Chương 118
Trần Lạc Hoa
10/10/2018
Một ngày đầu thu năm ấy, chúng phi lại có dịp tề tựu đông đủ tại Lạc Mai cung.
Bấy giờ, vẻ hoa lệ của đêm dạ yến tháng năm đã tàn phai. Lạc Mai cung từ trong ra ngoài đều nhuốm màu thê lương ảm đạm, đến sự thanh bình khi xưa cũng chẳng còn.
Từ sáng sớm, hoàng đế đã hạ lệnh triệu tập hậu cung, không ngoài chuyện Minh phi nương nương đột nhiên sinh bệnh.
Minh Du vô cớ phát điên, suốt ngày cuồng loạn đập phá đánh người, thái y bất đắc dĩ phải kê thuốc an thần liều mạnh để nàng ngủ yên. Tiệp Tuyết tự tay chăm sóc Minh Du bấy lâu, có lẽ đã lao lực nhiều ngày. Hai mắt nàng sưng mọng thâm quầng, trên trán còn có một vết bầm, dáng vẻ tiều tụy vô cùng.
Những người còn lại ai nấy đều nơm nớp lo âu. Mùa đông năm ngoái cũng tại nơi đây, hoàng tộc họ Tống mất đi đứa trẻ đầu tiên. Liễu Yến Yến quay về xuất phát điểm, hậu vị bắt đầu lung lay – là điểm khởi đầu cho toàn bộ chuỗi biến cố sau này. Dù không nói ra nhưng ai cũng hiểu rõ, ngày hôm nay nhất định sẽ lại có kẻ gặp họa sát thân.
Bấy nhiêu phi tần, thường ngày chỉ cần ở chung một chỗ sẽ lập tức sinh chuyện thị phi. Thế nhưng bây giờ trong điện lại yên ắng đến ngột ngạt, chẳng ai nói với ai câu nào.
Hoàng đế bãi triều xong liền đến thẳng Lạc Mai cung.
Diêu Ngôn và Đàm Mộc đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ đợi hoàng đế giá đáo là đem chứng cứ ra bẩm báo. Diêu Ngôn quỳ ở giữa điện, kính cẩn dâng lên một hộp sứ to gần bằng cái chén ăn cơm:
– Khởi bẩm hoàng thượng, nô tỳ cùng Đàm đại nhân đã cẩn thận tra xét tất cả vật dụng ở Lạc Mai cung, phát hiện hộp trà này…
Lý Thọ mau chóng nhận lấy hộp trà từ tay Diêu Ngôn, đưa đến trước mặt hoàng đế. Hoàng đế mở nắp hộp trà ra, nheo mắt nhìn vào bên trong:
– Trà này có độc sao?
Diêu Ngôn lắc đầu:
– Trà không có độc, chỉ là trong đó có lẫn lá đại ma… (1)
Hoàng đế cau mày, hơi ngạc nhiên:
– Đại ma là thứ gì mà có thể khiến người bình thường thần trí điên loạn?
Diêu Ngôn chậm rãi giải thích:
– Đại ma vốn là loài thảo mộc có tính giảm đau, an thần, từ xưa đã được dùng làm dược liệu. Người dùng đại ma thời gian đầu tinh thần sẽ phấn chấn, ăn ngon ngủ ngon. Nhưng loại thảo mộc này dược tính rất phức tạp, nếu dùng với liều lượng không chuẩn trong thời gian dài thì lợi bất cập hại. Nhẹ thì âu lo mất ngủ, nặng thì thần trí mơ hồ, nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ giống như Minh phi nương nương bây giờ…
Đàm Mộc bổ sung thêm:
– Minh phi nương nương vừa mới sảy thai không lâu, thân thể còn rất yếu nên dược tính của đại ma càng thêm mạnh mẽ, không cần đến thời gian dài cũng có thể gây ra tổn thương trầm trọng. (2)
Triệu Lam Kiều nghe đến đây bèn sợ hãi kêu lên:
– Nguy hại như vậy sao? Trà này ở đâu mà có?
Tiệp Tuyết hoảng hốt quay sang Liên Nhạc, mặt biến sắc:
– Là do Liên uyển dung tặng cho tỷ tỷ… Lẽ nào…
Hoàng đế bốc một nhúm trà đưa lên ngắm nghía, lạnh nhạt hỏi:
– Liên uyển dung, trà này đúng là của nàng ư?
Sắc mặt Liên Nhạc thoáng chốc đã trắng nhợt. Nàng ta vội vàng quỳ xuống, run rẩy thưa:
– Vâng, đúng là của thiếp…
Hoàng đế vẫn không rời mắt khỏi chỗ trà khô trong tay, nhưng long nhan dường như đã lạnh đi mấy phần. Giọng hắn trầm xuống:
– Tại sao lại đem trà chứa đại ma cho Minh phi?
Toàn thân Liên Nhạc run bắn lên, lại bày ra dáng vẻ thỏ con sợ sệt. Nàng ta dường như đã sợ đến nỗi nói không nên lời, chỉ biết ngẩng đầu nhìn hoàng đế bằng đôi mắt ngấn lệ, đẹp đến động lòng người:
– Thần thiếp… thần thiếp…
Tiệp Tuyết vốn không phải người kiên nhẫn. Nàng nghe đến đây đã nổi giận, lao ra nắm lấy hai vai Liên Nhạc lay mạnh mà mắng:
– Ngươi vì sao phải hãm hại tỷ tỷ? Ngày xưa ngươi ở bên ngoài bị ức hiếp đủ đường, cũng nhờ đến Lạc Mai cung, được tỷ tỷ rộng lượng che chở mới có thể bình yên sống qua ngày… Ngươi sao lại lấy oán báo ân như thế?!
Liên Nhạc bị lay mạnh đến nỗi búi tóc lỏng cả ra, phần mái phủ trước trán cũng vì thế mà bay tán loạn, để lộ một vết sẹo to bằng hai đốt ngón tay, trông hết sức thảm hại.
Hoàng đế buông nhúm trà trên tay xuống, ánh mắt lộ vẻ thất vọng:
– Trẫm nghĩ nàng là người ngoan ngoãn hiểu chuyện mới thăng vị cho nàng, để nàng đến Lạc Mai cung. Không ngờ nàng…
Chẳng riêng gì hoàng đế mà ở đây, chúng phi thảy đều không ngờ một nữ tử yếu đuối nhu nhược như Liên Nhạc lại dám mưu hại cung chủ như vậy, không ai giấu nổi kinh ngạc.
Ta cũng bị bất ngờ, phải lên tiếng hỏi:
– Liên uyển dung cớ gì lại làm ra chuyện độc ác như vậy? Nếu Minh phi có mệnh hệ gì thì uyển dung cũng khó thoát tội, chẳng phải là hại người hại mình sao?
Liên Nhạc trước sau vẫn chẳng hề biện bạch một câu, chỉ cúi đầu rơi nước mắt, nét mặt tràn ngập bi thương.
Chúng phi lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ mọi chuyện lại kết thúc đơn giản như vậy?
Hoàng đế thấy Liên Nhạc cứ khóc mãi thì càng thêm mất kiên nhẫn. Hắn vì Lê Khiết mà bảo bọc Liên Nhạc bấy lâu nay, nhưng nếu Liên Nhạc thực sự gây ra tội tày đình thế này, dù cho gương mặt kia có giống Lê Khiết đến đâu đi nữa cũng không cứu nổi nàng ta.
Mặt mũi hoàng đế đã tối sầm. Hắn thở dài một tiếng:
– Nếu nàng đã không có gì để nói…
Đúng lúc ấy, Vãn Tịch, tỳ nữ của Liên Nhạc từ đâu chạy đến quỳ sụp xuống dưới chân hoàng đế, dập đầu bồm bộp:
– Hoàng thượng, Liên tiểu chủ bị oan! Hộp trà đó vốn không phải của Liên tiểu chủ!
Hoàng đế nhướn mày, hơi khựng lại:
– Không phải của Liên uyển dung thì của ai?
Vãn Tịch chưa kịp đáp lời thì bị Liên Nhạc cản lại. Nàng ta nức nở quát lên:
– Vãn Tịch, không được nói nữa!
Đã mấy năm trôi qua mà tính nết Vãn Tịch này vẫn chẳng hề thay đổi. Nàng ta ngoảnh đầu lớn tiếng đáp lại Liên Nhạc:
– Chuyện đã đến nước này, tiểu chủ vẫn còn muốn che giấu cho nàng ta ư? Nếu bây giờ không nói ra, tiểu chủ sẽ bị hàm oan mà mất mạng đấy!
Nói đoạn, nàng ta lại một mực hướng về phía hoàng đế mà phân trần:
– Hoàng thượng, hộp trà đó thực ra là của Trịnh phi nương nương!
Lời của Vãn Tịch như một tiếng sấm giáng xuống đại điện Lạc Mai cung, khiến cho người người đều chấn động.
Hoàng đế đập bàn, trừng mắt dữ tợn:
– Nô tài to gan, dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt trẫm. Có biết là tội gì không?
Vãn Tịch dập đầu lia lịa, vì quá sợ hãi mà lạc cả giọng nhưng vẫn rất cứng cỏi:
– Nô tỳ không dám nửa lời gian dối! Hộp trà này đúng là của Trịnh phi nương nương ban cho Liên tiểu chủ. Trịnh phi nương nương nói trà này giúp ngủ ngon, tiểu chủ biết là trà quý không nỡ dùng. Sau lại thấy Minh phi nương nương vì mất đi long thai mà hằng đêm gặp ác mộng, mới đem dâng cho Minh phi nương nương… Nào ngờ… Nào ngờ…
Liên Nhạc lúc này đã khóc đến hít thở không thông, phải bò đến kéo tay Vãn Tịch:
– Đừng nói… đừng nói nữa…
Vãn Tịch nào chịu nghe lời, lại càng lớn giọng hơn:
– Nô tỳ biết tiểu chủ coi Trịnh phi nương nương như tỷ muội ruột thịt, một lòng muốn bảo vệ Trịnh phi nương nương… Nhưng người ta đã ác tâm như vậy, tiểu chủ còn liều mạng chịu oan để làm gì?
Từ khi Vãn Tịch nhắc đến Trịnh Vân Anh, tay ta đã run lên nhưng vẫn cố kiềm chế chờ xem diễn tiến sự việc. Theo mỗi lời Vãn Tịch nói ra, dự cảm chẳng lành trong lòng ta càng lúc càng thêm mạnh mẽ. Ta nhấp một ngụm trà, cố áp chế nỗi sợ hãi, bình thản cất tiếng:
– Trịnh phi hà cớ gì phải hại Liên uyển dung?
Triệu Lam Kiều mỉm cười vô tư:
– Không phải cứ mời Trịnh phi đến hỏi là biết sao?
Trịnh Vân Anh bản tính thiện lương ngay thẳng, không giỏi ăn nói. Gần đây muội ấy còn gặp phải quá nhiều chuyện thương tâm, suy nghĩ không thông, chắc chắn không đấu nổi với miệng lưỡi sắc bén của Triệu Lam Kiều.
Nghĩ vậy, ta lập tức lắc đầu phản đối:
– Sức khỏe Trịnh phi còn chưa khôi phục hoàn toàn. Thái y đã nói muội ấy bị thương ở đầu, không được kích động, nếu không bệnh tình sẽ tái phát. Nơi này hỗn loạn như vậy, bản cung cảm thấy không phù hợp.
Có lẽ là thấy ta có ý bao che, ở đằng xa, Liễu Yến Yến vốn luôn im hơi lặng tiếng cũng cất giọng mỉa mai:
– Nương nương đang sợ Trịnh phi thân thể mỏi mệt, không đủ sức chối tội ư?
Ta liếc nhìn Liễu Yến Yến, liền bắt gặp nụ cười nửa miệng đầy ngạo mạn và ánh mắt thách thức quen thuộc. Nàng ta vì hoàng hậu mà té một cú trí mạng như vậy, giờ tất nhiên sẽ không tha cho Trịnh Vân Anh.
Dương Ngọc Huệ không chịu thiếu phần, cũng che miệng cười giả lả:
– Trịnh phi nương nương tính ra thật tốt số! Có tỷ tỷ thân thiết là hiền phi nương nương chưởng quản hậu cung, gây ra chuyện gì cũng có tỷ tỷ chống đỡ, thật khiến người ta ao ước!
Tâm tính của Trịnh Vân Anh như thế nào, người trong cung có ai là không hiểu. Bởi vậy, đứng trước lời chỉ tội của Vãn Tịch, ngay cả Tiệp Tuyết vốn nóng nảy cũng tỏ ra lưỡng lự. Nàng hết nhìn Liên Nhạc lại nhìn ta, rồi chắp tay thưa với hoàng đế:
– Thần thiếp cũng không tin Trịnh phi lại là hung thủ. Nhưng không có mặt nàng ấy, e khó tra ra chân tướng…
Hoàng đế nghiêng người tựa vào tay ghế, mệt mỏi phẩy tay áo:
– Truyền Trịnh phi.
Chẳng bao lâu sau, Lý Thọ đã dẫn Trịnh Vân Anh tới.
Nhiều ngày không gặp, trông thấy dáng vẻ gầy yếu xanh xao và ánh mắt u uất của muội ấy, lòng ta không khỏi nhói đau.
Trịnh Vân Anh chưa hiểu sự tình, chỉ cẩn thận hành lễ rồi đứng sang một bên.
Hoàng đế nhìn qua muội ấy một lượt, sắc mặt cũng hòa hoãn lại đôi chút.
Hắn chỉ vào hộp trà bên cạnh, thấp giọng hỏi:
– Trà này có phải của nàng không?
Trịnh Vân Anh chớp mắt nhìn hộp trà, thản nhiên đáp:
– Đúng là của thần thiếp.
Hoàng đế lại hỏi tiếp:
– Có phải nàng ban hộp trà này cho Liên uyển dung?
Trịnh Vân Anh liếc nhìn chung quanh một chút, bắt gặp cảnh tượng kẻ đứng người quỳ thì hơi chau mày, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
– Bẩm, đúng là thiếp đã tặng hộp trà này cho Liên uyển dung từ mấy tháng trước. Hoàng thượng đột nhiên hỏi đến, không biết là có chuyện gì chăng?
Triệu Lam Kiều nhếch môi cười lạnh, chậm rãi lên tiếng:
– Hộp trà này của Trịnh phi cũng thực là lợi hại, chẳng những khiến Minh phi sống dở chết dở mà còn suýt chút nữa hại Liên muội muội đây phải chịu hàm oan. Tâm cơ bậc này… bản cung bội phục.
Giọng Trịnh Vân Anh hơi run lên:
– Đức phi nói gì, thần thiếp không hiểu?
Tiệp Tuyết mặt đầy nghi hoặc, lảo đảo đến trước mặt Trịnh Vân Anh nghẹn giọng hỏi:
– Vân Anh, ngươi không hiểu thật sao? Trong trà này có chứa đại ma… Liên Nhạc đem hộp trà của ngươi dâng cho tỷ tỷ… Tỷ tỷ của ta vừa mới sảy thai, thân thể yếu đuối không chịu nổi dược tính của đại ma nên mới ra nông nỗi này…
Trịnh Vân Anh thất sắc, lập tức đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống:
– Hoàng thượng! Trà này chính bản thân thần thiếp cũng đang dùng, thực không phải thứ độc hại. Lúc đó thần thiếp chỉ vì thấy Liên uyển dung hay mất ngủ nên mới tặng nàng ấy một hộp…
Trịnh Vân Anh còn chưa nói hết câu, Liễu Yến Yến đã cười khẩy:
– Vậy sao? Chứ không phải vì ngươi biết rõ Liên Nhạc đến ở Lạc Mai cung, có đồ tốt tất sẽ dâng cho cung chủ nên mới bày trò mượn đao giết người, ám toán Minh phi?
Trịnh Vân Anh tức giận mím môi, thẳng thừng đáp trả:
– Quý tần ngôn hành cẩn trọng. Bản cung có thể không chấp ngươi vô lễ, nhưng tuyệt đối không để ngươi tùy ý ngậm máu phun người như vậy! Bản cung với Minh phi không thù không oán, vì sao phải hại nàng?
Chúng ta chưa ai từng thấy Trịnh Vân Anh cứng rắn như vậy, tất không khỏi kinh ngạc. Khi xưa nếu đột nhiên gặp chuyện, muội ấy có lẽ sẽ sợ hãi ấp úng không nói nên lời, chỉ biết chờ hoàng hậu giải vây. Thế mà giờ đây, muội ấy bị Triệu Lam Kiều và Liễu Yến Yến thi nhau dồn ép nhưng không hề nao núng. Trong câu trả lời không quên nhấn mạnh hai chữ “quý tần”, phân rõ cao thấp rạch ròi, ngầm cảnh cáo Liễu Yến Yến cùng tất cả mọi người thời thế đã khác xưa. Liễu Yến Yến không còn là thục phi độc sủng hậu cung, mà Trịnh Vân Anh cũng không còn là tiểu cô nương mềm yếu năm nào.
Liễu Yến Yến đã quen thói càn quấy, đâu ngờ Trịnh Vân Anh lại có thể đối đáp sắc sảo như vậy, nhất thời giận đến nỗi mặt mũi đỏ gay.
Triệu Lam Kiều cũng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bật cười khanh khách:
– Hiền phi cứ lo lắng cho sức khỏe của Trịnh phi muội muội… Nhưng giờ xem ra, không những muội muội đã hết bệnh mà miệng lưỡi cũng tốt hơn xưa rất nhiều. Bất quá, mồm miệng lanh lợi cách mấy cũng không thể đổi trắng thay đen được. Ở đây, người có động cơ hãm hại Minh phi nhất chính là muội muội. Năm ngoái Hà Thục Chiêu đã vì chuyện Minh phi sảy thai mà khốn đốn một phen. Muội muội với nàng ta tình như thủ túc, nếu muội muốn thay nàng ta trút giận thì cũng không phải chuyện gì lạ.
Trong lòng Trịnh Vân Anh, hoàng hậu vẫn là vết thương còn rướm máu. Triệu Lam Kiều nhắc đến hoàng hậu, quả nhiên đã đánh trúng điểm yếu của muội ấy.
Từ đầu đến giờ, ta chưa vội nhiều lời vì muốn chờ xem kẻ nào muốn giở trò quỷ quái, nhưng đến lúc này, mọi chuyện đã rõ. Trịnh Vân Anh chính là mục tiêu.
Ta mỉm cười, chậm rãi nói:
– Đức phi nói gì thế? Nếu thực sự muốn báo thù cho Hà nương nương, chẳng phải nên nhắm vào Liễu quý tần đây ư? Chuyện Minh phi sảy thai, không phải do Liễu quý tần một tay dàn xếp hòng một tên hai nhạn, vừa loại trừ hoàng tự vừa đánh đổ hậu vị hay sao?
Liễu Yến Yến bị ta lôi chuyện hàm oan của mình ra làm lá chắn, lập tức trợn mắt gầm gừ:
– Lần đó ta bị tiểu nhân vu hại, hiền phi tự nhiên nhắc đến là có ý gì?
Có lẽ là để tránh Liễu Yến Yến lại nhiều lời gây họa, hoàng đế đột ngột cắt ngang:
– Nếu đại ma dược tính cổ quái, tất không phải là thứ được dùng rộng rãi trong cung. Vậy trà này Trịnh phi lấy ở đâu ra?
Trịnh Vân Anh ngước nhìn hoàng đế, ngập ngừng đáp:
– Thần thiếp… cũng không nhớ rõ. Thần thiếp ngã bệnh đã lâu. Quà đưa đến Minh Ngọc cung tính ra không nhiều nhưng cũng không ít, chỉ là một hộp trà… thần thiếp không có ấn tượng mấy.
Dương Ngọc Huệ không hề che giấu vẻ khoái trá khi nhìn người gặp họa, rất hăng hái thêm dầu vào lửa:
– Hoàng thượng nói rất phải. Nếu đã là thứ không được dùng rộng rãi, tất nhiên sẽ không phải do các cung đưa tới. Lại nói, từ khi Trịnh phi nương nương ngã bệnh, đồ đưa vào Minh Ngọc cung đều bị kiểm tra kỹ càng theo lệnh hiền phi nương nương, sao có thể lẫn vào thứ trà độc hại này được? Trịnh phi nương nương không thể nói ra tên người tặng, phải chăng vì trà đó căn bản chính là của nương nương?
Nói lâu như vậy mà vẫn chẳng ra đâu vào đâu, hoàng đế đã bắt đầu sốt ruột. Hắn nhìn Trịnh Vân Anh chằm chằm:
– Nàng thật sự không nhớ trà này từ đâu mà có?
Bờ vai Trịnh Vân Anh khẽ run rẩy, muội ấy cắn môi, dè dặt đáp:
– Thiếp thật sự không nhớ…
Hoàng đế thở hắt ra, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Chúng ta đều hiểu Trịnh Vân Anh tuyệt đối sẽ không mưu hại người khác, thế nhưng nếu muội ấy cứ như thế này… Sự việc sẽ lại đi vào ngõ cụt như cái lần hoàng hậu bị hại ở hồ Vọng Nguyệt, dù cho hoàng đế có muốn cứu muội ấy cũng đành lực bất tòng tâm.
Ta âm thầm lau mồ hôi lạnh bên thái dương, lòng chồng chéo muôn vàn toan tính. Tình thế đã như vậy, quả không thể không liều lĩnh một phen.
Đương lúc ta vừa định lên tiếng thì từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Một bóng người mặc quan phục thái y lật đật chạy vào trong, quỳ sụp xuống trước mặt hoàng đế:
– Bẩm hoàng thượng, hộp trà đó là của vi thần!
Hoàng đế hơi nhổm dậy, nheo mắt nhìn kẻ vừa từ trên trời rơi xuống kia:
– Ngươi…
Người nọ chợt nhận ra mình thất lễ, vội cúi đầu sát đất mà hành lễ:
– Hoàng thượng vạn tuế! Vi thần Lâm Giang bái kiến hoàng thượng, bái kiến các vị chủ tử!
Lâm Giang mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi đỏ gay, xem chừng là vừa nghe ngóng được sự tình liền vắt chân lên cổ chạy một mạch đến đây.
Hoàng đế săm soi hắn một lượt từ đầu đến chân rồi mới cất giọng hỏi:
– Ngươi là thái y điều trị cho Trịnh phi?
Lâm Giang chắp tay thưa:
– Chính là vi thần. Ngày trước Trịnh phi nương nương vì buồn chuyện gia đình mà tâm thần bất ổn, mất ngủ triền miên… trị bằng thuốc thông thường mãi không dứt nên vi thần mới mạo muội bào chế trà này, hi vọng giúp nương nương nhanh khỏi bệnh.
Sự xuất hiện của Lâm Giang khiến Triệu Lam Kiều hơi bất ngờ, nhưng nàng ta rất nhanh chóng lấy lại khí thế:
– Lâm đại nhân chắc chứ? Đại ma đã là thứ nguy hại như vậy, sao ngươi có thể tùy tiện đem cho phi tần uống chứ?
Lâm Giang bình sinh nhát gan, ta chỉ cần trêu một chút cũng đủ khiến hắn sợ xanh mặt. Nhưng lúc này, không hiểu hắn lấy đâu ra dũng khí, nói năng vô cùng rành mạch:
– Bẩm hoàng thượng, đại ma tuy là loại thảo dược khó dùng, nhưng nếu dùng đúng liều lượng thì công hiệu rất cao. Vì thể trạng Trịnh phi nương nương khi ấy vô cùng yếu ớt nên trà này chỉ dùng một lượng đại ma rất nhỏ. Sau khi bào chế xong, vi thần cũng đã đưa đến cho Viện phán đại nhân kiểm định rồi mới dám dâng lên Trịnh phi nương nương. Trong sổ sách ở Thái y viện vẫn còn ghi lại chuyện này, hoàng thượng phái người đến Thái y viện tra xét là sẽ rõ.
Triệu Lam Kiều bị Lâm Giang phớt lờ liền tức giận ra mặt. Nàng ta hừ lạnh một tiếng:
– Bất luận thế nào, Minh phi cũng là vì dùng trà này mà sinh bệnh.
Lâm Giang vẫn chẳng buồn nhìn đến Triệu Lam Kiều, chỉ một mực chắp tay hướng về hoàng đế mà thưa:
– Vi thần kê trà này cho Trịnh phi nương nương từ trước khi người bị thương ở đầu. Trừ lúc người hôn mê bất tỉnh ra, đến tận bây giờ vẫn sử dụng đều đặn, chứng tỏ trà rất an toàn, thân thể hư nhược vẫn có thể dùng được. Bệnh của Minh phi nương nương tuyệt đối không thể do dùng loại trà này!
Hoàng đế day day thái dương, liếc sang Đàm Mộc:
– Lão Đàm, chuyện này ngươi nghĩ sao?
Đàm Mộc vuốt râu, ngần ngừ đáp:
– Chỉ dùng riêng trà này thì đúng là không có vấn đề gì. Có điều…
Đàm Mộc chưa nói hết câu thì một nhân vật nữa lại xuất hiện.
Tô Trường Tín tay bưng một cái lư hương hớt hải tiến vào, hành lễ với hoàng đế rồi quay sang thưa với Đàm Mộc và Diêu Ngôn:
– Quả như hai vị dự đoán, trong hương này cũng có đại ma!
Lời của Tô Trường Tín như một cơn sóng dữ khác bất ngờ ập đến, chực chờ nhấn chìm Trịnh Vân Anh.
Chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp. Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, hắn ngồi thẳng dậy nghiêm giọng hỏi:
– Lại là chuyện gì?
Diêu Ngôn tiến lên phía trước, chậm rãi đáp:
– Khởi bẩm hoàng thượng, đúng như Lâm thái y đã nói, lượng đại ma trong trà quả thực không đủ để gây tác hại nặng nề như vậy. Thế nhưng trong khi tra xét, nô tỳ lại phát hiện không chỉ trong trà mà cả hương xông phòng của Minh phi nương nương cũng chứa đại ma. Tuy nhiên, cả nô tỳ và Đàm đại nhân đều không rành hương liệu – vì vậy mới nhờ Tô tổng quản đem lò hương này đến Thượng cung cục, nhờ đích thân Thượng cung đại nhân kiểm nghiệm.
Đàm Mộc cũng gật đầu xác nhận:
– Đại ma trong trà không đủ gây hại, nhưng hương xông này lại chứa một lượng đại ma rất lớn, còn được điều chế với nhiều loại thảo mộc khác để lấn át mùi hương đặc trưng của đại ma. Kỹ thuật chế hương vô cùng tinh vi, người bình thường ắt chẳng thể nào phát hiện được. Tiệp phi nương nương nói mấy tháng gần đây Minh phi chỉ thích dùng mỗi một loại hương này… Với thể trạng của Minh phi nương nương, chỉ xông hương này trong vài tháng cũng đã đủ tổn hại trầm trọng, đừng nói là thêm vào thứ trà kia…
Lông mày hoàng đế đã nhíu chặt lại, sắc mặt lạnh như băng tuyết:
– Từ lúc nào hương liệu trong cung lại tùy tiện dùng đến đại ma?
Tô Trường Tín đi theo hoàng đế đã nhiều năm nhưng nhìn thấy hắn nổi giận vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi. Ông cúi mình kính cẩn thưa:
– Thượng cung đại nhân đã xác nhận, đại ma tuy có tính an thần nhưng dùng lâu dễ sinh phụ thuộc nên xưa nay chưa từng dùng để chế hương trong cung. Lão nô liền biết có kẻ giở trò…
Ông nói đoạn, bèn quay ra phía cửa điện lớn tiếng gọi:
– Còn không mau mang ả vào đây?!
Ngay lập tức, một người mặc y phục nữ quan liền bị hai thái giám lôi xềnh xệch vào trong. Tô Trường Tín trỏ vào nữ quan nọ:
– Bẩm hoàng thượng, ả là thượng nghi quản chuyện chế tạo hương liệu ở Thượng Cung cục. Thứ hương xông chứa đại ma này do chính tay ả làm. Tương Huyền, mau đem những lời ngươi khai nhận trước mặt ta ban nãy bẩm lại với hoàng thượng!
Tương Huyền?!
Tại sao lại dính dáng đến cả Tương Huyền?
Tim ta bất giác đập mạnh.
Ban đầu là Liên Nhạc, rồi kéo theo Trịnh Vân Anh, Lâm Giang, bây giờ lại thêm Tương Huyền.
Lưng ta đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Thiên la địa võng này… Rốt cuộc sâu đến mức nào?
– Bẩm hoàng thượng… – Bên dưới, Tương Huyền đã bắt đầu khóc lóc. – Chuyện này… nô tỳ thật sự bị kẻ khác lừa gạt… Nô tỳ không hề biết lại hại đến Minh phi nương nương…
Bấy giờ, hoàng đế đã giận lắm rồi. Hắn nào có kiên nhẫn nghe Tương Huyền kể khổ. Xoảng một tiếng, chén trà trên bàn đã bị hắn ném tới trước mặt ả:
– Kẻ nào lừa gạt ngươi?
Chỉ một lời này cũng đủ khiến Tương Huyền sợ rúm người. Ả cuống quít lau nước mắt, nói một thôi một hồi:
– Là… Trịnh phi nương nương… Trịnh phi nương nương sai khiến nô tỳ thêm đại ma vào hương liệu của Minh phi nương nương, liều lượng cũng như cách chế biến đều do Trịnh phi đưa cho nô tỳ. Trịnh phi nương nương nói rằng muốn giúp Minh phi nương nương chữa chứng khó ngủ, nhưng Minh phi nương nương lại không muốn nhận ân huệ của người khác nên chỉ đành âm thầm làm vậy… Nô tỳ cứ nghĩ Trịnh phi nương nương thật lòng muốn giúp đỡ Minh phi nương nương… Nô tỳ không hiểu y thuật, cứ nghĩ đại ma dù không thực sự chữa được bệnh cũng chẳng gây hại gì… Nô tỳ nhất thời nhẹ dạ cho nên mới…
Triệu Lam Kiều tỏ vẻ kinh hãi:
– Thật không ngờ Trịnh phi lại là người như vậy!
Tương Huyền như sợ rằng lời nói của mình chưa đủ sức thuyết phục, bèn lần tay áo lấy ra một thỏi vàng ròng dâng lên:
– Thỏi vàng này chính là do Trịnh phi dùng để mua chuộc nô tỳ, nô tỳ không dám từ chối, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an không dám dùng đến. Mong hoàng thượng minh giám!
Bỗng nhiên lại xuất hiện cả nhân chứng lẫn vật chứng, ai nấy đều không khỏi sững sờ.
Tiệp Tuyết nhìn Trịnh Vân Anh trân trối, chỉ hỏi nổi hai tiếng:
– Vì sao?
Ta cắn môi, chăm chú nhìn thỏi vàng trong tay Tương Huyền, đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Cạm bẫy tinh tế như vậy, sao đột nhiên lại lộ ra sơ hở lớn đến nhường này?
Trái ngược với tâm trạng bất an của ta, người bị tố tội là Trịnh Vân Anh lại chẳng hề lộ vẻ hoang mang. Muội ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiệp Tuyết nói rõ từng chữ:
– Con người ta như thế nào, Tiệp phi còn không biết sao? Việc này hoàn toàn không liên quan đến ta.
Đoạn, muội ấy lại đến quỳ trước hoàng đế, bình thản phân minh:
– Sau khi phụ thân thiếp qua đời, thiếp luôn giam mình trong phòng, không hề bước chân ra ngoài nửa bước. Lần duy nhất xuất cung lại bị Giang thị xô ngã xuống hồ, đập đầu trọng thương, hôn mê bất tỉnh suốt một thời gian dài. Đến khi tỉnh lại, thiếp vẫn luôn ở trong phòng dưỡng thương. Đừng nói thiếp không ra ngoài, ngay cả người khác đến thăm cũng không đủ sức tiếp đón. Nhất là dạo gần đây, ngoại trừ Liên uyển dung và Lâm thái y, không hề có người thứ ba bước chân vào Minh Ngọc cung. Những điều này, toàn bộ cung nhân ở Minh Ngọc cung và các cung điện lân cận đều có thể làm chứng. Thần thiếp có thể mua chuộc một, hai người, chứ làm sao thao túng được tất cả? Xin hoàng thượng hãy cho người đi tra xét, xem có ai từng thấy cung nhân của thiếp đến Thượng cung cục tìm Tương Huyền, hoặc là thấy Tương Huyền từng đến Minh Ngọc cung hay không?
Không cần tra xét, chuyện Trịnh Vân Anh đóng cửa không tiếp khách ai cũng biết rõ.
Hoàng đế gật đầu, dịu giọng:
– Trẫm tin lời nàng.
Trịnh Vân Anh mỉm cười, nói tiếp:
– Còn về thỏi vàng này, vừa nhìn đã biết không phải của thiếp. Từ rất lâu rồi, Trung Tỉnh điện đã không còn đưa vàng đến Minh Ngọc cung. Ở Trịnh phủ lại càng không thể có. Hoàng thượng có thể phái người đi lục soát cả Minh Ngọc cung lẫn Trịnh phủ, thần thiếp cam đoan tuyệt đối không hề có một thỏi vàng nào.
Trịnh gia càng lúc càng sa sút – từ khi Trịnh tướng không còn, cả nhà đều sống dựa vào bổng lộc Cẩm Y vệ của Trịnh Thừa Nguyên. Dẫu rằng thỉnh thoảng hoàng đế cũng niệm tình Trịnh tướng đã mất mà cho người đưa đồ đến, nhưng trong đồ ngự ban không hề có loại vàng này. Điều ấy, bản thân hắn đương nhiên nhớ rõ. Lại nói, dù phi tần hưởng bổng lộc theo phân vị, nhưng cả Nội Thị giám lẫn Trung Tỉnh điện đều gió chiều nào xoay chiều ấy. Hoàng hậu sụp đổ, Trịnh thị lụi tàn, bản thân Trịnh Vân Anh vô sủng, bọn họ đương nhiên sẽ tìm cách cắt xén tư lợi. Nếu không có ta chống đỡ, Minh Ngọc cung không khéo còn chẳng có nổi một bữa cơm tươm tất.
Những chuyện này dù không ai nói ra, nhưng thảy đều hiểu rõ. Muốn giá họa cho Trịnh Vân Anh thì tùy tiện dùng vài miếng bạc vụn sẽ đáng tin hơn rất nhiều, vì sao phải dùng đến thỏi vàng này? Loại sơ hở này thật quá phô trương. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, sao lại nghĩ sẽ qua mắt hoàng đế được?
Trừ phi là cố ý…
Trịnh Vân Anh ngoảnh đầu nhìn Tương Huyền, nở một nụ cười giễu cợt:
– Tương Huyền nói liều lượng cùng cách chế hương từ chỗ thiếp mà ra, chuyện này lại càng nực cười hơn cả. Thiếp xưa nay cả hương xông cũng không phân biệt nổi mấy loại. Đàm đại nhân vừa nói hương này chế tạo rất tinh vi. Vậy, giữa thần thiếp và nữ quan tinh thông hương liệu bậc nhất Thượng Cung cục như Tương Huyền, nói thiếp dạy nàng ta chế hương không phải là quá hoang đường hay sao?
Nhưng bất kể nội tình thế nào, chúng ta không cần quan tâm nữa vì mấy sơ hở này đối với hoàng đế là đủ rồi.
Hắn liếc nhìn Tương Huyền bằng ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng hạ lệnh:
– Cẩu nô tài gan to hơn trời, dám hạ độc thủ hại Minh phi, lại còn muốn giá họa cho Trịnh phi, tội không thể tha. Người đâu, lôi xuống xử trảm thị chúng!
Khẩu dụ vừa ban, Tương Huyền liền bị kéo ra ngoài. Thỏi vàng trong tay ả rơi xuống đất, rực lên một tia sáng chói mắt. Ả vùng vẫy kêu oan, lập tức bị nhét giẻ vào miệng.
Trịnh Vân Anh nhìn Tương Huyền bị lôi đi rồi, cũng lẳng lặng cúi lạy:
– Dù Minh phi không phải do thiếp mưu hại, nhưng trà kia quả thực là từ chỗ thiếp mà ra. Trong chuyện này thiếp cũng có trách nhiệm, xin cam nguyện chịu phạt.
Hoàng đế thở dài, nhắm mắt nói khẽ:
– Trịnh phi bất cẩn làm tổn hại đến Minh phi, giáng xuống hàng chiêu dung, phạt chép kinh cầu phúc cho Minh phi.
Trịnh Vân Anh dập đầu tạ ân, không nói thêm gì nữa.
Lâm Giang tuy rằng vô can, nhưng trà là do hắn điều chế, tất không tránh khỏi liên lụy. Hoàng đế phạt hắn bổng lộc một năm, xem ra cũng đã nhẹ tay rồi.
Người cần phạt đều đã chịu phạt, thế nhưng hoàng đế vẫn ra chiều chưa vừa ý lắm. Ánh mắt hắn lướt qua tất cả những người trong điện, rồi đột ngột dừng lại trên người Vãn Tịch.
– Ngươi là cung nữ thân cận của Liên uyển dung phải không? Tên gì? Bao nhiêu tuổi?
Vãn Tịch nào ngờ hoàng đế lại hỏi đến mình. Nàng ta chẳng dám nhìn lên, run run đáp:
– Dạ phải… Nô tỳ tên Vãn Tịch, năm nay mười tám tuổi…
Hoàng đế lại dịu dàng nói:
– Ngẩng mặt lên cho trẫm xem.
Vãn Tịch càng lúc càng run rẩy, khi ngẩng đầu lên thì mặt đã tái xanh.
Hoàng đế nhìn nàng ta một chút rồi gật gù:
– Dung mạo không tệ, mồm mép cũng lanh lợi lắm, thực là khả ái.
Gương mặt tái xanh của Vãn Tịch chợt chuyển sắc hồng. Chúng phi ý nhị liếc nhìn nhau đầy thấu hiểu.
Đương lúc chúng ta đã chắc mẩm ngày mai, hậu cung lại có thêm một vị tỷ muội thì hoàng đế đã xẵng giọng:
– Loại hạ nhân xinh đẹp lanh lợi nhưng lại không biết phép tắc như thế, sống có ích gì?
Vừa mới dịu dàng hỏi han, chớp mắt một cái đã sát khí bừng bừng. Người trong điện không ai là không giật thót. Tính tình hoàng đế không còn nóng nảy như xưa, nhưng bản lĩnh trở mặt như trở bàn tay thì vẫn lợi hại vô cùng.
Nét ấm áp ban nãy trên gương mặt hoàng đế đã biến mất chẳng còn vết tích, hắn cười lạnh:
– Trước mặt chủ tử, ở đâu ra chỗ cho bọn nô tỳ hung hăng lớn giọng? Dù điều ngươi nói là sự thật, dựa vào thái độ của ngươi ban nãy, có bao nhiêu cái đầu cũng nên rơi xuống cả rồi. Trẫm nể mặt Liên uyển dung mới tha mạng cho ngươi lần này. Về sau còn dám giương nanh múa vuốt trước mặt chủ tử, đừng trách vì sao cái đầu của ngươi không cánh mà bay.
Nói đoạn, liền sai người lôi Vãn Tịch ra đánh ba mươi trượng làm gương cho nô tài khắp lục cung.
Trước tình cảnh ấy, Liên Nhạc chẳng dám cầu xin gì, chỉ biết cúi lạy thật thấp:
– Tạ hoàng thượng khai ân, thần thiếp nhất định sẽ dạy dỗ Vãn Tịch thật cẩn thận.
Hoàng đế cũng không nhìn đến Liên Nhạc nữa, lạnh lùng phẩy tay áo rời khỏi Lạc Mai cung.
Tầng tầng thiên la địa võng, sấm giăng chớp giật đầy trời, cuối cùng êm hơi lặng tiếng mà khép lại như vậy.
Từ xưa đến nay, phàm là phi tần phát điên, bất kể vì lí do gì cũng sẽ bị đày vào lãnh cung. May mà phụ thân Minh Du cũng tính là trọng thần trong triều, nàng lại được tiếng từng mang long thai, hoàng đế niệm tình bèn để nàng ra hành cung Thanh An dưỡng bệnh. Không chỉ vậy, hắn còn phái một đoàn mười người vừa cung nữ vừa thái giám, cùng với cả thái y đi theo chữa trị.
Phi tử ra hành cung, xưa nay chưa một ai còn đường quay lại. Thế nhưng so với việc phải vào lãnh cung, đây đã là ưu ái rất lớn đối với Minh Du rồi.
Điều chúng ta không ai ngờ đến là Tiệp Tuyết lại một mực sống chết đòi đi theo chăm sóc Minh Du.
Ngày tiễn hai nàng xuất cung, ta từng hỏi Tiệp Tuyết:
– Lần này rời đi có lẽ sẽ không còn cơ hội trở về hoàng cung nữa, muội muội biết chứ?
Hôm ấy, Tiệp Tuyết không có váy áo diễm lệ, không còn son phấn điểm trang. Nàng mặc y phục giản dị, khuôn mặt rạng rỡ như hoa xuân ngày nào giờ đây gầy rộc đi vì mỏi mệt, hai hốc mắt trũng sâu nhìn thê lương không tả xiết.
Nàng nở một nụ cười yếu ớt:
– Tỷ tỷ lâm trọng bệnh, muội sao có thể bỏ mặc tỷ ấy không lo? Vinh hoa phú quý tột cùng mà không có tỷ tỷ, đối với muội cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Thế gian lòng người lạnh bạc, chân tình một mảnh khó cầu.
Ta không hỏi thêm nữa, chỉ dặn nàng nếu gặp khó khăn gì thì cứ viết cho ta một phong thư, ta nhất định sẽ hết lòng tương trợ.
Tiệp Tuyết cúi người bái tạ, ngoái nhìn hoàng cung lần cuối rồi dứt khoát quay lưng, leo lên xe ngựa.
Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy người con gái thẳng thắn, nhiệt thành ấy.
Chú thích (1), (2)
Đại ma thường được biết đến với tên gọi là cần sa (Cannabis, marijuana). Cần sa chứa hơn 500 loại hóa chất, có khả năng ảnh hưởng trực tiếp đến hệ thần kinh người sử dụng, tuy nhiên chất gây nghiện tác động lên thần kinh chủ yếu là THC (delta 9-tetrahydrocannabinol). Khi hít cần sa, THC từ phổi đi vào đường máu, tác động lên não bộ, mang lại cảm giác sảng khoái. Tác dụng của THC tùy thuộc vào liệu lượng sử dụng và thể chất người dùng. Chất này có thể tạo cảm giác hưng phấn (khi mới sử dụng, Minh Du vui vẻ, “tăng động” hơn, mang thau vàng đi trêu Triệu Lam Kiều, bứt đứt xâu chuỗi làm Tô Nhược ngã…), nhưng cũng có thể gây ra tình trạng lo âu, sợ hãi, thậm chí là ảo giác.
Cần sa có thể sử dụng dưới nhiều dạng như hút (tác động mạnh mẽ và nhanh nhất), hoặc đường ăn uống (tác động chậm).
Cần sa đã được sử dụng trong y học từ rất lâu đời, kể cả ở phương Đông lẫn phương Tây. Theo y thuật cổ truyền Trung Hoa, cần sa đã được sử dụng từ hơn 1800 năm trước bởi hoàng đế Thần Nông. Theo đó, cần sa được chỉ định chữa trị các chứng đau nhức mãn tính, chuột rút, khó ngủ, biếng ăn,…
Ở nhiều nước, cần sa đã được hợp pháp hóa trong ngành dược phẩm. Ở liều lượng phù hợp với sự chỉ định và theo dõi của bác sĩ, cần sa là một loại thuốc an toàn và hữu hiệu. Tuy nhiên, nếu lạm dụng sẽ gây nhiều tác hại như nghiện, suy giảm trí nhớ, ảo giác, điên loạn.
Bấy giờ, vẻ hoa lệ của đêm dạ yến tháng năm đã tàn phai. Lạc Mai cung từ trong ra ngoài đều nhuốm màu thê lương ảm đạm, đến sự thanh bình khi xưa cũng chẳng còn.
Từ sáng sớm, hoàng đế đã hạ lệnh triệu tập hậu cung, không ngoài chuyện Minh phi nương nương đột nhiên sinh bệnh.
Minh Du vô cớ phát điên, suốt ngày cuồng loạn đập phá đánh người, thái y bất đắc dĩ phải kê thuốc an thần liều mạnh để nàng ngủ yên. Tiệp Tuyết tự tay chăm sóc Minh Du bấy lâu, có lẽ đã lao lực nhiều ngày. Hai mắt nàng sưng mọng thâm quầng, trên trán còn có một vết bầm, dáng vẻ tiều tụy vô cùng.
Những người còn lại ai nấy đều nơm nớp lo âu. Mùa đông năm ngoái cũng tại nơi đây, hoàng tộc họ Tống mất đi đứa trẻ đầu tiên. Liễu Yến Yến quay về xuất phát điểm, hậu vị bắt đầu lung lay – là điểm khởi đầu cho toàn bộ chuỗi biến cố sau này. Dù không nói ra nhưng ai cũng hiểu rõ, ngày hôm nay nhất định sẽ lại có kẻ gặp họa sát thân.
Bấy nhiêu phi tần, thường ngày chỉ cần ở chung một chỗ sẽ lập tức sinh chuyện thị phi. Thế nhưng bây giờ trong điện lại yên ắng đến ngột ngạt, chẳng ai nói với ai câu nào.
Hoàng đế bãi triều xong liền đến thẳng Lạc Mai cung.
Diêu Ngôn và Đàm Mộc đã chuẩn bị sẵn từ trước, chỉ đợi hoàng đế giá đáo là đem chứng cứ ra bẩm báo. Diêu Ngôn quỳ ở giữa điện, kính cẩn dâng lên một hộp sứ to gần bằng cái chén ăn cơm:
– Khởi bẩm hoàng thượng, nô tỳ cùng Đàm đại nhân đã cẩn thận tra xét tất cả vật dụng ở Lạc Mai cung, phát hiện hộp trà này…
Lý Thọ mau chóng nhận lấy hộp trà từ tay Diêu Ngôn, đưa đến trước mặt hoàng đế. Hoàng đế mở nắp hộp trà ra, nheo mắt nhìn vào bên trong:
– Trà này có độc sao?
Diêu Ngôn lắc đầu:
– Trà không có độc, chỉ là trong đó có lẫn lá đại ma… (1)
Hoàng đế cau mày, hơi ngạc nhiên:
– Đại ma là thứ gì mà có thể khiến người bình thường thần trí điên loạn?
Diêu Ngôn chậm rãi giải thích:
– Đại ma vốn là loài thảo mộc có tính giảm đau, an thần, từ xưa đã được dùng làm dược liệu. Người dùng đại ma thời gian đầu tinh thần sẽ phấn chấn, ăn ngon ngủ ngon. Nhưng loại thảo mộc này dược tính rất phức tạp, nếu dùng với liều lượng không chuẩn trong thời gian dài thì lợi bất cập hại. Nhẹ thì âu lo mất ngủ, nặng thì thần trí mơ hồ, nếu không chữa trị kịp thời thì sẽ giống như Minh phi nương nương bây giờ…
Đàm Mộc bổ sung thêm:
– Minh phi nương nương vừa mới sảy thai không lâu, thân thể còn rất yếu nên dược tính của đại ma càng thêm mạnh mẽ, không cần đến thời gian dài cũng có thể gây ra tổn thương trầm trọng. (2)
Triệu Lam Kiều nghe đến đây bèn sợ hãi kêu lên:
– Nguy hại như vậy sao? Trà này ở đâu mà có?
Tiệp Tuyết hoảng hốt quay sang Liên Nhạc, mặt biến sắc:
– Là do Liên uyển dung tặng cho tỷ tỷ… Lẽ nào…
Hoàng đế bốc một nhúm trà đưa lên ngắm nghía, lạnh nhạt hỏi:
– Liên uyển dung, trà này đúng là của nàng ư?
Sắc mặt Liên Nhạc thoáng chốc đã trắng nhợt. Nàng ta vội vàng quỳ xuống, run rẩy thưa:
– Vâng, đúng là của thiếp…
Hoàng đế vẫn không rời mắt khỏi chỗ trà khô trong tay, nhưng long nhan dường như đã lạnh đi mấy phần. Giọng hắn trầm xuống:
– Tại sao lại đem trà chứa đại ma cho Minh phi?
Toàn thân Liên Nhạc run bắn lên, lại bày ra dáng vẻ thỏ con sợ sệt. Nàng ta dường như đã sợ đến nỗi nói không nên lời, chỉ biết ngẩng đầu nhìn hoàng đế bằng đôi mắt ngấn lệ, đẹp đến động lòng người:
– Thần thiếp… thần thiếp…
Tiệp Tuyết vốn không phải người kiên nhẫn. Nàng nghe đến đây đã nổi giận, lao ra nắm lấy hai vai Liên Nhạc lay mạnh mà mắng:
– Ngươi vì sao phải hãm hại tỷ tỷ? Ngày xưa ngươi ở bên ngoài bị ức hiếp đủ đường, cũng nhờ đến Lạc Mai cung, được tỷ tỷ rộng lượng che chở mới có thể bình yên sống qua ngày… Ngươi sao lại lấy oán báo ân như thế?!
Liên Nhạc bị lay mạnh đến nỗi búi tóc lỏng cả ra, phần mái phủ trước trán cũng vì thế mà bay tán loạn, để lộ một vết sẹo to bằng hai đốt ngón tay, trông hết sức thảm hại.
Hoàng đế buông nhúm trà trên tay xuống, ánh mắt lộ vẻ thất vọng:
– Trẫm nghĩ nàng là người ngoan ngoãn hiểu chuyện mới thăng vị cho nàng, để nàng đến Lạc Mai cung. Không ngờ nàng…
Chẳng riêng gì hoàng đế mà ở đây, chúng phi thảy đều không ngờ một nữ tử yếu đuối nhu nhược như Liên Nhạc lại dám mưu hại cung chủ như vậy, không ai giấu nổi kinh ngạc.
Ta cũng bị bất ngờ, phải lên tiếng hỏi:
– Liên uyển dung cớ gì lại làm ra chuyện độc ác như vậy? Nếu Minh phi có mệnh hệ gì thì uyển dung cũng khó thoát tội, chẳng phải là hại người hại mình sao?
Liên Nhạc trước sau vẫn chẳng hề biện bạch một câu, chỉ cúi đầu rơi nước mắt, nét mặt tràn ngập bi thương.
Chúng phi lẳng lặng đưa mắt nhìn nhau. Chẳng lẽ mọi chuyện lại kết thúc đơn giản như vậy?
Hoàng đế thấy Liên Nhạc cứ khóc mãi thì càng thêm mất kiên nhẫn. Hắn vì Lê Khiết mà bảo bọc Liên Nhạc bấy lâu nay, nhưng nếu Liên Nhạc thực sự gây ra tội tày đình thế này, dù cho gương mặt kia có giống Lê Khiết đến đâu đi nữa cũng không cứu nổi nàng ta.
Mặt mũi hoàng đế đã tối sầm. Hắn thở dài một tiếng:
– Nếu nàng đã không có gì để nói…
Đúng lúc ấy, Vãn Tịch, tỳ nữ của Liên Nhạc từ đâu chạy đến quỳ sụp xuống dưới chân hoàng đế, dập đầu bồm bộp:
– Hoàng thượng, Liên tiểu chủ bị oan! Hộp trà đó vốn không phải của Liên tiểu chủ!
Hoàng đế nhướn mày, hơi khựng lại:
– Không phải của Liên uyển dung thì của ai?
Vãn Tịch chưa kịp đáp lời thì bị Liên Nhạc cản lại. Nàng ta nức nở quát lên:
– Vãn Tịch, không được nói nữa!
Đã mấy năm trôi qua mà tính nết Vãn Tịch này vẫn chẳng hề thay đổi. Nàng ta ngoảnh đầu lớn tiếng đáp lại Liên Nhạc:
– Chuyện đã đến nước này, tiểu chủ vẫn còn muốn che giấu cho nàng ta ư? Nếu bây giờ không nói ra, tiểu chủ sẽ bị hàm oan mà mất mạng đấy!
Nói đoạn, nàng ta lại một mực hướng về phía hoàng đế mà phân trần:
– Hoàng thượng, hộp trà đó thực ra là của Trịnh phi nương nương!
Lời của Vãn Tịch như một tiếng sấm giáng xuống đại điện Lạc Mai cung, khiến cho người người đều chấn động.
Hoàng đế đập bàn, trừng mắt dữ tợn:
– Nô tài to gan, dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt trẫm. Có biết là tội gì không?
Vãn Tịch dập đầu lia lịa, vì quá sợ hãi mà lạc cả giọng nhưng vẫn rất cứng cỏi:
– Nô tỳ không dám nửa lời gian dối! Hộp trà này đúng là của Trịnh phi nương nương ban cho Liên tiểu chủ. Trịnh phi nương nương nói trà này giúp ngủ ngon, tiểu chủ biết là trà quý không nỡ dùng. Sau lại thấy Minh phi nương nương vì mất đi long thai mà hằng đêm gặp ác mộng, mới đem dâng cho Minh phi nương nương… Nào ngờ… Nào ngờ…
Liên Nhạc lúc này đã khóc đến hít thở không thông, phải bò đến kéo tay Vãn Tịch:
– Đừng nói… đừng nói nữa…
Vãn Tịch nào chịu nghe lời, lại càng lớn giọng hơn:
– Nô tỳ biết tiểu chủ coi Trịnh phi nương nương như tỷ muội ruột thịt, một lòng muốn bảo vệ Trịnh phi nương nương… Nhưng người ta đã ác tâm như vậy, tiểu chủ còn liều mạng chịu oan để làm gì?
Từ khi Vãn Tịch nhắc đến Trịnh Vân Anh, tay ta đã run lên nhưng vẫn cố kiềm chế chờ xem diễn tiến sự việc. Theo mỗi lời Vãn Tịch nói ra, dự cảm chẳng lành trong lòng ta càng lúc càng thêm mạnh mẽ. Ta nhấp một ngụm trà, cố áp chế nỗi sợ hãi, bình thản cất tiếng:
– Trịnh phi hà cớ gì phải hại Liên uyển dung?
Triệu Lam Kiều mỉm cười vô tư:
– Không phải cứ mời Trịnh phi đến hỏi là biết sao?
Trịnh Vân Anh bản tính thiện lương ngay thẳng, không giỏi ăn nói. Gần đây muội ấy còn gặp phải quá nhiều chuyện thương tâm, suy nghĩ không thông, chắc chắn không đấu nổi với miệng lưỡi sắc bén của Triệu Lam Kiều.
Nghĩ vậy, ta lập tức lắc đầu phản đối:
– Sức khỏe Trịnh phi còn chưa khôi phục hoàn toàn. Thái y đã nói muội ấy bị thương ở đầu, không được kích động, nếu không bệnh tình sẽ tái phát. Nơi này hỗn loạn như vậy, bản cung cảm thấy không phù hợp.
Có lẽ là thấy ta có ý bao che, ở đằng xa, Liễu Yến Yến vốn luôn im hơi lặng tiếng cũng cất giọng mỉa mai:
– Nương nương đang sợ Trịnh phi thân thể mỏi mệt, không đủ sức chối tội ư?
Ta liếc nhìn Liễu Yến Yến, liền bắt gặp nụ cười nửa miệng đầy ngạo mạn và ánh mắt thách thức quen thuộc. Nàng ta vì hoàng hậu mà té một cú trí mạng như vậy, giờ tất nhiên sẽ không tha cho Trịnh Vân Anh.
Dương Ngọc Huệ không chịu thiếu phần, cũng che miệng cười giả lả:
– Trịnh phi nương nương tính ra thật tốt số! Có tỷ tỷ thân thiết là hiền phi nương nương chưởng quản hậu cung, gây ra chuyện gì cũng có tỷ tỷ chống đỡ, thật khiến người ta ao ước!
Tâm tính của Trịnh Vân Anh như thế nào, người trong cung có ai là không hiểu. Bởi vậy, đứng trước lời chỉ tội của Vãn Tịch, ngay cả Tiệp Tuyết vốn nóng nảy cũng tỏ ra lưỡng lự. Nàng hết nhìn Liên Nhạc lại nhìn ta, rồi chắp tay thưa với hoàng đế:
– Thần thiếp cũng không tin Trịnh phi lại là hung thủ. Nhưng không có mặt nàng ấy, e khó tra ra chân tướng…
Hoàng đế nghiêng người tựa vào tay ghế, mệt mỏi phẩy tay áo:
– Truyền Trịnh phi.
Chẳng bao lâu sau, Lý Thọ đã dẫn Trịnh Vân Anh tới.
Nhiều ngày không gặp, trông thấy dáng vẻ gầy yếu xanh xao và ánh mắt u uất của muội ấy, lòng ta không khỏi nhói đau.
Trịnh Vân Anh chưa hiểu sự tình, chỉ cẩn thận hành lễ rồi đứng sang một bên.
Hoàng đế nhìn qua muội ấy một lượt, sắc mặt cũng hòa hoãn lại đôi chút.
Hắn chỉ vào hộp trà bên cạnh, thấp giọng hỏi:
– Trà này có phải của nàng không?
Trịnh Vân Anh chớp mắt nhìn hộp trà, thản nhiên đáp:
– Đúng là của thần thiếp.
Hoàng đế lại hỏi tiếp:
– Có phải nàng ban hộp trà này cho Liên uyển dung?
Trịnh Vân Anh liếc nhìn chung quanh một chút, bắt gặp cảnh tượng kẻ đứng người quỳ thì hơi chau mày, nhưng vẫn bình tĩnh trả lời:
– Bẩm, đúng là thiếp đã tặng hộp trà này cho Liên uyển dung từ mấy tháng trước. Hoàng thượng đột nhiên hỏi đến, không biết là có chuyện gì chăng?
Triệu Lam Kiều nhếch môi cười lạnh, chậm rãi lên tiếng:
– Hộp trà này của Trịnh phi cũng thực là lợi hại, chẳng những khiến Minh phi sống dở chết dở mà còn suýt chút nữa hại Liên muội muội đây phải chịu hàm oan. Tâm cơ bậc này… bản cung bội phục.
Giọng Trịnh Vân Anh hơi run lên:
– Đức phi nói gì, thần thiếp không hiểu?
Tiệp Tuyết mặt đầy nghi hoặc, lảo đảo đến trước mặt Trịnh Vân Anh nghẹn giọng hỏi:
– Vân Anh, ngươi không hiểu thật sao? Trong trà này có chứa đại ma… Liên Nhạc đem hộp trà của ngươi dâng cho tỷ tỷ… Tỷ tỷ của ta vừa mới sảy thai, thân thể yếu đuối không chịu nổi dược tính của đại ma nên mới ra nông nỗi này…
Trịnh Vân Anh thất sắc, lập tức đến trước mặt hoàng đế quỳ xuống:
– Hoàng thượng! Trà này chính bản thân thần thiếp cũng đang dùng, thực không phải thứ độc hại. Lúc đó thần thiếp chỉ vì thấy Liên uyển dung hay mất ngủ nên mới tặng nàng ấy một hộp…
Trịnh Vân Anh còn chưa nói hết câu, Liễu Yến Yến đã cười khẩy:
– Vậy sao? Chứ không phải vì ngươi biết rõ Liên Nhạc đến ở Lạc Mai cung, có đồ tốt tất sẽ dâng cho cung chủ nên mới bày trò mượn đao giết người, ám toán Minh phi?
Trịnh Vân Anh tức giận mím môi, thẳng thừng đáp trả:
– Quý tần ngôn hành cẩn trọng. Bản cung có thể không chấp ngươi vô lễ, nhưng tuyệt đối không để ngươi tùy ý ngậm máu phun người như vậy! Bản cung với Minh phi không thù không oán, vì sao phải hại nàng?
Chúng ta chưa ai từng thấy Trịnh Vân Anh cứng rắn như vậy, tất không khỏi kinh ngạc. Khi xưa nếu đột nhiên gặp chuyện, muội ấy có lẽ sẽ sợ hãi ấp úng không nói nên lời, chỉ biết chờ hoàng hậu giải vây. Thế mà giờ đây, muội ấy bị Triệu Lam Kiều và Liễu Yến Yến thi nhau dồn ép nhưng không hề nao núng. Trong câu trả lời không quên nhấn mạnh hai chữ “quý tần”, phân rõ cao thấp rạch ròi, ngầm cảnh cáo Liễu Yến Yến cùng tất cả mọi người thời thế đã khác xưa. Liễu Yến Yến không còn là thục phi độc sủng hậu cung, mà Trịnh Vân Anh cũng không còn là tiểu cô nương mềm yếu năm nào.
Liễu Yến Yến đã quen thói càn quấy, đâu ngờ Trịnh Vân Anh lại có thể đối đáp sắc sảo như vậy, nhất thời giận đến nỗi mặt mũi đỏ gay.
Triệu Lam Kiều cũng hơi ngạc nhiên, nhưng chỉ trong chớp mắt đã bật cười khanh khách:
– Hiền phi cứ lo lắng cho sức khỏe của Trịnh phi muội muội… Nhưng giờ xem ra, không những muội muội đã hết bệnh mà miệng lưỡi cũng tốt hơn xưa rất nhiều. Bất quá, mồm miệng lanh lợi cách mấy cũng không thể đổi trắng thay đen được. Ở đây, người có động cơ hãm hại Minh phi nhất chính là muội muội. Năm ngoái Hà Thục Chiêu đã vì chuyện Minh phi sảy thai mà khốn đốn một phen. Muội muội với nàng ta tình như thủ túc, nếu muội muốn thay nàng ta trút giận thì cũng không phải chuyện gì lạ.
Trong lòng Trịnh Vân Anh, hoàng hậu vẫn là vết thương còn rướm máu. Triệu Lam Kiều nhắc đến hoàng hậu, quả nhiên đã đánh trúng điểm yếu của muội ấy.
Từ đầu đến giờ, ta chưa vội nhiều lời vì muốn chờ xem kẻ nào muốn giở trò quỷ quái, nhưng đến lúc này, mọi chuyện đã rõ. Trịnh Vân Anh chính là mục tiêu.
Ta mỉm cười, chậm rãi nói:
– Đức phi nói gì thế? Nếu thực sự muốn báo thù cho Hà nương nương, chẳng phải nên nhắm vào Liễu quý tần đây ư? Chuyện Minh phi sảy thai, không phải do Liễu quý tần một tay dàn xếp hòng một tên hai nhạn, vừa loại trừ hoàng tự vừa đánh đổ hậu vị hay sao?
Liễu Yến Yến bị ta lôi chuyện hàm oan của mình ra làm lá chắn, lập tức trợn mắt gầm gừ:
– Lần đó ta bị tiểu nhân vu hại, hiền phi tự nhiên nhắc đến là có ý gì?
Có lẽ là để tránh Liễu Yến Yến lại nhiều lời gây họa, hoàng đế đột ngột cắt ngang:
– Nếu đại ma dược tính cổ quái, tất không phải là thứ được dùng rộng rãi trong cung. Vậy trà này Trịnh phi lấy ở đâu ra?
Trịnh Vân Anh ngước nhìn hoàng đế, ngập ngừng đáp:
– Thần thiếp… cũng không nhớ rõ. Thần thiếp ngã bệnh đã lâu. Quà đưa đến Minh Ngọc cung tính ra không nhiều nhưng cũng không ít, chỉ là một hộp trà… thần thiếp không có ấn tượng mấy.
Dương Ngọc Huệ không hề che giấu vẻ khoái trá khi nhìn người gặp họa, rất hăng hái thêm dầu vào lửa:
– Hoàng thượng nói rất phải. Nếu đã là thứ không được dùng rộng rãi, tất nhiên sẽ không phải do các cung đưa tới. Lại nói, từ khi Trịnh phi nương nương ngã bệnh, đồ đưa vào Minh Ngọc cung đều bị kiểm tra kỹ càng theo lệnh hiền phi nương nương, sao có thể lẫn vào thứ trà độc hại này được? Trịnh phi nương nương không thể nói ra tên người tặng, phải chăng vì trà đó căn bản chính là của nương nương?
Nói lâu như vậy mà vẫn chẳng ra đâu vào đâu, hoàng đế đã bắt đầu sốt ruột. Hắn nhìn Trịnh Vân Anh chằm chằm:
– Nàng thật sự không nhớ trà này từ đâu mà có?
Bờ vai Trịnh Vân Anh khẽ run rẩy, muội ấy cắn môi, dè dặt đáp:
– Thiếp thật sự không nhớ…
Hoàng đế thở hắt ra, ánh mắt lộ vẻ thất vọng. Chúng ta đều hiểu Trịnh Vân Anh tuyệt đối sẽ không mưu hại người khác, thế nhưng nếu muội ấy cứ như thế này… Sự việc sẽ lại đi vào ngõ cụt như cái lần hoàng hậu bị hại ở hồ Vọng Nguyệt, dù cho hoàng đế có muốn cứu muội ấy cũng đành lực bất tòng tâm.
Ta âm thầm lau mồ hôi lạnh bên thái dương, lòng chồng chéo muôn vàn toan tính. Tình thế đã như vậy, quả không thể không liều lĩnh một phen.
Đương lúc ta vừa định lên tiếng thì từ bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Một bóng người mặc quan phục thái y lật đật chạy vào trong, quỳ sụp xuống trước mặt hoàng đế:
– Bẩm hoàng thượng, hộp trà đó là của vi thần!
Hoàng đế hơi nhổm dậy, nheo mắt nhìn kẻ vừa từ trên trời rơi xuống kia:
– Ngươi…
Người nọ chợt nhận ra mình thất lễ, vội cúi đầu sát đất mà hành lễ:
– Hoàng thượng vạn tuế! Vi thần Lâm Giang bái kiến hoàng thượng, bái kiến các vị chủ tử!
Lâm Giang mồ hôi nhễ nhại, mặt mũi đỏ gay, xem chừng là vừa nghe ngóng được sự tình liền vắt chân lên cổ chạy một mạch đến đây.
Hoàng đế săm soi hắn một lượt từ đầu đến chân rồi mới cất giọng hỏi:
– Ngươi là thái y điều trị cho Trịnh phi?
Lâm Giang chắp tay thưa:
– Chính là vi thần. Ngày trước Trịnh phi nương nương vì buồn chuyện gia đình mà tâm thần bất ổn, mất ngủ triền miên… trị bằng thuốc thông thường mãi không dứt nên vi thần mới mạo muội bào chế trà này, hi vọng giúp nương nương nhanh khỏi bệnh.
Sự xuất hiện của Lâm Giang khiến Triệu Lam Kiều hơi bất ngờ, nhưng nàng ta rất nhanh chóng lấy lại khí thế:
– Lâm đại nhân chắc chứ? Đại ma đã là thứ nguy hại như vậy, sao ngươi có thể tùy tiện đem cho phi tần uống chứ?
Lâm Giang bình sinh nhát gan, ta chỉ cần trêu một chút cũng đủ khiến hắn sợ xanh mặt. Nhưng lúc này, không hiểu hắn lấy đâu ra dũng khí, nói năng vô cùng rành mạch:
– Bẩm hoàng thượng, đại ma tuy là loại thảo dược khó dùng, nhưng nếu dùng đúng liều lượng thì công hiệu rất cao. Vì thể trạng Trịnh phi nương nương khi ấy vô cùng yếu ớt nên trà này chỉ dùng một lượng đại ma rất nhỏ. Sau khi bào chế xong, vi thần cũng đã đưa đến cho Viện phán đại nhân kiểm định rồi mới dám dâng lên Trịnh phi nương nương. Trong sổ sách ở Thái y viện vẫn còn ghi lại chuyện này, hoàng thượng phái người đến Thái y viện tra xét là sẽ rõ.
Triệu Lam Kiều bị Lâm Giang phớt lờ liền tức giận ra mặt. Nàng ta hừ lạnh một tiếng:
– Bất luận thế nào, Minh phi cũng là vì dùng trà này mà sinh bệnh.
Lâm Giang vẫn chẳng buồn nhìn đến Triệu Lam Kiều, chỉ một mực chắp tay hướng về hoàng đế mà thưa:
– Vi thần kê trà này cho Trịnh phi nương nương từ trước khi người bị thương ở đầu. Trừ lúc người hôn mê bất tỉnh ra, đến tận bây giờ vẫn sử dụng đều đặn, chứng tỏ trà rất an toàn, thân thể hư nhược vẫn có thể dùng được. Bệnh của Minh phi nương nương tuyệt đối không thể do dùng loại trà này!
Hoàng đế day day thái dương, liếc sang Đàm Mộc:
– Lão Đàm, chuyện này ngươi nghĩ sao?
Đàm Mộc vuốt râu, ngần ngừ đáp:
– Chỉ dùng riêng trà này thì đúng là không có vấn đề gì. Có điều…
Đàm Mộc chưa nói hết câu thì một nhân vật nữa lại xuất hiện.
Tô Trường Tín tay bưng một cái lư hương hớt hải tiến vào, hành lễ với hoàng đế rồi quay sang thưa với Đàm Mộc và Diêu Ngôn:
– Quả như hai vị dự đoán, trong hương này cũng có đại ma!
Lời của Tô Trường Tín như một cơn sóng dữ khác bất ngờ ập đến, chực chờ nhấn chìm Trịnh Vân Anh.
Chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp. Sắc mặt hoàng đế trầm xuống, hắn ngồi thẳng dậy nghiêm giọng hỏi:
– Lại là chuyện gì?
Diêu Ngôn tiến lên phía trước, chậm rãi đáp:
– Khởi bẩm hoàng thượng, đúng như Lâm thái y đã nói, lượng đại ma trong trà quả thực không đủ để gây tác hại nặng nề như vậy. Thế nhưng trong khi tra xét, nô tỳ lại phát hiện không chỉ trong trà mà cả hương xông phòng của Minh phi nương nương cũng chứa đại ma. Tuy nhiên, cả nô tỳ và Đàm đại nhân đều không rành hương liệu – vì vậy mới nhờ Tô tổng quản đem lò hương này đến Thượng cung cục, nhờ đích thân Thượng cung đại nhân kiểm nghiệm.
Đàm Mộc cũng gật đầu xác nhận:
– Đại ma trong trà không đủ gây hại, nhưng hương xông này lại chứa một lượng đại ma rất lớn, còn được điều chế với nhiều loại thảo mộc khác để lấn át mùi hương đặc trưng của đại ma. Kỹ thuật chế hương vô cùng tinh vi, người bình thường ắt chẳng thể nào phát hiện được. Tiệp phi nương nương nói mấy tháng gần đây Minh phi chỉ thích dùng mỗi một loại hương này… Với thể trạng của Minh phi nương nương, chỉ xông hương này trong vài tháng cũng đã đủ tổn hại trầm trọng, đừng nói là thêm vào thứ trà kia…
Lông mày hoàng đế đã nhíu chặt lại, sắc mặt lạnh như băng tuyết:
– Từ lúc nào hương liệu trong cung lại tùy tiện dùng đến đại ma?
Tô Trường Tín đi theo hoàng đế đã nhiều năm nhưng nhìn thấy hắn nổi giận vẫn không khỏi rùng mình sợ hãi. Ông cúi mình kính cẩn thưa:
– Thượng cung đại nhân đã xác nhận, đại ma tuy có tính an thần nhưng dùng lâu dễ sinh phụ thuộc nên xưa nay chưa từng dùng để chế hương trong cung. Lão nô liền biết có kẻ giở trò…
Ông nói đoạn, bèn quay ra phía cửa điện lớn tiếng gọi:
– Còn không mau mang ả vào đây?!
Ngay lập tức, một người mặc y phục nữ quan liền bị hai thái giám lôi xềnh xệch vào trong. Tô Trường Tín trỏ vào nữ quan nọ:
– Bẩm hoàng thượng, ả là thượng nghi quản chuyện chế tạo hương liệu ở Thượng Cung cục. Thứ hương xông chứa đại ma này do chính tay ả làm. Tương Huyền, mau đem những lời ngươi khai nhận trước mặt ta ban nãy bẩm lại với hoàng thượng!
Tương Huyền?!
Tại sao lại dính dáng đến cả Tương Huyền?
Tim ta bất giác đập mạnh.
Ban đầu là Liên Nhạc, rồi kéo theo Trịnh Vân Anh, Lâm Giang, bây giờ lại thêm Tương Huyền.
Lưng ta đã bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.
Thiên la địa võng này… Rốt cuộc sâu đến mức nào?
– Bẩm hoàng thượng… – Bên dưới, Tương Huyền đã bắt đầu khóc lóc. – Chuyện này… nô tỳ thật sự bị kẻ khác lừa gạt… Nô tỳ không hề biết lại hại đến Minh phi nương nương…
Bấy giờ, hoàng đế đã giận lắm rồi. Hắn nào có kiên nhẫn nghe Tương Huyền kể khổ. Xoảng một tiếng, chén trà trên bàn đã bị hắn ném tới trước mặt ả:
– Kẻ nào lừa gạt ngươi?
Chỉ một lời này cũng đủ khiến Tương Huyền sợ rúm người. Ả cuống quít lau nước mắt, nói một thôi một hồi:
– Là… Trịnh phi nương nương… Trịnh phi nương nương sai khiến nô tỳ thêm đại ma vào hương liệu của Minh phi nương nương, liều lượng cũng như cách chế biến đều do Trịnh phi đưa cho nô tỳ. Trịnh phi nương nương nói rằng muốn giúp Minh phi nương nương chữa chứng khó ngủ, nhưng Minh phi nương nương lại không muốn nhận ân huệ của người khác nên chỉ đành âm thầm làm vậy… Nô tỳ cứ nghĩ Trịnh phi nương nương thật lòng muốn giúp đỡ Minh phi nương nương… Nô tỳ không hiểu y thuật, cứ nghĩ đại ma dù không thực sự chữa được bệnh cũng chẳng gây hại gì… Nô tỳ nhất thời nhẹ dạ cho nên mới…
Triệu Lam Kiều tỏ vẻ kinh hãi:
– Thật không ngờ Trịnh phi lại là người như vậy!
Tương Huyền như sợ rằng lời nói của mình chưa đủ sức thuyết phục, bèn lần tay áo lấy ra một thỏi vàng ròng dâng lên:
– Thỏi vàng này chính là do Trịnh phi dùng để mua chuộc nô tỳ, nô tỳ không dám từ chối, nhưng trong lòng luôn cảm thấy bất an không dám dùng đến. Mong hoàng thượng minh giám!
Bỗng nhiên lại xuất hiện cả nhân chứng lẫn vật chứng, ai nấy đều không khỏi sững sờ.
Tiệp Tuyết nhìn Trịnh Vân Anh trân trối, chỉ hỏi nổi hai tiếng:
– Vì sao?
Ta cắn môi, chăm chú nhìn thỏi vàng trong tay Tương Huyền, đột nhiên cảm thấy choáng váng.
Cạm bẫy tinh tế như vậy, sao đột nhiên lại lộ ra sơ hở lớn đến nhường này?
Trái ngược với tâm trạng bất an của ta, người bị tố tội là Trịnh Vân Anh lại chẳng hề lộ vẻ hoang mang. Muội ấy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt Tiệp Tuyết nói rõ từng chữ:
– Con người ta như thế nào, Tiệp phi còn không biết sao? Việc này hoàn toàn không liên quan đến ta.
Đoạn, muội ấy lại đến quỳ trước hoàng đế, bình thản phân minh:
– Sau khi phụ thân thiếp qua đời, thiếp luôn giam mình trong phòng, không hề bước chân ra ngoài nửa bước. Lần duy nhất xuất cung lại bị Giang thị xô ngã xuống hồ, đập đầu trọng thương, hôn mê bất tỉnh suốt một thời gian dài. Đến khi tỉnh lại, thiếp vẫn luôn ở trong phòng dưỡng thương. Đừng nói thiếp không ra ngoài, ngay cả người khác đến thăm cũng không đủ sức tiếp đón. Nhất là dạo gần đây, ngoại trừ Liên uyển dung và Lâm thái y, không hề có người thứ ba bước chân vào Minh Ngọc cung. Những điều này, toàn bộ cung nhân ở Minh Ngọc cung và các cung điện lân cận đều có thể làm chứng. Thần thiếp có thể mua chuộc một, hai người, chứ làm sao thao túng được tất cả? Xin hoàng thượng hãy cho người đi tra xét, xem có ai từng thấy cung nhân của thiếp đến Thượng cung cục tìm Tương Huyền, hoặc là thấy Tương Huyền từng đến Minh Ngọc cung hay không?
Không cần tra xét, chuyện Trịnh Vân Anh đóng cửa không tiếp khách ai cũng biết rõ.
Hoàng đế gật đầu, dịu giọng:
– Trẫm tin lời nàng.
Trịnh Vân Anh mỉm cười, nói tiếp:
– Còn về thỏi vàng này, vừa nhìn đã biết không phải của thiếp. Từ rất lâu rồi, Trung Tỉnh điện đã không còn đưa vàng đến Minh Ngọc cung. Ở Trịnh phủ lại càng không thể có. Hoàng thượng có thể phái người đi lục soát cả Minh Ngọc cung lẫn Trịnh phủ, thần thiếp cam đoan tuyệt đối không hề có một thỏi vàng nào.
Trịnh gia càng lúc càng sa sút – từ khi Trịnh tướng không còn, cả nhà đều sống dựa vào bổng lộc Cẩm Y vệ của Trịnh Thừa Nguyên. Dẫu rằng thỉnh thoảng hoàng đế cũng niệm tình Trịnh tướng đã mất mà cho người đưa đồ đến, nhưng trong đồ ngự ban không hề có loại vàng này. Điều ấy, bản thân hắn đương nhiên nhớ rõ. Lại nói, dù phi tần hưởng bổng lộc theo phân vị, nhưng cả Nội Thị giám lẫn Trung Tỉnh điện đều gió chiều nào xoay chiều ấy. Hoàng hậu sụp đổ, Trịnh thị lụi tàn, bản thân Trịnh Vân Anh vô sủng, bọn họ đương nhiên sẽ tìm cách cắt xén tư lợi. Nếu không có ta chống đỡ, Minh Ngọc cung không khéo còn chẳng có nổi một bữa cơm tươm tất.
Những chuyện này dù không ai nói ra, nhưng thảy đều hiểu rõ. Muốn giá họa cho Trịnh Vân Anh thì tùy tiện dùng vài miếng bạc vụn sẽ đáng tin hơn rất nhiều, vì sao phải dùng đến thỏi vàng này? Loại sơ hở này thật quá phô trương. Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, sao lại nghĩ sẽ qua mắt hoàng đế được?
Trừ phi là cố ý…
Trịnh Vân Anh ngoảnh đầu nhìn Tương Huyền, nở một nụ cười giễu cợt:
– Tương Huyền nói liều lượng cùng cách chế hương từ chỗ thiếp mà ra, chuyện này lại càng nực cười hơn cả. Thiếp xưa nay cả hương xông cũng không phân biệt nổi mấy loại. Đàm đại nhân vừa nói hương này chế tạo rất tinh vi. Vậy, giữa thần thiếp và nữ quan tinh thông hương liệu bậc nhất Thượng Cung cục như Tương Huyền, nói thiếp dạy nàng ta chế hương không phải là quá hoang đường hay sao?
Nhưng bất kể nội tình thế nào, chúng ta không cần quan tâm nữa vì mấy sơ hở này đối với hoàng đế là đủ rồi.
Hắn liếc nhìn Tương Huyền bằng ánh mắt khinh bỉ, lạnh lùng hạ lệnh:
– Cẩu nô tài gan to hơn trời, dám hạ độc thủ hại Minh phi, lại còn muốn giá họa cho Trịnh phi, tội không thể tha. Người đâu, lôi xuống xử trảm thị chúng!
Khẩu dụ vừa ban, Tương Huyền liền bị kéo ra ngoài. Thỏi vàng trong tay ả rơi xuống đất, rực lên một tia sáng chói mắt. Ả vùng vẫy kêu oan, lập tức bị nhét giẻ vào miệng.
Trịnh Vân Anh nhìn Tương Huyền bị lôi đi rồi, cũng lẳng lặng cúi lạy:
– Dù Minh phi không phải do thiếp mưu hại, nhưng trà kia quả thực là từ chỗ thiếp mà ra. Trong chuyện này thiếp cũng có trách nhiệm, xin cam nguyện chịu phạt.
Hoàng đế thở dài, nhắm mắt nói khẽ:
– Trịnh phi bất cẩn làm tổn hại đến Minh phi, giáng xuống hàng chiêu dung, phạt chép kinh cầu phúc cho Minh phi.
Trịnh Vân Anh dập đầu tạ ân, không nói thêm gì nữa.
Lâm Giang tuy rằng vô can, nhưng trà là do hắn điều chế, tất không tránh khỏi liên lụy. Hoàng đế phạt hắn bổng lộc một năm, xem ra cũng đã nhẹ tay rồi.
Người cần phạt đều đã chịu phạt, thế nhưng hoàng đế vẫn ra chiều chưa vừa ý lắm. Ánh mắt hắn lướt qua tất cả những người trong điện, rồi đột ngột dừng lại trên người Vãn Tịch.
– Ngươi là cung nữ thân cận của Liên uyển dung phải không? Tên gì? Bao nhiêu tuổi?
Vãn Tịch nào ngờ hoàng đế lại hỏi đến mình. Nàng ta chẳng dám nhìn lên, run run đáp:
– Dạ phải… Nô tỳ tên Vãn Tịch, năm nay mười tám tuổi…
Hoàng đế lại dịu dàng nói:
– Ngẩng mặt lên cho trẫm xem.
Vãn Tịch càng lúc càng run rẩy, khi ngẩng đầu lên thì mặt đã tái xanh.
Hoàng đế nhìn nàng ta một chút rồi gật gù:
– Dung mạo không tệ, mồm mép cũng lanh lợi lắm, thực là khả ái.
Gương mặt tái xanh của Vãn Tịch chợt chuyển sắc hồng. Chúng phi ý nhị liếc nhìn nhau đầy thấu hiểu.
Đương lúc chúng ta đã chắc mẩm ngày mai, hậu cung lại có thêm một vị tỷ muội thì hoàng đế đã xẵng giọng:
– Loại hạ nhân xinh đẹp lanh lợi nhưng lại không biết phép tắc như thế, sống có ích gì?
Vừa mới dịu dàng hỏi han, chớp mắt một cái đã sát khí bừng bừng. Người trong điện không ai là không giật thót. Tính tình hoàng đế không còn nóng nảy như xưa, nhưng bản lĩnh trở mặt như trở bàn tay thì vẫn lợi hại vô cùng.
Nét ấm áp ban nãy trên gương mặt hoàng đế đã biến mất chẳng còn vết tích, hắn cười lạnh:
– Trước mặt chủ tử, ở đâu ra chỗ cho bọn nô tỳ hung hăng lớn giọng? Dù điều ngươi nói là sự thật, dựa vào thái độ của ngươi ban nãy, có bao nhiêu cái đầu cũng nên rơi xuống cả rồi. Trẫm nể mặt Liên uyển dung mới tha mạng cho ngươi lần này. Về sau còn dám giương nanh múa vuốt trước mặt chủ tử, đừng trách vì sao cái đầu của ngươi không cánh mà bay.
Nói đoạn, liền sai người lôi Vãn Tịch ra đánh ba mươi trượng làm gương cho nô tài khắp lục cung.
Trước tình cảnh ấy, Liên Nhạc chẳng dám cầu xin gì, chỉ biết cúi lạy thật thấp:
– Tạ hoàng thượng khai ân, thần thiếp nhất định sẽ dạy dỗ Vãn Tịch thật cẩn thận.
Hoàng đế cũng không nhìn đến Liên Nhạc nữa, lạnh lùng phẩy tay áo rời khỏi Lạc Mai cung.
Tầng tầng thiên la địa võng, sấm giăng chớp giật đầy trời, cuối cùng êm hơi lặng tiếng mà khép lại như vậy.
Từ xưa đến nay, phàm là phi tần phát điên, bất kể vì lí do gì cũng sẽ bị đày vào lãnh cung. May mà phụ thân Minh Du cũng tính là trọng thần trong triều, nàng lại được tiếng từng mang long thai, hoàng đế niệm tình bèn để nàng ra hành cung Thanh An dưỡng bệnh. Không chỉ vậy, hắn còn phái một đoàn mười người vừa cung nữ vừa thái giám, cùng với cả thái y đi theo chữa trị.
Phi tử ra hành cung, xưa nay chưa một ai còn đường quay lại. Thế nhưng so với việc phải vào lãnh cung, đây đã là ưu ái rất lớn đối với Minh Du rồi.
Điều chúng ta không ai ngờ đến là Tiệp Tuyết lại một mực sống chết đòi đi theo chăm sóc Minh Du.
Ngày tiễn hai nàng xuất cung, ta từng hỏi Tiệp Tuyết:
– Lần này rời đi có lẽ sẽ không còn cơ hội trở về hoàng cung nữa, muội muội biết chứ?
Hôm ấy, Tiệp Tuyết không có váy áo diễm lệ, không còn son phấn điểm trang. Nàng mặc y phục giản dị, khuôn mặt rạng rỡ như hoa xuân ngày nào giờ đây gầy rộc đi vì mỏi mệt, hai hốc mắt trũng sâu nhìn thê lương không tả xiết.
Nàng nở một nụ cười yếu ớt:
– Tỷ tỷ lâm trọng bệnh, muội sao có thể bỏ mặc tỷ ấy không lo? Vinh hoa phú quý tột cùng mà không có tỷ tỷ, đối với muội cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Thế gian lòng người lạnh bạc, chân tình một mảnh khó cầu.
Ta không hỏi thêm nữa, chỉ dặn nàng nếu gặp khó khăn gì thì cứ viết cho ta một phong thư, ta nhất định sẽ hết lòng tương trợ.
Tiệp Tuyết cúi người bái tạ, ngoái nhìn hoàng cung lần cuối rồi dứt khoát quay lưng, leo lên xe ngựa.
Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy người con gái thẳng thắn, nhiệt thành ấy.
Chú thích (1), (2)
Đại ma thường được biết đến với tên gọi là cần sa (Cannabis, marijuana). Cần sa chứa hơn 500 loại hóa chất, có khả năng ảnh hưởng trực tiếp đến hệ thần kinh người sử dụng, tuy nhiên chất gây nghiện tác động lên thần kinh chủ yếu là THC (delta 9-tetrahydrocannabinol). Khi hít cần sa, THC từ phổi đi vào đường máu, tác động lên não bộ, mang lại cảm giác sảng khoái. Tác dụng của THC tùy thuộc vào liệu lượng sử dụng và thể chất người dùng. Chất này có thể tạo cảm giác hưng phấn (khi mới sử dụng, Minh Du vui vẻ, “tăng động” hơn, mang thau vàng đi trêu Triệu Lam Kiều, bứt đứt xâu chuỗi làm Tô Nhược ngã…), nhưng cũng có thể gây ra tình trạng lo âu, sợ hãi, thậm chí là ảo giác.
Cần sa có thể sử dụng dưới nhiều dạng như hút (tác động mạnh mẽ và nhanh nhất), hoặc đường ăn uống (tác động chậm).
Cần sa đã được sử dụng trong y học từ rất lâu đời, kể cả ở phương Đông lẫn phương Tây. Theo y thuật cổ truyền Trung Hoa, cần sa đã được sử dụng từ hơn 1800 năm trước bởi hoàng đế Thần Nông. Theo đó, cần sa được chỉ định chữa trị các chứng đau nhức mãn tính, chuột rút, khó ngủ, biếng ăn,…
Ở nhiều nước, cần sa đã được hợp pháp hóa trong ngành dược phẩm. Ở liều lượng phù hợp với sự chỉ định và theo dõi của bác sĩ, cần sa là một loại thuốc an toàn và hữu hiệu. Tuy nhiên, nếu lạm dụng sẽ gây nhiều tác hại như nghiện, suy giảm trí nhớ, ảo giác, điên loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.