Chương 2: Em muốn chịu trách nhiệm thế nào?
Triều Tức Tức
05/07/2022
Edit+beta:_Cua
➴.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸➶
Nhan Dứu theo bản năng nhìn về phía Hoắc Tùy Châu, đối diện với một đôi mắt đen không chút gợn sóng, khiến cô có chút không yên.
Đã nhìn qua video, đã xem qua tạp chí kinh tế tài chính, cũng nghe Thời Ninh Ninh nói qua, Nhan Dứu biết anh thay đổi rất nhiều, nhưng tất cả những gì nghe được đều không bằng tận mắt mình khi nhìn thấy anh, mang đến loại cảm giác trực quan.
Nếu là trước đây, Hoắc Tùy Châu nghe được lời nói vừa rồi của cô, nhất định phải cáu kỉnh với cô. Nhưng hiện tại, phản ứng của anh sau khi nghe xong thực bình tĩnh, tựa như chỉ là nghe cô nói câu "Hôm nay thời tiết không tồi" đều bình tĩnh như nhau.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là do bọn họ đã chia tay.
Thời gian 5 năm nói dài cũng không dài nói ngắn cũng chẳng ngắn, cũng đủ để anh đem cô từ trong lòng quên đi sạch sẽ.
Không thể không nói, Hoắc Tùy Châu của hiện tại trên người mang lại một cổ khí chất thành thục, thâm trầm nội liễm của đàn ông thật sự rất có mị lực, cũng rất hấp dẫn người khác. Nhan Dứu ngơ ngẩn nhìn anh ba giây, mới cưỡng bách chính mình thu hồi tầm mắt.
Thân thể của cô có chút cứng đờ, tim đập nhanh đến không bình thường.
Nhan Dứu còn không có hoàn toàn làm tốt công tác chuẩn bị cùng Hoắc Tùy Châu gặp mặt, tuy rằng bắt đầu từ ngày đó nhận cuộc điện thoại của Tống Nghiên Thư mời cô tới tham gia sinh nhật, cô vẫn luôn tự mình xây dựng tâm lý, nhưng lại nghe Minh Lộ nói Hoắc Tùy Châu hôm nay không đến, trong lòng cô cảm thấy may mắn đã bao phủ hết tâm tình mình.
Rốt cuộc người đưa ra lời chia tay tóm lại cũng sẽ là người cảm thấy chột dạ và áy náy.
Không biết Hoắc Tùy Châu có hay không để ý lời cô vừa nói, không biết anh có hay không để ý cô hôm nay đến nơi này.
Bất quá anh hiển nhiên là không ngại, ngoại trừ ở bên ngoài vừa rồi đáp lại cô một tiếng, anh liền không tiếp tục để ý đến cô nữa, thậm chí giống như không thấy cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tống Nghiên Thư.
Hoắc Tùy Châu ngồi xuống, trong phòng mọi người cũng đều nhìn lại đây.
Điểm này thật ra cùng trước kia giống nhau, mặc kệ đi đến nơi nào, anh đều là tiêu điểm trong đám người, cho dù là ở sinh nhật của người khác, anh cũng có thể cướp đi vài phần nổi bật.
"Cậu như thế nào lại đến?" Tống Nghiên Thư vẻ mặt kinh ngạc, Nhan Dứu không xác định cậu ấy có phải thật hay không biết Hoắc Tùy Châu còn sẽ đến.
Hoắc Tùy Châu bắt chéo hai chân, hơi nâng cằm: "Tôi cho người bao toàn bộ, vì cái gì tôi không thể đến?"
Quả nhiên là tác phong của anh. Nhan Dứu âm thầm nghĩ.
Tống Nghiên Thư vội vàng nói: "Có thể đến có thể đến, nếu là cậu đều không thể đến, vậy không ai có tư cách đến."
"Vậy là được rồi," Hoắc Tùy Châu ý có ám chỉ, "Tôi còn tưởng rằng cậu không chào đón tôi tới, hoặc là, nơi này có người không chào đón tôi tới."
Nhan Dứu mím môi, lông mi dài khẽ run rẩy một chút.
Trong phòng lập tức tràn ngập khí lạnh, cô lại vô cớ mà cảm thấy có chút khô nóng.
Tuy rằng Hoắc Tùy Châu không có chỉ mặt gọi tên, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, anh ấy chính là nói Nhan Dứu.
Không khí nháy mắt trở nên có chút xấu hổ.
Tuy nói bọn họ là bạn của Hoắc Tùy Châu, nhưng lúc trước anh đối với Nhan Dứu quả thực cưng chiều cô vô độ mọi người đều xem ở trong mắt, mặc kệ đi chỗ nào đều phải mang theo, còn đặc biệt nghiêm túc mà cảnh cáo bọn họ không được khi dễ Nhan Dứu, không được nhằm vào Nhan Dứu.
Mà Nhan Dứu tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn là cao lãnh không dễ tiếp cận, nhưng sau khi tiếp xúc mọi người đều phát hiện, kỳ thật tính cách của cô rất tốt, ôn nhu cẩn thận còn rất dễ nói chuyện, cho nên cùng cô chung đụng cũng không tệ.
Đây cũng là lý do cô cùng Hoắc Tùy Châu tính toán chia tay, thời điểm lần nữa xuất hiện, thái độ của mọi người đối với cô đều rất tốt.
Không phải nói hai người lúc trước chia tay hòa bình sao? Như thế nào lúc gặp mặt đều có ý tứ đối chọi gay gắt?
Cả gian phòng bao mọi người nghĩ trăm lần cũng không ra, hơn nữa lại lâm vào trầm mặc, chỉ có Minh Lộ tùy tiện hỏi Hoắc Tùy Châu: "Anh không phải đi xem mắt sao?"
"Xem xong rồi." Hoắc Tùy Châu lời ít mà ý nhiều mà trả lời.
"Nhanh như vậy?" Tống Nghiên Thư nhìn thời gian. Cậu nhớ rõ Hoắc Tùy Châu đã nói qua với mình, thời gian xem mắt là 3 giờ chiều, hiện tại là 3 giờ rưỡi, anh ấy xem cái gì mắt?
"Đó chính là không vừa mắt," có người nói giỡn, "Có phải hay không Châu ca ánh mắt quá cao?"
Hoắc Tùy Châu nâng mí mắt, liếc mắt nhìn người đang nói chuyện một cái, "Là người ta không vừa mắt tôi."
"Thật hay giả vậy?!"
"Chướng mắt Châu ca? Người phụ nữ này ánh mắt đủ cao a."
"Người ta vì cái gì không vừa mắt anh vậy?"
"Không có gì," Hoắc Tùy Châu vân đạm phong khinh mà nói, "Chính là chê tôi đã từng yêu đương, cô ấy muốn tìm người chưa từng nói qua yêu đương, liền không đồng ý."
Hoắc Tùy Châu nói xong sau, tất cả mọi người đều ăn ý mà nhìn về phía Nhan Dứu.
Nhan Dứu lúc này cũng đã điều chỉnh tốt cảm xúc, cô vẫn luôn đang nghe Hoắc Tùy Châu nói chuyện, thời điểm mọi người nhìn về phía cô, cô cũng chú ý tới. Cảm giác lúc này lại không nói gì thì có điểm không thích hợp, Nhan Dứu thần sắc bình tĩnh hỏi: "Cho nên, đây là trách nhiệm của tôi?"
Cô hướng đến Hoắc Tùy Châu mà nhìn, cùng anh mắt đối mắt.
Đây là lần thứ hai cô và anh đối diện. Không biết có phải hay không ánh đèn trong phòng có vấn đề, Nhan Dứu cảm thấy ánh mắt của Hoắc Tùy Châu có chút tối đen, không giống như ánh mắt bình tĩnh khi nãy mà nhìn cô.
Hoắc Tùy Châu kéo kéo khóe miệng: "Bằng không thì còn gì nữa?"
Đối diện với ánh mắt cười như không cười của Hoắc Tùy Châu, Nhan Dứu cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hỏi anh một câu: "Muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"
Sau khi nói xong, cô liền nhìn thấy Hoắc Tùy Châu đột nhiên đứng lên, lập tức hướng đến chính mình đi tới.
Vốn dĩ Minh Lộ ngồi bên cạnh Nhan Dứu thấy tình thế không ổn, rất thức thời mà nhường vị trí, còn lôi Thời Ninh Ninh đi, Hoắc Tùy Châu liền trực tiếp ngồi xuống. Anh tới gần Nhan Dứu, nhìn thẳng vào mắt cô: "Em muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"
Chóp mũi hai người chỉ kém mấy cm liền đụng nhau, cái khoảng cách cùng tư thế này thoạt nhìn thực sự có chút ái muội, nhưng Nhan Dứu thân là một người trong cuộc, lại chỉ cảm thấy cảm giác áp bách khó tả.
Cô đã lâu không có cùng Hoắc Tùy Châu dựa vào gần như vậy, tay chân cũng không biết nên đi đặt nơi nào. Cổ họng cô khô khốc, đại não cũng có chút trì hoãn, thế cho nên cô ở dưới tình huống như vậy, lại hỏi ra một cái không liên quan đến vấn đề: "Anh...... Đổi nước hoa sao?"
Hoắc Tùy Châu khẽ dựa lại gần, Nhan Dứu đã ngửi thấy trên người anh nhàn nhạt mùi thuốc lá quen thuộc, nhưng mùi nước hoa lại không phải là mùi trước kia.
Mùi hương gỗ thành thục trầm ổn, trước đây trên người Hoắc Tùy Châu sẽ không xuất hiện mùi hương này.
"Em như này thì tính là cái gì?" Hoắc Tùy Châu nhướng mày, không có trả lời câu hỏi của Nhan Dứu, "Hỏi một đằng trả lời một nẻo, trốn tránh trách nhiệm sao?"
Nhan Dứu khẽ nhíu mày: "Tôi không có......"
"Vậy thì có ý gì?"
Hoắc Tùy Châu nhướng mày, biểu tình nhẹ nhàng, ngữ khí cũng tùy ý, Nhan Dứu lại không cách nào bình tĩnh lại được.
Những người khác cách hai người bọn họ có chút xa, không nghe được bọn họ nói gì, ngược lại còn tưởng, hai người bọn họ tiền nhiệm gặp nhau, không khí lại hòa hợp như vậy.
Cơ thể Nhan Dứu căng thẳng, thần kinh cũng căng thẳng. Cô vẫn rũ mi mắt, lúc này lại ngước mắt nhìn anh một cái.
Anh nhất định là cố ý khiến cô khó xử.
"Chính là......"
Nhan Dứu còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên vang lên. Cú điện thoại tới thật kịp thời, Nhan Dứu nhẹ nhàng thở ra, sau khi lấy ra điện thoại hướng Hoắc Tùy Châu nói: "Tôi trước đi ra ngoài tiếp điện thoại."
Hoắc Tùy Châu tư thái tùy ý mà ngồi trở về sô pha: "Không cần cùng tôi nói loại chuyện này, tôi lại không phải là gì của em."
Đầu quả tim của Nhan Dứu run lên, trong lòng chua xót. Cô có chút miễn cưỡng mà cười: "Chính là không nói một chút, có vẻ tôi thực không lễ phép." Sau khi nói xong, cô nhấn chấp nhận cuộc gọi, một bên tiếp điện thoại lại vừa đi ra ngoài, "Alo?"
Hoắc Tùy Châu nghe được trong điện thoại của Nhan Dứu truyền giọng nói của đàn ông: "Alo, tiểu Dứu."
Một cái xưng hô nghe thật thân mật.
Hoắc Tùy Châu nới lỏng cà vạt, đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực đến phát hoảng.
***
Nhan Dứu trong lòng nghĩ đến sau khi trở về có thể hay không bị Hoắc Tùy Châu hỏi vấn đề vừa rồi, lúc gọi điện thoại có chút thất thần, cho đến khi Trình Vũ Hành ở bên kia điện thoại kêu cô một tiếng, cô mới hồi phục tinh thần lại: "Anh vừa rồi nói cái gì?"
Trình Vũ Hành cười hỏi: "Mất tập trung sao?"
Nhan Dứu bất đắc dĩ: "Có chút."
Trình Vũ Hành cũng không so đo, chỉ là nói: "Anh là hỏi em, buổi tối đại khái muốn chơi đến mấy giờ, nếu là quá muộn thì đem địa chỉ phát qua cho anh, anh đi đón em."
"Không cần," Nhan Dứu cự tuyệt nói, "Em cùng bạn cùng nhau trở về là được."
"Chính là thời gian quá muộn, em một thân con gái không an toàn," Trình Vũ Hành thập phần kiên trì, "Hơn nữa, ba mẹ anh cũng không yên tâm."
Ba mẹ Trình Vũ Hành cùng ba Nhan Dứu lúc còn sống là bằng hữu, sau khi ba Nhan qua đời đối với Nhan Dứu càng thêm chiếu cố. Vốn dĩ hôm nay mẹ Trình muốn kêu Nhan Dứu đến nhà ăn cơm, nhưng bởi vì Nhan Dứu muốn đi sinh nhật liền không có đến.
Nghe được Trình Vũ Hành đã đem ba mẹ anh đều nói ra tới, Nhan Dứu cũng không từ chối nữa. Cô nói: "Còn không biết khi nào trở về, em trước phát WeChat cho anh."
"Cũng được." Trình Vũ Hành biết cô đây là đáp ứng rồi, "Anh không quấy rầy em nữa, đã lâu không về nước, cùng các bạn chơi vui vẻ chút."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Nhan Dứu không có lập tức trở lại phòng, mà là ghé vào hành lang trên cửa sổ, nhìn bên ngoài xuất thần.
"Không cần cùng tôi nói loại chuyện này, tôi cũng không phải là gì của em."
Những lời này là trước khi cô tiếp điện thoại Hoắc Tùy Châu đã nói với cô, nhưng người ban đầu nói những lời này, kỳ thật là Nhan Dứu.
Thời điểm còn học đại học Hoắc Tùy Châu theo đuổi cô thật sự hăng hái, còn chưa có theo đuổi được cô cũng đã trước tiên có ý thức tự giác của một người bạn trai, mặc kệ đi đâu, làm gì đều phải cùng cô thông báo một tiếng.
Đi học, chơi bóng, hoạt động xã đoàn, Nhan Dứu bất tri bất giác đều nắm giữ quy luật hoạt động trong trường của Hoắc Tùy Châu.
Nhan Dứu tính tình thực tốt, cũng là người rất có kiên nhẫn, đối với hành vi kiên trì như phát quảng cáo của Hoắc Tùy Châu loại cũng không hoàn toàn phản cảm, chỉ là cảm thấy thật sự không cần phải làm như vậy, cô lại không phải bạn gái của anh, liền nói cho anh biết: "Không cần cùng tôi nói loại chuyện này, tôi cũng không phải là gì của anh."
Hoắc Tùy Châu trả lời cô: "Vậy em tranh thủ thời gian nhanh đáp ứng anh, không phải là được rồi sao?"
Lời nói lúc ấy cô dùng để uyển chuyển nhắc nhở Hoắc Tùy Châu trái lại bây giờ lại bị anh dùng lại, cô rõ ràng, Hoắc Tùy Châu đây là ở nhắc nhở cô, bọn họ đã sớm chia tay.
***
Nhan Dứu sau khi ra ngoài, chỗ ngồi của cô để trống, Minh Lộ lập tức đi qua ngồi, mặt đầy tò mò hỏi Hoắc Tùy Châu: "Anh vừa rồi cùng Nhan Dứu nói gì vậy?"
Hoắc Tùy Châu nâng mí mắt lên liếc nhìn cô một cái: "Liên quan gì đến em?"
Minh Lộ có hơi sợ Hoắc Tùy Châu, ở trước mặt anh không dám lỗ mãng, nhưng cô lại không chịu nổi tò mò: "Anh cùng chị ấy có khả năng hợp lại hay không? Em còn là cảm thấy hai người bọn anh xứng đôi nhất!"
Hoắc Tùy Châu cười lạnh một tiếng: "Lời cô ấy nói với em đã quên?"
"Không quên a," Minh Lộ vẻ mặt nghiêm túc, "Chị ấy không có ý cùng anh hợp lại, anh có ý không phải được rồi sao? Lại theo đuổi lại một lần nữa, dù sao anh có kinh nghiệm."
Hoắc Tùy Châu thoáng cân nhắc một chút: "Lời này nghe như thế nào cũng như là mắng anh? Hơn nữa, rõ ràng là cô ấy chia tay, vì cái gì lại còn muốn anh đuổi theo cô ấy?"
"Ah," Minh Lộ như bừng tỉnh, "Anh là bị đá, thật thảm."
Thời Ninh Ninh không nhịn được mà cười ra tiếng.
Một bên Tống Nghiên Thư không chút khách khí: "Suy nghĩ thật nhiều, nói không chừng Nhan Dứu người ta đã có bạn trai rồi."
Minh Lộ lập tức nóng nảy: "Chị ấy sao có thể cùng người khác nói yêu đương?!" Con bé lập tức quay đầu hỏi Thời Ninh Ninh, "Nhan Dứu đã có bạn trai chưa? Chị ấy đi ra ngoài tiếp điện thoại lâu như vậy, có phải hay không là vị bạn trai kia gọi tới?"
Thời Ninh Ninh đang ăn trái cây vẻ mặt mờ mịt, đang muốn nói cô ấy cũng không biết, Nhan Dứu liền đi vào.
Phát hiện vị trí khi nãy cô ngồi hiện tại đổi thành Minh Lộ, Nhan Dứu liền định đi đến ngồi vào bên cạnh Thời Ninh Ninh, vừa vặn cũng có thể cùng Hoắc Tùy Châu ngăn cách. Không nghĩ tới Minh Lộ lại xông tới, đem cô kéo cô qua, ấn cô ngồi ở vị trí cũ.
Hơi thở xung quanh lại lần nữa tràn ngập mùi hương vừa xa lạ lại quen thuộc của Hoắc Tùy Châu, Nhan Dứu phát hiện, ngoại trừ anh, mấy người còn lại đều không chớp mắt mà nhìn cô.
Minh Lộ nhanh mồm nhanh miệng hỏi: "Nhan Dứu, chị đi ra ngoài lâu như vậy, có phải hay không là bạn trai gọi điện?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hoắc: Anh sẽ không theo đuổi em đâu, muốn hòa hảo trừ khi em theo đuổi anh!
Dứu Dứu:...... Thật là phiền phức a, quên đi, bất hòa vẫn tốt.
Tiểu Hoắc:???
➴.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸¸.·'¯'·.¸➶
Nhan Dứu theo bản năng nhìn về phía Hoắc Tùy Châu, đối diện với một đôi mắt đen không chút gợn sóng, khiến cô có chút không yên.
Đã nhìn qua video, đã xem qua tạp chí kinh tế tài chính, cũng nghe Thời Ninh Ninh nói qua, Nhan Dứu biết anh thay đổi rất nhiều, nhưng tất cả những gì nghe được đều không bằng tận mắt mình khi nhìn thấy anh, mang đến loại cảm giác trực quan.
Nếu là trước đây, Hoắc Tùy Châu nghe được lời nói vừa rồi của cô, nhất định phải cáu kỉnh với cô. Nhưng hiện tại, phản ứng của anh sau khi nghe xong thực bình tĩnh, tựa như chỉ là nghe cô nói câu "Hôm nay thời tiết không tồi" đều bình tĩnh như nhau.
Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu chính là do bọn họ đã chia tay.
Thời gian 5 năm nói dài cũng không dài nói ngắn cũng chẳng ngắn, cũng đủ để anh đem cô từ trong lòng quên đi sạch sẽ.
Không thể không nói, Hoắc Tùy Châu của hiện tại trên người mang lại một cổ khí chất thành thục, thâm trầm nội liễm của đàn ông thật sự rất có mị lực, cũng rất hấp dẫn người khác. Nhan Dứu ngơ ngẩn nhìn anh ba giây, mới cưỡng bách chính mình thu hồi tầm mắt.
Thân thể của cô có chút cứng đờ, tim đập nhanh đến không bình thường.
Nhan Dứu còn không có hoàn toàn làm tốt công tác chuẩn bị cùng Hoắc Tùy Châu gặp mặt, tuy rằng bắt đầu từ ngày đó nhận cuộc điện thoại của Tống Nghiên Thư mời cô tới tham gia sinh nhật, cô vẫn luôn tự mình xây dựng tâm lý, nhưng lại nghe Minh Lộ nói Hoắc Tùy Châu hôm nay không đến, trong lòng cô cảm thấy may mắn đã bao phủ hết tâm tình mình.
Rốt cuộc người đưa ra lời chia tay tóm lại cũng sẽ là người cảm thấy chột dạ và áy náy.
Không biết Hoắc Tùy Châu có hay không để ý lời cô vừa nói, không biết anh có hay không để ý cô hôm nay đến nơi này.
Bất quá anh hiển nhiên là không ngại, ngoại trừ ở bên ngoài vừa rồi đáp lại cô một tiếng, anh liền không tiếp tục để ý đến cô nữa, thậm chí giống như không thấy cô, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Tống Nghiên Thư.
Hoắc Tùy Châu ngồi xuống, trong phòng mọi người cũng đều nhìn lại đây.
Điểm này thật ra cùng trước kia giống nhau, mặc kệ đi đến nơi nào, anh đều là tiêu điểm trong đám người, cho dù là ở sinh nhật của người khác, anh cũng có thể cướp đi vài phần nổi bật.
"Cậu như thế nào lại đến?" Tống Nghiên Thư vẻ mặt kinh ngạc, Nhan Dứu không xác định cậu ấy có phải thật hay không biết Hoắc Tùy Châu còn sẽ đến.
Hoắc Tùy Châu bắt chéo hai chân, hơi nâng cằm: "Tôi cho người bao toàn bộ, vì cái gì tôi không thể đến?"
Quả nhiên là tác phong của anh. Nhan Dứu âm thầm nghĩ.
Tống Nghiên Thư vội vàng nói: "Có thể đến có thể đến, nếu là cậu đều không thể đến, vậy không ai có tư cách đến."
"Vậy là được rồi," Hoắc Tùy Châu ý có ám chỉ, "Tôi còn tưởng rằng cậu không chào đón tôi tới, hoặc là, nơi này có người không chào đón tôi tới."
Nhan Dứu mím môi, lông mi dài khẽ run rẩy một chút.
Trong phòng lập tức tràn ngập khí lạnh, cô lại vô cớ mà cảm thấy có chút khô nóng.
Tuy rằng Hoắc Tùy Châu không có chỉ mặt gọi tên, nhưng trong lòng mọi người đều rõ ràng, anh ấy chính là nói Nhan Dứu.
Không khí nháy mắt trở nên có chút xấu hổ.
Tuy nói bọn họ là bạn của Hoắc Tùy Châu, nhưng lúc trước anh đối với Nhan Dứu quả thực cưng chiều cô vô độ mọi người đều xem ở trong mắt, mặc kệ đi chỗ nào đều phải mang theo, còn đặc biệt nghiêm túc mà cảnh cáo bọn họ không được khi dễ Nhan Dứu, không được nhằm vào Nhan Dứu.
Mà Nhan Dứu tuy rằng bề ngoài thoạt nhìn là cao lãnh không dễ tiếp cận, nhưng sau khi tiếp xúc mọi người đều phát hiện, kỳ thật tính cách của cô rất tốt, ôn nhu cẩn thận còn rất dễ nói chuyện, cho nên cùng cô chung đụng cũng không tệ.
Đây cũng là lý do cô cùng Hoắc Tùy Châu tính toán chia tay, thời điểm lần nữa xuất hiện, thái độ của mọi người đối với cô đều rất tốt.
Không phải nói hai người lúc trước chia tay hòa bình sao? Như thế nào lúc gặp mặt đều có ý tứ đối chọi gay gắt?
Cả gian phòng bao mọi người nghĩ trăm lần cũng không ra, hơn nữa lại lâm vào trầm mặc, chỉ có Minh Lộ tùy tiện hỏi Hoắc Tùy Châu: "Anh không phải đi xem mắt sao?"
"Xem xong rồi." Hoắc Tùy Châu lời ít mà ý nhiều mà trả lời.
"Nhanh như vậy?" Tống Nghiên Thư nhìn thời gian. Cậu nhớ rõ Hoắc Tùy Châu đã nói qua với mình, thời gian xem mắt là 3 giờ chiều, hiện tại là 3 giờ rưỡi, anh ấy xem cái gì mắt?
"Đó chính là không vừa mắt," có người nói giỡn, "Có phải hay không Châu ca ánh mắt quá cao?"
Hoắc Tùy Châu nâng mí mắt, liếc mắt nhìn người đang nói chuyện một cái, "Là người ta không vừa mắt tôi."
"Thật hay giả vậy?!"
"Chướng mắt Châu ca? Người phụ nữ này ánh mắt đủ cao a."
"Người ta vì cái gì không vừa mắt anh vậy?"
"Không có gì," Hoắc Tùy Châu vân đạm phong khinh mà nói, "Chính là chê tôi đã từng yêu đương, cô ấy muốn tìm người chưa từng nói qua yêu đương, liền không đồng ý."
Hoắc Tùy Châu nói xong sau, tất cả mọi người đều ăn ý mà nhìn về phía Nhan Dứu.
Nhan Dứu lúc này cũng đã điều chỉnh tốt cảm xúc, cô vẫn luôn đang nghe Hoắc Tùy Châu nói chuyện, thời điểm mọi người nhìn về phía cô, cô cũng chú ý tới. Cảm giác lúc này lại không nói gì thì có điểm không thích hợp, Nhan Dứu thần sắc bình tĩnh hỏi: "Cho nên, đây là trách nhiệm của tôi?"
Cô hướng đến Hoắc Tùy Châu mà nhìn, cùng anh mắt đối mắt.
Đây là lần thứ hai cô và anh đối diện. Không biết có phải hay không ánh đèn trong phòng có vấn đề, Nhan Dứu cảm thấy ánh mắt của Hoắc Tùy Châu có chút tối đen, không giống như ánh mắt bình tĩnh khi nãy mà nhìn cô.
Hoắc Tùy Châu kéo kéo khóe miệng: "Bằng không thì còn gì nữa?"
Đối diện với ánh mắt cười như không cười của Hoắc Tùy Châu, Nhan Dứu cũng không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà hỏi anh một câu: "Muốn tôi chịu trách nhiệm sao?"
Sau khi nói xong, cô liền nhìn thấy Hoắc Tùy Châu đột nhiên đứng lên, lập tức hướng đến chính mình đi tới.
Vốn dĩ Minh Lộ ngồi bên cạnh Nhan Dứu thấy tình thế không ổn, rất thức thời mà nhường vị trí, còn lôi Thời Ninh Ninh đi, Hoắc Tùy Châu liền trực tiếp ngồi xuống. Anh tới gần Nhan Dứu, nhìn thẳng vào mắt cô: "Em muốn chịu trách nhiệm như thế nào?"
Chóp mũi hai người chỉ kém mấy cm liền đụng nhau, cái khoảng cách cùng tư thế này thoạt nhìn thực sự có chút ái muội, nhưng Nhan Dứu thân là một người trong cuộc, lại chỉ cảm thấy cảm giác áp bách khó tả.
Cô đã lâu không có cùng Hoắc Tùy Châu dựa vào gần như vậy, tay chân cũng không biết nên đi đặt nơi nào. Cổ họng cô khô khốc, đại não cũng có chút trì hoãn, thế cho nên cô ở dưới tình huống như vậy, lại hỏi ra một cái không liên quan đến vấn đề: "Anh...... Đổi nước hoa sao?"
Hoắc Tùy Châu khẽ dựa lại gần, Nhan Dứu đã ngửi thấy trên người anh nhàn nhạt mùi thuốc lá quen thuộc, nhưng mùi nước hoa lại không phải là mùi trước kia.
Mùi hương gỗ thành thục trầm ổn, trước đây trên người Hoắc Tùy Châu sẽ không xuất hiện mùi hương này.
"Em như này thì tính là cái gì?" Hoắc Tùy Châu nhướng mày, không có trả lời câu hỏi của Nhan Dứu, "Hỏi một đằng trả lời một nẻo, trốn tránh trách nhiệm sao?"
Nhan Dứu khẽ nhíu mày: "Tôi không có......"
"Vậy thì có ý gì?"
Hoắc Tùy Châu nhướng mày, biểu tình nhẹ nhàng, ngữ khí cũng tùy ý, Nhan Dứu lại không cách nào bình tĩnh lại được.
Những người khác cách hai người bọn họ có chút xa, không nghe được bọn họ nói gì, ngược lại còn tưởng, hai người bọn họ tiền nhiệm gặp nhau, không khí lại hòa hợp như vậy.
Cơ thể Nhan Dứu căng thẳng, thần kinh cũng căng thẳng. Cô vẫn rũ mi mắt, lúc này lại ngước mắt nhìn anh một cái.
Anh nhất định là cố ý khiến cô khó xử.
"Chính là......"
Nhan Dứu còn chưa nói xong, điện thoại đột nhiên vang lên. Cú điện thoại tới thật kịp thời, Nhan Dứu nhẹ nhàng thở ra, sau khi lấy ra điện thoại hướng Hoắc Tùy Châu nói: "Tôi trước đi ra ngoài tiếp điện thoại."
Hoắc Tùy Châu tư thái tùy ý mà ngồi trở về sô pha: "Không cần cùng tôi nói loại chuyện này, tôi lại không phải là gì của em."
Đầu quả tim của Nhan Dứu run lên, trong lòng chua xót. Cô có chút miễn cưỡng mà cười: "Chính là không nói một chút, có vẻ tôi thực không lễ phép." Sau khi nói xong, cô nhấn chấp nhận cuộc gọi, một bên tiếp điện thoại lại vừa đi ra ngoài, "Alo?"
Hoắc Tùy Châu nghe được trong điện thoại của Nhan Dứu truyền giọng nói của đàn ông: "Alo, tiểu Dứu."
Một cái xưng hô nghe thật thân mật.
Hoắc Tùy Châu nới lỏng cà vạt, đột nhiên cảm thấy trong lòng buồn bực đến phát hoảng.
***
Nhan Dứu trong lòng nghĩ đến sau khi trở về có thể hay không bị Hoắc Tùy Châu hỏi vấn đề vừa rồi, lúc gọi điện thoại có chút thất thần, cho đến khi Trình Vũ Hành ở bên kia điện thoại kêu cô một tiếng, cô mới hồi phục tinh thần lại: "Anh vừa rồi nói cái gì?"
Trình Vũ Hành cười hỏi: "Mất tập trung sao?"
Nhan Dứu bất đắc dĩ: "Có chút."
Trình Vũ Hành cũng không so đo, chỉ là nói: "Anh là hỏi em, buổi tối đại khái muốn chơi đến mấy giờ, nếu là quá muộn thì đem địa chỉ phát qua cho anh, anh đi đón em."
"Không cần," Nhan Dứu cự tuyệt nói, "Em cùng bạn cùng nhau trở về là được."
"Chính là thời gian quá muộn, em một thân con gái không an toàn," Trình Vũ Hành thập phần kiên trì, "Hơn nữa, ba mẹ anh cũng không yên tâm."
Ba mẹ Trình Vũ Hành cùng ba Nhan Dứu lúc còn sống là bằng hữu, sau khi ba Nhan qua đời đối với Nhan Dứu càng thêm chiếu cố. Vốn dĩ hôm nay mẹ Trình muốn kêu Nhan Dứu đến nhà ăn cơm, nhưng bởi vì Nhan Dứu muốn đi sinh nhật liền không có đến.
Nghe được Trình Vũ Hành đã đem ba mẹ anh đều nói ra tới, Nhan Dứu cũng không từ chối nữa. Cô nói: "Còn không biết khi nào trở về, em trước phát WeChat cho anh."
"Cũng được." Trình Vũ Hành biết cô đây là đáp ứng rồi, "Anh không quấy rầy em nữa, đã lâu không về nước, cùng các bạn chơi vui vẻ chút."
"Vâng."
Cúp điện thoại, Nhan Dứu không có lập tức trở lại phòng, mà là ghé vào hành lang trên cửa sổ, nhìn bên ngoài xuất thần.
"Không cần cùng tôi nói loại chuyện này, tôi cũng không phải là gì của em."
Những lời này là trước khi cô tiếp điện thoại Hoắc Tùy Châu đã nói với cô, nhưng người ban đầu nói những lời này, kỳ thật là Nhan Dứu.
Thời điểm còn học đại học Hoắc Tùy Châu theo đuổi cô thật sự hăng hái, còn chưa có theo đuổi được cô cũng đã trước tiên có ý thức tự giác của một người bạn trai, mặc kệ đi đâu, làm gì đều phải cùng cô thông báo một tiếng.
Đi học, chơi bóng, hoạt động xã đoàn, Nhan Dứu bất tri bất giác đều nắm giữ quy luật hoạt động trong trường của Hoắc Tùy Châu.
Nhan Dứu tính tình thực tốt, cũng là người rất có kiên nhẫn, đối với hành vi kiên trì như phát quảng cáo của Hoắc Tùy Châu loại cũng không hoàn toàn phản cảm, chỉ là cảm thấy thật sự không cần phải làm như vậy, cô lại không phải bạn gái của anh, liền nói cho anh biết: "Không cần cùng tôi nói loại chuyện này, tôi cũng không phải là gì của anh."
Hoắc Tùy Châu trả lời cô: "Vậy em tranh thủ thời gian nhanh đáp ứng anh, không phải là được rồi sao?"
Lời nói lúc ấy cô dùng để uyển chuyển nhắc nhở Hoắc Tùy Châu trái lại bây giờ lại bị anh dùng lại, cô rõ ràng, Hoắc Tùy Châu đây là ở nhắc nhở cô, bọn họ đã sớm chia tay.
***
Nhan Dứu sau khi ra ngoài, chỗ ngồi của cô để trống, Minh Lộ lập tức đi qua ngồi, mặt đầy tò mò hỏi Hoắc Tùy Châu: "Anh vừa rồi cùng Nhan Dứu nói gì vậy?"
Hoắc Tùy Châu nâng mí mắt lên liếc nhìn cô một cái: "Liên quan gì đến em?"
Minh Lộ có hơi sợ Hoắc Tùy Châu, ở trước mặt anh không dám lỗ mãng, nhưng cô lại không chịu nổi tò mò: "Anh cùng chị ấy có khả năng hợp lại hay không? Em còn là cảm thấy hai người bọn anh xứng đôi nhất!"
Hoắc Tùy Châu cười lạnh một tiếng: "Lời cô ấy nói với em đã quên?"
"Không quên a," Minh Lộ vẻ mặt nghiêm túc, "Chị ấy không có ý cùng anh hợp lại, anh có ý không phải được rồi sao? Lại theo đuổi lại một lần nữa, dù sao anh có kinh nghiệm."
Hoắc Tùy Châu thoáng cân nhắc một chút: "Lời này nghe như thế nào cũng như là mắng anh? Hơn nữa, rõ ràng là cô ấy chia tay, vì cái gì lại còn muốn anh đuổi theo cô ấy?"
"Ah," Minh Lộ như bừng tỉnh, "Anh là bị đá, thật thảm."
Thời Ninh Ninh không nhịn được mà cười ra tiếng.
Một bên Tống Nghiên Thư không chút khách khí: "Suy nghĩ thật nhiều, nói không chừng Nhan Dứu người ta đã có bạn trai rồi."
Minh Lộ lập tức nóng nảy: "Chị ấy sao có thể cùng người khác nói yêu đương?!" Con bé lập tức quay đầu hỏi Thời Ninh Ninh, "Nhan Dứu đã có bạn trai chưa? Chị ấy đi ra ngoài tiếp điện thoại lâu như vậy, có phải hay không là vị bạn trai kia gọi tới?"
Thời Ninh Ninh đang ăn trái cây vẻ mặt mờ mịt, đang muốn nói cô ấy cũng không biết, Nhan Dứu liền đi vào.
Phát hiện vị trí khi nãy cô ngồi hiện tại đổi thành Minh Lộ, Nhan Dứu liền định đi đến ngồi vào bên cạnh Thời Ninh Ninh, vừa vặn cũng có thể cùng Hoắc Tùy Châu ngăn cách. Không nghĩ tới Minh Lộ lại xông tới, đem cô kéo cô qua, ấn cô ngồi ở vị trí cũ.
Hơi thở xung quanh lại lần nữa tràn ngập mùi hương vừa xa lạ lại quen thuộc của Hoắc Tùy Châu, Nhan Dứu phát hiện, ngoại trừ anh, mấy người còn lại đều không chớp mắt mà nhìn cô.
Minh Lộ nhanh mồm nhanh miệng hỏi: "Nhan Dứu, chị đi ra ngoài lâu như vậy, có phải hay không là bạn trai gọi điện?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Hoắc: Anh sẽ không theo đuổi em đâu, muốn hòa hảo trừ khi em theo đuổi anh!
Dứu Dứu:...... Thật là phiền phức a, quên đi, bất hòa vẫn tốt.
Tiểu Hoắc:???
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.