Thám Hoa Lang Hôm Nay Có Hối Hận Không?

Chương 10:

Tụ Trặc

22/12/2024

Không, không phải, Ân Oánh Oánh nhớ tới dáng vẻ đoan chính của Thẩm Đề, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã rất hiểu quy củ, hắn có thể thay mặt người lớn đến giao tiếp, chắc chắn biết rõ trong lễ vật có những gì.

Hắn chỉ là cảm thấy không cần thiết phải cố ý nhắc tới mà thôi.

Theo như Ân Oánh Oánh được biết "Ân Oánh Oánh" và vị cô cô này căn bản chưa từng gặp mặt, có thể làm được như vậy thật sự là người tốt.

Ân Oánh Oánh khẽ thở dài, nói với Xảo Tước: "Đây là cô cô ruột của ta đấy."

Xảo Tước xoay người đi ra ngoài: "Để nô tỳ gọi Thanh Yến tỷ tỷ đến cất số bạc này đi."

Ân Oánh Oánh: "..."

Đúng rồi, tiền của nàng đều do Thanh Yến quản lý.

Thanh Yến không tình nguyện bị gọi vào, khen một câu: "Không hổ là cô phu nhân", sau đó đem số bạc cất vào một cái hộp trong tủ ở gian trong.

Cái hộp kia còn có một cái khóa bằng đồng nhỏ.

Ân Oánh Oánh nhìn chằm chằm Thanh Yến lấy chìa khóa, mở khóa, khóa lại, sau đó lại treo chìa khóa lên bên hông.

Tiền của mình mà không thể tự mình giữ lấy thật là khó chịu.

Nhưng ở đây chính là như vậy. Không có chủ nhân nào tự mình giữ chìa khóa cả. Người giữ chìa khóa hoặc là mama tâm phúc, hoặc là nha hoàn thân tín.

Không có chủ nhân nào lại đeo một chuỗi chìa khóa bên hông cả, sẽ bị người khác cười cho.

Ân Oánh Oánh chỉ có thể âm thầm nói với bản thân, nhập gia tùy tục.

Thanh Yến dặn dò Xảo Tước: "Muội ở trong phòng, tỷ ra ngoài làm việc, có chuyện gì thì gọi tỷ."



Nói xong, Thanh Yến liền chạy ra ngoài.

Làm nha hoàn đều thích ở trong phòng hầu hạ chủ nhân, Xảo Tước chỉ cảm thấy khó hiểu.

Nhưng một lát sau, Thanh Yến ở trong viện nhìn thấy Xảo Tước cũng đi ra, sắc mặt có chút trắng bệch.

Thanh Yến không dám lại gần, liền đưa tay ra hiệu cho Xảo Tước: "Sao muội lại ra ngoài?"

Xảo Tước kéo tay áo Thanh Yến: "Tỷ tỷ, tiểu thư... đang nói chuyện với di nương..."

Thanh Yến vội vàng che miệng Xảo Tước lại, kéo nàng vào trong buồng nhỏ mới để cho nàng nói chuyện.

Xảo Tước nói: "... Tiểu thư đang lẩm bẩm cái gì đó với khoảng không, nô tỳ còn tưởng tiểu thư đang nói gì."

"Kết quả là đang nói chuyện với di nương, nô tỳ sợ muốn chết."

"Tiểu thư bảo nô tỳ đừng sợ, nói di nương chỉ muốn ở bên cạnh tiểu thư."

Hai nha hoàn nhìn nhau, đều rùng mình một cái.

Tiểu nha đầu Vân Quyên đang chơi trò ném đá dưới mái hiên, đột nhiên cửa buồng mở ra, Thanh Yến gọi: "Vân Quyên, Vân Quyên."

Vân Quyên vỗ vỗ tay đi tới: "Tỷ tỷ?"

Thanh Yến nói: "Hai chúng ta có việc, muội vào trong phòng hầu hạ tiểu thư đi."

Vân Quyên đáp ứng, ngoan ngoãn đi vào trong.

Ân Oánh Oánh ở trong phòng dọa Xảo Tước chạy ra ngoài, không bao lâu sau thấy Vân Quyên đi vào, trong lòng cười thầm.

Vân Quyên chỉ khoảng tám chín tuổi, nhìn cũng xấp xỉ tuổi nàng, bình thường làm chút việc vặt, không thường xuyên ở trong phòng, không quen thuộc với nguyên chủ như Thanh Yến và Xảo Tước, an toàn hơn nhiều.



"Vậy muội ở trong phòng đi." Ân Oánh Oánh nói: "Muội ra gian ngoài đi, ta gọi muội thì hãy vào."

Sai Vân Quyên ra ngoài, Ân Oánh Oánh nằm nghiêng người trên giường.

Cảm giác thật thoải mái, thật thả lỏng, hoàn toàn khác với trạng thái hai ngày trước.

Vừa rồi Ân Oánh Oánh đã suy nghĩ kỹ rồi, bây giờ nàng nên làm gì? Kết luận chính là: không làm gì cả.

Đang trong thời kỳ tang, nàng không cần phải đi học, cũng không cần phải mỗi ngày đến thỉnh an mẹ cả.

Giai đoạn này, nàng nên ngoan ngoãn ở trong phòng, không đi đâu cả, chờ vị di nương kia được chôn cất. Sau đó có lẽ cũng phải ở trong nhà một thời gian dài.

Đối với một người xuyên việt như Ân Oánh Oánh mà nói, đây quả là một giai đoạn quá độ tốt nhất.

Ân Oánh Oánh hài lòng gác chân lên.

Đến chạng vạng tối, phụ thân của nguyên chủ - người con trai thứ ba của Ân gia - đến thăm nàng.

Nguyên nhân Ân tam lão gia đến viện của Ân Oánh Oánh, cuối cùng vẫn là vì Thẩm phu nhân và Thẩm Đề.

Yến di nương qua đời, Ân tam lão gia cũng đau lòng, nhưng chuyện muội muội và cháu ngoại trai đến thăm viếng còn quan trọng hơn. Tâm tư của ông đều đặt vào việc này, chỉ sợ có chỗ nào không chu toàn, không chu đáo với muội muội.

Hôm nay mọi việc đều diễn ra suôn sẻ, ông cũng biết thê tử sẽ đi gặp riêng muội muội, cho nên ông cố ý trở về phòng sớm, muốn hỏi thăm tình hình của thê tử một chút.

Tam phu nhân bĩu môi nói: "Muội muội căn bản không thèm để ý đến thiếp, chàng đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Chúng ta lại không có đích nữ, chàng nhét một đứa thứ nữ cho muội muội, chàng không thấy xấu hổ sao? Đó là kim tôn của Thẩm gia đấy, chàng không sợ muội muội khó làm người trước mặt trượng phu và bà bà nhà người ta sao?"

Làm sao Ân tam lão gia không nghĩ đến chuyện này chứ, chẳng qua là ông ôm một tia hy vọng hão huyền mà thôi. Bây giờ bị thê tử dội cho một gáo nước lạnh, ông có chút thất vọng, nhưng cũng không phải là quá mức thất vọng.

Vốn dĩ chỉ là vọng tưởng mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thám Hoa Lang Hôm Nay Có Hối Hận Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook