Thám Hoa Lang Hôm Nay Có Hối Hận Không?
Chương 2:
Tụ Trặc
22/12/2024
"Lão phu nhân mắng Tam phu nhân, đâu phải vì Yến di nương chết vào ngày đại hỉ, mà là vì Tam cô nương, con gái ruột của bà ấy, năm ngoái mới phải chịu cảnh góa bụa, trong khi đó Tứ cô nương lại sống sung sướng, đến Ân tam gia cũng được thơm lây, lão phu nhân sao mà không tức cho được."
"Suỵt..." Một nha hoàn khác nghe thấy bèn hốt hoảng, "Nói bé thôi, lỡ cô nương nghe thấy thì sao..."
"Ngủ rồi mà, để ta xem."
Nha hoàn kia cẩn thận đi vào phòng, vì cô nương này năm nay tám tuổi, đúng là lúc thích bắt chước người lớn. Lỡ đâu nghe được gì rồi nói lại với chủ nhân, thì người bị phạt chính là bọn họ.
Ân Oánh Oánh xuyên đến đây chưa được hai ngày, nguyên chủ lại là một đứa trẻ, nên thông tin nàng biết rất hạn hẹp. Vì cuộc sống sau này, nàng muốn nghe thêm tin tức, nên vừa nghe thấy tiếng bước chân, vội nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nha hoàn kia nhẹ nhàng bước vào, vén màn lên nhìn, rồi lại nhẹ nhàng bước ra, đóng cửa lại: "Vẫn còn ngủ."
Nha hoàn khác thở dài: "Mới mấy tuổi đầu đã mất mẹ, thật tội nghiệp."
Nha hoàn vừa vào trong cười khẩy: "Tội nghiệp gì chứ, vẫn là tiểu thư nhà giàu, sướng hơn chúng ta gấp trăm lần. Bớt giả bộ thương xót đi."
Người kia im bặt, nói: "Cũng đúng..."
Câu chuyện sau đó không có gì đáng nghe nữa.
Ân Oánh Oánh mở mắt, nhìn chằm chằm vào tấm màn thêu hình trăm con bướm.
Rất tinh xảo, cho dù là ở thế giới cũ của nàng, thì đây cũng là một tác phẩm nghệ thuật.
Lần đầu thai này của nàng, không biết là tốt hay xấu.
Nói là không tốt, vì Ân gia xuất thân chỉ là thương nhân. Xã hội này chia làm sĩ, nông, công, thương, thương nhân bị xếp ở hàng cuối cùng. Hơn nữa phụ thân nàng chỉ là thứ tử, còn nàng, lại là con gái của thứ tử.
Nhưng nói là tốt, vì từ đời ông cố, Ân gia đã bắt đầu gây dựng cơ nghiệp, đến đời ông nội nàng thì mua được chức quan. Tuy Đại Mục triều không cho phép thương nhân làm quan, nhưng có chức quan trong người vẫn tốt hơn.
Nhà nàng lại giàu có, nên dù là con gái của thứ tử, nhưng nàng vẫn được sống trong nhung lụa, không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.
Dù sao thì, so với đám nha hoàn kia, nàng vẫn tốt hơn nhiều.
Nếu còn kêu ca, thì đúng là nàng được voi đòi tiên.
Ân Oánh Oánh thở dài.
Nàng đã nằm hai ngày rồi, cũng nên dậy thôi.
Sắp xếp lại thông tin có được, Ân Oánh Oánh ngồi dậy, gọi: "Lại đây... Khụ, có ai không?"
Đám nha hoàn nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy vào: "Cô nương dậy rồi sao? Người đã đỡ hơn chưa?"
Một nha hoàn khác nói: "Dậy rồi thì mau đến thỉnh an phu nhân và lão gia đi, để mọi người yên tâm."
"Cô nương mau khỏe lại đi. Giờ các vị tiểu thư khác đều chạy đến nịnh bợ Tứ cô thái thái, chỉ có chỗ chúng ta là ảm đạm."
"Giờ di nương đã không còn, cô nương muốn sống tốt thì phải lấy lòng phu nhân, mà muốn lấy lòng phu nhân thì phải được Tứ cô thái thái yêu quý. Nếu Tứ cô thái thái thích cô nương, thì phu nhân sẽ coi trọng người hơn."
Người nói chính là Thanh Yến. Ân Oánh Oánh biết nàng ta là con nhà gia nhân trong phủ, nên chỉ mong nàng ta sống tốt thì bản thân cũng được nhờ.
Ân Oánh Oánh không phản cảm với những toan tính đó. Con người ta, nhiều lúc phải biết tính toán thì mới có lợi cho bản thân.
Chỉ là... Ân Oánh Oánh nhìn lên mái nhà được chạm trổ tinh xảo, nhìn bộ ấm chén bằng sứ men màu hồng phấn trên bàn, lại nhìn hai nha hoàn đang đứng trước mặt, dù bọn họ có thật lòng tốt với nàng hay không, thì họ cũng là người hầu hạ nàng.
Nàng có một mình một gian phòng, không lo cơm ăn áo mặc, lại có người hầu hạ – như vậy là quá tốt rồi.
Thật sự là quá tốt rồi, nàng không cần phải cố gắng gì nữa.
Vì vậy, Ân Oánh Oánh tuy biết Thanh Yến nói đúng, nhưng sau khi cân nhắc, nàng quyết định cứ an phận thủ thường, hưởng thụ cuộc sống hiện tại.
"Ta khát." Ân Oánh Oánh ngồi trên giường, thản nhiên nói, sau đó đưa tay xoa bụng, "Ta cũng đói nữa."
Đã tám tuổi rồi mà không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết ăn với ngủ.
Gặp phải một cô chủ như vậy, Thanh Yến tức đến nghẹn họng.
Tứ cô nương của Ân gia gả cho Thẩm gia ở kinh thành, giờ là Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân là người gả tốt nhất trong số các cô con gái của Ân gia. Mối lương duyên này khiến Ân gia nở mày nở mặt, cũng là lá bùa hộ mệnh cho Ân gia. Tuy Ân gia không thể ỷ thế hiếp người, nhưng nếu gặp phải chuyện gì khó giải quyết, chỉ cần đưa danh thiếp của Thẩm gia ra, mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp.
Ân gia những năm gần đây phát triển như vậy, cũng là nhờ có Thẩm gia giúp đỡ.
Bởi vậy, tuy Thẩm phu nhân không ở Hoài Khê, nhưng gian phòng của bà ấy ở Ân gia vẫn luôn được giữ nguyên, không ai được phép động vào, để dành cho bà ấy mỗi khi hồi hương.
Giờ thì dùng đến rồi.
Thẩm phu nhân đang ở trong phòng tiếp chuyện với Tam phu nhân, thê tử của Ân tam gia.
"Suỵt..." Một nha hoàn khác nghe thấy bèn hốt hoảng, "Nói bé thôi, lỡ cô nương nghe thấy thì sao..."
"Ngủ rồi mà, để ta xem."
Nha hoàn kia cẩn thận đi vào phòng, vì cô nương này năm nay tám tuổi, đúng là lúc thích bắt chước người lớn. Lỡ đâu nghe được gì rồi nói lại với chủ nhân, thì người bị phạt chính là bọn họ.
Ân Oánh Oánh xuyên đến đây chưa được hai ngày, nguyên chủ lại là một đứa trẻ, nên thông tin nàng biết rất hạn hẹp. Vì cuộc sống sau này, nàng muốn nghe thêm tin tức, nên vừa nghe thấy tiếng bước chân, vội nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nha hoàn kia nhẹ nhàng bước vào, vén màn lên nhìn, rồi lại nhẹ nhàng bước ra, đóng cửa lại: "Vẫn còn ngủ."
Nha hoàn khác thở dài: "Mới mấy tuổi đầu đã mất mẹ, thật tội nghiệp."
Nha hoàn vừa vào trong cười khẩy: "Tội nghiệp gì chứ, vẫn là tiểu thư nhà giàu, sướng hơn chúng ta gấp trăm lần. Bớt giả bộ thương xót đi."
Người kia im bặt, nói: "Cũng đúng..."
Câu chuyện sau đó không có gì đáng nghe nữa.
Ân Oánh Oánh mở mắt, nhìn chằm chằm vào tấm màn thêu hình trăm con bướm.
Rất tinh xảo, cho dù là ở thế giới cũ của nàng, thì đây cũng là một tác phẩm nghệ thuật.
Lần đầu thai này của nàng, không biết là tốt hay xấu.
Nói là không tốt, vì Ân gia xuất thân chỉ là thương nhân. Xã hội này chia làm sĩ, nông, công, thương, thương nhân bị xếp ở hàng cuối cùng. Hơn nữa phụ thân nàng chỉ là thứ tử, còn nàng, lại là con gái của thứ tử.
Nhưng nói là tốt, vì từ đời ông cố, Ân gia đã bắt đầu gây dựng cơ nghiệp, đến đời ông nội nàng thì mua được chức quan. Tuy Đại Mục triều không cho phép thương nhân làm quan, nhưng có chức quan trong người vẫn tốt hơn.
Nhà nàng lại giàu có, nên dù là con gái của thứ tử, nhưng nàng vẫn được sống trong nhung lụa, không phải lo lắng chuyện cơm áo gạo tiền.
Dù sao thì, so với đám nha hoàn kia, nàng vẫn tốt hơn nhiều.
Nếu còn kêu ca, thì đúng là nàng được voi đòi tiên.
Ân Oánh Oánh thở dài.
Nàng đã nằm hai ngày rồi, cũng nên dậy thôi.
Sắp xếp lại thông tin có được, Ân Oánh Oánh ngồi dậy, gọi: "Lại đây... Khụ, có ai không?"
Đám nha hoàn nghe thấy tiếng gọi, vội vàng chạy vào: "Cô nương dậy rồi sao? Người đã đỡ hơn chưa?"
Một nha hoàn khác nói: "Dậy rồi thì mau đến thỉnh an phu nhân và lão gia đi, để mọi người yên tâm."
"Cô nương mau khỏe lại đi. Giờ các vị tiểu thư khác đều chạy đến nịnh bợ Tứ cô thái thái, chỉ có chỗ chúng ta là ảm đạm."
"Giờ di nương đã không còn, cô nương muốn sống tốt thì phải lấy lòng phu nhân, mà muốn lấy lòng phu nhân thì phải được Tứ cô thái thái yêu quý. Nếu Tứ cô thái thái thích cô nương, thì phu nhân sẽ coi trọng người hơn."
Người nói chính là Thanh Yến. Ân Oánh Oánh biết nàng ta là con nhà gia nhân trong phủ, nên chỉ mong nàng ta sống tốt thì bản thân cũng được nhờ.
Ân Oánh Oánh không phản cảm với những toan tính đó. Con người ta, nhiều lúc phải biết tính toán thì mới có lợi cho bản thân.
Chỉ là... Ân Oánh Oánh nhìn lên mái nhà được chạm trổ tinh xảo, nhìn bộ ấm chén bằng sứ men màu hồng phấn trên bàn, lại nhìn hai nha hoàn đang đứng trước mặt, dù bọn họ có thật lòng tốt với nàng hay không, thì họ cũng là người hầu hạ nàng.
Nàng có một mình một gian phòng, không lo cơm ăn áo mặc, lại có người hầu hạ – như vậy là quá tốt rồi.
Thật sự là quá tốt rồi, nàng không cần phải cố gắng gì nữa.
Vì vậy, Ân Oánh Oánh tuy biết Thanh Yến nói đúng, nhưng sau khi cân nhắc, nàng quyết định cứ an phận thủ thường, hưởng thụ cuộc sống hiện tại.
"Ta khát." Ân Oánh Oánh ngồi trên giường, thản nhiên nói, sau đó đưa tay xoa bụng, "Ta cũng đói nữa."
Đã tám tuổi rồi mà không hiểu chuyện gì cả, chỉ biết ăn với ngủ.
Gặp phải một cô chủ như vậy, Thanh Yến tức đến nghẹn họng.
Tứ cô nương của Ân gia gả cho Thẩm gia ở kinh thành, giờ là Thẩm phu nhân.
Thẩm phu nhân là người gả tốt nhất trong số các cô con gái của Ân gia. Mối lương duyên này khiến Ân gia nở mày nở mặt, cũng là lá bùa hộ mệnh cho Ân gia. Tuy Ân gia không thể ỷ thế hiếp người, nhưng nếu gặp phải chuyện gì khó giải quyết, chỉ cần đưa danh thiếp của Thẩm gia ra, mọi chuyện đều được giải quyết êm đẹp.
Ân gia những năm gần đây phát triển như vậy, cũng là nhờ có Thẩm gia giúp đỡ.
Bởi vậy, tuy Thẩm phu nhân không ở Hoài Khê, nhưng gian phòng của bà ấy ở Ân gia vẫn luôn được giữ nguyên, không ai được phép động vào, để dành cho bà ấy mỗi khi hồi hương.
Giờ thì dùng đến rồi.
Thẩm phu nhân đang ở trong phòng tiếp chuyện với Tam phu nhân, thê tử của Ân tam gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.