Chương 77: Đừng Giảm Béo Nữa!
Thuần Khiết Tích Tiểu Long
26/09/2020
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Miị
-----------------------
Chén canh này… Có nên uống không?
Châu Trạch khẽ nhíu mày, sau đó buông chén xuống, nhìn Vương Kha, cũng nhìn vợ hắn.
Vợ Vương Kha lấy một cái ghế ngồi xuống, sau đó xoa xoa gót chân của mình, oán giận nói:
- Chồng ơi, gót chân của em còn chưa khỏi.
- Ai kêu em không cẩn thận như vậy, xương cốt không có việc gì đã là vạn hạnh rồi!
Vương Kha cẩn thận kiểm tra gót chân cho vợ, cười cười nói:
- Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày này bớt đi ra ngoài một chút. Em xem, e cứ nhón chân đi như vậy không thấy cực à? Lại còn mang giày cao gót.
- Được rồi, được rồi, người ta làm đẹp chẳng phải để anh hãnh diện sao?
Vương phu nhân lườm chồng mình một cái, sau đó quay sang mỉm cười với Châu Trạch:
- Hai người nói chuyện đi, tôi lên lầu trước.
Đợi vợ mình đi khỏi, Vương Kha chỉ chỉ cái chén Châu Trạch vừa đặt xuống, nhắc nhở:
- Canh sắp nguội rồi.
Châu Trạch lấy ra một điếu thuốc, đốt lên, cũng không cố kỵ đang ở trong nhà người khác, rít một hơi.
Lát sau, hắn mới hỏi:
- Có ý gì?
- Cảm thấy thú vị thôi! - Vương Kha lắc đầu, sau đó chỉ về phía nồi canh, nói - Lúc nãy cậu nghĩ trong cái nồi này đang nấu thịt người đúng không?
Châu Trạch không đáp.
Vương Kha cũng rút ra một điếu thuốc, dùng khí gas trên lò để đốt lên, nói:
- Cái này là tâm lý ám chỉ. Trong đời sống sinh hoạt, mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều mắc phải loại tâm lý ám chỉ này. Ví dụ như cậu vừa ra khỏi nhà, bỗng nhiên có một bà dì hàng xóm nhắc nhở con của mình đi đâu phải nhớ khóa chặt cửa, bằng không thể nào cũng mất trộm.
- Lúc đó, cậu sẽ vô thức nghĩ không biết mình có đóng cửa hay chưa, sau đó không ngừng xoắn xuýt. Cuối cùng, phải chạy về nhìn tận mắt một lần xem đã đóng cửa hay chưa mới được.
- Đây là một ví dụ đơn giản, cao cấp hơn một chút chính là thông qua hành vi và ý thức tiến hành tác động tâm lý ám chỉ trong một thời gian dài, từ đó tạo thành hiệu quả.
- Ví dụ như vừa rồi cậu cho rằng tôi đang ở trong bếp nấu một nồi canh thịt người, cho nên mới không dám uống.
Vương Kha nhún nhún vai.
- Cảm thấy vớ vẩn à? Đúng vậy, rất vớ vẩn, nhưng cậu lại tin, đó mới là vớ vẩn nhất nhưng cũng là chuyện bình thường nhất.
Châu Trạch mở miệng hỏi:
- Đây cũng là một phần của trị liệu?
Vương Kha lắc đầu:
- Không phải, đây không phải bệnh, dân tâm lý học chúng tôi rất ít người xem vấn đề tâm lý là “bệnh”, mà gọi là tâm kết (1).
(1) Nút thắt trong lòng.
- Giống như cậu, tại sao cậu lại cảm thấy tôi sẽ nấu thịt người. Loại tâm lý ám chỉ này kỳ thực đã có từ rất lâu rồi. Ví dụ như vợ của tôi, cô ấy rất thích đi ra ngoài làm tóc, nhưng khi trở về kiểu tóc lại chẳng chút thay đổi.
- Cậu cảm thấy tôi có động cơ giết cô ấy? Nguyên nhân là gì?
- Tôi bị lục (1) rồi, cô ấy có tình nhân bên ngoài, cho tôi đội nguyên một cái nón xanh đáng yêu?
(2) Ý chỉ bị cắm sừng, nón xanh cũng có cùng ý đó.
- Đang yêu…
- Được rồi, trước đừng để tâm đến cái từ “đáng yêu” kia, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng việc cậu hiểu lầm tôi đang nấu thịt vợ mình là một loại tâm lý ám chỉ.
- Bởi vì cậu cho rằng tôi đã sớm biết chuyện này, trên thực tế, tôi quả thực đã biết từ trước. Kế đó, cậu nghĩ tôi sẽ tức giận, được rồi, đúng là tôi có tức giận.
- Sau đó thì sao? Cậu cho rằng tôi giết cô ấy, thậm chí còn ăn thịt cô ấy. Động cơ là vì muốn hả giận.
- Đương nhiên, trong lúc này còn có thêm một vài ám chỉ phụ trợ, ví dụ với thân phận của tôi, hứng thú lớn nhất lại là ở nhà hầm một nồi thịt thật lớn mặc dù không ăn hết. Nguyên do là để thỏa mãn cảm giác thèm thịt bởi vì khi còn bé ở cô nhi viện không có điều kiện để ăn.
- Loại tương phản này khiến cậu cảm thấy rất khó thừa nhận, não bộ sẽ tự động hình thành những suy nghĩ thuộc về mình, suy nghĩ mà cậu cảm thấy có thể lý giải được tất cả.
- Như chúng ta thường nói: Cái mà bạn cho rằng là “chân tướng” kỳ thực giống với vô số quần chúng ăn dưa (3) trên mạng. Một chuyện rất bình thường có thể bị người nào đó lợi dụng để tạo độ hot cũng là do nguyên nhân này.
(3) Dùng để chỉ những người chỉ xem mà không có ý kiến, không có đóng góp. Ý của câu trên có nghĩa là Chân tướng thật ra là không có gì hết.
- Trong lòng mỗi người đều có một Shakespeare, đồng thời cũng có một Sherlock Holmes.
Vương Kha dùng đũa gắp một miếng thịt, nhúng vào nước chấm, sau đó cho vào miệng, nhắm hai mắt lại, từ từ nhấm nuốt.
- Không ăn thật à, ngon lắm đấy, lúc còn bé ở cô nhi viện, tôi nhớ là cậu rất hay giành đồ ăn với tôi.
- Cuối cùng anh đã nhường đùi gà của mình cho tôi. - Châu Trạch mở miệng nói.
- Haha, ai bảo cậu nhỏ hơn tôi, ai bảo cậu gọi tôi là anh. - Vương Kha không cho là đúng, khoát khoát tay - Kỳ thật lúc đó tôi cũng rất thít ăn thịt, nhưng luôn không đủ ăn.
- Giờ có điều kiện rồi, có thể thỏa mãn cơn ghiền của mình, nhưng mỗi lần khí thế hừng hực đầu tư nấu một nồi canh xong thì lại không ăn được bao nhiêu.
- Thân thể không còn tốt như lúc trước. Tôi cũng không còn trẻ nữa, chưa kể, từ sau khi đi làm, điều kiện sống mới dần dần tốt lên.
- Giờ trái lại cảm thấy khi còn bé ở cô nhi viện nhìn người ta ăn đùi gà mới là thi vị.
Vương Kha lại gắp một miếng thịt cho vào miệng, ăn xong, khe khẽ thở dài một tiếng.
Châu Trạch nhả ra một vòng khói, không nói gì, chỉ yên lặng tựa vào vách tường, nhìn khói trắng cuồn cuộn cùng với người đàn ông trung niên đang thở dài tang thương trước mặt.
- Nói chuyện của cậu đi, kỳ thật, vấn đề là ở trên người cậu. Nói trắng ra, vẫn là công việc bác sĩ lúc trước thoải mái hơn?
- Dù cho có gặp phải vấn đề gì, có tranh chấp lục đục, xa lánh chèn ép như thế nào đi nữa, thì khi bệnh nhân được đưa đến trước mặt, chỉ có duy nhất một ý nghĩ trị bệnh cứu người. Luôn là như vậy.
- Phù hợp với cậu, cũng phù hợp với đạo đức xã hội.
- Một câu “Lương y như từ mẫu” có thể khiến cậu bỏ qua thân phận của bệnh nhân, bỏ qua tính cách cùng với những việc họ đã làm trước kia, là người xấu hay người tốt, kẻ nghèo hèn hay người giàu sang cũng vậy.
- Chỉ cần được đưa đến trước mặt cậu, việc duy nhất cậu phải làm là chữa trị cho người đó thật tốt.
- Nhưng hiện tại, cậu gặp phải khó khăn khi lựa chọn. Trong một số quyết định, cậu cần căn nhắc nhiều khía cạnh của vấn đề, có rất nhiều thứ cậu phải tự xử lý, điều này khiến cậu cảm thấy khó thích ứng và vô cùng bối rối.
- Cậu muốn là chính mình, giống với nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp, tiêu tiêu sái sái, thế nhưng cậu lại không thể thoát khỏi những ràng buộc chó má trong cuộc sống.
- Kỳ thật, đây mới là thái độ của đại đa số người, A Trạch, trước kia cậu sống quá nghiêm khắc. Tôi và cậu đều lớn lên trong cô nhi viện, lúc nhỏ chúng ta đều gặp phải bất hạnh. Thời niên thiếu, chúng ta đã phải chịu đựng những tự ti, những áp lực của một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm gia đình.
- Trên thực tế, hai chúng ta hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít vấn đề tâm lý. Đây là mầm mống, hôm nay đã nở hoa trên người của cậu.
- Cậu nói cậu không có lương tâm, nhưng thật ra là có đây, chỉ có điều chính cậu bài xích nó mà thôi. Bản năng cậu chán ghét nó, thế nhưng lại không cách nào dứt bỏ nó.
- Cho nên trong tiềm thức của cậu đã tạo ra cục diện: Lương tâm bị ăn hết. Từ đó, có thể bỏ qua nó một cách hoàn hảo nhất.
- Làm sao để giải quyết? - Châu Trạch hỏi.
- Trừ phi có một đại sư tâm lý học có ý thức mạnh mẽ có thể hoàn toàn bao trùm cậu, dùng hành động đánh vỡ xiềng xích trong lòng cậu, khiến cho cậu không cách nào phản kháng, chấp nhận để hắn thôi miên.
- Nếu không, chỉ có thể dựa vào chính cậu, chậm rãi mài món nó. Có lẽ cậu sẽ mài mòn nó, hoặc nó sẽ mài mòn cậu.
Vương Kha lại uống một ngụm canh, có lẽ mùi vị rất ngon, cho nên nét mặt hắn vô cùng thỏa mãn:
- Trình độ của anh không đủ, hoặc là nói, tôi có thể có một ít biện pháp đối với vấn đề tâm lý của người bình thương, nhưng cậu lại không phải người mình thường.
Châu Trạch gật đầu:
- Cho nên hết thảy chỉ có thể thuận theo tự nhiên?
- Cậu có thể không kháng cự nó, ngược lại có thể tiếp nhận nó, thậm chí, xem nó là một người, một mặt khác của cậu. - Vương Kha thử đưa ra phương pháp giải quyết - Tôi nói vậy có hơi trừu tượng, không hiểu cũng không sao cả, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Buông bát đũa xuống, Vương Kha cùng Châu Trạch đi đến phòng khách, hắn lại châm thêm một bình trà.
Trên TV đang phát tin tức tại Thông thành. Trùng hợp, trong bản tin có một gương mặt Châu Trạch khá quen thuộc. Đó là một người đàn ông có khuôn mặt chất phác, hắn đang khóc lóc, kể lể, gào thét trên sóng truyền hình.
Bất quá, bản tin đã phát hơn phân nữa, đây đã là đoạn cuối.
Vương Kha thấy Châu Trạch xem tin tức, liền giải thích:
- Chuyện này gần đây khá ồn ào, con của hắn mắc bệnh bạch cầu, hắn muốn tìm hai đứa con gái mà trước đây đã đem cho người ta. Nhờ vào truyền thông, rốt cuộc cũng tìm được.
- Nhưng hai đứa con gái kia cùng bố mẹ nuôi của chúng lại cự tuyệt hiến tủy. Hắn và vợ mình đi chặn đường người ta, ngăn ở cổng cư xá, mắng cô gái con gái lớn không có lương tâm, sau đó đến trường cấp 3 của đứa con thứ hai, dán thông báo kể lể, quở trách cô bé, nhằm ép buộc cô ta đồng ý hiến tủy.
- À…
Châu Trạch nâng chung trà lên, nhấp một ngụm.
- Đầu năm nay, chuyện gì cũng có thể xảy ra! - Vương Kha cảm khái nói.
Châu Trạch nhìn nhìn Vương Kha, nói:
- Thật ra, trước kia cũng có, bất quá không có lan truyền rộng như vậy mà thôi.
- Ý cậu là gì?
- Không có gì.
- Đừng xem thường anh! - Bỗng nhiên, Vương Kha nghiêm túc nói.
Châu Trạch lắc đầu.
- Mỗi người đều có khó xử của mình, anh cũng không muốn, nhưng anh có thể nhìn thoáng được.
- Tôi phải đi, cám ơn anh hôm nay đã chẩn bệnh.
- Đừng khách sao, tôi nói rồi, sau này tôi sẽ không tìm cậu, nhưng nếu có việc gì, bất kỳ lúc nào cậu cũng có thể đến tìm tôi.
Vương Kha tiến Châu Trạch, ra khỏi cửa, hắn quay đầu nhìn về ban công lầu hai… Không có tiểu loli.
Đúng vậy!
Tiểu loli sao có thể ở đây được? Hẳn là cô ta đang dẫn theo Vô Diện Nữ cùng với một đám quỷ sai chạy đến Dung thành.
Bắt một chiếc taxi, vừa lên xe, tài xế liền quay đầu lại hỏi:
- Anh bạn, đi đâu đây?
- Chỗ nào không sạch sẽ nhất thì đưa tối đó.
Châu Trạch cảm thấy có lẽ mình nên chủ động ra ngoài tìm vài việc để làm, kiếm thêm công trạng.
- Ơ, anh bạn là tác giả à? Đi ra ngoài tìm linh cảm?
- Cứ cho là vậy đi.
- Được, quả thật tôi có biết một chỗ.
Tài xế vỗ ngực cam đoan sẽ giúp Châu Trạch tìm một chỗ tốt. Hắn bảo rằng chỗ đó gần đấy ra tà môn, buổi tối, người bình thường không ai dám đi ngang qua đó.
Sau đó…
Tài xế chở Châu Trạch đến cửa Thâm Dạ Thư Ốc.
Cái con quạ đen chết tiệt kia lại xuất hiện lần nữa, vừa kêu “quác quác quác” vừa chậm rì rì bay ngang qua, dường như nó rất biết cách lựa chọn thời điểm xuất hiện.
Lá cây bị gió thổi rụng lả tả, nương theo con gió, xoay một vòng dưới chân Châu Trạch, phát ra âm thanh “xào xạt”.
Hắn quay đầu liếc nhìn tài xế taxi.
Đột nhiên cảm giác mình nên đi tìm Hứa Thanh Lãng nói chuyện dời nhà thì hơn.
Đẩy cửa phòng ngủ, Vương Kha bước vào. Vợ của hắn đang nằm trên giường chơi điện thoại. Thấy chồng mình bước tới, cô ta đổi một cái tư thế xinh đẹp.
- Hắn đi rồi à?
- Ừm, đi rồi! - Vương Kha mỉm cười ngồi xuống bên giường, giơ tay vuốt ve mặt vợ mình, nói - Em gầy, quá gầy, không dễ ăn rồi!
- Xấu xa, đàn ông các người đều như vậy, luôn muốn vợ mình ra đường phải đẹp để hãnh diện với người ta, lúc lên giường lại đòi phải có chút thịt mới thoải mái.
- Lớn tuổi, thịt dai quá, sẽ tê răng.
Nói xong, Vương Kha duỗi ngón tay gảy một sợi thịt dính trong kẽ răng ra.
- Đừng giảm béo nữa!
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Miị
-----------------------
Chén canh này… Có nên uống không?
Châu Trạch khẽ nhíu mày, sau đó buông chén xuống, nhìn Vương Kha, cũng nhìn vợ hắn.
Vợ Vương Kha lấy một cái ghế ngồi xuống, sau đó xoa xoa gót chân của mình, oán giận nói:
- Chồng ơi, gót chân của em còn chưa khỏi.
- Ai kêu em không cẩn thận như vậy, xương cốt không có việc gì đã là vạn hạnh rồi!
Vương Kha cẩn thận kiểm tra gót chân cho vợ, cười cười nói:
- Em về phòng nghỉ ngơi trước đi, mấy ngày này bớt đi ra ngoài một chút. Em xem, e cứ nhón chân đi như vậy không thấy cực à? Lại còn mang giày cao gót.
- Được rồi, được rồi, người ta làm đẹp chẳng phải để anh hãnh diện sao?
Vương phu nhân lườm chồng mình một cái, sau đó quay sang mỉm cười với Châu Trạch:
- Hai người nói chuyện đi, tôi lên lầu trước.
Đợi vợ mình đi khỏi, Vương Kha chỉ chỉ cái chén Châu Trạch vừa đặt xuống, nhắc nhở:
- Canh sắp nguội rồi.
Châu Trạch lấy ra một điếu thuốc, đốt lên, cũng không cố kỵ đang ở trong nhà người khác, rít một hơi.
Lát sau, hắn mới hỏi:
- Có ý gì?
- Cảm thấy thú vị thôi! - Vương Kha lắc đầu, sau đó chỉ về phía nồi canh, nói - Lúc nãy cậu nghĩ trong cái nồi này đang nấu thịt người đúng không?
Châu Trạch không đáp.
Vương Kha cũng rút ra một điếu thuốc, dùng khí gas trên lò để đốt lên, nói:
- Cái này là tâm lý ám chỉ. Trong đời sống sinh hoạt, mỗi người hoặc ít hoặc nhiều đều mắc phải loại tâm lý ám chỉ này. Ví dụ như cậu vừa ra khỏi nhà, bỗng nhiên có một bà dì hàng xóm nhắc nhở con của mình đi đâu phải nhớ khóa chặt cửa, bằng không thể nào cũng mất trộm.
- Lúc đó, cậu sẽ vô thức nghĩ không biết mình có đóng cửa hay chưa, sau đó không ngừng xoắn xuýt. Cuối cùng, phải chạy về nhìn tận mắt một lần xem đã đóng cửa hay chưa mới được.
- Đây là một ví dụ đơn giản, cao cấp hơn một chút chính là thông qua hành vi và ý thức tiến hành tác động tâm lý ám chỉ trong một thời gian dài, từ đó tạo thành hiệu quả.
- Ví dụ như vừa rồi cậu cho rằng tôi đang ở trong bếp nấu một nồi canh thịt người, cho nên mới không dám uống.
Vương Kha nhún nhún vai.
- Cảm thấy vớ vẩn à? Đúng vậy, rất vớ vẩn, nhưng cậu lại tin, đó mới là vớ vẩn nhất nhưng cũng là chuyện bình thường nhất.
Châu Trạch mở miệng hỏi:
- Đây cũng là một phần của trị liệu?
Vương Kha lắc đầu:
- Không phải, đây không phải bệnh, dân tâm lý học chúng tôi rất ít người xem vấn đề tâm lý là “bệnh”, mà gọi là tâm kết (1).
(1) Nút thắt trong lòng.
- Giống như cậu, tại sao cậu lại cảm thấy tôi sẽ nấu thịt người. Loại tâm lý ám chỉ này kỳ thực đã có từ rất lâu rồi. Ví dụ như vợ của tôi, cô ấy rất thích đi ra ngoài làm tóc, nhưng khi trở về kiểu tóc lại chẳng chút thay đổi.
- Cậu cảm thấy tôi có động cơ giết cô ấy? Nguyên nhân là gì?
- Tôi bị lục (1) rồi, cô ấy có tình nhân bên ngoài, cho tôi đội nguyên một cái nón xanh đáng yêu?
(2) Ý chỉ bị cắm sừng, nón xanh cũng có cùng ý đó.
- Đang yêu…
- Được rồi, trước đừng để tâm đến cái từ “đáng yêu” kia, nhưng cậu không thể phủ nhận rằng việc cậu hiểu lầm tôi đang nấu thịt vợ mình là một loại tâm lý ám chỉ.
- Bởi vì cậu cho rằng tôi đã sớm biết chuyện này, trên thực tế, tôi quả thực đã biết từ trước. Kế đó, cậu nghĩ tôi sẽ tức giận, được rồi, đúng là tôi có tức giận.
- Sau đó thì sao? Cậu cho rằng tôi giết cô ấy, thậm chí còn ăn thịt cô ấy. Động cơ là vì muốn hả giận.
- Đương nhiên, trong lúc này còn có thêm một vài ám chỉ phụ trợ, ví dụ với thân phận của tôi, hứng thú lớn nhất lại là ở nhà hầm một nồi thịt thật lớn mặc dù không ăn hết. Nguyên do là để thỏa mãn cảm giác thèm thịt bởi vì khi còn bé ở cô nhi viện không có điều kiện để ăn.
- Loại tương phản này khiến cậu cảm thấy rất khó thừa nhận, não bộ sẽ tự động hình thành những suy nghĩ thuộc về mình, suy nghĩ mà cậu cảm thấy có thể lý giải được tất cả.
- Như chúng ta thường nói: Cái mà bạn cho rằng là “chân tướng” kỳ thực giống với vô số quần chúng ăn dưa (3) trên mạng. Một chuyện rất bình thường có thể bị người nào đó lợi dụng để tạo độ hot cũng là do nguyên nhân này.
(3) Dùng để chỉ những người chỉ xem mà không có ý kiến, không có đóng góp. Ý của câu trên có nghĩa là Chân tướng thật ra là không có gì hết.
- Trong lòng mỗi người đều có một Shakespeare, đồng thời cũng có một Sherlock Holmes.
Vương Kha dùng đũa gắp một miếng thịt, nhúng vào nước chấm, sau đó cho vào miệng, nhắm hai mắt lại, từ từ nhấm nuốt.
- Không ăn thật à, ngon lắm đấy, lúc còn bé ở cô nhi viện, tôi nhớ là cậu rất hay giành đồ ăn với tôi.
- Cuối cùng anh đã nhường đùi gà của mình cho tôi. - Châu Trạch mở miệng nói.
- Haha, ai bảo cậu nhỏ hơn tôi, ai bảo cậu gọi tôi là anh. - Vương Kha không cho là đúng, khoát khoát tay - Kỳ thật lúc đó tôi cũng rất thít ăn thịt, nhưng luôn không đủ ăn.
- Giờ có điều kiện rồi, có thể thỏa mãn cơn ghiền của mình, nhưng mỗi lần khí thế hừng hực đầu tư nấu một nồi canh xong thì lại không ăn được bao nhiêu.
- Thân thể không còn tốt như lúc trước. Tôi cũng không còn trẻ nữa, chưa kể, từ sau khi đi làm, điều kiện sống mới dần dần tốt lên.
- Giờ trái lại cảm thấy khi còn bé ở cô nhi viện nhìn người ta ăn đùi gà mới là thi vị.
Vương Kha lại gắp một miếng thịt cho vào miệng, ăn xong, khe khẽ thở dài một tiếng.
Châu Trạch nhả ra một vòng khói, không nói gì, chỉ yên lặng tựa vào vách tường, nhìn khói trắng cuồn cuộn cùng với người đàn ông trung niên đang thở dài tang thương trước mặt.
- Nói chuyện của cậu đi, kỳ thật, vấn đề là ở trên người cậu. Nói trắng ra, vẫn là công việc bác sĩ lúc trước thoải mái hơn?
- Dù cho có gặp phải vấn đề gì, có tranh chấp lục đục, xa lánh chèn ép như thế nào đi nữa, thì khi bệnh nhân được đưa đến trước mặt, chỉ có duy nhất một ý nghĩ trị bệnh cứu người. Luôn là như vậy.
- Phù hợp với cậu, cũng phù hợp với đạo đức xã hội.
- Một câu “Lương y như từ mẫu” có thể khiến cậu bỏ qua thân phận của bệnh nhân, bỏ qua tính cách cùng với những việc họ đã làm trước kia, là người xấu hay người tốt, kẻ nghèo hèn hay người giàu sang cũng vậy.
- Chỉ cần được đưa đến trước mặt cậu, việc duy nhất cậu phải làm là chữa trị cho người đó thật tốt.
- Nhưng hiện tại, cậu gặp phải khó khăn khi lựa chọn. Trong một số quyết định, cậu cần căn nhắc nhiều khía cạnh của vấn đề, có rất nhiều thứ cậu phải tự xử lý, điều này khiến cậu cảm thấy khó thích ứng và vô cùng bối rối.
- Cậu muốn là chính mình, giống với nhân vật trong tiểu thuyết võ hiệp, tiêu tiêu sái sái, thế nhưng cậu lại không thể thoát khỏi những ràng buộc chó má trong cuộc sống.
- Kỳ thật, đây mới là thái độ của đại đa số người, A Trạch, trước kia cậu sống quá nghiêm khắc. Tôi và cậu đều lớn lên trong cô nhi viện, lúc nhỏ chúng ta đều gặp phải bất hạnh. Thời niên thiếu, chúng ta đã phải chịu đựng những tự ti, những áp lực của một đứa trẻ thiếu thốn tình cảm gia đình.
- Trên thực tế, hai chúng ta hoặc nhiều hoặc ít đều có một ít vấn đề tâm lý. Đây là mầm mống, hôm nay đã nở hoa trên người của cậu.
- Cậu nói cậu không có lương tâm, nhưng thật ra là có đây, chỉ có điều chính cậu bài xích nó mà thôi. Bản năng cậu chán ghét nó, thế nhưng lại không cách nào dứt bỏ nó.
- Cho nên trong tiềm thức của cậu đã tạo ra cục diện: Lương tâm bị ăn hết. Từ đó, có thể bỏ qua nó một cách hoàn hảo nhất.
- Làm sao để giải quyết? - Châu Trạch hỏi.
- Trừ phi có một đại sư tâm lý học có ý thức mạnh mẽ có thể hoàn toàn bao trùm cậu, dùng hành động đánh vỡ xiềng xích trong lòng cậu, khiến cho cậu không cách nào phản kháng, chấp nhận để hắn thôi miên.
- Nếu không, chỉ có thể dựa vào chính cậu, chậm rãi mài món nó. Có lẽ cậu sẽ mài mòn nó, hoặc nó sẽ mài mòn cậu.
Vương Kha lại uống một ngụm canh, có lẽ mùi vị rất ngon, cho nên nét mặt hắn vô cùng thỏa mãn:
- Trình độ của anh không đủ, hoặc là nói, tôi có thể có một ít biện pháp đối với vấn đề tâm lý của người bình thương, nhưng cậu lại không phải người mình thường.
Châu Trạch gật đầu:
- Cho nên hết thảy chỉ có thể thuận theo tự nhiên?
- Cậu có thể không kháng cự nó, ngược lại có thể tiếp nhận nó, thậm chí, xem nó là một người, một mặt khác của cậu. - Vương Kha thử đưa ra phương pháp giải quyết - Tôi nói vậy có hơi trừu tượng, không hiểu cũng không sao cả, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Buông bát đũa xuống, Vương Kha cùng Châu Trạch đi đến phòng khách, hắn lại châm thêm một bình trà.
Trên TV đang phát tin tức tại Thông thành. Trùng hợp, trong bản tin có một gương mặt Châu Trạch khá quen thuộc. Đó là một người đàn ông có khuôn mặt chất phác, hắn đang khóc lóc, kể lể, gào thét trên sóng truyền hình.
Bất quá, bản tin đã phát hơn phân nữa, đây đã là đoạn cuối.
Vương Kha thấy Châu Trạch xem tin tức, liền giải thích:
- Chuyện này gần đây khá ồn ào, con của hắn mắc bệnh bạch cầu, hắn muốn tìm hai đứa con gái mà trước đây đã đem cho người ta. Nhờ vào truyền thông, rốt cuộc cũng tìm được.
- Nhưng hai đứa con gái kia cùng bố mẹ nuôi của chúng lại cự tuyệt hiến tủy. Hắn và vợ mình đi chặn đường người ta, ngăn ở cổng cư xá, mắng cô gái con gái lớn không có lương tâm, sau đó đến trường cấp 3 của đứa con thứ hai, dán thông báo kể lể, quở trách cô bé, nhằm ép buộc cô ta đồng ý hiến tủy.
- À…
Châu Trạch nâng chung trà lên, nhấp một ngụm.
- Đầu năm nay, chuyện gì cũng có thể xảy ra! - Vương Kha cảm khái nói.
Châu Trạch nhìn nhìn Vương Kha, nói:
- Thật ra, trước kia cũng có, bất quá không có lan truyền rộng như vậy mà thôi.
- Ý cậu là gì?
- Không có gì.
- Đừng xem thường anh! - Bỗng nhiên, Vương Kha nghiêm túc nói.
Châu Trạch lắc đầu.
- Mỗi người đều có khó xử của mình, anh cũng không muốn, nhưng anh có thể nhìn thoáng được.
- Tôi phải đi, cám ơn anh hôm nay đã chẩn bệnh.
- Đừng khách sao, tôi nói rồi, sau này tôi sẽ không tìm cậu, nhưng nếu có việc gì, bất kỳ lúc nào cậu cũng có thể đến tìm tôi.
Vương Kha tiến Châu Trạch, ra khỏi cửa, hắn quay đầu nhìn về ban công lầu hai… Không có tiểu loli.
Đúng vậy!
Tiểu loli sao có thể ở đây được? Hẳn là cô ta đang dẫn theo Vô Diện Nữ cùng với một đám quỷ sai chạy đến Dung thành.
Bắt một chiếc taxi, vừa lên xe, tài xế liền quay đầu lại hỏi:
- Anh bạn, đi đâu đây?
- Chỗ nào không sạch sẽ nhất thì đưa tối đó.
Châu Trạch cảm thấy có lẽ mình nên chủ động ra ngoài tìm vài việc để làm, kiếm thêm công trạng.
- Ơ, anh bạn là tác giả à? Đi ra ngoài tìm linh cảm?
- Cứ cho là vậy đi.
- Được, quả thật tôi có biết một chỗ.
Tài xế vỗ ngực cam đoan sẽ giúp Châu Trạch tìm một chỗ tốt. Hắn bảo rằng chỗ đó gần đấy ra tà môn, buổi tối, người bình thường không ai dám đi ngang qua đó.
Sau đó…
Tài xế chở Châu Trạch đến cửa Thâm Dạ Thư Ốc.
Cái con quạ đen chết tiệt kia lại xuất hiện lần nữa, vừa kêu “quác quác quác” vừa chậm rì rì bay ngang qua, dường như nó rất biết cách lựa chọn thời điểm xuất hiện.
Lá cây bị gió thổi rụng lả tả, nương theo con gió, xoay một vòng dưới chân Châu Trạch, phát ra âm thanh “xào xạt”.
Hắn quay đầu liếc nhìn tài xế taxi.
Đột nhiên cảm giác mình nên đi tìm Hứa Thanh Lãng nói chuyện dời nhà thì hơn.
Đẩy cửa phòng ngủ, Vương Kha bước vào. Vợ của hắn đang nằm trên giường chơi điện thoại. Thấy chồng mình bước tới, cô ta đổi một cái tư thế xinh đẹp.
- Hắn đi rồi à?
- Ừm, đi rồi! - Vương Kha mỉm cười ngồi xuống bên giường, giơ tay vuốt ve mặt vợ mình, nói - Em gầy, quá gầy, không dễ ăn rồi!
- Xấu xa, đàn ông các người đều như vậy, luôn muốn vợ mình ra đường phải đẹp để hãnh diện với người ta, lúc lên giường lại đòi phải có chút thịt mới thoải mái.
- Lớn tuổi, thịt dai quá, sẽ tê răng.
Nói xong, Vương Kha duỗi ngón tay gảy một sợi thịt dính trong kẽ răng ra.
- Đừng giảm béo nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.