Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng
Chương 120
Dư Thanh Thanh
13/08/2023
Lời nhờ này của Tô Chi khiến nữ sinh sững sờ, sau khi cô ấy phản ứng lại kịp thì nhận lấy bình nước, nói: ""Được, tôi mở giúp cô.""
Tô Chi nhìn cô ấy nói: ""Cảm ơn.""
Sau đó cô đứng ở một bên chờ cô ấy vặn bình nước, bình sữa bò này được nắp rất chặt, rất khó mở, ngay cả cô mỗi lần mở cũng phải dùng rất nhiều sức mới mở được.
Tay của nữ sinh vốn đã không có sức, nắp bình này lại chặt như vậy, cô ấy dùng hết sức cũng không mở được.
Cô ấy áy náy nói: ""Thật xin lỗi, tôi không mở được.""
Bạn nhảy nam đứng bên cạnh lên tiếng: ""Tay của cô ấy không thoải mái, tôi mở giúp cô.""
Tô Chi nhìn bạn nhảy nam nhận bình sữa trong tay nữ sinh, dùng sức vặn một cái đỡ mở được, anh ấy cười đưa cho Tô Chi: "Của cô.""
""Cảm ơn."" Tô Chi nhận lấy nhưng không uống, cô giả vờ như hỏi vu vơ: ""Vừa rồi anh nói tay cô ấy không thoải mái, có chuyện gì xảy ra sao?""
Động tĩnh ở bên này đã khiến mọi người chú ý, mấy người Tô Quân Bạch cũng đến đây, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Anh hỏi: ""Tiểu Tống, tay của cô thật sự không có vấn đề gì chứ? Nếu không thoải mái ở đâu nhất định phải nói, đừng cậy mạnh.""
Chương trình cuối năm là tiết mục rất lớn, liên quan đến năng lực của bản thân, còn liên quan đến cả năng lực của công ty, nếu như có thể tỏa sáng trong buổi biểu diễn thì có khả năng được rất nhiều lợi ích.
Còn nữa, chương trình cuối năm mời bạn tham gia chắc chắn là vì hi vọng bạn có thể thể hiện thật tốt, không thể để xảy ra chuyện gì được.
Liên Phương cũng đến đây: "Xảy ra chuyện gì vậy? Cơ thể Tiểu Tống không thoải mái sao?""
Không phải lúc nãy vẫn tốt sao? Sao mới một lúc đã không ổn rồi?
""Không có không có, anh đừng nghe cậu ấy nói lung tung, vừa rồi tôi luyện múa nên hơi mệt, cổ tay hơi yếu."" Tống Kha vội nói: ""Tôi có thể biểu diễn, tôi thật sự không có chuyện gì cả.""
Vì tiết mục biểu diễn trong chương trình cuối năm này mà cô ấy đã tốn công luyện tập gần hai tháng, cổ tay chịu lực quá lớn nên bị tổn thương nhẹ, nhưng cô ấy không dám nói, cô sợ cuối cùng ngay cả lên sân khấu cũng không được.
Cô ấy ngủ cũng mơ thấy chuyện mình được lên sân khấu chương trình biểu diễn cuối năm, cô ấy không thể thất bại ở khoảnh khắc cuối được.
Liên Phương xác nhận một lần nữa: ""Thật sự không sao chứ? Đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao đây cũng là chương trình cuối năm, hơn nữa còn phát sóng trực tiếp cả nước.""
Anh ta rất yên tâm với kĩ năng vũ đạo của Tống Kha, cũng không lo lắng cô ấy sẽ làm hỏng tiết mục.
""Ừm được, tôi có thể."" Tống Kha chắc chắn nói: ""Tôi chắc chắn có thể.""
Sân khấu chương trình cuối năm là nơi mà cô ấy đã mơ ước từ lâu, cô ấy nhất định phải lên được.
""Vì để an toàn cho cô, tôi nghĩ vẫn nên để bác sĩ đến xem qua chút."" Tô Chi đề nghị: ""Động tác xoay trên không không phải là động tác dễ, cô không thể vì sai lầm của một người mà ảnh hưởng đến những người khác được, sân khấu chương trình cuối năm cũng không chỉ có mình cô.""
Cô hiểu nữ sinh này rất muốn lên sân khấu chương trình cuối năm, nhưng cô ấy không thể vì suy nghĩ của bản thân mà làm liên lụy đến những người khác được.
Tô Chi nói đúng, nhưng Tống Kha vẫn còn kiên trì: ""Tôi có thể thử lại.""
""Vậy để bác sĩ đến xem qua đã."" Tô Quân Bạch thấy em gái đề nghị như vậy thì trực tiếp nói: ""Em gái tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi, vẫn nên kiểm tra một chút thì hơn.""
Những người khác cũng nói như vậy, mặc dù Tống Kha muốn từ chối nhưng cũng không thể.
Bác sĩ nhanh chóng đến, kĩ thuật của ông ấy rất tốt, sau khi xem xong cho Tống Kha thì nói: ""Cổ tay của cô bị thương, nếu không điều trị nghỉ ngơi kịp thời sẽ làm cơ bắp bị tổn thương, tạm thời cô đừng làm những hoạt động có cường độ quá mạnh, nếu không sẽ tổn thương đến kinh mạch, nghiêm trọng hơn thì sau này cổ tay cô sẽ không thể cầm những đồ vật nặng nữa.""
Bác sĩ nói rất nghiêm trọng, sau khi mọi người nghe xong đều hỏi thăm Tống Kha: ""Tiểu Tống, sao cô lại ngốc như vậy chứ? Cổ tay không thoải mái sao không nói ra? Nếu như vì tiết mục trong chương trình cuối năm mà phá hủy đôi tay của mình thì sao cô còn múa được nữa chứ?""
""Đúng vậy, Tiểu Tống, cô nên nói ra sớm mới đúng, động tác xoay vòng trên không quá nguy hiểm, không thích hợp để cô thực hiện, cô còn có thể bị chấn thương trên sân khấu nữa.""
Vốn dĩ Tống Kha còn muốn kiên trì, nhưng nghe đến câu này cô ấy đột nhiên tỉnh táo lại.
""Nếu như vì tiết mục trong chương trình cuối năm mà phá hủy đôi tay của mình thì sao cô còn múa được nữa chứ?""
Anh ấy nói cũng đúng, nếu như cố chấp biểu diễn động tác có độ khó cao trong tiết mục chương trình cuối năm mà khiến cổ tay cô ấy bị thương thì sau này cô ấy sẽ không múa được nữa.
Biểu diễn trên sân khấu chương trình cuối năm là giấc mộng của cô, múa cũng là giấc mộng của cô ấy.
Cái trước sau này còn có cơ hội thực hiện, nhưng cái sau, nếu hai tay đều bị thương thì sao cô ấy có thể thực hiện được động tác độ khó cao chứ?
Suy nghĩ cố chấp vẫn luôn nằm trong lòng cô ấy đột nhiên biến mất, cô ấy còn trẻ, chỉ cần nghỉ ngơi chữa trị tay thật tốt thì năm sau vẫn còn cơ hội.
Cô ấy phải dùng thời gian một năm này để luyện tập thật tốt, vậy mới có thể biểu diễn tốt hơn trong chương trình cuối năm.
""Cảm ơn mọi người đã quan tâm, thật xin lỗi, do tôi vẫn muốn biểu diễn trong chương trình cuối năm nên mới giấu mọi người tình trạng thực tế, tôi không nên cậy mạnh, đã làm ảnh hưởng đến mọi người rồi.""
Đúng là ảnh hưởng, gần đến lúc biểu diễn tiết mục chương trình cuối năm mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ tìm đâu ra người có thể thực hiện động tác rải hoa có độ khó cao kia chứ?
Tiết mục đã được ấn định từ sáng sớm nên không dễ để thay đổi.
""Làm sao bây giờ? Chúng ta đi đâu tìm người đây?""
Vấn đề này mọi người đều cần phải giải quyết, nếu như thật sự không thể tìm được người thì cũng chỉ có thể bỏ bớt màn rải hoa này thôi.
Cũng có nghĩa là điểm nhất mà họ chuẩn bị không còn.
Liên Phương cầm điện thoại đi ra ngoài: ""Bây giờ tôi sẽ liên hệ với người của công ty để xem có thể tìm được người thay thế hay không.""
Hiện tại chỉ còn nửa tiếng nữa bắt đầu chương trình cuối năm, khoảng hai tiếng nữa là đến lượt Tô Quân Bạch lên biểu diễn, trong hai tiếng này họ phải tìm được người, còn phải tranh thủ thời gian để luyện tập, đây là một chuyện rất khó khăn.
Tô Chi thấy tất cả mọi người đều sốt ruột đến mức đi lung tung thì đề nghị: ""Tôi có một ứng cử viên rất sáng giá, anh ấy đã từng biểu diễn động tác có độ khó cao như thế này rồi.""
Mọi người hỏi: ""Ai vậy?""
"Lục Úc.""
Tô Chi nói tiếp: ""Tôi đã xem qua video casting của anh ấy, động tác xoay vòng trên không của anh ấy không khác Tống Kha là bao, đến lúc đó mọi người có thể trao đổi với anh ấy một chút, dựa vào năng lực của anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy có thể làm được.""
Lúc đó cô không có chuyện gì làm nên lướt mạng lung tung, đó là video do một fan hâm mộ đăng lên, hình ảnh trong video chính là Lục Úc đang làm động tác có độ khó cao đó một cách hoàn hảo.
""Lục Úc sao? Anh ta và công ty nhà chúng ta là đối thủ một mất một còn, sao anh ta có thể giúp đỡ chúng ta được chứ?"" Có người nói: ""Hơn nữa anh ta cũng có tiết mục trong chương trình cuối năm mà? Thấy chúng ta gặp khó khăn như vậy có khi còn cười sau lưng cũng nên.""
Tô Chi nói: ""Anh ấy sẽ không, Lục Úc không phải là người như vậy.""
Nhiều nhất là không thích nói chuyện mà thôi, sao trong lời họ lại trở nên như vậy rồi.
""Em gái, em nói chuyện với Lục Úc từ khi nào vậy?"" Tô Quân Bạch đi lại nói với cô: "Anh cảm thấy cậu ấy nói không sai, sao Lục Úc đến đây được chứ, đến thì cũng để xem trò cười của chúng ta thôi, người này đáng ghét như vậy đấy.""
Tô Chi: ""...""
Mặc dù như thế nhưng cũng đừng nói thẳng ra như vậy có được không?
Lúc ấy Liên Phương đi vào nói: ""Không có người, tất cả mọi người đều có việc, hơn nữa cho dù tìm được người thực hiện động tác khó như vậy thì cũng không thể phối hợp tốt với mọi người được.""
