Chương 64: Kiểm Tra!
Thuần Khiết Tích Tiểu Long
26/09/2020
Cô bé chỉ vào Châu Trạch thét lên những tiếng chói tai nhưng cũng may bây
giờ cô bé đã điên điên khùng khùng, không phân biệt được nhân cách, cho
nên "Chỉ trích" này đối với Châu Trạch mà nói, không có chút ảnh hưởng
nào.
Không ai sẽ tin lời của một người tinh thần bất ổn.
Hơn nữa, cho dù là người bình thường nói ra những lời này cũng sẽ bị coi là tinh thần có vấn đề.
Những ca từ mà cô bé mượn hí khúc Đồng Tử để hát ra lúc nãy, ở trong mắt người khác có thể chẳng là cái gì cả, là lời nói nhăng cuội, thế nhưng vào tai Châu Trạch lại nghe ra sự khác thường.
Cô bé hát, là lá số tiền định!
Thứ gọi là lá số tiền định chính là dùng hình thức thơ ca khát quát trọn đời của một người, phán định quá khứ cũng như tương lai của đối phương.
Ví dụ như trong "Hồng Lâu Mộng" câu thơ "Một theo hai lệnh ba thôi cả, nhìn lại Kim Lăng luống ngậm ngùi" đây chính là lá số tiền định của Vương Hy Phượng.
Một thân mẹ góa con côi, khắc cha khắc mẹ, một đời cực khổ lao lực, làm không công. Cuối cùng là cảnh vợ con ly tán, chúng bạn xa lánh, cuộc đời đau khổ!
Đây là lá số của Vương Kha. Vương Kha giống hắn cũng lớn lên ở cô nhi viện, nên ý của đoạn này là chỉ Vương Kha khắc chết cha mẹ của mình, sau khi trưởng thành lại vội vàng sự nghiệp mà không quan tâm tới chuyện gì khác, tới câu cuối cùng thì dễ hiểu rồi, vợ con ly tán.
Châu Trạch cảm thấy Vương Kha biết rõ chuyện vợ mình ngoại tình với người khác nhưng cậu ta không bới móc ra. Còn con gái cậu ta thì lại bị quỷ sai chọn làm thân xác phàm trần.
Mà sau đó cô bé hát tới lá số tiền định của hắn.
Thuở nhỏ khổ cực không nơi nương tựa, hoảng sợ cô độc, tới khi bước được lên mây xanh thì lại rơi xuống chết yểu dưới u minh, thật là đau lòng...
Ý chính là nói hắn xuất thân là cô nhi, sau khi trưởng thành dựa vào năng lực bản thân không tới 30 đã trèo lên vị trí chủ nhiệm khoa, chỉ là thời điểm bước tới mây xanh lại gặp tai nạn xe cộ mất mạng.
Còn câu hát "Bình thường là túi da tốt, trong bụng là lùm cỏ" thì chỉ Từ Nhạc bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Bộ dạng hắn ta coi như khá, nên mới được cha mẹ Lâm gia chọn làm con rể.
"Lùm cỏ" này không phải chỉ giặc cỏ cướp của giết người, mà chỉ Từ Nhạc kia ngoại trừ có bề ngoài đẹp một chút còn trong bụng là một tên ngu ngốc.
Nguyên câu "Bình thường là túi da tốt, trong bụng là lùm cỏ" là đánh giá về Giả Bảo Ngọc trong "Hồng Lâu Mộng".
Kỳ thực, Châu Trạch cảm thấy lá số của Từ Nhạc hình dung rất chuẩn. Lâm gia thật sự là nhà có tiền, làm con rể nhà họ, nếu Từ Nhạc muốn gây dựng sự nghiệp hoặc làm ăn buôn bán gì đó thì không hề khó. Có điều tên này giống như là một tên thanh niên văn nghệ làm ra một cái tiệm sách lỗ vốn.
Đương nhiên, lúc sau cô bé như kẹt băng hoảng sợ là bởi vì cô bé nhìn thấy hai người sống trên người mình.
Một là thân thể.
Một là linh hồn.
Trong khoảnh khắc, cô bé biết mình gặp quỷ rồi.
