị:
- Tạ tiểu thư đã giúp Bạch tiểu nghi giải mối oan lớn, thế mà chúng ta vẫn chưa đáp lễ gì. Ngày mai nô tỳ chuẩn bị một ít đồ mang đến chỗ Tạ tiểu thư, thay chủ nhân bày tỏ tâm ý.
Ta cũng cười theo:
- Phải nên như thế.
"Phượng hoàng nhỏ máu" gác lại ở đây. Đại sự phía trước, thành bại đều phải trông nhờ vào Tạ Thu Dung.
Sớm tinh mơ hôm sau, thái giám thân tín của hoàng hậu là Tần Khương tự mình mang ấn tín của ta đến trả. Trong cơn sóng gió đêm trước, ta sợ đến mất hồn, chỉ mong Bạch Diệu Hoa tai qua nạn khỏi, nào có nghĩ gì đến những chuyện khác. Thực không ngờ, hoàng đế lại dựa vào việc này đòi được ấn tín cho ta.
Cầm ngọc ấn trong tay, ta chẳng biết nên khóc hay nên cười. Nhận sắc phong bao lâu, lần đầu tiên nhìn thấy ấn tín của mình lại là lúc phải gánh thêm trách nhiệm quản lý hậu cung. Ta chỉ muốn bóp cổ hoàng đế.
Đám người ở Cẩm Tước cung thì lại vui mừng lắm. Tiểu Phúc Tử cười ngoác đến mang tai:
- Trong rủi có may! Chủ nhân ở hiền gặp lành, xem bây giờ còn ai dám gây sự với chúng ta...
Tiểu Phúc Tử chưa kịp nói trọn câu đã bị Ngọc Nga cốc đầu một cái rõ đau:
- Tiểu tử biết cái gì mà nói càn?
Tiểu Phúc Tử trợn mắt, nhọn mỏ cãi lại:
- Sao tỷ lại đánh ta? Chủ nhân chúng ta đứng đầu hậu cung, còn không phải là chuyện tốt à?
Mắt thấy Ngọc Nga đã xắn tay áo chuẩn bị cho hắn một trận, ta vội khoát tay can ngăn:
- Thôi, Tiểu Phúc Tử còn nhỏ. Ngươi so đo với hắn làm gì.
Tiểu Phúc Tử không biết tốt xấu, còn dám cau mày:
- Nô tài mười lăm tuổi rồi.
Tiểu Phúc Tử lớn thêm một tuổi nữa rồi mà vẫn chẳng thông minh hơn được chút nào, tật cứng đầu thì lại càng trầm trọng. Ta bực mình lườm hắn một cái, hắn bèn ba chân bốn cẳng chạy mất. Ngọc Nga lắc đầu ngán ngẩm:
- Thể nào cũng có lúc hắn bị cái miệng của mình hại chết.
Ta tặc lưỡi:
- Cũng may tên tiểu tử này nhát gan, chỉ dám lẻo mép ở chỗ chúng ta.
Lúc này là thời điểm cuối tháng, sổ sách lục cung đều cần trình lên hoàng hậu. Mà hoàng hậu đang phải đóng cửa hối lỗi, thành thử ra ta phải lãnh cái việc đau đầu nhức óc này. Khi trước hoàng hậu nói là dạy ta quản lý sổ sách chứ thực ra nàng chỉ bắt ta chép đi chép lại một giấy tờ vô dụng, nào có chỉ bảo được điều gì. Giờ đây, đối mặt với hàng chồng sổ thu chi dày đặc chữ, ta chỉ hận không thể thu dọn hành lí bỏ trốn ngay lập tức. Ta dành cả ngày hôm ấy để đọc sổ sách, vậy mà ngay cả hiểu còn không hiểu bao nhiêu. Nếu trong này có vấn đề gì, ta chắc chắn không phát hiện ra được. Quản lí hậu cung một tháng, nói thì dễ mà làm thì muôn trùng vất vả. Người ngoài nhìn vào đều thấy ta là ngư ông đắc lợi. Mấy ai nghĩ đến, thời gian này mà để phát sinh chuyện gì, ta sẽ lãnh đủ tai ương. Ngọc Nga là người thấu hiểu tâm tư ta nhất. Nàng mang canh tẩm bổ đến cho ta, nhẹ giọng an ủi:
- Chủ nhân chớ lo nghĩ nhiều. Để chủ nhân quản lý hậu cung là ý của hoàng thượng, hoàng thượng chắc đã có tính toán rồi. Người sẽ không để chủ nhân xảy ra chuyện gì đâu.
Ta thở dài thườn thượt, đón lấy chén canh gà ác thơm lừng từ tay nàng:
- Hoàng thượng cũng biết bản cung ít học, phân xử thế này đúng là làm khó ta quá.
Ta đọc sổ sách cả một ngày, nhìn đâu cũng thấy chữ. Ngay cả món canh khoái khẩu nuốt cũng không trôi, chỉ uống được vài ngụm. Ngọc Nga cứ nhìn ta đăm đăm, bộ dạng muốn nói lại thôi. Mãi lâu sau, nàng mới rụt rè hỏi:
- Chủ nhân nghĩ vì sao hoàng thượng lại làm vậy?
Ta biết nàng đang nghĩ gì, lập tức gạt đi:
- Cả ngươi cũng học Tiểu Phúc Tử nói càn hay sao?
Ngọc Nga mím môi, giọng hạ thấp đến nỗi ta phải căng tai mới nghe được:
- Nô tỳ không dám, nhưng nô tỳ cảm thấy xưa nay hoàng thượng làm gì cũng đều có dụng ý cả. Lần này không chừng là hoàng thượng tạo điều kiện cho chủ nhân luyện tập...
Ta lạnh lùng nhìn nàng:
- Đừng nói nữa. Hoàng hậu chẳng qua cũng chỉ bị phạt cấm túc một tháng. Đến tháng sau, mọi việc lại giao trả cho nàng. Hoàng thượng muốn ta luyện tập cái gì?
Ta đã nói như vậy mà Ngọc Nga dường như vẫn chưa thấu đáo. Ta không muốn nàng tiếp tục suy nghĩ linh tinh, bèn ghé sát tai nàng, hỏi khẽ:
- Giả dụ nếu thật sự có ngày đó, ngươi nghĩ vị trí kia đến lượt ta ngồi hay sao?
Ngọc Nga giật mình, ngơ ngẩn nhìn ta. Đoạn, nàng cúi đầu thở dài:
- Nô tỳ ngu dốt.
Hoàng hậu là trưởng nữ của Hà thái sư, cháu gái của đương kim thái hậu, chỉ bấy nhiêu làm sao đủ để lật đổ nàng? Dùng đến thủ đoạn tinh vi bậc này, cuối cùng không phải cũng chỉ đủ gán cho nàng một tội quản hậu cung không nghiêm thôi sao? Mà cho dù hậu vị đột nhiên vì lí do gì mà bỏ trống thì cũng chẳng đến lượt ta mơ mộng cao xa. Mẫu nghi thiên hạ, người sẽ sinh ra trữ quân tương lai sao có thể là công chúa địch quốc?
Liễu thái phó quyền cao chức trọng, môn đệ trải khắp thiên hạ, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một chút hư vinh. Liễu thị hoàn toàn không có thực lực để nâng đỡ Liễu Yến Yến lên hậu vị. Bản thân Liễu Yến Yến đanh đá cao ngạo nhưng đầu óc lại rất đơn giản, e cũng chưa từng dám nghĩ đến việc soán ngôi hậu. Phần lớn quân đội Bách Phượng nằm trong tay Triệu thị. Dựa vào thế cục hiện nay, hậu vị chỉ có thể thuộc về Triệu Lam Kiều. Nàng ta có xuất thân, có trí tuệ, lại có ngoại tộc hùng mạnh chống lưng. Ai có thể đấu lại nàng ta?
Đêm qua, ta sợ đến hồ đồ, không hề chú ý đến điểm này. Hoàng hậu khốn đốn, người thực sự được hưởng lợi còn ai ngoài Triệu Lam Kiều? Tất thảy những việc nàng ta làm, những người nàng ta hại, thẳng thắn mà nói đều là nhắm vào hậu vị chứ chẳng can hệ gì đến tư thù.
Ta lắc lắc đầu, cố xua đi hình ảnh nụ cười độc địa của Triệu Lam Kiều khi đó ra khỏi đầu. Xét về mặt nào thì nàng ta cũng đều mạnh hơn ta. Đối thủ đáng gờm như vậy, tạm thời không chọc tới là tốt nhất. Ta cứ khư khư giữ mình cái đã. Hoàng hậu là người cơ trí, chân tướng kẻ chủ mưu nàng nhất định hiểu rõ hơn ai hết. Đợi hoàng hậu chịu phạt xong, nàng khắc tìm Triệu Lam Kiều tính sổ, không đến lượt ta bày vẽ báo thù.
Nhìn lại chồng sổ sách cao ngất ngưởng trước mặt, ta quyết định đi ngủ sớm, ngày mai sẽ mặt dầy đi nhờ vả Lý Thọ.
