Chương 112
Trần Lạc Hoa
08/11/2017
Hoàng hậu mặc y phục cung nữ, mặt không son phấn, tóc cũng chỉ tết vội thành một dải đuôi sam buông ở sau lưng, hoàn toàn khác với dáng vẻ lộng lẫy uy nghi thường ngày. Ban nãy chỉ nhìn phớt qua, ta thực chẳng hề nhận ra nàng.
Khác với Giang Tiểu Ái đang sợ vã mồ hôi, thần thái hoàng hậu vẫn an tĩnh như nước. Nghe hoàng đế gọi, nàng chỉ khẽ khấu đầu:
– Có thần thiếp.
Hoàng đế cau mày:
– Hoàng hậu, nàng như thế này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bấy giờ, thái hậu chợt cất giọng uy nghiêm:
– Giang tuyển thị, ngươi hãy kể rõ đầu đuôi cho hoàng thượng nghe.
Giang Tiểu Ái hít sâu một hơi, thu hết can đảm lên tiếng:
– Khởi bẩm hoàng thượng… Ở chỗ thần thiếp có một cung nữ làm việc nặng, mỗi đêm đều ra giếng nước giặt y phục… Mấy ngày trước, thần thiếp nghe nàng ta nói cứ nửa đêm lại trông thấy mấy cung nữ Triêu Lan cung đi ngang… Mà trong đó có một người dung mạo y hệt hoàng hậu nương nương… Thần thiếp cảm thấy việc này rất khả nghi… Cung nữ kia ngày trước cũng từng nhiều lần theo thiếp đến Triêu Lan cung bái kiến hoàng hậu nương nương, có lẽ sẽ không nhìn nhầm… Thế nên đêm nay thiếp mới ra nhìn trộm, quả nhiên gặp một người trông rất giống hoàng hậu… Thần thiếp lén đi theo người kia đến tận bờ hồ này, xác nhận không nhìn nhầm người… Sự việc trọng đại, thần thiếp chỉ là một tuyển thị nhỏ bé, chẳng biết phải xử lí thế nào… Lẽ ra thần thiếp định đến bẩm báo với hiền phi nương nương, nhưng hôm nay nương nương được hoàng thượng triệu kiến… Vì vậy thần thiếp mới bẩm báo với đức phi nương nương…
Mỗi lời nói đứt quãng của Giang Tiểu Ái như một tia sét giáng xuống.
Hoàng hậu sao lại giả dạng cung nữ, nửa đêm lẻn ra chỗ khỉ ho cò gáy này?
Vọng Nguyệt đình thanh mát là thế, nhưng bầu không khí lúc này lại vô cùng ngột ngạt. Ta như cảm thấy máu trong người đều hóa lạnh, tay chân tê buốt, phải âm thầm bám lấy lưng ghế của hoàng đế mới đứng vững được.
Triệu Lam Kiều không nhanh không chậm tiếp lời:
– Thiếp nghe Giang muội muội kể lại thì khó xử vô cùng. Nhưng thiết nghĩ chuyện này ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia, thiếp không dám xem nhẹ. Hoàng thượng còn phải nghỉ ngơi để sớm mai thượng triều… nên thiếp chỉ còn cách đến làm phiền Lão Phật gia…
Nàng ta dừng lại, quan sát thái độ của hoàng đế một chút rồi mới tiếp lời:
– Khi Lão Phật gia vàthiếp ngồi thuyền ra đến Vọng Nguyệt đình… liền bắt gặp hoàng hậu nương nương đang dây dưa cùng với một nam nhân…
Đến đây, hoàng hậu bất ngờ ngẩng đầu quát lớn:
– Ăn nói hàm hồ!
Triệu Lam Kiều có lẽ đã chuẩn bị từ trước. Nàng ta chẳng hề chịu thua:
– Cảnh khó coi ấy cả Lão Phật gia cũng nhìn thấy, chẳng lẽ ý nương nương là Lão Phật gia cũng hàm hồ?
Hoàng đế day day trán, mệt mỏi cắt ngang:
– Bắt gian phải bắt cả đôi. Nam nhân kia đâu rồi?
Triệu Lam Kiều mím môi, tỏ ra phẫn nộ:
– Tên khốn ấy sợ tội, vừa bị bắt đã cắn lưỡi tự sát rồi ạ.
Hoàng đế lại nhìn sang thái hậu:
– Mẫu hậu, lời đức phi nói có đúng không?
Thái hậu thong thả đáp:
– Khi ai gia đến, đúng là có trông thấy hoàng hậu cùng với một nam nhân. Nhưng kẻ ấy là ai, sự tình thế nào thì chưa kịp tra hắn đã tự sát mất rồi.
Hoàng đế cúi nhìn hoàng hậu một lượt từ đầu đến chân:
– Hoàng hậu, nàng có gì muốn nói không?
Hoàng hậu chẳng e dè nhìn thẳng vào hoàng đế, đáp:
– Thiếp ra ngoài vào lúc này… đúng là có điểm không thỏa đáng. Nhưng thiếp và tên nam nhân kia hoàn toàn không có quan hệ gì. Thiếp còn chẳng biết hắn là ai… Thiếp và cung nữ của mình đang đứng trong đình, hắn đột nhiên từ đâu xông ra muốn mạo phạm thiếp… Cung nữ của thiếp vì bảo vệ chủ mà giằng co với hắn, bị hắn đẩy ngã xuống hồ lành ít dữ nhiều… Nếu hoàng thượng không tin thiếp thì có thể cho người giám định xác hắn. Thiếp thà chết cũng phải bảo toàn sự trong sạch của mình… Trên xác hắn nhất định vẫn còn dấu vết…
Hoàng hậu nói rồi, giơ hai bàn tay lên cao, quả nhiên mười đầu ngón tay của nàng có đến hai ngón bị gãy móng, mấy ngón còn lại vẫn còn dính máu. Tuy giọng điệu nàng vẫn cứng cỏi nhưng hai tay lại không kìm được run rẩy, đủ thấy nàng đã bị kinh sợ đến thế nào.
Ta không nhịn được, xót xa nói:
– Hoàng hậu nương nương bị thương rồi, nên để thái y xem qua một chút rồi hãy nói.
Thái hậu cho rằng ta bênh vực hoàng hậu, hừ lạnh một tiếng:
– Hiền phi có lòng như thế là tốt. Nhưng ai gia lại cho rằng thể diện hoàng gia vẫn quan trọng hơn cả. Nếu cứ chần chừ thì chẳng khác nào trốn tránh. Chừng nào chuyện này chưa được giải quyết ổn thỏa, e là hoàng hậu cũng chẳng yên lòng được, có phải không?
Hoàng hậu thu tay trở về, mím môi đáp:
– Mẫu hậu nói rất đúng. Nhi thần trong sạch, không thẹn với lòng, chẳng có gì phải trốn tránh. Nếu kẻ đó là tình lang của nhi thần, hà cớ gì cung nữ của nhi thần lại liều mạng với hắn? Nếu quả có tình ý, cớ gì hắn lại giằng co với nhi thần, khiến nhi thần bị thương thế này?
Triệu Lam Kiều cười khẩy, thản nhiên đùa nghịch khăn tay:
– Chuyện đó cũng không nói chắc được. Biết đâu khi nương nương trông thấy thuyền của Lão Phật gia và thần thiếp đến gần, nhất thời sợ hãi nên mới vờ dàn cảnh trốn tội?
Trước nay Triệu Lam Kiều vẫn luôn ngấm ngầm chống đối hoàng hậu, nhưng trực tiếp nói lời bất kính thế này thì đây là lần đầu tiên. Xem ra, đêm nay nàng ta quyết phải lật cho được vị mẫu nghi thiên hạ này.
Hoàng hậu ắt hẳn cũng nhận ra dã tâm của Triệu Lam Kiều. Nàng khẽ cười lạnh:
– Đức phi tính toán thực chu toàn, nói năng câu nào cũng gãy gọn, chẳng hay đã chuẩn bị bao lâu rồi?
Thái hậu lắng nghe hoàng hậu và Triệu Lam Kiều đấu khẩu, chậm rãi nhấp một ngụm trà, hờ hững nói:
– Hoàng hậu nói gã nam nhân kia không phải tình lang của ngươi? Được, cứ cho là ai gia tin ngươi. Vậy, ngươi nói tiếp cho ai gia nghe… Ngươi cải trang thành cung nữ, nửa đêm lén lút đi ra Vọng Nguyệt đình hoang vu này, nếu không phải là để gặp tình lang thì còn để làm gì?
Ánh mặt Triệu Lam Kiều rực lên ác ý. Nàng ta nhếch môi khoái trá:
– Đúng vậy. Hoàng hậu nương nương! Chỉ cần người trả lời được câu hỏi này thì sẽ chẳng còn khúc mắc nào nữa.
Ta hồi hộp nhìn hoàng hậu, gần như nín thở chờ đợi câu trả lời từ phía nàng. Thế nhưng, đáp lại chỉ là một gương mặt lạnh băng, đôi mắt đen láy kia như vừa vụt qua vô vàn suy tính.
Sự im lặng của hoàng hậu tựa nhấn chìm cả Vọng Nguyệt đình xuống đáy hồ lạnh lẽo.
Đến lúc này, hoàng đế mới nặng nề cất tiếng, nét mặt cũng đã lộ vẻ ngờ vực:
– Hoàng hậu, nàng nói đi.
Sống lưng hoàng hậu hơi run lên, nàng cắn môi:
– Thần thiếp… bị kẻ khác lừa ra ngoài…
Hoàng đế nhíu mày:
– Nàng bị lừa ư? Nói cho rõ ràng một chút!
Hoàng hậu chậm chạp đáp:
– Đêm nay, thiếp nhận được một lá thư… Trong thư nói rằng Hà phủ gặp đại nạn, phụ thân thiếp đang trong cơn nguy kịch, cần thiếp đến Vọng Nguyệt đình bàn kế giải nguy…
Triệu Lam Kiều phì cười:
– Nương nương nói nhận được thư… Vậy lá thư đó bây giờ đâu rồi?
Hoàng hậu đáp:
– Đã đốt bỏ rồi. Bản cung tự biết đã vào hậu cung mà còn liên hệ thư từ với người nhà là trái cung quy, lá thư đó tất không dám giữ lại.
Triệu Lam Kiều bật cười thích thú:
– Thư đã thành tro tàn rồi, vậy làm sao biết được trên đó viết tin nhà hay lại gửi gắm tâm tình của ai đó… Nương nương à, người bẩm sinh tài trí vô song, sao lại tin vào một lá thư không rõ nguồn gốc? Trừ phi…
Triệu Lam Kiều bỏ lửng câu nói, chêm vào một nụ cười ám muội.
Lời biện minh của hoàng hậu thật sự quá khó tin, nhưng trong tình cảnh này, ta không thể không lên tiếng bênh vực nàng:
– Phận làm con, nghe tin cha mẹ gặp nạn ai mà không lo lắng? Hoàng hậu nhất thời mất tỉnh táo cũng là lẽ thường.
Triệu Lam Kiều liếc ta một cái, khinh khỉnh đáp:
– Con cái tất nhiên phải nghĩ đến cha mẹ, nhưng cũng không thể bất chấp cung quy như thế. Chẳng lẽ bây giờ có kẻ đến nói với hiền phi nương nương rằng phụ hoàng của người đang gặp nguy thì người cũng sẽ lập tức trèo tường chạy thẳng về Tùy Khâu ư?
Giỏi lắm. Thường ngày ta luôn nhường nhịn, thành thử Triệu Lam Kiều ăn nói với ta càng lúc càng thoải mái rồi.
Ta trừng mắt nhìn Triệu Lam Kiều, làm bộ giận dữ nói:
– Ai cũng biết phụ hoàng của bản cung đang bệnh nặng, bản cung lại không thể kề cận chăm sóc ngài, trong lòng vẫn luôn canh cánh tự trách… Đức phi lại dám thốt ra những lời này… Muội đang chê cười bản cung không chạy về Tùy Khâu là không đủ hiếu thảo? Hay là muội đang trù ẻo phụ hoàng của bản cung?
Nói xong bản thân ta cũng tự cảm thấy xấu hổ. Chỉ là, những lời này tuy không thật lòng nhưng lại hoàn toàn chính đáng. Phụ hoàng tuy không còn là đế vương Tùy Khâu nhưng một phi tần nhỏ bé như Triệu Lam Kiều cũng chẳng có tư cách lôi ngài ra mỉa mai. Nàng ta tự biết mình lỡ lời, vội đổi nét mặt oan ức:
– Thiếp nào dám có ý đó! Hiền phi nương nương nghĩ nhiều rồi!
Tất nhiên ta không chịu bỏ qua dễ dàng như thế. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt sợ sệt của Giang Tiểu Ái đang lén lút nhìn mình, ta bèn kéo luôn nàng ta xuống nước:
– Giang tuyển thị, muội nhìn bản cung như thế là ý gì? Có phải muội cũng nghĩ như đức phi không?
Giang Tiểu Ái co rúm lại, lắc đầu nguầy nguậy:
– Thần thiếp không có…
Ta mỉm cười, nhìn xoáy vào Giang Tiểu Ái:
– Tính ra vẫn là Giang tuyển thị tinh anh, tối mịt thế này, hoàng hậu nương nương lại vận y phục cung nữ… Thế mà muội vẫn nhìn rõ mồn một. Mới cách đây không lâu, muội đả thương Trịnh phi, bị hoàng hậu nương nương giáng chức… Giờ cũng là muội đi tố tội hoàng hậu nương nương. Đúng là quá trùng hợp rồi!
Triệu Lam Kiều nhận ra ý đồ của ta, lập tức chen ngang:
– Dẫu kẻ tố tội là ai thì sự thực vẫn là hoàng hậu nửa đêm lén lút đến nơi hoang vắng. Hiền phi nương nương sao cứ cố đẩy mũi giáo về phía Giang tuyển thị?
Ta cười cười, mặt dày nói tiếp:
– Bản cung hiếu kì thôi mà. Hoàng hậu ăn vận như vậy, ban nãy bản cung đi vào còn chẳng hề nhận ra người. Ấy là bản cung mỗi ngày đều hầu hạ bên cạnh hoàng hậu nương nương, huống hồ Giang tuyển thị và cung nữ của nàng ta đã lâu không được diện kiến…
Thái hậu thấy ta cãi cùn, mà càng cãi càng lạc đề thì mất kiên nhẫn lên tiếng:
– Hiếm khi thấy hiền phi mồm mép thế này, ai gia đúng là được mở rộng tầm mắt. Tình cảm của hiền phi và hoàng hậu nhất định là rất tốt.
Thái hậu lên tiếng làm cho khí thế của ta sụt hẳn đi. Ta rụt rè đáp:
– Thần thiếp chỉ cảm thấy… sự việc còn có nhiều uẩn khúc…
Ta vẫn còn muốn nói nữa, thế nhưng hoàng đế đột nhiên lại nghiêng đầu liếc nhìn ta. Cái nhìn đầy uy quyền của hắn làm ta chột dạ, lời định nói ra lại phải nuốt vào.
Thái hậu chặn được miệng ta rồi, bèn thong thả chuyển hướng sang hoàng hậu:
– Cứ cho là ngươi nóng lòng lo lắng cho phụ mẫu thì vẫn còn hoàng thượng làm chủ cho ngươi, mà nếu ngươi e ngại kinh động đến hoàng thượng thì vẫn còn ai gia ở đây. Ai gia cũng là người họ Hà, tại sao việc của Hà phủ, ngươi không đến bẩm báo với ai gia mà lại manh động như vậy?
Hoàng hậu cúi đầu, khổ sở đáp:
– Thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nhi thần mất ngủ đã lâu, đầu óc không được minh mẫn nên mới rơi vào bẫy của kẻ xấu…
Thái hậu lộ vẻ mỏi mệt, bà day trán than:
– Hoàng hậu ơi là hoàng hậu! Giả sử chỉ là một phi tần nho nhỏ, chuyện đêm nay cho qua cũng được, nhưng ngươi lại là mẫu nghi của Bách Phượng. Nếu để tin này lan ra ngoài, Bách Phượng làm sao còn mặt mũi đứng ở trung nguyên? Ngươi chỉ dựa vào một lời nói suông như vậy, ai gia làm sao có thể tin ngươi?
Hoàng hậu bị công kích liên tục, nét điềm tĩnh thường ngày đã bắt đầu suy suyển. Nàng giương mắt thiết tha nhìn hoàng đế cầu cứu:
– Hoàng thượng! Xin hoàng thượng tin tưởng thiếp! Thiếp liên hệ với nhà mẹ đẻ là sai, hồ đồ tin theo một lá thư mà chạy đến nơi này cũng là sai… nhưng thiếp thật sự bị kẻ khác hãm hại! Thiếp tuyệt đối không bất trung với hoàng thượng! Chúng ta kết nghĩa phu thê đã ngót chục năm rồi, tâm tư của thiếp, hoàng thượng nhất định hiểu rõ… Trong lòng thiếp tuyệt không hề có một nam nhân nào khác!
Giọng điệu của hoàng hậu rất thê lương, tựa như ẩn chứa một nỗi xót xa vô hạn.
Nhìn nàng lúc này, ta bất giác nhớ đến bóng dáng bi thương quỳ ở từ đường Trịnh phủ mùa đông năm ấy.
Trong lòng hoàng hậu tuyệt không thể có nam nhân nào khác, bởi trái tim tràn ngập yêu thương của nàng đã chôn theo người thanh mai trúc mã Trịnh Thừa Minh từ rất lâu rồi.
Chỉ tiếc, những lời này sao có thể nói ra.
Ánh mắt hoàng đế bắt đầu xao động, hắn hơi nhổm dậy, vươn tay về phía hoàng hậu như muốn tiến đến đỡ nàng đứng dậy. Nhưng thái hậu lập tức bắt lấy cổ tay hắn, nghiêm nghị nói:
– Đối với chuyện liên quan đến thể diện hoàng thất, hoàng thượng không thể mềm lòng được.
Khóe môi ta hơi run lên.
Không xong rồi.
Ngay cả thái hậu cũng một lòng dồn hoàng hậu vào chỗ chết.
Thân làm đế vương, không thể không nghĩ cho đại cục.
Thái hậu đã dùng đến nước cờ này để ép hoàng đế, hắn có muốn cũng không thể bao che cho hoàng hậu được.
Hoàng đế rút tay ra khỏi tay thái hậu, giọng lạnh tanh:
– Chuyện này tạm dừng ở đây. Trẫm sẽ đích thân điều tra rõ ràng. Còn hoàng hậu… Trẫm cho nàng mười ngày, nàng hãy hồi cung đóng cửa suy nghĩ cho kĩ. Nếu không thể đưa ra bằng chứng cho sự trong sạch của mình thì đừng ra ngoài nữa.
Hắn nói rồi, vươn một tay ra chờ đợi. Ta vội vàng tiến lên đỡ lấy tay hắn.
Hoàng đế vịn tay ta đứng dậy, quay đầu nhìn một lượt những người có mặt ở đó:
– Chuyện đêm nay không ai được nói ra ngoài. Kẻ nào lắm lời, cắt lưỡi.
Hoàng đế buông một câu hăm dọa rồi kéo ta rời đi.
Tuy bề ngoài là ta đỡ hắn, nhưng thực chất bàn tay ấm áp của hắn mới là điểm tựa duy nhất của ta lúc này. Ta sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vừa bước ra khỏi Vọng Nguyệt đình đã muốn quỵ ngã.
Hoàng đế nhanh chóng luồn một tay qua ôm lấy eo ta, chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng dìu ta lên thuyền.
Khi thuyền đã ra đến giữa hồ, đoán chắc thái hậu và đám người còn lại không thể nghe được, ta mới run run cầm lấy tay áo hoàng đế:
– Hoàng thượng, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó… chắc chắn có kẻ…
Hoàng đế không đáp, lòng ta càng thêm nôn nóng.
Ta bạo gan kéo tay áo hắn thêm một cái, sốt ruột gọi:
– Hoàng thượng…
Hoàng đế cúi nhìn ta:
– Trẫm biết…
Ta thảng thốt nhận ra, đôi mắt trong trẻo của hắn ẩn chứa biết bao nỗi thương tâm cùng bất lực. Hắn ngả đầu lên vai ta, giọng chợt khàn đi:
– Trẫm biết, nhưng có rất nhiều chuyện… chỉ trẫm biết thôi thì không đủ…
Lời ấy của hoàng đế, ta không hiểu.
Toàn bộ sự việc vừa xảy ra, ta cũng không hiểu.
Hà thái sư đang yên đang lành sao tự nhiên lại gặp nguy được? Hoàng hậu sao có thể tin một lá thư phi lí như thế? Nhất định chuyện này là do nàng tự bịa ra để đối phó mà thôi.
Vậy rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến hoàng hậu liều mình đến Vọng Nguyệt đình lúc nửa đêm? Là vì chuyện gì mà nàng dám mạo hiểm cả ngôi vị mẫu nghi thiên hạ?
Vị hoàng hậu nương nương đa mưu túc trí, liệu việc như thần, một tay thao túng hậu cung bấy lâu nay… chẳng lẽ lại bại trận dễ dàng thế này?
Nhớ đến nụ cười đắc ý trên môi Triệu Lam Kiều khi nãy, từng tấc da thịt trên người ta lại gai lên.
Đêm ấy, phong vân cuồn cuộn một khoảng trời.
Tinh mơ hôm sau, tin hoàng hậu bị cấm túc làm chấn động cả hậu cung.
Ngoại trừ truyền lại một câu khẩu dụ của hoàng đế, Lý Thọ tuyệt không nói thêm nửa chữ. Chúng phi vì thế mà lại càng lo lắng.
Sau khi cân nhắc, ta quyết định đem chuyện của hoàng hậu kể lại với Bạch Diệu Hoa. Người ngoài cuộc thường sáng suốt, ta hi vọng nàng có thể nhìn ra manh mối gì chăng.
Đáng tiếc, Bạch Diệu Hoa nghe rồi cũng ngỡ ngàng hệt như ta đêm trước. Nàng nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói với ta:
– Cái bẫy này đức phi đã giăng ra từ rất lâu rồi. Nghĩ lại, sự việc “phượng hoàng nhỏ máu” hôm sinh thần Lão Phật gia không phải nhắm vào hoàng hậu, mà là nhắm vào mối quan hệ giữa hoàng hậu và Lão Phật gia.
“Phượng hoàng nhỏ máu” chính là nhát đao trí mạng chặt đứt hoàn toàn tình cảm vốn đã lỏng lẻo giữa hai người.
Thái hậu dường như luôn không vừa ý hoàng hậu. Mối quan hệ giữa hoàng hậu và thái hậu căn bản đã không mấy tốt đẹp, nhưng dù gì vẫn có liên hệ gia tộc, thái hậu cũng không tiện làm khó nàng quá mức. Nếu có chuyện lớn xảy ra, dù thái hậu có không thích hoàng hậu thì vẫn phải nghĩ đến gia tộc mà bảo vệ nàng.
Thế nên Triệu Lam Kiều mới phải dày công sắp đặt tấn kịch lớn đêm thọ yến.
Trước tiên đánh vào chỗ dựa lớn nhất của hoàng hậu, sau đó mới đánh đến hoàng hậu. Nếu đêm hôm qua không có thái hậu ra mặt, một mình Triệu Lam Kiều ắt chẳng thể trấn áp nổi hoàng hậu.
Nước cờ này của Triệu Lam Kiều thật sự quá cao minh.
Ta vẫn lơ mơ nghĩ về những việc xảy ra hôm sinh thần thái hậu:
– Tại sao Lão Phật gia trông thấy “phượng hoàng nhỏ máu” lại kích động như vậy? Mà quan trọng hơn là tại sao đức phi lại biết Lão Phật gia trông thấy “phượng hoàng nhỏ máu” thì sẽ kích động?
Bức tranh “phượng hoàng nhỏ máu” như đã động vào cái vảy ngược của thái hậu. Chuyện này nhất định còn có ẩn tình.
Bạch Diệu Hoa lắc đầu:
– Muội không đoán được. Nhưng có tra ra chân tướng cũng chẳng ích lợi gì. Cơn sóng gió này, nếu hoàng hậu không chống đỡ nổi… Tương lai tất cả chúng ta đều khó sống qua ngày.
Cứ nghĩ tới cảnh người ngồi trên ghế phượng là Triệu Lam Kiều, sống lưng ta lại lạnh buốt.
Tờ mờ sáng hôm sau, hạ nhân đã vớt được xác Xuân Linh dưới hồ Vọng Nguyệt. Ta nghe nói, sau khi hoàng hậu về đến Triêu Lan cung thì liền vào ở lì trong phòng của Xuân Linh. Nàng không ăn, không uống, cứ ngồi thẫn thờ như thế, ai khuyên thế nào cũng không được.
Xuân Linh và Xuân Hạnh là hai tỳ nữ hồi môn của hoàng hậu. Bọn họ lớn lên bên cạnh nàng, tình thân chẳng khác nào tỷ muội. Hoàng hậu vừa phải chính miệng hạ lệnh xử tử Xuân Hạnh chưa bao lâu, giờ đến cả Xuân Linh cũng vì bảo vệ nàng mà bỏ mạng. Vết thương cũ còn đang rướm máu đã chồng thêm vết thương mới. Trong tình cảnh này, giữ tinh thần tỉnh táo đã là khó khăn, liệu hoàng hậu còn đủ sức đối phó với Triệu Lam Kiều hay không?
Ta chẳng biết đáp lại Bạch Diệu Hoa như thế nào, vì tương lai đen tối ấy cũng đang bóp nghẹn trái tim ta.
Bạch Diệu Hoa thấy ta im lặng, sốt ruột nói:
– Tỷ tỷ, hay là tỷ tỷ đến nói với hoàng thượng…
Ta buồn bã thở dài:
– Chuyện này liên quan đến thể diện của cả hoàng tộc họ Tống, lại có thái hậu tham dự, không phải cứ muốn bỏ qua là bỏ qua được. Nếu hoàng hậu không thể tự chứng minh bản thân trong sạch, đến hoàng thượng cũng không cứu nổi nàng.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Dù hoàng đế đã bưng bít hoàn toàn sự việc ở Vọng Nguyệt đình, người trong cung vẫn lờ mờ nhận ra hoàng hậu đang gặp rắc rối to. Từ sau lần Minh Du sảy thai, hoàng hậu mang vạ, gió ở hậu cung đã đổi chiều.Việc cấm túc đột ngột này như giọt nước làm tràn ly, khiến lòng người càng thêm biến động.
Kì hạn mười ngày cuối cùng cũng đến.
Không ngờ, sáng sớm ngày thứ mười, hoàng hậu lại phái người đến mời ta sang Triêu Lan cung.
Ngọc Nga lo lắng, chẳng muốn để ta đi:
– Đã đến nước này, các vị tiểu chủ kia đều tránh như tránh tà, chẳng muốn dính dáng gì đến Triêu Lan cung. Dương thuận dung còn vội vàng đem tất cả đồ do hoàng hậu nương nương ban cất vào một chỗ không dùng đến nữa… Chủ nhân cũng nên giữ khoảng cách đi thôi…
Ta biết nàng nói cũng có chỗ đúng, nhưng nếu hoàng hậu không thực sự cần thì sẽ không gọi ta đến làm gì. Biết đâu nàng đã nghĩ ra kế sách đối phó với Triệu Lam Kiều nên cần ta giúp sức thì sao? Giúp hoàng hậu cũng là tự giúp mình. Vả lại, hoàng đế chỉ cấm không cho hoàng hậu ra ngoài chứ không cấm kẻ khác đi vào Triêu Lan cung. Hắn đối với nàng cũng có điểm không đành lòng, ta cho rằng hắn sẽ không vì chuyện ta tới thăm nàng mà nổi giận.
Sau một hồi suy tính thiệt hơn, ta quyết định đến Triêu Lan cung một chuyến. Ngồi trong kiệu, ta còn khấp khởi vui mừng khi nghĩ đến cảnh hoàng hậu trở mình, dạy cho Triệu Lam Kiều một bài học. Thế nhưng ta chẳng hề hay biết mình đang đi vào tâm điểm của một trận giông bão long trời lở đất.
Khác với Giang Tiểu Ái đang sợ vã mồ hôi, thần thái hoàng hậu vẫn an tĩnh như nước. Nghe hoàng đế gọi, nàng chỉ khẽ khấu đầu:
– Có thần thiếp.
Hoàng đế cau mày:
– Hoàng hậu, nàng như thế này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Bấy giờ, thái hậu chợt cất giọng uy nghiêm:
– Giang tuyển thị, ngươi hãy kể rõ đầu đuôi cho hoàng thượng nghe.
Giang Tiểu Ái hít sâu một hơi, thu hết can đảm lên tiếng:
– Khởi bẩm hoàng thượng… Ở chỗ thần thiếp có một cung nữ làm việc nặng, mỗi đêm đều ra giếng nước giặt y phục… Mấy ngày trước, thần thiếp nghe nàng ta nói cứ nửa đêm lại trông thấy mấy cung nữ Triêu Lan cung đi ngang… Mà trong đó có một người dung mạo y hệt hoàng hậu nương nương… Thần thiếp cảm thấy việc này rất khả nghi… Cung nữ kia ngày trước cũng từng nhiều lần theo thiếp đến Triêu Lan cung bái kiến hoàng hậu nương nương, có lẽ sẽ không nhìn nhầm… Thế nên đêm nay thiếp mới ra nhìn trộm, quả nhiên gặp một người trông rất giống hoàng hậu… Thần thiếp lén đi theo người kia đến tận bờ hồ này, xác nhận không nhìn nhầm người… Sự việc trọng đại, thần thiếp chỉ là một tuyển thị nhỏ bé, chẳng biết phải xử lí thế nào… Lẽ ra thần thiếp định đến bẩm báo với hiền phi nương nương, nhưng hôm nay nương nương được hoàng thượng triệu kiến… Vì vậy thần thiếp mới bẩm báo với đức phi nương nương…
Mỗi lời nói đứt quãng của Giang Tiểu Ái như một tia sét giáng xuống.
Hoàng hậu sao lại giả dạng cung nữ, nửa đêm lẻn ra chỗ khỉ ho cò gáy này?
Vọng Nguyệt đình thanh mát là thế, nhưng bầu không khí lúc này lại vô cùng ngột ngạt. Ta như cảm thấy máu trong người đều hóa lạnh, tay chân tê buốt, phải âm thầm bám lấy lưng ghế của hoàng đế mới đứng vững được.
Triệu Lam Kiều không nhanh không chậm tiếp lời:
– Thiếp nghe Giang muội muội kể lại thì khó xử vô cùng. Nhưng thiết nghĩ chuyện này ảnh hưởng đến thể diện hoàng gia, thiếp không dám xem nhẹ. Hoàng thượng còn phải nghỉ ngơi để sớm mai thượng triều… nên thiếp chỉ còn cách đến làm phiền Lão Phật gia…
Nàng ta dừng lại, quan sát thái độ của hoàng đế một chút rồi mới tiếp lời:
– Khi Lão Phật gia vàthiếp ngồi thuyền ra đến Vọng Nguyệt đình… liền bắt gặp hoàng hậu nương nương đang dây dưa cùng với một nam nhân…
Đến đây, hoàng hậu bất ngờ ngẩng đầu quát lớn:
– Ăn nói hàm hồ!
Triệu Lam Kiều có lẽ đã chuẩn bị từ trước. Nàng ta chẳng hề chịu thua:
– Cảnh khó coi ấy cả Lão Phật gia cũng nhìn thấy, chẳng lẽ ý nương nương là Lão Phật gia cũng hàm hồ?
Hoàng đế day day trán, mệt mỏi cắt ngang:
– Bắt gian phải bắt cả đôi. Nam nhân kia đâu rồi?
Triệu Lam Kiều mím môi, tỏ ra phẫn nộ:
– Tên khốn ấy sợ tội, vừa bị bắt đã cắn lưỡi tự sát rồi ạ.
Hoàng đế lại nhìn sang thái hậu:
– Mẫu hậu, lời đức phi nói có đúng không?
Thái hậu thong thả đáp:
– Khi ai gia đến, đúng là có trông thấy hoàng hậu cùng với một nam nhân. Nhưng kẻ ấy là ai, sự tình thế nào thì chưa kịp tra hắn đã tự sát mất rồi.
Hoàng đế cúi nhìn hoàng hậu một lượt từ đầu đến chân:
– Hoàng hậu, nàng có gì muốn nói không?
Hoàng hậu chẳng e dè nhìn thẳng vào hoàng đế, đáp:
– Thiếp ra ngoài vào lúc này… đúng là có điểm không thỏa đáng. Nhưng thiếp và tên nam nhân kia hoàn toàn không có quan hệ gì. Thiếp còn chẳng biết hắn là ai… Thiếp và cung nữ của mình đang đứng trong đình, hắn đột nhiên từ đâu xông ra muốn mạo phạm thiếp… Cung nữ của thiếp vì bảo vệ chủ mà giằng co với hắn, bị hắn đẩy ngã xuống hồ lành ít dữ nhiều… Nếu hoàng thượng không tin thiếp thì có thể cho người giám định xác hắn. Thiếp thà chết cũng phải bảo toàn sự trong sạch của mình… Trên xác hắn nhất định vẫn còn dấu vết…
Hoàng hậu nói rồi, giơ hai bàn tay lên cao, quả nhiên mười đầu ngón tay của nàng có đến hai ngón bị gãy móng, mấy ngón còn lại vẫn còn dính máu. Tuy giọng điệu nàng vẫn cứng cỏi nhưng hai tay lại không kìm được run rẩy, đủ thấy nàng đã bị kinh sợ đến thế nào.
Ta không nhịn được, xót xa nói:
– Hoàng hậu nương nương bị thương rồi, nên để thái y xem qua một chút rồi hãy nói.
Thái hậu cho rằng ta bênh vực hoàng hậu, hừ lạnh một tiếng:
– Hiền phi có lòng như thế là tốt. Nhưng ai gia lại cho rằng thể diện hoàng gia vẫn quan trọng hơn cả. Nếu cứ chần chừ thì chẳng khác nào trốn tránh. Chừng nào chuyện này chưa được giải quyết ổn thỏa, e là hoàng hậu cũng chẳng yên lòng được, có phải không?
Hoàng hậu thu tay trở về, mím môi đáp:
– Mẫu hậu nói rất đúng. Nhi thần trong sạch, không thẹn với lòng, chẳng có gì phải trốn tránh. Nếu kẻ đó là tình lang của nhi thần, hà cớ gì cung nữ của nhi thần lại liều mạng với hắn? Nếu quả có tình ý, cớ gì hắn lại giằng co với nhi thần, khiến nhi thần bị thương thế này?
Triệu Lam Kiều cười khẩy, thản nhiên đùa nghịch khăn tay:
– Chuyện đó cũng không nói chắc được. Biết đâu khi nương nương trông thấy thuyền của Lão Phật gia và thần thiếp đến gần, nhất thời sợ hãi nên mới vờ dàn cảnh trốn tội?
Trước nay Triệu Lam Kiều vẫn luôn ngấm ngầm chống đối hoàng hậu, nhưng trực tiếp nói lời bất kính thế này thì đây là lần đầu tiên. Xem ra, đêm nay nàng ta quyết phải lật cho được vị mẫu nghi thiên hạ này.
Hoàng hậu ắt hẳn cũng nhận ra dã tâm của Triệu Lam Kiều. Nàng khẽ cười lạnh:
– Đức phi tính toán thực chu toàn, nói năng câu nào cũng gãy gọn, chẳng hay đã chuẩn bị bao lâu rồi?
Thái hậu lắng nghe hoàng hậu và Triệu Lam Kiều đấu khẩu, chậm rãi nhấp một ngụm trà, hờ hững nói:
– Hoàng hậu nói gã nam nhân kia không phải tình lang của ngươi? Được, cứ cho là ai gia tin ngươi. Vậy, ngươi nói tiếp cho ai gia nghe… Ngươi cải trang thành cung nữ, nửa đêm lén lút đi ra Vọng Nguyệt đình hoang vu này, nếu không phải là để gặp tình lang thì còn để làm gì?
Ánh mặt Triệu Lam Kiều rực lên ác ý. Nàng ta nhếch môi khoái trá:
– Đúng vậy. Hoàng hậu nương nương! Chỉ cần người trả lời được câu hỏi này thì sẽ chẳng còn khúc mắc nào nữa.
Ta hồi hộp nhìn hoàng hậu, gần như nín thở chờ đợi câu trả lời từ phía nàng. Thế nhưng, đáp lại chỉ là một gương mặt lạnh băng, đôi mắt đen láy kia như vừa vụt qua vô vàn suy tính.
Sự im lặng của hoàng hậu tựa nhấn chìm cả Vọng Nguyệt đình xuống đáy hồ lạnh lẽo.
Đến lúc này, hoàng đế mới nặng nề cất tiếng, nét mặt cũng đã lộ vẻ ngờ vực:
– Hoàng hậu, nàng nói đi.
Sống lưng hoàng hậu hơi run lên, nàng cắn môi:
– Thần thiếp… bị kẻ khác lừa ra ngoài…
Hoàng đế nhíu mày:
– Nàng bị lừa ư? Nói cho rõ ràng một chút!
Hoàng hậu chậm chạp đáp:
– Đêm nay, thiếp nhận được một lá thư… Trong thư nói rằng Hà phủ gặp đại nạn, phụ thân thiếp đang trong cơn nguy kịch, cần thiếp đến Vọng Nguyệt đình bàn kế giải nguy…
Triệu Lam Kiều phì cười:
– Nương nương nói nhận được thư… Vậy lá thư đó bây giờ đâu rồi?
Hoàng hậu đáp:
– Đã đốt bỏ rồi. Bản cung tự biết đã vào hậu cung mà còn liên hệ thư từ với người nhà là trái cung quy, lá thư đó tất không dám giữ lại.
Triệu Lam Kiều bật cười thích thú:
– Thư đã thành tro tàn rồi, vậy làm sao biết được trên đó viết tin nhà hay lại gửi gắm tâm tình của ai đó… Nương nương à, người bẩm sinh tài trí vô song, sao lại tin vào một lá thư không rõ nguồn gốc? Trừ phi…
Triệu Lam Kiều bỏ lửng câu nói, chêm vào một nụ cười ám muội.
Lời biện minh của hoàng hậu thật sự quá khó tin, nhưng trong tình cảnh này, ta không thể không lên tiếng bênh vực nàng:
– Phận làm con, nghe tin cha mẹ gặp nạn ai mà không lo lắng? Hoàng hậu nhất thời mất tỉnh táo cũng là lẽ thường.
Triệu Lam Kiều liếc ta một cái, khinh khỉnh đáp:
– Con cái tất nhiên phải nghĩ đến cha mẹ, nhưng cũng không thể bất chấp cung quy như thế. Chẳng lẽ bây giờ có kẻ đến nói với hiền phi nương nương rằng phụ hoàng của người đang gặp nguy thì người cũng sẽ lập tức trèo tường chạy thẳng về Tùy Khâu ư?
Giỏi lắm. Thường ngày ta luôn nhường nhịn, thành thử Triệu Lam Kiều ăn nói với ta càng lúc càng thoải mái rồi.
Ta trừng mắt nhìn Triệu Lam Kiều, làm bộ giận dữ nói:
– Ai cũng biết phụ hoàng của bản cung đang bệnh nặng, bản cung lại không thể kề cận chăm sóc ngài, trong lòng vẫn luôn canh cánh tự trách… Đức phi lại dám thốt ra những lời này… Muội đang chê cười bản cung không chạy về Tùy Khâu là không đủ hiếu thảo? Hay là muội đang trù ẻo phụ hoàng của bản cung?
Nói xong bản thân ta cũng tự cảm thấy xấu hổ. Chỉ là, những lời này tuy không thật lòng nhưng lại hoàn toàn chính đáng. Phụ hoàng tuy không còn là đế vương Tùy Khâu nhưng một phi tần nhỏ bé như Triệu Lam Kiều cũng chẳng có tư cách lôi ngài ra mỉa mai. Nàng ta tự biết mình lỡ lời, vội đổi nét mặt oan ức:
– Thiếp nào dám có ý đó! Hiền phi nương nương nghĩ nhiều rồi!
Tất nhiên ta không chịu bỏ qua dễ dàng như thế. Đúng lúc bắt gặp ánh mắt sợ sệt của Giang Tiểu Ái đang lén lút nhìn mình, ta bèn kéo luôn nàng ta xuống nước:
– Giang tuyển thị, muội nhìn bản cung như thế là ý gì? Có phải muội cũng nghĩ như đức phi không?
Giang Tiểu Ái co rúm lại, lắc đầu nguầy nguậy:
– Thần thiếp không có…
Ta mỉm cười, nhìn xoáy vào Giang Tiểu Ái:
– Tính ra vẫn là Giang tuyển thị tinh anh, tối mịt thế này, hoàng hậu nương nương lại vận y phục cung nữ… Thế mà muội vẫn nhìn rõ mồn một. Mới cách đây không lâu, muội đả thương Trịnh phi, bị hoàng hậu nương nương giáng chức… Giờ cũng là muội đi tố tội hoàng hậu nương nương. Đúng là quá trùng hợp rồi!
Triệu Lam Kiều nhận ra ý đồ của ta, lập tức chen ngang:
– Dẫu kẻ tố tội là ai thì sự thực vẫn là hoàng hậu nửa đêm lén lút đến nơi hoang vắng. Hiền phi nương nương sao cứ cố đẩy mũi giáo về phía Giang tuyển thị?
Ta cười cười, mặt dày nói tiếp:
– Bản cung hiếu kì thôi mà. Hoàng hậu ăn vận như vậy, ban nãy bản cung đi vào còn chẳng hề nhận ra người. Ấy là bản cung mỗi ngày đều hầu hạ bên cạnh hoàng hậu nương nương, huống hồ Giang tuyển thị và cung nữ của nàng ta đã lâu không được diện kiến…
Thái hậu thấy ta cãi cùn, mà càng cãi càng lạc đề thì mất kiên nhẫn lên tiếng:
– Hiếm khi thấy hiền phi mồm mép thế này, ai gia đúng là được mở rộng tầm mắt. Tình cảm của hiền phi và hoàng hậu nhất định là rất tốt.
Thái hậu lên tiếng làm cho khí thế của ta sụt hẳn đi. Ta rụt rè đáp:
– Thần thiếp chỉ cảm thấy… sự việc còn có nhiều uẩn khúc…
Ta vẫn còn muốn nói nữa, thế nhưng hoàng đế đột nhiên lại nghiêng đầu liếc nhìn ta. Cái nhìn đầy uy quyền của hắn làm ta chột dạ, lời định nói ra lại phải nuốt vào.
Thái hậu chặn được miệng ta rồi, bèn thong thả chuyển hướng sang hoàng hậu:
– Cứ cho là ngươi nóng lòng lo lắng cho phụ mẫu thì vẫn còn hoàng thượng làm chủ cho ngươi, mà nếu ngươi e ngại kinh động đến hoàng thượng thì vẫn còn ai gia ở đây. Ai gia cũng là người họ Hà, tại sao việc của Hà phủ, ngươi không đến bẩm báo với ai gia mà lại manh động như vậy?
Hoàng hậu cúi đầu, khổ sở đáp:
– Thời gian gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nhi thần mất ngủ đã lâu, đầu óc không được minh mẫn nên mới rơi vào bẫy của kẻ xấu…
Thái hậu lộ vẻ mỏi mệt, bà day trán than:
– Hoàng hậu ơi là hoàng hậu! Giả sử chỉ là một phi tần nho nhỏ, chuyện đêm nay cho qua cũng được, nhưng ngươi lại là mẫu nghi của Bách Phượng. Nếu để tin này lan ra ngoài, Bách Phượng làm sao còn mặt mũi đứng ở trung nguyên? Ngươi chỉ dựa vào một lời nói suông như vậy, ai gia làm sao có thể tin ngươi?
Hoàng hậu bị công kích liên tục, nét điềm tĩnh thường ngày đã bắt đầu suy suyển. Nàng giương mắt thiết tha nhìn hoàng đế cầu cứu:
– Hoàng thượng! Xin hoàng thượng tin tưởng thiếp! Thiếp liên hệ với nhà mẹ đẻ là sai, hồ đồ tin theo một lá thư mà chạy đến nơi này cũng là sai… nhưng thiếp thật sự bị kẻ khác hãm hại! Thiếp tuyệt đối không bất trung với hoàng thượng! Chúng ta kết nghĩa phu thê đã ngót chục năm rồi, tâm tư của thiếp, hoàng thượng nhất định hiểu rõ… Trong lòng thiếp tuyệt không hề có một nam nhân nào khác!
Giọng điệu của hoàng hậu rất thê lương, tựa như ẩn chứa một nỗi xót xa vô hạn.
Nhìn nàng lúc này, ta bất giác nhớ đến bóng dáng bi thương quỳ ở từ đường Trịnh phủ mùa đông năm ấy.
Trong lòng hoàng hậu tuyệt không thể có nam nhân nào khác, bởi trái tim tràn ngập yêu thương của nàng đã chôn theo người thanh mai trúc mã Trịnh Thừa Minh từ rất lâu rồi.
Chỉ tiếc, những lời này sao có thể nói ra.
Ánh mắt hoàng đế bắt đầu xao động, hắn hơi nhổm dậy, vươn tay về phía hoàng hậu như muốn tiến đến đỡ nàng đứng dậy. Nhưng thái hậu lập tức bắt lấy cổ tay hắn, nghiêm nghị nói:
– Đối với chuyện liên quan đến thể diện hoàng thất, hoàng thượng không thể mềm lòng được.
Khóe môi ta hơi run lên.
Không xong rồi.
Ngay cả thái hậu cũng một lòng dồn hoàng hậu vào chỗ chết.
Thân làm đế vương, không thể không nghĩ cho đại cục.
Thái hậu đã dùng đến nước cờ này để ép hoàng đế, hắn có muốn cũng không thể bao che cho hoàng hậu được.
Hoàng đế rút tay ra khỏi tay thái hậu, giọng lạnh tanh:
– Chuyện này tạm dừng ở đây. Trẫm sẽ đích thân điều tra rõ ràng. Còn hoàng hậu… Trẫm cho nàng mười ngày, nàng hãy hồi cung đóng cửa suy nghĩ cho kĩ. Nếu không thể đưa ra bằng chứng cho sự trong sạch của mình thì đừng ra ngoài nữa.
Hắn nói rồi, vươn một tay ra chờ đợi. Ta vội vàng tiến lên đỡ lấy tay hắn.
Hoàng đế vịn tay ta đứng dậy, quay đầu nhìn một lượt những người có mặt ở đó:
– Chuyện đêm nay không ai được nói ra ngoài. Kẻ nào lắm lời, cắt lưỡi.
Hoàng đế buông một câu hăm dọa rồi kéo ta rời đi.
Tuy bề ngoài là ta đỡ hắn, nhưng thực chất bàn tay ấm áp của hắn mới là điểm tựa duy nhất của ta lúc này. Ta sợ đến mức hai chân mềm nhũn, vừa bước ra khỏi Vọng Nguyệt đình đã muốn quỵ ngã.
Hoàng đế nhanh chóng luồn một tay qua ôm lấy eo ta, chẳng nói chẳng rằng, lẳng lặng dìu ta lên thuyền.
Khi thuyền đã ra đến giữa hồ, đoán chắc thái hậu và đám người còn lại không thể nghe được, ta mới run run cầm lấy tay áo hoàng đế:
– Hoàng thượng, hoàng hậu tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện đó… chắc chắn có kẻ…
Hoàng đế không đáp, lòng ta càng thêm nôn nóng.
Ta bạo gan kéo tay áo hắn thêm một cái, sốt ruột gọi:
– Hoàng thượng…
Hoàng đế cúi nhìn ta:
– Trẫm biết…
Ta thảng thốt nhận ra, đôi mắt trong trẻo của hắn ẩn chứa biết bao nỗi thương tâm cùng bất lực. Hắn ngả đầu lên vai ta, giọng chợt khàn đi:
– Trẫm biết, nhưng có rất nhiều chuyện… chỉ trẫm biết thôi thì không đủ…
Lời ấy của hoàng đế, ta không hiểu.
Toàn bộ sự việc vừa xảy ra, ta cũng không hiểu.
Hà thái sư đang yên đang lành sao tự nhiên lại gặp nguy được? Hoàng hậu sao có thể tin một lá thư phi lí như thế? Nhất định chuyện này là do nàng tự bịa ra để đối phó mà thôi.
Vậy rốt cuộc là chuyện gì mà có thể khiến hoàng hậu liều mình đến Vọng Nguyệt đình lúc nửa đêm? Là vì chuyện gì mà nàng dám mạo hiểm cả ngôi vị mẫu nghi thiên hạ?
Vị hoàng hậu nương nương đa mưu túc trí, liệu việc như thần, một tay thao túng hậu cung bấy lâu nay… chẳng lẽ lại bại trận dễ dàng thế này?
Nhớ đến nụ cười đắc ý trên môi Triệu Lam Kiều khi nãy, từng tấc da thịt trên người ta lại gai lên.