Điều này làm cho Châu Trạch mỉm cười. Cô bé trước mắt này hẳn không phải bị quỷ thần gì nhập thân.
Bản thân còn chưa đáng sợ tới mức có thể dọa cho con quỷ nào đó sợ tới vãi đái.
Hai bà bảo mẫu lúc này mới chạy tới ngăn cô bé lại, không ngừng an ủi.
Vương Kha cũng đi qua, tiến hành khuyên bảo bằng lời nói.
Châu Trạch thì lại nhìn khắp xung quanh. Nơi đây chắc là phòng riêng của cô bé, màu hồng làm chủ, giường công chúa rất ấm áp đáng yêu, chỉ tiếc nữ chủ nhân hiện tại của nó lại đang trong trạng thái điên điên khùng khùng.
Chỉ là có một điểm làm cho Châu Trạch cảm thấy kỳ quái, cô bé này đúng là không bị quỷ quấn thân, vậy hí khúc Đồng Tử và lá số chính xác tới như vậy mà cô bé hát ra là từ đâu tới?
Hí khúc Đồng Tử là hí khúc địa phương của Thông thành, hiện tại vẫn còn một vài người lớn tuổi còn nghe, thanh niên trẻ tuổi có khi còn chưa nghe tới tên bài hát, nhưng lúc nãy cô bé này lại hát rất chuyên nghiệp.
Chẳng lẽ là bởi vì người hai nhân cách sau khi hỗn loạn lại dung hợp rồi tạo ra một nhân cách mới, hơn nữa cái nhân cách mới này lại có năng lực đặc biệt?
Không phải mọi người hay nói, thiên tài và kẻ điên kỳ thực chỉ cách nhau một con đường sao.
Có điều nếu suy nghĩ kỹ lại thì không đúng, chỉ là không xác định được không đúng ở chỗ nào.
- Chồng tôi đâu? - Lúc này, cô bé bỗng nhiên cất giọng nghiêm túc nói, cô bé đẩy bảo mẫu bên cạnh ra đứng lên - Chồng tôi còn chưa về nhà sao?
Vương Kha đứng ngây ra tại chỗ.
Châu Trạch cũng hơi há hốc miệng.
Đây là đổi nhân vật rồi?
Biến thành nhân cách người mẹ rồi?
- A Thu, anh ở đây. - Lúc này ngài Trịnh đã tới, sau đó ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài trước, ông ta muốn an ủi "Vợ" mình.
Châu Trạch đi tới ban công đốt một điếu thuốc.
- Rốt cuộc là chuyện gì? - Vương Kha đứng cạnh Châu Trạch hỏi. Bây giờ hy vọng của cậu ta nằm hết trên người Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu:
- Không phải là quỷ quấn thân.
- Chẳng lẽ là vấn đề tinh thần thật sao? - Vương Kha mấp máy đôi môi khô khốc. Hiện tại cậu ta là tình cảnh cưỡi hổ khó xuống.
Trên thực tế, nếu như ngay từ đầu anh ta kiên trì nguyên tắc làm bác sĩ của mình, tiến hành trị liệu tâm lý cho cô bé có lẽ chuyện cũng không phát triển tới như bây giờ.
Chỉ là hiện tại nói những thứ này thì đã trễ rồi.
Hơn nữa, chuyện này kỳ thực cũng không thể đổ hết lỗi cho Vương Kha. Anh ta muốn nhận được tài trợ của người đầu tư thì đương nhiên phải nịnh bợ người đầu tư của mình.
Mặt khác, ngài Trịnh kia sau khi nghe thấy nhân cách từ con gái biến thành vợ mình thì đã lập tức tiến vào, nghe giọng điệu gọi "A Thu" của ông ta thì cũng có thể nhận ra, phân nửa vấn đề là xuất phát từ bản thân ông ta.
- Gian phòng này để làm gì? - Châu Trạch chỉ một gian phòng bên cạnh phòng ngủ hỏi. Đồ bên trong bị lụa trắng che khuất, cửa sổ sát đất cũng bị kéo rèm che kín nghiêm mật.
Không biết vì sao, Châu Trạch luôn cảm thấy trong đó có vật gì khiến cho bản thân rất không thoải mái.
- Là phòng vẽ tranh của tiểu thư. - Quản gia trẻ tuổi đứng cạnh đáp.
- Ồ, có thể cho tôi vào xem không? - Châu Trạch lên tiếng hỏi.
- Chuyện này... - Quản gia có vẻ khó xử, sau đó nhìn về phía Vương Kha.
- Để cho cậu ấy vào xem chút đi. - Vương Kha gật đầu nói - Hiểu thêm vài chuyện về tiểu thư cũng có lợi cho quá trình trị liệu.
- Được.
Quản gia lập tức đi lấy chìa khóa mở cửa sau đó đứng bên ngoài, Châu Trạch và Vương Kha cùng đi vào.
- Khi còn bé cậu cũng thích vẽ vời, tôi nhớ cậu từng nói với tôi, cậu muốn làm họa sĩ. - Vương Kha nhớ lại nói.
- Cô nhi viện khi đó không có điều kiện. - Châu Trạch nói.
Đối với tình cảnh Châu Trạch ngày đó, học vẽ rồi làm mấy ngành nghệ thuật thật sự có phần không thực tế, cho nên cuối cùng hắn vẫn thi tốt nghiệp trung học rồi chọn đại học Y để tiện tìm việc nuôi sống bản thân.
- Yên tâm, chuyện lần này cho dù kết quả ra sao, tôi cũng sẽ không tiếp tục tới quấy rầy cậu nữa. - Vương Kha cười khổ nói - Kỳ thực tôi cũng sợ, lần trước tới tìm cậu toàn thân tôi đều là lo lắng đề phòng.
Vậy nếu cậu biết con gái cậu chính là một quỷ sai thì có lẽ sẽ trực tiếp ngất đi nhỉ?
Lúc này, quản gia đứng ở cửa gọi vào:
- Bác sĩ Vương, ngài Trịnh tìm ngài.
- Tôi đi qua xem, chờ lát nữa tôi đưa cậu về. - Vương Kha rời khỏi phòng vẽ tranh, để lại một mình Châu Trạch ở nơi này.
Một mình Châu Trạch dạo bước trong phòng vẽ, nhìn mấy bức họa trên mặt đất hoặc trên vách tường, có vẻ xuất thần. Thành thật mà nói, những tác phẩm này tuy có thể nhìn ra là do họa sĩ trẻ tuổi vẽ nhưng mỗi một bức dường như đều mang theo một loại linh tính đặc biệt riêng, thể hiện ra thiên phú của bản thân họa sĩ.
Cuối cùng, Châu Trạch dừng bước trước một giá vẽ có phủ tấm vải đen, không có chút gánh nặng tâm lý nào mà trực tiếp vươn tay hất tấm vải đen lên. Ngay lập tức, con ngươi Châu Trạch co rụt lại.
Bức họa trên giá vẽ này vẽ một cái đầu lâu.
Thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, dù sao thì mấy kiểu hình đầu lâu này rất dễ nhìn thấy trên mạng.
Thế nhưng bức họa đầu lâu này lại khiến cho Châu Trạch cảm giác tim ngừng đập, ngay cả hô hấp dường như cũng chậm lại.
Đây là một loại cảm giác đặc biệt, một loại cộng hưởng không giống bình thường.
Liên tục hít sâu mấy lần bình phục nhịp tim Châu Trạch mới có thể quan sát bức họa này cẩn thận hơn. Sau đó Châu Trạch phát hiện đầu lâu trong bức họa này là hình vẽ lập thể, nhất là bên trái tạo cho người nhìn cảm giác có một không gian gấp ở đó.
Cái này giống như là bản vẽ mặt phẳng của một bìa sách khi vẽ lại hình nổi trên bìa sách đó.
Có thể khẳng định đây là bản vẽ lại bởi vì những bức họa lúc trước của cô bé đều mang phong cách tiểu thư công chúa điệu chảy nước. Bức họa này lại mang một phong cách hoàn toàn khác!
Nhìn hình trong tranh, có lẽ cô bé vẽ một quyển sách, hoặc có thể nói là một quyển bút ký?
Mà bìa của quyển sách hoặc bút ký kia chính là hình đầu lâu này.
Châu Trạch bắt đầu tìm xung quanh. Lúc cô bé vẽ bức họa này chắc chắn để vật kia ở trước mặt để vẽ, khả năng rất lớn là cái vật đó còn trong phòng vẽ tranh này.
Rất nhanh Châu Trạch đã phát hiện ra một cái tủ nhỏ trong góc phòng vẽ tranh, cánh tủ không khóa lại. Châu Trạch mở ngăn tủ ra, bên trong có một vài tập tranh minh họa và một vài cuốn sách về hội họa. Liên tục lật tìm, cuối cùng Châu Trạch tìm thấy thứ mình muốn tìm, đó là một quyển vở lớn chừng bàn tay, thoạt nhìn có vẻ giống bằng lái.
Để cuốn vở đối diện với mặt mình, mặt bìa chính là hình đầu lâu giống hệt trong tranh kia.
Đúng vậy, đây chính là thứ mà cô bé vẽ.
Châu Trạch theo bản năng lật vở ra nhưng trong nháy mắt cuốn vở được mở ra.
Cô bé vốn vừa mới nằm ngủ trong phòng ngủ bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, trong mắt là màu đỏ đậm sau đó trực tiếp nhảy khỏi giường. Nếu không có mấy bà bảo mẫu bên cạnh nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô bé, có lẽ cô bé đã xông ra khỏi phòng ngủ rồi.
- Ô ô ô... Ô ô ô... - Cô bé liều mạng vùng vẫy, móng tay cào ra rất nhiều đường máu trên mặt mấy bà bảo mẫu.
- Làm sao vậy!
Ngài Trịnh lần thứ hai chạy về phòng ngủ, nhìn thấy con gái mình thành bộ dạng như vậy thì vô cùng đau lòng.
Mà ở vị trí đó chỉ cách một bức tường, Châu Trạch vẫn đang giữ động tác mở cuốn vở không hề nhúc nhích.
Chỉ là trong đầu Châu Trạch lại xuất hiện từng người, cả trai lẫn gái già có trẻ có, bọn họ xuất hiện rất nhanh biến mất cũng rất nhanh nhưng mỗi khi có một người xuất hiện bên cạnh bọn họ đều cùng lúc xuất hiện mấy hàng chữ bút lông màu đen, trên đó viết lá số tiền định của bọn họ.
Trong khoảnh khắc, lượng tin tức khổng lồ bắt đầu khiến cho Châu Trạch choáng váng.
"Hít...!"
Châu Trạch chợt ngẩng đầu lên, hít ngược một hơi khí lạnh đồng thời khép vở lại, đây không phải là cuốn vở vẽ hình đầu lâu bình thường.
Trong này ghi lại chú giải cả một đời của rất rất nhiều người có cả bọn họ.
Đây là một thứ Châu Trạch chưa từng thấy.
Lúc này, Châu Trạch mới phát hiện vị trí chính giữa của đầu lâu trên bìa vở có một dấu vết như bị đốt cháy.
Châu Trạch theo bản năng dùng móng tay chạm lên dấu vết này.
Cũng vào lúc này, Hắc Chỉ Giáp của Châu Trạch dường như không thể khống chế mà dài ra, luồng khí đen trên móng tay quấn vào trong quyển vở. Toàn bộ quyển vở trở nên vô cùng phỏng tay, thế nhưng lại không thể ném xuống được, giống như đã đóng dấu vào trong da thịt Châu Trạch.
Mà cô bé vốn đang giãy dụa điên cuồng ở phòng bên cạnh chợt yên lặng, giống như đã được giải thoát lập tức ngủ mê man.
Cảm giác đau đớn không duy trì bao lâu nhưng đủ khiến Châu Trạch mồ hôi đầm đìa, giống như bản thân đang phải chịu khổ hình Bào Cách(*)!
*một loại tra tấn dùng sắt nung đỏ đốt da người.
"Xoạch..."
Quyển vở rơi xuống khỏi tay Châu Trạch.
Hắn cúi đầu mồ hôi không ngừng chảy tràn xuống.
Có điều hắn lại nhìn thấy trên bìa mặt sau của quyển vở vốn chỉ có màu đen bây giờ lại hiện lên hai hàng chữ màu máu vô cùng rõ ràng:
- Âm ty có thứ tự. Hoàng tuyền có thể độ.
Không ai sẽ tin lời của một người tinh thần bất ổn.
Hơn nữa, cho dù là người bình thường nói ra những lời này cũng sẽ bị coi là tinh thần có vấn đề.
Những ca từ mà cô bé mượn hí khúc Đồng Tử để hát ra lúc nãy, ở trong mắt người khác có thể chẳng là cái gì cả, là lời nói nhăng cuội, thế nhưng vào tai Châu Trạch lại nghe ra sự khác thường.
Cô bé hát, là lá số tiền định!
Thứ gọi là lá số tiền định chính là dùng hình thức thơ ca khát quát trọn đời của một người, phán định quá khứ cũng như tương lai của đối phương.
Ví dụ như trong "Hồng Lâu Mộng" câu thơ "Một theo hai lệnh ba thôi cả, nhìn lại Kim Lăng luống ngậm ngùi" đây chính là lá số tiền định của Vương Hy Phượng.
Một thân mẹ góa con côi, khắc cha khắc mẹ, một đời cực khổ lao lực, làm không công. Cuối cùng là cảnh vợ con ly tán, chúng bạn xa lánh, cuộc đời đau khổ!
Đây là lá số của Vương Kha. Vương Kha giống hắn cũng lớn lên ở cô nhi viện, nên ý của đoạn này là chỉ Vương Kha khắc chết cha mẹ của mình, sau khi trưởng thành lại vội vàng sự nghiệp mà không quan tâm tới chuyện gì khác, tới câu cuối cùng thì dễ hiểu rồi, vợ con ly tán.
Châu Trạch cảm thấy Vương Kha biết rõ chuyện vợ mình ngoại tình với người khác nhưng cậu ta không bới móc ra. Còn con gái cậu ta thì lại bị quỷ sai chọn làm thân xác phàm trần.
Mà sau đó cô bé hát tới lá số tiền định của hắn.
Thuở nhỏ khổ cực không nơi nương tựa, hoảng sợ cô độc, tới khi bước được lên mây xanh thì lại rơi xuống chết yểu dưới u minh, thật là đau lòng...
Ý chính là nói hắn xuất thân là cô nhi, sau khi trưởng thành dựa vào năng lực bản thân không tới 30 đã trèo lên vị trí chủ nhiệm khoa, chỉ là thời điểm bước tới mây xanh lại gặp tai nạn xe cộ mất mạng.
Còn câu hát "Bình thường là túi da tốt, trong bụng là lùm cỏ" thì chỉ Từ Nhạc bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Bộ dạng hắn ta coi như khá, nên mới được cha mẹ Lâm gia chọn làm con rể.
"Lùm cỏ" này không phải chỉ giặc cỏ cướp của giết người, mà chỉ Từ Nhạc kia ngoại trừ có bề ngoài đẹp một chút còn trong bụng là một tên ngu ngốc.
Nguyên câu "Bình thường là túi da tốt, trong bụng là lùm cỏ" là đánh giá về Giả Bảo Ngọc trong "Hồng Lâu Mộng".
Kỳ thực, Châu Trạch cảm thấy lá số của Từ Nhạc hình dung rất chuẩn. Lâm gia thật sự là nhà có tiền, làm con rể nhà họ, nếu Từ Nhạc muốn gây dựng sự nghiệp hoặc làm ăn buôn bán gì đó thì không hề khó. Có điều tên này giống như là một tên thanh niên văn nghệ làm ra một cái tiệm sách lỗ vốn.
Đương nhiên, lúc sau cô bé như kẹt băng hoảng sợ là bởi vì cô bé nhìn thấy hai người sống trên người mình.
Một là thân thể.
Một là linh hồn.
Trong khoảnh khắc, cô bé biết mình gặp quỷ rồi.
Điều này làm cho Châu Trạch mỉm cười. Cô bé trước mắt này hẳn không phải bị quỷ thần gì nhập thân.
Bản thân còn chưa đáng sợ tới mức có thể dọa cho con quỷ nào đó sợ tới vãi đái.
Hai bà bảo mẫu lúc này mới chạy tới ngăn cô bé lại, không ngừng an ủi.
Vương Kha cũng đi qua, tiến hành khuyên bảo bằng lời nói.
Châu Trạch thì lại nhìn khắp xung quanh. Nơi đây chắc là phòng riêng của cô bé, màu hồng làm chủ, giường công chúa rất ấm áp đáng yêu, chỉ tiếc nữ chủ nhân hiện tại của nó lại đang trong trạng thái điên điên khùng khùng.
Chỉ là có một điểm làm cho Châu Trạch cảm thấy kỳ quái, cô bé này đúng là không bị quỷ quấn thân, vậy hí khúc Đồng Tử và lá số chính xác tới như vậy mà cô bé hát ra là từ đâu tới?
Hí khúc Đồng Tử là hí khúc địa phương của Thông thành, hiện tại vẫn còn một vài người lớn tuổi còn nghe, thanh niên trẻ tuổi có khi còn chưa nghe tới tên bài hát, nhưng lúc nãy cô bé này lại hát rất chuyên nghiệp.
Chẳng lẽ là bởi vì người hai nhân cách sau khi hỗn loạn lại dung hợp rồi tạo ra một nhân cách mới, hơn nữa cái nhân cách mới này lại có năng lực đặc biệt?
Không phải mọi người hay nói, thiên tài và kẻ điên kỳ thực chỉ cách nhau một con đường sao.
Có điều nếu suy nghĩ kỹ lại thì không đúng, chỉ là không xác định được không đúng ở chỗ nào.
- Chồng tôi đâu? - Lúc này, cô bé bỗng nhiên cất giọng nghiêm túc nói, cô bé đẩy bảo mẫu bên cạnh ra đứng lên - Chồng tôi còn chưa về nhà sao?
Vương Kha đứng ngây ra tại chỗ.
Châu Trạch cũng hơi há hốc miệng.
Đây là đổi nhân vật rồi?
Biến thành nhân cách người mẹ rồi?
- A Thu, anh ở đây. - Lúc này ngài Trịnh đã tới, sau đó ra hiệu cho mọi người đi ra ngoài trước, ông ta muốn an ủi "Vợ" mình.
Châu Trạch đi tới ban công đốt một điếu thuốc.
- Rốt cuộc là chuyện gì? - Vương Kha đứng cạnh Châu Trạch hỏi. Bây giờ hy vọng của cậu ta nằm hết trên người Châu Trạch.
Châu Trạch lắc đầu:
- Không phải là quỷ quấn thân.
- Chẳng lẽ là vấn đề tinh thần thật sao? - Vương Kha mấp máy đôi môi khô khốc. Hiện tại cậu ta là tình cảnh cưỡi hổ khó xuống.
Trên thực tế, nếu như ngay từ đầu anh ta kiên trì nguyên tắc làm bác sĩ của mình, tiến hành trị liệu tâm lý cho cô bé có lẽ chuyện cũng không phát triển tới như bây giờ.
Chỉ là hiện tại nói những thứ này thì đã trễ rồi.
Hơn nữa, chuyện này kỳ thực cũng không thể đổ hết lỗi cho Vương Kha. Anh ta muốn nhận được tài trợ của người đầu tư thì đương nhiên phải nịnh bợ người đầu tư của mình.
Mặt khác, ngài Trịnh kia sau khi nghe thấy nhân cách từ con gái biến thành vợ mình thì đã lập tức tiến vào, nghe giọng điệu gọi "A Thu" của ông ta thì cũng có thể nhận ra, phân nửa vấn đề là xuất phát từ bản thân ông ta.
- Gian phòng này để làm gì? - Châu Trạch chỉ một gian phòng bên cạnh phòng ngủ hỏi. Đồ bên trong bị lụa trắng che khuất, cửa sổ sát đất cũng bị kéo rèm che kín nghiêm mật.
Không biết vì sao, Châu Trạch luôn cảm thấy trong đó có vật gì khiến cho bản thân rất không thoải mái.
- Là phòng vẽ tranh của tiểu thư. - Quản gia trẻ tuổi đứng cạnh đáp.
- Ồ, có thể cho tôi vào xem không? - Châu Trạch lên tiếng hỏi.
- Chuyện này... - Quản gia có vẻ khó xử, sau đó nhìn về phía Vương Kha.
- Để cho cậu ấy vào xem chút đi. - Vương Kha gật đầu nói - Hiểu thêm vài chuyện về tiểu thư cũng có lợi cho quá trình trị liệu.
- Được.
Quản gia lập tức đi lấy chìa khóa mở cửa sau đó đứng bên ngoài, Châu Trạch và Vương Kha cùng đi vào.
- Khi còn bé cậu cũng thích vẽ vời, tôi nhớ cậu từng nói với tôi, cậu muốn làm họa sĩ. - Vương Kha nhớ lại nói.
- Cô nhi viện khi đó không có điều kiện. - Châu Trạch nói.
Đối với tình cảnh Châu Trạch ngày đó, học vẽ rồi làm mấy ngành nghệ thuật thật sự có phần không thực tế, cho nên cuối cùng hắn vẫn thi tốt nghiệp trung học rồi chọn đại học Y để tiện tìm việc nuôi sống bản thân.
- Yên tâm, chuyện lần này cho dù kết quả ra sao, tôi cũng sẽ không tiếp tục tới quấy rầy cậu nữa. - Vương Kha cười khổ nói - Kỳ thực tôi cũng sợ, lần trước tới tìm cậu toàn thân tôi đều là lo lắng đề phòng.
Vậy nếu cậu biết con gái cậu chính là một quỷ sai thì có lẽ sẽ trực tiếp ngất đi nhỉ?
Lúc này, quản gia đứng ở cửa gọi vào:
- Bác sĩ Vương, ngài Trịnh tìm ngài.
- Tôi đi qua xem, chờ lát nữa tôi đưa cậu về. - Vương Kha rời khỏi phòng vẽ tranh, để lại một mình Châu Trạch ở nơi này.
Một mình Châu Trạch dạo bước trong phòng vẽ, nhìn mấy bức họa trên mặt đất hoặc trên vách tường, có vẻ xuất thần. Thành thật mà nói, những tác phẩm này tuy có thể nhìn ra là do họa sĩ trẻ tuổi vẽ nhưng mỗi một bức dường như đều mang theo một loại linh tính đặc biệt riêng, thể hiện ra thiên phú của bản thân họa sĩ.
Cuối cùng, Châu Trạch dừng bước trước một giá vẽ có phủ tấm vải đen, không có chút gánh nặng tâm lý nào mà trực tiếp vươn tay hất tấm vải đen lên. Ngay lập tức, con ngươi Châu Trạch co rụt lại.
Bức họa trên giá vẽ này vẽ một cái đầu lâu.
Thoạt nhìn thì không có gì đặc biệt, dù sao thì mấy kiểu hình đầu lâu này rất dễ nhìn thấy trên mạng.
Thế nhưng bức họa đầu lâu này lại khiến cho Châu Trạch cảm giác tim ngừng đập, ngay cả hô hấp dường như cũng chậm lại.
Đây là một loại cảm giác đặc biệt, một loại cộng hưởng không giống bình thường.
Liên tục hít sâu mấy lần bình phục nhịp tim Châu Trạch mới có thể quan sát bức họa này cẩn thận hơn. Sau đó Châu Trạch phát hiện đầu lâu trong bức họa này là hình vẽ lập thể, nhất là bên trái tạo cho người nhìn cảm giác có một không gian gấp ở đó.
Cái này giống như là bản vẽ mặt phẳng của một bìa sách khi vẽ lại hình nổi trên bìa sách đó.
Có thể khẳng định đây là bản vẽ lại bởi vì những bức họa lúc trước của cô bé đều mang phong cách tiểu thư công chúa điệu chảy nước. Bức họa này lại mang một phong cách hoàn toàn khác!
Nhìn hình trong tranh, có lẽ cô bé vẽ một quyển sách, hoặc có thể nói là một quyển bút ký?
Mà bìa của quyển sách hoặc bút ký kia chính là hình đầu lâu này.
Châu Trạch bắt đầu tìm xung quanh. Lúc cô bé vẽ bức họa này chắc chắn để vật kia ở trước mặt để vẽ, khả năng rất lớn là cái vật đó còn trong phòng vẽ tranh này.
Rất nhanh Châu Trạch đã phát hiện ra một cái tủ nhỏ trong góc phòng vẽ tranh, cánh tủ không khóa lại. Châu Trạch mở ngăn tủ ra, bên trong có một vài tập tranh minh họa và một vài cuốn sách về hội họa. Liên tục lật tìm, cuối cùng Châu Trạch tìm thấy thứ mình muốn tìm, đó là một quyển vở lớn chừng bàn tay, thoạt nhìn có vẻ giống bằng lái.
Để cuốn vở đối diện với mặt mình, mặt bìa chính là hình đầu lâu giống hệt trong tranh kia.
Đúng vậy, đây chính là thứ mà cô bé vẽ.
Châu Trạch theo bản năng lật vở ra nhưng trong nháy mắt cuốn vở được mở ra.
Cô bé vốn vừa mới nằm ngủ trong phòng ngủ bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, trong mắt là màu đỏ đậm sau đó trực tiếp nhảy khỏi giường. Nếu không có mấy bà bảo mẫu bên cạnh nhanh tay nhanh mắt ôm lấy cô bé, có lẽ cô bé đã xông ra khỏi phòng ngủ rồi.
- Ô ô ô... Ô ô ô... - Cô bé liều mạng vùng vẫy, móng tay cào ra rất nhiều đường máu trên mặt mấy bà bảo mẫu.
- Làm sao vậy!
Ngài Trịnh lần thứ hai chạy về phòng ngủ, nhìn thấy con gái mình thành bộ dạng như vậy thì vô cùng đau lòng.
Mà ở vị trí đó chỉ cách một bức tường, Châu Trạch vẫn đang giữ động tác mở cuốn vở không hề nhúc nhích.
Chỉ là trong đầu Châu Trạch lại xuất hiện từng người, cả trai lẫn gái già có trẻ có, bọn họ xuất hiện rất nhanh biến mất cũng rất nhanh nhưng mỗi khi có một người xuất hiện bên cạnh bọn họ đều cùng lúc xuất hiện mấy hàng chữ bút lông màu đen, trên đó viết lá số tiền định của bọn họ.
Trong khoảnh khắc, lượng tin tức khổng lồ bắt đầu khiến cho Châu Trạch choáng váng.
"Hít...!"
Châu Trạch chợt ngẩng đầu lên, hít ngược một hơi khí lạnh đồng thời khép vở lại, đây không phải là cuốn vở vẽ hình đầu lâu bình thường.
Trong này ghi lại chú giải cả một đời của rất rất nhiều người có cả bọn họ.
Đây là một thứ Châu Trạch chưa từng thấy.
Lúc này, Châu Trạch mới phát hiện vị trí chính giữa của đầu lâu trên bìa vở có một dấu vết như bị đốt cháy.
Châu Trạch theo bản năng dùng móng tay chạm lên dấu vết này.
Cũng vào lúc này, Hắc Chỉ Giáp của Châu Trạch dường như không thể khống chế mà dài ra, luồng khí đen trên móng tay quấn vào trong quyển vở. Toàn bộ quyển vở trở nên vô cùng phỏng tay, thế nhưng lại không thể ném xuống được, giống như đã đóng dấu vào trong da thịt Châu Trạch.
Mà cô bé vốn đang giãy dụa điên cuồng ở phòng bên cạnh chợt yên lặng, giống như đã được giải thoát lập tức ngủ mê man.
Cảm giác đau đớn không duy trì bao lâu nhưng đủ khiến Châu Trạch mồ hôi đầm đìa, giống như bản thân đang phải chịu khổ hình Bào Cách(*)!
*một loại tra tấn dùng sắt nung đỏ đốt da người.
"Xoạch..."
Quyển vở rơi xuống khỏi tay Châu Trạch.
Hắn cúi đầu mồ hôi không ngừng chảy tràn xuống.
Có điều hắn lại nhìn thấy trên bìa mặt sau của quyển vở vốn chỉ có màu đen bây giờ lại hiện lên hai hàng chữ màu máu vô cùng rõ ràng:
- Âm ty có thứ tự. Hoàng tuyền có thể độ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.