Đây mới là chuyện khó khăn nhất.
Tô Cảnh Chu hiểu lí do Tiểu Bách chán ghét Lục Úc, anh chỉ muốn nói là Tiểu Bạch quá ngây thơ, mắc nợ quá nhiều nên mới xảy ra chuyện này.
""Em gái nói đi tìm Lục Úc hỏi thử một chút, vậy chúng ta đi tìm Lục Úc hỏi thử.""
""Hơn nữa không phải mấy người cũng không có người nào thích hợp để làm sao?""
Tô Cảnh Chu lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn qua theo bản năng, dáng người anh vốn cao lớn, hơn nữa làm tổng giám đốc nhiều năm như vậy nên trên người có lực uy hiếp nhất định với mọi người.
Đại ca đã lên tiếng thì ai dám không nghe.
Tô Chi nói: ""Em và anh cả đi tìm Lục Úc, anh tiếp tục luyện tập.""
Cô lại nói thêm một câu: ""Cũng phải chuẩn bị tốt cho tình huống không có người.""
Nếu như quả thật không tìm được người thì chắc chắn điểm nhấn cuối cùng kia cũng họ sẽ vô dụng.
Cho dù Tô Quân Bạch vô cùng không đồng ý thì cũng không được phát biểu ý kiến, anh chép chép miệng, tiếp tục cùng một người khác luyện tập.
Tô Chi và Tô Cảnh Chu ra ngoài, Liên Phương đi trước dẫn đường cho họ đi tìm Lục Úc, trong lòng anh ta cũng vô cùng không tin Lục Úc sẽ đồng ý với yêu cầu của họ.
""Chi Chi, em muốn đi thật sao? Bây giờ anh ta cũng đang luyện tập, anh cảm thấy anh ta sẽ không đồng ý giúp.""
""Không thử thì sao biết được hay không chứ? Dù sao cũng đã đến rồi, hỏi anh ấy một câu cũng không sao, nếu như không đồng ý thì chúng ta cũng hết cách."" Tô Chi nói: ""Anh đứng ngoài đừng vào, em và anh cả sẽ đi.""
Quả thật Liên Phương có chút không muốn vào, dù sao với quan hệ của hai bên, quan hệ của mấy người bọn họ không thể nào tốt được.
Khi đến nơi, Tô Chi tiến lên gõ cửa, có lẽ bên trong đang tập luyện nên người mở cửa là trợ lí.
Anh ta thấy người đến là Tô Chi thì ngạc nhiên hỏi: ""Mấy người có chuyện gì sao?""
Tô Chi trả lời: ""Lục Úc có ở đây không? Chúng tôi tìm anh ấy có một số việc.""
Trợ lí chặn cửa, anh ta không biết có chuyện gì nên không dám cho họ vào.
""Tìm anh Úc có chuyện gì không? Bây giờ mấy người anh Úc đang luyện tập, có thể không có thời gian.""
Tô Chi gật đầu, cô đoán được chuyện này: ""Vậy chúng tôi chờ anh ấy tập xong.""
Trợ lí: ""...""
Anh ta muốn nói rồi lại thôi, muốn đuổi bọn họ đi lại không biết nên nói như thế nào.
Hai người đứng ở cửa giằng co một lúc, tiếng nhạc bên trong dừng lại, một người lên tiếng hỏi.
""Có chuyện gì bên ngoài sao?""
Là giọng của Lục Úc, trợ lí không giấu diếm, quay người lại nói với anh: ""Anh Úc, là mấy người Tô Chi đến, nói có chuyện tìm anh.""
"Tô Chi?""
Động tác uống nước của Lục Úc dừng lại, lại một lần xác nhận: ""Cậu chắc chắn là Tô Chi?""
Buổi sáng anh có nhắn tin với Tô Chi, biết cô sẽ đến chương trình cuối năm, không ngờ cô sẽ chủ động đến tìm anh.
Trợ lí thấy Lục Úc có vẻ bất ngờ: ""Là cô ấy, vẫn ở bên ngoài.""
""Mở cửa đi."" Lục Úc trực tiếp đi đến mở cửa ra, quả nhiên Tô Chi đứng bên ngoài.
""Tô Chi, sao em lại đến đây? Có chuyện gì sao?""
Anh nói xong thì thấy Tô Cảnh Chu đứng sau, anh và Tô Cảnh Chu cũng là bạn học, tất cả mọi người đều cùng nhau lớn lên.
Tính cách của anh và Tô Cảnh Chu không khác nhau là bao, hai người không chán ghét lẫn nhau, cũng không có quá nhiều chủ đề để nói chuyện, chỉ quen biết xã giao mà thôi.
Lục Úc gật đầu với Tô Cảnh Chu xem như chào hỏi.
Tô Cảnh Chu cũng gật lại một cái, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tô Chi thấy bầu không khí giữa hai người không quá hài hòa cho lắm, cho nên chuyện này vẫn để cô nói thì hơn.
""Lục Úc, chúng tôi đến là vì có chuyện tìm anh.""
Lục Úc gật đầu: ""Chuyện gì? Em nói đi.""
Tô Chi sắp xếp tốt câu chữ rồi mới nói: ""Muốn mời anh làm bạn nhảy trong tiết mục biểu diễn của anh hai tôi.""
Thấy Lục Úc có vẻ như không phản đối, cô kể chi tiết chuyện kia cho anh.
""Bây giờ anh hai đang thiếu một vũ công biểu diễn xoay vòng trên không, tôi đã xem qua video biểu diễn trước đó của anh, tôi cảm thấy anh có thể.""
Điểm nhấn này ra sân cuối cùng, trước sau chưa đến ba phút.
Tô Chi vừa định hỏi ý kiến anh thế nào thì đã nghe thấy tiếng đồng ý.
""Được.""
Tô Chi kinh ngạc hỏi: ""Hả? Anh đồng ý?""
""Em không muốn tôi đồng ý?"" Lục Úc hỏi lại cô.
Tô Chi xua tay: ""Đâu có.""
Anh đã đồng ý sảng khoái như vậy thì thôi, cô còn tưởng phải thuyết phục thêm một lúc nữa.
Lục Úc đúng là một người tốt.
""Cảm ơn anh, anh đã tập xong tiết mục chưa?""
Lục Úc gật đầu: ""Cũng ổn, mỗi động tác đều nhớ rõ.""
Thời gian anh chuẩn bị tiết mục chương trình cuối năm cũng rất dài là vì muốn đảm bảo không xảy ra sai sót trên sân khấu.
""Vậy là tốt rồi, chờ anh có thời gian rảnh đến tập luyện với anh hai một chút, anh thông minh như vậy chắc chắn sẽ học được rất nhanh.""
Tô Chi khen ngợi khiến tâm trạng Lục Úc tốt lên, anh cười: ""Tôi sẽ cố gắng.""
Tô Cảnh Chu đứng ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện phiếm, anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Úc, anh chưa từng thấy Lục Úc cười như vậy bao giờ, hình như quan hệ của Lục Úc và em gái không tệ lắm, làm bạn thì có thể, còn muốn tiến thêm bước nữa thì không có khả năng.
Lục Úc nói xong, hai người dẫn anh sang bên đó.
Đúng lúc này Tô Quân Bạch vừa kết thúc luyện tập với bạn nhảy khác, thấy em gái đi vào thì nói: ""Anh đã nói Lục Úc sẽ không đến mà, anh ta ở sau lưng chế giễu còn được, làm sao mà anh ta có thể đến...""
Dứt lời, anh thấy Lục Úc đi từ sau lưng em gái ra, anh vô cùng kinh ngạc, còn nghĩ rằng Lục Úc sẽ không đến, không ngờ em gái mình thật sự mang được Lục Úc đến.
""Lục Úc, cậu thật sự đến để giúp đỡ sao?""
Đừng có mà đến làm nội gián quấy rầy bọn họ biểu diễn là được, nếu anh thật sự có can đảm đến gây sự, Tô Quân Bạch chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Lục Úc quét mắt nhìn anh một cái, nói với Tô Chi: ""Xem ra người nào đó không chào đón tôi đến.""
""Đương nhiên là chào đón rồi, anh tôi không biết nói chuyện, anh đừng so đo với anh ấy."" Tô Chi dặn dò: "Người em đã tìm cho mấy người rồi, bây giờ mọi người bắt đầu luyện tập đi.""
Được rồi, bọn họ thật sự ngạc nhiên khi thấy Lục Úc đến hỗ trợ, ấn tượng với anh lập tức tốt hơn nhiều.
Cho dù Tô Quân Bạch không đồng ý thì cũng không thể vì một mình ý kiến của anh mà hủy tiết mục được, chuyện này anh vẫn hiểu.
Trước mắt cứ tạm gác lại ân oán cá nhân được, anh phải làm chuyện lớn.
Lục Úc không hổ là người chuyên làm động tác có độ khó cao, sau khi được giáo viên vũ đạo hướng dẫn một lần, anh đã có thể thực hiện rất tốt.
Cho dù là động tác hay là tư thế cũng đều rất tốt, động tác so với Tống Kha còn mạnh mẽ hơn mấy phần.
Anh và Tô Quân Bạch phối hợp rất ăn ý, sau khi kết thúc lần luyện tập đầu tiên đã được mọi người khen không tiếc lời.
Trong phòng luyện tập vang lên tiếng vỗ tay, những lời tán thưởng vang lên không ngớt.
Tô Chi nhìn thấy vậy, trái tim đang lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng hạ xuống, cô nói Lục Úc sau khi lên sân khấu nhất định phải kiểm tra dây thừng thật kĩ, đừng để bất kì chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, phải đảm bảo an toàn tuyệt đối.
""Được, tôi sẽ kiểm tra, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm.""
Lục Úc gật đầu: ""Lúc biểu diễn em có thể chụp cho tôi hai bức ảnh được không?""
Lần trước Tô Chi đã chụp ảnh thảm đỏ cho anh, anh cảm thấy rất đẹp nên đã in ra treo trong nhà, trong nhà vẫn còn rất nhiều chỗ trống, anh có thể in thêm ảnh để treo.
""Không thành vấn đề."" Tô Chi thoải mái đồng ý: ""Giao cho tôi.""
Chụp hình là một chuyện vô cùng đơn giản, vài phút là có thể xong.
Sau khi giải quyết xong chuyện bạn nhảy, chương trình cuối năm chính thức bắt đầu.
Tô Chi cầu nguyện cho tiết mục chương trình cuối năm của anh hai diễn ra thuận lợi, đừng xuất hiện bất kì chuyện ngoài ý muốn, cho dù chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi họ cũng không chịu nổi.
Tô Chi nhìn cô ấy nói: ""Cảm ơn.""
Sau đó cô đứng ở một bên chờ cô ấy vặn bình nước, bình sữa bò này được nắp rất chặt, rất khó mở, ngay cả cô mỗi lần mở cũng phải dùng rất nhiều sức mới mở được.
Tay của nữ sinh vốn đã không có sức, nắp bình này lại chặt như vậy, cô ấy dùng hết sức cũng không mở được.
Cô ấy áy náy nói: ""Thật xin lỗi, tôi không mở được.""
Bạn nhảy nam đứng bên cạnh lên tiếng: ""Tay của cô ấy không thoải mái, tôi mở giúp cô.""
Tô Chi nhìn bạn nhảy nam nhận bình sữa trong tay nữ sinh, dùng sức vặn một cái đỡ mở được, anh ấy cười đưa cho Tô Chi: "Của cô.""
""Cảm ơn."" Tô Chi nhận lấy nhưng không uống, cô giả vờ như hỏi vu vơ: ""Vừa rồi anh nói tay cô ấy không thoải mái, có chuyện gì xảy ra sao?""
Động tĩnh ở bên này đã khiến mọi người chú ý, mấy người Tô Quân Bạch cũng đến đây, hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Anh hỏi: ""Tiểu Tống, tay của cô thật sự không có vấn đề gì chứ? Nếu không thoải mái ở đâu nhất định phải nói, đừng cậy mạnh.""
Chương trình cuối năm là tiết mục rất lớn, liên quan đến năng lực của bản thân, còn liên quan đến cả năng lực của công ty, nếu như có thể tỏa sáng trong buổi biểu diễn thì có khả năng được rất nhiều lợi ích.
Còn nữa, chương trình cuối năm mời bạn tham gia chắc chắn là vì hi vọng bạn có thể thể hiện thật tốt, không thể để xảy ra chuyện gì được.
Liên Phương cũng đến đây: "Xảy ra chuyện gì vậy? Cơ thể Tiểu Tống không thoải mái sao?""
Không phải lúc nãy vẫn tốt sao? Sao mới một lúc đã không ổn rồi?
""Không có không có, anh đừng nghe cậu ấy nói lung tung, vừa rồi tôi luyện múa nên hơi mệt, cổ tay hơi yếu."" Tống Kha vội nói: ""Tôi có thể biểu diễn, tôi thật sự không có chuyện gì cả.""
Vì tiết mục biểu diễn trong chương trình cuối năm này mà cô ấy đã tốn công luyện tập gần hai tháng, cổ tay chịu lực quá lớn nên bị tổn thương nhẹ, nhưng cô ấy không dám nói, cô sợ cuối cùng ngay cả lên sân khấu cũng không được.
Cô ấy ngủ cũng mơ thấy chuyện mình được lên sân khấu chương trình biểu diễn cuối năm, cô ấy không thể thất bại ở khoảnh khắc cuối được.
Liên Phương xác nhận một lần nữa: ""Thật sự không sao chứ? Đừng để xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao đây cũng là chương trình cuối năm, hơn nữa còn phát sóng trực tiếp cả nước.""
Anh ta rất yên tâm với kĩ năng vũ đạo của Tống Kha, cũng không lo lắng cô ấy sẽ làm hỏng tiết mục.
""Ừm được, tôi có thể."" Tống Kha chắc chắn nói: ""Tôi chắc chắn có thể.""
Sân khấu chương trình cuối năm là nơi mà cô ấy đã mơ ước từ lâu, cô ấy nhất định phải lên được.
""Vì để an toàn cho cô, tôi nghĩ vẫn nên để bác sĩ đến xem qua chút."" Tô Chi đề nghị: ""Động tác xoay trên không không phải là động tác dễ, cô không thể vì sai lầm của một người mà ảnh hưởng đến những người khác được, sân khấu chương trình cuối năm cũng không chỉ có mình cô.""
Cô hiểu nữ sinh này rất muốn lên sân khấu chương trình cuối năm, nhưng cô ấy không thể vì suy nghĩ của bản thân mà làm liên lụy đến những người khác được.
Tô Chi nói đúng, nhưng Tống Kha vẫn còn kiên trì: ""Tôi có thể thử lại.""
""Vậy để bác sĩ đến xem qua đã."" Tô Quân Bạch thấy em gái đề nghị như vậy thì trực tiếp nói: ""Em gái tôi cũng chỉ vì muốn tốt cho cô thôi, vẫn nên kiểm tra một chút thì hơn.""
Những người khác cũng nói như vậy, mặc dù Tống Kha muốn từ chối nhưng cũng không thể.
Bác sĩ nhanh chóng đến, kĩ thuật của ông ấy rất tốt, sau khi xem xong cho Tống Kha thì nói: ""Cổ tay của cô bị thương, nếu không điều trị nghỉ ngơi kịp thời sẽ làm cơ bắp bị tổn thương, tạm thời cô đừng làm những hoạt động có cường độ quá mạnh, nếu không sẽ tổn thương đến kinh mạch, nghiêm trọng hơn thì sau này cổ tay cô sẽ không thể cầm những đồ vật nặng nữa.""
Bác sĩ nói rất nghiêm trọng, sau khi mọi người nghe xong đều hỏi thăm Tống Kha: ""Tiểu Tống, sao cô lại ngốc như vậy chứ? Cổ tay không thoải mái sao không nói ra? Nếu như vì tiết mục trong chương trình cuối năm mà phá hủy đôi tay của mình thì sao cô còn múa được nữa chứ?""
""Đúng vậy, Tiểu Tống, cô nên nói ra sớm mới đúng, động tác xoay vòng trên không quá nguy hiểm, không thích hợp để cô thực hiện, cô còn có thể bị chấn thương trên sân khấu nữa.""
Vốn dĩ Tống Kha còn muốn kiên trì, nhưng nghe đến câu này cô ấy đột nhiên tỉnh táo lại.
""Nếu như vì tiết mục trong chương trình cuối năm mà phá hủy đôi tay của mình thì sao cô còn múa được nữa chứ?""
Anh ấy nói cũng đúng, nếu như cố chấp biểu diễn động tác có độ khó cao trong tiết mục chương trình cuối năm mà khiến cổ tay cô ấy bị thương thì sau này cô ấy sẽ không múa được nữa.
Biểu diễn trên sân khấu chương trình cuối năm là giấc mộng của cô, múa cũng là giấc mộng của cô ấy.
Cái trước sau này còn có cơ hội thực hiện, nhưng cái sau, nếu hai tay đều bị thương thì sao cô ấy có thể thực hiện được động tác độ khó cao chứ?
Suy nghĩ cố chấp vẫn luôn nằm trong lòng cô ấy đột nhiên biến mất, cô ấy còn trẻ, chỉ cần nghỉ ngơi chữa trị tay thật tốt thì năm sau vẫn còn cơ hội.
Cô ấy phải dùng thời gian một năm này để luyện tập thật tốt, vậy mới có thể biểu diễn tốt hơn trong chương trình cuối năm.
""Cảm ơn mọi người đã quan tâm, thật xin lỗi, do tôi vẫn muốn biểu diễn trong chương trình cuối năm nên mới giấu mọi người tình trạng thực tế, tôi không nên cậy mạnh, đã làm ảnh hưởng đến mọi người rồi.""
Đúng là ảnh hưởng, gần đến lúc biểu diễn tiết mục chương trình cuối năm mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy, bây giờ tìm đâu ra người có thể thực hiện động tác rải hoa có độ khó cao kia chứ?
Tiết mục đã được ấn định từ sáng sớm nên không dễ để thay đổi.
""Làm sao bây giờ? Chúng ta đi đâu tìm người đây?""
Vấn đề này mọi người đều cần phải giải quyết, nếu như thật sự không thể tìm được người thì cũng chỉ có thể bỏ bớt màn rải hoa này thôi.
Cũng có nghĩa là điểm nhất mà họ chuẩn bị không còn.
Liên Phương cầm điện thoại đi ra ngoài: ""Bây giờ tôi sẽ liên hệ với người của công ty để xem có thể tìm được người thay thế hay không.""
Hiện tại chỉ còn nửa tiếng nữa bắt đầu chương trình cuối năm, khoảng hai tiếng nữa là đến lượt Tô Quân Bạch lên biểu diễn, trong hai tiếng này họ phải tìm được người, còn phải tranh thủ thời gian để luyện tập, đây là một chuyện rất khó khăn.
Tô Chi thấy tất cả mọi người đều sốt ruột đến mức đi lung tung thì đề nghị: ""Tôi có một ứng cử viên rất sáng giá, anh ấy đã từng biểu diễn động tác có độ khó cao như thế này rồi.""
Mọi người hỏi: ""Ai vậy?""
"Lục Úc.""
Tô Chi nói tiếp: ""Tôi đã xem qua video casting của anh ấy, động tác xoay vòng trên không của anh ấy không khác Tống Kha là bao, đến lúc đó mọi người có thể trao đổi với anh ấy một chút, dựa vào năng lực của anh ấy, tôi cảm thấy anh ấy có thể làm được.""
Lúc đó cô không có chuyện gì làm nên lướt mạng lung tung, đó là video do một fan hâm mộ đăng lên, hình ảnh trong video chính là Lục Úc đang làm động tác có độ khó cao đó một cách hoàn hảo.
""Lục Úc sao? Anh ta và công ty nhà chúng ta là đối thủ một mất một còn, sao anh ta có thể giúp đỡ chúng ta được chứ?"" Có người nói: ""Hơn nữa anh ta cũng có tiết mục trong chương trình cuối năm mà? Thấy chúng ta gặp khó khăn như vậy có khi còn cười sau lưng cũng nên.""
Tô Chi nói: ""Anh ấy sẽ không, Lục Úc không phải là người như vậy.""
Nhiều nhất là không thích nói chuyện mà thôi, sao trong lời họ lại trở nên như vậy rồi.
""Em gái, em nói chuyện với Lục Úc từ khi nào vậy?"" Tô Quân Bạch đi lại nói với cô: "Anh cảm thấy cậu ấy nói không sai, sao Lục Úc đến đây được chứ, đến thì cũng để xem trò cười của chúng ta thôi, người này đáng ghét như vậy đấy.""
Tô Chi: ""...""
Mặc dù như thế nhưng cũng đừng nói thẳng ra như vậy có được không?
Lúc ấy Liên Phương đi vào nói: ""Không có người, tất cả mọi người đều có việc, hơn nữa cho dù tìm được người thực hiện động tác khó như vậy thì cũng không thể phối hợp tốt với mọi người được.""
Đây mới là chuyện khó khăn nhất.
Tô Cảnh Chu hiểu lí do Tiểu Bách chán ghét Lục Úc, anh chỉ muốn nói là Tiểu Bạch quá ngây thơ, mắc nợ quá nhiều nên mới xảy ra chuyện này.
""Em gái nói đi tìm Lục Úc hỏi thử một chút, vậy chúng ta đi tìm Lục Úc hỏi thử.""
""Hơn nữa không phải mấy người cũng không có người nào thích hợp để làm sao?""
Tô Cảnh Chu lên tiếng, tất cả mọi người đều nhìn qua theo bản năng, dáng người anh vốn cao lớn, hơn nữa làm tổng giám đốc nhiều năm như vậy nên trên người có lực uy hiếp nhất định với mọi người.
Đại ca đã lên tiếng thì ai dám không nghe.
Tô Chi nói: ""Em và anh cả đi tìm Lục Úc, anh tiếp tục luyện tập.""
Cô lại nói thêm một câu: ""Cũng phải chuẩn bị tốt cho tình huống không có người.""
Nếu như quả thật không tìm được người thì chắc chắn điểm nhấn cuối cùng kia cũng họ sẽ vô dụng.
Cho dù Tô Quân Bạch vô cùng không đồng ý thì cũng không được phát biểu ý kiến, anh chép chép miệng, tiếp tục cùng một người khác luyện tập.
Tô Chi và Tô Cảnh Chu ra ngoài, Liên Phương đi trước dẫn đường cho họ đi tìm Lục Úc, trong lòng anh ta cũng vô cùng không tin Lục Úc sẽ đồng ý với yêu cầu của họ.
""Chi Chi, em muốn đi thật sao? Bây giờ anh ta cũng đang luyện tập, anh cảm thấy anh ta sẽ không đồng ý giúp.""
""Không thử thì sao biết được hay không chứ? Dù sao cũng đã đến rồi, hỏi anh ấy một câu cũng không sao, nếu như không đồng ý thì chúng ta cũng hết cách."" Tô Chi nói: ""Anh đứng ngoài đừng vào, em và anh cả sẽ đi.""
Quả thật Liên Phương có chút không muốn vào, dù sao với quan hệ của hai bên, quan hệ của mấy người bọn họ không thể nào tốt được.
Khi đến nơi, Tô Chi tiến lên gõ cửa, có lẽ bên trong đang tập luyện nên người mở cửa là trợ lí.
Anh ta thấy người đến là Tô Chi thì ngạc nhiên hỏi: ""Mấy người có chuyện gì sao?""
Tô Chi trả lời: ""Lục Úc có ở đây không? Chúng tôi tìm anh ấy có một số việc.""
Trợ lí chặn cửa, anh ta không biết có chuyện gì nên không dám cho họ vào.
""Tìm anh Úc có chuyện gì không? Bây giờ mấy người anh Úc đang luyện tập, có thể không có thời gian.""
Tô Chi gật đầu, cô đoán được chuyện này: ""Vậy chúng tôi chờ anh ấy tập xong.""
Trợ lí: ""...""
Anh ta muốn nói rồi lại thôi, muốn đuổi bọn họ đi lại không biết nên nói như thế nào.
Hai người đứng ở cửa giằng co một lúc, tiếng nhạc bên trong dừng lại, một người lên tiếng hỏi.
""Có chuyện gì bên ngoài sao?""
Là giọng của Lục Úc, trợ lí không giấu diếm, quay người lại nói với anh: ""Anh Úc, là mấy người Tô Chi đến, nói có chuyện tìm anh.""
"Tô Chi?""
Động tác uống nước của Lục Úc dừng lại, lại một lần xác nhận: ""Cậu chắc chắn là Tô Chi?""
Buổi sáng anh có nhắn tin với Tô Chi, biết cô sẽ đến chương trình cuối năm, không ngờ cô sẽ chủ động đến tìm anh.
Trợ lí thấy Lục Úc có vẻ bất ngờ: ""Là cô ấy, vẫn ở bên ngoài.""
""Mở cửa đi."" Lục Úc trực tiếp đi đến mở cửa ra, quả nhiên Tô Chi đứng bên ngoài.
""Tô Chi, sao em lại đến đây? Có chuyện gì sao?""
Anh nói xong thì thấy Tô Cảnh Chu đứng sau, anh và Tô Cảnh Chu cũng là bạn học, tất cả mọi người đều cùng nhau lớn lên.
Tính cách của anh và Tô Cảnh Chu không khác nhau là bao, hai người không chán ghét lẫn nhau, cũng không có quá nhiều chủ đề để nói chuyện, chỉ quen biết xã giao mà thôi.
Lục Úc gật đầu với Tô Cảnh Chu xem như chào hỏi.
Tô Cảnh Chu cũng gật lại một cái, vẻ mặt lạnh nhạt.
Tô Chi thấy bầu không khí giữa hai người không quá hài hòa cho lắm, cho nên chuyện này vẫn để cô nói thì hơn.
""Lục Úc, chúng tôi đến là vì có chuyện tìm anh.""
Lục Úc gật đầu: ""Chuyện gì? Em nói đi.""
Tô Chi sắp xếp tốt câu chữ rồi mới nói: ""Muốn mời anh làm bạn nhảy trong tiết mục biểu diễn của anh hai tôi.""
Thấy Lục Úc có vẻ như không phản đối, cô kể chi tiết chuyện kia cho anh.
""Bây giờ anh hai đang thiếu một vũ công biểu diễn xoay vòng trên không, tôi đã xem qua video biểu diễn trước đó của anh, tôi cảm thấy anh có thể.""
Điểm nhấn này ra sân cuối cùng, trước sau chưa đến ba phút.
Tô Chi vừa định hỏi ý kiến anh thế nào thì đã nghe thấy tiếng đồng ý.
""Được.""
Tô Chi kinh ngạc hỏi: ""Hả? Anh đồng ý?""
""Em không muốn tôi đồng ý?"" Lục Úc hỏi lại cô.
Tô Chi xua tay: ""Đâu có.""
Anh đã đồng ý sảng khoái như vậy thì thôi, cô còn tưởng phải thuyết phục thêm một lúc nữa.
Lục Úc đúng là một người tốt.
""Cảm ơn anh, anh đã tập xong tiết mục chưa?""
Lục Úc gật đầu: ""Cũng ổn, mỗi động tác đều nhớ rõ.""
Thời gian anh chuẩn bị tiết mục chương trình cuối năm cũng rất dài là vì muốn đảm bảo không xảy ra sai sót trên sân khấu.
""Vậy là tốt rồi, chờ anh có thời gian rảnh đến tập luyện với anh hai một chút, anh thông minh như vậy chắc chắn sẽ học được rất nhanh.""
Tô Chi khen ngợi khiến tâm trạng Lục Úc tốt lên, anh cười: ""Tôi sẽ cố gắng.""
Tô Cảnh Chu đứng ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện phiếm, anh nhìn khuôn mặt tươi cười của Lục Úc, anh chưa từng thấy Lục Úc cười như vậy bao giờ, hình như quan hệ của Lục Úc và em gái không tệ lắm, làm bạn thì có thể, còn muốn tiến thêm bước nữa thì không có khả năng.
Lục Úc nói xong, hai người dẫn anh sang bên đó.
Đúng lúc này Tô Quân Bạch vừa kết thúc luyện tập với bạn nhảy khác, thấy em gái đi vào thì nói: ""Anh đã nói Lục Úc sẽ không đến mà, anh ta ở sau lưng chế giễu còn được, làm sao mà anh ta có thể đến...""
Dứt lời, anh thấy Lục Úc đi từ sau lưng em gái ra, anh vô cùng kinh ngạc, còn nghĩ rằng Lục Úc sẽ không đến, không ngờ em gái mình thật sự mang được Lục Úc đến.
""Lục Úc, cậu thật sự đến để giúp đỡ sao?""
Đừng có mà đến làm nội gián quấy rầy bọn họ biểu diễn là được, nếu anh thật sự có can đảm đến gây sự, Tô Quân Bạch chắc chắn sẽ không tha cho anh.
Lục Úc quét mắt nhìn anh một cái, nói với Tô Chi: ""Xem ra người nào đó không chào đón tôi đến.""
""Đương nhiên là chào đón rồi, anh tôi không biết nói chuyện, anh đừng so đo với anh ấy."" Tô Chi dặn dò: "Người em đã tìm cho mấy người rồi, bây giờ mọi người bắt đầu luyện tập đi.""
Được rồi, bọn họ thật sự ngạc nhiên khi thấy Lục Úc đến hỗ trợ, ấn tượng với anh lập tức tốt hơn nhiều.
Cho dù Tô Quân Bạch không đồng ý thì cũng không thể vì một mình ý kiến của anh mà hủy tiết mục được, chuyện này anh vẫn hiểu.
Trước mắt cứ tạm gác lại ân oán cá nhân được, anh phải làm chuyện lớn.
Lục Úc không hổ là người chuyên làm động tác có độ khó cao, sau khi được giáo viên vũ đạo hướng dẫn một lần, anh đã có thể thực hiện rất tốt.
Cho dù là động tác hay là tư thế cũng đều rất tốt, động tác so với Tống Kha còn mạnh mẽ hơn mấy phần.
Anh và Tô Quân Bạch phối hợp rất ăn ý, sau khi kết thúc lần luyện tập đầu tiên đã được mọi người khen không tiếc lời.
Trong phòng luyện tập vang lên tiếng vỗ tay, những lời tán thưởng vang lên không ngớt.
Tô Chi nhìn thấy vậy, trái tim đang lơ lửng trên không trung cuối cùng cũng hạ xuống, cô nói Lục Úc sau khi lên sân khấu nhất định phải kiểm tra dây thừng thật kĩ, đừng để bất kì chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, phải đảm bảo an toàn tuyệt đối.
""Được, tôi sẽ kiểm tra, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, yên tâm.""
Lục Úc gật đầu: ""Lúc biểu diễn em có thể chụp cho tôi hai bức ảnh được không?""
Lần trước Tô Chi đã chụp ảnh thảm đỏ cho anh, anh cảm thấy rất đẹp nên đã in ra treo trong nhà, trong nhà vẫn còn rất nhiều chỗ trống, anh có thể in thêm ảnh để treo.
""Không thành vấn đề."" Tô Chi thoải mái đồng ý: ""Giao cho tôi.""
Chụp hình là một chuyện vô cùng đơn giản, vài phút là có thể xong.
Sau khi giải quyết xong chuyện bạn nhảy, chương trình cuối năm chính thức bắt đầu.
Tô Chi cầu nguyện cho tiết mục chương trình cuối năm của anh hai diễn ra thuận lợi, đừng xuất hiện bất kì chuyện ngoài ý muốn, cho dù chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi họ cũng không chịu nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.