Chương 36
Hắc Khiết Minh
25/02/2016
Đồ Hoan mắng một tiếng, xoay đầu tìm kiếm, ai ngờ lại nghe Chu Lỵ Hinh ở một bên thúc giục: “Đồ Hoan, cô làm gì vậy, phải ra sân rồi!”
Đồ Hoan không thể tin nổi xoay đầu trừng người đàn bà ngang ngược, nói: “Bà có lầm không? Bà không nghe thấy sao? Con gái bà mất tích đó!”
Chu Lỵ Hinh lạnh lùng nhìn cô: “Thì sao? Show diễn này phải hoàn thành! Cô phải lên sân khấu, nếu không thì lập tức cởi trang phục ra, rồi cút cho tôi!”
Nghe vậy, Mạc Lỗi nổi gân xanh, anh nhịn không được đưa tay túm vạt áo người đàn bà kia, “Bà…”
Anh vốn định đánh bà ta, nhưng giây tiếp theo, khi anh níu vạt áo bà trên eo bàn tay đột nhiên xuất hiện một giọt máu, làm cả người anh ngừng lại, giọt máu kia bỗng dưng xuất hiện, từ phía trên.
Anh nhanh chóng ngẩng đầu, bèn trông thấy hành lang trên không bên trên, có hai cô gái.
Là Tú Tú, và Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt cầm súng trên tay, chỉa về phía cô.
Trong nháy mắt, trái tim suýt chút nữa ngừng đập, cả người anh phát lạnh, buông Chu Lỵ Hinh, trực tiếp nhảy xuống đài cao, phóng lên cầu thang bên cạnh.
Đồ Hoan rất nhanh phát hiện anh nhìn thấy gì, ngẩng đầu theo, trái tim cũng theo đó ngừng đập, lập tức vén làn váy, theo anh nhảy xuống đài cao, xông lên hướng ngược với cầu thang.
Chu Lỵ Hinh trông thấy, tức giận giậm chân, mắng: “Đồ Hoan, cô trở lại cho tôi! Nếu không chuyến này tôi cho cô một đi không trở lại!”
Cô không xoay đầu, chỉ vừa chạy vừa đưa tay, giơ ngón giữa với người đàn bà đó.
Khi Mạc Lỗi vọt tới phân nửa, bèn trông thấy Tú Tú đột nhiên đi tới con tàu bằng thủy tinh có thể lên xuống bắt đầu cởi quần áo, Lý Nguyệt cười lạnh nhìn cô, anh bỗng dưng hiểu ra cô ta muốn làm gì.
Chó chết, đồ đê tiện đó muốn làm nhục cô!
Anh cúi thấp người, thấy Đồ Hoan ở đầu bên kia, anh và cô ấy ra hiệu, vừa leo cầu thang vừa nhanh chóng liên lạc.
Tú Tú đỏ mặt cởi lễ phục mà mẹ đưa, Lý Nguyệt không hài lòng nhìn cô, phe phẩy cây súng nhướn mày, đe dọa: “Còn đồ lót, và giày cao gót nữa, làm ơn đi, người mẫu bên dưới mặc còn ít hơn cô.
Da đầu cô tê dại, dưới sự uy hiếp của súng lục, chỉ có thể nhục nhã cởi áo ngực, cởi quần lót, sau đó cởi cả giày cao gót.
Tiếng nhạc sân khấu bên dưới truyền đến từng trận từng trận, đời này cô không bao giờ lõa thể như vậy nữa.
“Ném quần áo và giày qua đây.” Lý Nguyệt nói: “Không cho phép cố tình ném xuống dưới, bằng không tôi nổ súng ngay.”
Tú Tú làm theo, ném quần áo và giày qua, nói: “Cô hài lòng chưa?”
“Hài lòng?” Lý Nguyệt bước lên rào chắn an toàn của con tàu bằng thủy tinh, đạp quần áo và giày của cô, khẽ cười, nói: “Cô nghĩ tôi ngu lắm à? Cho là sau khi cô xuống dưới liền có thể báo cảnh sát? Ôi, Tú Tú yêu dấu, cô thực sự nghĩ tôi không có đầu óc sao? Cô thực sự cho rằng tôi sẽ để cô cơ hội báo cảnh sát ư?”
Nói xong, Lý Nguyệt nhắm khẩu súng ngay ngực cô.
Tú Tú xanh mặt, nhìn chằm chằm cô ta, nói: “Cô gạt tôi?”
“Cưng ơi, lẽ nào cô chưa nghe qua câu chỉ có người chết, mới không mở miệng nói được, chốc nữa tôi giải quyết cô xong, tôi xuống dưới lần nữa dùng bộ điều khiển từ xa, kiểm soát sự lên xuống của con tàu thủy tinh, lúc tôi lên sân khấu, cô cũng cùng lúc ra biểu diễn. Cô thấy, rõ ràng có bao nhiêu người chứng minh tôi đâu ở chỗ đây?”
Mặt Lý Nguyệt không đỏ, không thở mạnh khẽ cười nói: “Bất kể là ai, đều không cho rằng tôi là hung thủ, cô nói đúng không?”
Tú Tú nghe vậy rất buồn bực, nhưng cô không có cách nào, chỉ có thể buông lời tức giận: “Cô sẽ gặp quả báo.”
“Aizz, cô ngu ghê, vậy mà tin cái loại quả báo chỉ để lừa con nít ba tuổi à!” Lý Nguyệt khinh bỉ nhìn cô, cười lạnh: “Lần sau đầu thai, con mắt nhớ đánh bóng nha –”
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Đồ Hoan.
“Hắc, Lý Nguyệt, mau lên sân khấu nào, sao cô vẫn cùng Tú Tú ở chỗ này chơi vậy?”
Lý Nguyệt sợ hết hồn, mạnh mẽ xoay đầu, nhưng cô ta không ngốc, họng súng vẫn hướng về phía Tú Tú.
“Đồ Hoan, cô ở đây làm gì?”
“Đứng yên, không được nhúc nhích.” Lý Nguyệt lạnh lùng quát. “Còn cử động nữa tôi sẽ nổ súng giết cô ta ngay.”
Đồ Hoan dừng bước, lúc này Tú Tú phát hiện A Lỗi ở bên kia hệt như con mèo vậy, im hơi lặng tiếng nhanh chóng tới gần, cô trợn mắt, chỉ thấy anh giơ tay đặt lên khóe môi, ý bảo cô im lặng.
Cô nhanh chóng khép miệng, vừa vặn lúc này Lý Nguyệt kéo tầm mắt trở lại, lui về phía A Lỗi mấy bước, mở miệng ra lệnh.
“Đồ Hoan, cô qua đây với Tú Tú.”
“Tại sao?” Đồ Hoan chớp chớp đôi mắt tròn xoe, bày ra bộ mặt ngu ngốc vô tội.
“Kêu cô qua thì cô qua đi, ít nói nhảm cái!” Lý Nguyệt quát nạt.
“Qua thì qua, cô hung hăng cái gì!” Đồ Hoan chậm chậm tiến lên, Tú Tú khẩn trương nhìn A Lỗi càng lúc càng tới gần, họng súng vẫn còn chỉa về phía cô.
Sau đó một giây kế tiếp, sân khấu bên dưới đột nhiên bùng lên hiệu ứng đèn flash, chẳng ngờ, ánh đèn flash đó soi rọi hết toàn bộ, cũng rọi lên bóng dáng A Lỗi đang đến gần Lý Nguyệt, chiếu sáng bức tường ở phía sau hậu đài.
Lý Nguyệt chợt tỉnh ngộ, mạnh mẽ xoay người, lúc này khẩu súng xoay chuyển, Tú Tú sợ đến mặt mày tái nhợt, không chút suy nghĩ bèn xông tới phía trước, vươn tay cướp súng của Lý Nguyệt.
Mạc Lỗi nhân cơ hội tiến lên, bắt được người phụ nữ đó, lại thêm Đồ Hoan xông tới phía trước, vén váy, nâng chân tung một cước lên cằm Lý Nguyệt, Lý Nguyệt còn nổ được hai phát súng.
Hai phát súng không trúng người, nhưng phát đạn thứ nhất bắn trúng dây cáp, làm con tàu chấn động, Tú Tú lại sẩy chân, mất thăng bằng, bởi vì phản lực, cả người lẫn thuyền đều vụt ra ngoài, không nhịn được kêu lên một tiếng, nắm chặt thành con tàu trong suốt để ổn định mình.
Chẳng ngờ, phát súng thứ hai, Lý Nguyệt đáng chết lại không chết kia bắn trúng hệ thống treo dây cáp của con tàu thủy tinh, Tú Tú ngã ngồi lên con tàu, nắm chặt thành tàu, kinh hoàng nhìn viên đạn bắn trúng chỗ ấy vỡ vụn, sau đó con tàu đung đưa trở lại lối đi, nặng nề va vào, cô còn chưa kịp đứng lên, con tàu thủy tinh chết tiệt này trơn trượt cực kỳ, mà nó tại thời điểm đó, truyền tới tiếng nổ đáng sợ, cô trông thấy viên đạn cắm vào nơi ấy, rầm một tiếng vỡ ra, dây cáp co lại, trượt khỏi đuôi tàu.
Con tàu thủy tinh lại đung đưa, cô hoảng hốt xoay đầu lại, chỉ thấy Đồ Hoan đánh Lý Nguyệt một quyền đau đớn, mà A Lỗi trèo lên rào chắn, treo giữa không trung, đưa tay về phía cô.
“Nắm tay anh!” Anh hô.
Cô cũng muốn lắm, cô cũng đưa tay, nhưng con tàu thủy tinh chịu lực hút của trái đất, nghiêng xuống phía dưới, cô gần như đã chạm vào đầu ngón tay anh, nhưng giây tiếp theo, cô lại cảm thấy bản thân như ngồi trên cầu trượt, Tú Tú trợn mắt trượt xuống, nhất thời, cảm thấy tim mình ngừng đập.
Ý nghĩ đầu tiên của cô là – cô phải chết rồi!
Ý nghĩ thứ hai trong đầu cô là – đáng ghét, cô không mặc quần áo!
Ý nghĩ thứ ba chính là – khốn kiếp, cô vừa mới tìm được người cô yêu nhất, vậy mà sẽ chết trước mặt anh, thật không công bằng!
Sau đó, cô rơi xuống.
Nhưng bóng dáng anh không hề vì cô mà nhỏ đi, Tú Tú kinh hoàng nhìn anh nhảy xuống, đúng là cô không thể tin nổi, nhưng anh thực sự đã nhảy xuống, ở giữa không trung bắt được cô, gắt gao ôm cô vào lòng, anh và cô ở trên không trung trở người, tim Tú Tú đập dồn dập, chỉ có thể ôm chặt anh.
Trời ơi, tên ngốc này!
Cô tức giận, lại kinh hãi, rồi vô cùng cảm động.
Thế giới đang xoay chuyển, trần nhà, đèn pha lê, ánh đèn sân khấu, khán giả, người mẫu, tất cả đều xoay tròn.
Sau đó, ở thế giới xoay chuyển kia, chẳng biết từ lúc nào cô trông thấy tấm màn, ngửa đầu lên nhìn mẹ cô.
Đôi môi mẹ đỏ một nửa, sắc mặt tái nhợt nhìn cô, trong mắt có chấn động, có kinh hoàng, có sợ hãi, và hàm chứa cả… ước ao?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, A Lỗi đã nâng tay trái, trong ống tay áo, bắn ra một cái móc kết hợp với sợi dây mảnh, móc vào xà ngang.
Thân hình hai người bỗng nhiên ngừng lại.
Ôi, cảm ơn trời đất!
Tú Tú vô cùng biết ơn, nhưng cô nhanh chóng phát hiện, thứ đó không có cách nào hoàn toàn ngăn cản anh và cô cùng rơi xuống, chỉ làm tốc độ chậm hơn thôi, mà trên người cô lại không mặc quần áo, hơn nữa bên dưới lúc này hơn cả nghìn người đang xem show trình diễn, còn có vài máy quay của nhà đài đối diện sân khấu, đang trực tiếp phát sóng hơn ba mươi quốc gia trên thế giới.
Trời ơi? Không phải chứ?
Cô khẩn trương vùi mặt vào lòng anh, định bụng có chết cũng không ngẩng đầu, cứ như vậy, thì như thế nào đi nữa, người ta cũng chỉ thấy tấm lưng và cái mông của cô.
Nhưng cái mông của cô sợ là sẽ để lại tiếng thơm muôn đời!
Trong nháy mắt, cô thực sự kích động muốn chết, mà nguyên nhân không làm điều này, là bởi cô ở trong lòng anh, nhiệt độ cơ thể chân thật đến vậy, hơn nữa cô yêu anh.
“Ôi, mẹ nó!” Cô mắng, dùng sức ôm chặt anh, cảm nhận hai người rơi xuống.
Một giây sau, anh bật cười.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện chẳng biết từ khi nào, đèn sân khấu đã tắt.
Trên thực tế, ngay cả khán phòng và lối ra vào đều tắt đèn, toàn bộ sảnh Victoria bao trùm một mảng tối đen.
Tú Tú lấy làm kinh hãi, lại nhìn xung quanh, chỉ trông thấy bóng người mờ nhạt, khắp nơi đều có người mở đèn pin điện thoại, như bầu trời sao, sau đó một giây tiếp theo, anh ôm cô vượt qua những bóng người kia, đáp xuống một góc tối tăm bên trái tầng hai, rút sợi móc kia về, cởi áo vest bọc cô lại, rồi kéo cô chạy đến thang máy gần nhất.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Cúp điện sao?”
“Là cúp điện à?”
“Các vị, xin an tâm chớ nóng, chỉ tạm thời cúp điện thôi, trên tàu có nguồn điện dự phòng lúc khẩn cấp, lập tức sẽ có ngay –”
Cô nghe trong loa truyền ra tiếng ba cô đang trấn an mọi người, A Lỗi chân trước vừa mang cô chạy ào vào thang máy rộng mở, chân sau cô còn chưa rúc vào, thì đèn đuốc lại khôi phục bình thường.
Thang máy im hơi lặng tiếng khép cửa lại, cô thở hổn hển, nhìn anh ấn tầng lầu cô ở.
“Xảy ra… xảy ra chuyện gì?” Tú Tú thoáng há hốc mồm.
“Anh Chấn.” Anh ôm cô vào lòng, nặng nề hôn cô một chút, nói: “Anh ấy là hacker, anh ấy kiểm soát nguồn điện trên thuyền, còn có máy theo dõi.”
“Ồ.” Cô còn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn anh, ngượng ngùng hỏi: “Vì vậy anh ấy nhìn thấy?”
“Mông em?” Anh khẽ cười, thoải mái nói với cô: “Yên tâm, ngoại trừ Tiểu Phì, anh ấy không có hứng thú với ai hết. Huống chi, anh ấy từng thấy của anh rồi.”
Câu trả lời thoải mái của anh, làm Tú Tú phì cười: “Ok, em nghĩ em có thể chấp nhận.”
Trong lúc cửa thang máy mở, khiến người ta vui mừng chính là, một mảng tối đen bao trùm hành lang ngoài cửa, hơn nữa gần như trong lúc mở cửa, đèn thang máy cũng tắt.
Cô lấy làm kinh hãi, sau đó giác ngộ.
“Ôi, anh Chấn đúng là một người tốt.”
Anh nắm tay cô, chạy ra ngoài, trên hành lang không có người, tất cả mọi người đều ở dưới lầu xem biểu diễn, chỉ có đèn thoát khẩn cấp là sáng thôi, anh dẫn cô nhanh chóng trở lại phòng cô.
Cánh cửa điện tử bị khóa đúng lúc bật đèn xanh, anh đẩy cửa bước vào, Tú Tú đóng cửa lại, đèn đuốc trong phòng lập tức sáng lên.
Tú Tú chớp chớp mắt, thích ứng với ánh đèn sáng ngời, nhịn không được nói nhỏ: “Nhắc nhở em không nên đắc tội vói anh ấy.”
Anh nở nụ cười, xoay người kéo cô vào lòng, lần nữa cúi đầu hôn cô.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh rất nhanh, giống như cô vậy.
“Trời ạ, em dọa anh sợ chết khiếp.” Anh khàn giọng nói, lúc nãy trông thấy cô xông lên phía trước cướp súng của Lý Nguyệt, anh sợ đến mất suýt chút nữa yết hầu muốn nhảy ra.
“Anh mới làm em sợ chết khiếp.” Cô ngửa đầu nhìn anh, vẫn còn thở hơi gấp: “Sao anh dám nhảy xuống? Anh điên à?”
“Anh không thể mất em.” Con ngươi màu lam của anh âm u, giọng khàn khàn nói cho cô biết, trong nháy mắt khi anh nhảy xuống, thực ra anh không nắm chắc có thể bắt được cô, nhưng khi ấy, nói thật anh không còn thời gian cân nhắc.
Lời này, làm lòng Tú Tú ấm áp, nhịn không được lại duỗi tay kéo anh, dùng sức hôn.
Nụ hôn vỗ về kia, thoáng chốc thay đổi bản chất, bởi trên người cô chỉ có áo vest của anh, anh trực tiếp áp cô lên vách cửa, cởi quần, kéo vật nóng bỏng ấy ra, nhanh chóng kết hợp cùng một chỗ với cô.
Tú Tú thở một ngụm khí, cảm thấy vừa thẹn vừa nóng bỏng, nhưng cảm giác này thật tốt, anh cứ như vậy hiện hữu trước mắt cô, vật nóng bỏng trong cơ thể cô rung động, lấp đầy bản thân, cô có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt từ con tim anh.
Nỗi sợ hãi suýt chút nữa mất đi đối phương, khiến hai người họ cảm nhận sâu sắc nỗi khao khát lẫn nhau.
Tú Tú vươn hai tay, ôm anh thật chặt, cùng anh dây dưa môi lưỡi, anh túm đùi cô, nâng mông cô lên, áp cô lên tường, vọt vào vài cái thật sâu cùng cô đạt cao triều.
Cảm giác nóng bỏng này như thác nước gột rửa toàn thân, khiến cô run rẩy.
“Trời ạ…” Anh vùi mặt vào cần cổ ẩm ướt mồ hôi, hít hà hương vị của đối phương, nghiêm túc cảm nhận nhịp tim mãnh liệt của cô, khàn giọng nói: “Anh rất yêu em…”
Đồ Hoan không thể tin nổi xoay đầu trừng người đàn bà ngang ngược, nói: “Bà có lầm không? Bà không nghe thấy sao? Con gái bà mất tích đó!”
Chu Lỵ Hinh lạnh lùng nhìn cô: “Thì sao? Show diễn này phải hoàn thành! Cô phải lên sân khấu, nếu không thì lập tức cởi trang phục ra, rồi cút cho tôi!”
Nghe vậy, Mạc Lỗi nổi gân xanh, anh nhịn không được đưa tay túm vạt áo người đàn bà kia, “Bà…”
Anh vốn định đánh bà ta, nhưng giây tiếp theo, khi anh níu vạt áo bà trên eo bàn tay đột nhiên xuất hiện một giọt máu, làm cả người anh ngừng lại, giọt máu kia bỗng dưng xuất hiện, từ phía trên.
Anh nhanh chóng ngẩng đầu, bèn trông thấy hành lang trên không bên trên, có hai cô gái.
Là Tú Tú, và Lý Nguyệt.
Lý Nguyệt cầm súng trên tay, chỉa về phía cô.
Trong nháy mắt, trái tim suýt chút nữa ngừng đập, cả người anh phát lạnh, buông Chu Lỵ Hinh, trực tiếp nhảy xuống đài cao, phóng lên cầu thang bên cạnh.
Đồ Hoan rất nhanh phát hiện anh nhìn thấy gì, ngẩng đầu theo, trái tim cũng theo đó ngừng đập, lập tức vén làn váy, theo anh nhảy xuống đài cao, xông lên hướng ngược với cầu thang.
Chu Lỵ Hinh trông thấy, tức giận giậm chân, mắng: “Đồ Hoan, cô trở lại cho tôi! Nếu không chuyến này tôi cho cô một đi không trở lại!”
Cô không xoay đầu, chỉ vừa chạy vừa đưa tay, giơ ngón giữa với người đàn bà đó.
Khi Mạc Lỗi vọt tới phân nửa, bèn trông thấy Tú Tú đột nhiên đi tới con tàu bằng thủy tinh có thể lên xuống bắt đầu cởi quần áo, Lý Nguyệt cười lạnh nhìn cô, anh bỗng dưng hiểu ra cô ta muốn làm gì.
Chó chết, đồ đê tiện đó muốn làm nhục cô!
Anh cúi thấp người, thấy Đồ Hoan ở đầu bên kia, anh và cô ấy ra hiệu, vừa leo cầu thang vừa nhanh chóng liên lạc.
Tú Tú đỏ mặt cởi lễ phục mà mẹ đưa, Lý Nguyệt không hài lòng nhìn cô, phe phẩy cây súng nhướn mày, đe dọa: “Còn đồ lót, và giày cao gót nữa, làm ơn đi, người mẫu bên dưới mặc còn ít hơn cô.
Da đầu cô tê dại, dưới sự uy hiếp của súng lục, chỉ có thể nhục nhã cởi áo ngực, cởi quần lót, sau đó cởi cả giày cao gót.
Tiếng nhạc sân khấu bên dưới truyền đến từng trận từng trận, đời này cô không bao giờ lõa thể như vậy nữa.
“Ném quần áo và giày qua đây.” Lý Nguyệt nói: “Không cho phép cố tình ném xuống dưới, bằng không tôi nổ súng ngay.”
Tú Tú làm theo, ném quần áo và giày qua, nói: “Cô hài lòng chưa?”
“Hài lòng?” Lý Nguyệt bước lên rào chắn an toàn của con tàu bằng thủy tinh, đạp quần áo và giày của cô, khẽ cười, nói: “Cô nghĩ tôi ngu lắm à? Cho là sau khi cô xuống dưới liền có thể báo cảnh sát? Ôi, Tú Tú yêu dấu, cô thực sự nghĩ tôi không có đầu óc sao? Cô thực sự cho rằng tôi sẽ để cô cơ hội báo cảnh sát ư?”
Nói xong, Lý Nguyệt nhắm khẩu súng ngay ngực cô.
Tú Tú xanh mặt, nhìn chằm chằm cô ta, nói: “Cô gạt tôi?”
“Cưng ơi, lẽ nào cô chưa nghe qua câu chỉ có người chết, mới không mở miệng nói được, chốc nữa tôi giải quyết cô xong, tôi xuống dưới lần nữa dùng bộ điều khiển từ xa, kiểm soát sự lên xuống của con tàu thủy tinh, lúc tôi lên sân khấu, cô cũng cùng lúc ra biểu diễn. Cô thấy, rõ ràng có bao nhiêu người chứng minh tôi đâu ở chỗ đây?”
Mặt Lý Nguyệt không đỏ, không thở mạnh khẽ cười nói: “Bất kể là ai, đều không cho rằng tôi là hung thủ, cô nói đúng không?”
Tú Tú nghe vậy rất buồn bực, nhưng cô không có cách nào, chỉ có thể buông lời tức giận: “Cô sẽ gặp quả báo.”
“Aizz, cô ngu ghê, vậy mà tin cái loại quả báo chỉ để lừa con nít ba tuổi à!” Lý Nguyệt khinh bỉ nhìn cô, cười lạnh: “Lần sau đầu thai, con mắt nhớ đánh bóng nha –”
Đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói của Đồ Hoan.
“Hắc, Lý Nguyệt, mau lên sân khấu nào, sao cô vẫn cùng Tú Tú ở chỗ này chơi vậy?”
Lý Nguyệt sợ hết hồn, mạnh mẽ xoay đầu, nhưng cô ta không ngốc, họng súng vẫn hướng về phía Tú Tú.
“Đồ Hoan, cô ở đây làm gì?”
“Đứng yên, không được nhúc nhích.” Lý Nguyệt lạnh lùng quát. “Còn cử động nữa tôi sẽ nổ súng giết cô ta ngay.”
Đồ Hoan dừng bước, lúc này Tú Tú phát hiện A Lỗi ở bên kia hệt như con mèo vậy, im hơi lặng tiếng nhanh chóng tới gần, cô trợn mắt, chỉ thấy anh giơ tay đặt lên khóe môi, ý bảo cô im lặng.
Cô nhanh chóng khép miệng, vừa vặn lúc này Lý Nguyệt kéo tầm mắt trở lại, lui về phía A Lỗi mấy bước, mở miệng ra lệnh.
“Đồ Hoan, cô qua đây với Tú Tú.”
“Tại sao?” Đồ Hoan chớp chớp đôi mắt tròn xoe, bày ra bộ mặt ngu ngốc vô tội.
“Kêu cô qua thì cô qua đi, ít nói nhảm cái!” Lý Nguyệt quát nạt.
“Qua thì qua, cô hung hăng cái gì!” Đồ Hoan chậm chậm tiến lên, Tú Tú khẩn trương nhìn A Lỗi càng lúc càng tới gần, họng súng vẫn còn chỉa về phía cô.
Sau đó một giây kế tiếp, sân khấu bên dưới đột nhiên bùng lên hiệu ứng đèn flash, chẳng ngờ, ánh đèn flash đó soi rọi hết toàn bộ, cũng rọi lên bóng dáng A Lỗi đang đến gần Lý Nguyệt, chiếu sáng bức tường ở phía sau hậu đài.
Lý Nguyệt chợt tỉnh ngộ, mạnh mẽ xoay người, lúc này khẩu súng xoay chuyển, Tú Tú sợ đến mặt mày tái nhợt, không chút suy nghĩ bèn xông tới phía trước, vươn tay cướp súng của Lý Nguyệt.
Mạc Lỗi nhân cơ hội tiến lên, bắt được người phụ nữ đó, lại thêm Đồ Hoan xông tới phía trước, vén váy, nâng chân tung một cước lên cằm Lý Nguyệt, Lý Nguyệt còn nổ được hai phát súng.
Hai phát súng không trúng người, nhưng phát đạn thứ nhất bắn trúng dây cáp, làm con tàu chấn động, Tú Tú lại sẩy chân, mất thăng bằng, bởi vì phản lực, cả người lẫn thuyền đều vụt ra ngoài, không nhịn được kêu lên một tiếng, nắm chặt thành con tàu trong suốt để ổn định mình.
Chẳng ngờ, phát súng thứ hai, Lý Nguyệt đáng chết lại không chết kia bắn trúng hệ thống treo dây cáp của con tàu thủy tinh, Tú Tú ngã ngồi lên con tàu, nắm chặt thành tàu, kinh hoàng nhìn viên đạn bắn trúng chỗ ấy vỡ vụn, sau đó con tàu đung đưa trở lại lối đi, nặng nề va vào, cô còn chưa kịp đứng lên, con tàu thủy tinh chết tiệt này trơn trượt cực kỳ, mà nó tại thời điểm đó, truyền tới tiếng nổ đáng sợ, cô trông thấy viên đạn cắm vào nơi ấy, rầm một tiếng vỡ ra, dây cáp co lại, trượt khỏi đuôi tàu.
Con tàu thủy tinh lại đung đưa, cô hoảng hốt xoay đầu lại, chỉ thấy Đồ Hoan đánh Lý Nguyệt một quyền đau đớn, mà A Lỗi trèo lên rào chắn, treo giữa không trung, đưa tay về phía cô.
“Nắm tay anh!” Anh hô.
Cô cũng muốn lắm, cô cũng đưa tay, nhưng con tàu thủy tinh chịu lực hút của trái đất, nghiêng xuống phía dưới, cô gần như đã chạm vào đầu ngón tay anh, nhưng giây tiếp theo, cô lại cảm thấy bản thân như ngồi trên cầu trượt, Tú Tú trợn mắt trượt xuống, nhất thời, cảm thấy tim mình ngừng đập.
Ý nghĩ đầu tiên của cô là – cô phải chết rồi!
Ý nghĩ thứ hai trong đầu cô là – đáng ghét, cô không mặc quần áo!
Ý nghĩ thứ ba chính là – khốn kiếp, cô vừa mới tìm được người cô yêu nhất, vậy mà sẽ chết trước mặt anh, thật không công bằng!
Sau đó, cô rơi xuống.
Nhưng bóng dáng anh không hề vì cô mà nhỏ đi, Tú Tú kinh hoàng nhìn anh nhảy xuống, đúng là cô không thể tin nổi, nhưng anh thực sự đã nhảy xuống, ở giữa không trung bắt được cô, gắt gao ôm cô vào lòng, anh và cô ở trên không trung trở người, tim Tú Tú đập dồn dập, chỉ có thể ôm chặt anh.
Trời ơi, tên ngốc này!
Cô tức giận, lại kinh hãi, rồi vô cùng cảm động.
Thế giới đang xoay chuyển, trần nhà, đèn pha lê, ánh đèn sân khấu, khán giả, người mẫu, tất cả đều xoay tròn.
Sau đó, ở thế giới xoay chuyển kia, chẳng biết từ lúc nào cô trông thấy tấm màn, ngửa đầu lên nhìn mẹ cô.
Đôi môi mẹ đỏ một nửa, sắc mặt tái nhợt nhìn cô, trong mắt có chấn động, có kinh hoàng, có sợ hãi, và hàm chứa cả… ước ao?
Cô còn chưa kịp suy nghĩ, A Lỗi đã nâng tay trái, trong ống tay áo, bắn ra một cái móc kết hợp với sợi dây mảnh, móc vào xà ngang.
Thân hình hai người bỗng nhiên ngừng lại.
Ôi, cảm ơn trời đất!
Tú Tú vô cùng biết ơn, nhưng cô nhanh chóng phát hiện, thứ đó không có cách nào hoàn toàn ngăn cản anh và cô cùng rơi xuống, chỉ làm tốc độ chậm hơn thôi, mà trên người cô lại không mặc quần áo, hơn nữa bên dưới lúc này hơn cả nghìn người đang xem show trình diễn, còn có vài máy quay của nhà đài đối diện sân khấu, đang trực tiếp phát sóng hơn ba mươi quốc gia trên thế giới.
Trời ơi? Không phải chứ?
Cô khẩn trương vùi mặt vào lòng anh, định bụng có chết cũng không ngẩng đầu, cứ như vậy, thì như thế nào đi nữa, người ta cũng chỉ thấy tấm lưng và cái mông của cô.
Nhưng cái mông của cô sợ là sẽ để lại tiếng thơm muôn đời!
Trong nháy mắt, cô thực sự kích động muốn chết, mà nguyên nhân không làm điều này, là bởi cô ở trong lòng anh, nhiệt độ cơ thể chân thật đến vậy, hơn nữa cô yêu anh.
“Ôi, mẹ nó!” Cô mắng, dùng sức ôm chặt anh, cảm nhận hai người rơi xuống.
Một giây sau, anh bật cười.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, mới phát hiện chẳng biết từ khi nào, đèn sân khấu đã tắt.
Trên thực tế, ngay cả khán phòng và lối ra vào đều tắt đèn, toàn bộ sảnh Victoria bao trùm một mảng tối đen.
Tú Tú lấy làm kinh hãi, lại nhìn xung quanh, chỉ trông thấy bóng người mờ nhạt, khắp nơi đều có người mở đèn pin điện thoại, như bầu trời sao, sau đó một giây tiếp theo, anh ôm cô vượt qua những bóng người kia, đáp xuống một góc tối tăm bên trái tầng hai, rút sợi móc kia về, cởi áo vest bọc cô lại, rồi kéo cô chạy đến thang máy gần nhất.
“Chuyện gì xảy ra vậy? Cúp điện sao?”
“Là cúp điện à?”
“Các vị, xin an tâm chớ nóng, chỉ tạm thời cúp điện thôi, trên tàu có nguồn điện dự phòng lúc khẩn cấp, lập tức sẽ có ngay –”
Cô nghe trong loa truyền ra tiếng ba cô đang trấn an mọi người, A Lỗi chân trước vừa mang cô chạy ào vào thang máy rộng mở, chân sau cô còn chưa rúc vào, thì đèn đuốc lại khôi phục bình thường.
Thang máy im hơi lặng tiếng khép cửa lại, cô thở hổn hển, nhìn anh ấn tầng lầu cô ở.
“Xảy ra… xảy ra chuyện gì?” Tú Tú thoáng há hốc mồm.
“Anh Chấn.” Anh ôm cô vào lòng, nặng nề hôn cô một chút, nói: “Anh ấy là hacker, anh ấy kiểm soát nguồn điện trên thuyền, còn có máy theo dõi.”
“Ồ.” Cô còn thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn anh, ngượng ngùng hỏi: “Vì vậy anh ấy nhìn thấy?”
“Mông em?” Anh khẽ cười, thoải mái nói với cô: “Yên tâm, ngoại trừ Tiểu Phì, anh ấy không có hứng thú với ai hết. Huống chi, anh ấy từng thấy của anh rồi.”
Câu trả lời thoải mái của anh, làm Tú Tú phì cười: “Ok, em nghĩ em có thể chấp nhận.”
Trong lúc cửa thang máy mở, khiến người ta vui mừng chính là, một mảng tối đen bao trùm hành lang ngoài cửa, hơn nữa gần như trong lúc mở cửa, đèn thang máy cũng tắt.
Cô lấy làm kinh hãi, sau đó giác ngộ.
“Ôi, anh Chấn đúng là một người tốt.”
Anh nắm tay cô, chạy ra ngoài, trên hành lang không có người, tất cả mọi người đều ở dưới lầu xem biểu diễn, chỉ có đèn thoát khẩn cấp là sáng thôi, anh dẫn cô nhanh chóng trở lại phòng cô.
Cánh cửa điện tử bị khóa đúng lúc bật đèn xanh, anh đẩy cửa bước vào, Tú Tú đóng cửa lại, đèn đuốc trong phòng lập tức sáng lên.
Tú Tú chớp chớp mắt, thích ứng với ánh đèn sáng ngời, nhịn không được nói nhỏ: “Nhắc nhở em không nên đắc tội vói anh ấy.”
Anh nở nụ cười, xoay người kéo cô vào lòng, lần nữa cúi đầu hôn cô.
Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh rất nhanh, giống như cô vậy.
“Trời ạ, em dọa anh sợ chết khiếp.” Anh khàn giọng nói, lúc nãy trông thấy cô xông lên phía trước cướp súng của Lý Nguyệt, anh sợ đến mất suýt chút nữa yết hầu muốn nhảy ra.
“Anh mới làm em sợ chết khiếp.” Cô ngửa đầu nhìn anh, vẫn còn thở hơi gấp: “Sao anh dám nhảy xuống? Anh điên à?”
“Anh không thể mất em.” Con ngươi màu lam của anh âm u, giọng khàn khàn nói cho cô biết, trong nháy mắt khi anh nhảy xuống, thực ra anh không nắm chắc có thể bắt được cô, nhưng khi ấy, nói thật anh không còn thời gian cân nhắc.
Lời này, làm lòng Tú Tú ấm áp, nhịn không được lại duỗi tay kéo anh, dùng sức hôn.
Nụ hôn vỗ về kia, thoáng chốc thay đổi bản chất, bởi trên người cô chỉ có áo vest của anh, anh trực tiếp áp cô lên vách cửa, cởi quần, kéo vật nóng bỏng ấy ra, nhanh chóng kết hợp cùng một chỗ với cô.
Tú Tú thở một ngụm khí, cảm thấy vừa thẹn vừa nóng bỏng, nhưng cảm giác này thật tốt, anh cứ như vậy hiện hữu trước mắt cô, vật nóng bỏng trong cơ thể cô rung động, lấp đầy bản thân, cô có thể cảm nhận được nhịp đập mãnh liệt từ con tim anh.
Nỗi sợ hãi suýt chút nữa mất đi đối phương, khiến hai người họ cảm nhận sâu sắc nỗi khao khát lẫn nhau.
Tú Tú vươn hai tay, ôm anh thật chặt, cùng anh dây dưa môi lưỡi, anh túm đùi cô, nâng mông cô lên, áp cô lên tường, vọt vào vài cái thật sâu cùng cô đạt cao triều.
Cảm giác nóng bỏng này như thác nước gột rửa toàn thân, khiến cô run rẩy.
“Trời ạ…” Anh vùi mặt vào cần cổ ẩm ướt mồ hôi, hít hà hương vị của đối phương, nghiêm túc cảm nhận nhịp tim mãnh liệt của cô, khàn giọng nói: “Anh rất yêu em…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.