Thâm Độ Chí Tình

Chương 13: Ngày mưa

Y Đình Mạt Đồng

23/01/2018

Cố Diễm muốn bù lại, mời cậu ăn cơm Trang Duy cũng có thể hiểu được, nhưng mời cậu xem phim ít nhiều cũng khiến cậu có hơi bất ngờ.

“Cậu có phim nào muốn xem không?” Cố Diễm hỏi, thái độ nghiễm nhiên là đã quyết định rồi.

“Thực ra không cần phiền phức như vậy, anh vừa trở về hẳn cũng rất mệt, nên về nghỉ ngơi sớm một chút” Giải thích mọi chuyện rõ ràng là được rồi, đền bù gì đó không cần thiết, vốn cũng không phải chuyện to tát gì.

“Chiều nay đúng lúc tôi có thời gian rảnh. Trên máy bay về tôi đã ngủ một lúc, tối nay nghỉ ngơi cũng hết lệch múi giờ rồi” Cố Diễm nói “Nếu cậu không có phim nào muốn xem, tôi để Tín Viễn đặt vé bộ phim đã được chọn trước”

Thực ra anh đã sớm chọn phim xong, nếu Trang Duy không có yêu cầu thì vẫn theo kế hoạch mua vé trước.

Nếu Cố Diễm kiên trì, Trang Duy cũng không từ chối nữa, hơi gật đầu một cái. Cùng xem phim với Cố Diễm, ít nhiều vẫn khiến cậu có chút chờ mong.

“Thời gian còn sớm, ăn một ít lót dạ trước, chúng ta lái xe đi vẫn còn kịp” Cố Diễm cũng không gấp đến rạp chiếu phim, lúc này mua vé rất tiện lợi, chỉ cần chọn giờ chiếu thích hợp là được.

“Được” Tuy rằng Trang Duy đã ăn no nhưng nhờ tâm tình không tệ, ăn thêm một vài món tráng miệng nữa vẫn được.

Chờ Ứng Tín Viễn gửi tin nhắn mua vé rồi, Cố Diễm mới cùng Trang Duy rời nhà hàng, tự mình lái xe chở Trang Duy đến rạp chiếu phim. Hiếm khi Cố Diễm không mang vệ sĩ như ngày hôm nay, ngược lại khiến Trang Duy cũng tự do.

Đến rạp chiếu phim, hai người đến máy tự động lấy vé xem phim, sau đó âm thầm đi vào phòng chiếu. Ứng Tín Viễn theo yêu cầu của Cố Diễm, đặt vé trước một bộ phim khoa học viễn tưởng mạo hiểm, bộ phim này từ danh tiếng đến doanh thu đều không tệ, lúc này bộ phim cũng đã sắp hết thời gian công chiếu, cho nên vé vẫn tương đối dễ mua, chọn vị trí cũng rất tốt.

Hàng ghế hai người ngồi không có khán giả nào khác, phòng chiếu dường như có chút trống trải nhưng lại hợp ý của hai người. Trang Duy vẫn cảm thấy Cố Diễm cũng không thích hợp với rạp chiếu phim, trong mắt cậu, Cố Diễm nên ngồi tựa trên ghế sopha tùy ý xem phim điện ảnh.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sau khi bộ phim bắt đầu, Trang Duy vẫn đem sự chú ý của mình dồn hết lên màn ảnh. Toàn thời gian chiếu phim hai người đều không nói chuyện, Trang Duy xem đến lúc chưa có tình tiết đặc sắc liền chuyển sự chú ý sang người bên cạnh. Không bao lâu, cậu liền phát hiện mặc dù ở trong không gian tương đối chật hẹp của phòng chiếu, Cố Diễm cũng vẫn không hề mất tự nhiên, ngược lại, trạng thái Cố Diễm thưởng thức bộ phim càng giống như là đang chú tâm xem xét, đây đại khái đã thành thói quen trong công việc, không ngờ lúc xem phim cũng là như thế.

Tình tiết chặt chẽ trong bộ phim làm thời gian trôi qua nhanh chóng, sau khi kết thúc đã gần chạng vạng tối.

“Tôi đưa cậu về trước” Cố Diễm nói “Tôi sẽ về nhà ăn tối, không ăn với cậu được”

Cố Diễm phải về nhà, Trang Duy cũng ngại làm lỡ thời gian của anh “Tự tôi về là được rồi”

“Tôi đưa cậu” Giọng nói của Cố Diễm không cho phép từ chối “Đi thôi”

Trang Duy suy nghĩ một chút, cũng không tiếp tục từ chối nữa, theo anh ra bãi đậu xe.

Sau khi Cố Diễm hỏi địa chỉ của Trang Duy liền chọn đường đi về. Trên đường về ngang qua nhà hàng vừa ăn buổi trưa, Cố Diễm dừng xe lại, để Trang Duy chờ một lát.

Trang Duy cũng không hỏi nhiều, ngồi trên xe chờ Cố Diễm. Thời tiết chạng vạng mát mẻ, quay kính xe xuống, gió thổi nhè nhẹ, cảm giác đặc biệt thoải mái.



Khoảng chừng một vài phút, Cố Diễm mang theo hai túi giấy trở ra xe, đưa cho Trang Duy “Về nhà ăn tối ngon miệng”

Trang Duy mở túi ra nhìn, đều là thức ăn mới vừa làm xong nóng hôi hổi. Cố Diễm không đi ăn với cậu nhưng lại chuẩn bị những thứ này khiến cậu không khỏi cong cong khóe môi — Có thể lấy những thứ này ra ngoài nhanh như vậy, hẳn là đã đặt từ sớm.

“Cám ơn. Có điều nhiều quá, e là ăn không hết” Trang Duy cười nói.

“Để vào tủ lạnh, sáng mai hâm lại là có thể ăn” Cố Diễm khởi động xe “Nhà hàng này không tồi, món ăn để qua đêm cũng không ảnh hưởng đến mùi vị lắm”

“Được” Cậu tuy không nấu cơm nhưng hâm thức ăn lại thì vẫn biết, dù sao thì cũng còn có một đồ vật gọi là lò vi sóng.

Cố Diễm đưa Trang Duy tới trước cửa khu chung cư, nhìn cậu đi vào mới lái xe rời đi. Trang Duy cầm túi thức ăn, chậm rãi đi về phía căn hộ của mình, nhìn lướt qua giống như minh tinh đang dạo bước trên thảm đỏ, kiêu ngạo mà chói mắt. Tiếc nuối cho việc không thể đến tiệc sinh nhật của ba cũng bị phai nhạt, ba cậu có chính kiến của ba cậu, mà cậu cũng có nguyên tắc và giới hạn của mình. Nếu như hai bên xung đột nhất định sẽ sinh ra bất hòa, vậy thì bớt gặp mặt nhau, tự mình sinh hoạt. Ít nhất cho tới hiện nay, đây là biện pháp tốt nhất.

Bởi vì đã quyết định rời khỏi Thiên Ảnh cho nên khi Thiên Ảnh gọi điện cho cậu, Trang Duy cũng không nhận, ngược lại Quý Sâm sẽ xử lý, cậu không cần trực tiếp đối thoại với cấp cao trong công ty.

Chiều hôm đó,Trang Duy đang lên mạng xem đồ dùng điện trong nhà thì nhận được điện thoại của Quý Sâm, nói là có một nhãn hàng nước hoa có đẳng cấp muốn tìm Trang Duy làm đại diện phát ngôn, danh tiếng và doanh thu không tệ, cũng phù hợp với hình tượng của Trang Duy, nhưng công ty lại lấy đủ các loại lý do đưa cho Lâm Tân. Chuyện lần này của công ty khiến Trang Duy tỉnh hẳn, không giữ lời hứa cũng không chọn đại diện phát ngôn tốt cho cậu, mặt khác cũng là mượn chuyện chưa hết hợp đồng của Trang Duy đem cơ hội này nâng đỡ Lâm Tân. Cho dù đây là ý của Du Tung hay là do Lâm Tân tự mình tìm được, đối với Trang Duy mà nói đều là một loại tổn thất.

“Cậu nghĩ thế nào?” Kể lại tình huống, Quý Sâm hỏi.

Trang Duy cũng không quá để ý, vừa tiếp tục lướt web, vừa trả lời “Được cái này mất cái kia. Tôi muốn rời khỏi Thiên Ảnh, mất cơ hội lần này cũng không sao. Những gì của tôi sau này tôi sẽ đoạt lại” Vấn đề trong công việc cậu trước nay đều rất tự tin.

Thấy cậu biểu hiện bình tĩnh, Quý Sâm cũng yên lòng “Cũng được, tôi nói cho cậu chuyện này nếu cậu gặp Lâm Tân, khó tránh cậu ta sẽ khoe khoang một hồi, không cần để ý đến cậu ta là được rồi”

“Ừ, tôi biết rồi” Trang Duy trả lời.

“Tôi hẹn tổng giám đốc một công ty giải trí ngày mai gặp mặt, cậu cùng đi với tôi đi. Một lát nữa tôi sẽ đem tài liệu gửi qua mail của cậu, công ty kia mặc dù không thể sánh được với Thiên Ảnh nhưng làm việc cũng xem như ổn định, có thể suy nghĩ một chút” Quý Sâm đã liên lạc với một vài công ty, mà công ty này xem như có lợi cho sự phát triển của Trang Duy nhất.

“Được” Chuyện ký hợp đồng với công ty mới như thế này đều có Quý Sâm lo liệu, nhưng chi tiết thì cậu ít nhiều cũng phải tự mình chú ý.

Quý Sâm hẹn chính là dùng cơm tối, Trang Duy cũng đã xem tài liệu trước. Công ty này có vài minh tinh hạng hai, ba khá nổi tiếng nhưng lại không có người nào thuộc hạng nhất, chắc là vận may không tốt lắm. Công ty này đối với nghệ nhân cũng không quá hà khắc, tài chính cũng coi như khá dồi dào, nhưng vẫn không bồi dưỡng ra một minh tinh hạng nhất để làm trụ cột. Mỗi lần có cơ hội đều sẽ gặp chuyện này chuyện kia, sau đó bị nghệ nhân của công ty khác chiếm cơ hội, bởi vậy mà người ta nổi danh, mà nghệ nhân công ty này thì lại chỉ đành chờ cơ hội khác, hạng nhất này không biết phải chờ đến bao lâu. Mà một ít minh tinh hạng nhất hoặc là đã từng hợp tác với nhau vô cùng tốt nhưng sẽ không tùy tiện đổi công ty, hoặc là rời công ty tự mở phòng làm việc cá nhân, cho nên công ty này vẫn cứ không nổi lên được.

Trang Duy cảm thấy Quý Sâm hẳn là vừa ý với yêu cầu của đối phương đối nghệ nhân khá là rộng rãi, không gian phát triển của họ rất rộng lớn, lúc này mới đồng ý thử tiếp xúc với bọn họ.

Sau buổi trưa, bầu trời liền kéo mưa rơi tí tách. Đến mùa thu chính là mưa rào cùng hơi lạnh kéo đến, chuyện này đối với người đã trải qua mùa hè oi bức là chuyện không thể tốt hơn, ít ra buổi trưa có thể mát mẻ một chút.

Vốn đang mong chờ mưa lâm râm ai ngờ đến chạng vạng lại đột ngột chuyển thành mưa lớn, bầu trời cực kì âm u xem chừng rất khó tạnh. Đề phòng kẹt xe ngày mưa, Quý Sâm nói sẽ đến đón Trang Duy sớm hơn một tiếng.

Chỗ hẹn cách nơi ở của Trang Duy khoảng chừng một giờ chạy xe, Quý Sâm vì muốn an toàn nên cũng không lái quá nhanh.



“Xem kiểu này chắc là không tạnh mưa sớm đâu” Quý Sâm than thở.

“Ừ” Trang Duy ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vẫn phủ kín mây đen, hoàn toàn không có dấu hiệu trời quang mây tạnh.

Xe vừa mới lái qua một ngã tư, cơn mưa bên ngoài đột nhiên lớn hơn, từ mưa to thành ra mưa bão. Nước mưa từ trên trời rơi xuống ào ạt, cần gạt nước cũng không quét kịp.

“Thời tiết kiểu gì thế? Thành phố N cũng đâu có báo trước là có mưa lớn đâu” Quý Sâm không thể không lái chậm hơn nữa, xe chạy trên đường cũng đồng thời giảm tốc độ, lấy an toàn làm đầu.

Trang Duy nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Thời gian này xe trên đường không ít, cũng đã đến trung tâm thành phố càng phải đặc biệt cẩn thận.

Mưa lớn như thế khiến cho con đường rất nhanh đã bị ngập nước, chỉ sau mười phút, nước ngập tới nửa cẳng chân, một ít chỗ hơi thấp đã ngập hơn cẳng chân. Giao thông dần dần tắc nghẽn, có vài chiếc xe bị chết máy trong dòng nước, mà mưa vẫn cứ tiếp tục rơi…

“Xem tình hình không tốt cho lắm” Trang Duy cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này, xe của bọn họ cũng sẽ bị chìm trong nước luôn.

Quý Sâm nhíu mày “Hệ thống thoát nước không hiệu quả, coi như chúng ta đến được chỗ hẹn đi, nhưng khi về cũng là cả một vấn đề” Thành phố N mưa lớn mà lại kéo dài như vậy đúng là hiếm thấy, hệ thống thoát nước không kịp cũng là chuyện bình thường.

Chiếc xe phía trước bọn họ đã bị chết máy trong nước, nháy nháy hai đèn để xe sau chạy vòng qua. Tình huống này ai cũng không thể trách được, chỉ có thể vòng qua làn xe khác mà chạy, khiến giao thông vốn đã không thuận lợi càng trở nên lộn xộn hơn.

Quý Sâm vất vả lắm mới lái xe ra được làn ngoài cùng, chạy chưa đến 100 mét thì xe cũng bị chết máy luôn…

“Thật là, phải làm sao bây giờ?” Quý Sâm nhíu mày chặt hơn, bọn họ còn có chuyện quan trọng, bây giờ xe chết mấy thực sự là xui xẻo.

“Trước bật hai đèn nhan trước đi” Trang Duy cũng bó tay, nước ngập qua khung xe luôn rồi, số lượng xe bị chết máy cũng nhiều lên.

Quý Sâm bất đắc dĩ bật hai đèn nhan lên, liên lạc xe tải. Có điều với tình trạng này, xe tải chưa chắc chạy đến được. Con đường vốn đã loạn bây giờ lại càng loạn hơn nữa…

Quý Sâm vừa mới nói chuyện với công ty vận tải xong liền nhận được điện thoại từ thư ký của tổng giám đốc công ty đã hẹn hôm nay, nói thành phố N đã ra thông báo mưa bão, cửa công ty của bọn họ bị ngập nước nghiêm trọng, xe căn bản không thể chạy ra ngoài được, cuộc hẹn ngày hôm nay chỉ đành hủy bỏ thôi.

Nghe thấy bên kia nói vậy, Quý Sâm cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức đáp lại, nói vài ngày nữa khi nào đối phương rảnh rỗi lại hẹn gặp mặt sau.

“Được rồi, không cần đi nữa” Quý Sâm thở phào. Mới nãy cậu ta còn đang lo không biết phải làm sao, tình trạng này ngay cả thuê xe cũng khó khăn, cũng may là hủy cuộc hẹn, bọn họ cũng không cần gấp.

Trang Duy khẽ cười, chỉ vào xe “Nhưng bây giờ chúng ta cũng không quay về được”

Quý Sâm bất đắc dĩ nhún vai “Hết cách rồi, chỉ có thể ngồi chờ tạnh mưa thôi”

Quý Sâm vừa dứt câu, cửa sổ bên Trang Duy bị ai đó gõ hai tiếng, Trang Duy quay đầu nhìn sang, bất ngờ nhìn thấy Ứng Tín Viễn đứng bên ngoài, đồng thời cũng phát hiện xe của bọn họ trùng hợp chết máy ngay cửa lớn của Cố thị…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Thâm Độ Chí Tình

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook