Tham Gia Gameshow Cùng Anh Trai Nổi Tiếng
Chương 138
Dư Thanh Thanh
13/08/2023
Lục Úc chuyển đổi nick phụ trả lời tin nhắn này, thấy có người like và bình luận đồng ý, trong lòng mới thoải mái một chút.
Tô Chi thi đỗ thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia, anh cũng tự hào theo, anh đã tham gia vào toàn bộ quá trình mà Tô Chi chuẩn bị cho kì thi, giống như hai người cùng nhau hoàn thành một việc, bây giờ xuất hiện một kết quả vô cùng tốt, đó là một chuyện đáng vui vẻ.
“Chúc mừng thi đỗ thủ khoa.”
Chỉ nói chúc mừng thôi là không đủ, anh còn chuẩn bị quà lì xì và một chiếc xe, chúc mừng thành tích của cô.
Khi Tô Chi nhận được tin nhắn của Lục Úc, đang được gia đình vây quanh bàn chuyện tổ chức bữa tiệc.
Tô Chi không muốn phiền phức, “Cả nhà chúng ta ăn bữa cơm đơn giản, mời một số bạn bè đến nữa được chứ?”
“Cái này cũng được, con cũng không thích phiền phức.” Tô Quân Bạch đồng ý cả hai tay, “Anh sẽ làm một bữa cơm ngon cho em gái.”
Tô Cảnh Chu cũng đồng ý, “Có thể.”
Con gái và con trai đều nói như vậy, Hàn Huyên và Tô Đông Lễ muốn mời người ta qua đây khoe khoang cũng hết hi vọng rồi.
Vậy nên quyết định trưa mai mời bạn bè quen biết đến, ăn một bữa cơm chúc mừng Tô Chi chuyện thi đỗ thủ khoa.
Về đến phòng, cô mới trả lời Lục Úc, “Cảm ơn, cũng có công lao của anh.”
Cô cũng nói, “Ngày mai có thời gian không? Gia đình tôi sẽ tổ chức một buổi gặp mặt, anh đến chơi cùng.”
“Được, tôi cũng gọi chú nhỏ đến.”
Lần đầu tiên Tô Chi mời anh đến nhà cô, đương nhiên anh có thời gian.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh đến trước phòng của Du Gia Lý gõ cửa, “Chú ơi, chú đang bận sao?”
Nghe nói từ Tô Chi, chú của anh thích vẽ truyện tranh, còn đăng lên mạng, nhưng không nói tài khoản mạng với bọn họ, bọn họ cũng không biết Du Gia Lý vẽ như thế nào.
“Có chuyện gì thế?” Du Gia Lý ngăn cách một lúc mới ra mở cửa.
Lục Úc nói chuyện vừa rồi cho ông ấy, “Tô Chi thi được thủ khoa, mời chúng ta qua đó ăn cơm, nếu chú không có chuyện gì thì đi cùng chúng cháu.”
“Biết rồi.” Du Gia Lý gật đầu.
Mặc dù ông ấy không muốn ra ngoài, nhưng về chuyện của Tô Chi, ông ấy vẫn để tâm.
Lục Úc thấy ông ấy đồng ý, cười nói, “Ngày mai cháu gọi chú.”
Sau khi nói xong chuyện, anh trở về phòng, chuẩn bị vài bao lì xì, ngày mai nhìn thấy Tô Chi thì đưa cho cô.
Tô Chi còn mời Lâm Mạt, An Nguyệt Nguyệt, An Tuyết Tuyết đúng lúc cũng ở thành phố Kinh, ngày mai không làm việc, Tô Chi liền mời cô ta đến chơi cùng.
Đây là chuyện lớn, Tô Chi đều mời hết, An Tuyết Tuyết cũng không từ chối.
An Nguyệt Nguyệt đồng ý nói, “Chị ơi, Tô Chi thật sự quá giỏi, nhảy lớp còn có thể thi đỗ thủ khoa, nếu em giỏi bằng một nửa cậu ấy thì tốt rồi.”
Nếu cô ấy giỏi bằng một nửa Tô Chi, cô ấy có thể giúp chị gái chia sẻ rất nhiều việc, không để một mình cô ta mệt mỏi như thế.
An Tuyết Tuyết nhẹ nhàng xoa tóc cô ấy một cái, “Trong mắt chị, Nguyệt Nguyệt giỏi nhất rồi, em không cần phải so sánh với người khác, em là Nguyệt Nguyệt có một không hai.”
Cùng là sự giải thoát trong cuộc đời cô ta, nếu không có Nguyệt Nguyệt bầu bạn với cô ta, có lẽ cô ta không sống được lâu như vậy, đau đến chết trong sự tra tấn hết lần này đến lần khác.
“Chị cũng giỏi nhất.” An Nguyệt Nguyệt dựa vào vai cô ta, “Chị à, chị nói xem chúng ta vẫn có thể tìm được người thân của mình chứ? An Lan Giai có bí mật không nói cho chúng ta, có phải ông ta biết thân thế về chúng ta không?”
Cho dù An Lan Giai biết, có lẽ ông ta cũng sẽ không nói với bọn họ, người xấu như ông ta chỉ thích nhìn bọn họ bị hành hạ thống khổ.
An Tuyết Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, “Chị cũng không biết, nhưng chúng ta đừng từ bỏ việc tìm kiếm người thân, cuộc sống dài như vậy, chúng ta nhất định có thể tìm được bọn họ.”
“Ừm, em tin lời của chị.” An Tuyết Tuyết nhen nhóm lòng tin, “Chị à, chúng ta chuẩn bị quà gì cho Chi Chi đây?”
“Cô ấy thích cái gì vậy?” An Tuyết Tuyết hỏi, “Thích thứ gì thì chúng ta tặng thứ đó.”
An Nguyệt Nguyệt nghĩ một chút, “Chi Chi thích đọc sách học nhất.”
An Tuyết Tuyết nói, “Vậy chúng ta tặng sách.”
“Được.”
Lâm Mạt đã chuẩn bị khăn quàng lớn màu đỏ cho Tô Chi, chúc mừng đời sống giàu có dư giả.
Kiểu dáng ngược lại rất đẹp nhưng màu quá đỏ, Tô Chi có chút ghét bỏ, “Chọn màu này làm gì?”
Màu sắc nhạt một chút không phải dễ nhìn.
“Thịnh vượng đấy, chúc cậu tương lai tiền đồ rộng mở.” Lâm Mạt chủ động quàng lên cho cô, “Đưa tay ra, tớ quàng lên cho cậu.”
“Cậu nên quàng lên quần áo của tớ đi.” Tô Chi chê xấu.
Lâm Mạt đau lòng nói, “Cậu chính là chán ghét tớ đi, hu hu, tháng này tớ không gặp được cậu rồi.”
“Tại sao? Cậu bế quan rồi.” Tô Chi sửa sang lại quần áo.
Lâm Mạt chia sẻ chuyện vui với cô, “Gần đây tớ nhận được một công việc bán thời gian, sẽ đến đoàn phim trang điểm, ước mơ sau này của tớ chính là muốn làm chuyên gia trang điểm, tớ còn muốn tự mình tạo ra một kiểu trang điểm cho thần tượng.”
Cô không có việc gì làm thì thích theo đuổi ngôi sao, xem video làm đẹp, suy nghĩ vớ vẩn về những chuyện trang điểm.
Tô Chi vỗ tay, “Không tồi nha, tớ tin cô có thể trở thành một chuyên gia trang điểm cực kỳ giỏi.”
“Thế thì tất nhiên.” Lâm Mạt cười hì hì, “Chi Chi, cậu muốn học chuyên ngành gì thế?”
“Ngôn ngữ các quốc gia.” Tô Chi muốn thử thách giới hạn của bản thân, tương lai muốn đến nơi xa hơn.
Lâm Mạt nhìn thấy tiếng Anh đã ngất xỉu, đừng nói là học ngôn ngữ khác.
“Với khả năng của cậu chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng mà Chi Chi, sau khi cậu vào đại học, đừng liên tục lúc nào cũng học. Có rất nhiều việc đại học có thể làm, chẳng hạn như yêu đương nè, chọn người đàn ông đẹp trai, đừng để lại tiếc nuối cho mình.”
“Đại học không hẹn hò thì còn đợi đến bao giờ, sau này tớ lên đại học rồi, tớ nhất định phải hẹn hò.”
Cô vẫn luôn muốn hẹn hò, nhưng trước có Chi Chi làm so sánh, cô không ưng những chàng trai kia, cuộc sống thật khó khăn.
“Gặp được người phù hợp thì nói chuyện tiếp.” Tô Chi cũng không ác cảm loại chuyện này lắm, “Cậu đừng nghĩ nữa, một năm cuối cấp tiếp theo, cố gắng học hành cho thật tốt đi.”
“Biết rồi, Chi Chi, cậu không phải là bạn thân, từ bỏ bọn tớ rồi chạy trước.” Lâm Mạt mím môi.
Tô Chi cười nói, “Tớ đợi các đậu đuổi theo.”
An Nguyệt Nguyệt và An Tuyết Tuyết đến cùng nhau, món quà mà hai người tặng đều giống nhau, đều là sách.
“Chi Chi, chúc mừng cậu nhé, đây là một chút tấm lòng của bọn tớ, tặng cho cậu.”
“Chúc mừng, đạt được thành tích tốt như vậy.”
Tô Chi nhận lấy quà, “Cảm ơn, ngồi tự nhiên nhé.”
Tư liệu mà anh cả điều tra được đã có một nửa bằng chứng chứng minh An Tuyết Tuyết là con gái của bố mẹ nuôi, thế nên Tô Chi rất quan tâm cô ta.
“Gần đây công việc thế nào? Nếu cần em giúp đỡ thì cứ mở lời, đừng khách sáo với em.”
“Rất tốt, chị định tiếp tục học đại học, hoàn thành việc học của chị.”
An Tuyết Tuyết tạm nghỉ học từ năm hai, lúc đó phải chuẩn bị tham gia cuộc thi cấp quốc gia, An Lan Giai bảo cô ta chăm chỉ luyện đàn, chỉ là từ đó về sau, cô ta không đến trường nữa.
Tô Chi tán đồng gật đầu, “Chị định học ở đâu?”
“Đại học thành phố, trong trường có học tịch của chị.” Lúc đó An Tuyết Tuyết làm đơn tạm nghỉ học, danh tính hộ tịch đều ở trong trường.
Tô Chi, “Nếu không có gì thay đổi, em cũng ở đây.”
An Nguyệt Nguyệt vỗ tay, “Wow, vậy thì tốt quá, Chi Chi và chị sẽ trở thành học sinh chung trường rồi.”
“Thật ngưỡng mộ các cậu vào đại học, hu hu hu, Nguyệt Nguyệt, hai chúng ta còn phải chịu đựng một năm nữa.” Lâm Mạt giả bộ đau khổ.
An Nguyệt Nguyệt an ủi, “Không sao, còn có tôi bên cậu, chúng ta cùng nhau cố gắng thi vào đại học thành phố.”
Lâm Mạt, “…”
Đừng nói là đại học thành phố, cô có thể thi được đợt thứ hai của kỳ thi trung học phổ thông quốc gia thì bố mẹ cô sẽ vui mừng phát điên.
Sắp đến giờ rồi, bọn họ xuống lầu đến phòng khách, hôm nay không mời quá nhiều người, đều là người quen.
Ông cụ Lục cũng ghé qua, tặng cho Tô Chi một món quà siêu to.
Là một chiếc xe mới đưa ra thị trường, kiểu phù hợp cho con gái lái.
“Ông ơi, quà của ông quá đắt tiền rồi.”
“Đắt chỗ nào, ông còn cảm thấy quà nhẹ đấy, cháu chăm sóc Tiểu Cẩm lâu như vậy, đây đều là những điều nên làm, đều là người một nhà, đừng khách sáo với ông.”
Ông cụ Lục thật lòng thích Tô Chi, muốn làm người một nhà với cô.
Tô Chi, “… Nhưng mà.”
Cô vẫn cảm thấy quá đắt tiền, vừa ra tay chính là một chiếc xe, xe này vừa ra mắt, có lẽ rất nhiều tiền nhỉ?
Lục Úc cũng nói, “Ông nội nói đúng, đều là người một nhà, không cần khách sáo.”
Chiếc xe này là anh chọn, cũng là anh chi tiền mua, màu sắc được chọn theo quan điểm thẩm mỹ của Tô Chi, không biết cô có thích không.
“Ai là người nhà với cậu? Cậu nói chuyện có thể cần chút mặt mũi không?” Tô Quân Bạch nghe thấy lời này liền mở mic không khách sáo, anh đã lấu không mắng Lục Úc, anh cảm thấy khó chịu.
“Khụ khụ… Tiểu Bạch, tránh qua một bên.” Tô Đông Lễ cười nói, “Chú Lục có lòng rồi, vậy thì chúng tôi xin nhận.”
Ông cụ Lục nói, “Thế này mới đúng, xe là Tiểu Úc chọn, Tiểu Úc dẫn Chi Chi đi xem thử, nếu không thích thì cứ nói, chúng ta đổi.”
“Cảm ơn ông.”
Tô Chi thấy ông nói như thế, vậy thì nhận lấy thôi, còn làm sao trả lễ vật này, sau này hẵng nói.
Những người lớn ở trong phòng khách nói chuyện trên trời dưới đất, nhóm người trẻ tuổi thì tổ chức thành đoàn ra ngoài xem xe.
Chiếc xe đậu ở ngoài cửa, sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
“Vãi! Là mẫu mới nhất của Rolls-Royce! Chi Chi, cậu phát tài rồi!”
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Lâm Mạt nhìn thấy xe đã nhận ra loại xe, cô không chỉ kích động cái này, còn có chiếc xe này là thần tượng tự mình chọn lựa đấy! Tự mình tặng cho Tô Chi đấy!
An Tuyết Tuyết cũng biết rất nhiều xe hiệu, “Giá cả của chiếc xe này hình như không hề thấp nè.”
An Nguyệt Nguyệt cũng đồng ý, “Chiếc xe rất đẹp.”
Tô Chi quan sát xong chiếc xe, cảm thấy loại xe này thực sự rất đẹp.
“Đúng vậy.”
Nhưng cô không có bằng lái xe, không lái xe được, chiếc xe này cũng chỉ có thể đợi cô thành niên, sau khi lấy được bằng lái xe, mới có thể dùng.
Sau khi nghe một tràng khen ngợi đối với Lục Úc, Tô Quân Bạch trợn tròn mắt, khoanh tay nói, “Hừm, có cái gì ghê gớm, nếu em gái muốn xe, tôi có thể cho em ấy cả mấy chiếc.”
Anh bắt đầu cà khịa, “Mắt nhìn của Lục Úc không tốt lắm nhỉ, màu trắng này xấu xí biết bao, còn không bằng cả một chiếc xe đen, vừa đẹp lại vừa ngầu, xứng đáng với em gái của tôi.”
Lục Úc, “…”
Thằng nhóc Tô Quân Bạch, cái miệng này, quả nhiên một chút cũng không thay đổi.
Nhưng bây giờ, anh thích Tô Chi, nếu muốn ở bên cạnh Tô Chi, cửa ải Tô Quân Bạch rất khó qua.
Thế nên Lục Úc nói, “Cậu nói đúng, lần sau tôi tặng cho Tiểu Chi một chiếc màu đen.”
“Mắt nhìn của cậu… Không phải.” Tô Quân Bạch vốn muốn tiếp tục gây khó dễ, sau khi nghe rõ Lục Úc nói, nghẹn lời rồi, “…”
Ơ hay, Lục Úc đổi tính rồi, vậy mà lại không nói móc anh, lại còn đồng ý với anh!
Tô Quân Bạch nói thẳng, “Không cần cậu tặng, em gái tôi có hai người anh trai, vẫn không đến lượt cậu.”
Lục Úc tốt tính nói, “Được.”
Tô Quân Bạch, “…”
Lần này thật sự làm cho Tô quân Bạch không biết nói gì, cho dù có phụ hoạ với anh cũng vô dụng, không thể làm hoà với anh được.
“Chi Chi, nói một câu đi.”
Lâm Mạt cảm thấy thần tượng thật đáng thương, bị anh hai Tô gây khó dễ thế kia.
Tô Chi lên tiếng, “Anh hai, anh bớt nói vài câu đi, Lục Úc là khách.”
Tô Quân Bạch oán giận, “Nhưng anh không coi cậu ta là khách.”
Tô Chi, “…”
Cô nói, “Lục Úc, anh đừng chấp nhặt với anh hai tôi, xe mà anh tặng tôi rất thích.”
Nhưng cô không thể lái, cô phải giữ nó cẩn thận.
“Không có.” Lục Úc lắc đầu, đề nghị, “Muốn lên xe cảm nhận một chút không?”
Bầu không khí bây giờ không tốt lắm, Tô Chi cảm thấy cần phải làm phân tán, “Được đấy.”
“Chúng tôi cũng muốn đi!”
“Tôi cũng muốn.”
Du Gia Lý thản nhiên mở lời, “Bọn họ đi thử xe, các người đi theo góp vui cái gì, chờ ở đây đi.”
Mặc dù ông ấy là một thái độ uể oải, nhưng phong thái trên người không giảm đi, suy cho cùng bậc trên mở lời, bọn họ khó phản bác, thế là giương mắt nhìn Lục Úc đưa Tô Chi đi thử xe.
Lục Úc lái xe ra khỏi khu chung cư, trong lòng đang cảm ơn chú mình, chú rất tuyệt, mang lại cho anh cơ hội ở chung mình một một lần.
Không bao lâu nữa anh phải vào đoàn phim, Tô Chi phải đi học đại học, thời gian gặp mặt sau này của bọn họ sẽ không nhiều lắm.
“Xe không tồi, rất thoải mái.”
Tô Chi thật lòng cảm nhận chiếc xe, còn đặc biệt điều chỉnh thêm một vài tư thế.
“Vậy thì tốt.” Lục Úc mở nhạc chậm lại, “Lên đại học thực sự không thoải mái như trong tưởng tượng, phải chăm chỉ học tập, phải học rất nhiều thứ, trọng tâm của em có thể đặt vào việc học nhiều hơn.”
Nam sinh nhỏ đại học đều không chính chắn, nếu em muốn tìm bạn trai, phải kiểm tra.
Anh muốn trực tiếp ý muốn tỏ tình, nhưng anh phát hiện Tô Chi không có ý tứ về mặt đó với anh, anh chỉ có thể dẫn dắt từ từ trên cơ sở bạn bè.
“Ha ha, cảm ơn anh nhắc nhở, tôi không định tìm bạn trai.” Tô Chi nói, “Trong mắt của tôi chỉ có học hành.”
Lục Úc, “…”
Bỗng nhiên thấy hiệu quả của việc nhắc nhở có vẻ chẳng ra sao cả?
Anh lại thử giãi bày, “Cũng không phải không thể yêu, cần tìm một người tốt với em, người mà đồng điệu về tâm hồn với em.”
Tô Chi hiếm khi nghe anh bàn bạc về chủ đề này, mỗi lần cô hỏi chuyện tình cảm của anh, anh đều trực tiếp bỏ qua, đây vẫn là lần đầu tiên chủ động đàm luận.
“Có vẻ anh rất hiểu, vậy anh thích kiểu con gái nào?”
“Đừng bỏ qua đề tài này, trực tiếp trả lời một chút, anh nói với tôi, tôi cũng nói với anh.”
Sợ Lục Úc từ chối trả lời lần nữa, Tô Chi sử dụng con át chủ bài, hy vọng có tác dụng với Lục Úc.
Lục Úc nghiêng đầu nhìn cô một cái, rất nhanh thu lại ánh mắt, cổ họng lăn một cái, hết sức gợi cảm.
“Người giống như em vậy.”
Tô Chi thi đỗ thủ khoa kỳ thi trung học phổ thông quốc gia, anh cũng tự hào theo, anh đã tham gia vào toàn bộ quá trình mà Tô Chi chuẩn bị cho kì thi, giống như hai người cùng nhau hoàn thành một việc, bây giờ xuất hiện một kết quả vô cùng tốt, đó là một chuyện đáng vui vẻ.
“Chúc mừng thi đỗ thủ khoa.”
Chỉ nói chúc mừng thôi là không đủ, anh còn chuẩn bị quà lì xì và một chiếc xe, chúc mừng thành tích của cô.
Khi Tô Chi nhận được tin nhắn của Lục Úc, đang được gia đình vây quanh bàn chuyện tổ chức bữa tiệc.
Tô Chi không muốn phiền phức, “Cả nhà chúng ta ăn bữa cơm đơn giản, mời một số bạn bè đến nữa được chứ?”
“Cái này cũng được, con cũng không thích phiền phức.” Tô Quân Bạch đồng ý cả hai tay, “Anh sẽ làm một bữa cơm ngon cho em gái.”
Tô Cảnh Chu cũng đồng ý, “Có thể.”
Con gái và con trai đều nói như vậy, Hàn Huyên và Tô Đông Lễ muốn mời người ta qua đây khoe khoang cũng hết hi vọng rồi.
Vậy nên quyết định trưa mai mời bạn bè quen biết đến, ăn một bữa cơm chúc mừng Tô Chi chuyện thi đỗ thủ khoa.
Về đến phòng, cô mới trả lời Lục Úc, “Cảm ơn, cũng có công lao của anh.”
Cô cũng nói, “Ngày mai có thời gian không? Gia đình tôi sẽ tổ chức một buổi gặp mặt, anh đến chơi cùng.”
“Được, tôi cũng gọi chú nhỏ đến.”
Lần đầu tiên Tô Chi mời anh đến nhà cô, đương nhiên anh có thời gian.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, anh đến trước phòng của Du Gia Lý gõ cửa, “Chú ơi, chú đang bận sao?”
Nghe nói từ Tô Chi, chú của anh thích vẽ truyện tranh, còn đăng lên mạng, nhưng không nói tài khoản mạng với bọn họ, bọn họ cũng không biết Du Gia Lý vẽ như thế nào.
“Có chuyện gì thế?” Du Gia Lý ngăn cách một lúc mới ra mở cửa.
Lục Úc nói chuyện vừa rồi cho ông ấy, “Tô Chi thi được thủ khoa, mời chúng ta qua đó ăn cơm, nếu chú không có chuyện gì thì đi cùng chúng cháu.”
“Biết rồi.” Du Gia Lý gật đầu.
Mặc dù ông ấy không muốn ra ngoài, nhưng về chuyện của Tô Chi, ông ấy vẫn để tâm.
Lục Úc thấy ông ấy đồng ý, cười nói, “Ngày mai cháu gọi chú.”
Sau khi nói xong chuyện, anh trở về phòng, chuẩn bị vài bao lì xì, ngày mai nhìn thấy Tô Chi thì đưa cho cô.
Tô Chi còn mời Lâm Mạt, An Nguyệt Nguyệt, An Tuyết Tuyết đúng lúc cũng ở thành phố Kinh, ngày mai không làm việc, Tô Chi liền mời cô ta đến chơi cùng.
Đây là chuyện lớn, Tô Chi đều mời hết, An Tuyết Tuyết cũng không từ chối.
An Nguyệt Nguyệt đồng ý nói, “Chị ơi, Tô Chi thật sự quá giỏi, nhảy lớp còn có thể thi đỗ thủ khoa, nếu em giỏi bằng một nửa cậu ấy thì tốt rồi.”
Nếu cô ấy giỏi bằng một nửa Tô Chi, cô ấy có thể giúp chị gái chia sẻ rất nhiều việc, không để một mình cô ta mệt mỏi như thế.
An Tuyết Tuyết nhẹ nhàng xoa tóc cô ấy một cái, “Trong mắt chị, Nguyệt Nguyệt giỏi nhất rồi, em không cần phải so sánh với người khác, em là Nguyệt Nguyệt có một không hai.”
Cùng là sự giải thoát trong cuộc đời cô ta, nếu không có Nguyệt Nguyệt bầu bạn với cô ta, có lẽ cô ta không sống được lâu như vậy, đau đến chết trong sự tra tấn hết lần này đến lần khác.
“Chị cũng giỏi nhất.” An Nguyệt Nguyệt dựa vào vai cô ta, “Chị à, chị nói xem chúng ta vẫn có thể tìm được người thân của mình chứ? An Lan Giai có bí mật không nói cho chúng ta, có phải ông ta biết thân thế về chúng ta không?”
Cho dù An Lan Giai biết, có lẽ ông ta cũng sẽ không nói với bọn họ, người xấu như ông ta chỉ thích nhìn bọn họ bị hành hạ thống khổ.
An Tuyết Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, “Chị cũng không biết, nhưng chúng ta đừng từ bỏ việc tìm kiếm người thân, cuộc sống dài như vậy, chúng ta nhất định có thể tìm được bọn họ.”
“Ừm, em tin lời của chị.” An Tuyết Tuyết nhen nhóm lòng tin, “Chị à, chúng ta chuẩn bị quà gì cho Chi Chi đây?”
“Cô ấy thích cái gì vậy?” An Tuyết Tuyết hỏi, “Thích thứ gì thì chúng ta tặng thứ đó.”
An Nguyệt Nguyệt nghĩ một chút, “Chi Chi thích đọc sách học nhất.”
An Tuyết Tuyết nói, “Vậy chúng ta tặng sách.”
“Được.”
Lâm Mạt đã chuẩn bị khăn quàng lớn màu đỏ cho Tô Chi, chúc mừng đời sống giàu có dư giả.
Kiểu dáng ngược lại rất đẹp nhưng màu quá đỏ, Tô Chi có chút ghét bỏ, “Chọn màu này làm gì?”
Màu sắc nhạt một chút không phải dễ nhìn.
“Thịnh vượng đấy, chúc cậu tương lai tiền đồ rộng mở.” Lâm Mạt chủ động quàng lên cho cô, “Đưa tay ra, tớ quàng lên cho cậu.”
“Cậu nên quàng lên quần áo của tớ đi.” Tô Chi chê xấu.
Lâm Mạt đau lòng nói, “Cậu chính là chán ghét tớ đi, hu hu, tháng này tớ không gặp được cậu rồi.”
“Tại sao? Cậu bế quan rồi.” Tô Chi sửa sang lại quần áo.
Lâm Mạt chia sẻ chuyện vui với cô, “Gần đây tớ nhận được một công việc bán thời gian, sẽ đến đoàn phim trang điểm, ước mơ sau này của tớ chính là muốn làm chuyên gia trang điểm, tớ còn muốn tự mình tạo ra một kiểu trang điểm cho thần tượng.”
Cô không có việc gì làm thì thích theo đuổi ngôi sao, xem video làm đẹp, suy nghĩ vớ vẩn về những chuyện trang điểm.
Tô Chi vỗ tay, “Không tồi nha, tớ tin cô có thể trở thành một chuyên gia trang điểm cực kỳ giỏi.”
“Thế thì tất nhiên.” Lâm Mạt cười hì hì, “Chi Chi, cậu muốn học chuyên ngành gì thế?”
“Ngôn ngữ các quốc gia.” Tô Chi muốn thử thách giới hạn của bản thân, tương lai muốn đến nơi xa hơn.
Lâm Mạt nhìn thấy tiếng Anh đã ngất xỉu, đừng nói là học ngôn ngữ khác.
“Với khả năng của cậu chắc chắn không có vấn đề gì, nhưng mà Chi Chi, sau khi cậu vào đại học, đừng liên tục lúc nào cũng học. Có rất nhiều việc đại học có thể làm, chẳng hạn như yêu đương nè, chọn người đàn ông đẹp trai, đừng để lại tiếc nuối cho mình.”
“Đại học không hẹn hò thì còn đợi đến bao giờ, sau này tớ lên đại học rồi, tớ nhất định phải hẹn hò.”
Cô vẫn luôn muốn hẹn hò, nhưng trước có Chi Chi làm so sánh, cô không ưng những chàng trai kia, cuộc sống thật khó khăn.
“Gặp được người phù hợp thì nói chuyện tiếp.” Tô Chi cũng không ác cảm loại chuyện này lắm, “Cậu đừng nghĩ nữa, một năm cuối cấp tiếp theo, cố gắng học hành cho thật tốt đi.”
“Biết rồi, Chi Chi, cậu không phải là bạn thân, từ bỏ bọn tớ rồi chạy trước.” Lâm Mạt mím môi.
Tô Chi cười nói, “Tớ đợi các đậu đuổi theo.”
An Nguyệt Nguyệt và An Tuyết Tuyết đến cùng nhau, món quà mà hai người tặng đều giống nhau, đều là sách.
“Chi Chi, chúc mừng cậu nhé, đây là một chút tấm lòng của bọn tớ, tặng cho cậu.”
“Chúc mừng, đạt được thành tích tốt như vậy.”
Tô Chi nhận lấy quà, “Cảm ơn, ngồi tự nhiên nhé.”
Tư liệu mà anh cả điều tra được đã có một nửa bằng chứng chứng minh An Tuyết Tuyết là con gái của bố mẹ nuôi, thế nên Tô Chi rất quan tâm cô ta.
“Gần đây công việc thế nào? Nếu cần em giúp đỡ thì cứ mở lời, đừng khách sáo với em.”
“Rất tốt, chị định tiếp tục học đại học, hoàn thành việc học của chị.”
An Tuyết Tuyết tạm nghỉ học từ năm hai, lúc đó phải chuẩn bị tham gia cuộc thi cấp quốc gia, An Lan Giai bảo cô ta chăm chỉ luyện đàn, chỉ là từ đó về sau, cô ta không đến trường nữa.
Tô Chi tán đồng gật đầu, “Chị định học ở đâu?”
“Đại học thành phố, trong trường có học tịch của chị.” Lúc đó An Tuyết Tuyết làm đơn tạm nghỉ học, danh tính hộ tịch đều ở trong trường.
Tô Chi, “Nếu không có gì thay đổi, em cũng ở đây.”
An Nguyệt Nguyệt vỗ tay, “Wow, vậy thì tốt quá, Chi Chi và chị sẽ trở thành học sinh chung trường rồi.”
“Thật ngưỡng mộ các cậu vào đại học, hu hu hu, Nguyệt Nguyệt, hai chúng ta còn phải chịu đựng một năm nữa.” Lâm Mạt giả bộ đau khổ.
An Nguyệt Nguyệt an ủi, “Không sao, còn có tôi bên cậu, chúng ta cùng nhau cố gắng thi vào đại học thành phố.”
Lâm Mạt, “…”
Đừng nói là đại học thành phố, cô có thể thi được đợt thứ hai của kỳ thi trung học phổ thông quốc gia thì bố mẹ cô sẽ vui mừng phát điên.
Sắp đến giờ rồi, bọn họ xuống lầu đến phòng khách, hôm nay không mời quá nhiều người, đều là người quen.
Ông cụ Lục cũng ghé qua, tặng cho Tô Chi một món quà siêu to.
Là một chiếc xe mới đưa ra thị trường, kiểu phù hợp cho con gái lái.
“Ông ơi, quà của ông quá đắt tiền rồi.”
“Đắt chỗ nào, ông còn cảm thấy quà nhẹ đấy, cháu chăm sóc Tiểu Cẩm lâu như vậy, đây đều là những điều nên làm, đều là người một nhà, đừng khách sáo với ông.”
Ông cụ Lục thật lòng thích Tô Chi, muốn làm người một nhà với cô.
Tô Chi, “… Nhưng mà.”
Cô vẫn cảm thấy quá đắt tiền, vừa ra tay chính là một chiếc xe, xe này vừa ra mắt, có lẽ rất nhiều tiền nhỉ?
Lục Úc cũng nói, “Ông nội nói đúng, đều là người một nhà, không cần khách sáo.”
Chiếc xe này là anh chọn, cũng là anh chi tiền mua, màu sắc được chọn theo quan điểm thẩm mỹ của Tô Chi, không biết cô có thích không.
“Ai là người nhà với cậu? Cậu nói chuyện có thể cần chút mặt mũi không?” Tô Quân Bạch nghe thấy lời này liền mở mic không khách sáo, anh đã lấu không mắng Lục Úc, anh cảm thấy khó chịu.
“Khụ khụ… Tiểu Bạch, tránh qua một bên.” Tô Đông Lễ cười nói, “Chú Lục có lòng rồi, vậy thì chúng tôi xin nhận.”
Ông cụ Lục nói, “Thế này mới đúng, xe là Tiểu Úc chọn, Tiểu Úc dẫn Chi Chi đi xem thử, nếu không thích thì cứ nói, chúng ta đổi.”
“Cảm ơn ông.”
Tô Chi thấy ông nói như thế, vậy thì nhận lấy thôi, còn làm sao trả lễ vật này, sau này hẵng nói.
Những người lớn ở trong phòng khách nói chuyện trên trời dưới đất, nhóm người trẻ tuổi thì tổ chức thành đoàn ra ngoài xem xe.
Chiếc xe đậu ở ngoài cửa, sáng lấp lánh dưới ánh nắng.
“Vãi! Là mẫu mới nhất của Rolls-Royce! Chi Chi, cậu phát tài rồi!”
Ngay từ cái nhìn đầu tiên Lâm Mạt nhìn thấy xe đã nhận ra loại xe, cô không chỉ kích động cái này, còn có chiếc xe này là thần tượng tự mình chọn lựa đấy! Tự mình tặng cho Tô Chi đấy!
An Tuyết Tuyết cũng biết rất nhiều xe hiệu, “Giá cả của chiếc xe này hình như không hề thấp nè.”
An Nguyệt Nguyệt cũng đồng ý, “Chiếc xe rất đẹp.”
Tô Chi quan sát xong chiếc xe, cảm thấy loại xe này thực sự rất đẹp.
“Đúng vậy.”
Nhưng cô không có bằng lái xe, không lái xe được, chiếc xe này cũng chỉ có thể đợi cô thành niên, sau khi lấy được bằng lái xe, mới có thể dùng.
Sau khi nghe một tràng khen ngợi đối với Lục Úc, Tô Quân Bạch trợn tròn mắt, khoanh tay nói, “Hừm, có cái gì ghê gớm, nếu em gái muốn xe, tôi có thể cho em ấy cả mấy chiếc.”
Anh bắt đầu cà khịa, “Mắt nhìn của Lục Úc không tốt lắm nhỉ, màu trắng này xấu xí biết bao, còn không bằng cả một chiếc xe đen, vừa đẹp lại vừa ngầu, xứng đáng với em gái của tôi.”
Lục Úc, “…”
Thằng nhóc Tô Quân Bạch, cái miệng này, quả nhiên một chút cũng không thay đổi.
Nhưng bây giờ, anh thích Tô Chi, nếu muốn ở bên cạnh Tô Chi, cửa ải Tô Quân Bạch rất khó qua.
Thế nên Lục Úc nói, “Cậu nói đúng, lần sau tôi tặng cho Tiểu Chi một chiếc màu đen.”
“Mắt nhìn của cậu… Không phải.” Tô Quân Bạch vốn muốn tiếp tục gây khó dễ, sau khi nghe rõ Lục Úc nói, nghẹn lời rồi, “…”
Ơ hay, Lục Úc đổi tính rồi, vậy mà lại không nói móc anh, lại còn đồng ý với anh!
Tô Quân Bạch nói thẳng, “Không cần cậu tặng, em gái tôi có hai người anh trai, vẫn không đến lượt cậu.”
Lục Úc tốt tính nói, “Được.”
Tô Quân Bạch, “…”
Lần này thật sự làm cho Tô quân Bạch không biết nói gì, cho dù có phụ hoạ với anh cũng vô dụng, không thể làm hoà với anh được.
“Chi Chi, nói một câu đi.”
Lâm Mạt cảm thấy thần tượng thật đáng thương, bị anh hai Tô gây khó dễ thế kia.
Tô Chi lên tiếng, “Anh hai, anh bớt nói vài câu đi, Lục Úc là khách.”
Tô Quân Bạch oán giận, “Nhưng anh không coi cậu ta là khách.”
Tô Chi, “…”
Cô nói, “Lục Úc, anh đừng chấp nhặt với anh hai tôi, xe mà anh tặng tôi rất thích.”
Nhưng cô không thể lái, cô phải giữ nó cẩn thận.
“Không có.” Lục Úc lắc đầu, đề nghị, “Muốn lên xe cảm nhận một chút không?”
Bầu không khí bây giờ không tốt lắm, Tô Chi cảm thấy cần phải làm phân tán, “Được đấy.”
“Chúng tôi cũng muốn đi!”
“Tôi cũng muốn.”
Du Gia Lý thản nhiên mở lời, “Bọn họ đi thử xe, các người đi theo góp vui cái gì, chờ ở đây đi.”
Mặc dù ông ấy là một thái độ uể oải, nhưng phong thái trên người không giảm đi, suy cho cùng bậc trên mở lời, bọn họ khó phản bác, thế là giương mắt nhìn Lục Úc đưa Tô Chi đi thử xe.
Lục Úc lái xe ra khỏi khu chung cư, trong lòng đang cảm ơn chú mình, chú rất tuyệt, mang lại cho anh cơ hội ở chung mình một một lần.
Không bao lâu nữa anh phải vào đoàn phim, Tô Chi phải đi học đại học, thời gian gặp mặt sau này của bọn họ sẽ không nhiều lắm.
“Xe không tồi, rất thoải mái.”
Tô Chi thật lòng cảm nhận chiếc xe, còn đặc biệt điều chỉnh thêm một vài tư thế.
“Vậy thì tốt.” Lục Úc mở nhạc chậm lại, “Lên đại học thực sự không thoải mái như trong tưởng tượng, phải chăm chỉ học tập, phải học rất nhiều thứ, trọng tâm của em có thể đặt vào việc học nhiều hơn.”
Nam sinh nhỏ đại học đều không chính chắn, nếu em muốn tìm bạn trai, phải kiểm tra.
Anh muốn trực tiếp ý muốn tỏ tình, nhưng anh phát hiện Tô Chi không có ý tứ về mặt đó với anh, anh chỉ có thể dẫn dắt từ từ trên cơ sở bạn bè.
“Ha ha, cảm ơn anh nhắc nhở, tôi không định tìm bạn trai.” Tô Chi nói, “Trong mắt của tôi chỉ có học hành.”
Lục Úc, “…”
Bỗng nhiên thấy hiệu quả của việc nhắc nhở có vẻ chẳng ra sao cả?
Anh lại thử giãi bày, “Cũng không phải không thể yêu, cần tìm một người tốt với em, người mà đồng điệu về tâm hồn với em.”
Tô Chi hiếm khi nghe anh bàn bạc về chủ đề này, mỗi lần cô hỏi chuyện tình cảm của anh, anh đều trực tiếp bỏ qua, đây vẫn là lần đầu tiên chủ động đàm luận.
“Có vẻ anh rất hiểu, vậy anh thích kiểu con gái nào?”
“Đừng bỏ qua đề tài này, trực tiếp trả lời một chút, anh nói với tôi, tôi cũng nói với anh.”
Sợ Lục Úc từ chối trả lời lần nữa, Tô Chi sử dụng con át chủ bài, hy vọng có tác dụng với Lục Úc.
Lục Úc nghiêng đầu nhìn cô một cái, rất nhanh thu lại ánh mắt, cổ họng lăn một cái, hết sức gợi cảm.
“Người giống như em vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.