Đây là lần thứ hai Bạch Diệu Hoa bị người thân tín phản bội, trong lòng nhất định là rất đau đớn. Tuy ngoài mặt nàng vẫn cười nói như không có việc gì, nhưng đầu óc lại lơ đễnh không thể tập trung vào việc gì được. Vừa mới xảy ra việc lớn, ta sợ có kẻ lại giở trò vào đồ dùng của Bạch Diệu Hoa, đành ra mặt tự giám sát cung nhân di chuyển đồ đạc của nàng sang chỗ Phong Thể Minh. Bên người nàng chỉ còn mỗi một mình Tư Dao, mà lúc này, có lẽ nàng cũng chẳng hứng thú tuyển thêm người mới. Vậy nên, ta tạm cho Ngọc Chân đến phụ giúp chỗ nàng. Ngọc Chân từng theo hầu Tạ Thu Dung một thời gian, rất được Tạ Thu Dung yêu thích. Hi vọng nàng có thể chăm sóc tốt cho Bạch Diệu Hoa.
Lý Thọ rất giỏi chuyện sổ sách. Ta mới nhờ hắn xem giúp hôm trước, hôm sau hắn đã làm xong, còn ghi chú lại cho ta những điểm cần lưu ý. Đọc những ghi chép của hắn, ta còn học được nhiều hơn là nghe hoàng hậu dạy bảo suông. Dù rằng bổng lộc phi tần mỗi tháng đều có quy định sẵn, nhưng trên thực tế hầu như đều dựa vào ân sủng mà phát. Ví như Mẫu Đơn cung của Liễu Yến Yến tháng nào cũng được phát gấp đôi, thế mà thỉnh thoảng vẫn còn đến Trung Tỉnh điện đòi thêm bạc. Triệu Lam Kiều thì không nhận quá bổng lộc nhưng những thứ vật dụng hàng ngày lại lấy rất nhiều, khiến ta không khỏi nghi ngờ nàng ta có đường dây buôn lậu nhu yếu phẩm trong cung. Ngay cả Triêu Lan cung cũng tiêu xài hoang phí. Hoàng đế cứ than thở quốc khố thâm hụt, chẳng rõ có biết đàn thê thiếp của hắn cũng góp phần lớn hay không.
Công việc của hoàng hậu mệt mỏi hơn ta tưởng rất nhiều. Ngoài chuyện sổ sách ra còn trăm ngàn thứ phải lưu tâm. Thượng cung cục chế ra món gì mới cũng tìm ta hỏi ý. Đám phi tần chức vị thấp buồn chán cãi nhau cũng tìm ta phân xử. Ồn ào náo nhiệt từ sáng đến tối, ta phải cáo bệnh không tiếp khách thì mới được yên thân. Làm hoàng hậu phiền chết đi được. Chẳng hiểu Triệu Lam Kiều cảm thấy cái mão phượng kia thú vị ở chỗ nào.
Vất vả mấy ngày làm ta xuống sắc hẳn, chợt nhớ đến hộp cao dưỡng da Ti Chế phòng đưa đến hôm trước bèn lấy ra dùng. Ngọc Nga thấy ta chủ động chăm chút dung nhan, không nhịn được cười trêu:
- Chủ nhân mà chịu thoa cao dưỡng da, nô tỳ có đang nằm mơ không đấy?
Ta bĩu môi không đáp. Ngọc Thủy thấy thế, liền vui vẻ đến bên cạnh giúp ta thoa cao, nhưng vẫn tỏ vẻ băn khoăn:
- Thứ cao này... dùng không có vấn đề gì chứ ạ?
Ta phì cười:
- Đồ của Ti Chế phòng, sao lại có vấn đề gì được?
Ngọc Thủy chép miệng:
- Tương Huyền này không ngờ thực sự cắn câu. Tiếp theo chúng ta phải làm thế nào?
Ta ngẩng mặt cho Ngọc Thủy thoa cao nhưng ánh mắt lại dừng ở quyển Đồng Sử lật mở trên bàn, bình thản đáp:
- Ba ngày trước hoàng thượng nghỉ ở chỗ Minh phi. Cũng đến lúc chúng ta hành động rồi.
Ngọc Nga mỉm cười ý nhị:
- Tạ tiểu thư đã giúp Bạch tiểu nghi giải mối oan lớn, thế mà chúng ta vẫn chưa đáp lễ gì. Ngày mai nô tỳ chuẩn bị một ít đồ mang đến chỗ Tạ tiểu thư, thay chủ nhân bày tỏ tâm ý.
Ta cũng cười theo:
- Phải nên như thế.
"Phượng hoàng nhỏ máu" gác lại ở đây. Đại sự phía trước, thành bại đều phải trông nhờ vào Tạ Thu Dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.