Đêm ấy, phong vân cuồn cuộn một khoảng trời.
Tinh mơ hôm sau, tin hoàng hậu bị cấm túc làm chấn động cả hậu cung.
Ngoại trừ truyền lại một câu khẩu dụ của hoàng đế, Lý Thọ tuyệt không nói thêm nửa chữ. Chúng phi vì thế mà lại càng lo lắng.
Sau khi cân nhắc, ta quyết định đem chuyện của hoàng hậu kể lại với Bạch Diệu Hoa. Người ngoài cuộc thường sáng suốt, ta hi vọng nàng có thể nhìn ra manh mối gì chăng.
Đáng tiếc, Bạch Diệu Hoa nghe rồi cũng ngỡ ngàng hệt như ta đêm trước. Nàng nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói với ta:
– Cái bẫy này đức phi đã giăng ra từ rất lâu rồi. Nghĩ lại, sự việc “phượng hoàng nhỏ máu” hôm sinh thần Lão Phật gia không phải nhắm vào hoàng hậu, mà là nhắm vào mối quan hệ giữa hoàng hậu và Lão Phật gia.
“Phượng hoàng nhỏ máu” chính là nhát đao trí mạng chặt đứt hoàn toàn tình cảm vốn đã lỏng lẻo giữa hai người.
Thái hậu dường như luôn không vừa ý hoàng hậu. Mối quan hệ giữa hoàng hậu và thái hậu căn bản đã không mấy tốt đẹp, nhưng dù gì vẫn có liên hệ gia tộc, thái hậu cũng không tiện làm khó nàng quá mức. Nếu có chuyện lớn xảy ra, dù thái hậu có không thích hoàng hậu thì vẫn phải nghĩ đến gia tộc mà bảo vệ nàng.
Thế nên Triệu Lam Kiều mới phải dày công sắp đặt tấn kịch lớn đêm thọ yến.
Trước tiên đánh vào chỗ dựa lớn nhất của hoàng hậu, sau đó mới đánh đến hoàng hậu. Nếu đêm hôm qua không có thái hậu ra mặt, một mình Triệu Lam Kiều ắt chẳng thể trấn áp nổi hoàng hậu.
Nước cờ này của Triệu Lam Kiều thật sự quá cao minh.
Ta vẫn lơ mơ nghĩ về những việc xảy ra hôm sinh thần thái hậu:
– Tại sao Lão Phật gia trông thấy “phượng hoàng nhỏ máu” lại kích động như vậy? Mà quan trọng hơn là tại sao đức phi lại biết Lão Phật gia trông thấy “phượng hoàng nhỏ máu” thì sẽ kích động?
Bức tranh “phượng hoàng nhỏ máu” như đã động vào cái vảy ngược của thái hậu. Chuyện này nhất định còn có ẩn tình.
Bạch Diệu Hoa lắc đầu:
– Muội không đoán được. Nhưng có tra ra chân tướng cũng chẳng ích lợi gì. Cơn sóng gió này, nếu hoàng hậu không chống đỡ nổi… Tương lai tất cả chúng ta đều khó sống qua ngày.
Cứ nghĩ tới cảnh người ngồi trên ghế phượng là Triệu Lam Kiều, sống lưng ta lại lạnh buốt.
Tờ mờ sáng hôm sau, hạ nhân đã vớt được xác Xuân Linh dưới hồ Vọng Nguyệt. Ta nghe nói, sau khi hoàng hậu về đến Triêu Lan cung thì liền vào ở lì trong phòng của Xuân Linh. Nàng không ăn, không uống, cứ ngồi thẫn thờ như thế, ai khuyên thế nào cũng không được.
Xuân Linh và Xuân Hạnh là hai tỳ nữ hồi môn của hoàng hậu. Bọn họ lớn lên bên cạnh nàng, tình thân chẳng khác nào tỷ muội. Hoàng hậu vừa phải chính miệng hạ lệnh xử tử Xuân Hạnh chưa bao lâu, giờ đến cả Xuân Linh cũng vì bảo vệ nàng mà bỏ mạng. Vết thương cũ còn đang rướm máu đã chồng thêm vết thương mới. Trong tình cảnh này, giữ tinh thần tỉnh táo đã là khó khăn, liệu hoàng hậu còn đủ sức đối phó với Triệu Lam Kiều hay không?
Ta chẳng biết đáp lại Bạch Diệu Hoa như thế nào, vì tương lai đen tối ấy cũng đang bóp nghẹn trái tim ta.
Bạch Diệu Hoa thấy ta im lặng, sốt ruột nói:
– Tỷ tỷ, hay là tỷ tỷ đến nói với hoàng thượng…
Ta buồn bã thở dài:
– Chuyện này liên quan đến thể diện của cả hoàng tộc họ Tống, lại có thái hậu tham dự, không phải cứ muốn bỏ qua là bỏ qua được. Nếu hoàng hậu không thể tự chứng minh bản thân trong sạch, đến hoàng thượng cũng không cứu nổi nàng.
Thời gian chậm chạp trôi qua.
Dù hoàng đế đã bưng bít hoàn toàn sự việc ở Vọng Nguyệt đình, người trong cung vẫn lờ mờ nhận ra hoàng hậu đang gặp rắc rối to. Từ sau lần Minh Du sảy thai, hoàng hậu mang vạ, gió ở hậu cung đã đổi chiều.Việc cấm túc đột ngột này như giọt nước làm tràn ly, khiến lòng người càng thêm biến động.
Kì hạn mười ngày cuối cùng cũng đến.
Không ngờ, sáng sớm ngày thứ mười, hoàng hậu lại phái người đến mời ta sang Triêu Lan cung.
Ngọc Nga lo lắng, chẳng muốn để ta đi:
– Đã đến nước này, các vị tiểu chủ kia đều tránh như tránh tà, chẳng muốn dính dáng gì đến Triêu Lan cung. Dương thuận dung còn vội vàng đem tất cả đồ do hoàng hậu nương nương ban cất vào một chỗ không dùng đến nữa… Chủ nhân cũng nên giữ khoảng cách đi thôi…
Ta biết nàng nói cũng có chỗ đúng, nhưng nếu hoàng hậu không thực sự cần thì sẽ không gọi ta đến làm gì. Biết đâu nàng đã nghĩ ra kế sách đối phó với Triệu Lam Kiều nên cần ta giúp sức thì sao? Giúp hoàng hậu cũng là tự giúp mình. Vả lại, hoàng đế chỉ cấm không cho hoàng hậu ra ngoài chứ không cấm kẻ khác đi vào Triêu Lan cung. Hắn đối với nàng cũng có điểm không đành lòng, ta cho rằng hắn sẽ không vì chuyện ta tới thăm nàng mà nổi giận.
Sau một hồi suy tính thiệt hơn, ta quyết định đến Triêu Lan cung một chuyến. Ngồi trong kiệu, ta còn khấp khởi vui mừng khi nghĩ đến cảnh hoàng hậu trở mình, dạy cho Triệu Lam Kiều một bài học. Thế nhưng ta chẳng hề hay biết mình đang đi vào tâm điểm của một trận giông bão long trời lở đất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.