Thám Hoa Lang Hôm Nay Có Hối Hận Không?

Chương 26:

Tụ Trặc

22/12/2024

Các tỷ muội lại nói cho nàng: "Đại ca đi theo Cô cô đến Kinh thành rồi."

Bà tử đưa đồ cho nàng là người làm việc nặng nhọc, cũng không rõ ràng chuyện trong phủ. Tổ mẫu và đích mẫu cũng không ai cảm thấy việc này cần phải thông báo cho một tiểu thứ nữ. Cũng có thể là bởi vì năm ngoái huynh ấy đã đi rồi, năm nay gặp lại Ân Oánh, mọi người không còn cảm thấy đây là "tin tức mới" nữa.

Nếu không phải các tỷ muội nói cho nàng, nàng căn bản không biết gì.

Đúng vậy, nàng chính là một người như vậy.

Ân Oánh hỏi: "Đại ca đến Kinh thành làm gì?"

"Đến Thẩm gia đọc sách."

"Tứ ca của Đại phòng cũng đi."

"Còn có Nhị ca của Nhị phòng."

Các thiếu nữ mồm năm miệng mười, đúng là tuổi thích nói chuyện, bình thường không gặp được phụ thân, ở trước mặt đích mẫu cũng không được tự nhiên như vậy, chỉ có mấy tỷ muội ở cùng nhau mới thật sự thả lỏng.

Tất cả đều là những tiểu cô nương xinh đẹp, đáng yêu, tranh nhau kể cho nàng nghe những chuyện xảy ra trong phủ lúc nàng không có ở đây, Ân Oánh nghe mà cảm động, quay đầu gọi Vân Quyên: "Xem trong tủ còn gì ăn không, mang hết ra đây."

Đại tỷ cười nói: "Một năm không gặp, muội trở nên hào phóng vậy?"

Nhị tỷ cũng cười nói: "Trước kia, vải vóc hay trang sức, muội muội cũng không tiếc, chỉ có đồ ăn là không bao giờ chịu."

A, thì ra nguyên chủ là một người thích ăn như vậy, thật tốt quá, về sau có thể thoải mái ăn uống.

Ân Oánh cười nói: "Vừa trở về, nhớ mọi người, nên hào phóng một chút."

Các thiếu nữ nghe vậy, đều che miệng cười.

Tam tỷ lại nói: "Chu di nương mà phụ thân mới nạp đã có thân thể, không biết lần này là đệ đệ hay muội muội."

Ân Oánh bỗng cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh.



Chắc là không còn ai nhớ đến Yến di nương đã khuất, dù sao ngay cả nữ nhi ruột của bà ấy cũng đã đi theo bà ấy, Ân Oánh chỉ là người mạo danh mà thôi.

Phu quân của bà ấy, Ân tam lão gia, tự nhiên sẽ có tân thiếp, có thêm con cái.

Thời đại này chính là như vậy.

Vân Quyên bưng điểm tâm và trái cây khô lên, mọi người cũng không khách sáo, vừa ăn vừa nói chuyện.

Đại tỷ nói với vẻ mặt chờ mong: "Thẩm gia là thư hương thế gia, ở đó đọc sách so với ở nhà tốt hơn nhiều. Nếu các huynh đệ có thể thi đậu tú tài thì tốt biết mấy."

Tam tỷ lại nói: "Đại ca và Nhị ca đọc sách đều không bằng người của Đại phòng, e là khó."

Nhị tỷ nghe vậy, bĩu môi nói: "Tỷ nói chút lời hay đi."

Các nàng tuy còn nhỏ tuổi, nhưng đều hiểu rõ, nếu huynh đệ có công danh, các nàng cũng được thơm lây.

Ân Oánh theo bản năng hỏi: "Nhiều người như vậy đến nhà người ta ở, có thích hợp không?"

Ở thời đại của nàng, người thân đến nhà ở hai ngày đã bị coi là không có ranh giới, bị người ta lên án.

Đại tỷ nghe vậy, liền nói: "Nhà thông gia, có gì không thích hợp?"

Ân Oánh lúc này mới phản ứng lại, thời đại này không giống.

Ở đây, quan niệm "gia tộc" lớn hơn rất nhiều so với "nhà", người thân đến sống nhờ, mượn đọc sách, thậm chí là đến cửa xin tiền cũng là chuyện rất bình thường.

Ân gia có tiền, cho dù mấy đứa nhỏ đến đó ở, cũng sẽ không tiêu tiền của Thẩm gia, đều là tự chi trả, chẳng qua là đến đó mượn tài nguyên giáo dục mà thôi.

Đây chính là tác dụng của hôn nhân. "Hôn nhân" chính là "kết thông gia". Thẩm gia cưới tứ nữ nhi của Ân gia, không phải vì bản thân Thẩm phu nhân, mà là vì ân tình năm xưa, đồng ý kết thông gia với Ân gia, đồng ý chia sẻ tài nguyên cho Ân gia.

Ân Oánh nhìn dung mạo xinh đẹp của các tỷ muội, nghĩ đến bao gồm cả nàng, hôn nhân của tất cả đều không thể tự mình nắm giữ, không khỏi khẽ thở dài.



Ân tam lão gia chạng vạng mới về đến nhà, ông nhớ rõ hôm qua thê tử có nói hôm nay sẽ phái người đến đón tứ nữ nhi, lúc thay y phục liền hỏi một câu: "Đón Tiểu Tứ về chưa?"

Tam phu nhân đưa trường bào cho ông, nói: "Đã về rồi, trên núi ăn uống rất tốt, cao lên không ít."

"Tuổi này là tuổi ăn tuổi lớn." Ân tam lão gia nói với nha hoàn bên cạnh, "Đi thông báo với Tứ nha đầu, ta đã về, bảo nó đến thư phòng."

Ân Oánh đợi cả buổi chiều, nghe vậy vội vàng chạy đến thư phòng, hành lễ rất cung kính: "Thỉnh an phụ thân."

Dù sao cũng là phụ thân!

Sau này nàng còn phải dựa vào ông ấy mà sống. Tam phu nhân không thể đắc tội, Ân tam lão gia càng phải hầu hạ cho tốt.

"Một năm không gặp, nữ nhi vẫn luôn nhớ đến người."

Nói lời hay ý đẹp cũng không mất gì, hơn nữa một năm nay nàng thật sự thường xuyên nghĩ đến việc sau khi xuống núi phải ứng phó với vị "phụ thân" này như thế nào.

Nam nhân không tự mình sinh con, thường cũng không tự mình nuôi con. Đặc biệt là nhà giàu có nhà cao cửa rộng, ngày thường không nhất định gặp mặt. Một khi đã xa cách, hoặc là lâu ngày không gặp, tình cảm rất dễ phai nhạt.

Nhưng khi nhìn thấy nữ nhi xinh đẹp, trắng trẻo, nhu thuận đứng trước mặt, Ân tam lão gia liền cảm thấy ấm áp.

"Cao lên rồi."

Ân Oánh vội nói: "Đều là nhờ mẫu thân chăm sóc chu đáo, con ở trên núi cơm áo đầy đủ, rất an ổn."

Nam nhân mong muốn điều gì nhất? Chính là nữ nhân trong nhà hòa thuận, vui vẻ. Bao gồm mẹ chồng nàng dâu, chị em dâu, mẹ con... và cả những thiếp thất.

Tam phu nhân vốn không hà khắc với nàng, khen bà ta một câu cũng không mất miếng thịt nào, hơn nữa còn có thể lấy lòng Ân tam lão gia, cớ sao mà không làm?

Quả nhiên, Ân tam lão gia nghe vậy, vuốt râu, gật đầu, hỏi han vài câu về cuộc sống trên núi, sau đó nói với hạ nhân: "Lấy năm lượng bạc cho Tứ nha đầu."

Lại nói với Ân Oánh: "Con cũng coi như đã tận hiếu với di nương, sau này phải hiếu thuận với mẫu thân. Con đi một năm, Tết cũng không về, tình cảm với các huynh tỷ muội đều phai nhạt, số bạc này con cầm lấy, làm một bữa tiệc, mời mọi người đến vui vẻ, sau này sống hòa thuận với nhau."

Thấy chưa, nàng đã đoán đúng rồi, chỗ tốt đến rồi kìa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Thám Hoa Lang Hôm Nay Có Hối Hận Không?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook