Chương 73: Cố Nhân Gặp Lại
Thuần Khiết Tích Tiểu Long
26/09/2020
Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài.
Châu Trạch chán nãn ngồi bệch xuống đất. Nền gạch men lạnh lẽo thế nhưng không lạnh bằng tim hắn lúc này.
A… Đã quên!
Mình mất tim rồi!
Kéo áo sơmi lên, Châu Trạch phát hiện vết thương kia đã lành, chỉ trong vòng một buổi tối, nó phục hồi nguyên vẹn.
Chuyện này… Khiến Châu Trạch không khỏi hoài nghi, có phải là bản thân trúng… ảo thuật của đối phương hay không? Thật ra, tim hắn vẫn còn.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được nhịp tim. Cỗ thân thể này của hắn vẫn còn sức sống, không hề xảy ra vấn đề gì.
Nhưng dường như… Có cảm xúc nào đó bị rút đi.
Một vài phản ứng bản năng cũng trở thành “vùng cấm”, dường như có một bước tường vô hình đang nhốt hắn lại.
Đêm hôm qua, lẽ ra hắn nên vọt đến bên cạnh nạn nhân cùng với Hứa Thanh Lãng. Dù rằng ý nghĩ đầu tiên của hắn là nạn nhân đã chết, nhưng nếu là hắn, hắn sẽ làm như vậy.
Tỷ như vừa rồi, khi Hứa Thanh Lãng quát hỏi hắn, chính hắn đã đáp lại một câu:
- Có liên quan gì tôi?
Lần đầu tiên giết chết một con khỉ, sau đó cùng ông già khó hiểu kia ngồi vào bàn ăn một bữa ăn độc nhất vô nhị… Kỳ thật, sau khi trải qua những chuyện đó, hắn vẫn còn chút hoảng hốt.
Cho dù ngay khi đám người kia chơi bút tiên, hắn có cảm nhận được cũng không thể có bất kỳ phản ứng nào.
Đêm qua, bản thân tựa như chim sợ cành cong, trông gà hóa cuốc, cái gọi là “rung động” cũng chỉ là hư hư thực thực.
Hiển nhiên, tất cả chỉ là cái cớ. Hiện tại, Châu Trạch cảm giác rất rõ, bản thân giống như một người vừa làm răng, ăn có thể ăn, uống có thể uống, nhưng luôn có cái gì đó thiếu thiếu, hơn nữa, còn có hơi khó chịu.
Người chính là như vậy, dù cho bị gặp phải bất hạnh, bị nghiền nát, ép đến tận cùng, thế nhưng chỉ cần phía trước có hi vọng, bạn sẽ nắm chặt lấy nó, tiếp tục bước đi trên con đường của mình.
Trước kia, trong cô nhi viện, Châu Trạch là như thế. Trong bệnh viện, hắn cũng như thế.
Dù là hiện tại, hắn vẫn thế.
Nói dễ nghe một chút thì là cứng cỏi, còn nói khó nghe… Chết tử tế cũng không bằng còn sống.
Hai tay chống xuống đất.
Ngẩng đầu.
Thở dài một hơi.
Hắn không kịp.
Trong lòng hắn luôn tự nhủ phải tìm ra thứ đó sớm một chút, sau đó bắt lấy nó, ném vào Đia Ngục, rồi nhận công trạng… Đây tuyệt đối là một miếng mồi thơm.
Nhưng tại sao hắn lại không ngừng nghĩ… Nếu một ngày không tìm được thứ kia, sẽ càng có thêm nhiều người phải chết? Có người thứ nhất, sẽ có thứ hai, thứ ba.
Một khi quỷ thật sự giết người, càng ngày sẽ càng điên cuồng hơn. Đối với quỷ mà nói, hoàn toàn tỉnh ngộ tính là tan thành mây khói.
Chính vì vậy, sẽ liên tục có người dùng cách thức khó hiểu để chấm dứt sinh mệnh của mình.
Nhưng Châu Trạch không thể nghĩ vậy, hắn không thể xem đó là mục tiêu, nếu không cái cảm giác quặn đau ở ngực sẽ tra tấn hắn từng giây từng phút.
Giống như lão già kia đã nói trên bàn cơm: Một người, nếu không có lương tâm, có muốn tốt cũng không tốt được.
Đúng lúc này, Châu Trạch vô tình nhìn lên trần nhà, ngẩn người. Ở đó dường như có một sợi tơ màu đen rất nhỏ.
Bỗng nhiên…
Thân thể hắn run lên.
Hắn đã tìm được.
Hắn tìm được thứ kia rồi.
Nó vốn dĩ không có đến, đêm qua nó cũng không ở trong tiệm sách.
Mà ở phía trên.
Quan sát mọi người.
Chăm chú nhìn hết thảy mọi chuyện diễn ra ở đây.
Thậm chí, nó còn duỗi tay ra, tác động đến ngòi bút, dùng loại phương thức này từng chút từng chút một gia nhập vào trò chơi.
Đây là một phương thức không tưởng, một thứ đã vượt ngoài nhận thức của Châu Trạch.
- Rốt cuộc không có người phải chết nữa!
- Aaa… Đau quá!
Vừa đứng dậy, Châu Trạch không thể không khom người ngồi xổm xuống.
- Rốt cuộc có thể nhận được công trạng!
Được rồi, không đau.
Má!
- Người chết là Trần Diệc Nông. - Hứa Thanh Lãng vừa nhai hạt cau (1) vừa nói chuyện với Châu Trạch.
(1) Hạt cau được người Trung Quốc xem là một thứ dược liệu có rất nhiều công dụng như: Chống đột quỵ, diệt khuẩn khoang miệng, ngừa sâu răng, cải thiện chứng tâm thần phân liệt, ngăn ngừa thiếu máu, tốt cho dạ dày, kiểm soát tiểu đường, chống buồn nôn,… Nhai hạt cau là một thói quen ở Trung Quốc.
- Chính là người đàn ông dự định tỏ tình đêm qua? - Châu Trạch hỏi.
- Đúng, chính là hắn, tôi vừa nghe cảnh sát nói. Hẳn là hắn ta vừa mới lấy lời khai xong. Ai ngờ vừa rời khỏi cục cảnh sát lại chạy đến đây, sau đó nhảy xuống.
Cảnh xác vẫn chưa xác định được đối tượng hiềm nghi cụ thể, cho nên sau khi Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng lấy lời khai xong, quá trình điều tra kết thúc, những người còn lại cũng được thả ra, chỉ bị hạn chế rời khỏi Thông thành trong khoảng thời gian này.
- Nói vậy có nghĩa là hắn vừa rời khỏi cục cảnh sát liền đi tự tử? - Châu Trạch cảm thán một tiếng - Thật đúng là hôn lễ khủng bố.
- Này, anh bớt khẩu nghiệp một chút được không? Người ta cũng đã chết rồi! - Hứa Thanh Lãng khó chịu nói.
- Tích đức? Cậu cần tích đức à? Tôi còn chút tiền âm phủ đây này, cậu mang đi đốt đi. - Châu Trạch nhún nhún vai.
- Cái cách đốt tiền âm phủ để tích đức ngu ngốc như vậy không biết do tên nào phát minh, anh cho rằng cứ đốt tiền âm phủ là tích đức được à? Giải quyết được tất cả à?
- Nghe như kiểu “Tiền bạc là căn nguyên của tội ác” nhỉ? Sao cậu không bán hết hai mươi mấy căn nhà của mình rồi quyên tiền cho công trình hi vọng luôn đi!
- … - Hứa Thanh Lãng.
- Đi theo giúp tôi! - Châu Trạch nói.
- Đi đâu?
Châu Trạch chỉ sang cao ốc phía tây, nói:
- Chỗ đó!
Một vài tòa nhà trong khu thương mại có hành lang nối tiếp nhau, hiển nhiên, các thương gia ở đây đã sớm chuyển đi nơi khác.
Đây là một biểu hiện của việc phát triển quá mức tại các đô thị. Cao ốc được xây dựng quá nhiều, vượt quá nhu cầu của người dân, nên thường thường sẽ xuất hiện những tòa nhà ma kiểu này. Đó cũng là một dạng lãng phí tài nguyên.
Thang máy đã ngừng hoạt động, Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng chỉ có thể đi bộ lên các tầng trên.
- Này, chỗ hai người kia nhảy lầu là ở đối diện. - Hứa Thanh Lãng nhắc nhở - Ở đối diện thật mà, phía trên tiệm của tôi và anh, anh chạy đến đây làm gì?
Lúc này, vị trí của hai người ở phía tây tiệm sách, cách nơi xảy ra án mạng gần 100 mét.
- Cậu cũng xem như là một huyền tu (2), vậy thì tại sao cậu lại cho rằng ma quỷ giết người giống với người giết người? Phải đứng trước mặt lấy dao chọc vào mới được à? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
(2) Ý chỉ những người tin vào chuyện kỳ bí, tin vào ma quỷ, thần linh.
- Vậy anh dựa vào cái gì đoán thứ kia ở đây?
- Vết lõm trên nền gạch men.
Hai người đã đi đến lầu bốn. Châu Trạch chọn một đường thẳng ngắn nhất nối đến cửa hàng của mình, sau đó duỗi ngón trỏ ra, nhẹ nhàng trượt.
- Có ý gì? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Nếu như cậu chẳng qua chỉ là một đứa nhóc tò mò đi theo bên cạnh tôi hỏi “Tại sao, tại sao”, vậy thì tôi đề nghi cậu nên đi đóng phim trinh thám đi. Chỗ đó luôn cần một trợ thủ gà mờ đứng bên cạnh nhân vật chính không ngừng hỏi “Tại sao vậy?”, “Vì sao vậy?” để hắn có cơ hội bước lên sân khấu, thể hiện độ trâu của mình.
- Móa, anh nói chuyện càng ngày càng chanh chua! - Hứa Thanh Lãng bất mãn nói.
- Bởi vì tôi vẫn luôn xem cậu là huynh đệ, không có coi cậu là đàn bà! - Châu Trạch giơ tay vỗ vỗ vai Hứa Thanh Lãng.
- Hình như anh nói chuyện với Bạch Oanh Oanh cũng không hề nhẹ nhàng.
Châu Trạch lại làm động tác trượt ngón tay một lần nữa, sau đó nói:
- Thật ra, đây là một đường thẳng song song, cậu hiểu không?
- Ý của anh là lúc đám người kia chơi bút tiên, thật sự đã triệu hồi thứ gì đó, nhưng nó không đến gần, mà đứng ở vị trí của chúng ta hiện tại?
- Sau đó nó dùng ngón tay, cách không điều khiển ngòi bút di động, chỉ về phía anh?
- Chính xác! - Khóe miệng Châu Trạch nhếch lên - Cho nên nói, vị kia rất lớn gan. Đêm qua, đám người của Hội những người yêu thích chuyện kinh dị hỏi rằng bọn họ có thể thấy ma không, sau đó ngòi bút chỉ về phía tôi.
- Nó không ngại mạo phạm tôi, thậm chí không ngại giết người trước mặt tôi.
- Ngông cuồng như vậy à?
- Không, trong mắt tôi, chuyện này có nghĩa là giá trị của nó rất cao. Tiễn nó đi, tôi có thể nhận được công trạng vô cùng to lớn, một con cá lớn đến mức ngay cả quỷ sai nó cũng không để vào mắt.
- Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao? - Hứa Thanh Lãng lẩm bẩm nói.
- Nên tôi mới kêu cậu đi cùng. - Châu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng - Tôi nói rồi, tôi xem cậu là huynh đệ, cho nên nếu đối phương thật sự khủng bố, chúng ta chết cùng nhau, có phải rất lãng mạn hay không?
- … - Hứa Thanh Lãng.
- Lãng mạng cái ** anh, đồ biến thái!
- Không sao đâu, chẳng qua chỉ là Địa Ngục mà thôi, tôi đi rồi, quen đường.
Châu Trạch lại khoa tay múa chân một hồi, sau đó hắn lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh chụp sợi tơ kia, tiếp tục nhẩm tính góc độ, rồi chỉ chỉ mái nhà:
- Ở tầng năm, chắc không lệch lắm đâu.
- Này, ít nhất anh cũng nói cho tôi biết trước để tôi mang theo một ít pháp khí chứ! - Hứa Thanh Lãng vừa đi theo Châu Trạch lên lầu vừa phàn nàn.
- Nhớ lúc thu phục Bạch Oanh Oanh không? Cậu có pháp khí hay không cũng giống nhau thôi.
Hứa Thanh Lãng á khẩu, nổi giận quát:
- Anh là cái đồ vô lương tâm.
Châu Trạch dừng bước, liếc nhìn hắn cười cười.
Sau đó hai người đi lên lầu năm, khu vực gần cửa sổ phía đông.
Đây vốn dĩ là một khu vui chơi, nhưng bởi vì bụi bặm đóng lâu năm, cùng với một số máy móc, thiết bị hỏng hóc bị bỏ lại, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng hoang vắng.
Hứa Thanh Lãng có hơi khẩn trương, Châu Trạch thì không nhanh không chậm tiến lên phía trước.
Có lẽ… Chính là chỗ này.
Đột nhiên, Châu Trạch dứng bước trước một cái đệm hơi.
- Ây da, đã lâu không gặp!
Âm thanh quen thuộc vang lên phía sau tấm đệm.
Châu Trạch ngẩng đầu, liền trông thấy một lão già mặc đạo bào đầy vết bẩn nhảy xuống.
- Đại huynh đệ, đã lâu không gặp, thật sự nhớ a! Tới đây tới đây, đêm nay chúng ta đi uống rượu. Tôi mời, trả lại nhân tình của cậu ần trước!
Lão bước đến chào hỏi Châu Trạch.
Nhưng đúng lúc này…
Hứa Thanh Lãng theo bản năng kháp ấn:
- Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm Hành Quyết!
Hắn căn nát ngón trỏ của mình, sau đó điểm vào mi tâm lão đạo.
Tốc độ rất nhanh, không chút do dự.
Nhưng một màn kế tiếp lại khiến Hứa Thanh Lãng chấn kinh. Lão đạo dường như không có việc gì, lườm hắn một cái, bất mãn nói:
- Vợ của cậu có tật xấu à? Hay đây là tập tục của nhà mấy người? Thích bôi máu lên mặt người khác xem như là chào hỏi, cmn, so với trò hắt nước của người Thái còn khốc hơn!
- Tới tới tới, bần đạo cũng dạy dỗ cậu một chút tập tục của quê tôi.
Nói xong, lão đạo thò tay gãi gãi đũng quần mình, chuẩn bị đáp lễ Hứa Thanh Lãng.
Ngay lúc đó, Châu Trạch duỗi tay, móng tay dài ra, trực tiếp bóp lấy cổ lão đạo.
Mà cái tay vừa gãi đũng quần của ông ta không biết từ lúc nào đã cầm lấy một lá bùa, kinh ngạc nhìn Châu Trạch:
- Bà nó… Cậu còn… Nhanh hơn tôi…
Châu Trạch liếc nhìn tấm bùa kia, kế đó, móng tay phát lực, lão đạo như bị điện giật, co quắp người. Cuối cùng, ông ta bị Châu Trạch ném đi, rơi xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng.
Không quan tâm đến người đang nằm hôn mê trên mặt đất, Châu Trạch trức tiếp nhảy lên tấm đệm hơi.
Phía sau tấm đệm có một người đang nằm.
Cả người chi chít vết thương.
Đã tìm được.
Quả nhiên là ở đây.
Châu Trạch chán nãn ngồi bệch xuống đất. Nền gạch men lạnh lẽo thế nhưng không lạnh bằng tim hắn lúc này.
A… Đã quên!
Mình mất tim rồi!
Kéo áo sơmi lên, Châu Trạch phát hiện vết thương kia đã lành, chỉ trong vòng một buổi tối, nó phục hồi nguyên vẹn.
Chuyện này… Khiến Châu Trạch không khỏi hoài nghi, có phải là bản thân trúng… ảo thuật của đối phương hay không? Thật ra, tim hắn vẫn còn.
Bởi vì hắn có thể cảm nhận được nhịp tim. Cỗ thân thể này của hắn vẫn còn sức sống, không hề xảy ra vấn đề gì.
Nhưng dường như… Có cảm xúc nào đó bị rút đi.
Một vài phản ứng bản năng cũng trở thành “vùng cấm”, dường như có một bước tường vô hình đang nhốt hắn lại.
Đêm hôm qua, lẽ ra hắn nên vọt đến bên cạnh nạn nhân cùng với Hứa Thanh Lãng. Dù rằng ý nghĩ đầu tiên của hắn là nạn nhân đã chết, nhưng nếu là hắn, hắn sẽ làm như vậy.
Tỷ như vừa rồi, khi Hứa Thanh Lãng quát hỏi hắn, chính hắn đã đáp lại một câu:
- Có liên quan gì tôi?
Lần đầu tiên giết chết một con khỉ, sau đó cùng ông già khó hiểu kia ngồi vào bàn ăn một bữa ăn độc nhất vô nhị… Kỳ thật, sau khi trải qua những chuyện đó, hắn vẫn còn chút hoảng hốt.
Cho dù ngay khi đám người kia chơi bút tiên, hắn có cảm nhận được cũng không thể có bất kỳ phản ứng nào.
Đêm qua, bản thân tựa như chim sợ cành cong, trông gà hóa cuốc, cái gọi là “rung động” cũng chỉ là hư hư thực thực.
Hiển nhiên, tất cả chỉ là cái cớ. Hiện tại, Châu Trạch cảm giác rất rõ, bản thân giống như một người vừa làm răng, ăn có thể ăn, uống có thể uống, nhưng luôn có cái gì đó thiếu thiếu, hơn nữa, còn có hơi khó chịu.
Người chính là như vậy, dù cho bị gặp phải bất hạnh, bị nghiền nát, ép đến tận cùng, thế nhưng chỉ cần phía trước có hi vọng, bạn sẽ nắm chặt lấy nó, tiếp tục bước đi trên con đường của mình.
Trước kia, trong cô nhi viện, Châu Trạch là như thế. Trong bệnh viện, hắn cũng như thế.
Dù là hiện tại, hắn vẫn thế.
Nói dễ nghe một chút thì là cứng cỏi, còn nói khó nghe… Chết tử tế cũng không bằng còn sống.
Hai tay chống xuống đất.
Ngẩng đầu.
Thở dài một hơi.
Hắn không kịp.
Trong lòng hắn luôn tự nhủ phải tìm ra thứ đó sớm một chút, sau đó bắt lấy nó, ném vào Đia Ngục, rồi nhận công trạng… Đây tuyệt đối là một miếng mồi thơm.
Nhưng tại sao hắn lại không ngừng nghĩ… Nếu một ngày không tìm được thứ kia, sẽ càng có thêm nhiều người phải chết? Có người thứ nhất, sẽ có thứ hai, thứ ba.
Một khi quỷ thật sự giết người, càng ngày sẽ càng điên cuồng hơn. Đối với quỷ mà nói, hoàn toàn tỉnh ngộ tính là tan thành mây khói.
Chính vì vậy, sẽ liên tục có người dùng cách thức khó hiểu để chấm dứt sinh mệnh của mình.
Nhưng Châu Trạch không thể nghĩ vậy, hắn không thể xem đó là mục tiêu, nếu không cái cảm giác quặn đau ở ngực sẽ tra tấn hắn từng giây từng phút.
Giống như lão già kia đã nói trên bàn cơm: Một người, nếu không có lương tâm, có muốn tốt cũng không tốt được.
Đúng lúc này, Châu Trạch vô tình nhìn lên trần nhà, ngẩn người. Ở đó dường như có một sợi tơ màu đen rất nhỏ.
Bỗng nhiên…
Thân thể hắn run lên.
Hắn đã tìm được.
Hắn tìm được thứ kia rồi.
Nó vốn dĩ không có đến, đêm qua nó cũng không ở trong tiệm sách.
Mà ở phía trên.
Quan sát mọi người.
Chăm chú nhìn hết thảy mọi chuyện diễn ra ở đây.
Thậm chí, nó còn duỗi tay ra, tác động đến ngòi bút, dùng loại phương thức này từng chút từng chút một gia nhập vào trò chơi.
Đây là một phương thức không tưởng, một thứ đã vượt ngoài nhận thức của Châu Trạch.
- Rốt cuộc không có người phải chết nữa!
- Aaa… Đau quá!
Vừa đứng dậy, Châu Trạch không thể không khom người ngồi xổm xuống.
- Rốt cuộc có thể nhận được công trạng!
Được rồi, không đau.
Má!
- Người chết là Trần Diệc Nông. - Hứa Thanh Lãng vừa nhai hạt cau (1) vừa nói chuyện với Châu Trạch.
(1) Hạt cau được người Trung Quốc xem là một thứ dược liệu có rất nhiều công dụng như: Chống đột quỵ, diệt khuẩn khoang miệng, ngừa sâu răng, cải thiện chứng tâm thần phân liệt, ngăn ngừa thiếu máu, tốt cho dạ dày, kiểm soát tiểu đường, chống buồn nôn,… Nhai hạt cau là một thói quen ở Trung Quốc.
- Chính là người đàn ông dự định tỏ tình đêm qua? - Châu Trạch hỏi.
- Đúng, chính là hắn, tôi vừa nghe cảnh sát nói. Hẳn là hắn ta vừa mới lấy lời khai xong. Ai ngờ vừa rời khỏi cục cảnh sát lại chạy đến đây, sau đó nhảy xuống.
Cảnh xác vẫn chưa xác định được đối tượng hiềm nghi cụ thể, cho nên sau khi Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng lấy lời khai xong, quá trình điều tra kết thúc, những người còn lại cũng được thả ra, chỉ bị hạn chế rời khỏi Thông thành trong khoảng thời gian này.
- Nói vậy có nghĩa là hắn vừa rời khỏi cục cảnh sát liền đi tự tử? - Châu Trạch cảm thán một tiếng - Thật đúng là hôn lễ khủng bố.
- Này, anh bớt khẩu nghiệp một chút được không? Người ta cũng đã chết rồi! - Hứa Thanh Lãng khó chịu nói.
- Tích đức? Cậu cần tích đức à? Tôi còn chút tiền âm phủ đây này, cậu mang đi đốt đi. - Châu Trạch nhún nhún vai.
- Cái cách đốt tiền âm phủ để tích đức ngu ngốc như vậy không biết do tên nào phát minh, anh cho rằng cứ đốt tiền âm phủ là tích đức được à? Giải quyết được tất cả à?
- Nghe như kiểu “Tiền bạc là căn nguyên của tội ác” nhỉ? Sao cậu không bán hết hai mươi mấy căn nhà của mình rồi quyên tiền cho công trình hi vọng luôn đi!
- … - Hứa Thanh Lãng.
- Đi theo giúp tôi! - Châu Trạch nói.
- Đi đâu?
Châu Trạch chỉ sang cao ốc phía tây, nói:
- Chỗ đó!
Một vài tòa nhà trong khu thương mại có hành lang nối tiếp nhau, hiển nhiên, các thương gia ở đây đã sớm chuyển đi nơi khác.
Đây là một biểu hiện của việc phát triển quá mức tại các đô thị. Cao ốc được xây dựng quá nhiều, vượt quá nhu cầu của người dân, nên thường thường sẽ xuất hiện những tòa nhà ma kiểu này. Đó cũng là một dạng lãng phí tài nguyên.
Thang máy đã ngừng hoạt động, Châu Trạch và Hứa Thanh Lãng chỉ có thể đi bộ lên các tầng trên.
- Này, chỗ hai người kia nhảy lầu là ở đối diện. - Hứa Thanh Lãng nhắc nhở - Ở đối diện thật mà, phía trên tiệm của tôi và anh, anh chạy đến đây làm gì?
Lúc này, vị trí của hai người ở phía tây tiệm sách, cách nơi xảy ra án mạng gần 100 mét.
- Cậu cũng xem như là một huyền tu (2), vậy thì tại sao cậu lại cho rằng ma quỷ giết người giống với người giết người? Phải đứng trước mặt lấy dao chọc vào mới được à? - Châu Trạch hỏi ngược lại.
(2) Ý chỉ những người tin vào chuyện kỳ bí, tin vào ma quỷ, thần linh.
- Vậy anh dựa vào cái gì đoán thứ kia ở đây?
- Vết lõm trên nền gạch men.
Hai người đã đi đến lầu bốn. Châu Trạch chọn một đường thẳng ngắn nhất nối đến cửa hàng của mình, sau đó duỗi ngón trỏ ra, nhẹ nhàng trượt.
- Có ý gì? - Hứa Thanh Lãng hỏi.
- Nếu như cậu chẳng qua chỉ là một đứa nhóc tò mò đi theo bên cạnh tôi hỏi “Tại sao, tại sao”, vậy thì tôi đề nghi cậu nên đi đóng phim trinh thám đi. Chỗ đó luôn cần một trợ thủ gà mờ đứng bên cạnh nhân vật chính không ngừng hỏi “Tại sao vậy?”, “Vì sao vậy?” để hắn có cơ hội bước lên sân khấu, thể hiện độ trâu của mình.
- Móa, anh nói chuyện càng ngày càng chanh chua! - Hứa Thanh Lãng bất mãn nói.
- Bởi vì tôi vẫn luôn xem cậu là huynh đệ, không có coi cậu là đàn bà! - Châu Trạch giơ tay vỗ vỗ vai Hứa Thanh Lãng.
- Hình như anh nói chuyện với Bạch Oanh Oanh cũng không hề nhẹ nhàng.
Châu Trạch lại làm động tác trượt ngón tay một lần nữa, sau đó nói:
- Thật ra, đây là một đường thẳng song song, cậu hiểu không?
- Ý của anh là lúc đám người kia chơi bút tiên, thật sự đã triệu hồi thứ gì đó, nhưng nó không đến gần, mà đứng ở vị trí của chúng ta hiện tại?
- Sau đó nó dùng ngón tay, cách không điều khiển ngòi bút di động, chỉ về phía anh?
- Chính xác! - Khóe miệng Châu Trạch nhếch lên - Cho nên nói, vị kia rất lớn gan. Đêm qua, đám người của Hội những người yêu thích chuyện kinh dị hỏi rằng bọn họ có thể thấy ma không, sau đó ngòi bút chỉ về phía tôi.
- Nó không ngại mạo phạm tôi, thậm chí không ngại giết người trước mặt tôi.
- Ngông cuồng như vậy à?
- Không, trong mắt tôi, chuyện này có nghĩa là giá trị của nó rất cao. Tiễn nó đi, tôi có thể nhận được công trạng vô cùng to lớn, một con cá lớn đến mức ngay cả quỷ sai nó cũng không để vào mắt.
- Vậy chẳng phải là rất nguy hiểm sao? - Hứa Thanh Lãng lẩm bẩm nói.
- Nên tôi mới kêu cậu đi cùng. - Châu Trạch nhìn về phía Hứa Thanh Lãng - Tôi nói rồi, tôi xem cậu là huynh đệ, cho nên nếu đối phương thật sự khủng bố, chúng ta chết cùng nhau, có phải rất lãng mạn hay không?
- … - Hứa Thanh Lãng.
- Lãng mạng cái ** anh, đồ biến thái!
- Không sao đâu, chẳng qua chỉ là Địa Ngục mà thôi, tôi đi rồi, quen đường.
Châu Trạch lại khoa tay múa chân một hồi, sau đó hắn lấy điện thoại ra, mở tấm ảnh chụp sợi tơ kia, tiếp tục nhẩm tính góc độ, rồi chỉ chỉ mái nhà:
- Ở tầng năm, chắc không lệch lắm đâu.
- Này, ít nhất anh cũng nói cho tôi biết trước để tôi mang theo một ít pháp khí chứ! - Hứa Thanh Lãng vừa đi theo Châu Trạch lên lầu vừa phàn nàn.
- Nhớ lúc thu phục Bạch Oanh Oanh không? Cậu có pháp khí hay không cũng giống nhau thôi.
Hứa Thanh Lãng á khẩu, nổi giận quát:
- Anh là cái đồ vô lương tâm.
Châu Trạch dừng bước, liếc nhìn hắn cười cười.
Sau đó hai người đi lên lầu năm, khu vực gần cửa sổ phía đông.
Đây vốn dĩ là một khu vui chơi, nhưng bởi vì bụi bặm đóng lâu năm, cùng với một số máy móc, thiết bị hỏng hóc bị bỏ lại, khiến cho người ta có cảm giác vô cùng hoang vắng.
Hứa Thanh Lãng có hơi khẩn trương, Châu Trạch thì không nhanh không chậm tiến lên phía trước.
Có lẽ… Chính là chỗ này.
Đột nhiên, Châu Trạch dứng bước trước một cái đệm hơi.
- Ây da, đã lâu không gặp!
Âm thanh quen thuộc vang lên phía sau tấm đệm.
Châu Trạch ngẩng đầu, liền trông thấy một lão già mặc đạo bào đầy vết bẩn nhảy xuống.
- Đại huynh đệ, đã lâu không gặp, thật sự nhớ a! Tới đây tới đây, đêm nay chúng ta đi uống rượu. Tôi mời, trả lại nhân tình của cậu ần trước!
Lão bước đến chào hỏi Châu Trạch.
Nhưng đúng lúc này…
Hứa Thanh Lãng theo bản năng kháp ấn:
- Thiên Địa Vô Cực, Huyền Tâm Hành Quyết!
Hắn căn nát ngón trỏ của mình, sau đó điểm vào mi tâm lão đạo.
Tốc độ rất nhanh, không chút do dự.
Nhưng một màn kế tiếp lại khiến Hứa Thanh Lãng chấn kinh. Lão đạo dường như không có việc gì, lườm hắn một cái, bất mãn nói:
- Vợ của cậu có tật xấu à? Hay đây là tập tục của nhà mấy người? Thích bôi máu lên mặt người khác xem như là chào hỏi, cmn, so với trò hắt nước của người Thái còn khốc hơn!
- Tới tới tới, bần đạo cũng dạy dỗ cậu một chút tập tục của quê tôi.
Nói xong, lão đạo thò tay gãi gãi đũng quần mình, chuẩn bị đáp lễ Hứa Thanh Lãng.
Ngay lúc đó, Châu Trạch duỗi tay, móng tay dài ra, trực tiếp bóp lấy cổ lão đạo.
Mà cái tay vừa gãi đũng quần của ông ta không biết từ lúc nào đã cầm lấy một lá bùa, kinh ngạc nhìn Châu Trạch:
- Bà nó… Cậu còn… Nhanh hơn tôi…
Châu Trạch liếc nhìn tấm bùa kia, kế đó, móng tay phát lực, lão đạo như bị điện giật, co quắp người. Cuối cùng, ông ta bị Châu Trạch ném đi, rơi xuống đất, lăn lông lốc mấy vòng.
Không quan tâm đến người đang nằm hôn mê trên mặt đất, Châu Trạch trức tiếp nhảy lên tấm đệm hơi.
Phía sau tấm đệm có một người đang nằm.
Cả người chi chít vết thương.
Đã tìm được.
Quả nhiên là ở đây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.