Thám Hoa Lang Hôm Nay Có Hối Hận Không?
Chương 5:
Tụ Trặc
22/12/2024
Thẩm phu nhân lập tức hiểu ra.
Thẩm Đề ba tuổi đã khai sáng, được ông nội tự mình dạy dỗ, đạo lý thánh hiền đã ăn sâu vào trong xương cốt. Tam tẩu của bà khi nhắc đến chuyện thứ nữ mới mất mẹ lại cười nói vui vẻ, trong mắt Thẩm Đề, vị mợ này chắc chắn đã bị dán nhãn "bất nhân".
Bà ho khan một tiếng, muốn giải thích cho tẩu tử: "Cậu mợ con chỉ là nhất thời vui mừng khi gặp lại chúng ta..."
Thiếu niên liếc mắt nhìn, trong mắt mang theo trách cứ, hiển nhiên là không đồng tình với lời giải thích này của mẫu thân, nhưng vì hiếu đạo nên không tiện phản bác trước mặt tỳ nữ.
Thẩm phu nhân bất đắc dĩ, đành phải ngồi dậy, phất tay cho tỳ nữ lui xuống, nói với nhi tử: "Lại đây ngồi, mẫu thân nói chuyện với con."
Thẩm Đề đi đến ngồi đối diện với mẫu thân.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng hắn đã đọc sách từ sớm, hiểu chuyện cũng sớm, hơn nữa nếu có chuyện gì không hiểu mà Thẩm phu nhân không giải đáp được, chắc chắn sau khi hồi kinh sẽ đi hỏi phụ thân và ông nội.
Vì vậy, Thẩm phu nhân không lừa gạt hắn, nghiêm túc giải thích: "Mẫu thân biết những đạo lý con học đều dạy con phải sống như thế nào, ví dụ như phu thê phải hòa thuận, chính thất phải độ lượng, đích mẫu phải từ ái. Nhưng đó chỉ là lý thuyết suông, còn thực tế, ai cũng là người phàm tục, đều có hỉ nộ ái ố."
"Chính thất không ngược đãi thiếp thất và con thứ đã là người vợ độ lượng, người mẹ từ ái rồi, con còn muốn nàng ta phải thật lòng yêu thương người phụ nữ tranh giành trượng phu, đứa con tranh giành gia sản với con trai mình sao? Con phải hiểu, chuyện đó là không thể nào."
Thẩm Đề vừa định phản bác, Thẩm phu nhân đã ngắt lời: "Cứ như con, đạo lý dạy con phải huynh đệ hòa thuận, thân thiết với đồng tộc. Vậy sao con không thân thiết với Thập Thất công tử - con của Tam bá phụ con? Hắn ta cũng là đường đệ của con, cùng dòng máu, sao con không thân thiết?"
Thẩm Đề mấp máy môi, nhận ra bản thân không thể phản bác, đành im lặng.
Thẩm phu nhân thấy vậy bèn nói: "Sao con có thể yêu cầu người khác phải đau lòng thật sự cho người mà họ vốn không ưa?"
"Từ khi xuất giá đến giờ, đây là lần đầu tiên mẫu thân hồi môn. Cậu mợ con và mẫu thân đã nhiều năm không gặp, còn con là lần đầu gặp cậu mợ. Chúng ta là cô cháu ruột thịt, con có biết cậu mợ vui mừng thế nào khi gặp chúng ta không? So với niềm vui khi gặp lại người thân, thì cái chết của một người không ưa chẳng là gì cả. Con còn muốn cậu mợ phải đau lòng thật sự sao? Con có thấy lời nói của mình là đúng hay không?"
Thẩm phu nhân nghiêm túc dạy hắn đạo lý, không hề lừa gạt, Thẩm Đề nghe vậy bèn cúi đầu nhận lỗi: "Là con đã trách lầm cậu mợ."
Hắn lại ngẩng đầu lên nói: "Nhưng Tứ tỷ tỷ thật sự rất đáng thương, mẫu thân là cô ruột của nàng ấy, người hãy quan tâm nàng ấy một chút."
Hắn cũng không phải là không hiểu chuyện, sống ở kinh thành, chuyện giao thiệp ứng xử rất nhiều, với sự thông minh của mình, sao hắn có thể không hiểu. Gia thế nhà ngoại kém nhà mình rất nhiều, cho nên lời nói của mẫu thân ở nhà ngoại rất có trọng lượng.
Đối với cô nương mới mất mẹ, cô ruột có thể quan tâm một chút, người khác nhìn vào cũng sẽ bớt khinh khi nàng ấy.
Thẩm phu nhân xoa đầu hắn, dịu dàng nói: "Mẫu thân biết rồi, không cần con phải nói."
Thẩm Đề cảm thấy bản thân đã lớn, muốn nghiêng đầu né tránh tay mẫu thân, lại nghe Thẩm phu nhân thở dài: "Năm mẹ bằng tuổi nó... di nương của mẹ cũng mất."
Thẩm Đề khựng lại, không né tránh nữa, để mặc mẫu thân xoa đầu.
Thẩm phu nhân biết hắn không thích, xoa hai cái rồi rụt tay về: "Nhưng hiện tại cả nhà đang nhìn chằm chằm vào mẫu thân, mẫu thân cũng chỉ vừa mới về, không tiện vội vàng đi quan tâm nó, bằng không sẽ khiến nó trở thành cái gai trong mắt người khác, hậu trạch nhiều chuyện thị phi, đừng để nó phải chịu ấm ức. Chờ mẫu thân nghỉ ngơi hai ngày, gặp gỡ mọi người xong rồi sẽ đi thăm nó."
Thẩm Đề suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là mẫu thân đừng đi, con còn nhỏ, để con thay mẫu thân đi thăm Tứ tỷ tỷ."
Tuy những thứ khác đều giống hệt người Thẩm gia, nhưng đôi mắt này của hắn lại giống Thẩm phu nhân, vô cùng dịu dàng: "Nàng ấy không có mẫu thân, trong nhà lại đang vui mừng vì mẫu thân hồi môn, không biết có ai còn nhớ đến nàng ấy không, thật đáng thương."
Cậu mợ có thể vui vẻ như vậy, chắc chắn cũng sẽ không đau lòng vì cái chết của một đứa con của thiếp thất.
"Con thay mẫu thân đi thăm nàng ấy, để nàng ấy biết, vẫn còn có cô ruột thương yêu nàng ấy."
Lúc Tam phu nhân đang trò chuyện vui vẻ với Thẩm phu nhân, Ân Oánh Oánh ăn uống no nê, cuối cùng cũng chịu nghe lời Thanh Yến đi rửa mặt chải đầu, thay đồ tang, trên đầu không đeo bất kỳ trang sức bằng vàng nào, chỉ cài hai chiếc trâm bạc.
Ân Oánh Oánh nhìn tiểu cô nương xinh xắn trong gương, không nhịn được đưa tay sờ lên mặt mình.
Thẩm Đề ba tuổi đã khai sáng, được ông nội tự mình dạy dỗ, đạo lý thánh hiền đã ăn sâu vào trong xương cốt. Tam tẩu của bà khi nhắc đến chuyện thứ nữ mới mất mẹ lại cười nói vui vẻ, trong mắt Thẩm Đề, vị mợ này chắc chắn đã bị dán nhãn "bất nhân".
Bà ho khan một tiếng, muốn giải thích cho tẩu tử: "Cậu mợ con chỉ là nhất thời vui mừng khi gặp lại chúng ta..."
Thiếu niên liếc mắt nhìn, trong mắt mang theo trách cứ, hiển nhiên là không đồng tình với lời giải thích này của mẫu thân, nhưng vì hiếu đạo nên không tiện phản bác trước mặt tỳ nữ.
Thẩm phu nhân bất đắc dĩ, đành phải ngồi dậy, phất tay cho tỳ nữ lui xuống, nói với nhi tử: "Lại đây ngồi, mẫu thân nói chuyện với con."
Thẩm Đề đi đến ngồi đối diện với mẫu thân.
Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng hắn đã đọc sách từ sớm, hiểu chuyện cũng sớm, hơn nữa nếu có chuyện gì không hiểu mà Thẩm phu nhân không giải đáp được, chắc chắn sau khi hồi kinh sẽ đi hỏi phụ thân và ông nội.
Vì vậy, Thẩm phu nhân không lừa gạt hắn, nghiêm túc giải thích: "Mẫu thân biết những đạo lý con học đều dạy con phải sống như thế nào, ví dụ như phu thê phải hòa thuận, chính thất phải độ lượng, đích mẫu phải từ ái. Nhưng đó chỉ là lý thuyết suông, còn thực tế, ai cũng là người phàm tục, đều có hỉ nộ ái ố."
"Chính thất không ngược đãi thiếp thất và con thứ đã là người vợ độ lượng, người mẹ từ ái rồi, con còn muốn nàng ta phải thật lòng yêu thương người phụ nữ tranh giành trượng phu, đứa con tranh giành gia sản với con trai mình sao? Con phải hiểu, chuyện đó là không thể nào."
Thẩm Đề vừa định phản bác, Thẩm phu nhân đã ngắt lời: "Cứ như con, đạo lý dạy con phải huynh đệ hòa thuận, thân thiết với đồng tộc. Vậy sao con không thân thiết với Thập Thất công tử - con của Tam bá phụ con? Hắn ta cũng là đường đệ của con, cùng dòng máu, sao con không thân thiết?"
Thẩm Đề mấp máy môi, nhận ra bản thân không thể phản bác, đành im lặng.
Thẩm phu nhân thấy vậy bèn nói: "Sao con có thể yêu cầu người khác phải đau lòng thật sự cho người mà họ vốn không ưa?"
"Từ khi xuất giá đến giờ, đây là lần đầu tiên mẫu thân hồi môn. Cậu mợ con và mẫu thân đã nhiều năm không gặp, còn con là lần đầu gặp cậu mợ. Chúng ta là cô cháu ruột thịt, con có biết cậu mợ vui mừng thế nào khi gặp chúng ta không? So với niềm vui khi gặp lại người thân, thì cái chết của một người không ưa chẳng là gì cả. Con còn muốn cậu mợ phải đau lòng thật sự sao? Con có thấy lời nói của mình là đúng hay không?"
Thẩm phu nhân nghiêm túc dạy hắn đạo lý, không hề lừa gạt, Thẩm Đề nghe vậy bèn cúi đầu nhận lỗi: "Là con đã trách lầm cậu mợ."
Hắn lại ngẩng đầu lên nói: "Nhưng Tứ tỷ tỷ thật sự rất đáng thương, mẫu thân là cô ruột của nàng ấy, người hãy quan tâm nàng ấy một chút."
Hắn cũng không phải là không hiểu chuyện, sống ở kinh thành, chuyện giao thiệp ứng xử rất nhiều, với sự thông minh của mình, sao hắn có thể không hiểu. Gia thế nhà ngoại kém nhà mình rất nhiều, cho nên lời nói của mẫu thân ở nhà ngoại rất có trọng lượng.
Đối với cô nương mới mất mẹ, cô ruột có thể quan tâm một chút, người khác nhìn vào cũng sẽ bớt khinh khi nàng ấy.
Thẩm phu nhân xoa đầu hắn, dịu dàng nói: "Mẫu thân biết rồi, không cần con phải nói."
Thẩm Đề cảm thấy bản thân đã lớn, muốn nghiêng đầu né tránh tay mẫu thân, lại nghe Thẩm phu nhân thở dài: "Năm mẹ bằng tuổi nó... di nương của mẹ cũng mất."
Thẩm Đề khựng lại, không né tránh nữa, để mặc mẫu thân xoa đầu.
Thẩm phu nhân biết hắn không thích, xoa hai cái rồi rụt tay về: "Nhưng hiện tại cả nhà đang nhìn chằm chằm vào mẫu thân, mẫu thân cũng chỉ vừa mới về, không tiện vội vàng đi quan tâm nó, bằng không sẽ khiến nó trở thành cái gai trong mắt người khác, hậu trạch nhiều chuyện thị phi, đừng để nó phải chịu ấm ức. Chờ mẫu thân nghỉ ngơi hai ngày, gặp gỡ mọi người xong rồi sẽ đi thăm nó."
Thẩm Đề suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là mẫu thân đừng đi, con còn nhỏ, để con thay mẫu thân đi thăm Tứ tỷ tỷ."
Tuy những thứ khác đều giống hệt người Thẩm gia, nhưng đôi mắt này của hắn lại giống Thẩm phu nhân, vô cùng dịu dàng: "Nàng ấy không có mẫu thân, trong nhà lại đang vui mừng vì mẫu thân hồi môn, không biết có ai còn nhớ đến nàng ấy không, thật đáng thương."
Cậu mợ có thể vui vẻ như vậy, chắc chắn cũng sẽ không đau lòng vì cái chết của một đứa con của thiếp thất.
"Con thay mẫu thân đi thăm nàng ấy, để nàng ấy biết, vẫn còn có cô ruột thương yêu nàng ấy."
Lúc Tam phu nhân đang trò chuyện vui vẻ với Thẩm phu nhân, Ân Oánh Oánh ăn uống no nê, cuối cùng cũng chịu nghe lời Thanh Yến đi rửa mặt chải đầu, thay đồ tang, trên đầu không đeo bất kỳ trang sức bằng vàng nào, chỉ cài hai chiếc trâm bạc.
Ân Oánh Oánh nhìn tiểu cô nương xinh xắn trong gương, không nhịn được đưa tay sờ lên mặt mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.