Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay
Chương 34: Nên thử một lần.
Song Tử ChiBi
21/04/2021
Cô ngồi nhìn theo bóng dáng anh chợt nhớ ra lí do chính mình tới bèn vội vã đi vào bếp.
Cô bắt đầu sắp xếp từng thứ một ra. Vì tay đau nên công việc nhẹ nhàng này trở nên khó khăn hơn.
Cô ngắt rau vào rổ định rửa ra thì Thẩm Đông Phong đi vào ngăn cản. Giọng nói vẫn còn phần tức giận.
"Bị thương rồi còn muốn làm sao!"
Anh bế cô đi ra ghế ngồi đợi còn mình tiếp tục phần việc của cô.
"Sao mua nhiều vây!"
"Mua thừa thì để sau dùng!" Cô thản nhiên đáp. Dù sao lúc mua cô cũng không nghĩ nhiều.
Thẩm Đông Phong ban đầu còn không tin người như cô sẽ tới xin lỗi. Sự xuất hiện của cô hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của anh.
Anh chăm chú vào công việc. Bên ngoài trời đã bắt đầu tối dần. Phía Tây, chân trời rực rửa.
Diệp Thiên Kì ngồi không có việc gì làm. Cô nhìn anh nghĩ thầm"người đàn ông này cũng thật không giống lão đại một chút nào". Nhìn bóng lưng anh lạc sâu vào suy nghĩ Diệp Thiên Kì không nghe tới anh nói gì với cô.
Lát sau Thẩm Đông Phong quay người lại nhìn cô mới biết mình đã bỏ qua rất nhìu chi tiết rồi!.
Anh nhìn cô, tay vẫn đang cầm những cọng rau vẫn đẫm nước chìa ra trước mặt. Tưởng anh nhờ cô giúp, cô chạy tới cầm rổ đỡ lấy.
Anh lại lắc đầu nói.
"Xắn tay áo giúp tôi!"
"Ộ" Diệp Thiên Kì loay hoay lấy tay kéo ống tay áo lên giúp anh. Cô chậm chạp kéo lên một cách khó khăn.
"Ngồi đó chán lắm sao!"
"Ưm!" Diệp Thiên Kì gật đầu mạnh tỏ ý lời nói của anh vô cùng chính xác. Tưởng anh sẽ phân cho cô làm gì đó ai ngờ.
"Vậy thì tự chơi một mình đi!"
Câu này thật là có vấn đề nha. Chơi một mình đa nghĩa tới khó hiểu.
"Tôi có thể phụ anh mà!".
"Tôi sẽ thấy khó chịu và vướng víu"
Cô bĩu môi lùi đi ra sau, mặc kệ anh vậy.
Cô bắt đầu nổi hứng tò mò hỏi:
"Người như anh tôi không nghĩ là sẽ biết nấu ăn nha!"
"Mỗi người cần có nội hàm riêng!"
"Vậy nội hàm của anh là nấu ăn sao!"
"Cũng không hẳn nhưng chắc là vậy! Em biết vì sao tôi lại chọn nó không?".
"Anh hỏi thừa! Đương nhiên là không biết rồi!"
Thẩm Đông Phong nhìn cô cười nói:
"Vì đàn ông đẹp nhất khi nấu ăn đấy!"
"Ấu trĩ!" Người như anh mà bị cô nói câu này đúng là quá hạ thấp anh rồi.
Diệp Thiên Kì nhìn anh mà tim lệch một nhịp. Anh vừa mới cười xong. Anh khác xa với những gì cô biết.
Tuy bên ngoài là một núi băng lạnh giá nhưng bên trong chính là mộ núi lửa sôi trào chỉ đợi cơ hội mà phun ra ngoài.
Lạnh lùng là thế nhưng ai biết được sâu trong anh là sự ấm áp chân thực bị lớp vỏ thời gian phủ kín không nhìn thấy được.
Qua thời gian dài quen biết anh đã cho cô thấy một con người hoàn toàn khác ở anh.
Cũng là người biết cười, biết quan tâm người khác chỉ là cách thức thực hiện khác nhau ra sao thôi!.
Quyết định hôm nay của cô chính là thử mở của trái tim một lần cho cả hai. Anh là một ổ khóa không chìa, còn cô là người giữ chìa không muốn mở khóa. Có nhiều khi đó là cách an toàn cho cả hai vì họ chỉ khóa chặt khi đã bị tổn thương.
Nhưng một ví trí bị thiếu hụt chắc chắn sẽ có thứ có thể lấp đầy, và cô tin tưởng vào điều đó. "Cô cho anh một khởi đầu mới".
Cô tin chắc rằng anh sẽ mang đến cho cô sự mới mẻ của cuộc sống mới. Nhìn người đang bận bịu trước mặt cô yên tâm phần nào.
Thẩm Đông Phong nấu món súp canh gà hầm nấm hương thơm ngào ngạt. Anh vẫy tay gọi cô tới gần.
"Lại đây nếm xem có vừa miệng em chưa!"
Diệp Thiên Kì ngoan ngoãn tới trước mặt anh. Anh nhẹ nhàng dùng muỗng múc một chút ra đưa lên miệng thổi nguội mới đưa cho cô. Trong lòng Diệp Thiên Kì dâng lên vài tia cảm động.
Cô nêm thử món cảnh gà hầm. Quả thật vô cùng ngọt. Cô gật đầu tán thưởng, anh cười.
"Ngon lắm luôn! Vô cùng chuyên nghiệp!"
"Nếu em muốn sau này có cơ hội sẽ nấu cho em suốt!"
Diệp Thiên Kì đỏ mặt:
"Vậy thì phải cố gắng cho tốt! Tôi sẽ không tới trước để xin lỗi nữa đâu!"
"Anh vô cùng trân trọng điều đó!".
Lần nảy cả hai đều cười. Không nói gì thêm nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc tràn đầy. Xem ra hạnh phúc không khó kiếm tìm.
Mọi lần Thiên Kì cho rằng sống sung túc một mình tự tại là hạnh phúc rồi. Nhưng hạnh phúc đích thực không phải vậy.
Giờ đây cô hiểu sao Ái Nhã lại không trở về sống cùng cô nữa mà còn khuyên cô nên thử một lần.
Với cô hiện tại yêu có lẽ là một thứ gì đó vô cùng mờ nhạt nhưng có lẽ sự hiểu biết về chữ yêu trong thực tại cô đang có chính là sự hiểu nhau.
Hiểu nhau trong sự rung nhẹ của trái tim, của sự rung chuyển trong ánh mắt. Cô chọn bắt đầu chính là làm bạn với sóng gì.
Những điều đó quá đối tinh tế vậy nên nó cần một trái tim đa sầu đa cảm để cảm nhận nó thực sự.
Cô bắt đầu sắp xếp từng thứ một ra. Vì tay đau nên công việc nhẹ nhàng này trở nên khó khăn hơn.
Cô ngắt rau vào rổ định rửa ra thì Thẩm Đông Phong đi vào ngăn cản. Giọng nói vẫn còn phần tức giận.
"Bị thương rồi còn muốn làm sao!"
Anh bế cô đi ra ghế ngồi đợi còn mình tiếp tục phần việc của cô.
"Sao mua nhiều vây!"
"Mua thừa thì để sau dùng!" Cô thản nhiên đáp. Dù sao lúc mua cô cũng không nghĩ nhiều.
Thẩm Đông Phong ban đầu còn không tin người như cô sẽ tới xin lỗi. Sự xuất hiện của cô hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của anh.
Anh chăm chú vào công việc. Bên ngoài trời đã bắt đầu tối dần. Phía Tây, chân trời rực rửa.
Diệp Thiên Kì ngồi không có việc gì làm. Cô nhìn anh nghĩ thầm"người đàn ông này cũng thật không giống lão đại một chút nào". Nhìn bóng lưng anh lạc sâu vào suy nghĩ Diệp Thiên Kì không nghe tới anh nói gì với cô.
Lát sau Thẩm Đông Phong quay người lại nhìn cô mới biết mình đã bỏ qua rất nhìu chi tiết rồi!.
Anh nhìn cô, tay vẫn đang cầm những cọng rau vẫn đẫm nước chìa ra trước mặt. Tưởng anh nhờ cô giúp, cô chạy tới cầm rổ đỡ lấy.
Anh lại lắc đầu nói.
"Xắn tay áo giúp tôi!"
"Ộ" Diệp Thiên Kì loay hoay lấy tay kéo ống tay áo lên giúp anh. Cô chậm chạp kéo lên một cách khó khăn.
"Ngồi đó chán lắm sao!"
"Ưm!" Diệp Thiên Kì gật đầu mạnh tỏ ý lời nói của anh vô cùng chính xác. Tưởng anh sẽ phân cho cô làm gì đó ai ngờ.
"Vậy thì tự chơi một mình đi!"
Câu này thật là có vấn đề nha. Chơi một mình đa nghĩa tới khó hiểu.
"Tôi có thể phụ anh mà!".
"Tôi sẽ thấy khó chịu và vướng víu"
Cô bĩu môi lùi đi ra sau, mặc kệ anh vậy.
Cô bắt đầu nổi hứng tò mò hỏi:
"Người như anh tôi không nghĩ là sẽ biết nấu ăn nha!"
"Mỗi người cần có nội hàm riêng!"
"Vậy nội hàm của anh là nấu ăn sao!"
"Cũng không hẳn nhưng chắc là vậy! Em biết vì sao tôi lại chọn nó không?".
"Anh hỏi thừa! Đương nhiên là không biết rồi!"
Thẩm Đông Phong nhìn cô cười nói:
"Vì đàn ông đẹp nhất khi nấu ăn đấy!"
"Ấu trĩ!" Người như anh mà bị cô nói câu này đúng là quá hạ thấp anh rồi.
Diệp Thiên Kì nhìn anh mà tim lệch một nhịp. Anh vừa mới cười xong. Anh khác xa với những gì cô biết.
Tuy bên ngoài là một núi băng lạnh giá nhưng bên trong chính là mộ núi lửa sôi trào chỉ đợi cơ hội mà phun ra ngoài.
Lạnh lùng là thế nhưng ai biết được sâu trong anh là sự ấm áp chân thực bị lớp vỏ thời gian phủ kín không nhìn thấy được.
Qua thời gian dài quen biết anh đã cho cô thấy một con người hoàn toàn khác ở anh.
Cũng là người biết cười, biết quan tâm người khác chỉ là cách thức thực hiện khác nhau ra sao thôi!.
Quyết định hôm nay của cô chính là thử mở của trái tim một lần cho cả hai. Anh là một ổ khóa không chìa, còn cô là người giữ chìa không muốn mở khóa. Có nhiều khi đó là cách an toàn cho cả hai vì họ chỉ khóa chặt khi đã bị tổn thương.
Nhưng một ví trí bị thiếu hụt chắc chắn sẽ có thứ có thể lấp đầy, và cô tin tưởng vào điều đó. "Cô cho anh một khởi đầu mới".
Cô tin chắc rằng anh sẽ mang đến cho cô sự mới mẻ của cuộc sống mới. Nhìn người đang bận bịu trước mặt cô yên tâm phần nào.
Thẩm Đông Phong nấu món súp canh gà hầm nấm hương thơm ngào ngạt. Anh vẫy tay gọi cô tới gần.
"Lại đây nếm xem có vừa miệng em chưa!"
Diệp Thiên Kì ngoan ngoãn tới trước mặt anh. Anh nhẹ nhàng dùng muỗng múc một chút ra đưa lên miệng thổi nguội mới đưa cho cô. Trong lòng Diệp Thiên Kì dâng lên vài tia cảm động.
Cô nêm thử món cảnh gà hầm. Quả thật vô cùng ngọt. Cô gật đầu tán thưởng, anh cười.
"Ngon lắm luôn! Vô cùng chuyên nghiệp!"
"Nếu em muốn sau này có cơ hội sẽ nấu cho em suốt!"
Diệp Thiên Kì đỏ mặt:
"Vậy thì phải cố gắng cho tốt! Tôi sẽ không tới trước để xin lỗi nữa đâu!"
"Anh vô cùng trân trọng điều đó!".
Lần nảy cả hai đều cười. Không nói gì thêm nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được hạnh phúc tràn đầy. Xem ra hạnh phúc không khó kiếm tìm.
Mọi lần Thiên Kì cho rằng sống sung túc một mình tự tại là hạnh phúc rồi. Nhưng hạnh phúc đích thực không phải vậy.
Giờ đây cô hiểu sao Ái Nhã lại không trở về sống cùng cô nữa mà còn khuyên cô nên thử một lần.
Với cô hiện tại yêu có lẽ là một thứ gì đó vô cùng mờ nhạt nhưng có lẽ sự hiểu biết về chữ yêu trong thực tại cô đang có chính là sự hiểu nhau.
Hiểu nhau trong sự rung nhẹ của trái tim, của sự rung chuyển trong ánh mắt. Cô chọn bắt đầu chính là làm bạn với sóng gì.
Những điều đó quá đối tinh tế vậy nên nó cần một trái tim đa sầu đa cảm để cảm nhận nó thực sự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.