Thám Hoa Lang Hôm Nay Có Hối Hận Không?
Chương 20:
Tụ Trặc
22/12/2024
Vị đại sư đang giảng kinh nghe vậy mới yên lòng.
Bởi vì tiểu cô nương Ân Oánh Oánh trước nay luôn rất kiên trì, nếu nàng vốn là người thích gì làm nấy thì chẳng ai lo lắng, đằng này một người luôn tự giác, bỗng nhiên phá vỡ quy củ, khiến người ta không khỏi bận tâm. Huống chi nàng sống một mình ở chùa, không có trưởng bối bên cạnh, chỉ có vài người hầu, nên đại sư mới phải phái tiểu sa di đến xem sao.
“A Di Đà Phật,” Đại sư chắp tay niệm, “Không sao là tốt rồi.”
Được đại sư quan tâm, Ân Oánh Oánh cảm thấy ấm lòng.
Bởi vì những mối quan hệ hiện tại của nàng đều là nhờ vào thân phận Ân Oánh Oánh – tiểu thư nhà họ Ân, mà đại sư chưa từng gặp Ân Oánh Oánh, nên sự quan tâm của ông là dành cho nàng, là nhờ sự kiên trì nghe kinh của nàng suốt những ngày qua, là mối quan hệ giữa người với người mà nàng đã xây dựng được ở thế giới này.
Còn có cả vị phu nhân đã sai người mang đồ ăn đến cho nàng nữa.
Ân Oánh Oánh nói với Vân Quyên: “Ngày mai đi nghe giảng kinh, ta phải chào hỏi vị phu nhân kia mới được.”
Vị phu nhân kia có vẻ rất thích trẻ con, mọi người cùng nghe đại sư giảng kinh đã gặp nhau vài lần. Ân Oánh Oánh tinh ý nhận ra, giống như nàng muốn xoa đầu tiểu sa di, vị phu nhân kia cũng nhìn nàng với ánh mắt muốn được vuốt ve – quả nhiên nguyên chủ có một dung mạo khuynh thành, những từ ngữ như “hoa nhường nguyệt thẹn”, “tuyết sánh mây mờ” đều có thể dùng để miêu tả nàng.
Ai mà không muốn được nựng một tiểu cô nương đáng yêu như vậy chứ.
Nhưng Ân Oánh Oánh với tâm hồn của một người trưởng thành thì không muốn bị coi là con nít mà bị người khác tùy tiện nựng nịu.
Cho nên mỗi lần đại sư vừa dứt lời, nàng liền chuồn thẳng, không cho bất kỳ vị phu nhân nào có cơ hội động vào người nàng.
Nhưng người ta đã tặng đồ ăn cho nàng, nàng cũng đã đáp lễ bằng một chậu hoa, đã có qua có lại như vậy rồi, nếu còn cố ý lảng tránh thì thật là bất lịch sự. Ân Oánh Oánh quyết định ngày mai sẽ chủ động chào hỏi vị phu nhân kia.
Ai ngờ hôm sau đến nghe giảng kinh, nàng không thấy vị phu nhân kia đâu, ngay cả vị “phu nhân Tiến sĩ” trong lời Cao mama cũng không thấy.
Nàng bèn hỏi một vị tăng nhân quen biết, được biết: “Hai vị phu nhân đã rời khỏi chùa về kinh rồi.”
“Ồ…” Ân Oánh Oánh hai tay như cánh chim nhỏ vỗ nhẹ vài cái, rồi buông xuống, “À, ta chỉ hỏi thế thôi, không có gì đâu.”
Vài ngày sau, Ân phủ lại sai người mang đồ lên núi cho nàng.
Lúc này đã là tháng sáu, Cao mama và Xảo Tước vây quanh bà tử được sai đến hỏi han đủ điều.
Bà tử đáp: “Cũng chẳng có gì mới, à, cô thái thái nhà họ Thẩm và biểu thiếu gia đã về kinh rồi, đi cùng một vị phu nhân khác.”
Cao mama nói: “Nghe nói vị biểu thiếu gia kia dung mạo như thần tiên, tiếc là ta không có phúc được chiêm ngưỡng.”
Bà tử kiêu ngạo nói: “Ta được nhìn thấy rồi đấy.”
Bà là bà tử làm việc nặng nhọc, vận chuyển hòm xiểng cho nữ quyến, nên mới có diễm phúc đó.
Bà tử lại nói với Ân Oánh Oánh: “Thanh Yến cô nương dặn ta khuyên cô nương đừng bướng bỉnh, mọi chuyện nàng ấy làm đều là vì muốn tốt cho cô nương.”
Ân Oánh Oánh nghe mà đau đầu.
Thanh Yến quá mức chu toàn, sợ Ân Oánh Oánh ở trên núi lâu ngày bị lãng quên, nên tháng tư vừa rồi đã nhờ bà tử nhắn nhủ, muốn Ân Oánh Oánh thêu ít khăn tay, giày, túi thơm… để tỏ lòng hiếu thảo với đích mẫu.
Trong hoàn cảnh này, nếu không làm gì sẽ bị coi là khác người. Ân Oánh Oánh thử làm, nhưng kỳ lạ là trong đầu nàng có ký ức may vá, mắt cũng nhìn thấy, nhưng tay lại không sao làm theo được.
Nàng lập tức nhận ra có điều bất ổn.
Nữ công ở đây hẳn là ai ai cũng biết, hơn nữa, có khi chỉ nhìn đường kim mũi chỉ là có thể nhận ra ai làm, tuy nàng không biết có thật hay không, nhưng nếu Ân Oánh Oánh bỗng nhiên không biết may vá nữa thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Ân Oánh Oánh cứ nghĩ kế thừa ký ức của nguyên chủ là có thể kế thừa luôn cả kỹ năng, nào ngờ lại xảy ra chuyện này, nàng sợ hãi lập tức dừng tay, thậm chí còn gỡ cả mấy mũi kim đã thêu.
Sau đó nàng lại nghĩ đến một chuyện có thể khiến nàng lộ tẩy, đó là chữ viết. Chữ viết còn dễ bị phát hiện hơn cả nữ công.
Nàng cẩn thận dò hỏi, phát hiện ra Cao mama, Xảo Tước, Vân Quyên và Lý mama đều mù chữ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hỏi thêm một câu nữa, thì hỏng bét, Thanh Yến biết chữ.
Thanh Yến là đại nha hoàn bên cạnh, trước đây mỗi lần Ân Oánh Oánh đi học đều có Thanh Yến đi theo, nha hoàn thông minh một chút đều có thể học mót được ít nhiều. Thanh Yến biết đọc, biết viết vài chữ đơn giản, coi như là người nửa mù chữ.
Ân Oánh Oánh lục tung hòm xiểng được mang từ trong phủ lên, tuy có giấy bút, mực nghiên, sách chữ mẫu đầy đủ, nhưng lại không có tác phẩm nào của nguyên chủ.
Bởi vì tiểu cô nương Ân Oánh Oánh trước nay luôn rất kiên trì, nếu nàng vốn là người thích gì làm nấy thì chẳng ai lo lắng, đằng này một người luôn tự giác, bỗng nhiên phá vỡ quy củ, khiến người ta không khỏi bận tâm. Huống chi nàng sống một mình ở chùa, không có trưởng bối bên cạnh, chỉ có vài người hầu, nên đại sư mới phải phái tiểu sa di đến xem sao.
“A Di Đà Phật,” Đại sư chắp tay niệm, “Không sao là tốt rồi.”
Được đại sư quan tâm, Ân Oánh Oánh cảm thấy ấm lòng.
Bởi vì những mối quan hệ hiện tại của nàng đều là nhờ vào thân phận Ân Oánh Oánh – tiểu thư nhà họ Ân, mà đại sư chưa từng gặp Ân Oánh Oánh, nên sự quan tâm của ông là dành cho nàng, là nhờ sự kiên trì nghe kinh của nàng suốt những ngày qua, là mối quan hệ giữa người với người mà nàng đã xây dựng được ở thế giới này.
Còn có cả vị phu nhân đã sai người mang đồ ăn đến cho nàng nữa.
Ân Oánh Oánh nói với Vân Quyên: “Ngày mai đi nghe giảng kinh, ta phải chào hỏi vị phu nhân kia mới được.”
Vị phu nhân kia có vẻ rất thích trẻ con, mọi người cùng nghe đại sư giảng kinh đã gặp nhau vài lần. Ân Oánh Oánh tinh ý nhận ra, giống như nàng muốn xoa đầu tiểu sa di, vị phu nhân kia cũng nhìn nàng với ánh mắt muốn được vuốt ve – quả nhiên nguyên chủ có một dung mạo khuynh thành, những từ ngữ như “hoa nhường nguyệt thẹn”, “tuyết sánh mây mờ” đều có thể dùng để miêu tả nàng.
Ai mà không muốn được nựng một tiểu cô nương đáng yêu như vậy chứ.
Nhưng Ân Oánh Oánh với tâm hồn của một người trưởng thành thì không muốn bị coi là con nít mà bị người khác tùy tiện nựng nịu.
Cho nên mỗi lần đại sư vừa dứt lời, nàng liền chuồn thẳng, không cho bất kỳ vị phu nhân nào có cơ hội động vào người nàng.
Nhưng người ta đã tặng đồ ăn cho nàng, nàng cũng đã đáp lễ bằng một chậu hoa, đã có qua có lại như vậy rồi, nếu còn cố ý lảng tránh thì thật là bất lịch sự. Ân Oánh Oánh quyết định ngày mai sẽ chủ động chào hỏi vị phu nhân kia.
Ai ngờ hôm sau đến nghe giảng kinh, nàng không thấy vị phu nhân kia đâu, ngay cả vị “phu nhân Tiến sĩ” trong lời Cao mama cũng không thấy.
Nàng bèn hỏi một vị tăng nhân quen biết, được biết: “Hai vị phu nhân đã rời khỏi chùa về kinh rồi.”
“Ồ…” Ân Oánh Oánh hai tay như cánh chim nhỏ vỗ nhẹ vài cái, rồi buông xuống, “À, ta chỉ hỏi thế thôi, không có gì đâu.”
Vài ngày sau, Ân phủ lại sai người mang đồ lên núi cho nàng.
Lúc này đã là tháng sáu, Cao mama và Xảo Tước vây quanh bà tử được sai đến hỏi han đủ điều.
Bà tử đáp: “Cũng chẳng có gì mới, à, cô thái thái nhà họ Thẩm và biểu thiếu gia đã về kinh rồi, đi cùng một vị phu nhân khác.”
Cao mama nói: “Nghe nói vị biểu thiếu gia kia dung mạo như thần tiên, tiếc là ta không có phúc được chiêm ngưỡng.”
Bà tử kiêu ngạo nói: “Ta được nhìn thấy rồi đấy.”
Bà là bà tử làm việc nặng nhọc, vận chuyển hòm xiểng cho nữ quyến, nên mới có diễm phúc đó.
Bà tử lại nói với Ân Oánh Oánh: “Thanh Yến cô nương dặn ta khuyên cô nương đừng bướng bỉnh, mọi chuyện nàng ấy làm đều là vì muốn tốt cho cô nương.”
Ân Oánh Oánh nghe mà đau đầu.
Thanh Yến quá mức chu toàn, sợ Ân Oánh Oánh ở trên núi lâu ngày bị lãng quên, nên tháng tư vừa rồi đã nhờ bà tử nhắn nhủ, muốn Ân Oánh Oánh thêu ít khăn tay, giày, túi thơm… để tỏ lòng hiếu thảo với đích mẫu.
Trong hoàn cảnh này, nếu không làm gì sẽ bị coi là khác người. Ân Oánh Oánh thử làm, nhưng kỳ lạ là trong đầu nàng có ký ức may vá, mắt cũng nhìn thấy, nhưng tay lại không sao làm theo được.
Nàng lập tức nhận ra có điều bất ổn.
Nữ công ở đây hẳn là ai ai cũng biết, hơn nữa, có khi chỉ nhìn đường kim mũi chỉ là có thể nhận ra ai làm, tuy nàng không biết có thật hay không, nhưng nếu Ân Oánh Oánh bỗng nhiên không biết may vá nữa thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.
Ân Oánh Oánh cứ nghĩ kế thừa ký ức của nguyên chủ là có thể kế thừa luôn cả kỹ năng, nào ngờ lại xảy ra chuyện này, nàng sợ hãi lập tức dừng tay, thậm chí còn gỡ cả mấy mũi kim đã thêu.
Sau đó nàng lại nghĩ đến một chuyện có thể khiến nàng lộ tẩy, đó là chữ viết. Chữ viết còn dễ bị phát hiện hơn cả nữ công.
Nàng cẩn thận dò hỏi, phát hiện ra Cao mama, Xảo Tước, Vân Quyên và Lý mama đều mù chữ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hỏi thêm một câu nữa, thì hỏng bét, Thanh Yến biết chữ.
Thanh Yến là đại nha hoàn bên cạnh, trước đây mỗi lần Ân Oánh Oánh đi học đều có Thanh Yến đi theo, nha hoàn thông minh một chút đều có thể học mót được ít nhiều. Thanh Yến biết đọc, biết viết vài chữ đơn giản, coi như là người nửa mù chữ.
Ân Oánh Oánh lục tung hòm xiểng được mang từ trong phủ lên, tuy có giấy bút, mực nghiên, sách chữ mẫu đầy đủ, nhưng lại không có tác phẩm nào của nguyên chủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.