Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng
Chương 116
Dư Thanh Thanh
13/08/2023
Tiệc từ thiện sẽ chính thức bắt đầu vào bảy giờ, khai mạc sẽ biểu diễn ca nhạc, âm nhạc vui vẻ vang khắp sảnh lớn, trên sân khấu là các vũ công đang nhiệt tình nhảy múa.
Tô Quân Bạch thấy em gái nhìn vũ công trên sân khấu không chớp mắt.
Anh cúi đầu hỏi: ""Chi Chi, em thích xem nhảy sao?""
""Cũng được, thật đẹp mắt."" Tô Chi rất ít khi thấy biểu diễn nhảy múa quy mô lớn trực tiếp như thế này.
Lần đầu xem là khi cô tham gia concert của Lục Úc, cảnh tượng đó vừa nghiêm trang vừa náo nhiệt, bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ biển ánh sáng bạc và Lục Úc tỏa sáng trên sân khấu.
Tô Quân Bạch ồ một tiếng, ngây thơ hỏi cô: ""So với anh thì sao? Ai nhảy đẹp hơn?""
Tô Chi nghiêng đầu nhìn anh một cái: ""Phong cách của anh đâu giống họ, em cũng chưa thấy anh biểu diễn trên sân khấu bao giờ, không so sánh được.""
"Em sẽ nhanh được thấy thôi, chương trình cuối năm anh có tiết mục biểu diễn."" Từ năm trước Tô Quân Bạch đã lên chương trình cuối năm một lần, năm nay anh đã nhận được thông báo trình diễn trên sân khấu chương trình cuối năm.
Tô Chỉ mới xem chương trình cuối năm trên tivi, có thể tham gia chương trình cuối năm là một chuyện vô cùng vinh dự.
""Anh phải biểu diễn thật tốt đó, tiết mục ở chương trình cuối năm chắc sẽ rất hay nhỉ?""
Tô Quân Bạch dụ dỗ: ""Đương nhiên là hay rồi, ca múa, tiểu phẩm, biểu diễn, có rất nhiều, Chi Chi có muốn đến đó xem không?""
Anh tham gia chương trình cuối năm nên không thể ăn tết ở nhà, nếu như có em gái cùng mừng năm mới với anh, anh sẽ rất vui.
Bây giờ còn hai tháng nữa mới đến năm mới, Tô Chi nói: ""Đến lúc đó rồi nói.""
Lỡ như có biến cố gì thì sao?
Hai người thì thầm nói nhỏ với nhau Lục Úc cũng có thể nghe thấy, năm nay anh cũng được mời đến tham gia chương trình cuối năm, thời gian lên biểu diễn cách một người với Tô Quân Bạch, mỗi lần hai người họ xuất hiện ở nơi công cộng đều là vậy.
Người phụ trách sắp xếp thứ tự ra sân vất vả lắm mới chọn được một minh tinh chèn giữa họ.
Màn trình diễn của nhóm đầu tiên kết thúc, tiếp theo là nhóm thứ hai, các vũ công hâm nóng bầu không khí trên sân khấu xong mới đến nội dung chính của bữa tiệc tối nay.
MC lên sân khấu giới thiệu chủ đề tiệc tối, sau khi kết thúc, buổi tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.
Ánh đèn sân khấu chuyển thành màu vàng ấm, màu sắc rất ấm áp.
Tiểu thư lễ nghi (1) mang vật phẩm đấu giá đầu tiên lên, MC đứng trên sân khấu giới thiệu vật đấu giá, vì để cho mọi người có thể nhìn rõ được đồ đấu giá, tiểu thư lễ nghi đi xuống dưới một vòng.
(1) những phụ nữ trẻ phục vụ hoặc hỗ trợ trong một số dịp nghi lễ (chẳng hạn như lễ cắt băng khánh thành, lễ khai mạc, lễ ký kết, lễ cưới, triển lãm, hội nghị,...)
Đây là một bức tranh do một họa sĩ nổi tiếng người nước ngoài vẽ.
Giá tiền khởi điểm là mười vạn, có không ít người đều giơ thẻ số trong tay lên.
Tô Quân Bạch hỏi cô: ""Chi Chi, em có thích bức tranh này không? Thích thì mua.""
Tô Chi chưa từng tham gia tiệc từ thiện bao giờ, bọn họ cũng không nói với cô về chuyện bán đấu giá, không phải trực tiếp quyên tiền là được rồi sao?
""Không thích.""
Cô cúi đầu hỏi: ""Trước đó không phải quyên tiền là được rồi sao?""
""Tiệc từ thiện hàng năm đều có chủ đề không giống nhau, năm nay lấy đấu giá làm chủ."" Tô Quân Bạch thấy vậy thì vội vàng hỏi: ""Em muốn rời đi sao? Đói bụng sao? Anh có mang đồ cho em đây.""
""..."" Tô Chi nhìn anh hai mình lấy một túi bánh mì từ trong túi ra, lén lút đưa cho cô rồi nói: ""Em mau ăn đi, anh che cho em.""
Tô Chi giấu bánh mì trên đùi đi, anh chắc anh che được sao?
Cô cũng không đói mà chỉ tò mò hỏi một chút thôi, ai biết anh hai cô lại hiểu sang nghĩa này.
""Em không đói, anh xem tiếp đi.""
Tô Quân Bạch khôi phục tư thế ngồi, anh cũng không thích bức tranh này nên không mua.
Động tác nhỏ của hai người bị Lục Úc thấy được, anh cũng nghe được, anh đưa tay sờ túi, bên trong là mấy viên kẹo.
Đây là kẹo mừng kết hôn của nhân viên, trước khi anh đi đối phương đã đưa cho anh, anh tiện tay cất luôn vào túi.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn Tô Chi, đưa kẹo trong tay cho cô.
Lục Úc đưa đồ, Tô Chi đưa tay nhận, động tác ngang nhiên như vậy khiến Tô Quân Bạch trợn trắng mắt, vẻ mặt anh lập tức thay đổi.
Lục Úc muốn chết sao? Dám dụ dỗ em gái ở ngay trước mặt anh!
Anh còn chưa kịp nổi giận thì em gái anh đã lén lút đưa kẹo qua: ""Anh, anh muốn ăn không?""
""..."" Lửa giận của Tô Quân Bạch không thể bùng cháy lên được, mặc dù là đồ của Lục Úc, nhưng Lục Úc cho em gái thì chính là đồ của em gái, em gái đưa đồ cho anh chắc chắn là vì trong lòng có anh.
""Muốn.""
Cuối cùng anh hai cũng tươi cười trở lại, Tô Chi cũng yên tâm, có đôi khi anh hai rất dễ dỗ.
Động tác của ba người khiến cư dân mạng chú ý, bọn họ phát hiện dường như giữa Tô Chi và Lục Úc rất hài hòa.
[Quan hệ của Tô Chi và Lục Úc hình như rất tốt, ở giữa có Tô Quân Bạch nhưng dường như cũng không có chuyện gì.]
[Tôi không nhìn nhầm chứ, vừa rồi Lục Úc đưa cho Tô Chi kẹo mừng, lúc nào tôi mới có thể ăn kẹo mừng của thần tượng đây?]
[Ôi chị em, cô còn muốn ăn kẹo mừng của thần tượng nữa sao? Chúng tôi không muốn mất thần tượng đâu!]
[Mặc dù đúng là thế nhưng thần tượng cũng là người, một ngày nào đó họ sẽ trở thành của người khác.]
[Hu hu hu, đừng nói nữa, tôi có thể tưởng tượng được cảnh đó rồi, thật sợ hãi.]
...
Bức tranh đầu tiên được một minh tinh nam dùng giá cao hơn một trăm vạn mua, tiếp theo là sản phẩm thứ hai, vật phẩm đấu giá là một bình hoa cổ.
Tô Chi không quá hứng thú với mấy thứ này, người cảm thấy hứng thú phần lớn đều là người thích sưu tầm đồ cổ.
Tô Quân Bạch làm màu giơ thẻ lên cạnh tranh nhưng thật ra trong lòng cũng không có hứng thú với cái này.
Toàn bộ quá trình đấu giá không có đồ mà anh cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn đấu giá một cái, bỏ ra hai trăm vạn mua một cái vòng tay phật châu, cuối cùng đưa cho em gái.
Tô Chi cũng bỏ ra một trăm vạn để mua một món nhỏ tặng cho anh hai.
Về phần quyên tiền, cô trực tiếp lấy danh nghĩa Uông Hoa Hà để góp, ngay cả mặt cũng không lộ, toàn bộ quá trình đều trao đổi qua điện thoại.
8:30 tiệc từ thiện kết thúc, các minh tinh rời tiệc.
Mấy người Tô Chi được Lâm Gia Hữu mời đi ăn cơm tối, vị trí nhà hàng cách nơi này không xa, họ dự định lái xe của mình đi.
Lúc họ ra ngoài lại gặp Lưu Khiết Tư, cô ta cố ý ngồi chờ đợi Tô Quân Bạch ngoài cửa.
""Tô Quân Bạch, bên này, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, em đã đặt xong nhà hàng rồi, hôm nay em muốn dẫn anh đi gặp một người.""
Giọng điệu của cô ta quen thuộc giống như gặp người thân bạn bè vậy.
Tô Chi nghi ngờ nhìn sang, nữ sinh trước mặt mặc rất đẹp, trang sức trên người nhìn vô cùng quý giá, cô ta mặc đồ không phù hợp với tuổi nên nhìn rất kì lạ, khiến người khác nhìn vào không thoải mái.
""Anh, quan hệ của hai người là gì vậy?""
Nói chuyện thân mật như vậy, ai không biết còn cho rằng họ có gì mờ ám đấy.
""Không có quan hệ gì, cô ta tự mình đến tìm anh thôi."" Sắc mặt Tô Quân Bạch khó chịu: ""Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, cô có thể đừng tới tìm tôi nữa không?""
""Em đâu phải đến gây chuyện, em chỉ thích anh nên mới không kìm được lòng muốn đến gần anh...""
""Cô ngậm miệng! Đừng nói nữa!""
Thấy Lưu Khiết Tư còn muốn nói tiếp, Tô Quân Bạch bực bội bịt chặt tai rồi lùi về sau, anh thật sự bị Lưu Khiết Tư làm cho ám ảnh, vừa nhìn thấy cô ta sẽ nhớ đến chuyện mấy năm trước.
Tô Chi: ""...""
Cô gái này nói chuyện khiến cô cảm thấy sởn da gà, cô ta cũng thật gan dạ, trước mặt nhiều người vậy cũng dám nói những lời này.
Nhìn dáng vẻ bực bội của anh hai, cô cảm thấy việc này không đơn giản, lát nữa có thời gian nhất định phải hỏi cặn kẽ mới được.
Những người khác cũng vì cô gái này mà nhíu mày, không ai ngờ nữ sinh này sẽ nói như vậy.
""Cô là ai? Có đi không? Không đi thì nhường bước, đừng cản đường."" Tô Chi bước lên chắn trước mặt anh hai.
Mấy năm nay Lưu Khiết Tư luôn theo dõi Tô Quân Bạch, đương nhiên biết Tô Chi là em gái ruột cua anh, biểu hiện của hai người trên chương trình giải trí vô cùng tốt, thu hút được rất nhiều fan hâm mộ.
Cô ta thích Tô Quân Bạch, yêu ai yêu cả đường đi nên đương nhiên cũng thích em gái của anh.
""Chào Chi Chi, chị là Lưu Khiết Tư, là fan hâm mộ của Tô Quân Bạch, chị cũng rất thích em, sau này chúng ta chính là người một nhà, em có chuyện buồn gì có thể tâm sự với chị.""
Tô Chi: ""...""
Lời mê sảng gì vậy, khiến cô ngây người theo luôn.
Tô Quân Bạch không nhìn được nữa: ""Chi Chi, em không cần phải nhiều lời với cô ta, chúng ta đi.""
Mấy năm trước thần kinh Lưu Khiết Tư có vấn đề, xem ra bây giờ bệnh tình của cô ta vẫn chưa có chút tiến triển nào.
Lưu Khiết Tư nhanh chóng ngăn họ lại: ""Tô Quân Bạch, không phải chúng ta đã nói trước rồi sao? Buổi tối cùng nhau ăn cơm, em đã đặt xong nhà hàng rồi, chỉ đợi anh đến thôi.""
Cô ta đứng trước mặt mọi người, dáng vẻ không chịu bỏ qua.
Bây giờ là giờ cao điểm, là lúc các minh tinh ra về, bên ngoài có rất nhiều phóng viên ngồi chờ, họ chỉ sợ đến muộn một chút cũng lỡ tin hay.
Đúng lúc họ thấy cảnh này, các phóng viên nhanh chóng nâng máy ảnh lên chụp Tô Quân Bạch và Lưu Khiết Tư, xem ra họ đang mâu thuẫn gì đó nha.
Một nam minh tinh nổi tiếng và một nữ minh tinh đứng dây dưa với nhau, ngoài tình cảm ra thì còn có chuyện gì sao?
Đây chính là dưa lớn đó, nếu đào được tư liệu gì đó thì chắc chắn có thể hot, tiền thưởng cuối năm của họ có hi vọng rồi.
Thật kích động, thật phấn khích.
""Đó là Tô Quân Bạch, cô gái trước mặt anh ta là ai vậy? Nhìn thật lạ mắt! Chúng ta lại gần chụp.""
Không ít phóng viên chạy đến, họ cầm máy ảnh và mic, dáng vẻ vô cùng phấn khởi.
Ồn ào bên này cũng khiến những người khác chú ý, bọn họ đều tò mò quay sang nhìn, có lẽ đều muốn biết tình huống giữa bọn họ là thế nào.
Tô Chi chú ý đến phóng viên bên kia, cô nói: ""Anh, có phóng viên.""
""Đi nhanh lên."" Tô Quân Bạch không muốn có chút quan hệ nào liên quan đến Lưu Khiết Tư, anh sợ chuyện trước kia sẽ bị phóng viên đào ra.
Đó là quá khứ đen tối của anh, anh thật sự không muốn nhắc lại chuyện đó.
Lục Úc tiến lên hỗ trợ, anh nói với Lưu Khiết Tư: ""Nhường đường.""
Dáng người anh cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn người khác cũng lạnh như băng, lúc đối mặt với anh, người khác sẽ cảm giác như đang bị chèn ép.
Lưu Khiết Tư không nhịn được mà lùi về sau một bước, cô ta luôn có cảm giác Lục Úc sắp đánh người, cô ta thấy Lục Úc rất phiền phức.
""Anh làm gì vậy? Có thể tránh ra không? Anh đi thêm bước nữa tôi sẽ la lên đấy!""
Cô ta lùi về sau một bước Lục Úc sẽ tiến lên một bước, anh dùng bản thân giúp họ chặn Lưu Khiết Tư đang muốn dây dưa lại.
Tô Chi thấy trạng thái của anh hai không tốt lắm, cô kéo cánh tay anh lôi đi.
Đạo diễn Uông và Lâm Gia Hữu cũng đi ngay phía sau.
Chờ khi họ lên xe đi được một đoạn rồi Lục Úc mới lùi lại một bước, anh đưa tay sửa lại ống tay áo.
Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua cô ta một cái, trong mắt mang theo sự cảnh cáo, không nói gì rồi xoay người rời đi.
Lưu Khiết Tư còn chưa từ bỏ ý định, nhưng Tô Quân Bạch đã lên xe, cô ta cũng không đuổi kịp, chỉ có thể lưu luyến nhìn theo chiếc xe rời đi.
Sau khi lên xe, Tô Quân Bạch mở nắp uống hết một bình nước, anh lau vệt nước còn sót lại trên khóe môi.
""Ha...""
Cơ thể anh được thả lỏng.
Tô Chi thấy trạng thái của anh hai không ổn: ""Anh ổn không? Vẫn ổn chứ?""
Lúc trước anh không như vậy, ngày trước anh sẽ lập tức oán giận, oán giận xong sẽ trở nên vui vẻ, sao bây giờ lại sa sút như vậy chứ.
""Xảy ra chuyện gì vậy?"" Liên Phương thấy vẻ mặt anh như mới gặp quỷ.
"Không sao."" Tô Quân Bạch lắc đầu: ""Gặp một fan cuồng.""
Anh thở dài: ""Tinh thần có chút vấn đề.""
Anh đúng là xui xẻo, sao mà lại gặp phải chuyện này chứ, phiền chết mất.
""Tinh thần có vấn đề?"" Liên Phương a một tiếng: ""Vậy cậu không sao chứ?""
""Không sao."" Tô Quân Bạch nhớ đến phóng viên bên ngoài: ""Có khả năng phóng viên đã chụp hình, không biết họ sẽ lại viết linh tinh cái gì. Anh Liên, anh nhớ để ý chút.""
Liên Phương gật đầu: ""Yên tâm đi, tôi sẽ theo dõi cẩn thận, tôi đưa hai người về.""
""Bây giờ không cần về, đạo diễn Lâm Gia Hữu mời chúng tôi đi ăn cơm, bây giờ qua đó."" Tô Quân Bạch nói địa chỉ cho anh ta.
Sau khi nghe rõ, Liên Phương kinh ngạc hỏi lại: ""Đạo diễn Lâm Gia Hữu, có phải là Lâm Gia Hữu quay bộ phim ""Tuyệt Kính"" không?""
""Đúng vậy, đạo diễn Uông giới thiệu."" Tô Quân Bạch còn đặc biệt nói thêm một câu: ""Con gái đạo diễn Lâm là fan hâm mộ của Chi Chi, ông ấy còn muốn xin chữ kí em ấy.""
Trong giọng nói anh là sự tự hào, dường như là bản thân anh được thưởng vậy.
""Chi Chi thật lợi hại, được đó."" Liên Phương cũng nể mặt khen một câu.
Không phải ai cũng may mắn quen biết đạo diễn lớn như Lâm Gia Hữu, con gái của ông ấy còn là fan hâm mộ của Chi Chi, ông ấy chủ động tìm Chi Chi xin chữ kí, mình chuyện này cũng đủ để khoe khoang rồi.
Tô Chi cười cười, có một fan hâm mộ nhỏ này cũng là chuyện ngoài ý muốn của cô.
Xe di chuyển về phía nhà hàng, Tô Chi muốn biết rốt cuộc anh hai và Lưu Khiết Tư đã xảy ra chuyện gì.
""Đó là chuyện mấy năm trước rồi, anh đã quên rồi mà cô ta lại xuất hiện.""
Tô Quân Bạch đơn giản nói qua chuyện cho họ nghe, anh đã bỏ qua rất nhiều chuyện, đều không phải là chuyện gì tốt đẹp, nói ra lại khiến họ lo lắng.
"Fan cuồng, tinh thần còn có vấn đề."" Tô Chi không biết nên đánh giá như thế nào: "Chuyện ngàn dặm mới tìm được một mà anh cũng gặp phải, vận may của anh cũng tuyệt thật.""
Quả nhiên pháo hôi chính là pháo hôi, cho dù là lúc nào thì vận khí cũng không bao giờ tốt, hi vọng anh hai có thể sớm thoát khỏi chuyện xui xẻo này.
Tô Chi nghe anh hai kể lại, cho dù không tận mắt chứng kiến nhưng cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó của anh, chắc chắn rất khó khăn.
""Lưu Khiết Tư quấn lấy anh lâu như vậy rồi, cảm giác cô ta sẽ không từ bỏ, anh có muốn cô ta quấn lấy mình nữa không?""
""Cô ta rất phiền, quan trọng là nghe không hiểu lời mọi người nói, cho dù dùng cách gì nói chuyện với cô thì ngày hôm sau cô ta vẫn sẽ làm theo ý mình như cũ."" Tô Quân Bạch mệt mỏi: ""Lịch trình tiếp theo đừng để lộ, tôi sợ cô ta sẽ bám theo.""
Thỉnh thoảng anh sẽ công khai lịch trình xem như quà tặng cho fan hâm mộ, fan hâm mộ sẽ đến tận nơi cổ vũ cho anh.
Lần đầu tiên Liên Phương thấy Tiểu Bạch như vậy: ""Được, cậu đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi trước đi.""
Tô Chi cũng chăm sóc anh: ""Anh còn muốn uống nước nữa không?""
Tâm trạng bây giờ của anh hai nên được chăm sóc nhiều hơn.
""Không muốn uống."" Tô Quân Bạch an ủi cô: ""Chi Chi, em đừng lo, anh không sao.""
Tô Chi gật đầu, cô nhớ lại cốt truyện cũng không có cảnh này, có lẽ không có phần viết riêng về anh hai nên cô không biết đến chuyện này.
Fan cuồng này còn sợ hơn nữ sinh đuổi theo xe trước đó.
Nếu như không xử lí xong chuyện này, chắc chắn anh hai sẽ bị tổn thương, cũng sẽ bị phóng viên viết linh tinh.
Tô Chi và Tô Quân Bạch vừa đến nhà hàng đã gặp mấy người: ""Đều đến rồi sao, chúng ta vào thôi.""
Đạo diễn Uông và Lâm Gia Hữu đi trước, mấy người Tô Chi đi sau, họ muốn cảm ơn Lục Úc chuyện vừa rồi.
Tô Chi giật giật áo anh hai, nói với anh: ""Vừa rồi may mà có Lục Úc, anh không cảm ơn người ta sao?""
Mặc dù quan hệ của hai người đúng là không tốt nhưng cũng nên nói tiếng cảm ơn.
Tô Quân Bạch mắng thầm trong lòng: ""Anh cũng đâu nói cậu ta giúp đâu.""
Nhưng bây giờ đang ở trước mặt em gái, dù sao anh cũng nên ra dáng anh trai, hết cách nên đành phải nói với Lục Úc một câu: ""Cảm ơn.""
Anh lại bổ sung thêm một câu: ""Sau này đừng quan tâm, tôi cũng không cần cậu giúp.""
Anh không muốn thua kém Lục Úc, cũng không muốn nợ cậu ta cái gì.
Lục Úc nhìn anh một cái: ""Tôi cũng đâu giúp anh, đừng có tự mình đa tình nữa.""
Anh nhìn Tô Chi đứng bên cạnh: ""Vào cùng chứ?""
Tô Chi nhìn bầu không khí giữa hai người, lại bắt đầu không hòa thuận rồi, không nên tiếp tục chủ đề này nữa thì phải?
""Đi thôi.""
Tô Quân Bạch: ""...""
Lục Úc xem anh là người chết đấy à? Oán hận anh rồi còn dám bắt cóc em gái anh trước mặt anh luôn?
Tô Quân Bạch thấy em gái nhìn vũ công trên sân khấu không chớp mắt.
Anh cúi đầu hỏi: ""Chi Chi, em thích xem nhảy sao?""
""Cũng được, thật đẹp mắt."" Tô Chi rất ít khi thấy biểu diễn nhảy múa quy mô lớn trực tiếp như thế này.
Lần đầu xem là khi cô tham gia concert của Lục Úc, cảnh tượng đó vừa nghiêm trang vừa náo nhiệt, bây giờ cô vẫn còn nhớ rõ biển ánh sáng bạc và Lục Úc tỏa sáng trên sân khấu.
Tô Quân Bạch ồ một tiếng, ngây thơ hỏi cô: ""So với anh thì sao? Ai nhảy đẹp hơn?""
Tô Chi nghiêng đầu nhìn anh một cái: ""Phong cách của anh đâu giống họ, em cũng chưa thấy anh biểu diễn trên sân khấu bao giờ, không so sánh được.""
"Em sẽ nhanh được thấy thôi, chương trình cuối năm anh có tiết mục biểu diễn."" Từ năm trước Tô Quân Bạch đã lên chương trình cuối năm một lần, năm nay anh đã nhận được thông báo trình diễn trên sân khấu chương trình cuối năm.
Tô Chỉ mới xem chương trình cuối năm trên tivi, có thể tham gia chương trình cuối năm là một chuyện vô cùng vinh dự.
""Anh phải biểu diễn thật tốt đó, tiết mục ở chương trình cuối năm chắc sẽ rất hay nhỉ?""
Tô Quân Bạch dụ dỗ: ""Đương nhiên là hay rồi, ca múa, tiểu phẩm, biểu diễn, có rất nhiều, Chi Chi có muốn đến đó xem không?""
Anh tham gia chương trình cuối năm nên không thể ăn tết ở nhà, nếu như có em gái cùng mừng năm mới với anh, anh sẽ rất vui.
Bây giờ còn hai tháng nữa mới đến năm mới, Tô Chi nói: ""Đến lúc đó rồi nói.""
Lỡ như có biến cố gì thì sao?
Hai người thì thầm nói nhỏ với nhau Lục Úc cũng có thể nghe thấy, năm nay anh cũng được mời đến tham gia chương trình cuối năm, thời gian lên biểu diễn cách một người với Tô Quân Bạch, mỗi lần hai người họ xuất hiện ở nơi công cộng đều là vậy.
Người phụ trách sắp xếp thứ tự ra sân vất vả lắm mới chọn được một minh tinh chèn giữa họ.
Màn trình diễn của nhóm đầu tiên kết thúc, tiếp theo là nhóm thứ hai, các vũ công hâm nóng bầu không khí trên sân khấu xong mới đến nội dung chính của bữa tiệc tối nay.
MC lên sân khấu giới thiệu chủ đề tiệc tối, sau khi kết thúc, buổi tiệc từ thiện chính thức bắt đầu.
Ánh đèn sân khấu chuyển thành màu vàng ấm, màu sắc rất ấm áp.
Tiểu thư lễ nghi (1) mang vật phẩm đấu giá đầu tiên lên, MC đứng trên sân khấu giới thiệu vật đấu giá, vì để cho mọi người có thể nhìn rõ được đồ đấu giá, tiểu thư lễ nghi đi xuống dưới một vòng.
(1) những phụ nữ trẻ phục vụ hoặc hỗ trợ trong một số dịp nghi lễ (chẳng hạn như lễ cắt băng khánh thành, lễ khai mạc, lễ ký kết, lễ cưới, triển lãm, hội nghị,...)
Đây là một bức tranh do một họa sĩ nổi tiếng người nước ngoài vẽ.
Giá tiền khởi điểm là mười vạn, có không ít người đều giơ thẻ số trong tay lên.
Tô Quân Bạch hỏi cô: ""Chi Chi, em có thích bức tranh này không? Thích thì mua.""
Tô Chi chưa từng tham gia tiệc từ thiện bao giờ, bọn họ cũng không nói với cô về chuyện bán đấu giá, không phải trực tiếp quyên tiền là được rồi sao?
""Không thích.""
Cô cúi đầu hỏi: ""Trước đó không phải quyên tiền là được rồi sao?""
""Tiệc từ thiện hàng năm đều có chủ đề không giống nhau, năm nay lấy đấu giá làm chủ."" Tô Quân Bạch thấy vậy thì vội vàng hỏi: ""Em muốn rời đi sao? Đói bụng sao? Anh có mang đồ cho em đây.""
""..."" Tô Chi nhìn anh hai mình lấy một túi bánh mì từ trong túi ra, lén lút đưa cho cô rồi nói: ""Em mau ăn đi, anh che cho em.""
Tô Chi giấu bánh mì trên đùi đi, anh chắc anh che được sao?
Cô cũng không đói mà chỉ tò mò hỏi một chút thôi, ai biết anh hai cô lại hiểu sang nghĩa này.
""Em không đói, anh xem tiếp đi.""
Tô Quân Bạch khôi phục tư thế ngồi, anh cũng không thích bức tranh này nên không mua.
Động tác nhỏ của hai người bị Lục Úc thấy được, anh cũng nghe được, anh đưa tay sờ túi, bên trong là mấy viên kẹo.
Đây là kẹo mừng kết hôn của nhân viên, trước khi anh đi đối phương đã đưa cho anh, anh tiện tay cất luôn vào túi.
Anh hơi nghiêng đầu nhìn Tô Chi, đưa kẹo trong tay cho cô.
Lục Úc đưa đồ, Tô Chi đưa tay nhận, động tác ngang nhiên như vậy khiến Tô Quân Bạch trợn trắng mắt, vẻ mặt anh lập tức thay đổi.
Lục Úc muốn chết sao? Dám dụ dỗ em gái ở ngay trước mặt anh!
Anh còn chưa kịp nổi giận thì em gái anh đã lén lút đưa kẹo qua: ""Anh, anh muốn ăn không?""
""..."" Lửa giận của Tô Quân Bạch không thể bùng cháy lên được, mặc dù là đồ của Lục Úc, nhưng Lục Úc cho em gái thì chính là đồ của em gái, em gái đưa đồ cho anh chắc chắn là vì trong lòng có anh.
""Muốn.""
Cuối cùng anh hai cũng tươi cười trở lại, Tô Chi cũng yên tâm, có đôi khi anh hai rất dễ dỗ.
Động tác của ba người khiến cư dân mạng chú ý, bọn họ phát hiện dường như giữa Tô Chi và Lục Úc rất hài hòa.
[Quan hệ của Tô Chi và Lục Úc hình như rất tốt, ở giữa có Tô Quân Bạch nhưng dường như cũng không có chuyện gì.]
[Tôi không nhìn nhầm chứ, vừa rồi Lục Úc đưa cho Tô Chi kẹo mừng, lúc nào tôi mới có thể ăn kẹo mừng của thần tượng đây?]
[Ôi chị em, cô còn muốn ăn kẹo mừng của thần tượng nữa sao? Chúng tôi không muốn mất thần tượng đâu!]
[Mặc dù đúng là thế nhưng thần tượng cũng là người, một ngày nào đó họ sẽ trở thành của người khác.]
[Hu hu hu, đừng nói nữa, tôi có thể tưởng tượng được cảnh đó rồi, thật sợ hãi.]
...
Bức tranh đầu tiên được một minh tinh nam dùng giá cao hơn một trăm vạn mua, tiếp theo là sản phẩm thứ hai, vật phẩm đấu giá là một bình hoa cổ.
Tô Chi không quá hứng thú với mấy thứ này, người cảm thấy hứng thú phần lớn đều là người thích sưu tầm đồ cổ.
Tô Quân Bạch làm màu giơ thẻ lên cạnh tranh nhưng thật ra trong lòng cũng không có hứng thú với cái này.
Toàn bộ quá trình đấu giá không có đồ mà anh cảm thấy hứng thú, nhưng vẫn đấu giá một cái, bỏ ra hai trăm vạn mua một cái vòng tay phật châu, cuối cùng đưa cho em gái.
Tô Chi cũng bỏ ra một trăm vạn để mua một món nhỏ tặng cho anh hai.
Về phần quyên tiền, cô trực tiếp lấy danh nghĩa Uông Hoa Hà để góp, ngay cả mặt cũng không lộ, toàn bộ quá trình đều trao đổi qua điện thoại.
8:30 tiệc từ thiện kết thúc, các minh tinh rời tiệc.
Mấy người Tô Chi được Lâm Gia Hữu mời đi ăn cơm tối, vị trí nhà hàng cách nơi này không xa, họ dự định lái xe của mình đi.
Lúc họ ra ngoài lại gặp Lưu Khiết Tư, cô ta cố ý ngồi chờ đợi Tô Quân Bạch ngoài cửa.
""Tô Quân Bạch, bên này, chúng ta cùng đi ăn cơm đi, em đã đặt xong nhà hàng rồi, hôm nay em muốn dẫn anh đi gặp một người.""
Giọng điệu của cô ta quen thuộc giống như gặp người thân bạn bè vậy.
Tô Chi nghi ngờ nhìn sang, nữ sinh trước mặt mặc rất đẹp, trang sức trên người nhìn vô cùng quý giá, cô ta mặc đồ không phù hợp với tuổi nên nhìn rất kì lạ, khiến người khác nhìn vào không thoải mái.
""Anh, quan hệ của hai người là gì vậy?""
Nói chuyện thân mật như vậy, ai không biết còn cho rằng họ có gì mờ ám đấy.
""Không có quan hệ gì, cô ta tự mình đến tìm anh thôi."" Sắc mặt Tô Quân Bạch khó chịu: ""Tôi đã nói với cô rất nhiều lần rồi, cô có thể đừng tới tìm tôi nữa không?""
""Em đâu phải đến gây chuyện, em chỉ thích anh nên mới không kìm được lòng muốn đến gần anh...""
""Cô ngậm miệng! Đừng nói nữa!""
Thấy Lưu Khiết Tư còn muốn nói tiếp, Tô Quân Bạch bực bội bịt chặt tai rồi lùi về sau, anh thật sự bị Lưu Khiết Tư làm cho ám ảnh, vừa nhìn thấy cô ta sẽ nhớ đến chuyện mấy năm trước.
Tô Chi: ""...""
Cô gái này nói chuyện khiến cô cảm thấy sởn da gà, cô ta cũng thật gan dạ, trước mặt nhiều người vậy cũng dám nói những lời này.
Nhìn dáng vẻ bực bội của anh hai, cô cảm thấy việc này không đơn giản, lát nữa có thời gian nhất định phải hỏi cặn kẽ mới được.
Những người khác cũng vì cô gái này mà nhíu mày, không ai ngờ nữ sinh này sẽ nói như vậy.
""Cô là ai? Có đi không? Không đi thì nhường bước, đừng cản đường."" Tô Chi bước lên chắn trước mặt anh hai.
Mấy năm nay Lưu Khiết Tư luôn theo dõi Tô Quân Bạch, đương nhiên biết Tô Chi là em gái ruột cua anh, biểu hiện của hai người trên chương trình giải trí vô cùng tốt, thu hút được rất nhiều fan hâm mộ.
Cô ta thích Tô Quân Bạch, yêu ai yêu cả đường đi nên đương nhiên cũng thích em gái của anh.
""Chào Chi Chi, chị là Lưu Khiết Tư, là fan hâm mộ của Tô Quân Bạch, chị cũng rất thích em, sau này chúng ta chính là người một nhà, em có chuyện buồn gì có thể tâm sự với chị.""
Tô Chi: ""...""
Lời mê sảng gì vậy, khiến cô ngây người theo luôn.
Tô Quân Bạch không nhìn được nữa: ""Chi Chi, em không cần phải nhiều lời với cô ta, chúng ta đi.""
Mấy năm trước thần kinh Lưu Khiết Tư có vấn đề, xem ra bây giờ bệnh tình của cô ta vẫn chưa có chút tiến triển nào.
Lưu Khiết Tư nhanh chóng ngăn họ lại: ""Tô Quân Bạch, không phải chúng ta đã nói trước rồi sao? Buổi tối cùng nhau ăn cơm, em đã đặt xong nhà hàng rồi, chỉ đợi anh đến thôi.""
Cô ta đứng trước mặt mọi người, dáng vẻ không chịu bỏ qua.
Bây giờ là giờ cao điểm, là lúc các minh tinh ra về, bên ngoài có rất nhiều phóng viên ngồi chờ, họ chỉ sợ đến muộn một chút cũng lỡ tin hay.
Đúng lúc họ thấy cảnh này, các phóng viên nhanh chóng nâng máy ảnh lên chụp Tô Quân Bạch và Lưu Khiết Tư, xem ra họ đang mâu thuẫn gì đó nha.
Một nam minh tinh nổi tiếng và một nữ minh tinh đứng dây dưa với nhau, ngoài tình cảm ra thì còn có chuyện gì sao?
Đây chính là dưa lớn đó, nếu đào được tư liệu gì đó thì chắc chắn có thể hot, tiền thưởng cuối năm của họ có hi vọng rồi.
Thật kích động, thật phấn khích.
""Đó là Tô Quân Bạch, cô gái trước mặt anh ta là ai vậy? Nhìn thật lạ mắt! Chúng ta lại gần chụp.""
Không ít phóng viên chạy đến, họ cầm máy ảnh và mic, dáng vẻ vô cùng phấn khởi.
Ồn ào bên này cũng khiến những người khác chú ý, bọn họ đều tò mò quay sang nhìn, có lẽ đều muốn biết tình huống giữa bọn họ là thế nào.
Tô Chi chú ý đến phóng viên bên kia, cô nói: ""Anh, có phóng viên.""
""Đi nhanh lên."" Tô Quân Bạch không muốn có chút quan hệ nào liên quan đến Lưu Khiết Tư, anh sợ chuyện trước kia sẽ bị phóng viên đào ra.
Đó là quá khứ đen tối của anh, anh thật sự không muốn nhắc lại chuyện đó.
Lục Úc tiến lên hỗ trợ, anh nói với Lưu Khiết Tư: ""Nhường đường.""
Dáng người anh cao lớn, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn người khác cũng lạnh như băng, lúc đối mặt với anh, người khác sẽ cảm giác như đang bị chèn ép.
Lưu Khiết Tư không nhịn được mà lùi về sau một bước, cô ta luôn có cảm giác Lục Úc sắp đánh người, cô ta thấy Lục Úc rất phiền phức.
""Anh làm gì vậy? Có thể tránh ra không? Anh đi thêm bước nữa tôi sẽ la lên đấy!""
Cô ta lùi về sau một bước Lục Úc sẽ tiến lên một bước, anh dùng bản thân giúp họ chặn Lưu Khiết Tư đang muốn dây dưa lại.
Tô Chi thấy trạng thái của anh hai không tốt lắm, cô kéo cánh tay anh lôi đi.
Đạo diễn Uông và Lâm Gia Hữu cũng đi ngay phía sau.
Chờ khi họ lên xe đi được một đoạn rồi Lục Úc mới lùi lại một bước, anh đưa tay sửa lại ống tay áo.
Ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua cô ta một cái, trong mắt mang theo sự cảnh cáo, không nói gì rồi xoay người rời đi.
Lưu Khiết Tư còn chưa từ bỏ ý định, nhưng Tô Quân Bạch đã lên xe, cô ta cũng không đuổi kịp, chỉ có thể lưu luyến nhìn theo chiếc xe rời đi.
Sau khi lên xe, Tô Quân Bạch mở nắp uống hết một bình nước, anh lau vệt nước còn sót lại trên khóe môi.
""Ha...""
Cơ thể anh được thả lỏng.
Tô Chi thấy trạng thái của anh hai không ổn: ""Anh ổn không? Vẫn ổn chứ?""
Lúc trước anh không như vậy, ngày trước anh sẽ lập tức oán giận, oán giận xong sẽ trở nên vui vẻ, sao bây giờ lại sa sút như vậy chứ.
""Xảy ra chuyện gì vậy?"" Liên Phương thấy vẻ mặt anh như mới gặp quỷ.
"Không sao."" Tô Quân Bạch lắc đầu: ""Gặp một fan cuồng.""
Anh thở dài: ""Tinh thần có chút vấn đề.""
Anh đúng là xui xẻo, sao mà lại gặp phải chuyện này chứ, phiền chết mất.
""Tinh thần có vấn đề?"" Liên Phương a một tiếng: ""Vậy cậu không sao chứ?""
""Không sao."" Tô Quân Bạch nhớ đến phóng viên bên ngoài: ""Có khả năng phóng viên đã chụp hình, không biết họ sẽ lại viết linh tinh cái gì. Anh Liên, anh nhớ để ý chút.""
Liên Phương gật đầu: ""Yên tâm đi, tôi sẽ theo dõi cẩn thận, tôi đưa hai người về.""
""Bây giờ không cần về, đạo diễn Lâm Gia Hữu mời chúng tôi đi ăn cơm, bây giờ qua đó."" Tô Quân Bạch nói địa chỉ cho anh ta.
Sau khi nghe rõ, Liên Phương kinh ngạc hỏi lại: ""Đạo diễn Lâm Gia Hữu, có phải là Lâm Gia Hữu quay bộ phim ""Tuyệt Kính"" không?""
""Đúng vậy, đạo diễn Uông giới thiệu."" Tô Quân Bạch còn đặc biệt nói thêm một câu: ""Con gái đạo diễn Lâm là fan hâm mộ của Chi Chi, ông ấy còn muốn xin chữ kí em ấy.""
Trong giọng nói anh là sự tự hào, dường như là bản thân anh được thưởng vậy.
""Chi Chi thật lợi hại, được đó."" Liên Phương cũng nể mặt khen một câu.
Không phải ai cũng may mắn quen biết đạo diễn lớn như Lâm Gia Hữu, con gái của ông ấy còn là fan hâm mộ của Chi Chi, ông ấy chủ động tìm Chi Chi xin chữ kí, mình chuyện này cũng đủ để khoe khoang rồi.
Tô Chi cười cười, có một fan hâm mộ nhỏ này cũng là chuyện ngoài ý muốn của cô.
Xe di chuyển về phía nhà hàng, Tô Chi muốn biết rốt cuộc anh hai và Lưu Khiết Tư đã xảy ra chuyện gì.
""Đó là chuyện mấy năm trước rồi, anh đã quên rồi mà cô ta lại xuất hiện.""
Tô Quân Bạch đơn giản nói qua chuyện cho họ nghe, anh đã bỏ qua rất nhiều chuyện, đều không phải là chuyện gì tốt đẹp, nói ra lại khiến họ lo lắng.
"Fan cuồng, tinh thần còn có vấn đề."" Tô Chi không biết nên đánh giá như thế nào: "Chuyện ngàn dặm mới tìm được một mà anh cũng gặp phải, vận may của anh cũng tuyệt thật.""
Quả nhiên pháo hôi chính là pháo hôi, cho dù là lúc nào thì vận khí cũng không bao giờ tốt, hi vọng anh hai có thể sớm thoát khỏi chuyện xui xẻo này.
Tô Chi nghe anh hai kể lại, cho dù không tận mắt chứng kiến nhưng cũng có thể tưởng tượng được tình cảnh lúc đó của anh, chắc chắn rất khó khăn.
""Lưu Khiết Tư quấn lấy anh lâu như vậy rồi, cảm giác cô ta sẽ không từ bỏ, anh có muốn cô ta quấn lấy mình nữa không?""
""Cô ta rất phiền, quan trọng là nghe không hiểu lời mọi người nói, cho dù dùng cách gì nói chuyện với cô thì ngày hôm sau cô ta vẫn sẽ làm theo ý mình như cũ."" Tô Quân Bạch mệt mỏi: ""Lịch trình tiếp theo đừng để lộ, tôi sợ cô ta sẽ bám theo.""
Thỉnh thoảng anh sẽ công khai lịch trình xem như quà tặng cho fan hâm mộ, fan hâm mộ sẽ đến tận nơi cổ vũ cho anh.
Lần đầu tiên Liên Phương thấy Tiểu Bạch như vậy: ""Được, cậu đừng suy nghĩ nhiều, nghỉ ngơi trước đi.""
Tô Chi cũng chăm sóc anh: ""Anh còn muốn uống nước nữa không?""
Tâm trạng bây giờ của anh hai nên được chăm sóc nhiều hơn.
""Không muốn uống."" Tô Quân Bạch an ủi cô: ""Chi Chi, em đừng lo, anh không sao.""
Tô Chi gật đầu, cô nhớ lại cốt truyện cũng không có cảnh này, có lẽ không có phần viết riêng về anh hai nên cô không biết đến chuyện này.
Fan cuồng này còn sợ hơn nữ sinh đuổi theo xe trước đó.
Nếu như không xử lí xong chuyện này, chắc chắn anh hai sẽ bị tổn thương, cũng sẽ bị phóng viên viết linh tinh.
Tô Chi và Tô Quân Bạch vừa đến nhà hàng đã gặp mấy người: ""Đều đến rồi sao, chúng ta vào thôi.""
Đạo diễn Uông và Lâm Gia Hữu đi trước, mấy người Tô Chi đi sau, họ muốn cảm ơn Lục Úc chuyện vừa rồi.
Tô Chi giật giật áo anh hai, nói với anh: ""Vừa rồi may mà có Lục Úc, anh không cảm ơn người ta sao?""
Mặc dù quan hệ của hai người đúng là không tốt nhưng cũng nên nói tiếng cảm ơn.
Tô Quân Bạch mắng thầm trong lòng: ""Anh cũng đâu nói cậu ta giúp đâu.""
Nhưng bây giờ đang ở trước mặt em gái, dù sao anh cũng nên ra dáng anh trai, hết cách nên đành phải nói với Lục Úc một câu: ""Cảm ơn.""
Anh lại bổ sung thêm một câu: ""Sau này đừng quan tâm, tôi cũng không cần cậu giúp.""
Anh không muốn thua kém Lục Úc, cũng không muốn nợ cậu ta cái gì.
Lục Úc nhìn anh một cái: ""Tôi cũng đâu giúp anh, đừng có tự mình đa tình nữa.""
Anh nhìn Tô Chi đứng bên cạnh: ""Vào cùng chứ?""
Tô Chi nhìn bầu không khí giữa hai người, lại bắt đầu không hòa thuận rồi, không nên tiếp tục chủ đề này nữa thì phải?
""Đi thôi.""
Tô Quân Bạch: ""...""
Lục Úc xem anh là người chết đấy à? Oán hận anh rồi còn dám bắt cóc em gái anh trước mặt anh luôn?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.